Ầm!
Áo giáp hậu thổ ngăn cản bắn phá trực diện từ chủ pháo của chiến hạm cấp Hằng Tinh, vậy mà lại cứ thế vỡ nát, hóa thành từng mẩu đá vụn nứt vỡ bay tứ tung.
Mà thân thể của Bán Thần Thu Minh đã bay ra ngoài trong ánh mắt kinh hãi không thể tin nổi của Chu Thường Long, đụng đổ hết bảy tám gốc cây vũ hoa mà mấy người mới ôm xuể thì mới rơi xuống rồi hộc một ngụm máu tươi ra.
“Ở trong mắt ta chó chính là chó, chỉ có chó to chó bé là khác nhau, chứ không có chủ chiếc gì hết.” Hàn Sâm từ tốn nói một câu, sau đó bế Tiểu Hoa lên rồi rời đi cùng đám người Kỷ Yên Nhiên.
Chu Thường Long và những nhân viên công tác khác đều đồng loạt choáng váng, không ai dám ngăn cản Hàn Sâm. Bán Thần Thu Minh gần như bất bại như thể thần linh trong mắt bọn họ lại bị một quyền của Hàn Sâm đánh thành dáng vẻ thế kia, điều này quả thật khiến họ không thể nào tin nổi.
Mà đôi vợ chồng trẻ kia cũng thầm khiếp sợ bèn vội vàng rời đi cùng Hàn Sâm.
“Hàn Sâm, bọn ta đã sớm nghe nói ngươi là quý tộc siêu cấp đệ nhất của Liên Minh chúng ta, không ngờ rằng ngươi còn đáng gờm như vậy, ngay cả Bán Thần cũng không chịu nổi một quyền của ngươi, đúng là quá mạnh…” Người chồng trẻ vừa đi vừa hào hứng nói chuyện phiếm với Hàn Sâm. Một quyền lúc nãy của Hàn Sâm khiến hắn hết sức hả giận.
“Tại sao hắn lại mạnh như vậy? Lẽ nào không có gen Thần siêu cấp thì chênh lệch thật sự lớn như vậy ư? Thậm chí ngay cả hạch gen mà hắn
còn không sử dụng đã đánh vỡ áo giáp hậu thổ của ta.” Bán Thần Thu
Minh cắn răng cố chống người đứng lên, nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Sâm, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Hết chương 1462.
Chương 1463. Lại Leo Lân Vị Trí Số MộtKiểu gì Thu Minh cũng không ngờ được tố chất thân thể của Hàn Sâm còn phát triển nhanh hơn hạch gen của hắn, thân thể của hắn ta cũng mạnh hơn cả hạch gen. Cho dù có sử dụng hạch gen thì cũng không mạnh hơn một đòn này được.
“Phát hiện của Tí Hộ Sở khiến cho nhân loại sở hữu được lực lượng vượt mức bình thường, đây là chuyện tốt và cũng là chuyện xấu. Mặt tốt là làm nhân loại có khả năng vô hạn, nhưng chính vì loại khả năng vô hạn này mà khiến rất nhiều nhân loại tự mãn, cho rằng mình có thể giỏi hơn pháp luật và trên mọi chúng sinh.” Kỷ Yên Nhiên vừa lái phi thuyền về nhà vừa nói với Hàn Sâm.
“Trước sau gì Bán Thần cũng không phải Thần, muốn vượt lên trên chúng sinh, vẫn là chờ bọn họ thành Thần rồi hằng nói.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
Nói đến Thần, Hàn Sâm lại nhớ tới cái vị gọi là Thần đã gài bẫy mấy người Hoàng Hôn kia. Hàn Sâm không biết rốt cuộc đó là một tồn tại như thế nào, có phải sinh vật trong Tí Hộ Sở thứ năm hay không, những câu hỏi này đều không có đáp án.
Đi ra ngoài để thả lỏng tâm trạng, tuy gặp phải chút phiền toái nhỏ, nhưng cũng khiến Hàn Sâm thấy thoải mái hơn chút.
Lại lần nữa trở về Tí Hộ Sở, vẫn ở trong hoa viên như cũ.
