Ầm!
Một làn sóng xung kích mạnh mẽ làm nổ tung lớp thịt mềm và vỏ sò, biến thành một đám mây hình nấm khổng lồ bay lên.
Hàn Sâm chỉ cảm thấy cơ thể hệt như đang ở trong sóng biển rồi bị hất bay lên, sau đó tựa như bị xe lửa va vào, Già Thiên Tán ngăn cản hơn phân nửa sức mạnh đã rách. Hàn Sâm chỉ cảm thấy khí huyết trong lồng ngực đảo lộn, hắn điên cuồng phun máu tươi lên không trung.
Đùng!
Cũng không biết va vào trên vật gì, Hàn Sâm chỉ cảm thấy va đến mức hoa mắt choáng váng đầu óc, xương cốt toàn thân rã rời đau không chịu nổi, dường như trong đầu có còn âm thanh gì đó vang lên.
Nhưng hắn nào có thể bận tâm nhiều như vậy, chỉ liều mạng ôm Bảo Nhi, hi vọng thân thể của mình có thể ngăn cản một phần thương tổn.
Qua một lúc lâu, Hàn Sâm mới cảm giác đầu óc khá hơn một chút, †rước mắt vẫn choáng váng như cũ, trong lỗ tai thì ong ong vang rền, toàn thân đau đớn như bị xé rách.
Nhưng Hàn Sâm biết rõ một điều là hắn vẫn chưa chết, nếu không cũng sẽ không đau đớn như vậy, đồng thời Hàn Sâm cũng biết rõ hắn bị thương rất nặng.
“Cha… cha… Ngươi không sao chứ…” Qua một lúc lâu, Hàn Sâm nghe thấy một giọng nói quen thuộc trong tiếng ù tai ong ong.
Hắn khó khăn mở mắt ra, từ khe mắt mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ Bảo Nhi ở trước mặt hắn lo lắng gọi.
“Cha… không sao… Khụ khụ…” Hàn Sâm khó khăn mở miệng nói, vừa mới nói hai chữ, máu từ bên trong miệng trào ra ngoài khiến hắn bị sặc ho khan không ngừng. Hắn càng ho, trong lồng ngực càng đau dữ dội.
Nhưng đau đớn này cũng làm cho Hàn Sâm lại tỉnh táo một chút, thính lực thị lực cùng và các loại giác quan khác cũng dần dần trở lại trên người hắn.
Quần áo trên người Bảo Nhi bị máu nhuộm đỏ, cũng không biết là của Hàn Sâm hay là của chính nàng, làm Hàn Sâm vô cùng đau lòng.
Hắn muốn ngưng tụ sức mạnh để sử dụng Động Huyền Khí Tràng, nhưng lại phát hiện máu toàn thân yếu đến nỗi không thể ngưng tụ được sức lực.
Hàn Sâm nhìn thử thân thể của chính mình, giờ đây mới phát hiện toàn thân đâu đâu cũng có vết thương, không biết gãy mất bao nhiêu cái xương, cánh tay và chân đều vặn vẹo, không chết đúng là mạng lớn.
Tinh Đản và Già Thiên Tán đều bị phá hủy trong vụ nổ kinh khủng kia, cũng vì vậy khiến hắn vết thương chồng chất vết thương, phần bên trong cơ thể cũng bị thương nặng.
Sức mạnh của vụ nổ lớn hơn so với tưởng tượng của Hàn Sâm, xem ra không chỉ có sức mạnh của nấm bom, sau khi viên trân châu huyết sắc bị nấm bom làm cho nổ, nó cũng phát nổ, hai nguồn sức mạnh giao nhau, mới sinh ra sức mạnh kinh khủng như vậy.
Bây giờ thậm chí Hàn Sâm không còn sức để đứng dậy, hai mắt sưng đến mức chỉ có thể miễn cưỡng mở ra một kẽ hở, máu chảy vào trong khiến cho tầm mắt của Hàn Sâm như nhuộm một tầng máu.
