Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 97 - Chương 1478. Gặp Lại Lục Đạo

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Hàn Sâm lại ném Miêu Quân tới lần nữa, Miêu Quân va vào người Điệp Vương, lập tức gây ra một vụ nổ, chẳng qua dư chấn của sức mạnh ấy làm cho Minh Nguyệt bị nổ bay ra mười mấy mét.

“Các ngươi đi trước đi, ta sẽ giữ chân nó.” Hàn Sâm quát lớn với Trác Đông Lai và Minh Nguyệt.

Trác Đông Lai và Minh Nguyệt vừa mới bò dậy, biết rằng bọn họ ở lại cũng vô ích, chỉ trở thành gánh nặng cho Hàn Sâm, cả hai xoay người lao ra khỏi rừng trúc.

“Bọn ta đợi ngươi ở gần bia hạch gen, sau khi ngươi đến thì đừng lại gần bia hạch gen trước.” Minh Nguyệt hét lên với Hàn Sâm.

“Được, ta sẽ qua sớm.” Hàn Sâm đáp một tiếng, lại bắt lấy Miêu Quân, quay sang Điệp Vương đang muốn đuổi theo Minh Nguyệt kia.

Sau khi Điệp Vương bị chặn lại, Minh Nguyệt và Trác Đông Lai dần đi xa và biến mất trong rừng trúc, mặc dù có một đàn hồ điệp Hỏa Vĩ đang đuổi theo nhưng bọn họ có thể dễ dàng đối phó với những con hồ điệp Hỏa Vĩ thông thường.

Sau khi đám người Minh Nguyệt đi rồi, Điệp Vương trút tất cả lửa giận lên người Hàn Sâm.

Cũng may Hàn Sâm có Miêu Quân, có thể dùng nó như một lá chắn bằng thịt nên không cần phải sợ Hỏa Vĩ Điệp Vương. Già Thiên Tán trong tay cũng không rảnh rỗi, đánh tan không ít chiến hồn hồ điệp Hỏa Vĩ cấp Hoàng Kim.

Bây giờ Hàn Sâm cũng không có thời gian thu những quang hạch Hoàng Kim vào Tuyệt Tình Bình nữa, chỉ thấy từng luồng quang hạch Hoàng Kim dung nhập vào trong Già Thiên Tán, dường như khiến cho Già Thiên Tán mạnh hơn rất nhiều.

Đồng thời Hàn Sâm còn phát hiện một hiện tượng thú vị, mặc dù Hỏa Vĩ Điệp Vương rất mạnh, nhưng sau mỗi lần va chạm với Miêu Quân thì sức mạnh của nó dường như bị suy yếu, mặc dù chỉ là rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không nhìn ra Điệp Vương đang trở nên yếu đi, nhưng nó thực sự đã trở nên yếu đi rồi.

Trải qua nhiều lần va chạm thì có thể cảm nhận rõ ràng rằng nó đã yếu đi không ít.

“Nói không chừng ta có cơ hội giết chết con Hỏa Vĩ Điệp Vương này!” Trong lòng Hàn Sâm có chút hưng phấn, vừa để Miêu Quân quấy rầy Điệp Vương, tiêu hao sức mạnh của Điệp Vương, vừa giết hết những con hồ điệp Hỏa Vĩ thông thường, thu lấy quang hạch gen của bọn chúng.

Già Thiên Tán rất nhanh đã hấp thụ được một trăm luồng quang hạch gen, dường như có dấu hiệu sắp đột phá rồi.

Bởi vì hạch gen toàn mệnh và bản mệnh có quan hệ mật thiết, Già Thiên Tán hấp thụ nhiều quang hạch gen như vậy cũng khiến cho Động Huyền Kinh trong cơ thể Hàn Sâm lưu chuyển nhanh, đạt được rất nhiều cải thiện, dường như sắp đột phá cửa ải rồi.

Hàn Sâm biết rằng, một khi Động Huyền Kinh đột phá cửa ải này thì Già Thiên Tán sẽ được thăng cấp lên cấp Hoàng Kim, nhưng Hàn Sâm không làm như vậy, hắn mạnh mẽ áp chế Động Huyền Kinh không để cho nó đột phá.

Già Thiên Tán vừa mới thăng lên cấp Bạch Ngân, còn chưa tới kho hạch gen Bạch Ngân trải qua chín lần cường hóa, bây giờ thăng cấp luôn thì quả thật rất thua thiệt, cho nên Hàn Sâm cưỡng ép chế trụ việc thăng cấp của Động Huyền Kinh.

Sau khi hấp thụ một trăm luồng quang hạch Hoàng Kim, có hấp thụ nữa cũng vô ích, cũng không khiến cho Già Thiên Tán trở nên mạnh hơn.

Hàn Sâm triệu hồi Tinh Hạch ra để cho nó tiếp tục hấp thụ những quang hạch Hoàng Kim kia, đồng thời khi Tinh Hạch hấp thụ, Hàn Sâm cũng cảm nhận được thuật Băng Cơ Ngọc Cốt cũng đang phát triển nhanh chóng, chỉ chốc lát đã đạt tới giới hạn thăng cấp, mà nó cũng bị Hàn Sâm trực tiếp áp chế.

