Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 91 - Chương 1457. Đi Theo Ta

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Kengl

Chỉ nghe một tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, vậy mà cái

kéo sắc bén của cá sấu lại không thể cắt đôi chiếc chuông cổ bằng đồng thau.

Dưới sự bảo vệ của chuông cổ bằng đồng thau, Xà Quy vẫn tiếp tục ăn thịt Sò Vương, những sinh vật khác cũng nhân cơ hội này mà xông vào, một đám tranh nhau xé thịt của Sò Vương ăn.

Hết chương 1456.

Chương 1457. Đi Theo Ta

Hàn Sâm đang muốn thừa dịp loạn lao ra ngoài, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy một đạo kiếm quang lóe lên trên bầu trời, sau đó chỉ thấy lông chim nhuốm máu rơi xuống đầy trời, rất nhiều sinh vật biết bay đã bị chém chết.

Còn Xà Quy và cá sấu đang tranh đấu, sau khi nhìn thấy kiếm quang kia, vậy mà lại không đánh nữa, đến cả thịt Sò Vương cũng không tiếp tục ăn, chia nhau một trái một phải chạy ra khỏi vỏ sò.

“Ngươi còn muốn chạy đi đâu?” Hàn Sâm chỉ nghe thấy giọng nói của một nữ tử truyền đến từ trong không trung, sau đó là một luồng kiếm quang bay vụt về hướng cá sấu, tốc độ rất nhanh, Hàn Sâm còn chưa thấy rõ chủ nhân của kiếm quang kia là ai thì kiếm quang đã bay đến

trên người cá sấu.

Cá sấu sử dụng cái kéo cá sấu nghênh đón kiếm quang, muốn cắt đứt kiếm quang, nhưng lưỡi kéo còn chưa kịp khép lại, kiếm quang đã xuyên qua từ chính giữa.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, vậy mà con cá sấu hùng mạnh kia lại bị kiếm quang xuyên thẳng qua đầu, rơi xuống từ trong không trung, ngã vào trong vỏ Sò Vương.

Những dị sinh vật khác cũng đều chen lấn nhau mà chạy trốn, cho dù là sinh vật Thần siêu cấp cũng không ngoại lệ, một đám đến cả thịt Sò Vương cũng không thèm, trong nháy mắt đã chạy sạch.

Hàn Sâm ngơ ngác nhìn, cá sấu đã mạnh như vậy, nhưng không ngờ chủ nhân của kiếm quang kia lại có thể dùng một đòn đánh chết nó, năng lực như vậy, quả thực quá mức khủng bố.

Nhưng mà giọng nói kia, Hàn Sâm cảm thấy bản thân đã nghe qua ở đâu đó, chờ sau khi kiếm quang kia biến mất hắn nhìn kỹ hơn, lập tức kinh ngạc, vậy mà nữ nhân thần bí đó lại là một trong số những nguyên lão của hiệp hội Bán Thần, rất có khả năng có quan hệ nào đó với Hàn Kính Chỉ.

“Sao ngươi lại ở đây?” Nữ nhân cũng nhìn thấy Hàn Sâm, khẽ nhíu mày nói.

“Ta bị dị sinh vật đuổi theo đến đây, không ngờ tới lại gặp được ngươi ở chỗ này, càng không ngờ ngươi vậy mà lại có được thực lực mạnh mẽ như vậy, ngay cả sinh vật Thần siêu cấp cũng có thể giết chết.” Hàn Sâm nhìn nữ nhân nói, thật may hắn vì điều hòa khí lực nên không hề duy trì trạng thái Đế Linh siêu cấp, nếu không lỡ như nữ nhân này xem hắn thành dị sinh vật mà giết, đó mới thật sự là oan uổng.

Nữ nhân lạnh nhạt nói: “Chuyện mà ngươi không ngờ tới còn rất nhiều đấy, ngươi sẽ không nghĩ rằng mình thật sự là quý tộc đệ nhất của Liên Minh đấy chứ?”

“Không dám, ít nhất ta biết ngươi và thánh đồ của Huyết Mạch Giáo đều mạnh hơn ta.” Hàn Sâm dang tay nói.

“Ngươi biết thì tốt, đi theo ta.” Nữ nhân nói một câu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

“Đi đâu?” Hàn Sâm nhíu mày hỏi, hắn không muốn có liên quan gì tới nữ nhân thần bí này ở trong Tí Hộ Sở.

Nữ nhân nói: “Có thể gặp được ngươi ở chỗ này thật tốt, đúng lúc ta có một chuyện cần ngươi đi làm.”

“Ta còn có chuyện quan trọng phải làm, e là không thể giúp ngươi được.” Hàn Sâm khéo léo từ chối.

Nữ nhân dừng bước, xoay người nhìn Hàn Sâm lạnh nhạt nói ra một câu: “Ngươi có thể từ chối ta, nhưng không thể từ chối kiếm của ta, đi hoặc là rút kiếm, ngươi tự mình chọn.”

“Ta còn có thể chọn lựa sao?” Hàn Sâm bất lực dang tay nói.

“Có, ngươi có thể chọn cái chết.” Nữ nhân nói một cách rất nghiêm túc.

“Ta vẫn chưa muốn chết, có thể sống thì ai muốn chết chứ?” Hàn Sâm thở dài một tiếng, đi theo nữ nhân về phía trước.

Thi thể của cá sấu đã tiêu tan, không còn máu thịt lưu lại, nữ nhân lấy được một tinh hoa gen Sinh Mệnh của cá sấu, đồng thời còn thu hoạch được hạch gen cái kéo cá sấu.

Hàn Sâm tự biết mình không phải là đối thủ của nàng, phản kháng cũng không có tác dụng, dứt khoát biết điều một chút đi theo nàng.

Nữ nhân cũng không để ý đến Hàn Sâm, chỉ dẫn theo hắn đi về phía trước trong thông đạo của thế giới ngầm, khi nữ nhân này ở đây thì hoàn toàn khác với khi ở trong Liên Minh.

Ở trong Liên Minh gần như không có ai có thể cảm nhận được sức mạnh ở trên người nàng, nhưng hiện tại trên người nàng lúc nào cũng tản ra khí tức cực kỳ nguy hiểm, ngay cả dị sinh vật ngầm cũng không dám tới gần nàng.

