xa m
“Có một đôi vợ chồng trẻ nói bọn họ không lấy tiền.” Vương Cố Khải đáp.
Người chồng trẻ tuổi lập tức nói: “Có tiền thì giỏi lắm à? Chúng ta không thèm tiền bẩn của ngươi.”
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì khinh thường bĩu môi: “Cho tiền ngươi là nể mặt ngươi, đã nể mặt rồi còn không biết xấu hổ, toàn bộ Vũ Hoa Tinh đều là của Chu Thường Long ta, dù ta không cho ngươi một cắc nào ta vẫn có thể làm ngươi cút khỏi đây.”
Kỷ Yên Nhiên lập tức không vui: “Dù Vũ Hoa Tinh là của ngươi nhưng nếu ngươi đã thu tiền rồi thì không có quyền gì được đánh đuổi khách cả”
“Địa bàn của ta ta làm chủ, ngươi không thích thì cứ việc kiện ta, nhưng bây giờ các ngươi phải rời đi.” Chu Thường Long thản nhiên nói.
“Nếu ta không đi thì sao?” Kỷ Yên Nhiên cũng lạnh mặt.
“Nếu thân thể các ngươi không tiện, ta đây sẽ làm chuyện tốt giúp các ngươi một phen.” Chu Thường Long nói rồi phất phất tay, đám nhân viên công tác lập tức vây xung quanh đám Kỷ Yên Nhiên, vẫn còn có nhân viên công tác muốn ra tay với đôi vợ chồng trẻ kia.
Hàn Sâm nhìn thế có phần dở khóc dở cười. Không biết rốt cuộc tên Chu Thường Long này là cường hào ở đâu ra, thậm chí ngay cả Kỷ Yên Nhiên cũng không nhận ra, xem ra hẳn chẳng phải là nhân vật tai to mặt lớn gì.
Tai to mặt lớn chân chính ở Liên Minh thì làm sao có thể không biết Kỷ Yên Nhiên.
Dù có không biết Kỷ Yên Nhiên là con gái độc nhất của Kỷ nguyên thủ thì cũng phải biết đó là vợ của Hàn Sâm hắn.
Hàn Sâm không thể nhìn Kỷ Yên Nhiên bị người ta ức hiếp bèn xông tới khẽ đưa tay túm lấy cánh tay của một nhân viên công tác vặn lại, lập †ức khiến cánh tay của hắn bị trật khớp.
Cứ thế từng tên một, trong nháy mắt mười mấy nhân viên công tác đều bị hắn phân cân thác cốt, tên nào tên nấy lăn lộn trên đất kêu thảm thiết.
“Ngươi biết ngươi đang đánh ai không?” Chu Thường Long không hề kinh ngạc, trái lại còn cười khẩy.
“Chẳng phải là người của ngươi à?” Hàn Sâm mỉm cười đáp.
Chu Thường Long chỉ vào nhân viên công tác đang kêu gào trên mặt đất nói: “Người trẻ tuổi đúng là không biết trời cao đất rộng, nếu ta là ngươi thì sẽ cút ngay khỏi đây, chứ đợi lát nữa Bán Thần Thu Minh tới rồi, thấy người của em vợ hắn bị đánh thành thế này, chỉ sợ dù nguyên thủ có tới cũng không đỡ nổi lửa giận của ông già như hắn đâu.”
“Nói vậy ngươi chính là em vợ của Bán Thần Thu Minh à?” Hàn Sâm ngẫm nghĩ một lát mới hiểu được Chu Thường Long có ý gì.
Đây cũng không phải do Hàn Sâm ngốc, chỉ là người bình thường chẳng ai nói quanh co lòng vòng như vậy cả, nên hắn suy nghĩ một lát mới hiểu được Chu Thường Long đang nói chính hắn.
“Đúng vậy.” Chu Thường Long lạnh lùng nói: “Bây giờ ngươi còn muốn động thủ à?”
Hàn Sâm cười cười: “Vừa nãy ngươi nói đến cả Kỷ nguyên thủ tới cũng không đỡ nổi lửa giận của Bán Thần Thu Minh?”
“Đương nhiên, ngươi có ý kiến gì?” Chu Thường Long thách thức.
“Không có ý kiến gì, xem ra Bán Thần Thu Minh quả thật rất giỏi, nhưng vợ ta cũng rất lợi hại, nàng mà nổi giận thì Kỷ nguyên thủ không chỉ không ngăn được, mà còn rất sợ nữa.” Hàn Sâm cười nói.