“Ngươi xem coi kiếm pháp này của ta có đúng không.” Hàn Sâm mới đi vào hoa viên đã nghe thấy giọng của nữ nhân trong bức tranh trên đá truyền tới, thế mà lúc này nữ nhân kia lại chủ động nói chuyện.
Hàn Sâm có hơi kinh ngạc nhìn về phía tảng đá. Quả nhiên thấy nữ tử áo xanh trong tranh kia đã khép ô lại, lấy ô thay kiếm, đang thi triển kiếm pháp.
Lúc này nàng vẫn thi triển Tâm Kiếm Đạo, nhưng đã có hơi khác so với lần phục chế thuần túy lúc trước. Trong kiếm pháp tràn đầy u oán như †ố như khóc, khiến người nhìn nhịn không được, trong lòng bắt đầu có ý buồn tuôn ra. Cũng may ý chí của Hàn Sâm vô cùng kiên định, nếu đổi thành một nữ nhân đa sầu đa cảm, nói không chừng đã nhìn và khóc không thành tiếng rồi.
“Trong lòng ngươi có oán, không bằng nói ta nghe, biết đâu ta có thể giúp ngươi cũng nên.” Chờ bộ kiếm pháp của nữ tử áo xanh trong tranh kia chấm dứt, Hàn Sâm thở dài nói.
Nhưng nữ tử áo xanh trong tranh vẫn không nói gì, ô đã được mở ra lần nữa. Nàng vẫn đứng trên cầu, đưa lưng về phía Hàn Sâm, trong làn mưa bụi, thoạt nhìn có thêm mấy phần ai oán.
Khoảng mấy ngày kế tiếp, nữ tử áo xanh đều không nói gì thêm. Hàn Sâm thì thừa dịp trong khoảng thời gian này, lại ngưng tụ Tinh Hạch và Già Thiên Tán lần nữa.
Không biết có phải ảo giác không, hình như Tinh Hạch và Già Thiên Tán được ngưng tụ lại lần nữa trở nên càng cứng rắn hơn trước một tí.
Nữ nhân lâu rồi chưa gặp cuối cùng vẫn xuất hiện lần nữa rồi đi vào hoa viên. Dung nhan của nàng vẫn làm người ta thán phục như vậy, dường như không có bất cứ vật gì có thể lưu lại vết tích ở trên mặt nàng.
Có đôi khi Hàn Sâm sẽ nhịn không được suy nghĩ, rốt cuộc nàng bao nhiêu tuổi rồi, có phải cũng giống như Hoàng Hôn, đều ưng thuận nguyện vọng thanh xuân vĩnh viễn ở trước mặt Thần hay không.
Nhưng Trùng Gia rất khẳng định nói với hắn, nữ nhân này và vị tổ tiên của Ninh gia đều không hứa nguyện ở trước mặt Thần, là hai người duy nhất không cầu nguyện trong tiểu tổ hành động thứ bảy.
Điều khiến Hàn Sâm không hiểu là, nếu sau khi đi ra từ Huyết Mệnh Giáo, Hàn Kính Chi mới tiến vào thế giới Tí Hộ Sở, nghĩa là hắn đã có nhận thức rất rõ ràng về thế giới Tí Hộ Sở, hẳn là hắn biết đó cũng không phải Thần thật, vì sao hắn vẫn hứa nguyện cơ chứ?
“Quỷ Nguyệt từng tới tìm ta, nàng ấy muốn thay ngươi trở thành Đại Tế Sư. Ngươi chỉ còn hai tháng, nếu trong vòng hai tháng, ngươi không thể làm Thánh Tử sống lại, vậy nàng sẽ thay thế được ngươi, trở thành Đại Tế Sư mới.” Nữ nhân nói.
“Nếu nàng ấy có năng lực ấy thật, vậy cứ để cho nàng ấy lên làm Đại Tế Sư là được.” Hàn Sâm nói.
Nữ nhân cười nói: “Ta nhớ ta đã từng nói, nếu ngươi thất bại, ta sẽ chặt đầu của ngươi. Những lời này bây giờ vẫn hữu hiệu như cũ. Hai tháng, nếu ngươi không làm được, vậy rửa cổ của ngươi đi.”
