Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 94 - Chương 1466. Nàng Là Ai?

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Xoetl

Mũi dù xẹt qua trên tay Hàn Sâm, nhất thời vạch ra một vết thương, tiên huyết lập tức rỉ ra.

“Kiếm pháp hay, kiếm pháp này tên gì, do ai sáng tạo vậy?” Hàn Sâm không lùi mà tiến tới, liên tục đâm ra Thái A Kiếm trên tay, từng chiêu đều là kỹ xảo lấy mạng đổi mạng lấy máu đổi máu, ép cho nữ tử áo xanh đang chiếm thượng phong cũng không khỏi phải tạm thời tránh mũi nhọn, làm Hàn Sâm có thể ổn định cục diện.

“Vì sao không thể là ta tạo ra?” Cuối cùng nữ tử áo xanh mở miệng nói chuyện, nhưng kiếm trong tay vẫn không dừng lại, kiếm pháp liên tục biến hóa nhanh chóng lại áp chế Hàn Sâm.

“Đây không phải kiếm pháp của nữ nhân, chỉ có nam nhi lòng mang thiên hạ mới có thể sáng tạo ra kiếm pháp như vậy được.” Thái A Kiếm trong tay Hàn Sâm ngăn trái đỡ phải, miễn cưỡng chống đỡ được kiếm pháp biến đổi thất thường của nữ tử áo xanh.

Sau khi nghe Hàn Sâm nói ra những lời này, sắc mặt nữ tử áo xanh lập tức biến đổi, cây dù trong tay nàng đột nhiên thay đổi, trở nên càng cuồng bạo quỷ dị hơn, thế tiến công nhất thời mãnh liệt tới cực điểm.

Tiên huyết bắn ra từ vết thương trên tay, hóa thành từng giọt máu lướt qua khuôn mặt của Hàn Sâm.

Dưới thế tiến công mãnh liệt của nữ tử áo xanh, Hàn Sâm đã trúng kiếm thứ sáu rồi, nhưng bây giờ trong lòng Hàn Sâm chẳng những không hề thấy đau xót, ngược lại còn thấy hưng phấn khó có thể nói bằng lời.

Trong thế tiến công cuồng bạo của nữ tử áo xanh, rốt cuộc hắn cũng thấy được một tia mạch lạc của kiếm pháp này.

Hết chương 1465.

Chương 1466. Nàng Là Ai?

“Quả nhiên kiếm pháp này không phải do nữ tử áo xanh sáng tạo ra, nếu không nàng ấy sẽ không mang theo biểu cảm phẫn nộ khi sử dụng môn kiếm pháp này, cũng sẽ không để ta nhìn thấu mạch lạc trong đó.” Hàn Sâm mừng thầm, dù chỉ nhìn thấy một tia mạch lạc, còn lâu mới nhìn ra được quy luật thực sự.

Nhưng một tia mạch lạc này lại giống như một đầu mối chính xác trong nắm tơ vò, sau khi tìm được nó, Hàn Sâm lập tức có thể gỡ rối từng chút một, phân tích ra bộ kiếm pháp vô cùng phức tạp này, từ đó nắm bắt được cái cốt lõi của môn kiếm pháp này.

Máu tươi không ngừng tuôn rơi trong cuộc chiến giữa kiếm và ô.

Mặc dù những vệt máu tươi đó đều thuộc về Hàn Sâm, nhưng trong lòng hắn lúc này lại tràn đầy sự nhiệt huyết và hưng phấn.

Nữ tử áo xanh giao chiến cùng hắn càng lâu, hắn càng có thể hiểu rõ môn kiếm pháp này, có thể học được môn kiếm pháp như vậy, đối với Hàn Sâm tinh thông Động Huyền Kinh và Dịch Thiên thuật mà nói, là một chuyện vô cùng may mắn.

Dịch Thiên Thuật và Động Huyền Kinh chỉ có thân pháp, cả hai đều không có kỹ thuật sát phạt, Hàn Sâm vẫn hy vọng có thể tìm được một loại thuật hạch gen mang tính tấn công để phối hợp với hai môn kiếm pháp này, nhưng mãi chưa được như mong muốn.

Lúc nhìn thấy môn kiếm pháp của nữ tử áo xanh, lòng hắn vô cùng kích động, kiếm pháp này chỉ cần thay đổi một chút là có thể kết hợp hoàn hảo với Động Huyền Kinh và Dịch Thiên Thuật, giúp Hàn Sâm có nhiều không gian để phát huy.

Đây giống như là nấu cơm vậy, Động Huyền Kinh và Dịch Thiên Thuật giống với kỳ thuật nấu nướng vô cùng tinh diệu, có thể phối hợp với nhau thì sẽ nấu ra được món ăn tuyệt hảo.

Nhưng cho đến lúc đó, hắn phải có đủ nguyên liệu mới được, nếu chỉ có gạo, mặc cho tài năng nấu nướng giỏi đến mấy cũng không thể làm ra một bàn đại tiệc Mãn Hán Toàn Tịch được.

Mà bộ kiếm pháp mà nữ tử áo xanh sử dụng giống như nguyên liệu phong phú nhất, bao gồm tất cả các nguyên liệu và gia vị tốt nhất trong thiên hạ, hơn nữa kết hợp với Động Huyền Kinh và Dịch Thiên Thuật cùng với tài năng nấu nướng thì sẽ tạo ra phản ứng hoá học khó có thể tưởng tượng được.

Tuy rằng nữ tử áo xanh xuất kiếm tàn nhẫn, nhưng cũng không thật sự muốn giết Hàn Sâm, cũng không có bất cứ sự hạ thủ nào.

Nếu không với Tâm Đạo Kiếm vẫn chưa hình thành hoàn chỉnh của Hàn Sâm, căn bản không thể khả năng chống đỡ đến tận bây giờ.

Đương nhiên, nếu là nữ tử áo xanh thật sự xuống tay, Hàn Sâm cũng sẽ không sử dụng Tâm Kiếm Đạo để chiến đấu nữa, tuy rằng Song Phi kiếm pháp của hắn không bằng kiếm pháp biến hoá cao thâm của nữ tử áo xanh, nhưng vẫn có thể so bì cao thấp với nữ tử áo xanh ở mặt tinh giản.

Nữ tử áo xanh thấy Hàn Sâm càng đánh càng hăng, rõ ràng là bị thương mà còn sung sức như vậy, trong lòng không thể không ngạc nhiên, sự tức giận trong lòng cũng giảm đi không ít.

Đột nhiên, nữ tử áo xanh nhận thấy kiếm pháp của Hàn Sâm có sự biến đổi, kiếm pháp mà hắn đang sử dụng, thoạt nhìn có chút giống với kiếm pháp của nàng.