Lúc đầu Hàn Sâm còn hỏi nàng mấy câu, nhưng căn bản nàng không để ý tới hắn, sau vài lần Hàn Sâm tự làm mình mất mặt, cũng không còn hỏi nữa, chỉ đi theo nàng.

Sau khi đi bộ trong thế giới ngầm hơn hai ngày, mới bước ra khỏi thế giới ngầm từ một hang động trên vách của một ngọn núi lớn.

“Rốt cuộc ngươi muốn đi đâu?” Hàn Sâm nhìn cảnh vật xung quanh, đã không còn là khu vực mà hắn quen thuộc, căn bản đến cả nơi này là hướng nào của Tí Hộ Sở Ly Ảnh cũng không phân biệt được.

Trước sự bất ngờ của Hàn Sâm, vậy mà lần này nữ nhân lại trả lời hắn: “Đi đến Tí Hộ Sở của ta”

“Tí Hộ Sở của ngươi? Tí Hộ Sở của nhân loại?” Hàn Sâm có hơi ngạc nhiên.

“Ai nói với ngươi ta là con người?” Nữ nhân lạnh lùng thốt ra một câu.

Trong lòng Hàn Sâm chấn động, dùng Động Huyền Khí Tràng cẩn thận đánh giá nữ nhân kia, mặc dù khí tức của nàng rất mạnh mẽ, nhưng trên cảm giác thì hẳn là nhân loại không sai được.

“Ngươi không phải là nhân loại thì là gì? Chẳng lẽ là dị linh à?” Hàn Sâm nói đùa.

“Hàn Kính Chi không có nói cho ngươi biết chuyện gì cả sao?” Nữ nhân nhíu mày nhìn Hàn Sâm nói.

“Nếu ta biết thì cũng không cần hỏi ngươi.” Hàn Sâm vô cùng bất đắc dĩ, hiện tại đến cả bản thân hắn cũng không biết rốt cuộc hắn có phải là hậu thế của Hàn giáo quan kia hay không.

Vốn dĩ Hàn Sâm còn nghĩ nữ nhân sẽ nói cho hắn biết chuyện gì đó, nhưng sau khi nữ nhân trầm ngâm một lúc thì chỉ nói: “Dù sao thì chuyện này không liên quan gì với chuyện ta muốn ngươi làm, ngươi có biết hay không cũng không có gì khác.”

Nữ nhân nói xong thì tiếp tục đi về phía trước, Hàn Sâm có hỏi nàng cái gì, nàng cũng trả lời nữa.

“Ít nhất ngươi cũng phải nói cho ta biết, rốt cuộc là ngươi kêu ta đi làm chuyện gì? Còn tên của ngươi nữa, ta cũng không thể kêu ngươi là nữ nhân mãi nhỉ?” Hàn Sâm vẫn không từ bỏ ý định, lại hỏi thêm một câu.

Nữ nhân do dự một chút nói: “Chuyện ta kêu ngươi làm, đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết. Về phần tên của ta, ngươi muốn xưng hô như thế nào cũng được, chẳng qua cũng chỉ là một cái danh hiệu.”

“Nói như không nói.” Hàn Sâm hơi buồn bực, nhưng nữ nhân không để ý đến hắn nữa, hắn có hỏi như thế nào cũng vô dụng.

Nữ nhân triệu hồi ra một con cự thú thay đi bộ, Hàn Sâm cũng ngồi ở trên, tốc độ của con cự thú nhanh đến đáng sợ, chính xác là tọa ky cấp Siêu Thần.

Cho dù là vậy, tọa ky cấp Siêu Thần này cũng phải chạy ước chừng khoảng bốn ngày, cuối cùng mới đi tới Tí Hộ Sở mà nữ nhân nói.

Nó khá giống với trong tưởng tượng của Hàn Sâm, là một tòa Tí Hộ Sở cực lớn, vậy mà lại được xây dựng trên một hòn đảo lơ lửng, hòn đảo lơ lửng nổi trên mặt của một hồ nước, bao quanh bởi mây mù, cực giống với nơi ở của tiên nhân trong thần thoại, truyền thuyết.

Nhưng trên đảo lơ lửng không có Tiên cung, chỉ có một tòa Tí Hộ Sở có thể so sánh với đại đô thị Liên Minh, không cần nhìn cũng biết là Tí Hộ Sở siêu cấp.

Ở trong Tí Hộ Sở, Hàn Sâm không hề nhìn thấy một nhân loại nào, ngoại trừ dị sinh vật thì chính là dị linh, số lượng dị linh rất nhiều, thậm chí còn nhiều hơn cả dị sinh vật.

Càng đáng sợ hơn là, dị linh và dị sinh vật của nơi này, trên người đều có khí tức cực kỳ đáng sợ, cho dù là dị sinh vật và dị linh bình thường, thì khí tức của chúng cũng không yếu hơn khí tức trên người Hàn Sâm, có nghĩa yếu nhất ở đây cũng là sinh vật Thần Huyết hoặc là dị linh hoàng tộc.

Những dị linh và dị sinh vật này nhìn thấy nữ nhân đều cúi đầu hành lễ tránh ra, tỏ vẻ vô cùng tôn kính, thậm chí có thể nói là sợ hãi.

Đồng thời cũng dùng ánh mắt tò mò và nghi ngờ nhìn Hàn Sâm người đi theo nữ nhân đến kia, rõ ràng đều đang đoán rốt cuộc Hàn Sâm có lai lịch gì, vậy mà lại có thể đi ở bên cạnh nữ nhân.

Hết chương 1457.

Chương 1458. Đại Tế Sư

Hàn Sâm đi theo nữ nhân một mạch đến Dị Linh Thần Điện của Tí Hộ Sở, nữ nhân ngồi xuống chủ vị của thần điện, Hàn Sâm quan sát xung quanh, cũng không có cái ghế nào khác, chỉ đành phải đứng trên đại điện.

Không bao lâu sau, hắn nhìn thấy một đám dị linh mạnh mẽ từ cửa đại điện đi vào, dị linh có thể tiến vào Dị Linh Đại Điện, theo Hàn Sâm thấy, khí tức trên người họ cũng đủ để so sánh với con dế mèn đầu đỏ, hẳn đều là dị linh cấp Đế.

Chẳng qua trên người bọn họ đều khoác một cái áo choàng màu xám, không nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ.