Bởi vì số lượng hồ điệp Hỏa Vĩ quá nhiều cho nên còn rất nhiều quang hạch gen chưa hấp thụ, Hàn Sâm không dám triệu hồi hai hạch gen là Kim Tiền và Chân Huyết ra hấp thụ.

Bởi lẽ chúng vẫn là hạch gen Thanh Đồng, một khi hấp thụ quang hạch Hoàng Kim thì sức mạnh nhận được quá lớn, e rằng không thể áp chế mà trực tiếp thăng cấp.

Đột nhiên chỉ nghe thấy Hỏa Vĩ Điệp Vương hét lên một tiếng, một đàn hồ điệp Hỏa Vĩ bay tứ tán trốn đi, bản thân nó cũng chui vào trong rừng trúc.

Sao Hàn Sâm có thể để nó chạy trốn cơ chứ, đây là chiến hồn gen siêu cấp đó, hiện tại có cơ hội giết chết nó, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua được.

Hàn Sâm cũng không quan tâm đến việc giết những con hồ điệp Hỏa Vĩ bình thường kia nữa, trực tiếp đuổi theo Điệp Vương.

Vừa rồi Hỏa Vĩ Điệp Vương dây dưa với Miêu Quân lâu như vậy, sức mạnh trên người nó rõ ràng đã yếu đi không ít, Hàn Sâm thi triển bí kỹ Phượng Hoàng Phi Thiên đuổi theo, vậy mà không bị Hỏa Vĩ Điệp Vương quăng ra.

Hàn Sâm dùng Miêu Quân làm đại bác, vừa đuổi theo Hỏa Vĩ Điệp Vương, vừa ném Miêu Quân tới, nếu Hỏa Vĩ Điệp Vương né được thì sẽ kéo gần khoảng cách với Hàn Sâm, nếu nó không tránh, cũng sẽ bị Miêu Quân đập trúng.

Sau mấy lần liên tiếp, Hỏa Vĩ Điệp Vương hoàn toàn bị chọc giận rồi, quay người lao vào đánh Hàn Sâm, muốn giết chết Hàn Sâm.

Hàn Sâm cũng không liều mạng với nó, chỉ lợi dụng Miêu Quân làm †iêu hao sức mạnh của nó, sức mạnh trên người nó cũng từ từ càng ngày càng yếu, sau khi chiến đấu cật lực một ngày một đêm, sức mạnh của Hỏa Vĩ Điệp Vương cũng sắp cạn kiệt, Hàn Sâm tung một nắm đấm, vậy mà trực tiếp đánh bay Hỏa Vĩ Điệp Vương.

Sau khi cơ thể Hỏa Vĩ Điệp Vương bị đánh vỡ nát, thứ xuất hiện lại không phải là quang hạch gen mà là một viên hồng tinh như được ngưng tụ từ ánh sáng màu đỏ. Đó đã không phải là ánh sáng hư vô nữa mà thật sự đã được ngưng tụ thành thực chất.

Hàn Sâm vươn tay định lấy tinh thể đó xuống, trong đầu lập tức vang lên một giọng nói.

“Nhận được hạch gen Hỏa Vĩ.”

“Đây là hạch gen ư? Không phải quang hạch gen sao?” Hàn Sâm hơi ngẩn ra, khá bất ngờ.

Liếc qua dữ liệu của hạch gen, Hàn Sâm thêm hoang mang. Hỏa Vĩ Điệp: Hạch gen siêu cấp (Không hoàn chỉnh).

“Không hoàn chỉnh là sao?” Hàn Sâm khẽ cau mày, hạch gen bị hủy thì cũng là bị hủy rồi, hoặc cũng có khả năng là đã bị phá vỡ, nhưng hắn chưa từng thấy hạch gen không hoàn chỉnh

Hơn nữa điều khiến cho Hàn Sâm thấy kỳ lạ chính là, hạch gen Hỏa Vĩ Điệp này không thể sử dụng, hoàn toàn không thể kích thích được uy lực của nó, không biết là do nguyên nhân gì.

Hàn Sâm cũng không có thời gian cẩn thận nghiên cứu, hắn lập tức đi theo hướng đã thống nhất, cố gắng đuổi kịp Minh Nguyệt và Trác Đông Lai.

Đuổi theo hơn nửa ngày nhưng vẫn không thấy bọn họ đâu, có thể là do Hàn Sâm đuổi theo Điệp Vương rất xa, tuy rằng đi cũng một hướng nhưng lại đi đường khác nhau.

Cũng không biết những con hồ điệp Hỏa Vĩ kia đã chạy đi đâu, dọc đường đi Hàn Sâm không gặp lấy một con nào hết. Hắn đi khoảng hai ba ngày thì đột nhiên nghe nghe thấy âm thanh giống như tiếng đàn truyền ra từ trong rừng trúc trước mặt.

Hết chương 1477.

Chương 1478. Gặp lại Lục Đạo

Sau khi Hàn Sâm cẩn thận lắng nghe thì mặt biến sắc, bởi vì đó không phải là tiếng đàn thật sự mà là âm thanh của lưỡi kiếm, là âm thanh của lưỡi kiếm giống như tiếng đàn.

Hơn nữa theo hướng mà âm thanh của lưỡi kiếm phát ra, Hàn Sâm cảm thấy một luồng sức mạnh cường đại như thể có người đang giao chiến ở đó.