Hắn khó khăn nhìn xung quanh, đầu xoay qua xoay lại, cổ hắn đau đến mức hắn không thể kiềm chế được mà rên rỉ, giống như xương gáy cũng bị gãy, may mà hắn là Bán Thần, thân thể vô cùng mạnh mẽ, đổi thành người bình thường thì đã chết từ lâu rồi.
“Cha, ngươi không sao chứ?” Bảo Nhi ngồi xổm bên cạnh Hàn Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thương xót.
“Ta… không sao… ngươi có bị thương không…” Hàn Sâm nói hai câu rồi lại không nhịn được ho khan một tiếng, máu tươi từ trong miệng bắn ra ngoài, trong lồng ngực khó chịu như lửa đốt.
“Bảo Nhi không bị thương.” Bảo Nhi lắc đầu liên tục, đưa cái miệng nhỏ lại gần vết thương trên người Hàn Sâm, nhẹ nhàng thổi rồi nói: “Mẹ nói thổi thổi một lúc là sẽ hết đau.”
“Cha đỡ nhiều rồi.” Hàn Sâm thấy Bảo Nhi thật sự không có chuyện gì, trong lòng cũng an tâm không ít, vết thương của hắn cũng không lấy nổi mạng của hắn, miễn là không có kẻ thù nào khác là được.
Ánh mắt Hàn Sâm dò xét xung quanh, thấy mình nằm trên thạch bích hình cung, mà nhìn kỹ lại là trong vách vỏ sò cách đó không xa là một vùng hỗn độn, khắp nơi đều là thịt mềm nát vụn, còn có ánh sáng chiếu xuống từ phía trên.
Hàn Sâm đưa mắt nhìn lên trên, phát hiện phía trên vỏ sò khổng lồ bị nổ tung có một lỗ thủng lớn có kích thước một hai trăm mét, ánh sáng kia chiếu vào từ phía trên cái lỗ thủng đó.
Không còn nghi ngờ nào nữa, Sò Đá Vương đã xong đời, chết đến không thể chết nữa, hơn nữa cũng không thấy bóng dáng con dế mèn đầu đỏ kia, trong vụ nổ kinh khủng như vậy, e rằng cũng xong đời rồi.
Hàn Sâm thở phào một hơi, may mắn không còn kẻ thù nào nữa, bằng không với thân thể hiện tại đã không còn sức lực tiếp tục chiến đấu, chỉ có thể ngồi chờ chết.
Hắn chậm rãi vận chuyển khí tức rồi ngưng tụ sức lực lại từng chút một, chữa trị cơ thể bị thương, may là tuy vết thương nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần cho hắn thời gian là hắn có thể bình phục.
Một lát sau, thất giác của Hàn Sâm đã khôi phục không ít, ánh mắt nhìn ra bên ngoài lỗ thủng lớn trên vỏ sò.
Tuy rằng bên ngoài có ánh sáng, nhưng khác với những gì Hàn Sâm nghĩ, thứ ánh sáng ấy không phải ánh sáng mặt trời, bên ngoài vẫn là thế giới ngầm, có thể nhìn thấy phía trên vẫn là đỉnh vòm đá, nhưng bên ngoài có ánh sáng chiếu vào trong hang động. Ánh sáng kia phát ra màu lam nhạt, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, cũng không biết là do thứ gì phát ra.
Đây cũng không phải là hang động lớn khi Hàn Sâm đến, mà là một hang động khác phía sau cơ thể Sò Đá Vương, nó lớn hơn hang động khi hắn đến.
“Hi vọng bên ngoài không có kẻ thù.” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm cười khổ, bây giờ hắn đã không còn sức mà chiến đấu nữa rồi.
Hàn Sâm nhìn thoáng qua hồn hải của mình, muốn triệu hồi Độc Giác Mã ra, để Độc Giác Mã chở hắn rời khỏi nơi này trước đã rồi tính sau.
