Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 95 - Chương 1471. Sự Phòng Thủ Của Già Thiên Tán

Ầm!

Từ nơi va chạm của ô và thương phát ra một nguồn sức mạnh khổng lồ khiến núi đá xung quanh nổ tung toé, tạo thành một hố sâu.

Nhưng chỉ một giây sau, Minh Nguyệt đột nhiên mở ô ra, dường như mặt ô xoay tròn tạo ra một lực hút đáng sợ, kéo nhân mã trọng giáp gần lại mặt tán.

Nhân mã trọng giáp cố dãy dụa cơ thể để lùi về phía sau nhưng lại không thể ngăn cản được lực hút đáng sợ kia, trực tiếp từng bước từng bước bị hút vào trong ô.

Sau khi nhân mã trọng giáp bị hút vào hoàn toàn, Minh Nguyệt mới dừng xoay ô, Hàn Sâm nhìn kỹ, một bức tranh nhân mã trọng giáp đã xuất hiện trên mặt ô, hiện lên sống động chẳng khác gì vật thật.

Không, phải là như đang sống sờ sờ mới đúng.

“Năng lực này quả thật lợi hại, lúc trước Minh Nguyệt giao đấu với ta, nếu như nàng sử dụng năng lực này, nói không chừng ta cũng giống

†ên nhân mã kia, trở thành một bức tranh trên ô rồi.” Trong lòng Hàn

Sâm thầm kinh hãi.

Nghĩ lại, Hàn Sâm lại có chút buồn bực: “Cùng là hạch gen dạng ô, tại sao Già Thiên Tán của ta lại chỉ có khả năng phòng ngự? Không biết sau khi thăng lên cấp Bạch Ngân, năng lực của nó có biến hoá gì không.”

Hàn Sâm nhìn Già Thiên Tán trong tay, sau khi tiến hoá lên cấp Bạch Ngân, thoạt nhìn như không có gì thay đổi vẫn là dáng vẻ đen kịt như trước.

Hàn Sâm còn đang ngắm nghía Già Thiên Tán của mình, đột nhiên nghe thấy trong sơn cốc lại truyền ra tiếng vó ngựa, nhưng lúc này không chỉ là một nhân mã trọng giáp nữa.

Tiếng vó nghĩa ầm ầm tựa như vạn mã đang phi thẳng tới, không lâu sau đã nhìn thấy một đám nhân mã trọng giáp cuồn cuộn như nước lũ phi ra từ trong sơn cốc.

“Không phải ngươi nói chiến hồn gen rất hiếm sao? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Sắc mặt Hàn Sâm thay đổi, cho dù hắn mạnh thế nào đi chăng nữa, đối mặt với một đám nhân mã trọng giáp như vậy, sợ là không địch nổi.

“Làm sao mà ta biết được, ta cũng chưa tới đây bao giờ, ta cũng chỉ nghe từ lời của đám dị linh khác thôi.” Minh Nguyệt bực dọc nói.

Hàn Sâm không nói năng gì nữa, xoay người bỏ chạy, Minh Nguyệt cũng không chậm hơn hắn là bao, cũng cắm đầu cắm cổ chạy, mà đám nhân mã trọng giáp phía sau bọn họ, kẻ nào cũng đều cầm chắc trường thương hồng tinh, hệt như đất đá trôi từ trên núi xuống, râm rầm phi tới với tốc độ đáng sợ.

Hết chương 1470.

Chương 1471. Sự Phòng Thủ Của Già Thiên Tán

Tốc độ của Hàn Sâm và Minh Nguyệt cũng không hề chậm, trong chốc lát những nhân mã trọng giáp kia cũng không đuổi kịp được bọn họ.

Hàn Sâm quay đầu liếc nhìn một cái, bỗng nhiên sắc mặt khẽ thay đổi, nhân mã trọng giáp đuổi theo tới đây ít nhất cũng phải có hơn một hai trăm tên, lúc này bọn họ đã giơ trường thương hồng tinh ở trong tay lên, hệt như ai nấy cũng đều phi cây thương qua đây vậy.

Trong nháy mắt trường thương hồng tinh đã biến mất, đợi đến lúc xuất hiện một lần nữa thì đã giống như mưa ào ào rơi xuống, bao phủ cả một phạm vi rộng lớn, muốn né tránh cũng không thể được.

Hàn Sâm nghiến răng, lập tức điều động Già Thiên Tán mở bung ra, bây giờ cũng không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ có thể thoát khỏi đã rồi tính sau.

Nhưng mà Già Thiên Tán mới chỉ có cấp Bạch Ngân, chênh lệch hai cấp độ với cấp Bảo Thạch, Già Thiên Tán có thể ngăn chặn được trường thương hồng tinh hay không thật sự rất khó mà nói được.

Minh Nguyệt cũng đã mở chiếc ô lên, muốn ngăn cản những cây trường thương hồng tỉnh kia.

Ngay lập tức chỉ nghe thấy những tiếng leng keng va chạm vào nhau không ngừng ở bên tai, Hàn Sâm mừng rỡ phát hiện ra, vậy mà trường thương hồng tinh đâm vào phía trên Già Thiên Tán lại không gây ra chấn động quá lớn, càng không đâm thủng được Già Thiên Tán.

“Chẳng lẽ những nhân mã trọng giáp này cũng không hoàn toàn là cấp Bảo Thạch sao?” Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy nghỉ ngờ, liếc nhìn qua phía Minh Nguyệt ở cách đó không xa, lại thấy chiếc ô kia của nàng không được may mắn như vậy, sau khi bề mặt ô đã bị trường thương hồng tinh tấn công liên tục thì đã để lại rất nhiều dấu vết ở phía trên, nếu như thêm mấy lần nữa thì sợ là mặt ô kia cũng sẽ bị đâm xuyên qua.

Hàn Sâm nghĩ thầm ở trong lòng: “Quả nhiên vẫn phải chuyên tâm phòng thủ với Già Thiên Tán hơn nữa, mặc dù hạch gen hình dạng chiếc ô kia của nàng cũng đã là cấp Bảo Thạch, nhưng vẫn không thể nào hoàn toàn ngăn cản được sự tấn công của trường thương hồng tinh, Già Thiên Tán của ta mới chỉ là cấp Bạch Ngân cũng đã có thể ngăn chặn được rồi, chênh lệch này thật sự quá lớn.”

Hàn Sâm đang suy nghĩ thì đợt thứ hai của nhân mã trọng giáp đã tiếp tục phóng trường thương hồng tinh bắn qua như là một cơn mưa xối xả.

Hàn Sâm mở Già Thiên Tán ra, chỉ nghe thấy âm thanh leng keng trên mặt ô không ngừng vang lên bên tai, vậy mà Già Thiên Tán lại hoàn toàn không bị sao cả, nhưng mà trong một thời gian ngắn Hàn Sâm không thoát khỏi những nhân mã trọng giáp kia đi được, chỉ có thể dùng Già Thiên Tán ngăn cản trường thương hồng tinh bắn ra hết lượt này đến lượt khác.

Chạy được một lúc, Hàn Sâm đột nhiên nghe thấy một tiếng rên rỉ truyền đến từ phía sau, quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy mặt ô của Minh Nguyệt vậy mà đã bị một cái trường thương hồng tinh đâm thủng, mũi thương xuyên qua khung ô đâm lên trên vai nàng, khiến cho nàng phát ra một tiếng rên rỉ khe khẽ.

Chiếc ô này đã phải chịu đựng trường thương hồng tinh đâm vào quá nhiều lần, sau khi bị đâm nhiều nhát vào cùng một chỗ thì đã không thể chịu nổi nữa, bị đâm xuyên qua.

Dù sao cũng là hạch gen cùng một cấp độ, cũng không phải bản thân ô của Minh Nguyệt có năng lực phòng thủ đặc biệt mạnh mẽ, nên bị đâm thủng cũng không phải là chuyện quá kỳ lạ.

Ngoại trừ bả vai của Minh Nguyệt bị một cây trường thương hồng tinh đâm bị thương, trên mặt ô còn bị chọc vào vài cái, nhưng mà mấy cái đó không thể xuyên qua khung ô nên cũng không làm tổn thương đến Minh Nguyệt được.

“Mau tới đây bên cạnh ta!” Hàn Sâm vẫy tay về phía Minh Nguyệt nói.

Hàn Sâm đã hoàn toàn nhận thức được sự đáng sợ của chiến trường gen, dù sao có thêm một người bạn đồng hành cũng tốt hơn là một mình mò mẫm xông vào bên trong, gặp phải nguy hiểm cũng sẽ có người cùng nhau chia sẻ.

Minh Nguyệt nhìn Hàn Sâm ở đẳng trước với vẻ mặt kỳ quái, trong lòng vô cùng kinh ngạc, hạch gen Bảo Thạch của nàng cũng không thể ngăn cản được trường thương hồng tinh luân phiên bắn ra nhiều như vậy, vậy mà hạch gen Bạch Ngân của Hàn Sâm lại ngăn chặn được, điều này thật sự khiến cho nàng có hơi kinh ngạc.