Nữ tử áo xanh thầm khế kinh ngạc: “Không thể là Quỷ Kiếm Thuật được, chắc là có chút tương đồng thôi? Năm đó Đại Tế Sư Quỷ Kiếm hay còn được gọi là đệ nhất kiếm sư Minh tộc, hắn tốn gần ngàn năm mới sáng tạo ra Quỷ Kiếm Thuật, sau trải qua nhiều năm không ngừng hoàn thiện mới có thể đạt tới trình độ này. Cho dù là ta, dưới sự chỉ bảo tận tình của Đại Tế Sư Quỷ Kiếm cũng mất hơn một năm mới học được Quỷ Kiếm Thuật, làm sao nhanh như vậy mà Quỷ kiếm Thuật lại bị tên này học được rồi?”

Trong lòng nữ tử áo xanh không tin Hàn Sâm đang sử dụng Quỷ Kiếm Thuật, nhưng sau một hồi giao chiến, sắc mặt của nàng càng trở nên khó coi, phức tạp.

Cho dù nàng không thừa nhận đó là Quỷ Kiếm Thuật, cũng không tin đó là Quỷ Kiếm Thuật, nhưng kiếm pháp Hàn Sâm sử dụng càng ngày càng giống kiếm pháp của nàng.

Cứ chiêu thuật mà nữ tử áo xanh vừa mới sử dụng, trải qua mấy chiêu là lại có thể nhìn thấy chiêu thuật giống hệt nàng xuất ra từ Hàn Sâm.

Điều khiến nữ tử áo xanh không thể chấp nhận chính là, cùng là một chiêu thuật, mà Hàn Sâm sử dụng lại xảo diệu hơn nhiều so với nàng.

Không phải nói sự biến hoá của chiêu thuật tinh tế hơn, bởi vì chiêu thuật đều giống nhau, nhưng về phương diện thời cơ sử dụng chiêu thuật, Hàn Sâm nắm bắt tốt hơn, đối với khả năng bắt lấy chỉ tiết lại càng nhạy bén hơn.

Việc sử dụng cùng một môn kiếm pháp, Hàn Sâm vốn đang ở thế bất lợi lại dần dần thoát khỏi thế bất lợi, hai người đánh qua đánh lại, bất phân thắng bại, ngang tài ngang sức, không ai chiếm được thế thượng phong.

Nhưng nữ tử áo xanh càng ngày càng kinh ngạc, bởi vì hiện tại nàng đã xác định được Hàn Sâm đang sử dụng Quỷ Kiếm Thuật, hơn nữa còn vừa mới học được từ nàng.

“Trước đây ngươi đã luyện qua môn kiếm pháp nào đó tương tự như này sao?” Nữ tử áo xanh đột nhiên rời khỏi vòng chiến đấu, chằm chằm nhìn Hàm Sâm hỏi.

“Cũng có thể coi là như vậy.” Hàn Sâm khẽ gật đầu nói.

Tuy rằng hắn chưa từng luyện qua Quỷ Kiếm Thuật, nhưng sự tinh túy của Quỷ Kiếm Thuật lại là tổ hợp và vận dụng chiêu thuật, đây cũng là phần mà Động Huyền Kinh và Dịch Thiên Thuật am hiểu nhất, cho nên trên thực tế Hàn Sâm học được Quỷ Kiếm Thuật, vì bản thân hắn có căn cơ thâm sâu, chỉ cần hiểu được quy luật của Quỷ Kiếm Thuật thì dễ dàng học được.

Nếu không cho dù Hàn Sâm học được tất cả chiêu thuật thì cũng không có khả năng đã vận dụng được Quỷ Kiếm Thuật nhanh như vậy, bản thân Quỷ Kiếm Thuật cũng không phải một môn kiếm pháp chỉ cần ghi nhớ là được, chiêu thuật phức tạp chỉ là một cơ sở mà thôi.

Nữ tử áo xanh sắc mặt lộ rõ sự phức tạp nhìn Hàn Sâm một cái, sau đó chiếc ô trong tay được mở ra nhẹ nhàng chuyển động.

Hàn Sâm nhất thời cảm nhận được một nguồn lực đẩy hắn lùi về phía sau, giống như cuốn hắn vào hư không, chờ khi nguồn lực kia biến mất hắn đã đứng trước tảng đá, mà nữ tử áo xanh trong bức tranh kia, đã như thường lệ, che ô đứng trước cây cầu đá nọ.

“Đừng nói cho Cố Khuynh Thành biết ngươi đã tiến vào Tị Thế Thạch.” Giọng nàng yếu ớt vọng ra từ Tị Thế Thạch.

“Cố Khuynh Thành là ai? Ý ngươi là nữ nhân đó?” Hàn Sâm đột nhiên phản ứng lại, nhìn nữ tử áo xanh trong bức tranh hỏi.

Hiện tại hắn có thể chắc chắn, nữ tử áo xanh trong tranh tuyệt đối không phải là nữ nhân thần bí kia, tuy rằng hai người giống nhau như đúc, nhưng nhiều mặt vẫn có sự khác biệt, căn bản không thể là cùng một người.

“Nàng ấy không nói với ngươi sao?” Giọng nói của nàng một lại vang tới.

“Không nói gì cả, ta cũng nghe ngươi nói nên mới biết nàng ấy là Cố Khuynh Thành.” Ánh mắt Hàn Sâm dao động, lại nhìn chằm chăm với nữ tử hỏi: “Vậy ngươi là ai? Là chị em song sinh của Cố Khuynh Thành sao?”

Bên trong tảng đá ấy không hề phát ra thanh âm nào, xem ra nữ tử áo xanh không muốn trả lời câu hỏi này.

Thì ra nữ nhân thần bí kia tên là Cố Khuynh Thành, nếu nàng có họ, vậy khả năng cao nàng là người, dường như chưa từng thấy qua dị linh hay dị sinh vật nào tên là Cố gì đó, giống như Ám Linh tộc trực tiếp lấy Linh làm họ, trong Minh tộc đại đa số đều lấy Quỷ làm họ, dường như bản thân họ Cố không được dị sinh vật hoặc dị linh sử dụng.” Hàn Sâm thầm ngHĩ.

“Vậy nữ nhân áo xanh trong tranh này là ai? Quan hệ giữa nàng và Cố Khuynh Thành là gì? Chị em? Phân thân? Hoặc chủ là một linh hồn trong bức tranh? Tại sao nàng ấy lại không muốn ta nói với Cố Khuynh Thành việc đã đi vào trong bức tranh? Trong lòng Hàn Sâm hiện lên vô số câu hỏi, ánh mắt không khỏi dừng lại trên bức chân dung của nữ nhân áo xanh kia, vẫn chỉ nhìn thấy là một bóng lưng thanh lệ đầy u oán kia như cũ.