Sau phút chốc trầm ngâm, Hàn Sâm thu liễm khí tức rồi lẻn tới bên đó, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang giao chiến.

Nơi giao chiến cách Hàn Sâm cũng không xa, chưa đi được mấy dặm thì Hàn Sâm đã nhìn thấy thanh kiếm phát ra âm thanh như tiếng đàn kia. Nhưng điều khiến Hàn Sâm có chút kinh ngạc lại là, hắn lại biết chủ nhân của thanh kiếm kia, chính là Lục Đạo đã từng giao chiến với hắn ở kho hạch gen.

Lúc này Lục Đạo đang đánh nhau với một chiến hồn gen Khổng Tước, thứ mà hắn sử dụng đã không phải là Tâm Kiếm Đạo, giữa những đường kiếm của Lục Đạo phát ra tiếng đàn kỳ dị, tiếng đàn dường như có sức tổn thương rất lớn đối với Khổng Tước, mặc dù Lục Đạo Kiếm không chém trên người nó nhưng lại khiến cho Khổng Tước đau khổ kêu to.

“Đây là công pháp Âm Kiếm sao?” Hàn Sâm nhìn thấy thì hết sức kinh ngạc, hắn cũng đã từng học thuật siêu hạch gen của hệ âm, có điều bởi vì bản thân không có thiên phú hệ âm cho nên cũng không nghiên cứu sâu hơn.

Hôm nay nhìn thấy Âm Kiếm của Lục Đạo lại khiến hắn hết sức say mê, có điều Hàn Sâm cũng không định học Âm Kiếm, chỉ là thưởng thức đơn thuần mà thôi.

Hắn học Tâm Kiếm Đạo là vì cảnh tỉnh bản thân, học trộm Âm Kiếm thì chẳng có ý nghĩa gì, nếu đơn thuần là học thêm một kỹ năng thì có lẽ hắn học quá nhiều rồi, cũng không cần học hệ âm mà hắn không giỏi.

Dưới tiếng kiếm như tiếng đàn, con Khổng Tước đã thống khổ ngã xuống đất, Lục Đạo dùng một đao chém đứt đầu nó, chiến hồn Khổng Tước lập tức bị giết chết.

Điều khiến Hàn Sâm kinh ngạc chính là, chiến hồn Khổng Tước này cũng không phải là quang hạch gen, mà là một hạch gen màu xanh.

Lục Đạo thu hồi hạch gen, nhìn về phía Hàn Sâm nói: “Nếu đã đến rồi thì sao không lộ diện.”

Trong lòng Hàn Sâm nhất thời cả kinh, hắn đã sử dụng Động Huyền Khí Tràng để che giấu tất cả phân tử bên ngoài cơ thể, vậy mà Lục Đạo vẫn cảm nhận được hắn đang ở đây.

“Vậy mà lại bị ngươi phát hiện.” Hàn Sâm thu hồi Động Huyền Khí Tràng, bước ra từ rừng trúc.

Lục Đạo thấy Hàn Sâm thì hơi kinh ngạc: “Ngươi cũng tới chiến trường gen ư?”

“Không phải ngươi đã phát hiện ra ta rồi sao, cần gì phải hỏi nhiều vậy chứ?” Hàn Sâm cau mày hỏi.

Lục Đạo cười nói: “Ta chỉ cảm thấy khu vực kia thiếu cái gì đó, giống như thiếu một khối trong một chỉnh thể vậy, cho nên ta biết có sinh linh nào đó đang núp ở đó, không hề biết là ngươi.”

Lúc này Hàn Sâm mới biết vì sao mình lại bị bại lộ, không phải Lục Đạo có thể nhìn thấu Động Huyền Khí Tràng của hắn mà là thiếu sót của Động Huyền Khí Tràng.

“Thì ra là như vậy.” Hàn Sâm nhìn Lục Đạo nói: “Ngươi tới đây cũng vì muốn nâng cấp hạch gen sao?”

Ai biết Lục Đạo lại lắc đầu nói: “Nếu ta muốn nâng cấp hạch gen cũng sẽ không tự hủy rồi tu lại, lần này ta sẽ tự mình tu luyện lại hạch gen từng bước, sẽ không mượn bất kỳ ngoại lực nào.”

“Vậy ngươi tới đây làm gì?” Hàn Sâm không hiểu nhìn Lục Đạo.

Lục Đạo cũng đầy nghỉ hoặc: “Chẳng lẽ ngươi tiến vào chiến trường gen không phải vì hạch gen Thần, cũng chỉ đơn thuần muốn nâng cấp hạch gen thôi sao?”

“Hạch gen Thần gì?” Hàn Sâm khẽ cau mày.

“Xem ra ngươi thật sự không biết.” Lục Đạo giải thích lại chuyện đó một lượt.

“Quả nhiên Minh Nguyệt giấu ta chuyện gì đó, ta nói mà, với thực lực của nàng thì không thể nào giết chết chiến hồn gen siêu cấp, làm sao có thể nâng cao đẳng cấp hạch gen của nàng được chứ, thì ra còn có một thứ gọi là hạch gen Thần, e rằng ngay từ đầu nàng tới đây là vì hạch gen Thần.” Sau khi Hàn Sâm nghe Lục Đạo nói thì đã nghĩ thông suốt tất cả.