Hàn Sâm nhất thời buồn bực. Hắn vốn hy vọng Quỷ Nguyệt thế chỗ hắn trở thành Đại Tế Sư, hắn có thể tránh được một kiếp, ai biết thế mà nữ nhân này không chịu tha cho hắn.
“Để bồi dưỡng Thánh Tử tốt hơn, ta có một yêu cầu.” Hàn Sâm nói với nữ nhân.
“Nói nghe xem.” Nữ nhân nhìn Hàn Sâm với vẻ hứng thú.
“Ta hy vọng có thể sử dụng kho hạch gen trong Tí Hộ Sở.” Hàn Sâm suy nghĩ một lát rồi nói.
Muốn cho nữ nhân này thả hắn rời đi, vậy chắc chắn là không thể. Cứ tranh thủ chút không gian tự do trước đã, ít nhất kho hạch gen không ở trong hoa viên, chỉ cần có thể đi kho hạch gen, nghĩa là hắn có thể rời khỏi hoa viên. Đến lúc đó có khi có thể tìm được cơ hội chạy trốn.
“Việc ngươi sử dụng kho hạch gen có liên quan gì tới việc bồi dưỡng Thánh Tử?” Nữ nhân hỏi.
“Nếu thực lực của ta quá yếu, sao ta có thể giáo dục Thánh Tử được? Bây giờ không có nơi nào khác để tăng thực lực, nên ta muốn vào kho hạch gen, cường hóa hạch gen một phen.” Hàn Sâm nói.
Nữ nhân khẽ gật đầu: “Có thể, chẳng qua ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chỉ còn gần hai tháng mà thôi. Nếu đến lúc đó ngươi không làm Thánh Tử sống lại được, ta nhất định sẽ chặt đầu ngươi xuống.”
“Ta sẽ làm hết sức.” Trong lòng Hàn Sâm mừng rỡ.
Hàn Sâm cho rằng nữ nhân còn chưa biết chuyện nữ tử áo xanh trong tranh đã nói chuyện, dù gì hắn cũng đứng ở thế bất bại, cho nên cũng không có gánh nặng gì trong lòng.
Nữ nhân đi rồi, Hàn Sâm trực tiếp ra khỏi hoa viên. Quả nhiên lúc này không bị thủ hộ giả ngăn cản nữa, một đường đi thẳng tới kho hạch gen.
Mà lúc này, trong Dị Linh Thần Điện ở Tí Hộ Sở Minh Giới, nữ nhân thoải mái nằm ngang trên bảo tọa, trước mặt treo một chiếc gương cổ, thế mà trong chiếc gương cổ đó lại là hình ảnh bây giờ của Hàn Sâm.
“Đúng là một tên thú vị, vậy mà có thể khiến Thánh Tử chủ động nói chuyện, quả nhiên ta không tìm sai người, không hổ là đời sau của lão già lừa đảo Hàn Kính Chi kia, am hiểu việc gạt người nhất, đặc biệt là biết lừa gạt nữ nhân.” Nữ nhân tự lẩm bẩm, ánh mắt vẫn nhìn nhất cử nhất động của Hàn Sâm trong gương cổ.
Hàn Sâm đã đi vào kho hạch gen, gọi Già Thiên Tán của hắn ra. Hắn định để Già Thiên Tán lấy vị trí số một trước, hoàn thành chín lần cường hóa rồi nói tiếp.
Gầy đây khi tu luyện Động Huyền Kinh, hắn mơ hồ có cảm giác mình sắp đột phá, có khi Già Thiên Tán nhanh chóng có thể tấn chức hạch gen Bạch Ngân, cho nên hắn không thể đợi thêm nữa, để tránh bỏ qua chín lần cường hóa của kho hạch gen Thanh Đồng.
Nữ nhân nhìn Hàn Sâm sử dụng Già Thiên Tán để mở kho hạch gen, trong mắt lóe lên tia dị sắc: “Thế mà lại là hạch gen hình cái dù, giống y hệt hạch gen của Thánh Tử, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?”
Hàn Sâm tiến vào kho hạch gen, đi tới trước mặt người đá lần nữa. Giống hai lần trước, người đá mở kiểm tra đối với Già Thiên Tán.