Hết chương 1466.

Chương 1467. Thời Cơ Để Trốn Thoát

Tuy rằng nữ nhân trong bức tranh không cho Hàn Sâm nói với Cố Khuynh Thành, nhưng Hàn Sâm biết Cố Khuynh Thành vẫn luôn theo dõi hắn, rất có thể hiện tại Cố Khuynh Thành đã biết chuyện hắn tiến vào bức tranh rồi.

Nhưng Hàn Sâm lại nghĩ nhiều rồi, Cố Khuynh Thành không trông thấy Hàn Sâm tiến vào trong tranh, cũng không phải Cố Khuynh Thành buông lỏng giám sát hắn, từ trong gương cổ chỉ nhìn thấy Hàn Sâm đứng trước tảng đá, cũng không hành động gì, giống như cho tới bây giờ chưa từng tiến vào trong bức tranh.

Hàn Sâm luôn nghĩ đến quan hệ giữa nữ nhân này và Cố Khuynh Thành, nhưng không thể tìm ra đầu mối gì.

Sáng sớm hôm sau, Cố Khuynh Thành đi vào trong hoa viên tìm Hàn Sâm, trong lòng Hàn Sâm nhảy dựng lên, còn tưởng rằng Cố Khuynh Thành phát giác ra chuyện hắn tiến vào trong tranh.

“Ta có việc cần rời khỏi Tí Hộ Sở một thời gian, thời gian ta không ở đây, ngươi tốt nhất nên ở trong hoa viên, không nên đi bất cứ đâu.” Cố Khuynh Thành nói như vậy khiến Hàn Sâm có chút bất ngờ.

“Ta luôn bị nhốt ở đây, còn có thể đi đâu nữa?” Hàn Sâm nhún vai nói.

“Ngươi hiểu ý của ta mà” Nói xong, Cố Khương Thành đứng dậy rời đi, cũng không giải thích gì thêm.

“Ngươi muốn đi đâu?” Hàn Sâm hỏi một câu.

Cố Khuynh Thành do dự nói: “Ta đi lấy một thứ, nếu ngươi có thể khiến Thánh Tử hồi sinh, đến lúc đó ngươi với Thánh Tử đều sẽ có một lợi ích rất lớn, nhưng trước mắt ngươi phải khiến nàng hồi sinh.”

Trước khi đi Cố Khuynh Thành vẫn nán lại nhắc nhở Hàn Sâm: “Khi ta đi, tuyệt đối đừng rời khỏi hoa viên.”

Hàn Sâm hiểu Cố Khuynh Thành có ý gì, lúc nàng vắng mặt, chưa chắc Minh tộc sẽ thành thật như trước đây, e rằng sẽ gây bất lợi cho hắn, cho nên Cố Khuynh Thành mới kêu hắn ở hoa viên, không chạy đi lung tung.

Về phương diện này, Hàn Sâm hiểu rõ là Cố Khuynh Thành muốn tốt cho hắn, nhưng nàng đang không ở Tí Hộ Sở, đối với hắn mà nói đây là một cơ hội tốt để bỏ trốn.

Ngày hôm sau, Hàn Sâm cũng không nghe theo lời cảnh cáo của Cố Khuynh Thành, vẫn rời khỏi hoa viên đi tới kho hạch gen như cũ.

Trên đường đi không gặp bất cứ nguy hiểm nào, cũng không có khác biệt gì mấy so với lúc Cố Khuynh Thành có mặt, mặc dù những dị linh Minh tộc này khá căm thù hắn, nhưng lại không hề đả động gì đến hắn, nhiều nhất cũng chỉ trừng mắt, lườm hắn mà thôi.

Lần này Hàn Sâm đi lại giữa hai nơi vài lần, không nói đến chuyện không gặp bất cứ nguy hiểm gì, hơn nữa hắn còn phát hiện ra một cơ hội khả thi có thể trà trộn Tí Hộ Sở Minh Giới.

Ở Đông Thành của Tí Hộ Sở Minh Giới có không ít dị sinh vật và dị linh ra vào, những kẻ này không phải là thành viên của Tí Hộ Sở Minh Giới, dường như là có chuyện gì mới tới nơi này.

Sau hai ngày quan sát, Hàn Sâm nhận thấy có rất nhiều dị sinh vật ra vào nơi này, hơn nữa hệ thống phòng thủ ở đó không quá nghiêm ngặt, Hàn Sâm lại am hiểu năng lực lẩn trốn khỏi tai mắt, chỉ cần tìm một cơ hội thích hợp, hẳn là muốn trà trộn vào cũng không khó.

“Dĩ nhiên Tí Hộ Sở của cấp Đại Đế sẽ không có lỗ hổng như vậy được, chỉ sợ đây là một cái bẫy do Minh tộc tạo ra, chỉ chờ ta sa vào. Ta ở trong Tí Hộ Sở, bọn họ không có lý do để giết ta, nhưng một khi ta rời khỏi Tí Hộ Sở, bọn họ chắc chắn sẽ dùng danh nghĩa truy nã để bắt ta.” Hàn Sâm thầm nghĩ.

Hàn Sâm vẫn luôn do dự, thoạt nhìn đây là cơ hội cực kỳ tốt để trốn thoát, nhưng rất có thể đây là lại một cái bẫy chết chóc.

“Ngươi muốn chạy trốn à?” Hàn Sâm đang suy nghĩ bỗng nghe thấy giọng nói của nữ tử áo xanh vọng từ tảng đá.

“Làm sao ngươi biết.” Hàn Sâm giật mình, vội vàng phủ nhận.

“Cho dù ngươi tìm thấy cơ hội gì thì tất cả cũng chỉ là cái bẫy mà thôi.” Dường như nữ nhân trong bức tranh không nghe thấy Hàn Sâm nói, tự mình tiếp tục nói.

Biểu cảm của Hàn Sâm có chút dao động, lần này hắn không phủ nhận nữa.

Nữ nhân trong bức tranh tiếp tục nói: “Nếu ngươi tin ta, ta có một cách để giúp ngươi thoát khỏi Tí Hộ Sở Minh Giới, ngươi có muốn thử hay không?”

“Tại sao ngươi lại giúp ta?” Hàn Sâm nhìn nữ nhân áo xanh hỏi.

Nữ nhân trong bức tranh nhẹ nhàng nói: “Ta không có ý định giúp ngươi, mà ta chỉ đang giúp chính mình, ngươi phải đưa ta cùng đi.”