Trong chiến trường gen vốn không tồn tại quang hạch siêu cấp, cho dù có giết chiến hồn gen siêu cấp cũng chỉ lấy được loại hạch gen không hoàn chỉnh như Hàn Sâm đã lấy được.

Loại hạch gen siêu cấp không hoàn chỉnh này không thể sử dụng bình thường, nhưng nó là chìa khóa để tiến vào chiến trường chính của Thần, cũng chỉ có lấy được loại hạch gen không hoàn chỉnh này mới có thể tiến vào chiến trường chính ấy.

Trong chiến trường chính sẽ có cơ hội tìm thấy hạch gen Thần, mà đường vào chiến trường chính của Thần chính là bia hạch gen ở các khu vực khác nhau.

Điều này hoàn toàn khác với những gì Minh Nguyệt đã nói với Hàn Sâm, nàng nói rằng có thể được truyền tống ra ngoài từ bia hạch gen, nhưng đó lại là cửa tiến vào chiến trường chính.

“Quả nhiên nữ nhân xinh đẹp đều sẽ lừa người, ngay từ đầu nàng chỉ muốn đến bia hạch gen, sau đó tiến vào chiến trường chính ư? Nói như vậy thì có lẽ nàng đã có hạch gen không hoàn chỉnh rồi.” Hàn Sâm thầm ngHĩ.

“Rốt cuộc hạch gen Thần có công dụng gì?” Hàn Sâm nhìn Lục Đạo rồi hỏi.

“Tác dụng của hạch gen Thần chính là cung cấp cho ngươi hạch gen bản mệnh thứ hai, trước kia ta không có cơ hội thử nghiệm, nhưng bây giờ lại muốn làm một cái thử.” Lục Đạo nói.

“Trước kia ngươi là cấp Đại Đế, không phải có thể dễ dàng lấy được hạch gen Thần sao?” Hàn Sâm nghỉ ngờ hỏi.

Lục Đạo lắc đầu nói: “Hạch gen bản mệnh vượt qua cấp Bảo Thạch thì không thể tiến vào chiến trường gen được, ta sinh ra đã là cấp Đại Đế, đương nhiên ta không thể tiến vào nơi này. Bây giờ chiến trường chính đã mở ra, lần này ta nhất định phải lấy được hạch gen Thần, thử cảm giác hạch gen bản mệnh thứ hai là gì.”

Hàn Sâm không có hứng thú với hạch gen thứ hai, sinh linh bình thường đều có thiên hướng thuộc tính, chỉ có thể ngưng tụ ra một hạch gen, nhưng thân thể hắn không có thiên hướng thuộc tính, đến hiện tại đã ngưng tụ ra tận bốn hạch gen, có nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, cho nên hắn không hề có ham muốn mãnh liệt phải đi chiếm lấy cái gì mà hạch gen Thần.

“Nếu ngươi đã đến, vậy hãy cùng ta đi chiến trường chính đi, có điều ngươi không cần kiêng dè gì, nếu có thực lực thì cứ đi cướp hạch gen Thần.” Lục Đạo mời Hàn Sâm đồng hành.

“Ta cũng không có hứng thú với hạch gen Thần lắm, ngươi có biết làm sao để rời khỏi chiến trường gen không?” Hàn Sâm hỏi.

“Đợi sau khi chiến trường chính đóng lại thì có thể đi ra từ truyền tống trận, ngay cả cái này mà ngươi cũng không biết sao? Vậy sao ngươi vào được chiến trường gen vậy?” Lục Đạo có chút kinh ngạc nhìn Hàn Sâm.

Hàn Sâm kể qua loa đại khái chuyện của mình một lượt, sau khi Lục Đạo nghe xong thì cau mày nói: “Ngươi bị Minh Nguyệt kia lừa rồi, chắc chắn nàng tới là để cướp hạch gen Thần, hơn nữa nàng có lẽ đã có hạch gen không hoàn chỉnh rồi.”

“Ta cũng cho là như vậy.” Hàn Sâm liếm môi nói: “Đừng để ta gặp lại nàng, nếu không ta nhất định sẽ cho nàng biết tay.”

Lục Đạo cười nói: “Nếu ngươi muốn gặp nàng thì chẳng phải dễ lắm sao, theo ta tới chiến trường chính đi, nếu như nàng chưa chết thì nhất định sẽ gặp được. Hơn nữa ở đó có rất nhiều hậu duệ sinh vật Thần siêu cấp và hậu duệ Đại Đế cường đại, đó chính là thời cơ tốt nhất để

rèn luyện nâng cao bản thân.

Hết chương 1478.

Chương 1479. Đối thủ

Hàn Sâm và Lục Đạo đi tiếp để tìm bia hạch gen tiến vào chiến trường chính.

Chiến trường chính không kết thúc thì Hàn Sâm cũng không ra được, ở lại chỗ này nếu gặp phải chiến hồn siêu cấp thì cũng nguy hiểm như vậy, chỉ bằng đi theo Lục Đạo, Lục Đạo là Đại Đế, cho dù không dùng hạch gen thì việc giết chết siêu cấp chiến hồn cũng không có áp lực

gì.