Nữ nhân đóng gương cổ. Gương cổ chỉ có thể nhìn được hình ảnh bên
trong Tí Hộ Sở, Hàn Sâm đã tiến vào kho hạch gen, ra khỏi phạm vi quản chế của gương cổ, có nhìn tiếp cũng vô nghĩa.
“Chủ thượng, xếp hạng hạch gen Thanh Đồng lại có biến hóa, lại có một hạch gen Thanh Đồng xông thẳng lên vị trí đầu bảng.” Một dị linh Minh tộc tiến đến bẩm báo.
Hết chương 1463.
Chương 1464. Vào Tranh“Lại có hạch gen mới xuất thế đã xông lên đầu bảng? Thế đạo này sắp thay đổi thật sao?” Nữ nhân không khỏi khế nhíu mày, nhìn dị linh hỏi: “Là hạch gen gì xông lên vị trí đầu bảng?”
Dị linh vội vàng đáp: “Hồi bẩm chủ thượng, là một hạch gen tên Già Thiên Tán xông lên, ngay cả Lục Đạo cũng bị đè xuống vị trí thứ hai.”
“Già Thiên… Tán…” Sắc mặt nữ nhân lập tức thay đổi, trở nên có chút kỳ quái, tự lẩm bẩm: “Hạch gen hình ô, chẳng lẽ lại là một cái trùng hợp nữa?”
Việc Già Thiên Tán xông lên đầu bảng lại lần nữa làm toàn bộ Tí Hộ Sở của Thần thứ tư kinh hãi, người người cũng đang thảo luận.
Không chỉ mỗi Già Thiên Tán, gần đây các loại hạch gen cường đại cũng xuất hiện nhiều lần, làm cho toàn bộ sinh vật của Tí Hộ Sở thứ tư đều cảm thấy có áp lực như sóng gió sắp ập đến.
“Lẽ nào một thời đại lớn sắp tới thật sao? Nhiều hạch gen khủng bố xuất thế như vậy, đây nhất định là một thời đại khủng bố xưa nay chưa từng có.” Tất cả sinh linh đều nghĩ vậy, trong lòng cũng có hơi sợ hãi.
Nhưng ai cũng không ngờ được rằng, nhiều hạch gen kinh khủng như vậy, trừ ba cái Lục Đạo ra thì còn lại đều thuộc về một mình Hàn Sâm, hơn nữa hắn còn có một cái hạch gen Kim Tệ chưa lên bảng.
Về hạch gen Kim Tệ, Hàn Sâm nghĩ không thể để nó lên bảng một cách đơn giản như vậy. Hai chữ này đối với nhân loại mà nói, thực sự quá nhạy cảm.
Còn về Già Thiên Tán, Hàn Sâm lại không lo lắng lắm. Có lẽ chưa tới một tháng, Già Thiên Tán của hắn đã có thể tấn chức hạch gen Bạch Ngân rồi, đến lúc đó biết đâu cũng không cần tiếp nhận khiêu chiến nữa.
Hơn nữa ngoại trừ Lục Đạo ra, Hàn Sâm cũng không cho rằng có ai dám khiêu chiến Già Thiên Tán của hắn.
Quả nhiên, Hàn Sâm bên này còn đang suy nghĩ, Lục Đạo bên kia đã khiêu chiến rồi. Chẳng qua Hàn Sâm không chấp nhận cũng không từ chối, dù sao vẫn còn thời gian một tháng, hắn muốn chờ Già Thiên Tán trực tiếp tấn chức lên cấp Bạch Ngânh Ngân, như vậy là không cần nhận khiêu chiến.
Rời khỏi kho hạch gen, Hàn Sâm đi trên đường cái của Tí Hộ Sở Minh Giới. Dị linh và dị sinh vật lui tới đều là những tồn tại vô cùng cường đại.
Hắn vẫn dùng Động Huyền Khí Tràng quét nhìn bốn phía, tuy nhiên vẫn không thể phát hiện cơ hội chạy trốn.
Hàn Sâm chậm rãi đi về hoa viên, lại phát hiện nữ nhân an vị trên ghế dài trong hoa viên.