Nhưng ở trong hồn hải, Hàn Sâm nhìn thấy một bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lại.
“Dế mèn đầu đỏ… Ta thật sự có được thú hồn của con dế mèn đầu đỏ đó sao?” Hàn Sâm nhìn thấy bóng dáng kia, trong lòng lập tức vui mừng.
Hàn Sâm cũng không rõ rốt cuộc vụ nổ vừa nấy đã xảy ra chuyện gì, dù sao cũng là hai lượt cùng nổ tung, bây giờ nhìn thấy thú hồn của dế mèn đầu đỏ, hắn đột nhiên hiểu được, quy tắc của Tí Hộ Sở cho rằng hắn đã giết Sò Đá Vương và con dế mèn đầu đỏ kia.
Vừa rồi ở trong vụ nổ, dường như hắn nghe được âm thanh nhắc nhở săn giết, nhưng lúc đó hắn cũng không nghe rõ rốt cuộc là sao. “Không ngờ rằng còn có thể kiếm được thú hồn Thần siêu cấp cơ đấy, không biết nó là loại gì?” Ánh mắt Hàn Sâm nhìn về phía thú hồn dế mèn đầu đỏ.
Hết chương 1454.
Chương 1455. Bị Nhốt Trong Vỏ Sò VươngThú hồn Thần siêu cấp Dế Mèn Hồng Tinh: Loại hình áo giáp dành cho sủng vật.
Hàn Sâm hơi ngẩn ra, đã lâu rồi chưa nhìn thấy sủng vật sử dụng thú hồn. Thỉnh thoảng có thấy thì cũng đều là mấy con cấp thấp, với loại cấp siêu Thần như vậy, trước đây hắn chỉ từng sở hữu một lần.
Tuy không phải thú hồn mình sử dụng, nhưng giá trị thực dụng của nó tuyệt đối không thấp.
Nếu là sủng vật loại khiên thịt sử dụng, lực phòng ngự của nó sẽ tăng cường mạnh mẽ, hoặc sủng vật loại chữa trị như Thánh Tê sử dụng, có thể yên tâm chữa trị, không cần lo lắng bị đánh chết.
Nếu cho Tiểu Ngân Ngân mặc, nó vừa có thể công kích vừa có thể chữa trị vừa có thể gánh nữa, quả thực là hoàn mỹ. Chỉ tiếc Tiểu Ngân Ngân và Thánh Tê không phải sủng vật thú hồn, hẳn chúng nó không dùng cái áo giáp sủng vật này được.
Còn có Tiểu Thiên Sứ nữa, sở hữu lực công kích cực mạnh, lại thêm lực phòng ngự trên áo giáp nữa, cũng có thể mạnh mẽ tăng lực chiến đấu của nàng.
Đáng tiếc Tiểu Thiên Sứ vẫn còn đang tiến hóa, hiện giờ trên người hắn không có sủng vật thú hồn nào quá mạnh mẽ. Chẳng qua dù chỉ là sủng vật thú hồn bình thường, chỉ cần mặc cái áo giáp này vào thì đều có lực phòng ngự cấp Siêu Thần, dùng để làm khiên thịt cũng không tỆ.
“Bảo Nhi, ngươi đi tìm xem Sò Vương và Dế Mèn Huyết Tinh có để lại †inh hoa gen Sinh Mệnh không.” Hàn Sâm phân phó Bảo Nhi.
Bảo Nhi đáp lời, nhanh chóng bò qua, chỉ lát sau đã lượm về hai khối tinh thể từ trung tâm vụ nổ. Hai khối tinh thể đều vô cùng nhỏ, hơn nữa liếc mắt là có thể phân biệt được chúng nó thuộc về ai.
Cũng không phải do khí tức của bọn nó có sự khác biệt lớn, mà là do ngoại hình của chúng rất dễ phân biệt.