Lúc ở trên đường đi, Hàn Sâm còn thỉnh giáo Lục Đạo về Tâm Kiếm Đạo, sau khi Lục Đạo thấy biểu hiện của Hàn Sâm thì đã thẳng thắn chỉ điểm hắn cần phải chú ý những gì và thiếu sót ở đâu, điều này rất có lợi cho Hàn Sâm.

Dường như Lục Đạo hoàn toàn không thèm để ý những thứ này, thuận miệng nói cho Hàn Sâm hết những bí kỹ, khẩu quyết.

“Ta càng ngày càng mong đợi được đánh với ngươi một trận, ngươi phải nhanh trưởng thành mới được.” Lục Đạo nghiêm túc nói với Hàn Sâm.

“Ta cũng muốn nhanh chóng trưởng thành, nhưng không biết làm thế nào để hấp thụ được những tinh hoa gen sinh mệnh của sinh vật Thần siêu cấp.

Lục Đạo nói: “Muốn hấp thụ tinh hoa gen sinh mệnh cũng không khó, có điều ngươi phải có được sự đồng ý của tinh hoa gen sinh mệnh mới được, hoặc thực lực của ngươi đủ mạnh mới có thể trực tiếp hấp thụ hết bọn chúng.”

“Ý ngươi là, tinh hoa gen sinh mệnh có ý thức?” Hàn Sâm kinh ngạc nói.

Lục Đạo khẽ gật đầu: “Sự tiến hóa của sinh vật Thần siêu cấp khác với chúng ta, cuối cùng khi bọn chúng thăng cấp đến Tí Hộ Sở thứ năm thì chúng sẽ vứt bỏ, dùng tinh hoa gen sinh mệnh thuần túy để diễn sinh sinh mệnh. Tuy rằng trước khi bọn chúng chưa thăng cấp vẫn chưa đạt tới trình độ đó, nhưng tinh hoa gen sinh mệnh đã có ý thức rồi, thật ra thì giết chết bản thể của chúng cũng không hẳn là giết chết chúng, nếu tinh hoa gen sinh mệnh vẫn còn thì có nghĩa là bọn chúng vẫn sống.”

“Thì ra là như vậy, khó trách ta không hấp thụ được.” Lúc này Hàn Sâm mới hiểu, thì ra quả nhiên tinh hoa gen sinh mệnh có ý thức tự chủ, chẳng trách không bị khí tức mô phỏng của hắn lừa gạt.

Hàn Sâm lại hỏi Lục Đạo phải thế nào mới có thể có được tinh hoa gen sinh mệnh, nhưng Lục Đạo nói với hắn rằng không có phương pháp cố định, mỗi tinh hoa gen sinh mệnh có một phương pháp nhận biết khác nhau, thời cơ khác nhau, kinh nghiệm không hề thông dụng.

Hai người vừa tìm bia hạch gen vừa trò chuyện rôm rả, còn chưa tìm được bia hạch gen thì đột nhiên thấy phía trước có bóng người đi tới.

Chỉ thấy kẻ tới kia là mấy dị linh, khí tức trên người chúng đều hết sức kinh người, mặc dù tất cả đều chưa thăng cấp lên dị linh siêu cấp, nhưng mà chắc hẳn bản thân chúng cũng đều chỉ sau mỗi Đế Linh.

“Lục Đạo Đại Đế, không ngờ lại có thể gặp ngươi ở đây đấy, không biết Lục Đạo Đại Đế có đồng ý đồng hành cùng bọn ta không?” Mấy dị linh kia nhìn thấy Lục Đạo thì đều kinh ngạc, tên dị linh tóc đỏ dẫn đầu tiến lên nói.

“Ta đã quen độc lai độc vãng rồi, không thích đồng hành cùng người khác.” Lục Đạo lạnh nhạt nói.

Dị linh kia khẽ cau mày, nhìn Hàn Sâm bên cạnh Lục Đạo, chỉ Hàn Sâm nói: “Nếu Đại đế thích độc lai độc vãng, vậy tên nhân loại này là thế nào?”

Lục Đạo dửng dưng nói: “Hắn là đối thủ của ta.”

“Đối thủ?” Lục Đạo vừa nói ra, một đám dị linh đều kinh ngạc, nhìn Hàn Sâm với ánh mắt khác thường.

Lục Đạo khác với Đại Đế bình thường, hắn là cường giả chân chính đứng đầu Tí Hộ Sở thứ tư, ngay cả nhiều cường giả cấp Đại Đế cũng khó có ai được hắn coi là đối thủ.

Chỉ có một người đã từng được Lục Đạo coi là đối thủ, đó cũng chính là người áp đảo Lục Đạo chiếm vị trí thứ nhất trên bia hạch gen siêu cấp.

Rất nhiều dị linh đều nói, sở dĩ Lục Đạo tự hủy rồi tu lại chính là vì có thể vượt qua chính mình, bù đắp những thiếu sót bẩm sinh, đánh bại cường giả đứng đầu trên bia hạch gen kia.

Bây giờ Lục Đạo lại gọi một nhân loại là đối thủ, điều này khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.

“Vậy ta phải xem thử xem một nhân loại tầm thường sao lại xứng để làm đối thủ của Đại Đế ngươi.” Dị linh tóc đó bước ra một bước, tay cầm trường thương chỉ vào Hàn Sâm nói: “Báo tên đi, không có kẻ vô danh nào chết dưới thương của Xích Tiêu Long ta cả.”