Nhưng nghĩ đến việc trước đây bản thân mình ghét bỏ Hàn Sâm như vậy, nếu như bây giờ trốn xuống dưới ô của hắn, nhận được sự che chở của hắn, thế không phải là mất mặt chết đi được sao.

Nghiến răng nghiến lợi, Minh Nguyệt vẫn tiếp tục nghiến răng chạy về phía trước mà không đi về phía Hàn Sâm.

Hàn Sâm thấy Minh Nguyệt không đi tới thì còn tưởng rằng nàng có thủ đoạn đặc biệt gì đó, cũng không gọi nàng nữa, tiếp tục chạy về hướng trong núi, hy vọng có thể nhờ vào địa hình để thoát khỏi những nhân mã trọng giáp kia.

Thấy được đã sắp xông vào trong rừng núi, Hàn Sâm quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Minh Nguyệt đã gập ô lại, biến ô thành kiếm nhanh chóng đánh vào trường thương hồng tinh đang bay tới.

Nhưng mà thật sự là trường thương hồng tinh có quá nhiều, trên người nàng đã có không ít chỗ đang bị thương, còn có một cây trường thương hồng tinh đã xuyên thẳng qua bả vai của nàng.

Nhìn thấy từng kẻ trong đám nhân mã trọng giáp kia hung ác huy động sức mạnh cánh tay phóng trường thương hồng tinh tới đây một lần nữa.

Nhưng mà sắc mặt của Minh Nguyệt lại tái nhợt cả đi, máu đã thấm ướt rất nhiều chỗ trên chiếc áo xanh, xem ra tình hình đang cực kỳ không ổn.

Hàn Sâm suy nghĩ một lúc rồi vẫn vọt quay lại, dùng Già Thiên Tán che kín thân thể của nàng, chỉ nghe thấy một trận leng keng hỗn loạn, trường thương hồng tinh giống như cơn mưa xối xả cũng đã bị ngăn chặn lại.

“Ngươi quay lại đây làm gì?” Minh Nguyệt cắn răng nói.

“Đừng nói nhiều như vậy, chúng ta mau chóng đi thôi.” Hàn Sâm ôm lên eo của Minh Nguyệt, kẹp lấy nàng nhanh chóng xông về phía rừng núi.

Nhân mã trọng giáp vẫn điên cuồng xông tới, thân thể của trọng giáp kia bị bao quanh cứ thế va chạm đụng nát cây cối, nhất định không chịu buông tha đuổi theo Hàn Sâm và Minh Nguyệt.

“Ngươi thả ta xuống.” Minh Nguyệt bị Hàn Sâm kẹp ở dưới nách cảm thấy có hơi xấu hổ kêu lên.

“Chiếc ô này của ta lớn như vậy, bình thường che chở hai người không có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ đang chạy trốn, lao đi sẽ khó tránh khỏi có những chỗ không thể để ý tới được, ngươi lại còn đang bị thương, chờ chúng ta thoát khỏi những nhân mã trọng giáp đã rồi nói sau” Hàn Sâm không để Minh Nguyệt xuống mà vẫn nhanh chóng chạy về phía trước.

Quay đầu nhìn lại thì thấy những nhân mã trọng giáp kia giống như bẻ cọng cỏ khô va chạm đụng nát rừng núi rồi, vẫn đang ở phía sau nhanh chóng xông đến, cây đại thụ hai người ôm mới hết cũng cứ thế bị bọn họ va đụng phải rồi đổ gấy.

Nhưng mà lúc bọn họ đâm đổ cây cối, tốc độ đi tới cũng đã bị trì hoãn lại một chút, Hàn Sâm nhờ vào thân pháp linh hoạt vẫn có thể từ từ kéo giãn được khoảng cách giữa bọn họ.

Cứ chạy một mạch như vậy được hơn một trăm dặm, cuối cùng cũng không còn thấy dấu vết của những nhân mã trọng giáp kia nữa, Hàn Sâm xuyên qua khu rừng bên cạnh rồi dừng lại ở một bờ sông nhỏ.

Quan sát về phía sau không nghe thấy tiếng bước chân nữa, lúc này Hàn Sâm mới thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra những nhân mã trọng giáp kia không đuổi theo tới đây nữa rồi.”

“Ngươi còn chưa thả ta xuống.” Minh Nguyệt bị Hàn Sâm kẹp ở dưới nách, sắc mặt đỏ bừng nói.

“Ha ha, ngại quá.” Lúc này Hàn Sâm mới để Minh Nguyệt xuống.

“Vết thương trên người ngươi không sao chứ?” Hàn Sâm hỏi khi thấy vết thương trên người Minh Nguyệt vẫn còn đang chảy máu.

“Ta không sao.” Ánh sáng rực rỡ như vầng trăng hiện lên trên người Minh Nguyệt, muốn chữa trị thân thể đang bị thương của mình.

Nhưng khi nhìn thấy hiệu quả cũng không được tốt lắm, nhưng vết thương kia chậm chạp không chịu khép lại mà thỉnh thoảng còn có máu tươi chảy ra, khiến cho sắc mặt của Minh Nguyệt càng lúc càng tái nhợt.

“Sức mạnh của những nhân mã trọng giáp kia hơi kỳ lạ một chút, vậy mà vết thương của ta không có cách nào khép lại được.” Một lát sau, sắc mặt của Minh Nguyệt có vẻ hơi khó coi nói.

“Lại có chuyện như vậy sao? Cũng may ngươi là dị linh, có thể sống lại ở trong đá linh hồn.” Hàn Sâm nói.

Minh Nguyệt cười miễn cưỡng lắc đầu nói: “Lúc trước là ta lừa ngươi thôi, vốn dĩ đá linh hồn của ta không tồn tại trên mặt tượng thần dị linh, mà đang ở bên trong thân thể của ta, nếu như ta chết thì cũng giống như ngươi, không thể nào sống lại được nữa.”

Hàn Sâm nghe vậy thì khẽ cau mày, nhìn Minh Nguyệt không nói gì. Minh Nguyệt tiếp tục nói: “Lúc trước ta bảo ngươi đến tượng thần dị linh chỉ là muốn ngươi phá vỡ đá linh hồn ở đó, bởi vì đá linh hồn ở bên trong dị linh thần điện thuộc về kẻ thù của ta, vốn dĩ ta chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn, ta chỉ muốn giết chết hắn mà thôi.”

Hết chương 1471.

Chương 1472. Điều Trị

Hàn Sâm cũng không cảm thấy bất ngờ, vốn dĩ hắn cũng không quá tin tưởng vào Minh Nguyệt.

“Bây giờ nói mấy chuyện đó cũng không còn tác dụng gì nữa rồi, trước tiên chúng ta phải nghĩ cách để sống sót được đã, để ta xem vết thương của ngươi.” Hàn Sâm tiến sát lại nhìn vào vết thương trên vai Minh Nguyệt.

Chỉ thấy làn dã trắng nõn lúc đầu đã bị mũi thương xuyên qua thành một lỗ máu, da thịt hở ra, thoạt nhìn vô cùng khủng khiếp, đáng sợ hơn chính là vùng da thịt đó không hề có dấu hiệu sẽ khép lại, máu cũng không đông lại mà vẫn rỉ ra từ bên trong vết thương.

Mặc dù Minh Nguyệt đã sử dụng năng lực của mình để ngăn cho máu tươi không tràn ra từ vết thương nữa, nhưng mà vết thương vẫn không thể khép lại được, chỉ sẽ khiến cho nàng càng lúc càng yếu đi thôi.

Hàn Sâm yên lặng suy nghĩ một chút, mô phỏng theo sức mạnh của Thánh Tê, dùng Thánh Quang trị liệu cho vết thương của Minh Nguyệt, nhưng Thánh Quanh thuần khiết lại không mang lại hiệu quả tốt lắm, vết thương vẫn không thể nào khép lại được.

“Không có tác dụng gì đâu, ngay cả sức mạnh U Minh của ta cũng không đủ để có thể làm cho vết thương khép lại được, năng lực của ngươi lại càng không thể.” Minh Nguyệt lắc đầu nói: “Chỉ sợ là ta sẽ không đi ra ngoài được, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta một chuyện.”

“Nói xem là chuyện gì.” Hàn Sâm vừa kiểm tra vết thương của Minh Nguyệt vừa nói.

“Mặc dù cơ hội rất mong manh, nhưng nếu như ngươi có thể sống sót đi ra ngoài, sau khi trở lại thế giới nhân loại của các ngươi, có thể giúp †a nói một câu với một người không?” Minh Nguyệt do dự một chút rồi mới mở miệng nói.