Sau khi mỗi tên dị linh khủng bố mạnh mẽ tiến vào Dị Linh Thần Điện, kẻ nào kẻ nấy đều phải hành lễ với nữ nhân trước, đồng thời còn cung kính nói “mỗ mỗ bái kiến chủ thượng”, sau đó mới đi đến hai bên đại điện và đứng yên.

Chỉ sau một lát, đã có linh dị đứng đầy hai bên đại điện, thể nào cũng phải có hai mươi ba mươi tên, đều là dị linh cấp Đế, thực lực mạnh mẽ đến đáng sợ.

Càng khiến Hàn Sâm sợ hãi hơn chính là, nhìn có vẻ những Đế Linh này đều cùng một chủng tộc, mặc dù không nhìn thấy mặt mũi của bọn họ, nhưng đặc điểm cơ thể và khí tức của bọn họ đều tương tự nhau, rất có thể là một dị linh gia tộc giống như Ám Linh tộc.

“Chẳng lẽ nữ nhân này thật sự không phải nhân loại? Nếu không thì sao có thể thống trị gia tộc Đế Linh lớn mạnh như vậy chứ?” Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy vô cùng quái lạ, nhưng mà nhìn sang nữ nhân, lại cảm thấy khí tức trên người nàng hoàn toàn khác với những dị linh này, rõ ràng là giống với nhân loại hơn.

Hiện tại hai mươi ba mươi tên Đế Linh ở trên đại điện, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, giống như cảm thấy vô cùng quái lạ đối với sự xuất hiện của hắn ở đây.

Cũng may Hàn Sâm cũng coi như là người đã gặp qua những cảnh tượng lớn, mặc dù khí thế của những Đế Linh này rất ngang tàn, nhưng cũng không dọa được hắn, vẫn thong dong đứng ở trên đại sảnh như cũ.

Bảo Nhi lại tò mò quan sát xung quanh, nếu không phải Hàn Sâm ghìm chặt nàng, e là nàng đã sớm nhảy tưng tưng trước mặt thần tượng dị linh rồi.

“Đã đến đông đủ chưa?” Ánh mắt của nữ nhân quét qua trên mặt của những dị linh ở hai bên đại điện.

“Hồi bẩm chủ thượng, ngoại trừ Quỷ Nguyệt, các chi khác đều đã đến đông đủ.” Một tên dị linh đứng ở bên trái gần với nữ nhân nhất hành lễ nói một cách cung kính.

“Tại sao Quỷ Nguyệt không đến?” Nữ nhân nhíu mày nói.

Dị linh đó lại nói: “Khoảng thời gian trước chủ thượng kêu bọn ta đi Thiên Ngoại để mượn món đồ như vậy, ta đã để Quỷ Nguyệt đi.”

Nữ nhân khẽ gật đầu: “Vậy không cần chờ nàng, ta có một chuyện muốn tuyên bố, các ngươi đều nghe đây, từ hôm nay trở đi, hắn chính là Đại Tế Sư của Tí Hộ Sở Minh Giới chúng ta.”

Ngay khi nữ nhân nói ra những lời này, rất nhiêu Đế Linh đều kinh ngạc.

“Chủ thượng, chuyện này tuyệt đối không thể được, từ xưa chức Đại Tế Sư đều được chọn ra từ trong Minh tộc ta, sao có thể để cho một tên ngoại tộc đảm nhiệm?”

“Chủ thượng, ta thấy cơ thể của hắn lộ ra quang hạch Thanh Đồng, có lẽ chỉ là một sinh vật hạch gen Thanh Đồng, sao có tư cách để làm Đại Tế Sư của tộc ta?”

Bên trong cả Dị Linh Thần Điện giống như đang sôi sùng sục, một đám Đế Linh nhao nhao quỳ lạy cầu xin nữ nhân thu hồi mệnh lệnh, những người ở trong đại điện đều quỳ xuống, cũng chỉ còn lại một mình Hàn Sâm là còn đứng.

Hơn nữa hiện tại Hàn Sâm cũng trở nên hoang mang, hắn hoàn toàn không biết Đại Tế Sư là gì, mặc dù nghe có vẻ giống như là rất lợi hại, nhưng căn bản hắn không có ý định ăn nhờ ở đậu, đương nhiên cũng không muốn làm Đại Tế Sư gì đó.

Chẳng qua hiện tại có làm chức Đại Tế Sư này hay không, căn bản không phải do Hàn Sâm định đoạt, cho nên hắn cũng dứt khoát im lặng, để xem tình hình phát triển ra sao.

“Chủ thượng, Quỷ Nguyệt có thiên phú xuất chúng, tốt hơn sinh vật này gấp trăm nghìn lần, chính là lựa chọn tốt nhất để làm Đại Tế Sư, mong chủ thượng hãy suy xét lại!” Dị linh ở vị trí đầu bên tay trái hết lòng khuyên nhủ nói.

“Các ngươi không cần nhiều lời, ý ta đã quyết, các ngươi đều lui xuống đi” Nữ nhân hoàn toàn không để ý tới đám Đế Linh đang khuyên can hết lời, trực tiếp vung tay lên nói.

Vừa nói ra câu này, mặc dù có rất nhiều Đế Linh không cam tâm, nhưng cũng không dám tiếp tục ở lại trong Dị Linh Thần Điện, từng người chậm rãi rời khỏi thần điện, chỉ là ánh mắt thì đều nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, trong mắt tràn ngập sự oán giận.

Mãi cho đến khi tất cả những Đế Linh này rời khỏi Dị Linh Thần Điện, cửa lớn của thần điện đóng lại, Hàn Sâm mới cười khổ nói: “Ta chỉ là một nhân loại hạch gen Thanh Đồng nhỏ nhoi, e là không làm được chuyện gì quá lớn, ngươi có nhiều thuộc hạ là cường giả như vậy, không bằng ngươi chọn ra một người trong số bọn họ để làm Đại Tế Sư đi”

Nữ nhân lạnh nhạt nói: “Nếu ta đã để ngươi làm Đại Tế Sư, đương nhiên ta có lý do của ta, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của ngươi, những chuyện khác ngươi không cần quan tâm.”

“Ta chỉ sợ bản lĩnh của ta thấp kém, không làm tốt chuyện ngươi giao cho.” Hàn Sâm tỏ vẻ khó xử nói.

Nữ nhân đột nhiên mỉm cười, nàng vốn đã rất xinh đẹp, cười như vậy, càng làm cho người khác cảm thấy vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, khiến Hàn Sâm nhìn thấy cũng không tự giác được mà ngây ra một lúc.