Khác với ba Tí Hộ Sở trước, vậy mà tinh hoa gen Sinh Mệnh của Dế Mèn Huyết Tinh và Sò Vương không còn là một khối tinh thể đơn thuần nữa. Tinh hoa gen Sinh Mệnh của bọn chúng thoạt nhìn giống như pho tượng thủy tỉnh bản mini của bọn chúng vậy, chỉ to bằng nắm đấm, trông rất sống động. Một cái là vỏ sò màu đỏ và một cái là dế mèn màu máu, trông có vẻ vô cùng giống thật.
“Không biết hấp thu thì có khác biệt gì không nhỉ?” Đây cũng là lần đầu Hàn Sâm lấy được tinh hoa gen Sinh Mệnh như vậy, hắn hơi lo lắng không biết liệu có hấp thu được không.
Chẳng qua bây giờ hắn bị thương khá nặng, không còn sức để mô phỏng khí cơ của con dế mèn và Sò Vương nữa, chỉ có thể cất nó đi trước.
Huyết nhục của Dế Mèn Huyết Tinh đã không còn, nhưng huyết nhục của Sò Vương vẫn ở. Nhìn thịt mềm bị nổ rồi nhưng vẫn chồng chất như núi, Hàn Sâm không hề có chút ý nào khác.
Căn cứ kinh nghiệm trước kia của hắn, huyết nhục của sinh vật Thần siêu cấp không có ích lợi gì với nhân loại, nhưng sủng vật và dị sinh vật lại có thể ăn.
Chỉ là bên cạnh hắn cũng không có sủng vật hay dị sinh vật nào, huống hồ có nhiều thịt lắm, nhất thời cũng ăn không hết được.
Hàn Sâm sợ những huyết nhục này sẽ gọi những dị sinh vật khác đến, không dám tiếp tục ở lại nơi đây. Hắn không để ý đến vết thương trên người, định triệu hồi Độc Giác Mã, để Độc Giác Mã cõng hắn rời khỏi nơi này.
Nhưng hắn còn chưa hành động thì đã thấy một bóng dáng bò vào từ một lỗ hổng lớn đã được nổ ra trên vỏ sò đá kia.
Hàn Sâm lập tức thầm cả kinh. Hắn bị thương quá nặng, về cơ bản đã không còn sức chiến đấu nữa. Giờ lại đụng phải dị sinh vật, đây thực sự không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Nhìn kỳ thì dị sinh vật bò vào là một sinh vật có lớp vảy ngoài màu xanh đen, khá là giống cá sấu.
Sau khi chui vào, nó lập tức há to miệng bắt đầu cắn nuốt những thịt mềm này, dường như nó hoàn toàn không có hứng thú để ý tới mấy người Hàn Sâm.
Hiện giờ Hàn Sâm cũng không sử dụng Động Huyền Khí Tràng được, không cảm được ứng con dị sinh vật kia có đẳng cấp gì, nhưng nhìn ngoại hình của nó cũng cảm thấy cấp bậc của nó cũng không thấp.
Hàn Sâm cẩn thận triệu hồi Độc Giác Mã, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cũng may con dị sinh vật kia hoàn toàn không có hứng thú với mấy người Hàn Sâm, từ đầu đến cuối đều cắn nuốt thịt mềm.
Hàn Sâm cố nén cơn đau nhức từ vết thương trên người, bò lên lưng Độc Giác Mã. Độc Giác Mã nhảy một cái đã chạy ra khỏi động lớn, đáp xuống mặt trên của vỏ Sò Vương.
Bây giờ Hàn Sâm rốt cuộc cũng biết những ánh sáng màu lam này truyền tới từ nơi nào. Trong cái hang ở phía sau Sò Vương có rất nhiều nấm dạ quang màu lam mọc ở đấy. Chúng nó đều tỏa ra lam quang yếu ớt, những tia sáng này chính là đến từ bọn nó.