“Nói cái gì, với người nào?” Hàn Sâm ngẩng đầu lên nhìn Minh Nguyệt hỏi.

Trong lòng hắn đang âm thầm tự suy đoán: “Không phải là Hàn Kính Chi chứ? Chẳng lẽ ngay cả dị linh mà Hàn Kính Chi cũng lừa gạt hả?”

Minh Nguyệt mở miệng, nhưng không nói được lời nào ra khỏi miệng, hình như điều nàng muốn nói tiếp theo có vẻ khiến cho nàng khó mà lên tiếng được.

Hàn Sâm cũng không thúc giục nàng, chỉ tiếp tục kiểm tra miệng vết thương của nàng, quả thật vết thương đó rất kỳ lạ, hình như có sức mạnh kỳ quái nào đó ngăn cản vết thương không thể khép lại được.

Nếu như là thân thể Đế Linh siêu cấp của Hàn Sâm thì đương nhiên sẽ không phải phiền não như thế này, nhưng mà rõ ràng Minh Nguyệt cũng không có đủ năng lực như vậy.

Một lúc lâu sau, dường như Minh Nguyệt vừa mới hạ quyết tâm, nàng cắn chặt đôi môi đã tái nhợt nói: “Ta không biết nàng có thân phận như thế nào ở Liên Minh, chỉ biết tên của nàng là Đường Du, là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.”

Hàn Sâm có vẻ hơi bất ngờ, không ngờ rằng vậy mà người Minh Nguyệt muốn tìm lại là một nữ nhân nhân loại, cũng không phải là Hàn Kính Chi mà hắn đã phỏng đoán trước đó.

“Nàng có quan hệ gì với ngươi? Ngươi muốn ta nói cho nàng biết cái gì?” Hàn Sâm hỏi.

“Ngươi không cần biết quan hệ giữa ta và nàng, ta chỉ hy vọng nếu như ngươi có thể gặp được nàng thì hãy giúp ta nói cho nàng biết, ta chưa từng oán hận nàng.” Minh Nguyệt thấp giọng nói.

“Ừ, nếu như gặp được nàng… Ta sẽ nói cho nàng biết.” Hàn Sâm nói xong thì lại ngưng tụ sức mạnh một lần nữa, bàn tay được lôi điện màu bạc bao quanh, đặt lên vết thương trên vai của Minh Nguyệt.

Lần này Hàn Sâm mô phỏng theo sức mạnh lôi điện của Tiểu Ngân Ngân, đánh thẳng vào vết thương của Minh Nguyệt.

“AI” Minh Nguyệt không hề đề phòng, lập tức phát ra một tiếng kêu đau đớn.

“Ngươi làm gì vậy?” Minh Nguyệt kìm nén cơn đau, muốn gạt bàn tay của Hàn Sâm xuống, tuy nhiên lại phát hiện vết thương của nàng được bàn tay Hàn Sâm mang theo lôi điện màu bạc ấn xuống đang từ từ khép lại, máu cũng không còn rỉ ra nữa, đã bắt đầu đóng lại thành vảy.

“Làm sao có thể như vậy được chứ?” Minh Nguyệt không thể tin nổi nhìn Hàn Sâm.

Hàn Sâm có thể học được Quỷ Kiếm Thuật đã khiến cho Minh Nguyệt vô cùng ngạc nhiên rồi, nhưng mà không ngờ sau khi tiến vào chiến trường gen, biểu hiện của Hàn Sâm lại càng làm cho nàng giật mình hơn.

Hạch gen cùng có hình dạng chiếc ô giống như nhau, nhưng hạch gen Bạch Ngân của Hàn Sâm lại có thể ngăn cản được sự tấn công của chiến hồn gen Bảo Thạch mà không có chút thương tích gì, còn vững vàng hơn so với hạch gen Bảo Thạch của nàng.

Bây giờ Hàn Sâm lại còn có thể làm cho vết thương trên người nàng khép lại, điều này ngay cả thể chất tối cao của Minh tộc nàng cũng không thể làm được.

Minh Nguyệt cố gắng chịu đựng sự đau đớn do Lôi Điện gây ra, ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Sâm, giống như là lần đầu tiên quen biết hắn.

Dưới sự điều trị của lôi điện màu bạc kia, vết thương của Minh Nguyệt từ từ khép lại, tuy rằng do đã chảy quá nhiều máu nên thân thể vẫn cực kỳ yếu ớt, nhưng mà đã không còn chuyển biến xấu đi nữa rồi.

Bởi vì Tiểu Ngân Ngân cũng vừa mới tiến hóa thành Bán Thần, sức mạnh của nó vẫn còn ở giai đoạn sơ cấp nên tốc độ dùng để điều trị vết thương cũng không nhanh được.

Trải qua hơn một giờ, Hàn Sâm mới xử lý được hai vết thương nặng nhất trên vai, sau đó lại đi xử lý những vết thương không quá nghiêm trọng khác.

Trong đó có một vết thương ở trên bụng của Minh Nguyệt, hắn cắt ra một đường trên chiếc áo xanh của nàng, lộ ra một khoảng bụng rắn chắc trắng như tuyết, nhìn qua trông vô cùng đẹp đẽ.

Bàn tay Hàn Sâm đặt lên trên vết thương, cũng không biết là do lôi điện làm cho Minh Nguyệt quá đau đớn hay là còn có chuyện gì xảy ra, thân thể Minh Nguyệt khẽ run lên một cái, gương mặt cũng hơi đỏ ửng, hình như cũng thở dốc nặng hơn chút.

Tổng cộng phải dùng hết hơn hai giờ, cuối cùng cũng xử lý xong những vết thương ở trên người Minh Nguyệt, toàn thân Minh Nguyệt đều đã hoàn hảo như lúc đầu, không còn một chút vết thương nào nữa.

Nhưng mà sau khi thân thể bị tổn thương thì việc hồi phục lại như cũ sẽ không dễ dàng như vậy, bây giờ khí tức của Minh Nguyệt đã yếu đi rất nhiều so với trước đây, muốn khôi phục hoàn toàn thì còn phải dựa vào chính bản thân nàng.

Đương nhiên, thật ra trên người Hàn Sâm còn có Xích Linh Chi, cho nàng ăn một viên bổ sung thì có thể tăng nhanh sự hồi phục của Minh Nguyệt.

Nhưng mà Hàn Sâm cũng không phải là người tốt quá mức, trước đây Minh Nguyệt còn muốn lừa gạt hắn, cứu nàng quay trở lại còn giúp nàng chữa trị vết thương coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, đương nhiên không thể nào lãng phí bảo vật của mình thêm được nữa.

Nơi nguy hiểm như thế này, một bảo vật như linh chỉ đỏ rất có khả năng sẽ có tác dụng to lớn trong tương lai và sẽ là cơ sở để sống sót được.

Nhưng mà Minh Nguyệt cũng được coi như là một nguồn năng lực giúp đỡ rất tốt, có thể giúp nàng một phen thì Hàn Sâm cũng sẽ không keo kiệt.

Quan trọng nhất là, nếu như Minh Nguyệt không đi ra ngoài cùng với hắn, Hàn Sâm không biết Cố Khuynh Thành và những dị linh của Minh tộc kia có thể bỏ qua cho hắn hay không.

“Đừng nhúc nhích!” Minh Nguyệt muốn đứng dậy, tuy nhiên lại bị Hàn Sâm vươn tay ra ghì chặt bả vai.

“Ngươi muốn làm gì?” Minh Nguyệt lập tức cảm thấy hoảng sợ, bây giờ thân thể nàng vẫn còn đang suy yếu, nếu như Hàn Sâm muốn hãm hại nàng thì sợ rằng lúc này nàng cũng không có năng lực để chống cự.

Hàn Sâm khẽ lắc đầu, chỉ vào con sông nhỏ cách đó không xa, sau đó ra dấu hiệu im lặng.

Minh Nguyệt quay đầu nhìn về phía con sông nhỏ, lập tức thấy ở phía dưới nước sông xuất hiện một cái bóng, dường như là có thứ gì đang ngủ đông ở đó.

Minh Nguyệt đột nhiên biết mình đã có suy nghĩ lầm rồi, gương mặt không nhịn được đỏ ửng lên.

Hàn Sâm lại đang gắt gao nhìn chằm chằm vào nước sông nên cũng không chú ý tới vẻ mặt của Minh Nguyệt.

Nước sông xen lẫn hàng loạt lá khô và bùn đất, thoạt nhìn có một chút hơi vẩn đục, dưới màu đỏ của ánh trăng lại càng lộ ra vẻ mờ ảo không rõ ràng, nhưng mà cái bóng ở dưới nước kia lại cực kỳ nổi bật, ít nhất phải dài ba đến bốn mét, hình như có vẻ là một con cá lớn.