“Nếu ngươi làm không tốt, ta sẽ chém đầu của ngươi.” Nữ nhân mỉm cười nói.

“Ta cũng đã nói là ta không thể làm tốt được rồi, là ngươi cứ bắt ta làm, làm không tốt còn muốn chém đầu của ta, chuyện này vô lý quá rồi đấy nhá?” Hàn Sâm cãi lại.

“Bởi vì ta mạnh hơn ngươi, đạo lý này đã đủ chưa?” Nữ nhân nói.

“Đủ rồi.” Hàn Sâm không nhiều lời nữa, hắn biết cho dù hắn có nói cái gì đi nữa thì cũng vô dụng, chức Đại Tế Sư này hắn phải làm là cái chắc rồi.

“Ít nhất ngươi cũng phải nói cho ta biết, Đại Tế Sư rốt cuộc là phải làm gì? Nếu bảo ta đi giết sinh vật Thần siêu cấp, cho dù đánh chết ta, ta cũng không có loại năng lực này.” Hàn Sâm nói.

Nữ nhân cười mỉm nói: “Muốn giết sinh vật Thần siêu cấp cũng không cần đến ngươi, Đại Tế Sư của Tí Hộ Sở Minh Giới chỉ có một nhiệm vụ, đối với ngươi mà nói thì hẳn là không khó.” Nữ nhân vừa nói vừa nhìn vào Bảo Nhi ngồi ở trên vai Hàn Sâm.

“Rốt cuộc phải làm gì?” Hàn Sâm đã lười nói thêm lời vô nghĩa.

“Dạy Thánh Tử của Minh tộc, chăm sóc hắn thuận lợi trưởng thành.” Nữ nhân chậm rãi nói.

“Thánh Tử của Minh tộc? Là con trai của ngươi sao? Bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?” Hàn Sâm thắc mắc đầy đầu.

Nữ nhân trừng mắt liếc hắn một cái: “Không phải nói với ngươi rồi sao, là Thánh Tử của Minh tộc, những dị linh vừa rồi chính là Minh tộc, người ngươi phải dạy, chính là Thánh Tử của bọn họ.”

“Nhưng mà ta chưa từng làm thầy giáo, thậm chí còn chưa từng dạy cho con người, huống hồ là dị linh Thánh Tử gì đó.” Hàn Sâm cảm thấy dường như đây không phải là chuyện gì tốt.

Không nói đến việc những Đế Linh này đều cực kỳ phản đối hắn làm Đại Tế Sư, kẻ nào cũng đều xem hắn giống như kẻ thù, cho dù bọn họ đều ủng hộ, thì Hàn Sâm cũng không có hứng thú gì đối với việc làm thầy giáo dạy trẻ nhỏ.

“Dạy không tốt thì chém đầu ngươi.” Nữ nhân chỉ có một câu như vậy, nhưng lại vô cùng có tác dụng.

Hàn Sâm không nói gì thêm nữa, hắn nói cái gì cũng không có tác dụng, cuối cùng chỉ có thể đi theo nữ nhân ra khỏi Dị Linh Thần Điện, được sắp xếp ở trong một căn gác nhỏ của hoa viên trong Tí Hộ Sở.

“Sau này ngươi dạy Thánh Tử ở ngay bên trong hoa viên này, nếu như dạy không tốt, chắc là ngươi cũng hiểu được sẽ có hậu quả gì.” Nữ nhân nhìn Hàn Sâm, lạnh nhạt nói.

“Thánh Tử ở đâu? Ít nhất cũng phải để ta gặp mặt hắn chứ?” Hiện tại Hàn Sâm không có đường lui, nói cái gì thì cũng vô dụng, còn không bằng nghĩ thử xem nên làm sao mới có thể dạy Thánh Tử cho tốt.

“Thánh Tử ở ngay tại đây.” Ánh mắt của nữ nhân nhìn vào trong hoa viên.

Hàn Sâm thuận theo ánh mắt của nàng nhìn sang, lập tức trừng to hai mắt, có chút không dám tin hỏi: “Hắn là Thánh Tử?”

Hết chương 1458.

Chương 1459. Người Trong Bức Tranh

Vốn dĩ Hàn Sâm còn nghĩ đương nhiên Thánh Tử của Minh tộc thì cũng là một tên Minh tộc, cùng lắm cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, hắn đã có giác ngộ để làm bảo mẫu, nhưng nhìn theo ánh mắt của nữ nhân, cái mà hắn nhìn thấy không phải là một Minh tộc, thậm chí không phải dị linh.

Nhìn theo ánh mắt của nữ nhân, Hàn Sâm nhìn thấy là một tảng đá, đại khái cao khoảng một trượng, vốn dĩ Hàn Sâm còn nghĩ rằng đó là núi giả trong hoa viên, dùng để trang trí.

Nhưng nhìn theo ánh mắt của nữ nhân, Hàn Sâm nhìn thấy phía trên tảng đá đó còn vẽ một bức tranh.

Hình ảnh trong bức tranh là một người nữ tử đang cầm ô đứng trên cầu, dưới làn mưa bụi mờ ảo, chỉ có thể thấy được bóng lưng của nữ †ử, mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng lại có một loại thanh lệ thoát tục nói không nên lời.

“Ngươi nói nữ tử trong bức tranh đó chính là Thánh Tử? Vậy bản thân nàng đang ở đâu?” Hàn Sâm không dám tin vào suy nghĩ của mình, đổi một cách lý giải khác để hỏi.

Nữ nhân giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của Hàn Sâm: “Giống như những gì ngươi nghĩ, người trong bức tranh đó chính là Thánh Tử, nàng là ngay trong đó.”

“Có nghĩa là bức tranh đó chính là Thánh Tử?” Hàn Sâm không dám tin dùng Động Huyền Khí Tràng nhìn quét qua cả tảng đá và bức tranh phía trên, không cảm nhận được bất kỳ sự sống nào, căn bản là một vật chết.

“Không sai.” Nữ nhân rất nghiêm túc mà gật đầu nói: “Hiện tại ngươi có thể trở lại Liên Minh để chuẩn bị một chút, mang vài tác phẩm nổi tiếng trở về để đọc cho nàng nghe, cố gắng hết sức để dạy cho nàng một số lối tư duy của nhân loại, nếu ngươi dạy không tốt, ta sẽ dùng nó để cắt đầu ngươi, nếu như ngươi dạy tốt, nó chính là của ngươi.”