“Chém gió mạnh miệng quá nhỉ?” Chu Thường Long tức khắc tỏ vẻ khinh thường, Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên đều còn trẻ như vậy, cùng lắm cũng chỉ là siêu việt giả thôi, lời nói quá mức ngông cuồng.
“Hắn nói là thật cả đấy.” Một giọng nói truyền đến từ cách đó không xa, chỉ thấy một ông cụ đi bộ từ dưới chân núi lên.
“Anh rể!” Chu Thường Long vội vã tiếp đón ông cụ, trên mặt đầy vẻ tươi cười.
Hết chương 1461.
Chương 1462. Một Quyền Phá Giáp“Chát!” Ông cụ lại tát một cái lên mặt Chu Thường Long khiến mặt hắn sưng vù lên. Chu Thường Long bị đánh ngẩn cả người.
“Anh rể, sao ngươi lại đánh ta?” Chu Thường Long ôm mặt, hơi giật mình nhìn ông cụ.
Ông cụ hừ lạnh một tiếng: “Lần này chỉ đánh ngươi, lần sau nữa đánh chết ngươi luôn, còn hơn là để ngươi chết trong tay người khác, lại còn phá hủy thanh danh của ta, mất mặt người chị của ngươi. Ngươi có thể xấu, thế nhưng xấu xa kiểu ngu xuẩn chính là đáng chết, ngay cả con gái Kỷ nguyên thủ và quý tộc siêu cấp đệ nhất Hàn Sâm ngươi cũng không nhận ra, ngươi thật sự đáng chết.”
“Bọn họ là Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên ư?” Ngay lập tức Chu Thường Long biến sắc, không thể tin nổi nhìn Hàn Sâm.
“Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, thiên phú không tốt không sao, thực lực không tốt cũng được, chí ít ngươi phải biết nhìn người. Ta bảo ngươi nhớ kỹ mặt những nhân vật chân chính trong nòng cốt Liên Minh, mà đến bây giờ ngay cả bọn họ ngươi cũng không nhận ra, đúng là đáng chết.” Ông cụ nói đến chỗ tức lại tát một cái lên mặt Chu Thường Long, khiến mặt bên kia của hắn cũng sưng vù lên.
“Anh rể…” Chu Thường Long ngang ngược ở bên ngoài nhưng trước mặt ông cụ thì không dám hé răng, cực kỳ sợ ông cụ.
Ông cụ thì chẳng để ý hắn nữa, xoay người đi về phía Hàn Sâm, ánh mắt rơi trên người Hàn Sâm như lưỡi dao sắc bén. Mỗi một bước đều như đang cõng trên lưng ngọn núi to nặng nghìn quân, khiến khí thế của hắn trở nên cực kỳ kinh khủng.
Kỷ Yên Nhiên cảm nhận được một thứ áp lực vô hình đè nàng không thở nổi, Hàn Sâm vọt lên trước một bước chắn trước người Kỷ Yên Nhiên. Kỷ Yên Nhiên lập tức cảm thấy áp lực trên người biến mất, không nhịn được cau mày nói: “Bán Thần Thu Minh, em vợ ngươi làm sai, lẽ nào ngươi còn muốn trách chúng ta đấy à?”
Bán Thần Thu Minh đi từng bước một tới, miệng hờ hững nói: “Hắn làm sai, ta đương nhiên sẽ dạy dỗ hắn, nhưng người khác ức hiếp hắn, ta cũng phải giúp hắn.”
“Đúng là lý luận hay, không hổ là người có gen Thiên Sứ, đúng là rất ngang ngược.” Kỷ Yên Nhiên lạnh lùng nói.
Biểu cảm Bán Thần Thu Minh không đổi, vẫn là giọng điệu cao cao tại thượng như cũ: “Ngươi yên tâm, nể tình Kỷ nguyên thủ, ta sẽ không giết hắn, ta chỉ muốn cho hắn biết đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.”
“Chồng à, ngươi phải cẩn thận, Thu Minh thăng cấp lên Bán Thần đã nhiều năm, nghe nói hắn rất có khả năng đã ngưng kết được hạch gen Bảo Thạch.” Kỷ Yên Nhiên nghiêm túc nói nhỏ với Hàn Sâm.
Hàn Sâm khẽ gật đầu, lúc hắn nghiên cứu Bán Thần Liên Minh cũng nghe qua về Thu Minh. Hắn không phải người nhà họ Triệu, nhưng sau đó không biết do nguyên nhân gì lại gia nhập gen Thiên Sứ, cách làm việc luôn luôn vô cùng độc đoán.