“Chúc mừng Già Thiên Tán của ngươi xông lên vị trí đầu bảng.” Hàn Sâm vẫn không nói gì, nữ nhân lại đột nhiên mở miệng nói.
Hàn Sâm đã thấy quen đầu sóng ngọn gió rồi, sắc mặt không chút thay đổi, hỏi ngược lại: “Già Thiên Tán gì cơ?”
Nữ nhân làm như sớm biết kết quả như vậy, lạnh nhạt nói: “Quả nhiên ngươi có chút bất đồng với lão già lừa đảo Hàn Kính Chỉ kia, ta đã hơi xem thường ngươi rồi.”
“Tại sao lại nói thế?” Hàn Sâm chớp chớp mắt rồi hỏi.
“Lão già lừa đảo kia chỉ biết lừa gạt, ít ra ngươi còn có chút bản lĩnh thực sự. Dạy dỗ Thánh Tử cho tốt, ta nói được thì làm được, chỉ cần ngươi có thể làm Thánh Tử sống lại, cái kéo của con cá sấu kia sẽ là của ngươi, hơn nữa ngươi còn có thể lấy được tự do.” Nữ nhân nói xong thì đứng dậy rời đi, không nói thêm gì với Hàn Sâm.
“Xem ra mọi cử động trong Tí Hộ Sở của ta đều nằm dưới sự theo dõi của nàng ta. Hẳn nàng ta thấy ta dùng Già Thiên Tán để khởi động kho hạch gen rồi, tuy nhiên lại không thể xác định có phải ta là người xông lên vị trí đầu bảng không.” Hàn Sâm suy nghĩ một lát, không khỏi hơi nhíu mày: “Nàng có thể thấy ta lúc tiến vào kho hạch gen, không có đạo lý nào mà không thể thấy ta ở trong hoa viên. Nàng đã biết chuyện †a với nữ tử trong tranh nói chuyện với nhau, vì sao nàng lại không đề cập đến dù chỉ một chữ?”
“Chẳng lẽ điều kiện hồi sinh Thánh Tử không đơn giản như lời nói?” Hàn Sâm cảm thấy với tâm tính và trí tuệ của nữ nhân, nàng không thể nào vô duyên vô cớ nói với hắn những điều này, để lộ ra rất nhiều thứ như vậy.
E rằng nữ nhân này tới để nhắc nhở hắn, chỉ khiến nữ tử áo xanh trong tranh nói thôi là chưa đủ.
“Đến cùng là phải làm sao mới khiến nàng sống lại đây?” Hàn Sâm âm thầm suy tư trong lòng.
Lại lần nữa đi tới tảng đá, Hàn Sâm nói mấy câu, nhưng không nghe thấy nữ tử trong tranh đáp lại, đành phải bỏ qua ý tưởng giao lưu, rút Thái A Kiếm ra tiếp tục luyện kiếm pháp của mình.
Hắn chỉ vừa mới có thể gia nhập tín niệm của mình vào trong kiếm pháp, thế nhưng nếu muốn phát huy tác dụng chân chính giống như Lục Đạo thì còn kém xa lắm.
Không có hạch gen Lục Đạo Kiếm gia cố, chuyện này vô cùng khó làm.
Chẳng qua giờ Hàn Sâm ngoài rảnh rỗi ra thì chẳng có gì, cứ luyện xem sao, có lẽ có cơ hội làm cho nữ tử trong tranh nói chuyện cũng nên.
Luyện một chút, Hàn Sâm đã toàn tâm toàn ý đầu nhập vào kiếm pháp. Luyện tập kiếm pháp chú trọng ý cảnh và tín niệm như Tâm Đạo Kiếm, hắn muốn không chuyên chú cũng rất khó.
Luyện xong một bộ kiếm pháp, Hàn Sâm quay đầu nhìn tảng đá, nữ tử trong tranh không có phản ứng gì, vân cầm ô đứng trên cầu như cũ, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.
“Dáng người đúng là không tệ, không biết dung mạo thế nào.” Hàn Sâm lẩm bẩm một câu.