Nữ nhân vừa nói, vừa lấy kéo cá sấu ra, quơ quơ ở trước mặt Hàn Sâm.

“Nhưng mà..” Hàn Sâm còn muốn nói thêm gì đó thì nữ nhân đã xoay người rời đi, trong nháy mắt đã biến mất ở trong hoa viên.

“Đệt, ngươi bị điên sao? Kêu ta dạy một bức bức tranh, nàng có thể nghe hiểu không vậy?” Hàn Sâm buồn bực hét lên một câu.

“Ai nói ta nghe không hiểu?” Đột nhiên, từ phương hướng của tảng đá truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của một nữ nhân.

Hàn Sâm nhất thời bị dọa hết hồn, trừng to hai mắt nhìn chằm chằm vào tảng đá, Động Huyền Khí Tràng nhìn quét qua, cảm thấy đó vẫn là một khối vật chết y như cũ.

“Là ngươi đang nói chuyện với ta sao?” Hàn Sâm có chút không dám †in đi tới gần tảng đá, nhìn vào nữ tử áo xanh trên bức tranh nói.

“Ở đây còn có sinh linh nào khác sao?” Giọng nói truyền đến từ trong tảng đá, nhưng Hàn Sâm lại không nhìn thấy nữ tử áo xanh trong bức tranh có thay đổi gì, vẫn như vậy là một vật chết.

Hàn Sâm lại nói thêm mấy câu, nhưng nữ tử áo xanh ở trong bức tranh lại không lên tiếng nữa.

“Này, ngươi còn ở đó không?” Hàn Sâm lại kêu thêm mấy tiếng, nhưng không nghe thấy giọng nói của nữ nhân nữa.

“Quái lạ, chẳng lẽ vừa rồi ta nghe bị ảo giác thính giác sao?” Trong lòng Hàn Sâm nghỉ ngờ, đánh giá bức tranh trên tảng đá với vẻ mặt phức tạp.

Nhưng tóm lại thì Hàn Sâm cũng đã biết, quả thật tảng đá và bức tranh này không phải là vật bình thường, nữ nhân để hắn dạy bức tranh, cũng không phải là chuyện khó có thể hiểu như vậy.

Không còn cách nào khác, hắn muốn chạy cũng chạy không thoát, chỉ có thể trở về Liên Minh, tìm vài quyển sách trở về đọc cho bức tranh nghe, chỉ là ngoại trừ hai câu lúc đầu, hắn không còn nghe thấy nữ tử áo xanh trong bức tranh nói chuyện nữa.

Nữ nhân không cho phép Hàn Sâm đi ra khỏi hoa viên, Hàn Sâm ngoại trừ đọc sách cho nữ tử áo xanh ở trong bức tranh nghe, thì chính là tu luyện thuật Băng Cơ Ngọc Cốt và Động Huyền Kinh, ngưng tụ lại tinh hạch và Già Thiên Tán nhanh một chút.

Hàn Sâm không thật sự xem trọng việc dạy cho nữ tử áo xanh trong bức tranh, phần lớn thời gian đều dùng để tu luyện hoặc là nói chuyện phiếm chơi đùa với Bảo Nhi.

Không phải bởi vì Hàn Sâm không muốn dạy, mà là ở đây đọc sách cho một bức tranh, không có ai đáp lại hắn, loại chuyện này căn bản không cần hắn làm, nữ nhân lấy mấy quyển sách về, bất kì một dị linh nào cũng đều có thể thay thế Hàn Sâm hoàn thành, hơn nữa còn làm tốt hơn so với hắn, ít nhất bọn họ sẽ không lười biếng giống như Hàn Sâm.

Cũng may cho dù Hàn Sâm có lười biếng cỡ nào thì cũng không thấy nữ nhân kia tới tìm hắn, giống như đã lãng quên hắn, Hàn Sâm ở trong hoa viên hơn nửa tháng, ngoại trừ bức tranh trên tảng đá, thì đến cả một sinh vật sống cũng chưa từng nhìn thấy, như thể cả thế giới đều đã quên đi hắn.

“Cũng không biết Linh Mị Nhi ra sao rồi, hy vọng nàng đừng xảy ra chuyện gì, tuyệt đối đừng bị Linh Thập Tam lừa đi.” Cho dù hiện tại Hàn Sâm có lòng muốn giúp đỡ nàng, thì cũng không có năng lực đó.

Sau khi tu luyện Băng Cơ Ngọc Cốt và Động Huyền Kinh, Hàn Sâm thật sự nhàn rỗi không có gì làm, dù sao thì cũng không trốn thoát, nên hắn lấy Thái A Kiếm ra khoa tay múa chân một chút Tâm Kiếm Đạo của Lục Đạo.

‘Tâm Kiếm Đạo không chú trọng đến chiêu thức, cho dù học hết các bộ chiêu thức của Lục Đạo cũng vô dụng, Tâm Kiếm Đạo nhấn mạnh đến việc ý cảnh, ý niệm của cá nhân quan trọng hơn bản thân kiếm pháp.

Hàn Sâm rất thích loại kiếm pháp này, nhưng hắn luyện thì lại chưa ra hệ thống gì cả, vẫn chưa có hiệu quả quá tốt.

Hàn Sâm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có lẽ vấn đề nằm trên Lục Đạo Kiếm, Lục Đạo có thể sử dụng Tâm Kiếm Đạo, ngoại trừ quả thật bản thân hắn là một tuyệt thế thiên tài, còn có một lý do quan trọng nữa là, thiên phú của hắn và thuộc tính của hạch gen Lục Đạo Kiếm đều phù hợp với Tâm Kiếm Đạo, cho nên mới có thể khiến Tâm Kiếm Đạo phát huy ra uy lực mạnh mẽ như vậy.

Hàn Sâm không có loại thuộc tính và hạch gen Lục Đạo Kiếm này, muốn luyện ý cảnh của Tâm Kiếm Đạo đến trình độ này, quả thực là khó hơn nhiều so với Lục Đạo.

Nhưng mà Hàn Sâm cũng không có ý định luyện Tâm Kiếm Đạo đến loại cảnh giới như Lục Đạo, chỉ là nhờ vào phương pháp của Tâm Kiếm Đạo để khiến bản thân nhận biết rõ hơn tín niệm của chính mình, cũng là một loại tự xét lại mình và hiểu rõ về bản thân.