“Hàn Sâm” Hàn Sâm hơi bất lực, hắn cũng không thích đánh nhau vô nghĩa, hao tổn sức lực mà không được gì.

Tuy nhiên Hàn Sâm vẫn nói ra tên họ mình, ban đầu khi hắn đánh nhau với Lục Đạo ở kho hạch gen, hắn đã sử dụng bản thể, cho nên trước mặt Lục Đạo, hắn cũng không cần phải che giấu gì, dứt khoát dùng tên mình.

Dị linh tóc đỏ sảng khoái, không nói hai lời, trực tiếp đâm một kích về phía Hàn Sâm, cây thương kia giống như được tu luyện, giống như độc long mang theo long khí cuồn cuồn đâm tới, còn chưa đâm trúng Hàn Sâm mà đất đá đều bị kiếm khí thổi tung tạo thành một rãnh sâu.

Lục Đạo mỉm cười lùi về phía sau, mấy dị linh đi theo dị linh tóc đỏ cũng lùi sang một bên.

Hàn Sâm cũng không nhượng bộ, rút Thái A Kiếm ra chém về phía long khí cuồn cuộn kia, sức mạnh cường đại khiến cho Thái A Kiếm cứng rắn trực tiếp tách đôi long khí, chém lên trường thương.

Hàn Sâm và Xích Tiêu Long không ai lùi bước, vậy mà cục diện lại là kẻ tám lạng người nửa cân.

Xích Tiêu Long hừ lạnh một tiếng, trường thương trong tay phóng to lên, hóa thành một con Hắc Long, trường thương được Xích Tiêu Long sử dụng, Hắc Long có tác dụng như một cây thương, nhưng bản thân lại có thể phun ra long tức đả thương kẻ địch, chẳng những uy lực lớn, còn khiến cho người ta khó lòng phòng bị.

Hàn Sâm lại không chút hoảng sợ, mặc cho hạch gen của Xích Tiêu Long thần kỳ quỷ dị, nhưng dù sao vẫn là hạch gen cấp Bảo Thạch, không thể áp chế sức mạnh của hắn.

Hàn Sâm mở Động Huyền Khí Tràng ra, đồng thời thi triển Quỷ Kiếm Thuật, sau khi học Quỷ Kiếm Thuật từ chỗ Minh Nguyệt thì Hàn Sâm đã luyện tập để càng phù hợp với Động Huyền Kinh.

Mặc dù bây giờ vẫn chưa tính là hoàn mỹ những cũng đã được Hàn Sâm luyện thuần thục rồi.

Lúc này phối hợp Động Huyền Kinh với Dịch Thiên Thuật, kiếm pháp vô cùng biến hóa, có thể lường trước được kẻ địch, không cần biết cây thương trong tay Xích Tiêu Long quỷ dị đến mức nào, dường như rất nhiều biến hóa đã nằm trong dự liệu của Hàn Sâm.

Xích Tiêu Long kinh hoàng phát hiện, cho dù thương pháp của hắn biến hóa như thế nào thì thanh kiếm của Hàn Sâm như đã biết trước một bước, nếu tiếp tục thì thân thể của mình sẽ trúng kiếm của Hàn Sâm.

Xích Tiêu Long đột nhiên trở nên nhát như thỏ đế, Hắc Long Thương trong tay mới vừa vung ra nửa đường đã phải thu lại, nếu tiếp tục như vậy, Xích Tiêu Long hoàn toàn không có năng lực công kích, bị một kiếm của Hàn Sâm đâm tới, chỉ có thể chặn lại lùi về sau.

Một đám dị linh đều cả kinh thất sắc, Xích Tiêu Long là kẻ mạnh nhất trong bọn họ, hơn nữa còn là hậu duệ Đại Đế, hạch gen Hắc Long Thương đã tung hoành một vùng lãnh thổ rộng lớn, gần như bất khả chiến bại, không ngờ rằng lại bị một nhân loại đánh cho tới mức không còn sức đánh trả, chỉ có thể liên tiếp lui về sau.

“Quả nhiên nhân loại này có chút khác thường, không hổ là sinh vật

mà Lục Đạo Đại Đế gọi là đối thủ.”

“Kiếm pháp đó thật sự biến ảo khó lường, ta nhìn lâu như vậy mà vẫn không thấy biến hóa lặp lại.”

“Quá đáng sợ, dường như hắn ta có thể nhìn thấu suy nghĩ của Xích Tiêu Long, cho dù Xích Tiêu Long đánh như thế nào cũng đều bị một kiếm của hắn phá giải, tại sao lại có kiếm pháp đáng sợ như vậy chứ.”

Hết chương 1479.

Chương 1480. Thiên Kiếm

Một đám dị linh đều kinh hãi, mà trong mắt Lục Đạo lại lóe lên một tia sáng kỳ dị, khen ngợi: “Kiếm này đã có được tinh hoa của Thiên Đạo.”

Chẳng qua chỉ hơn trăm kiếm mà Xích Tiêu Long đã không thể không bỏ Hắc Long Thương trong tay xuống, nếu không hai tay hắn sẽ bị chặt đứt.