“Ngươi không phải là Thánh Tử của Minh tộc sao? Tại sao ngươi lại muốn bỏ trốn chứ?” Hàn Sâm có chút ngạc nhiên hỏi.

Nữ nhân im lặng một hồi rồi đáp: “Mặc dù ta là Thánh Tử của Minh tộc, nhưng đối với ta đây chả phải chuyện tốt đẹp gì, ta thà là một dị linh bình thường còn hơn.”

“Vậy ngươi có kế hoạch gì?” Hàn Sâm không phải là một người nhiều

chuyện, hắn cũng không muốn hỏi câu chuyện của nữ nhân trong bức tranh, hắn chỉ muốn biết liệu nữ nhân trong tranh này có thực sự giúp được hắn thoát khỏi Tí Hộ Sở.

Nữ nhân trong bức tranh nhẹ nhàng đáp: “Cố Khuynh Thành không ở Tí Hộ Sở, ta tự có cách giúp ngươi chạy trốn, tuy nhiên trước đó, ngươi nhất định phải giúp ta lấy lại đá linh hôn mới được, nếu không ta không thể đi đâu được.”

“Vậy đá linh hồn của ngươi ở đâu?” Hàn Sâm cảm thấy nữ nhân này không việc gì phải lừa dối mình, nếu thật sự có thể trốn thoát, hắn cũng không ngại giao dịch với nữ nhân này.

Nữ nhân nói: “Đá linh hồn trên bức tượng của các vị thần dị linh thuộc về ta.”

“Đá linh hồn trên tượng thần dị linh là của ngươi?” Hàn Sâm nhíu mày. Đá linh hồn đã đặt vào tượng dị linh, trừ khi nữ nhân trong tranh này †hần phục người khác, nếu không nàng không có khả năng mang đá linh hồn cùng rời đi theo.

Hơn nữa chắc chắn Dị Linh Thần Điện của nơi này có rất nhiều cao thủ Minh tộc bảo vệ, tuyệt đối không phải là nơi dễ dàng đột nhập. Muốn lấy được đá linh hồn từ đó ra, chỉ sợ còn khó hơn gấp trăm lần so với chạy khỏi Tí Hộ Sở.

“Không phải đá linh hồn của ta, chả nhẽ là của Cố Khuynh Thành ư?

Nàng ấy là một con ngươi, đào đâu ra đá linh hồn.” Nữ nhân trong tranh gấp rút nói.

“Cố Khuynh Thành, nàng ấy thực sự là người sao?” Hàn Sâm luôn hoài nghỉ về chuyện này.

Dị linh gia tộc như Minh tộc lại bị một con người thống trị, đây quả là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa nếu nói Cố Khuynh Thành là con người, vậy tại sao nữ nhân trong tranh giống nàng y như đúc này lại là dị linh?

Nữ nhân trong tranh không trả lời Hàn Sâm, cười nói: “Loài người các ngươi còn biết sống chết không vậy? Đến nước này rồi, ngươi không muốn giữ lại cái mạng quèn của mình sao, còn có thời gian nhàn rỗi đi hỏi linh tinh?”

“Khụ khụ, ta cũng chỉ tuỳ tiện hỏi như vậy, tuy rằng ta rất muốn giúp ngươi lấy lại đá linh hồn, nhưng với thực lực của ta, chỉ sợ ngay đến cửa của Dị Linh Thần Điện cũng chưa xông vào được.”

“Ai bảo ngươi xông vào? Nữ tử áo xanh bĩu môi nói: “Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, đá linh hồn trên tượng dị linh là của ta, ta có được quyền kiểm soát của Tí Hộ Sở Minh tộc, muốn đưa ngươi vào Dị Linh Thần Điện không phải dễ như trở bàn tay sao? Ngươi chỉ cần giúp †a lấy lại đá linh hồn là được.”

Hàn Sâm có chút nghi ngờ nữ nhân này, nếu đơn giản như vậy, tự nàng đi lấy không phải là được rồi sao? Cần gì phải tốn công tốn sức như vậy làm gì.

“Nhưng có một rắc rối nhỏ mà ngươi cần phải tự mình vượt qua.” Quả nhiên, nữ nhân áo xanh này vẫn còn có một lời phía sau.

Hết chương 1467.

Chương 1468. Một Chiến Trường Gen Khác

Phiên phức nhỏ mà nữ tử áo xanh nhắc tới đối với Hàn Sâm mà nói không hề dễ dàng vượt qua.

Nữ tử áo xanh có thể giúp hắn đến tận bên trong Dị Linh Thần Điện, hơn nữa còn ở trước mặt tượng dị linh, nhưng trước khi lấy được đá linh hồn trên trán tượng dị linh, hắn phải đối mặt với sinh vật Thần siêu cấp ngày đêm canh giữ Dị Linh Thần Điện.

Theo như lời của nữ tử áo xanh, sinh vật Thần siêu cấp kia, khi thuỷ tổ của Minh tộc còn tại thế, nó cũng đã là một tuỳ tùng theo hắn.

Trải qua những năm tháng dài thanh tẩy, đến tận bây giờ thực lực của sinh vật Thần siêu cấp này khó lòng đánh giá được, muốn trộm lấy đá linh hồn từ trước mặt nó, tỉ lệ thành công không cần đoán cũng biết khó nhường nào.

Hàn Sâm hỏi cặn kẽ về thể hình và năng lực của sinh vật Thần siêu cấp, nhưng nhận về đều là những câu trả lời chung chung, không rõ ràng.

“Để ta suy nghĩ đã.” Hàn Sâm cũng không từ chối.

“Thời gian của ngươi không có nhiều, đợi sau khi Cố Khuynh Thành trở

Ai”

về, ngươi sẽ không có cơ hội thứ hai đâu.” Nữ tử áo xanh nói.

“Hãy cho ta thời gian suy nghĩ. nhân áo xanh làm dao động.

Hàn Sâm không hề bị lời nói của nữ

Ưu điểm lớn nhất của Hàn Sâm chính là tự mình biết mình, đối đầu với một sinh vật Thần siêu cấp hắn hiểu rõ bản thân mình có thể làm gì, không thể làm gì.

Trừ khi tên sinh vật Thần siêu cấp không để ý tới hắn, nếu không kể cả khi hắn đứng trước tượng dị linh, cũng chỉ giống như xa tận chân trời mà thôi.

Nữ tử áo xanh cũng không thúc giục Hàn Sâm nữa, chỉ nói: “Ngươi có biết Cố Khuynh Thành đi làm gì không?”

“Lẽ nào ngươi biết?” Hàn Sâm nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của nữ nhân áo xanh.