Hàn Sâm đã xoay chuyển Động Huyền Khí Tràng tới giới hạn cao nhất, hắn có thể cảm nhận được cái bóng ở dưới mặt nước có một luồng khí tức kinh khủng bắt đầu tuôn ra, cảm giác còn có thể đáng sợ hơn so với nhân mã trọng giáp.

“Chúng ta từ từ rút lui đi” Hàn Sâm nói khẽ vào tai Minh Nguyệt, sau đó lập tức kéo Minh Nguyệt chậm rãi lùi về phía sau, muốn rời xa khỏi bờ sông.

Nhưng mà bọn họ vừa mới lùi được một bước thì đã lập tức nghe thấy rầm một tiếng, một thứ gì đó vọt ra từ trong nước sông, há cái miệng máu to lớn ra, mang theo hơi thở hôi thối mãnh liệt nhào về phía bọn

họ. Hết chương 1472.

Chương 1473. Lao Vào Vòng Vây

Hàn Sâm vừa lùi lại vừa nhìn xem thứ đó là cái gì, nó khác với những gì hắn nghĩ trước đây, đó không phải là một con cá lớn.

Mặc dù cơ thể có chút giống như cá, nhưng nó lại như động vật bốn chân vậy, thân trên không có vẩy, phát triển từng lớp vỏ sừng dày, toàn thân đen như mực.

Chẳng trách vừa mới trong nước chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen, bản thân cơ thể của nó xem ra như một cái bóng.

Sau khi ra khỏi mặt nước, xem ra hình dạng cơ thể lớn hơn không ít so với lúc ở dưới nước, cái miệng mở ra giống như cá mập hệt như là có thể xé nát tất cả huyết nhục sinh linh vậy.

Tốc độ của nó khi lao ra khỏi mặt nước quả thật quá nhanh, Hàn Sâm và Minh Nguyệt còn chưa kịp lùi lại vài bước thì dã thú đã đến đến trước mặt bọn họ rồi.

Minh Nguyệt vung ra ô ra, dùng ô làm đao, ra sức đập vào đỉnh đầu con quái vật.

Nhưng lại chỉ thấy đỉnh đầu của quái vật lộ ra một luồng ánh sáng đen, hình thành một lưỡi đao màu đen hình tam giác ở đỉnh đầu. Sau đó lưỡi tam giác trên đỉnh đầu của nó ấy lập tức đâm vào ô của Minh Nguyệt.

Trước đó chiếc ô đã bị làm cho hư hại, giờ lại bị lưỡi tam giác đâm vào như vậy, thế là lại gãy mất một đoạn, bất chợt làm Minh Nguyệt phun ra một búng máu tươi, cơ thể lùi về phía sau, ngã vào lòng của Hàn Sâm.

Hàn Sâm nhíu mày, ôm lấy Minh Nguyệt rồi chạy, dù sao Minh Nguyệt cũng là hạch gen Bảo Thạch, mặc dù đặc tính của nó không phải là cứng rắn lắm, nhưng bị quái vật chém đứt mất một đoạn cũng có thể thấy hạch gen của nó có sức mạnh hủy diệt vô cùng khủng khiếp, mà đẳng cấp hạch gen lại không hề thấp hơn của Minh Nguyệt.

Hàn Sâm chạy ở phía trước, quái vật truy đuổi ở phía sau, đừng thấy bốn chân của nó ngắn không tỉ lệ thuận với cơ thể, nhưng lại vô cùng mạnh, tốc độ chạy nhanh khiến người ta phải kinh ngạc.

Hàn Sâm một tay ôm lấy Minh Nguyệt, bí kỹ của Phượng Hoàng Phi Thiên bị hắn vận chuyển đến cực hạn rồi, lợi dụng thân pháp hết lần này đến lần khác tránh né được va chạm của quái vật, hoàn toàn không bị nó cắn phải, cũng không bị lưỡi nhọn ở đỉnh đầu quái vật đâm vào.

Minh Nguyệt bị Hàn Sâm kẹp vào nách, cắn chặt môi không nói gì cả, trước đây Minh Nguyệt còn nói Hàn Sâm là kẻ nhát gan, nhưng sau khi vào chiến trường gen lại luôn là Hàn Sâm chăm sóc nàng, điều ấy khiến nàng chịu sự đả kích vô cùng lớn.

Hàn Sâm bay lên, con quái vật đó cũng đồng thời đạp không đuổi tới, tốc độ chậm hơn so với bí kỹ của Phượng Hoàng Phi Thiên.

Tam giác sắc nhọn trên đỉnh đầu con quái vật này có năng lực cắt đứt hư không, khi xung kích dường như hoàn toàn không có lực cản, so với siêu xe thiết kế tinh giản thì lợi hại hơn nhiều.

Hàn Sâm chỉ có thể lại bay về trong núi rừng, mượn địa hình làm lợi thế, trái lại càng dễ dàng lẩn tránh được xung kích của quái vật.

Nhưng mãi không thể tránh khỏi quái vật truy kích, Hàn Sâm chỉ có thể tiếp tục xông lên phía trước, chạy được một chập, lại nhìn thấy phía trước mờ ảo xuất hiện một bóng hình, chính là nhân mã trọng giáp.

Một bầy nhân mã trọng giáp đó nghỉ ngơi ở trong sơn lâm, trông thấy Hàn Sâm và Minh Nguyệt chạy tới, tức thì đều đứng hết dậy, từng tên một như là con trâu đực đang vô cùng phân nộ vậy, điên cuồng lao đến.

“Nguy rồi, lũ nhân mã trọng giáp kia xông tới rồi.” Minh Nguyệt trông thấy lũ nhân mã trọng giáp đó, lập tức kêu lên.

Đương nhiên Hàn Sâm cũng nhìn thấy, nhưng vẫn tiếp tục lao lên phía trước, vốn dĩ không hề có ý nghĩ lùi lại hay chuyển hướng gì.

“Ngươi điên rồi sao?” Minh Nguyệt trợn to mắt, hoàn toàn không biết có phải đầu óc Hàn Sâm có vấn đề rồi không mà lại trực tiếp xông về phía lũ nhân mã trọng giáp đó.

Hàn Sâm cũng không để ý đến nàng, tăng nhanh tốc độ tiếp tục xông về phía trước, không phải là hắn không muốn trả lời Minh Nguyệt, mà vốn dĩ hắn không có tâm trạng để trả lời.

Hiện tại Hàn Sâm đã vận chuyển Động Huyền Khí Tràng đến cực hạn rồi, ở trong đầu đã tiến hành suy luận nhất cử nhất động của tất cả lũ nhân mã trọng giáp rồi.

Hắn né tránh không đụng phải quái vật đó, bây giờ lại tính chuyển hướng trốn chạy, vậy rất có thể bị nhân mã trọng giáp và quái vật cùng nhau truy kích, khả năng trốn thoát có thể lại càng thấp.

Hàn Sâm lựa chọn xông vào lũ nhân mã trọng giáp, trông thì có vẻ rất nguy hiểm, nhưng đồng thời lại là cơ hội tốt trốn thoát quái vật và lũ nhân mã trọng giáp .

“Đúng là điên rồi!” Minh Nguyệt nhìn thấy Hàn Sâm tăng tốc lao về phía lũ nhân mã trọng giáp, sắc mặt càng trắng bệch ra.

Trước đó nàng cho rằng không có hi vọng để sống sót nữa, vì vậy nên cởi mở một chút, bây giờ vừa mới có hi vọng cuộc sống, lại phải đối mặt với cái chết, cho dù là dị linh thì trong lòng cũng khó tránh được việc có chút bất an.

Nhưng bây giờ nàng lại không có quyền tự mình chọn lựa, chỉ có thể bị Hàn Sâm kẹp lại xông vào bên trong lũ nhân mã trọng giáp.

Hàn Sâm như một con chim nhỏ phẫn nộ điền cuồng lao về phía nhân mã trọng giáp, mà nhân mã trọng giáp cũng điên cuồng như vậy xông về phía hai người, một tên nhân mã trọng giáp đi đầu, cây trường thương hồng tỉnh trong tay biến thành một vệt màu trắng đâm về phía Hàn Sân.

Trong cuộc đối đầu cao độ giữa hai bên, cây thương nhanh như con chim nhạn quá khích, vốn dĩ không để người ta có cơ hội phản ứng lại.

Với thị lực của Minh Nguyệt cũng cảm thấy hoàn toàn không có cách nào né cây thương đó được, trái tim đều như sắp nhảy bắn ra ngoài từ lồng ngực.

Nhưng sau đó, Minh Nguyệt lập tức phát hiện Hàn Sâm đột nhiên đạp vào không gian một bước, bước đi đó kiên định như sắt, như không hề có một chút do dự nào, xem ra có dự liệu từ trước, điềm tĩnh như thường.