Nhưng đồng thời với việc phát hiện những nấm dạ quang này, Hàn Sâm còn phát hiện từng đám dị sinh vật vây quanh bên ngoài vỏ Sò Vương. Liếc mắt nhìn qua là chẳng chịt các loại dị sinh vật, đặc biệt là các loại côn trùng có hình thù kỳ quái, chúng nó bắt đầu di chuyển tựa như thủy triều, căn bản là không biết có bao nhiêu con.
Thấy Hàn Sâm và Độc Giác Mã xuất hiện, không ít dị sinh vật đều nhe răng rít gào về hướng này, giống như là muốn nuốt sống họ vậy, tuy nhiên lại không có ai dám tới gần Sò Vương.
Hàn Sâm vội vã khống chế Độc Giác Mã quay về trong vỏ Sò Vương. Rất rõ ràng, nếu chỉ dựa vào Độc Giác Mã thì căn bản là hắn không thể lao ra vòng vây dị sinh vật này.
Lúc trở lại trong vỏ Sò Vương, Hàn Sâm để Độc Giác Mã đặt hắn ở trong góc, sau đó thu Độc Giác Mã về, để tránh kích thích con dị sinh vật giống như cá sấu kia.
Mặc dù không biết nó có đẳng cấp gì, nhưng sở dĩ dị sinh vật bên ngoài không dám vào vỏ Sò Vương ăn huyết nhục chắc chắn là bởi vì nó. Cho dù dùng ngón chân nghĩ cũng có thể đoán ra cấp bậc của nó.
“Hy vọng nó không thích ăn thịt người.” Bây giờ Hàn Sâm không có sức chiến đấu, coi như có thể chiến đấu thì đã không có nấm bom siêu cấp, hắn cũng không phải đối thủ của sinh vật Thần siêu cấp.
Cũng may bây giờ nó còn chưa có hứng với Hàn Sâm, toàn bộ sự chú ý của nó đều tập trung vào đống thịt mềm của Sò Vương.
Hàn Sâm chỉ có thể ngồi đấy vận chuyển Động Huyền Kinh chậm rãi chữa trị thân thể của mình, hy vọng có thể sớm ngày khôi phục, nghĩ cách lao ra vòng vây.
Bằng không, đợi cá sấu ăn thịt mềm của Sò Vương xong, nói không chừng nó sẽ tới ăn hắn.
Cũng may ở đây có rất nhiều thịt mềm, sức ăn của cá sấu không nhỏ, thế nhưng nhất thời cũng không ăn hết được. Chờ nó ăn một lúc lâu, tới lúc thực sự ăn không nổi nữa thì mới ăn được ba đến bốn phần mà thôi.
Sau khi ăn no, cá sấu nằm đó nghỉ ngơi, cũng không có ý định rời đi.
Hàn Sâm vận chuyển Động Huyền Kinh một lượt, tốc độ khôi phục vẫn rất chậm. Hắn cho Bảo Nhi ra ngoài nhìn mấy lần, dị sinh vật vẫn vây quanh ở bên ngoài thành từng đàn một, muốn chạy trốn cũng không có cơ hội.
“Không được, cứ tiếp tục như vậy sợ rằng thương thế của ta còn chưa có tốt, thịt Sò Vương đã bị cá sấu ăn sạch rồi.” Hàn Sâm suy nghĩ xem có cách nào không.
Đột nhiên, Hàn Sâm nghĩ đến hắn có hái không ít thứ có sinh cơ mạnh mẽ giống như linh chi tựa như đồ sứ trong vỏ trứng, có lẽ nó sẽ có trợ giúp với thương thế của hắn cũng nên.
Hắn lấy một cây từ Tuyệt Tình Bình ra, cắn một miếng nhỏ để nếm thử trước.
Cái thứ giống linh chỉ đỏ kia vừa vào miệng là hóa thành một dòng nước ấm đi xuống bụng, sau đó khuếch tán ra toàn thân. Hàn Sâm cảm giác thân thể như là tiến vào phòng sưởi ấm vậy, cả người nóng lên, gân cốt và kinh mạch huyết nhục bị thương cũng bắt đầu khép lại nhanh chóng.