Nữ nhân đáp: “Ngươi đã tiến vào kho hạch gen, hẳn ngươi đã biết chiến trường gen?”

“Tất nhiên rồi” Hàn Sâm gật đầu đáp.

“Trong kho hạch gen có hai loại chiến trường, loại thứ nhất là loại ngươi đã nhìn thấy, còn một loại nữa, cần phải có kho hạch gen đặc biệt mới có thể tiến vào.” Nữ nhân cho hay.

“Ý của ngươi là Cố Khuynh Thành đã tiến vào chiến trường gen kia sao? Nàng ấy vào đó làm gì?” Hàn Sâm hỏi.

Nữ nhân từ tốn đáp: “Mặc dù đều là chiến trường gen, nhưng không giống chiến trường gen đấu tay đôi, chiến trường gen này là một chiến trường chết để giành được hạch gen.”

“Nghĩa là sao?” Hàn Sâm ngạc nhiên hỏi.

“Bán Thần tiến vào chiến trường gen có thể thông qua việc giết chết đối thủ để chiếm đoạt lấy hạch gen của đối phương, giúp hạch gen của bản thân phát triển nhanh chóng, từ đó dễ dàng tăng cấp của hạch gen.” Nữ nhân trả lời.

“Lại còn có nơi như vậy sao? Làm thế nào mới có thể tiến vào chiến †rường gen như vậy?” Hàn Sâm kinh ngạc hỏi.

“Để vào được chiến trường gen như vậy, cũng phải thông qua kho hạch gen, tuy nhiên kho hạch gen này khác với kho bình thường, cần phải có kho hạch gen đặc biệt. Cố Khuynh Thành có thể đi, chính là nhờ kho hạch gen của Tí Hộ Sở Minh tộc đã được cải tạo. Đợi sau khi ta hồi sinh, nàng ấy sẽ ép ta tiến vào chiến trường gen như vậy, để ta có thể nhanh chóng nâng cấp hạch gen.”

“Nàng ấy làm như vậy thì được Tợi lộc’ gì chứ?” Hàn Sâm trầm ngâm nói.

“Nàng ta được lợi gì thì ta không biết, nhưng với tư cách là Đại Tế Sư, ngươi cần phải cùng ta tiến vào chiến trường gen, tỷ lệ ngươi chết ở bên trong đó cao hơn ta rất nhiều.” Nữ nhân áo xanh nói.

“Tại sao chứ? Ta cảm thấy thực lực của ngươi còn không bằng ta.” Hàn Sâm cười nói.

Nữ nhân áo xanh chế giễu nói: “Nếu ta chết bên trong đó, ta có thể sống lại bằng đá linh hồn, còn ngươi một khi đã chết ở trong đó rồi, thì đồng nghĩa với cái chết thực sự đó, ngươi còn muốn cùng ta so bì không?”

“Không cần nữa đâu.” Hàn Sâm lắc đầu cười trừ.

“Nếu ngươi không muốn tiến vào chiến trường gen thì có thể đi con đường này, lấy lại đá linh hồn cho ta, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi Tí Hộ

Sở Minh tộc.” Nữ nhân áo xanh nói.

“Nhưng vẫn còn có sự cản trở của sinh vật Thần siêu cấp, coi như ta lấy được đá linh hồn của ngươi từ trên tượng dị linh xuống, cũng không có khả năng chạy thoát ra ngoài. Dù sao khi ta lấy được đá linh hồn, ngươi cũng không còn là chúa tể của Tí Hộ Sở Minh Giới, hẳn là không còn năng lực đưa ta trốn ra ngoài trước mặt sinh vật Thần siêu cấp đúng chứ?”

“Ai nói là không thể? Nếu ngay cả chuyện cỏn con như vậy ta cũng không làm được, vậy nhiều năm làm Thành Tử này coi như là vô ích à.” Nữ nhân áo xanh nói tiếp: “Ta đã vì ngươi mà nghĩ ra cách, ngươi chỉ cần lấy đá linh hồn xuống, ta sẽ có cách đưa ngươi thoát khỏi Dị Linh Thần Điện”

“Vẫn là để ta suy nghĩ đã.” Mặc dù Hàn Sâm có chút động lòng, nhưng hắn cũng không tin tưởng nữ nhân này lắm, dù sao bọn họ cũng là người xa lạ, căn bản Hàn Sâm không biết gì về nữ nhân này.

“Tên nhát gan này.” Nữ nhân áo xanh hừ lạnh một tiếng, thế là không nói gì nữa, hiển nhiên là có chút tức giận.

Hàn Sâm mặc kệ nàng có tức hay không, so với việc mạo hiểm đi Dị Linh Thần Điện, hắn thà đi đến chiến trường gen gì kia, nói không chừng còn có thể vớt vát được gì đó, giúp hạch gen của bản thân có thể nhanh chóng tiến hoá.

Mấy ngày sau,nữ nhân áo xanh cũng nhắc tới chuyện nhờ hắn đi trộm đá linh hồn mấy lần, Hàn Sâm đều giả vờ gạt đi.

Nữ nhân áo xanh đại khái cũng biết hắn không muốn mạo hiểm, thái độ với Hàn Sâm lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ, không thèm để ý đến hắn nữa.

Đợi sau khi Cố Khuynh Thành trở về, nhìn thấy Hàn Sâm ở trong hoa viên bình yên vô sự, trên mặt lộ rõ nụ cười: “Quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng, không hổ danh là hậu duệ của lão lừa đảo Hà Kính Chi kia, chỉ có các ngươi lừa được người khác, chứ không ai lừa được các ngươi.”

“Mặc dù cụ cố của ta tên là Hà Kính Chi, nhưng hắn cũng chỉ là một viên chức nhỏ bình thường, không phải kẻ mà ngươi nhắc đến.” Hàn Sâm nghiêm túc nói.

Hiện tại xem như Hàn Sâm đã phát hiện ra một chuyện, nhất định giữa Cố Khuynh Thành và Hàn Kính Chi đã xảy ra chuyện gì đó, mà chuyện này đã khiến Cố Khuynh Thành khó chịu, Hàn Sâm cảm thấy sở dĩ Cố Khuynh Thành không hề vừa mắt với hắn, chắc chắn là bởi vì mối quan hệ giữa nàng và Hàn Kính Chi.

Cố Khuynh Thành khinh thường nói: “Bớt nói mấy lời vô dụng đó đi, lão hồ ly Hàn Kính Chỉ kia có thể gạt kẻ khác, nhưng đừng hòng lừa được †a. Ngươi không bị Thánh Tử mê hoặc làm ra chuyện ngu xuẩn dại dột gì, biểu hiện cũng không tệ, tiếp tục duy trì đi.”