Cây trường thương hồng tinh đâm xoẹt qua gò má của Hàn Sâm, mà đến cả thần sắc của Hàn Sâm không hề có chút biến chuyển, hệt như là trước giờ không biết sợ hãi bất cứ điều gì, bước chân không lùi mà người lại còn tiến tới, trực tiếp xông vào trên trong nhân mã trọng giáp.

Cây trường thương hồng tỉnh trong tay tên nhân mã trọng giáp bên cạnh lại đâm tới, ngoài một bên của Nhân mã cũng cùng lúc đâm tới, bên trái bên phải quây chặt phía trước và bên cạnh con đường của Hàn Sâm.

Minh Nguyệt vô cùng lo sợ, nhưng Hàn Sâm vừa mới đạp ra một bước, lại đột nhiên thu ngược trở lại, đồng thời kéo ngược lại phía sau cơ thể, quay trở về bên cạnh tên nhân mã ban đầu đó một cách kỳ lạ, thân pháp biến hóa tới trình độ cao nhất, uyển chuyển như ma pháp vậy.

Cây trường thương hồng tinh của hai tên nhân mã phía sau đâm vào không trung, nhân mã ở phía trước lại không ngờ tới Hàn Sâm lại lùi trở lại, nhất thời không kịp rút thương đâm hắn.

Đợi lúc hắn phản ứng lại, Hàn Sâm đã xông ra khỏi đó, trực tiếp lao vút qua hai tên nhân mã kia, đâm đầu vào bên trong đám nhân mã trọng giáp dày đặc.

Cảm giác của Minh Nguyệt hiện tại như là đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, giống như bất kể lúc nào cũng có thể bay văng ra ngoài, cây trường thương hồng tinh của như rừng từ bốn phương tám hướng đâm tới, khiến nàng có cảm giác bất kể lúc nào đều có thể bị đâm thành cái †ổ ong vò vẽ vậy.

Cho dù là dị linh như Minh Nguyệt cũng cảm thấy trái tim căng thẳng sắp nổ tung mất.

Nhưng mỗi lần Minh Nguyệt cho rằng đã tới đường cùng thì Hàn Sâm lại đột nhiên chuyển biến thuận lợi, từ không thể tìm được một con đường sống, bỗng dưng ở trong rừng thương vạch ra một con đường không thể tưởng tượng nổi, nhiều nhân mã trọng giáp tới như vậy, thế mà không có lấy một nhát thương nào có thể đâm trúng bọn họ.

Đó quả thật giống như một buổi biểu diễn ma pháp ảo diệu vậy, mà cảm giác hồi hộp khi đứng giữa sự sống và cái chết làm cho trái tim của khán giả duy nhất là Minh Nguyệt nhảy lên nhảy xuống, hoàn toàn không thể khống chế được nhịp đập.

Trong khi di chuyển liên tục, Minh Nguyệt nghiến chặt răng nhìn Hàn Sâm, nhưng thấy khuôn mặt của Hàn Sâm không chút biểu cảm nào, trong mắt tỏa một thần thái nghiêm túc, giống như tất cả đều nằm trong tầm tay của hắn.

Minh Nguyệt trông thấy biểu cảm của Hàn Sâm, trong mắt lộ rõ thần sắc phức tạp, không biết là vì sao trong lòng lại cảm thấy vô cùng yên tâm.

“Hắn thật sự nắm chắc có thể lao ra ngoài được ư?” Minh Nguyệt trông thấy vẻ mặt cương nghị đó, trong lòng không khỏi nghĩ thầm.

Hết chương 1473.

Chương 1474. Quang Hạch Gen

Tố chất cơ thể của Hàn Sâm không hề thua kém nhân mã trọng giáp, đến giờ cả Động Huyền Khí Tràng cũng dùng hết công suất, tất cả nhất cử nhất động của nhân mã trọng giáp đều hình thành quỹ đạo trong đầu của hắn.

Mỗi một bước bước ra, tất cả khả năng đều nằm trong tính toán của Hàn Sâm, ở hàng trăm quỹ đạo đan xen tạo thành bên trong mạng lưới, Hàn Sâm đã tính toán ra được một con đường có thể an toàn thông hành.

Mà ở phía sau, con quái vật đó cũng xông vào lũ nhân mã trọng giáp cùng với Hàn Sâm, nhưng nó không hề nhẹ nhàng như Hàn Sâm mà trực tiếp xông vào.

‘Tức khắc có những tên nhân mã trọng giáp bị nó đâm bay lên không †rung, xem ra sức mạnh của nó lớn hơn so với nhân mã trọng giáp, lớp vỏ cũng cứng hơn nhân mã trọng giáp.

Lũ nhân mã trọng giáp bị quái vật xông tới như vậy thì trở lên toán loạn, rõ ràng bọn chúng cảm thấy sự uy hiếp của quái vật lớn hơn rất nhiều so với Hàn Sâm, nhiều nhân mã trọng giáp đều lao ra khỏi phía quái vật.

Lập tức người tung ngựa ngã, con quái vật đó tàn bạo vô cùng, ở trong lũ nhân mã trọng giáp đâm tới đâm lui, đám nhân mã trọng giáp đó bị va phải ngã thành một đám.

Hàn Sâm nhân cơ hội đó xông ra khỏi lũ nhân mã trọng giáp, nhân lúc trận chiến loạn lạc lao tới bên trong rừng núi, rất nhanh trốn thoát khỏi đám nhân mã trọng giáp và quái vật.

Hàn Sâm cũng không biết rốt cuộc nơi nào mới là an toàn, thế là chỉ đành tìm tới một nơi ẩn náu không có dấu vết của sự sống tạm thời nghỉ ngơi.

Chiến trường gen không phân rõ ngày đêm, một vầng trăng máu cứ †reo trên không trung, Hàn Sâm tới đây lâu như vậy nhưng không hề nhìn thấy nó có ý định lặn xuống.

Bên trong là một cánh rừng trúc, cây trúc vốn dĩ có màu xanh lục sâm, nhưng dưới ánh sáng của trăng máu, trông lại giống màu đỏ thâm, khiến trong lòng người ta có chút ngột ngạt, bức bối.

“Tạm thời ở trong này không có nguy hiểm gì, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút.” Hàn Sâm đỡ Minh Nguyệt xuống, bản thân cũng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Vừa rồi khi chạy trốn hoàn toàn bùng nổ hết sức lực, mặc dù cơ thể vẫn còn khả năng chống đỡ, nhưng tinh thần lại hơi mệt mỏi rồi.

Nhân lúc hiện tại không có nguy hiểm gì, Hàn Sâm nhắm mắt vận chuyển Động Huyền Kinh nghỉ ngơi giữ sức để nghênh đón trận đấu tiếp theo. Minh Nguyệt nhìn thấy Hàn Sâm nhắm mắt nghỉ ngơi, trên mặt tràn đầy vẻ phức tạp, luôn nhìn Hàn Sâm, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Gió thổi qua rừng trúc khiến lá trúc cọ xát vào nhau tạo thành những tiếng xào xạc, Minh Nguyệt thu ánh mắt lại, đứng dậy, quan sát bốn phía, giống như đang phán đoán xem rốt cuộc nơi đây là nơi nào.

Nhìn ngó một lúc, trên mặt Minh Nguyệt đột nhiên lộ rõ một vẻ phấn khích: “Ta biết nơi này là nơi nào rồi.

“Ngươi đã từng đến đây sao?” Hàn Sâm kinh ngạc nhìn Minh Nguyệt hỏi.

Minh Nguyệt lắc đầu: “Ta cũng giống ngươi thôi, đều là lần đầu tiên bước vào chiến trường gen, làm sao có thể đã đến đây được, chẳng qua nghe thấy các dị tộc khác trong Minh tộc nói về rất nhiều chuyện của chiến trường gen này, nếu như ta đoán không sai, nơi đây chính là rừng trúc Hỏa Vĩ”

“Rừng trúc Hỏa Vĩ? Nơi này có nguy hiểm không?” Hàn Sâm không biết rừng trúc Hỏa vĩ là nơi quái quỷ nào, hắn chỉ muốn biết nơi này có an toàn hay không.

“Cái này rất khó nói, bất kể là nơi nào cũng đều có thể có sinh vật khủng bố của chiến trường gen tiến vào, điều này rất khó để kiểm tra, nhưng gần đây không có chiến hồn gen đặc biệt mạnh nào, vả lại bên cạnh rừng trúc Hỏa Vĩ có một tấm bia hạch gen, nếu như nơi này không bị kẻ mạnh chiếm lấy, chúng ta có thể thông qua nơi này trở về Tí Hộ Sở” Minh Nguyệt hào hứng nói.

“Ngươi tính quay trở về ư?” Vẻ mặt Hàn Sâm vặn vẹo nhìn Minh Nguyệt rồi hỏi.

Hắn còn cho rằng sau khi Minh Nguyệt tiến vào chiến trường gen, nếu chưa thăng cấp hạch gen siêu cấp thì sẽ không rời đi.