Xích Tiêu Long lùi lại, mặt tái nhợt nhìn Hàn Sâm nói: “Không hổ là người mà Lục Đạo Đại Đế coi là đối thủ, Hàn Sâm, ta sẽ nhớ kỹ cái tên này”

Dứt lời, Xích Tiêu Long bèn xoay người đi, mấy dị linh kia cũng vội vàng đi theo hắn.

Hàn Sâm nhún vai, hắn không hề hy vọng người khác nhớ đến mình, đặc biệt là kẻ thù.

“Kiếm pháp của ngươi rất mạnh, nhưng có vẻ vẫn chưa hoàn mỹ, hơn nữa kiếm pháp này của ngươi không có kiếm tâm.”

“Quả thật không có kiếm tâm, thật ra thì cũng không tính là kiếm pháp.” Hàn Sâm mỉm cười.

Mặc dù bây giờ đã dung hợp với Quỷ Kiếm Thuật, nhưng vẫn lấy Động Huyền Kinh và Dịch Thiên thuật làm chủ, kiếm pháp chỉ là phụ, nòng cốt vẫn là suy luận, phán đoán trước, bày cuộc, bản thân kiếm pháp là thứ yếu.

Cho nên Lục Đạo mới nói kiếm pháp của Hàn Sâm không có kiếm tâm, có điều Hàn Sâm cũng không phải là người chuyên luyện kiếm pháp, đối với hắn việc kiếm tâm có hay không cũng không quan trọng.

Lúc trên đường đi, Lục Đạo cũng thỉnh giáo Hàn Sâm những nghỉ vấn liên quan tới Quỷ Kiếm Thuật, Hàn Sâm cũng không giấu giếm trả lời những nghi vấn của Lục Đạo.

Bất kể là Động Phá Huyền Cơ Thuật của Động Huyền Kinh, hay Dĩ Thiên Vi Cục của Dịch Thiên Thuật thì đều không phải học kỹ xảo là được. Nếu bản thân không có lòng dạ và ý thức thì dù có dạy như thế nào cũng không được, nếu có thiên phú như vậ thì cho dù không dạy, chỉ nhìn thôi cũng sẽ hiểu được.

“Đáng tiếc ngươi không phải là người luyện kiếm pháp chân chính, bằng không kiếm pháp này thật sự có thể thông thiên đạo.” Sau khi Lục Đạo hiểu sâu sắc, không khỏi thở dài nói.

Dọc theo đường đi, Lục Đạo đã học được rất nhiều Quỷ Kiếm Thuật, cũng biểu diễn kiếm pháp Lục Đạo của mình cho Hàn Sâm xem, điều này cũng rất có ích cho Hàn Sâm.

Mỗi một đạo kiếm pháp của Lục Đạo đều có một phong cách riêng, dưới Lục Đạo giống như mỗi người một vẻ, Quỷ Kiếm Thuật chỉ bao gồm biến hóa kiếm thuật trong thiên hạ, mà kiếm pháp Lục Đạo đã vượt qua biến hóa của bản thân kiếm thuật, giữa hai bên không hề có xung đột.

Đi gần nửa tháng mà Hàn Sâm không hề thấy Trác Đông Lai và Minh Nguyệt đâu, cũng không biết rốt cuộc bọn họ chạy đi đâu rồi, hay là đã vào chiến trường chính rồi.

Nhưng cuối cùng bọn họ cũng tìm được một tấm bia hạch gen, ngoài bia hạch gen còn có không ít dị linh đang đứng đó, trong đó có Xích Tiêu Long.

“Ta nghe bọn Xích Tiêu Long nói Lục Đạo Đại Đế đang ở đây, cho nên vẫn ở đây chờ ngươi đến mãi, may mà không phải thất vọng.” Một dị linh tóc trắng tuấn mỹ nhìn Lục Đạo cười nói.

“Ngươi là ai?” Lục Đạo lạnh nhạt nhìn dị linh tóc trắng rồi hỏi. “Ta là Tu Di, nhi tử của Hư Lô Đại Đế” dị linh tóc trắng nói. “Thì ra là nhi tử của Hư Lô.” Lục Đạo thờ ơ nói, không nói thêm gì nữa.

Tu Di cũng không tức giận, Lục Đạo và hắn vốn không cùng đẳng cấp, năm đó phụ thân hắn - Hư Lô Đại Đế cũng bại dưới tay Lục Đạo.

Mặc dù trong lòng Tu Di rất muốn khiêu chiến với Lục Đạo để rửa nhục cho phụ thân, nhưng trước khi nâng cấp hạch gen thì hắn lại không dám đề cập tới.

“Ngươi chính là Thiên Kiếm Hàn Sâm ư2” Tu Di nhìn Hàn Sâm từ trên xuống dưới hỏi.

“Ta là Hàn Sâm, không sai, nhưng ta không biết Thiên Kiếm là cái gì hết.” Hàn Sâm nhún vai nói.

Tu Di nghiêm túc nói: “Nếu ngay cả Lục Đạo Đại Đế cũng đã nói kiếm pháp của ngươi đã thông thiên đạo thì đương nhiên cái tên Thiên Kiếm không giả được, thứ ta tu luyện cũng là kiếm đạo, cho nên ta muốn lĩnh giáo Thiên Kiếm đạo của ngươi.”