“Có phải ngươi đã biết nàng đã hồi sinh từ lâu rồi đúng không?” Hàn Sâm chất vấn Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành gật đầu cười nói: “Lời của nàng ta ngươi một chữ cũng đừng tin, nếu không đến lúc đó ngươi chết như nào cũng không hay biết.”

“Vậy lần này ngươi ra ngoài làm gì?” Hàn Sâm tiếp tục chất vấn.

“Cải tạo kho hạch gen của cấp Đại Đế cần phải có nguyên liệu gen vô cùng quý hiếm, ở trong Tí Hộ Sở Minh Giới chỉ có mình ta mới có thể kiếm được.” Cố Khuynh Thành lộ ra một tia vui mừng đắc ý: “Kho hạch gen sẽ nhanh chóng được cải tạo xong, đến lúc đó ngươi có thể cùng Thánh Tử tiến vào kho hạch gen rồi.

“Nữ nhân trong bức tranh không hề nói dối.” Trong lòng Hàn Sâm khẽ lay động.

Hết chương 1468.

Chương 1469. Chiến Trường Gen

“Ngươi có chắc là ta có thể hồi sinh Thánh Tử không?” Hàn Sâm nghe ra trong giọng nói của Cố Khuynh Thành như thể nàng xác định được Thánh Tử chắc chắn có thể hồi sinh vậy.

Cố Khuynh Thành cười như không cười nói: “Nếu như dị linh Minh tộc làm Đại Tế Sư, chắc chắn nàng ta sẽ không để ý đến ngươi, nhưng ngươi lại là con người, vậy thì sẽ không giống rồi, hơn nữa biểu hiện của ngươi cũng không tồi, nếu nàng ấy đã có hành động, vậy chuyện hồi sinh chỉ là sớm muộn thôi.”

Vừa nói, Cố Khuynh Thành vừa nhìn nữ nhân áo xanh trong bức tranh: “Ngươi nói xem có đúng không?”

Từ tảng đá không hề vọng lại âm thanh nào, nữ nhân áo xanh trong tranh giống như không nghe thấy bất cứ điều gì.

“Nhưng ngươi cần nắm bắt thời gian, chỉ còn lại một tháng nữa thôi.” Cố Khuynh Thành nhìn Hàn Sâm nói.

Hàn Sâm hỏi: “Rốt cuộc làm cách nào thì nàng ấy mới hồi sinh?”

“Giúp nàng ấy thoát ra khỏi bức tranh.” Cố Khuynh Thành trả lời dứt khoát.

Nhìn Cố Khuynh Thành rời đi, Hàn Sâm lại nhìn về nữ tử trong bức tranh, cảm giác mối quan hệ giữa hai nàng rất bí ẩn, những lời vừa rồi của Cố Khuynh Thành giống như đang nói cho nữ tử trong tranh nghe vậy.

“Mỹ nữ, rốt cuộc mối quan hệ giữa ngươi và Cố Khuynh Thành là gì vậy?” Hàn Sâm hỏi nữ nhân trong tranh.

“Liên quan gì đến kẻ nhát gan nhà ngươi.” Dường như nữ tử áo xanh vẫn còn đang tức giận.

“Con người bọn ta chỉ còn duy nhất một sinh mạng, đương nhiên ta vô cùng quý trọng rồi.” Hàn Sâm cảm thấy sợ chết chẳng có gì là sai cả.

“Chuyện đến nước này còn có cái gì mà nói, ngươi cứ chờ để tiến vào chiến trường gen đi, đến lúc đó ta xem ngươi chết như nào.” Nữ tử áo xanh lạnh lùng nói.

Hàn Sâm nghe giọng điệu của nàng, trong lòng nhất thời vui mừng, lời nàng của nàng, chẳng phải là nói nàng sẽ thoát khỏi bức tranh sao.

Hàn Sâm lại tán gẫu vào câu với nữ tử áo xanh, nữ tử áo xanh vô cùng ghét bỏ hắn, nên một câu cũng không đáp.

Thời gian cứ thế trôi qua, mấy ngày sau, Động Huyền Kinh có bước đột phá, Hàn Sâm lại lột xác một lần nữa, Già Thiên Tán cũng có sự thay đổi, thăng lên cấp Bạch Ngânh Ngân.

Dự đoán không lâu nữa thuật Băng Cơ Ngọc Cốt cũng nhanh chóng có sự biến đổi.

Từ sau ngày hôm đó, nữ tử áo xanh không hề để ý tới Hàn Sâm, cũng sắp đến giao ước với Quỷ Nguyệt, trái lại Hàn Sâm có chút lo lắng.

Ngộ nhỡ sau ba tháng nữ tử áo xanh còn chưa ra khỏi bức tranh, Đại Tế Sư đổi thành Quỷ Nguyệt, Hàn Sâm không biết Cố Khuynh Thành có thật sự chém đầu hắn hay không.

Nhưng mà cho dù Hàn Sâm có nói cái gì đi chăng nữa, nữ tử áo xanh vẫn không thèm để ý tới hắn, Hàn Sâm đã thử trăm phương ngàn kế cũng đều vô dụng, mặc cho hắn nói chuyện chính, hay là kể chuyện cười, tảng đá kia như lại biến thành tảng đá vô tri vô giác, căn bản không hề có chút phản ứng nào.

Ba tháng nháy mắt trôi qua, Tinh Hạch cũng đã đạt tới cấp Bạch Ngânh Ngân rồi, hiện tại chỉ còn Chân Huyết và Kim Tệ là cấp Thanh Đồng.

Hàn Sâm đang mải tính toán thời gian ba tháng đã đến rồi, nữ tử áo xanh vẫn luôn phớt lờ hắn, trong lúc hắn đang suy nghĩ tìm cách, thì Cố Khuynh Thành đã kéo theo một đám Minh tộc dị linh tiến vào trong hoa viên.

Quỷ Nguyệt hành lễ với Cố Khuynh Thành cười cười nói: “Chủ thượng, thời hạn ba tháng đã hết, tên này không hề khiến Thánh Tử hồi sinh, vẫn nên mời chủ thượng tuân thủ giao ước, để ta thay hắn trở thành Đại Tế Sư”

“Nếu đã giao ước như vậy, tất nhiên nên để ngươi thay hắn thành Đại Tế Sư.” Cố Khuynh Thành khẽ gật đầu nói.

“Cảm tạ chủ thượng.” Quỷ Nguyệt và đám dị linh Minh tộc đều vui mừng khôn xiết, vội vàng tạ lễ với Cố Khuynh thành.