Minh Nguyệt khẽ thở dài: “Ngươi cho rằng là tự ta muốn tiến vào đây sao? Đó là có người không muốn ta sống nê mới ép ta tiến vào đây, nếu không ta thà rằng tự mình luyện dân dần mà tiến hóa cũng không muốn tới nơi này.”

“Ngươi ở trong tảng đá đó, chỉ cần ngươi không ra ngoài thì ai có thể ép ngươi được được chứ?” Hàn Sâm nghi ngờ hỏi.

Minh Nguyệt lắc đầu: “Mặc dù gần như Tị Thế Thạch không thể bị phá hủy, nhưng tóm lại đó chỉ là một vật vô tri vô giác, có người muốn đối phó ta thì cuối cùng cũng sẽ nghĩ ra biện pháp thôi. Ta không ra ngoài chỉ khiến bọn họ càng không kiêng dè gì.”

“Rốt cuộc kẻ thù của ngươi là ai? Cố Khuynh Thành sao?” Hàn Sâm hỏi.

Minh Nguyệt lại lắc đầu, nhưng lại không nói thêm gì nữa, quan sát xung quanh một lúc sau mới lại nói tiếp: “Ta vừa mới xem qua địa hình nơi này một chút, sợ rằng chúng ta phải băng qua rừng trúc Hỏa Vĩ mới có thể tới bia hạch gen đó.”

“Cơ thể của ngươi quá yếu, hay là ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày đi” Hàn Sâm nói.

“Không cần nữa, rừng trúc Hỏa Vĩ rất lớn, chúng ta muốn băng qua nơi này thì chí ít cần tới mười ngày, thời gian vết thương của ta cũng hồi phục tương đối rồi. Nếu như vận may của chúng ta tốt thì còn có thể gặp được chiến hồn gen Hỏa Vĩ trong rừng trúc Hỏa Vĩ, đó là chiến hồn cấp Hoàng Kim, với thực lực của ngươi, có thể nhẹ nhàng săn giết được bọn chúng.” Dường như Minh Nguyệt đã ghi nhận thực lực của Hàn Sâm.

“Cũng tốt, hy vọng chúng ta không gặp phải sinh vật khủng bố của chiến trường gen.” Hàn Sâm gọi Độc Giác Mã ra, hai người bọn họ ngồi trên Độc Giác Mã đi vào rừng trúc.

Chiến trường gen không giống như trong Tí Hộ Sở, mặc dù trong này cũng có thực vật, nhưng ngoài chiến hồn gen và sinh vật ngoại lai ra thì lại không hề có động vật.

Thứ cảm giác yên tĩnh này khiến người ta rất không thoải mái, cảm giác không có chút sự sống nào.

Bây giờ Hàn Sâm có chút vui mừng khi tự mình cứu được Minh Nguyệt, nếu không thì chỉ có mình hắn ở nơi này, vốn dĩ không biết nên đi đâu về đâu, chỉ có thể như một con ruồi không đầu bay lượn loạn xạ.

Nhưng khi có Minh Nguyệt ở cùng, cũng có người có thể nói chuyện cùng, hắn sẽ không thấy quá bức bối.

“Chiến hồn gen Hỏa Vĩ” Còn chưa đi được nữa ngày thì Minh Nguyệt đã vui mừng chỉ về phía trước rồi kêu lên.

Hàn Sâm nhìn về phía Minh Nguyệt chỉ, chỉ thấy bên trong rừng trúc, có con hồ điệp ngưng tụ từ ngọn lửa đậu lên bên trên một phiến lá trúc.

Ngọn lửa của con hồ điệp đó là một màu xanh rất đẹp, dưới ánh sáng của trăng máu hiện ra với vẻ chói sáng lạ thường.

“Hỏa Vĩ có sức mạnh hỏa diễm, nó có thể bắn ra một loại hỏa diễm nhiệt độ cao, chẳng qua với lực phòng ngự chiếc ô của ngươi thì hỏa diễm kia lại chẳng hề có tác dụng gì.” Minh Nguyệt nói.

Hàn Sâm gật đầu, nắm lấy Già Thiên Tán từ từ tiến lại gần về phía hồ điệp Hỏa Vĩ.

Sau khi con hồ điệp Hỏa Vĩ đó phát hiện ra Hàn Sâm, nó lập tức sải đôi cánh, mang theo ngọn lửa như một cơn lốc cuốn về phía Hàn Sâm.

Hàn Sâm mở Già Thiên Tán, dùng mặt ô ngăn ngọn lửa màu xanh lại, ngọn lửa chạm phải mặt ô tức thì bị cản lại, Hàn Sâm cụp Già Thiên Tán, dùng ô thay kiếm, chém một nhát lên trên thân hồ điệp Hỏa Vĩ.

Ngọn lửa xanh bùng cháy, hồ điệp Hỏa Vĩ trực tiếp bị Già Thiên Tán chém nổ tung, một sợi ánh sáng vàng rực bay lên từ bên trong đó, Hàn Sâm mở Tuyệt Tình Bình thu lấy sợi ánh sáng vàng chói đó.

Hàn Sâm biết được từ chỗ Minh Nguyệt rằng, thứ đó gọi là quang hạch, sợi quang hạch đó phát ra ánh sáng vàng rực, điều ấy chứng tỏ nó là quang hạch cấp Hoàng Kim. Nếu là hạch gen cấp Bạch Ngân thì chỉ cần có thể hấp thụ một trăm quang hạch Hoàng Kim là đủ để dễ dàng thăng cấp lên cấp Hoàng Kim.

Nhưng nếu như là hạch gen cấp Hoàng Kim thì dùng quang hạch Hoàng Kim sẽ không còn có tác dụng gì nữa, bắt buộc phải dùng đến quang hạch Bảo Thạch mới có thể làm cho hạch gen tiếp tục thăng cấp.

Hiện tại Hàn Sâm vẫn chưa quyết định muốn tiến hóa Già Thiên Tán, vì vậy hắn thu lại quang hạch Hoàng Kim trước đã, đợi tới sau này mới quyết định có sử dụng hay không.

Hết chương 1474.

Chương 1475. Tử Phủ

Có lẽ thật sự đã xoay chuyển vận mệnh rồi, sau khi đi vào rừng trúc Hỏa Vĩ thì đám người Hàn Sâm không còn gặp nguy hiểm nữa, còn gặp được không ít hồ điệp Hỏa Vĩ, đi được hai ngày thì Hàn Sâm cũng đã thu thập được mười chín quang hạch Hoàng Kim.

Minh Nguyệt đã là hạch gen Bảo Thạch, mấy quang hạch Hoàng Kim này đã vô dụng với nàng, đương nhiên chúng đều rơi vào trong tay Hàn Sâm.

Nhưng mà Hàn Sâm có chút không thể hiểu được, Minh Nguyệt đã là hạch gen Bảo Thạch, chỉ có bắt được quang hạch siêu cấp mới có thể làm cho hạch gen của nàng thăng cấp.

Nhưng với thực lực của Minh Nguyệt, rốt cuộc nàng phải làm như nào mới có thể săn giết chiến hồn gen siêu cấp, hoặc là giết chết sinh vật Thần siêu cấp và Đế Linh tiến vào chiến trường gen đây?

Nếu như không giết được, vậy thì nàng vào chiến trường gen sẽ không có ý nghĩa gì.

Tuy rằng trong lòng Hàn Sâm nghi hoặc nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Minh Nguyệt, hắn cũng lười hỏi nhiều như vậy.

Hơn nữa sau khi băng qua rừng trúc Hỏa Vĩ, nếu như bọn họ may mắn thì có thể truyền tống ra ngoài thông qua bia hạch gen, cũng không phải rối rắm về vấn đề này nữa.

Hai người đang rảo bước trong rừng trúc thì đột nhiên nghe được phía trước vang lên tiếng bước chân, dường như có sinh vật gì đó đang đi về phía này.

Rừng trúc không rậm rạp lắm, cũng không có chỗ nào để trốn, Hàn Sâm nhanh chóng nhìn thấy sinh vật đi tới từ phía đối diện là gì.

Đó là một nhân loại, hơn nữa Hàn Sâm còn biết hắn ta, thế là Hàn Sâm không khỏi gọi ra thành tiếng: “Lão Trác, sao ngươi lại ở chỗ này?”

Vậy mà người đi tới từ phía đối diện lại là Trác Đông Lai, một trong các nguyên lão của hiệp hội Bán Thần Liên Minh, Hàn Sâm thật sự không ngờ hắn cũng sẽ tiến vào chiến trường gen này.

“Hàn Sâm, sao ngươi cũng tới nơi này?” Trác Đông Lai nhìn thấy Hàn Sâm thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, nhanh chóng bước tới chỗ đám người Hàn Sâm.

Hàn Sâm nói chuyện với Trác Đông Lai vài câu, đại khái đã biết hắn vì sao tới nơi này.