Bởi vì trong tranh có màn mưa bụi che mất, cho dù lúc nàng thi triển kiếm pháp, cũng chỉ có thể nhìn thấy một đường viền mơ hồ, không thấy rõ dáng vẻ của nữ tử như thế nào.
Hàn Sâm vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy một giọng nói đầy tức giận của nữ tử trên đá truyền ra: “Bình phẩm lung tung đối với một nữ tử, ngươi cũng chẳng phải thứ tốt gì”
Hàn Sâm nghe nàng nói vậy, đang định tiếp lời nói gì đó, lại đột nhiên thấy cây dù trong tay nữ tử trong tranh chuyển động như là một đĩa quay may mắn, mà trong lúc cây dù kia chuyển động, hình như nó hình thành nên một lỗ đen quỷ dị, dường như có thể hút người vào thẳng nó Vậy.
Hàn Sâm chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh kì dị quấn lấy thân thể hắn, kéo hắn đi về phía tảng đá.
Hàn Sâm giãy dụa một cái, thế mà không thể tránh thoát được, thân thể trực tiếp đụng vào tảng đá.
Nhưng hắn cũng không cảm giác được cơn đau đớn khi bị đụng, thân thể giống như xuyên qua làn nước, vậy mà thoáng cái đã xuyên vào tảng đá.
Nói chính xác hơn, hắn không xuyên qua tảng đá mà là xuyên vào bức tranh trên đó.
Lúc trước Hàn Sâm cũng đã sờ tảng đá và bức tranh trên ấy. Đó là vật thật chân thực, cũng không phải hư ảo.
Nhưng thế mà bây giờ hắn xuyên vào thế giới trong tranh, trong lòng không khỏi thấy hơi kinh ngạc. Ánh mắt quan sát xung quanh, phát hiện nơi đây đúng là cảnh tượng mưa bụi như tơ ở trong tranh, chẳng qua là có thể thấy một ít hình bóng bên ngoài bức tranh.
Một dòng sông nhỏ chảy qua trấn nhỏ cổ kính, bốn phía đều là nhà đã cổ xưa xây từ những tảng đá, cây cầu đá kia thì ngay ở phía trước cách Hàn Sâm không xa, nữ tử áo xanh cầm dù vẫn đứng trên cầu như cũ.
Trong màn mưa bụi mông lung, hình như nữ tử áo xanh kia đang nhìn về phía Hàn Sâm, tuy không thấy rõ mặt nàng, nhưng Hàn Sâm lại cảm giác được có vẻ nàng ấy đang tức giận.
“Thì ra thế mà tranh này lại là một thế giới thực sự, lẽ nào hòn đá và tranh kia chính là một hạch gen?” Hàn Sâm nhìn nữ tử áo xanh rồi hỏi.
Nữ tử áo xanh không lên tiếng, che dù bước từng bước xuống cầu đá, chầm chậm đi về phía Hàn Sâm.
Chẳng mấy chốc, Hàn Sâm đã thấy rõ mặt của nàng. Đó là một khuôn mặt xinh đẹp cũng biết vui cũng biết hờn, làm người ta vô cùng động lòng, hiện tại có vẻ đang hơi tức giận.
Nhưng gương mặt này, Hàn Sâm thực sự quá quen thuộc.
Hết chương 1464.
Chương 1465. Kiếm Pháp Biến Hóa Vô TậnMỹ nữ trong thiên hạ nhiều không kể xiết, thế nhưng nói đến nữ nhân xinh đẹp nhất, đương nhiên là nữ nhân thần bí kia.
Bây giờ Hàn Sâm thấy được khuôn mặt này, nó lại giống y như đúc khuôn mặt của nữ nhân thần bí. Không, phải nói là cùng một người, mặt mày hay tóc hay mấy chỗ rất nhỏ đều không có gì khác biệt.
“Ngươi đùa ta như vậy có vui không?” Hàn Sâm nhìn nữ tử áo xanh, nhíu mày nói.
Nữ tử áo xanh không nói hai lời, cây dù trong tay hợp lại, lấy ô làm kiếm đâm tới, sử dụng Tâm Kiếm Đạo nàng học được từ Hàn Sâm.
Kiếm pháp như suối nước liên miên, mang theo hận ý u oán mà đến.