Mặc dù Tâm Kiếm Đạo được học từ Lục Đạo, nhưng khi Hàn Sâm sử dụng lại hoàn toàn khác với Lục Đạo, bởi vì bọn họ vốn là hai loại người có tính cách hoàn toàn khác nhau, thậm chí có thể nói là hai loại tính cách vô cùng đối lập.

Lục Đạo là loại người tràn ngập chủ nghĩa hoàn mỹ phong cách lãng mạn, dường như thế gian không có bất kì thứ gì có thể lưu lại vết tích ở trong lòng hắn, dù là hạch gen Đại Đế, hắn cũng nói hủy thì hủy, căn bản chưa từng để ở trong lòng.

Nhưng Hàn Sâm cũng là một người đã từng chịu khổ, hắn gánh vác rất nhiều thứ, cho nên có đôi lúc sẽ không dễ dàng buông bỏ, cũng không đành lòng buông bỏ.

‘Tâm Kiếm Đạo chính là đạo duy tâm, tâm cảnh khác nhau, sử dụng kiếm pháp, ý cảnh hoàn toàn là hai việc khác nhau, cho dù chiêu thức có giống nhau, nhìn qua cũng dường như là hai loại kiếm pháp hoàn toàn khác nhau.

Lục Đạo sử dụng Tâm Đạo Kiếm, quả thật giống như thần linh làm người khác phải bái phục, hận không thể dùng thân để thử kiếm, cho dù chết dưới kiếm của hắn cũng không một lời oán thán.

Nhưng khi Tâm Đạo Kiếm đến tay Hàn Sâm lại hoàn toàn không giống như vậy, người ngoài xem kiếm pháp của Hàn Sâm, chẳng những không có suy nghĩ muốn dấn thân vào kiếm, ngược lại sẽ bị kích phát ý chí chiến đấu.

Đây là chuyện mà Hàn Sâm không thể khống chế, bởi vì tín niệm của bản thân hắn chính là như vậy, bất luận là đối mặt với khó khăn gì thì cũng tuyệt đối không bỏ cuộc, cho dù là cơ hội cực nhỏ thì cũng phải †ìm đường sống trong cái chết, tín niệm của hắn chuyển hóa thành ‘Tâm Đạo Kiếm, tự nhiên trở thành loại phong cách này.

Trừ khi Hàn Sâm thay đổi suy nghĩ của mình, nếu không cho dù hắn có thay đổi toàn bộ chiêu thức thì cũng không thay đổi được loại ý cảnh này. “Kiếm này luyện tốt đấy, nó tên là gì vậy?” Hàn Sâm đang luyện kiếm, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng từ bên trong tảng đá kia truyền đến, chính là giọng nói của nữ tử mà hắn đã nghe qua trước đây.

Hết chương 1459.

Chương 1460. Không Thật Sự Biết

“Ngươi hiểu kiếm à?” Hàn Sâm nhìn về phía nữ tử áo xanh trên bức tranh.

“Nhìn kiếm pháp của ngươi rồi tự nhiên sẽ hiểu.” Giọng nói nhẹ nhàng lại truyền ra từ tảng đá.

“Nếu ngươi thích học, ta có thể dạy cho ngươi.” Con ngươi Hàn Sâm đảo một vòng, rồi nhìn nữ tử trong bức tranh nói.

“Học xong rồi.” Nữ tử trong tranh đáp.

“Ngươi chỉ nhìn thôi đã biết ư?” Hàn Sâm có phần không tin nhìn nữ tử trong tranh nói.

Nữ tử trong tranh không nói gì nữa nhưng Hàn Sâm lại kinh ngạc nhận ra nữ tử đồ xanh trong bức tranh đá cử động.

Vách đá như biến thành một thứ hệt như màn hình tỉ vi, trong một mảng mưa bụi, nữ tử đồ xanh cụp ô lại rồi dùng ô thay kiếm múa Tâm Kiếm Đạo mà Hàn Sâm đã luyện khi nãy.

Hàn Sâm trợn mắt há mồm nhìn, không ngờ nữ tử trong bức tranh lại biểu diễn được Tâm Kiếm Đạo hắn luyện không sai một li, bất kể là kiếm pháp hay ý cảnh đều giống y đúc với Hàn Sâm luyện, quả thật là đã học hết.

“Ngươi chỉ đang sao chép lại thôi chứ không phải thật sự học được.” Sau khi Hàn Sâm xem nữ tử đồ xanh trong tranh luyện xong một bộ ‘Tâm Kiếm thì không thấy ngạc nhiên nữa.

Cái cao siêu chân chính của Tâm Kiếm Đạo chính là tín niệm và ý cảnh, nữ tử trong tranh hoàn toàn mô phỏng theo kiếm pháp của hắn, thoạt nhìn thì có vẻ như đã học được.

Nhưng nữ tử trong tranh không phải Hàn Sâm, tư tưởng và sự hiểu biết của nàng và Hàn Sâm hoàn toàn khác nhau, nhưng lại chỉ nhìn một lần đã có thể làm ra kiếm pháp giống Hàn Sâm y như đúc, điều này chứng †ỏ rằng không phải nàng tự lĩnh ngộ Tâm Kiếm Đạo mà có thêm một năng lực đặc biệt nào đó, trực tiếp mô phỏng lại quá khứ Tâm Kiếm Đạo của Hàn Sâm.

“Thế thì khác chỗ nào à?” Nữ tử trong tranh hờ hững hỏi.

Hàn Sâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Dù sao chép được đồ vật nào đi nữa thì đó cũng không phải của chính ngươi, điều quan trọng của đạo †âm là cái tâm bản ngã của bản thân, đến cả bản ngã của bản thân ngươi còn không có thì dù ngươi có học được kiếm pháp này, có thể thi triển ra sức mạnh của kiếm pháp thì đó cũng không được tính là đã học hết toàn bộ kiếm pháp.”

“Thế như nào mới là học hết?” Nữ tử trong tranh hỏi.

“Nếu ngươi có thể dùng tín niệm của mình để biểu đạt ra ý cảnh kiếm pháp thì coi như là đã luyện thành.” Hàn Sâm đáp.