Vả lại coi như là Trác Đông Lai xui xẻo, hắn đã là Bán Thần hạch gen Bảo Thạch, cũng xem như là một sự tồn tại đứng đầu trong nhân loại.

Trước đó hắn tìm thấy một tòa Tí Hộ Sở đổ nát, bên trong đã không có sinh vật gì nữa từ lâu rồi. Trác Đông Lai còn phát hiện Tí Hộ Sở kia vẫn còn có thể đủ sử dụng, hơn nữa còn có kho hạch gen, cho nên ở chỗ đó một thời gian.

Trác Đông Lai dùng kho hạch gen, ai biết được hắn không bị truyền tống đến kho hạch gen có người đá, trái lại truyên tống đến một nơi quỷ quái như này.

Tuy rằng thực lực của Trác Đông Lai không tầm thường, còn săn giết một ít chiến hồn gen, nhưng mà quang hạch gen cấp thấp hoàn toàn vô dụng đối với hắn, sau đó hắn còn gặp một dị sinh vật khủng bố, bị truy đuổi đến mức chạy loạn khắp nơi, vất vả lắm mới thoát khỏi truy đuổi mà chạy tới nơi này.

“Hàn Sâm, vậy tại sao ngươi lại đến nơi này?” Trác Đông Lai hỏi Hàn Sâm.

Hàn Sâm không biết giải thích như nào, chỉ đành nói: “Ta bị người khác ép tiến vào đây, còn thảm hơn ngươi ấy.”

Trác Đông Lai cười khổ nói: “Hạch gen của ngươi mới chỉ cấp Thanh Đồng thôi đúng không? Ở nơi như thế này thật sự rất nguy hiểm, trước hết ngươi cứ đi theo ta đi, ta cũng có thể chiếu cố chút ít.”

Hàn Sâm lại lắc đầu nói: “Tốt nhất là ngươi đi theo ta đi, ta biết cách đi ra ngoài, chúng ta phải tìm ra bia hạch gen trước mới được.”

Vì thế Hàn Sâm lại nói hết một lượt chuyện Minh Nguyệt đã kể cho hắn cho Trác Đông Lai nghe.

Sau khi Trác Đông Lai nghe xong thì mừng rỡ: “Có thể đi ra ngoài ư, vậy thì tốt quá, ta đi theo các ngươi vậy.”

Hàn Sâm để Minh Nguyệt tiếp tục dẫn đường, Trác Đông Lai cũng cùng đi theo, dọc đường hai người nói với nhau không ít chuyện, Trác Đông Lai còn nói cho Hàn Sâm biết trước kia hắn định nhận Hàn Sâm làm đệ tử, nhưng lại vì đủ loại nguyên nhân mà cuối cùng đều bỏ lỡ.

Tới lúc nghỉ ngơi, Trác Đông Lai nói bọn họ chờ một chút, sau đó hắn vung tay một cái, vậy mà lại triệu hồi ra cả một tòa thạch điện, cười nói: “Đây là hạch gen Tử Phủ của ta, chúng ta có thể yên tâm ngủ ở bên trong, không cần lo lắng lúc nghỉ ngơi bị tấn công.”

“Đúng là hạch gen này của ngươi thực dụng thật đấy, tự mang theo

biệt thự bất động sản, giàu có ghê.” Hàn Sâm trêu chọc.

Trác Đông Lai cũng thở dài một hơi: “Tử Phủ còn có rất nhiều công dụng thần kỳ, người chưa từng luyện khó lòng mà hiểu được, đáng lẽ †a định truyền thừa “Tử Phủ Tiên Kinh’ cho ngươi, đáng tiếc… đáng tiếc…

Hàn Sâm theo Trác Đông Lai đi vào Tử Phủ, thấy trong tòa thạch điện này còn thờ phụng một pho tượng thần bằng đá, phía trước còn treo một cái chuông đồng lớn màu tím.

“Tử Phủ Tiên Kinh của ta còn chưa luyện tới mức cao nhất, Tử Phủ hình thành nên cũng còn rất đơn sơ, cũng may lực phòng ngự cũng khá tốt, còn có thể che chắn khí tức, nếu lúc bị tấn công thì chuông đồng cũng sẽ kêu lên mà không cần gió, xem như một loại cảnh báo tự động, các ngươi có thể yên tâm ngủ một giấc.” Trác Đông Lai nói.

Hàn Sâm cũng không khách sáo, đi khắp ngõ ngách trong đại điện, sau đó tựa vào vách tường nghỉ ngơi.

Tinh thần hắn mấy ngày nay vẫn luôn căng thẳng cao độ, bây giờ có cơ hội ngủ một giấc thoải mái thì đương nhiên là không thể tốt hơn được nữa rồi.

Hàn Sâm ngủ cực kỳ ngon, không có gì quấy rầy, đến cả âm thanh xào xạc của rừng trúc cũng không nghe được, một giấc ngủ này giúp hắn cảm giác được tinh thần vô cùng thỏa mãn.

Lúc Hàn Sâm tỉnh dậy thì phát hiện Minh Nguyệt đang tu luyện ở chỗ này, xúc tiến thân thể khôi phục, mà Trác Đông Lai vẫn còn chưa tỉnh dậy.

Đi đến cửa đại điện, Hàn Sâm đẩy cửa đá một cái nhưng lại không có chút phản ứng gì, xem ra phải do chính Trác Đông Lai phải tự thân xuất mã mới có thể mở được cửa đá.

“Sao không ngủ thêm chút nữa? Sau khi ra ngoài rừng trúc thì có lẽ sẽ khó có cơ hội nghỉ ngơi như này nữa đó.” Lúc Hàn Sâm đẩy cửa thì Trác Đông Lai đã bừng tỉnh, nhìn Hàn Sâm cười nói.

“Làm ồn đến ngươi à?” Hàn Sâm hơi hơi ngượng ngùng.

“Không, ta cũng đã nghỉ ngơi tốt rồi, đừng thấy xương cốt ta già cả, nếu so với đại đa số người trẻ tuổi thì thân thể ta vẫn cường tráng lắm” Trác Đông Lai nói xong thì bước đến mở cửa đá ra, nhưng mà vừa nhìn thoáng qua bên ngoài thì Trác Đông Lai đã lập tức biến sắc, ầm một tiếng đóng cửa đá lại.

Hàn Sâm lập tức nghe thấy tiếng cửa đá va vào nhau và âm thanh xoạt xoạt.

Tuy rằng Trác Đông Lai chỉ mở một chút rồi đóng lại ngay, nhưng Hàn Sâm vẫn thấy được tình huống bên ngoài như nào.

Khắp nơi trong rừng trúc ở bên ngoài đều là những con hồ điệp Hỏa Vĩ xinh đẹp, vừa rồi chúng nó đậu trên cây trúc rồi động đậy cứ như là ngọn đuốc màu lam xinh đẹp, liếc mắt một cái là thấy khắp nơi đều có.

Nhưng mà vừa rồi Trác Đông Lai mở cửa đã làm kinh động đến hồ điệp Hỏa Vĩ, chúng nó bay lên đầy trời giống như tuyết rơi, cuốn đến về phía cửa đá.

May là Trác Đông Lai đóng cửa rất nhanh, nếu không hồ điệp Hỏa Vĩ kia tiến vào như bão tuyết thì bọn họ hoàn toàn không có đường nào để trốn tránh.

“Không sao đâu, con hồ điệp này cũng không khác gì sinh vật biến dị, chúng nó không thể phá vỡ Tử Phủ của ta, chúng ta ở bên trong rất an toàn.” Trác Đông Lai cười cười nói.

Nhưng Trác Đông Lai vừa mới nói xong lại đột nhiên nhìn thấy cửa đá của Tử Phủ tan chảy hệt như nham thạch, một lỗ hổng lớn xuất hiện, hơn nữa cái lỗ hổng này còn không ngừng mở rộng, ngọn lửa màu lam xinh đẹp tràn vào từ trong đó.

Hết chương 1475.

Chương 1476. Áo giáp siêu cấp mạnh mẽ cho sủng vật

Xuyên qua lỗ của cửa đá đã tan chảy kia là thấy bên ngoài có một con hồ điệp như ngọn lửa xanh xinh đẹp, chính là chiến hồn gen Hỏa Vĩ.

Nhưng con hồ điệp này hơi khác những con mà Hàn Sâm đã nhìn thấy trước đây, những con mà Hàn Sâm thấy trước đây chỉ to hơn bàn tay người lớn một chút, nhưng con này có đôi cánh dang rộng hơn một mét. Ngọn lửa màu xanh lam tạo thành một hoa văn kỳ dị đẹp đẽ, rõ ràng không thể so sánh với những chiến hồn gen Hỏa Vĩ bình thường.