Thái A Kiếm trong tay Hàn Sâm chặn cây dù lại, nhưng cái dù kia liên miên bất tuyệt, dường như liên tục, cũng dường như không đứt đoạn, đánh khiến Hàn Sâm không thể không lùi, nhất thời rơi xuống hạ phong.
Chẳng qua nhìn kiếm pháp của nữ tử áo xanh, trong lòng Hàn Sâm lại có nghi hoặc. Tuy nữ nhân thần bí cũng dùng kiếm, nhưng kiếm pháp của nàng ấy lại cực kỳ bá đạo, ngay cả sinh vật Thần siêu cấp cũng có thể một kiếm giết chết, sức mạnh như vậy, không biết mạnh hơn Hàn Sâm bao nhiêu lần.
Bây giờ nữ tử áo xanh dùng Tâm Kiếm Đạo, bất luận lực lượng hay tốc độ cũng đều kém hơn nữ nhân thần bí rất nhiều, nghĩa là có trình độ xấp xỉ với Hàn Sâm, thoạt nhìn hình như không phải cùng một người.
Nữ tử áo xanh đâm tới từng kiếm một, căn bản không cho Hàn Sâm có cơ hội thở dốc.
Hàn Sâm nảy ra một ý, cũng đâm Thái A Kiếm ra theo chiêu thức của ‘Tâm Kiếm Đạo.
Khác với kiếm pháp tràn ngập hận ý liên miên của nữ tử áo xanh, kiếm pháp của Hàn Sâm mang cảm giác hung hãn. Tuy thoạt nhìn thì giữa một kiếm và một kiếm có quan hệ không lớn, giống như lung tung chém loạn vậy, tuy nhiên lại có cảm giác chặt chẽ mà tự nhiên, mỗi lần tới lúc mấu chốt đều có đột ngột bùng nổ, sử dụng ra diệu chiêu mà nữ tử áo xanh kia không tưởng tượng nổi.
Có khá nhiều lần, kiếm ý liên miên của nữ tử áo xanh đã dồn Hàn Sâm đến tuyệt cảnh, nhưng ở nơi tuyệt hiểm mà Hàn Sâm vẫn sử dụng ra những chiêu thuật bất ngờ để thoát khốn mà ra, không chỉ hóa giải kiếm thức của nữ tử áo xanh, ngược lại còn đồn nàng đến một tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Chỉ một lát sau, nữ tử áo xanh phát hiện mình đã rơi ngược lại vào hạ phong, bị kiếm pháp của Hàn Sâm áp chế.
Nữ tử áo xanh càng muốn phản kích, trái lại càng bị Hàn Sâm lợi dụng sơ hở, mắt thấy kiếm pháp bị buộc đến khó thành cách thức, ý cảnh u oán cũng dần dần khó duy trì được.
“Rốt cuộc ngươi có phải nữ nhân kia không?” Hàn Sâm đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối, bây giờ có thể thả lỏng ứng đối, vừa đấu kiếm với nữ tử áo xanh vừa nói.
Nhưng vừa nói xong, Hàn Sâm mới phát hiện lời này rất có vấn đề, thế nhưng hắn căn bản không biết nữ nhân kia tên gì thật, thế là nhất thời cũng nghĩ không ra nên nói sao mới đúng.
Nữ tử áo xanh cũng không nói một lời, cây dù trong tay đột nhiên biến đổi kiếm thức, không sử dụng Tâm Kiếm Đạo nữa mà đổi thành một loại kiếm pháp Hàn Sâm chưa từng thấy qua.
Kiếm pháp này vừa ra, nữ tử áo xanh lập tức đoạt lại thượng phong, áp chế Hàn Sâm xuống.
Kiếm pháp của nàng hoàn toàn khác với Tâm Đạo Kiếm lúc nãy. Kiếm pháp này nhanh như bay, kiếm thức giống như biển mây biến hóa thất thường trên trời, làm người ta không cân nhắc ra nổi, cũng đoán không được tiếp theo kiếm của nàng sẽ bổ từ nơi này, hay là sẽ đâm từ nơi kia.