Thấy linh chi đỏ hữu hiệu đến như thế, Hàn Sâm lại cắn một miếng lớn, trong người lập tức có cảm giác như đốt một cái lò lửa lên, dòng nước ấm đi khắp toàn thân, những vết thương kia nhanh chóng khép lại, chỉ
một lát sau đã bắt đầu đóng vảy và ngứa ngáy.
“Thứ tốt!” Hàn Sâm vốn chỉ hy vọng có thể khôi phục chút sinh cơ và khí tức, nhưng không ngờ rằng thế mà thứ linh chi đỏ này lại có tác dụng trị liệu mạnh như vậy, đúng là niềm vui bất ngờ.
Hết chương 1455.
Chương 1456. Đại Chiến Đoạt ThịtChẳng qua vết thương da thịt thì dễ lành lại, nhưng kinh mạch và xương cốt thì không dễ lành như vậy, cũng may linh chỉ đỏ có tác dụng chữa lành kinh mạch và xương cốt rất tốt.
Hàn Sâm ở trong vỏ Sò Vương hơn bốn ngày, vết thương trên người cơ bản đã khỏi rồi, nếu không có hiệu quả thần kỳ của linh chi đỏ, e là thêm thời gian gấp mười lần cũng không thể khỏi nhanh như vậy.
“Thật đúng là đồ tốt, đáng tiếc tổng cộng cũng chỉ có bảy cây, bị ta ăn mất một cây, hiện tại chỉ còn lại có sáu cây.” Hàn Sâm tham lam suy nghĩ.
Mặc dù thân thể đã khỏe rồi, nhưng cá sấu và đàn thú ở bên ngoài vẫn còn, sau khi hắn khỏe lại thì đã đi ra ngoài kiểm tra cẩn thận, trong đàn thú có rất nhiều thứ khủng bố, dùng năng lực cảm nhận của Động Huyền Khí Tràng, vậy mà Hàn Sâm lại phát hiện ra sự tồn tại cấp cấp Siêu Thần ở trong đàn thú.
“Đến cả dị sinh vật cấp Siêu Thần cũng không dám tiến vào trong vỏ Sò Vương để ăn thịt Sò Vương, rốt cuộc con cá sấu này phải khủng bố tới mức sao?” Hàn Sâm thầm sợ hãi.
Cũng còn may tâm tư của con cá sấu đều đặt trên thịt của Sò Vương, không hề có hứng thú gì với hắn và Bảo Nhi.
Hàn Sâm không dám động đến cá sấu, lại còn phát hiện ra hai sự tồn †ại có vẻ như là sinh vật Thần siêu cấp trong đàn thú ở bên ngoài, cộng thêm rất nhiều sinh vật Thần Huyết và sinh vật biến dị, hắn cũng không có lòng tin có thể xông ra, chỉ có thể tiếp tục ở lại bên trong vỏ Sò Vương.
“Làm sao đây?” Hàn Sâm thật sự không muốn tiếp tục chờ ở đây nữa, hắn không thể chắc rằng liệu sau khi cá sấu ăn xong thịt sò thì vẫn không có hứng thú với hắn và Bảo Nhị, lỡ như đến lúc đó cá sấu nảy sinh hứng thú với bọn họ, vậy thì cảnh ngộ của bọn họ sẽ còn gay go hơn bây giờ.
Bây giờ xông ra ngoài, ít nhất thì không cần chiến đấu với con cá sấu khủng bố này, nhưng nói không chừng đến lúc đó chính là cá sấu cùng với cả đàn thú vây đánh hắn và Bảo Nhi.
Hàn Sâm ở trong vỏ Sò Vương âm thầm quan sát đàn thú bên ngoài, hy vọng có thể tìm được cơ hội để xông ra.
Nhưng lại phát hiện đàn thú càng lúc càng tụ tập nhiều hơn, cơ hội để xông ra ngoài cũng càng lúc càng xa vời.