“Ta từng nói, nếu trong vòng ba tháng hắn không thể khiến Thành Tử sống lại, thì sẽ chém đầu hắn. Ngươi thay hắn trở thành Đại Tế Sư, vậy việc chém đầu này do ngươi thực hiện đi.” Cố Khuynh Thành thản nhiên nói với Quỷ Nguyệt.

Quỷ Nguyệt không một chút do dự, trực tiếp triệu hồi ra một thanh Loan Đao, đi về phía Hàn Sâm.

Trong khoảng thời gian này, Hàn Sâm đã vắt óc suy nghĩ làm cách nào để vượt qua khó khăn này, nếu không thể trốn thoát, vậy chỉ có thể trở lại Liên Minh rồi tiếp tục tính toán.

Tố chất thân thể của hắn đã rất tốt, cái thiếu chỉ là sự phát triển của hạch gen, sau khi hắn trở lại Liên Minh cũng có thể tiếp tục tu luyện công pháp, khiến hạch gen tiến hoá.

Đợi sau khi hắn thăng cấp hạch gen lên cấp Bảo Thạch, lại âm thâm †ruyền tống vào, chưa chắc không có cơ hội thoát khỏi Tí Hộ Sở của Minh Giới.

Hàn Sâm sớm đã có kế hoạch, hắn đang đứng ở phía trước tiểu lâu, nhìn thấy Quỷ Nguyệt đang tiến về phía mình, hắn chỉ cần xoay người xông về tiểu lâu, lợi dụng truyền tống trận của tiểu lâu để trở về Liên Minh.

“Đợi đã” Nhưng còn chưa đợi Hàn Sâm hành động, đột nhiên hắn nghe thấy giọng nói của nữ tử áo xanh từ trong tranh truyền đến.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía bức chân dung trên tảng đá, mà khoé miệng Cố Khuynh Thành lộ ra một nụ cười giỡn cọt, giống như sớm biết sẽ như vậy.

Chỉ thấy bức chân dung trên tảng đá xuất hiện những gợn sóng nhấp nhô, giống như không gian bị vặn vẹo, nữ tử áo xanh cầm ô kia từ trong bức tranh từng bước từng bước trong làn khói mờ ảo đi ra.

Rất nhanh, nữ tử áo xanh đã bước ra từ trong tranh, hoá thành một người sống đứng trước mặt mọi người.

Gương mặt nàng xinh đẹp giống như Cố Khuynh Thành, hai người mặt đối mặt, nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi căn bản không thể phân biệt được hai người họ.

Kể cả Quỷ Nguyệt và cả đám dị linh Minh tộc đều lập tức quỳ xuống bái kiến nữ tử áo xanh, miệng còn hô vang: “Thánh Tử đại nhân!”

“Hãy để hắn ta tiếp tục làm Đại Tế Sư, cùng ta tiếng vào chiến trường gen.” Nữ tử áo xanh từ tốn nói.

Biểu cảm của Quỷ Nguyệt và đám dị linh Minh tộc đều thay đổi, nhưng không một ai dám chống lại lời của nữ tử áo xanh.

Nữ tử áo xanh nói xong thì chậm rãi rời khỏi hoa viên.

Hàn Sâm khẽ dao động, vội vàng đến bên cạnh nữ tử áo xanh, mặc kệ ánh mắt tức giận của đám người Quỷ Nguyệt và dị linh Minh tộc.

“Cảm ơn đã đi ra ngoài cứu ta một mạng.” Sau khi tiến vào kho hạch gen, những dị linh Minh tộc kia cũng không còn đi theo nữa, Hàn Sâm khẽ khàng nói với nữ tử áo xanh.

Nữ tử áo xanh không thèm liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ta nào có từ bi đức độ đi cứu kẻ hèn nhát nhà ngươi, ta chỉ là muốn cho ban cho ngươi cái chết khi tiến vào chiến trường gen cùng ta mà thôi.”

Nói xong, nữ tử áo xanh cũng đã tiến vào Truyền Tống Trận của kho hạch gen, sử dụng chiếc ô trong tay làm chìa khoá để truyền tống tiến vào chiến trường.

Hàn Sâm trầm ngâm: “Trong kho hạch gen có phân tầng, dựa vào thực lực của ta, có cái gì phải sợ chứ, sau khi ta tiến vào chỉ có ta giết địch, nào có tên nào địch nổi ta, nói không chừng còn có thể nhanh chóng tăng cấp hạch gen. Hơn nữa, cũng không biết hạch gen của ngươi cấp mấy, chưa chắc chúng ta sẽ truyền tống đến cùng một tầng.”

Hàn Sâm quan sát kỹ lưỡng kho hạch gen, khoảng thời gian này hắn ghé qua đây không ít lần, nhưng không hề nhìn ra nơi này có sự thay đổi gì, sự cải tạo mà nữ tử áo xanh nhắc đến, Hàn Sâm không hề nhìn ra.

Nghĩ một chút, Hàn Sâm bèn lấy Già Thiên Tán ra làm chìa khoá để mở ra truyền tống trận tiến vào kho hạch gen.

Sau khi tầm nhìn được khôi phục, Hàn Sâm có thể nhìn rõ mọi thứ, nhất thời trong lòng có chút kinh ngạc, chỉ thấy huyết nguyệt treo cao, tất cả dãy núi, dòng sông, cây cối bốn phía xung quanh đều biến thành huyết sắc, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Không hề có người đá, cũng không có bia hạch gen, chỉ có một toà truyền thống trận mà nữ tử áo xanh đã đứng ở bên ngoài nhìn hắn.

Hết chương 1469.

Chương 1470. Nhân Mã Trọng Giáp

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ta và ngươi lại cùng là hạch gen cấp Bạch Ngânh Ngân sao?” Hàn Sâm có chút kinh ngạc hỏi nữ tử áo xanh, nơi này thật sự khác biệt so với nhưng kho hạch gen hắn từng đi qua.

“Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Kho hạch gen đã được thay đổi rồi, chúng ta đã tiến vào một chiến trường gen khác, ở trong chiến trường gen này, cho dù là sinh vật ở cấp bậc nào đi chăng nữa thì cũng đều sẽ ở cùng một chỗ, nơi mà hạch gen cấp Bạch Ngân của ngươi vừa tăng cấp, ở nơi đó tất cả sinh vật đều đã chết rồi.” Nữ tử áo xanh bĩu môi nói.

“Vậy hạch gen của ngươi là cấp mấy?” Hàn Sâm cười cười hỏi.

“Hạch gen của ta là cấp Bảo Thạch, chỉ còn một chút nữa thôi là tăng lên siêu cấp.” Nữ tử áo xanh đắc ý nói.