Nếu nói kiếm pháp của Hàn Sâm thuộc loại đặc biệt chặt chẽ và tự nhiên thì kiếm pháp của nữ tử áo xanh kia chính là biến hóa cực hạn.
Tuy kiếm pháp của nàng nhanh như bay biến hóa phức tạp, nhưng trong mỗi nhát chém mỗi nhát đâm đều tự hình thành phong cách riêng, tuyệt đối không tiện tay chém một cách qua loa, mà là thôi diễn đạo biến hóa đến cực hạn.
Dù Hàn Sâm có xuất kiếm thế nào, dường như nữ tử áo xanh cũng có hậu chiêu để hóa giải, rõ ràng nhìn như là một sơ hở, nhưng lại giấu diếm sát khí, có biến hóa vô cùng tinh diệu.
“Kiếm pháp lợi hại thật, là ai có trí tuệ và tinh lực có thể sáng tạo ra một bộ kiếm pháp có biến hóa phức tạp đến cực điểm như vậy?” Trong lòng Hàn Sâm hơi có chút kinh ngạc.
Nếu bàn về năng lực suy tính, Hàn Sâm tinh thông Dịch Thiên Thuật và Động Huyền Kinh chắc chắn là nhân tài kiệt xuất trong đó. Nhưng khi nhìn đến kiếm pháp như vậy, ngay cả hắn cũng phải cảm thấy hết sức phức tạp, có thể tưởng tượng được biến hóa của kiếm pháp này lợi hại đến mức nào.
Hễ là biến hóa mà ngươi có thể ngờ tới hoặc không ngờ tới, cũng đều có thể thấy được trong kiếm pháp này.
Hàn Sâm hoàn toàn bị áp chế dưới thế hạ phong, tuy vậy nhưng hắn vân không hề kinh hãi mà lại vui mừng, bởi vì hắn phát hiện không có bộ kiếm pháp nào thích hợp với hắn hơn so với bộ kiếm pháp mà nữ tử áo xanh sử dụng.
Có Động Huyền Kinh và Dịch Thiên Thuật làm cơ sở, loại kiếm pháp thôi diễn biến hóa tới cực điểm này thực sự rất thích hợp Hàn Sâm.
Thái A Kiếm trên tay Hàn Sâm vung lên, kiếm nào kiếm nấy đều bùng nổ, không phải vì đánh bại nữ tử áo xanh mà là muốn xem thử xem rốt cuộc kiếm pháp của nàng còn có bao nhiêu biến hóa kỳ diệu nữa.
Quả nhiên kiếm pháp này không làm cho Hàn Sâm thất vọng, biến hóa giống như vô cùng vô tận vậy, dù thế nào đi nữa cũng không nhìn thấy điểm kết.
Hàn Sâm vừa đại chiến với nữ tử áo xanh, vừa âm thầm suy tính quy luật trong biến hóa.
Nhiều biến hóa như vậy, cho dù Hàn Sâm có kỹ năng đã gặp là không quên được, cũng không thể nhớ kỹ toàn bộ được, chỉ có thể tìm ra quy luật giữa các biến hóa ấy, mới có thể chân chính học trộm được bộ kiếm pháp này.
Nhưng Hàn Sâm đã nhìn rất lâu mà vẫn không thấy được rốt cuộc quy luật trong đó là cái gì. Mỗi lần nữ tử áo xanh tùy tiện ra tay đều là biến hóa tuyệt diệu, dường như dung hợp kiếm pháp trong thiên hạ thành một thể, giống như nữ tử áo xanh đang sử dụng một bộ kiếm pháp đại cương vậy.
“Thực sự là kiếm pháp hay, rốt cuộc là người nào mới có lòng dạ rộng rãi bậc này, lại có thể sáng tạo kiếm pháp như thế?” Trong lòng Hàn Sâm càng kính phục.
Hắn cũng không cho rằng kiếm pháp này là do chính nữ tử áo xanh sáng tạo, bởi vì xem Tâm Kiếm Đạo mà nữ tử áo xanh luyện thành, nàng ấy không phải là một nữ tử có ý chí thiên hạ.
Đây không phải vấn đề về tư chất, không có ý chí như vậy thì không thể sáng chế ra kiếm pháp như thế.