Tuy nhiên Hàn Sâm còn phát hiện ra một vấn đề, mấy ngày đầu, đàn thú không dám tiến quá gần đến vỏ Sò Vương, nhưng gần đây lại càng lúc càng bồn chồn, đã bắt đầu có dị sinh vật thử muốn đến gần vỏ Sò Vương.
€ó dị sinh vật biết bay đang bay quanh quẩn ở trên cái lỗ lớn được tạo ra từ vụ nổ, nhưng bị cá sấu rống lên một tiếng, đều tản ra, không có bất kì con nào dám thật sự xông vào.
“Xem ra sớm hay muộn gì thì bọn chúng cũng không nhẫn nại được mà xông vào, đến lúc đó cá sấu muốn độc chiếm thức ăn thì nhất định sẽ đánh một trận với chúng, có lẽ lúc đó ta có thể thừa dịp loạn xông ra ngoài.” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.
Hiện tại không lao ra được, Hàn Sâm cũng chỉ có thể ở trong vỏ Sò Vương tu luyện thuật Băng Cơ Ngọc Cốt và Động Huyền Kinh, để sớm ngày ngưng tụ lại Tinh Hạch và Già Thiên Tán.
Ngưng tụ lại hạch gen thì dễ hơn nhiều so với ngưng tụ lần đầu, chỉ là cần một chút thời gian mà thôi.
Hàn Sâm cũng đã từng thử hấp thu hai tinh hoa gen Sinh Mệnh kia, nhưng mà không biết vì lý do gì, hắn lại không thể hấp thu nó thành công.
Hắn mô phỏng theo khí tức lưu chuyển của Sò Vương và con Dế Mèn Huyết Tinh nhưng cũng không có tác dụng, không biết là bởi vì trình độ mô phỏng của Hàn Sâm quá thấp, hay là vì nguyên nhân nào khác.
Hàn Sâm nghiên cứu một lúc lâu cũng không nghiên cứu ra là vì lý do gì, nhưng hắn lại phát hiện dao động Sinh Mệnh bên trong tinh hoa gen Sinh Mệnh rất kỳ lạ, hơi khác so với những gì hắn đã nhìn thấy trước đây.
Giống như hai tinh hoa gen Sinh Mệnh này không phải đơn thuần là sự kết tinh của sức mạnh, mà giống như một loại Sinh Mệnh đang trong quá trình mang thai.
“Quái lạ, Sò Vương và con Dế Mèn Huyết Tinh đều đã chết, sao tinh hoa gen Sinh Mệnh của chúng có thể vẫn còn khí tức sinh mệnh như vầy, giống như trứng chưa nở, chẳng lẽ tinh hoa gen Sinh Mệnh cuối cùng có thể hóa thành sự tồn tại giống như sinh mệnh sao?” Hàn Sâm thầm đoán trong lòng, nhưng lại không có cách nào để chứng thực suy nghĩ trong lòng.
Lại hai ngày nữa trôi qua, dị sinh vật bên trong đàn thú càng lúc càng không kiềm chế được, có một số lượng lớn dị sinh vật biết bay bay. quanh quẩn trên miệng lỗ hổng, những dị sinh vật khác cũng đều đã bò lên trên vỏ sò, từ mép lỗ hổng kia nhìn vào trong, trong mắt tràn đầy vẻ đói khát và tham lam, nhưng vẫn không hề dám xông vào.
Lúc này cho dù cá sấu có gào như thế nào cũng không có tác dụng bao nhiêu, cho nên nó cũng không rống nhiều nữa, chỉ cần những dị sinh vật này không tiến vào, hắn cũng không thèm để ý tới bọn chúng.
“Xem ra bọn chúng cũng không nhịn được bao lâu nữa, hẳn là sắp xông vào, chỉ không biết rốt cuộc bọn chúng đang đợi cái gì.” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.