Hàn Sâm cũng phán đoán ra như vậy, tố chất thân thể của nàng và hắn cũng không khác nhau là mấy, cho nên Hàn Sâm cũng đoán được hạch gen của nàng là cấp Bảo Thạch.

Hàn Sâm không có truyền tống trận để thoát ra ngoài, mà trong tay đang cầm Già Thiên Tán, muốn mở truyền tống trận từ trong này để truyền tống ra ngoài một lần nữa.

Dù sao hắn đã hoàn thành nhiệm vụ hồi sinh Thánh Tử, Cố Khuynh Thành không còn cái cớ gì để giết hắn, hiện tại hắn truyền tống ra ngoài, thương lượng với Cố Khuynh Thành, nói không chừng có thể yên ổn rời khỏi Minh Giới, khôi phục lại sự tự do của bản thân.

Nếu nàng ấy không đồng ý, thì lại truyền tống một lần nữa là được.

Nhưng Hàn Sâm không ngờ đến, truyền tống trận lại không có có tác dụng, cứ như bị hỏng rồi vậy.

“Đừng có mà lãng phí thời gian nữa, chiến trường gen này chỉ có thể vào mà không thể thoát ra, trừ khi tìm được bia hạch gen thì mới có thể truyền tống ra ngoài.

Nhưng mà bên cạnh của bia hạch gen chính là nơi nguy hiểm nhất, nơi đó chắc chắn có những cao thủ đang mai phục, chờ đợi để giết những kẻ muốn truyền tống ra ngoài.” Nữ tử áo xanh lạnh lùng nhìn Hàn Sâm nói.

“Tại sao lại rắc rối thế?” Hàn Sâm không khỏi nhíu mày.

Nữ tử áo xanh bĩu môi nói: “Bây giờ hối hận vì không tin lời cùng ta chạy trốn phải không?”

Hàn Sâm cười trừ, nhìn nữ tử áo xanh hỏi: “Bây giờ chúng ta là bạn đồng hành, ít nhất ngươi có thể cho ta biết tên không? Không thể lúc nào cũng xưng “ngươi” được, nghe rất là khó chịu đó.”

“Ai làm bạn đồng hành với kẻ hèn nhát như ngươi chứ? Nếu không phải cấp độ hạch gen của ngươi quá thấp thì ta đã sớm giết ngươi rồi, cướp đoạt luôn hạch gen của ngươi.” Nữ tử áo xanh nói xong thì tiến ra ngoài.

Hàn Sâm cũng không để ý nhiều, theo sau nữ tử áo xanh cùng tiến về phía trước.

Nếu như nữ nhân này thực sự muốn lấy mạng hắn, cũng sẽ không bước ra vào lúc Quỷ Nguyệt muốn giết hắn.

Vừa rồi Hàn Sâm ở phía ngoài cũng phải mất một lúc mới có thể truyền tống tiến vào, nếu như nữ tử áo xanh không phải đang chờ hắn thì đã sớm đi xa rồi.

“Cho dù không phải bạn đồng hành, cho ta biết tên của ngươi cũng không có vấn đề gì chứ? Nếu không sau này cứ mỗi lần gặp ngươi, đều là xưng “ngươi”, thật sự rất khó nghe.” Hàn Sâm vừa đi bên cạnh nữ tử áo xanh vừa nói.

“Minh Nguyệt.” Nữ tử áo xanh nói.

“Minh Nguyệt, quả là một cái tên đầy ý nghĩa, người cũng như tên, đẹp đến mức khiến cho các ngôi sao sáng trên bầu trời đêm cũng phải thấy hổ thẹn.” Hàn Sâm cảm thán.

Nữ tử áo xanh trừng mắt với hắn: “Minh (u tối) trong Minh Giới, không phải Minh (ánh sáng) trong Minh Nguyệt, nghĩa là ánh trăng của Minh Giới đó.”

“Minh Nguyệt… Minh Nguyệt… Sao cái tên này lại có chút giống với tên Quỷ Nguyệt kia thế?” Hàn Sâm nhắc đi nhắc lại.

“Gì mà ta giống nàng ấy, nàng ta chỉ đơn giản là đang bắt chước ta của

†a thôi.” Minh Nguyệt bĩu môi nói.

Hàn Sâm và Minh Nguyệt tiến về phía trước, mặc dù bề ngoài Minh Nguyệt nói rất ghét Hàn Sâm, nhưng cũng không hề nói không đồng ý để hắn đi cùng mình, cũng không hề trầm mặc, u buồn như lúc trước ở trong tranh.

Chỉ là trong lúc hai người nói chuyện, Minh Nguyệt rất “đành hanh”, lúc nào cũng châm chọc Hàn Sâm, Hàn Sâm cũng chỉ đành cười cười cho qua.

Sau khi vượt qua một ngọn núi thì hai người bèn nghỉ chân, nhìn xung quanh một cái, Minh Nguyệt nhìn chằm chằm về hướng sơn cốc lạnh lùng nói: “Nếu đã tới rồi còn không mau xuất hiện đi, muốn đánh lén bọn ta thì ngươi nhầm to rồi đấy.”

Minh Nguyệt vừa dứt lời, trong sơn cốc lập tức truyền đến âm vang của tiếng vó ngựa.

Rất nhanh sau đó hai người nhìn thấy một nhân mã thân mặc trọng giáp, tay cầm một cây trường thương hồng tinh, trong ánh mắt tràn đầy huyết sắc, từ trong sơn cốc phi ra.

“Đây là chiến hồn gen!” Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào nhân mã trọng giáp kia nói.

“Chiến hồn gen là cái gì vậy?” Hàn Sâm thắc mắc.

“Thứ sinh vật được sinh ra trong chiến trường gen, bản thân bọn chúng có thể được coi là một hạch gen, giết chết bọn chúng đồng nghĩa với việc có thể tăng cường hạch gen của bản thân.” Minh Nguyệt dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Tuy nhiên chiến hồn gen này rất ít khi xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện, đương nhiên cấp bậc sẽ không quá thấp, thậm chí còn có thể là cấp Hoàng Kim, ít nhất con nhân mã trước mặt này cũng phải là cấp Bảo Thạch, vừa hay nếu giết được nó, ta có thể cường hóa hạch gen của mình.”

Vừa nói, Minh Nguyệt vung ô trong tay lên, giống như luồng gió xông thẳng tới phía của nhân mã trọng giáp.

Nhân mã trọng giáp cũng điên cuồng phi tới, cây trường thương hồng tinh trong tay cũng được huy động, nhất thời cản được đòn của Minh Nguyệt.

Bình Luận (0)
Comment