Chu Thường Long bị ăn hai cái tát lúc này lại phấn chấn lên, hô gào ở bên cạnh: “Anh rể, dạy dỗ cái tên khốn kiếp mắt mù kia ra trò đi, con gái với con rể nguyên thủ Liên Minh thì có gì hơn người, ở chỗ chúng ta cũng phải quỳ thôi.”
Hàn Sâm nhìn Bán Thần Thu Minh không nói gì, Thu Minh cứ đi từng bước một tới. Vốn Hàn Sâm tưởng sức lực nghìn quân trên người hắn chỉ là khí thế mà thôi.
Thế nhưng dần dần trên người hắn lại từ từ ngưng tụ thành một cái áo giáp. Cái áo giáp kia nặng như núi, mỗi bước tiến lên lại càng ngày càng nặng, giống như một ngọn núi lớn va về phía Hàn Sâm.
_,
“Hạch gen áo giáp hệ thổ, xem ra cũng có vẻ thú vị đấy.” Hàn Sâm nhìn Bán Thần Thu Minh sắp đi tới trước mặt hắn nói.
Toàn thân Bán Thần Thu Minh được bộ giáp dày cộm nặng nề bao bọc, hắn không nói thêm gì nữa, tốc độ càng lúc càng nhanh đánh về phía Hàn Sâm như ngọn núi lửa.
Khí thế kia mạnh mẽ, thoạt nhìn giống như ngay cả một ngọn núi nhỏ cũng có thể bị va đến sụp đổ.
Hàn Sâm không có ý định né tránh mà vung quyền đánh ngay về phía Bán Thần Thu Minh.
“Đâm chết hắn!” Chu Thường Long thấy Hàn Sâm dám dùng quyền đối kháng với Bán Thần Thu Minh thì tức khắc cắn răng nghiến lợi kêu lên.
Đương nhiên hắn rất hiểu thực lực của Thu Minh, hạch gen của Thu Minh là áo giáp hậu thổ, bây giờ đã lên đến cấp Bảo Thạch. Lúc trước khi chiến đấu với Tu La tộc, Thu Minh còn dựa vào áo giáp hậu thổ để chặn trực tiếp đợt bắn phá trực diện từ chủ pháo của chiến hạm cấp Hằng Tinh, vậy mà áo giáp cũng không hề vỡ nát, nên độ đáng gờm của áo giáp hậu thổ là không phải nghi ngờ gì cả.
Luận về lực phòng ngự, Thu Minh có thể coi là một trong những Bán Thần mạnh nhất Liên Minh. Hàn Sâm là một Bán Thần vừa mới lên tới ở Tí Hộ Sở của Thần thứ tư không bao lâu mà cũng dám đón tấn công trực diện từ áo giáp hậu thổ của Thu Minh, sợ rằng chỉ một đòn đã khiến xương của hắn vỡ vụn toàn bộ.
Bán Thần Thu Minh cũng thầm nhíu mày, hắn chỉ muốn dạy dỗ Hàn Sâm một chút chứ không định lấy mạng của Hàn Sâm.
Tuy rằng trong bóng tối gen Thiên Sứ thế như nước với lửa với Hàn Sâm, nhưng ở trong Liên Minh, Bán Thần Thu Minh lại không thể thật sự làm gì Hàn Sâm.
Mà Hàn Sâm lại không hề tránh né va chạm của hắn, trong mắt Bán Thần Thu Minh thì hành động này là vô cùng ngạo mạn.
“Ngươi cho rằng ta thật sự không dám làm ngươi bị thương ư? Hôm nay ta cứ đánh ngươi trọng thương nửa tàn phế, chỉ cần không giết ngươi thì nhà họ Kỷ có thể làm gì ta đâu nhỉ?” Trong mắt Bán Thần Thu Minh lóe ra vẻ hung ác, sức mạnh không tăng mà giảm, đụng mạnh vào nắm đấm của Hàn Sâm.
Uỳnh!
Nắm đấm đánh vào áo giáp, thân thể Bán Thần Thu Minh vọt lên trước giống đầu xe lửa lập tức ngừng lại như va phải tường sắt.
Trong tích tắc từ cực động chuyển thành cực tĩnh, loại kích thích thị giác này không gì sánh kịp.
Mà thế vẫn chưa kết thúc, lấy nắm đấm của Hàn Sâm làm trung tâm, cái áo giáp nặng như núi kia trong nháy mắt nứt thành từng đường vân, tích tắc lan khắp cái áo giáp.