Lại thêm mấy tiếng trôi qua, Hàn Sâm nghe thấy bên ngoài có chút tiếng động, đàn thú tránh sang thành một con đường, chỉ thấy một con dị sinh vật trông giống như con rắn nhưng lại không phải rắn, giống rùa nhưng lại không phải rùa, thân là rùa nhưng đầu lại là rắn, trên đầu còn mọc ra một cặp sừng, không hề do dự bò từ bên ngoài vào vỏ Sò Vương, nó trực tiếp chui vào trong vỏ Sò Vương.
Xà Quy vừa tiến vào, những dị sinh vật khác cũng đều tiến vào sau nó, cảnh tượng lập tức hoàn toàn mất khống chế, dị sinh vật tràn vào giống như thủy triều, giống như một đàn sói đói bổ nhào về phía thịt của Sò Vương.
“Hóa ra bọn chúng đang đợi con Xà Quy này, cuối cùng cơ hội của ta cũng đến rồi.” Hàn Sâm mừng thầm, cảnh tượng càng hỗn loạn thì càng có lợi cho hắn.
Dị sinh vật tràn vào giống như thủy triều, lập tức chọc giận cá sấu, chỉ thấy cá sấu gào lên một tiếng, hạch gen có hình thù kỳ lạ giống như một cây kéo lớn lao ra, cả cây kéo đó có màu xanh pha lê với những chiếc răng cưa đáng sợ giống như miệng của cá sấu, cắt một cái, lập tức đã cắt vài con dị sinh vật thành hai nửa.
Cái kéo liên tục cắt răng rắc răng rắc ở trong đàn thú, gần như không thể ngăn lại, bất kì dị sinh vật hay hạch gen nào, chỉ cần đụng phải nó thì sẽ bị cắt làm đôi, căn bản không có chút hồi hộp nào.
Cho dù là hai con dị sinh vật mà lúc trước Hàn Sâm nghỉ ngờ là sinh vật Thần siêu cấp, cũng đều lẩn trốn không dám ra ứng chiến, tránh ra khỏi phạm vi công kích của cái kéo cá sấu, không dám đối đầu trực diện với cái kéo cá sấu, thậm chí còn không dám lấy hạch gen của mình ra để chống lại kéo cá sấu.
“Khó trách lúc trước bọn chúng đều không dám tiến vào, quả thật hạch gen của cá sấu quá bá đạo, bất cứ cái gì cũng bị cắt làm đôi, quả là vô địch, còn đáng sợ hơn cả bánh răng hồng ngọc của con Dế Mèn Huyết Tinh.” Trong lòng Hàn Sâm thầm hoảng sợ, nhưng lại không nhịn được nhìn về hướng Xà Quy: “Những dị sinh vật này đợi đến khi Xà Quy đến mới dám tiến vào cùng nó, thiết nghĩ hẳn là con Xà Quy này có thể chống lại cá sấu nhỉ?”
Ánh mắt dừng trên người Xà Quy, nhưng lại thấy nó căn bản không có ý quan tâm đến những dị sinh vật khác, nửa thân trên giống rắn vặn vẹo, quấn lấy một khối thịt lớn, há to miệng nuốt thịt của Sò Vương vào bụng, cũng không thèm liếc những dị sinh vật và cái kéo cá sấu này một cái.
Nó không nhìn cái kéo của cá sấu, nhưng hành động ăn thịt Sò Vương đã chọc giận cá sấu, chỉ thấy cá sấu gào lên một tiếng với Xà Quy, cái kéo của cá sấu lập tức cắt về phía người Xà Quy, muốn cắt nó thành hai đoạn.
Xà Quy không hề hoang mang, vẫn đang ăn thịt Sò Vương y như cũ, nhưng trên người lại hiện lên luồng ánh sáng kỳ lạ, một cái chuông cổ bằng đồng thau bay ra, bảo vệ ở trên người nó, ngăn chặn cái kéo lớn của cá sấu.