Nữ tử trong tranh không nói gì nữa, Hàn Sâm đợi một lúc lại hỏi thêm vài câu, nhưng nàng vẫn không trả lời, như thể tảng đá và bức tranh vốn luôn là vật chết.

“Chẳng lẽ chỉ có võ học cao cường mới có thể khiến nữ tử trong tranh hứng thú?” Hàn Sâm thầm suy nghĩ.

Đang lúc trầm ngâm, đột nhiên có một bóng người đi vào trong hoa viên.

Hàn Sâm thầm giật mình, tới nơi này hơn nửa tháng, đây là lần đầu tiên hắn thấy có dị linh dám đi vào. Vốn hắn tưởng là nữ nhân kia, nhưng khi nhìn lên lại không giống, nhìn kỹ thì thấy là một dị linh mặc áo choàng màu xám, không nhìn rõ hình dáng, chỉ dựa vào vóc người thì chắc là một dị linh nữ.

“Ngươi chính là Đại Tế Sư mới à?” Nữ dị linh nhìn Hàn Sâm, đôi mắt lộ ra khỏi áo choàng mang vẻ sắc bén.

“Đúng vậy.” Hàn Sâm thuận miệng đáp.

“Ngươi có bản lĩnh gì mà có thể ngồi vào chức Đại Tế Sư?” Nữ dị linh hỏi tiếp.

“Ta cũng đâu muốn ngồi, nhưng chủ thượng các ngươi bắt ta lên ngồi, †a không thể không ngồi.” Hàn Sâm từng trải nhiều nên vừa nghe là biết nữ dị linh này rất bất mãn với việc hắn trở thành Đại Tế Sư, chắc là đến kiếm chuyện.

“Ba tháng, nếu như trong vòng ba tháng ngươi không thể làm Thánh Tử sống lại nói một câu, Quỷ Nguyệt ta chắc chắn sẽ thay thế ngươi trở thành Đại Tế Sư, cho dù là chủ thượng cũng không thể ngăn cản ta” Nữ dị linh khẳng định một câu chắc nịch, sau đó xoay người đi ngay, dường như đang nói cho Hàn Sâm hoặc như đang nói cho chính nàng nghe.

Hàn Sâm nhìn bóng lưng Quỷ Nguyệt, chớp mắt một cái rồi hỏi: “Khiến bức tranh này nói khó lắm à?”

“Từ sáu ngàn năm trước sau đời Đại Tế Sư Quỷ Kiếm thì không còn ai có thể khiến Thánh Tử cất lời lại, Đại Tế Sư kế tiếp có thể làm Thánh Tử sống lại nhất định là Quỷ Nguyệt ta.” Nói rồi Quỷ Nguyệt xoay người đi khỏi hoa viên, Hàn Sâm muốn nói tiếp cũng chẳng kịp.

“Chỉ là nói một câu mà thôi, làm gì khó khăn đến mức thế chứ? Tuy rằng nữ tử trong bức tranh kia không thích nói nhưng cũng đâu đến mức sáu nghìn năm không nói câu nào đi? Chẳng phải hôm ta tới nàng đã nói hai câu rồi à” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng Hàn Sâm cũng không cố ý luyện thêm võ kỹ khác cho nữ tử trong tranh xem, thứ nhất là hắn sợ võ kỹ của mình bị học lén, thứ hai là hắn hiểu được điều ấy không cần thiết.

Nếu như ba tháng sau Quỷ Nguyệt thật sự có thể thay thế hắn trở thành Đại Tế Sư, vậy chẳng phải quá tốt rồi còn gì, vừa hay cho hắn cơ hội thoát thân.

Bởi vì thật sự không yên tâm về Linh Mị Nhi nên Hàn Sâm dùng ý niệm nói với Sát Na Nữ Đế, bảo nàng đi xuống thế giới ngầm tìm Linh Mị Nhi, ở cạnh Linh Mị Nhi giúp nàng một tay.

Tuy thực lực của Sát Na Nữ Đế vẫn chưa quá ổn, cũng mới ngưng kết được hạch gen Thanh Đồng như Hàn Sâm, nhưng so về độ âm hiểm và xảo trá của Sát Na Nữ Đế thì Linh Mị Nhi không sánh bằng. Có nàng ở cạnh, dù gặp phải chuyện gì Sát Na Nữ Đế hẳn có thể nghĩ cách giải quyết cho Linh Mị Nhi.

Linh Mị Nhi có Hắc Bạch Xà Vương bảo vệ, cái thiếu hụt thật ra không phải sức mạnh mà là một bộ não trí tuệ.

Qua một ngày, Sát Na Nữ Đế dùng ý niệm trả lời Hàn Sâm, bảo rằng nàng đã tìm được Linh Mị Nhi, hơn nữa đã lấy được tín nhiệm của Linh Mị Nhi, tạm thời ở lại Tí Hộ Sở Diện Cụ.

Lúc đầu ở trong hoa viên, Bảo Nhi còn tò mò với nơi này, nhưng sau khi ở đây vài ngày, Bảo Nhi có hơi không chịu nổi, Hàn Sâm đành phải đưa nàng về Liên Minh, đúng lúc Kỷ Yên Nhiên đang định dẫn Tiểu Hoa đi nghỉ phép, vậy nên Hàn Sâm không quay về Tí Hộ Sở nữa mà dẫn theo Bảo Nhị, Linh và Kỷ Yên Nhiên cùng đi nghỉ phép.

Tiểu Hoa đã chập chững biết đi, nhưng hắn là một đứa bé khá yên lặng nên vẫn ngoan ngoãn ngồi chơi với Bảo Nhi dưới đệm hơi dưới tàng cây.

Hàn Sâm, Kỷ Yên Nhiên và Linh cũng ngồi dưới tàng cây vừa nói chuyện phiếm vừa ăn đồ ăn vặt và ngắm những cánh hoa bay xuống như bông tuyết.

Mùa này trên Vũ Hoa Tỉnh hằng năm chính là thời gian cây vũ hoa nở hoa, hấp dẫn rất nhiều khách du lịch đến đây nghỉ phép, ngắm cảnh đẹp hoa rơi.

Hàn Sâm nghe nói danh tiếng của Vũ Hoa Tinh đã lâu, nhưng cho đến hôm nay mới tận mắt được thấy, quả thật có một vẻ đẹp đặc biệt.