“Không ổn rồi, con chiến hồn gen này hơi kỳ lạ, ngay cả Tử Phủ cấp Bảo Thạch của ta cũng bị tan chảy rồi, các ngươi cẩn thận, ta phải cất Tử Phủ đây.” Trác Đông Lai sợ nếu tiếp tục đốt thì toàn bộ Tử Phủ đều bị tan chảy mất, hắn chỉ có thể cất Tử Phủ trước.

Vừa cất Tử Phủ đi, mọi người chợt nhìn thấy những con hồ điệp Hỏa Vĩ bên ngoài trông giống như tuyết, không biết rốt cuộc có bao nhiêu con, tất cả những hồ điệp Hỏa Vĩ đều bay quanh con hồ điệp khổng lồ kia.

Dù gì chiến hồn gen cũng không phải là sinh linh thực sự, chúng không có chút sức sống nào, Động Huyền Khí Tràng của Hàn Sâm cũng không biết được bọn chúng mạnh yếu ra sao, có điều con hồ điệp khổng lồ đó vừa nhìn đã biết không phải loại bình thường, mạnh hơn so với những con hồ điệp Hỏa Vĩ khác, ít nhất cũng phải là hạch gen Bảo Thạch.

Hồ điệp Hỏa Vĩ cuốn thẳng về phía đám người Hàn Sâm, ba người chỉ có thể ứng chiến, Hàn Sâm bung Già Thiên Tán ra đón lấy hồ điệp Hỏa Vĩ đang bay tới kia.

Hồ điệp Hỏa Vĩ va mạnh vào Già Thiên Tán, mấy con lập tức cùng nổ tung theo, từng luồng quang hạch Hoàng Kim bay ra.

Hiện tại Hàn Sâm không có thời gian bắt bọn chúng đi, bởi lẽ có thêm nhiều hồ điệp Hỏa Vĩ bay tới.

Đặc biệt là Hỏa Vĩ Điệp Vương, nó hóa thành một ngọn gió lửa xanh, mục tiêu là Hàn Sâm.

Tốc độ của Hỏa Vĩ Điệp Vương quá nhanh, mà vừa rồi thể lực của Hàn Sâm đã cạn kiệt, hắn khó tránh được những đòn đánh của Điệp Vương, chỉ có thể dùng Già Thiên Tán đón lấy đòn của nó.

Ầm!

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, Hàn Sâm chỉ cảm thấy trên mặt ô

truyền tới một luồng sức mạnh khổng lồ, của người và ô đều bị ném bay đi, mà phía mặt ngoài của Già Thiên Tán xuất hiện vết cháy xém, có dấu hiệu bị gãy.

“Chết tiệt, chẳng lẽ tên này không phải là chiến hồn gen cấp Bảo Thạch mà là chiến hồn siêu cấp?” Trong lòng Hàn Sâm hoảng sợ, Điệp Vương kia lại lao tới hệt như đã nhắm chuẩn hắn vậy.

Mặc dù Trác Đông Lai và Minh Nguyệt bị mắc kẹt trong bầy hồ điệp Hỏa Vĩ, những những con hồ điệp Hỏa Vĩ kia cũng chỉ là chiến hồn Hoàng Kim mà thôi, không thể thực sự gây tổn thương tới bọn họ, ngược lại bị bọn họ giết không ít, quang hạch Hoàng Kim bay tung tóe khắp nơi.

Hàn Sâm lắc mình né tránh cú vỗ cánh công kích của Điệp Vương, giữa hai cánh của Điệp Vương rung động, một bóng dáng quỷ dị lại đuổi theo, tốc độ thay đổi nhanh hơn, căn bản không cho phép Hàn Sâm tránh né.

Ầm!

Hàn Sâm chỉ có thể dùng Già Thiên Tán cản lại một chút, thế là lại bị nổ bay ra ngoài, hổ khẩu nơi bàn tay cầm ô bị rách toạc, máu tươi tuôn ra.

Bề mặt của Già Thiên Tán thì đen xì cả một vùng, giống như sắp bị cháy rụi rồi.

“Tên này chắc chắn là siêu cấp!” Rõ ràng Hàn Sâm có thể cảm nhận được, bất kể là sức mạnh hay tốc độ của Điệp Vương đều mạnh hơn hắn rất nhiều, đây không phải là trình độ cấp Bảo Thạch.

Nếu là cấp Bảo Thạch thì có lẽ cơ thể hắn có thể chống lại được mới đúng, không thể nào chật vật như vậy được, mà Già Thiên Tán cũng sẽ không bị hư hỏng nghiêm trọng tới như vậy.

Nhìn thấy Điệp Vương lại lao về phía Hàn Sâm, Hàn Sâm vẫn không tránh được. Trác Đông Lai gầm lên một tiếng, thạch điện dựng đứng trấn áp xuống, bao trùm Điệp Vương.

“Chạy mau.” Sau khi Trác Đông Lai trấn áp được Điệp Vương, sắc mặt lại càng thêm khó coi, quát lớn với Hàn Sâm.

Hàn Sâm xoay người liều mạng chạy, nhưng mới chạy được hơn trăm mét thì đã thấy ánh sáng màu xanh ở phía sau lưng, quay đầu lại thì thấy nóc của thạch điện Tử Phủ bị thiêu rụi thành một lỗ lớn, ngọn lửa màu xanh phóng lên cao giống như núi lửa bùng nổ vậy, Điệp Vương bay ra rồi lao thẳng về phía Hàn Sâm.

Hàn Sâm nghiến răng nghiến lợi chạy trong rừng trúc, nhưng tốc độ của hắn chênh lệch quá lớn so với Điệp Vương, ngọn lửa màu xanh của Điệp Vương lại thỉnh thoảng xuất hiện trên không trung, trong phút chốc đã đuổi tới sau lưng Hàn Sâm, đánh thẳng vào lưng hắn.

“Miêu Quân! Chặn nó lại!” Hàn Sâm không thể né tránh nổi, hắn nghiến răng triệu hồi Miêu Quân ra để nó nghênh tiếp Điệp Vương.

Miêu Quân đã ăn rất nhiều những sinh mệnh thủy châu tiết ra từ tinh thể màu đen, cũng ăn không ít máu thịt của những dị sinh vật cao cấp, thêm vào đó sau khi lên Tí Hộ Sở thứ tư, hấp thụ năng lượng của Tí Hộ Sở thứ tư, bản thân nó cũng có sự phát triển nhất định. Nhưng vì tư chất quá kém, lại không có thuộc tính tiến hóa, vì vậy cho đến hiện tại, thân xác vẫn chỉ miễng cưỡng tương đương với trình độ sinh vật Bán Thần phổ thông, hơn nữa còn chưa có hạch gen ngưng tụ.

Hàn Sâm đem theo nó đơn thuần chỉ làm một thú cưng, lần này thả nó ra, cũng không phải để nó chịu chết.

Bởi vì trên người Hàn Sâm không có thú hồn sủng vật nào có thể dùng được, mà món áo giáp siêu cấp dành cho sủng vật đó cũng chỉ có thú hồn sủng vật mới có thể dùng được, cho nên hắn cũng chỉ có thể để cho Miêu Quân ra tay.

Miêu Quân hóa thành trạng thái chiến đấu, biến thành một con hổ màu đen, cơ thể to hơn Điệp Vương nhiều, có điều sức mạnh có nó còn chênh lệch quá xa, rất có thể sẽ bị giết ngay tức khắc.

Đồng thời khi Miêu Quân được triệu hồi, thú hồn của con dế mèn màu đỏ cũng đáp xuống trên người nó, biến nó thành một tấm áo giáp như được tạc bằng hồng ngọc, bao bọc lấy toàn bộ cơ thể Miêu Quân, nhìn qua trông như biến thành một con hổ hồng ngọc.

Ầm!

Lúc này Hỏa Vĩ Điệp Vương cũng va phải người Miêu Quân, thế là Miêu Quân lập tức bị nổ bay ra ngoài.

Nhưng khi ở trên không, Miêu Quân lắc mình vững vàng đáp xuống đất bằng bốn móng, lại đánh về phía Hỏa Vĩ Điệp Vương.

Hàn Sâm vui mừng khôn xiết, với thể chất của Miêu Vương, chịu được một đòn của Điệp Vương lại không bị thương chút nào, rõ ràng đó là công lao của áo giáp siêu cấp cho sủng vật.

Vốn dĩ Hàn Sâm còn hơi bận tâm đến việc thể chất của Miêu Quân quá kém, cho dù có áo giáp siêu cấp cho sủng vật cũng không chống chọi nổi với sức mạnh của Điệp Vương, nhưng giờ tảng đá trong lòng đã được hạ xuống.

Miêu Quân lại đánh về phía Điệp Vương, hành động này như đang chọc giận Điệp Vương, Điệp Vương cũng gắng sức đánh về phía Miêu Quân, ngọn lửa màu xanh trên người nó như đang bùng nổ.

Bình Luận (0)
Comment