‘Tâm trạng mấy người họ rất tốt, Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên trò chuyện về một vài chuyện cũ hồi còn ở trong trường quân đội thì đột nhiên thấy một nam nhân mặc âu phục đi tới.

Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên không khỏi nhìn về phía nam nhân kia. Khách du lịch rất đông, nhưng ai cũng đều mặc đồ bình thường và chọn một gốc vũ hoa ngắm hoa rơi dưới tàng cây, không ai quấy rầy ai.

Nhưng nam nhân này vẫn đi về phía tàng cây của bọn họ, hiển nhiên là đến tìm họ.

“Chào ngươi, kẻ hèn này tên Vương Cố Khải, làm việc cho Bán Thần Thu Minh, Thu Minh đại nhân sắp sửa tới đây ngắm hoa, đây là vị trí hắn thích nhất, nếu có thể mong ngươi ra cái giá, ta muốn mua vị trí này.” Giọng nói của nam nhân dường như rất lễ phép nhưng lại ngầm có vẻ cường thế.

Hết chương 1460.

Chương 1461. Kỷ Nguyên Thủ Cũng Phải Sợ

Hàn Sâm thoáng nhìn quanh bốn phía, khắp Vũ Hoa Tinh đều là cây vũ hoa, đâu đâu cũng có nơi ngắm hoa, cứ coi như mặt núi này là chỗ ngắm hoa tốt nhất thì vị trí của nó cũng rất nhiều, dường như không cần phải khăng khăng nhất định là chỗ của bọn họ thì mới được.

Hàn Sâm nhìn nam nhân kia từ trên xuống dưới một lượt, thản nhiên đáp: “Ở đây có rất nhiều chỗ ngắm hoa, Bán Thần Thu Minh không cần thiết nhất định phải ở chỗ này đâu nhỉ?”

Vương Cố Khải vẫn giữ thái độ như cũ, nói tiếp: “Ngươi hiểu lầm rồi, Bán Thần Thu Minh thích yên tĩnh, vậy nên chúng ta hy vọng có thể cho hắn một môi trường tốt, để Bán Thần Thu Minh có thể một mình yên tĩnh ngắm hoa.”

Hàn Sâm nhìn xung quanh, quả nhiên thấy có rất nhiều nhân viên công †ác mặc âu phục như Vương Cố Khải ở xung quanh tìm đến những du khách ngắm hoa.

Có vài du khách đã bắt đầu đứng dậy thu dọn đồ đạc rời đi, có vài người thì đang tranh chấp với họ, nhưng đa phần thoạt nhìn vẫn khá nể mặt Bán Thần, rất nhiều người đều chấp nhận điều kiện của họ, thu dọn đồ đạc rời đi.

Vương Cố Khải khuyên tiếp: “Mong ngươi có thể thông cảm một chút cho Bán Thần Thu Minh, vả lại chúng ta cũng sẽ trả thù lao khiến ngươi hài lòng.”

“Thôi, chúng ta đổi chỗ khác đi, ở lại nữa cũng chẳng còn tâm trạng.” Kỷ Yên Nhiên nói.

Hàn Sâm khẽ gật đầu. Vốn họ đi ra ngoài để giải sầu, không cần phải làm ầm ï đến mức cụt hứng bỏ về, Bán Thần Thu Minh gì đấy chẳng là gì, quan trọng là ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

Dù sao chỗ để ngắm hoa trên Vũ Hoa Tinh rất nhiều, không cần thiết cãi nhau với một đám tay sai ở đây làm gì, đúng là mất phẩm giá.

Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, còn chưa thu đồ xong thì đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng cãi cọ, hình như là xảy ra xung đột.

Đám người Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên đảo mắt nhìn sang thì thấy một đôi vợ chồng trẻ đang cãi nhau với một người giống như Vương Cố Khải.

Người vợ trẻ tuổi không rõ tại sao lại ngã ngồi xuống đất rồi kêu lên một tiếng, người chồng trẻ tức khắc đỏ mắt, che chở cho vợ và hét to: “Các ngươi làm cái gì đấy, chẳng phải chúng ta đã nói vợ ta đang mang thai, không tiện đi lại, bọn ta không muốn bán chỗ này, các ngươi dựa vào đâu mà đuổi bọn ta đi?”

Nhân viên công tác kia lạnh lùng nói: “Thằng ranh, tốt nhất là ngươi nghĩ kĩ đi, ngươi đang gây cản trở cho Bán Thần Thu Minh đấy.

“Bán Thần thì sao hả? Bán Thần thì có thể muốn làm gì thì làm à? Bọn †a không bán đấy, các ngươi cút ngay đi.” Nam nhân trẻ tuổi kích động hét lên.

Có vẻ cái người nhân viên công tác kia cũng không nhịn được nữa, nói một câu gì đó vào máy liên lạc, ngay lập tức có vài nhân viên công tác đi về phía hắn, lôi lôi kéo kéo định cưỡng bách mang cặp vợ chồng trẻ kia xuống núi.

Hàn Sâm tức khắc nhíu mày, Kỷ Yên Nhiên cũng không nhìn được nữa mà lao ngay tới, quát to: “Các ngươi làm gì đấy hả? Lại dám đối xử với thai phụ như vậy, các ngươi điên hết rồi à2”

Vương Cố Khải bèn vội vàng đi lên ngăn cản Kỷ Yên Nhiên rồi cau mày nói: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, nếu như ta là ngươi, ta sẽ không lo chuyện bao đồng như vậy, đặc biệt là chuyện bao đồng của Bán Thần.”

“Bán Thần thì sao? Bán Thần cũng là con dân Liên Minh, hắn cũng phải tuân thủ pháp luật Liên Minh.” Kỷ Yên Nhiên đẩy Vương Cố Khải ra rồi chạy tới trước mặt đôi vợ chồng kia.

“Chuyện gì đây? Nhao nhao ầm ï có ra thể thống gì không? Bán Thần Thu Minh sắp đến rồi đấy, các ngươi vẫn chưa chuẩn bị xong nữa à?” Một nam nhân trung niên ngồi ghế phi hành lại đây, cau mày hỏi.

“Ông chủ, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, có người không muốn bán vị trí, bọn ta đang giải quyết.” Vương Cố Khải tiến lên bẩm báo.

“Chúng muốn bao nhiêu tiền, cho bọn chúng là được.” Người đàn ông trung niên hơi không nhịn được nói.

Bình Luận (0)
Comment