Dứt lời, Tu Di đã rút kiếm trên tay ra, thanh kiếm của hắn rất cổ quái, nó giống như một cây kim thép dài, lưỡi kiếm thật sự rất nhỏ.

Hàn Sâm cũng rút Thái A Kiếm ra, mặc dù hắn không thích đánh nhau vô nghĩa,

Nhưng ở đây, hắn lại không thể lộ ra vẻ yếu đuối, nếu không sau khi vào chiến trường chính thì sao có thể giành lấy hạch gen Thần được.

Mặc dù hắn không có dục vọng quá lớn với hạch gen Thần, nhưng tới cũng đã tới rồi, nếu có đồ tốt thì đương nhiên vẫn muốn tranh một phen.

Xích Tiêu Long và dị linh cũng nhìn Hàn Sâm và Tu Di, rất mong đợi trận chiến này.

Mặc dù Hàn Sâm là đối thủ mà Lục Đạo chính miệng thừa nhận, nhưng sức mạnh của Hàn Sâm vẫn chưa đạt tới siêu cấp, hơn nữa Lục Đạo cũng chưa đánh với hắn, có lẽ chỉ là được Lục Đạo công nhận tiềm năng.

Mà Tu Di cũng không phải là Đế nhị đại bình thường, phụ thân hắn là Hư Lô Đại Đế, mẫu thân hắn cũng là Đại Đế tiếng tăm lẫy lừng, Tu Di sở hữu những ưu điểm di truyền của cả hai vị Đại Đế, thậm chí còn giỏi hơn cha mẹ, tương lai nếu đạt thành tựu siêu cấp, thì có thể khiêu chiến những nhân vật tồn tại như Lục Đạo.

Sở dĩ cha mẹ hắn kết hợp với nhau cũng là vì mục tiêu này, để đời sau của bọn họ có thể trở thành tồn tại cao nhất Tí Hộ Sở thứ tư, thậm chí còn thăng cấp lên Tí Hộ Sở thứ năm.

Sự ra đời của Tu Di cũng không khiến bọn họ thất vọng, với thiên phú và năng lực vô cùng mạnh mẽ, tiềm lực của hắn còn mạnh hơn cả bản thân cha mẹ.

Tu Di thấy Hàn Sâm cũng đã rút kiếm ra, thế là không nói thêm gì nữa, thanh kiếm trên tay chém thẳng vào Hàn Sâm.

Thanh Kiếm kia mỏng như kim thêu vậy, hơn nữa không nhìn thấy thần quang tỏa ra, thế mà Tu Di lại xem nó như một cây kiếm, quả không thể nào ngờ tới.

Thái A Kiếm trong tay Hàn Sâm cũng bổ tới, hai kiếm chạm nhau, đột nhiên Hàn Sâm cảm giác được một luồng sức mạnh cực lớn tấn công tới, thân thể không tự chủ được lùi về sau, hai chân vững vàng như đinh đóng xuống đất, gắng gượng kéo thành hai rãnh sâu dài hàng trăm mét trên mặt đất.

Hàn Sâm chỉ cảm thấy tay cầm kiếm cũng khế run lên, hổ khẩu cũng rách toác, hắn thầm hơi kinh ngạc: “Sao mà nột dị linh cấp Bảo Thạch có thể có sức mạnh cường đại tới như vậy? Gần như sức mạnh này ngang ngửa với sinh vật Thần siêu cấp rồi.”

Tu Di lại chém về phía Hàn Sâm một lần nữa, đồng thời lạnh nhạt nói: “Kiếm của ta cũng gọi là Tu Di, hạch gen cấp Bảo Thạch, có sức mạnh như núi.”

Bây giờ Hàn Sâm mới hiểu được, thì ra là kiếm trong tay Tu Di cổ quái chứ không phải sức mạnh cơ thể hắn cường đại tới như vậy.

Xích Tiêu Long và dị linh cũng đều thán phục: “Không hổ là Tu Di, uy lực trong một kiếm quá lớn, quả thật không phải chuyện bọn ta có thể làm được.”

“Hắn vẫn chưa được thăng cấp tới siêu cấp, nếu mà đạt đến siêu cấp, vậy Tu Di Kiếm kia còn mạnh đến mức nào chứ, e rằng ngay cả Đại Đế cũng chưa chắc có thể ngăn cản uy lực từ một kiếm của hắn.”

“Kiếm lực như vậy, quả thật quá kinh khủng.”

Mặt Hàn Sâm lại không đổi sắc, hắn vẫy bàn tay tê dại của mình, đổi kiếm sang tay trái, vậy mà dùng tay trái nghênh tiếp Tu Di.

Thực lực mạnh không có nghĩa là tất cả, ít nhất dưới Động Huyền Kinh của Hàn Sâm, sức mạnh đó chỉ là vô dụng.

Nhất cử nhất động của Tu Di đều được Hàn Sâm ghi lại trong đầu, đồng thời Thái A Kiếm cũng đâm về phía Tu Di. Hết chương 1480.

Chương 1481. Chiến trường chính

Sức mạnh tuyệt đối mà không có sự chèo chống của tốc độ tuyệt đối thì rõ ràng khó có thể tạo thành những phiền toái quá lớn cho Hàn Sâm.

Dù cho có mạnh đến đâu, nếu không đụng được vào Hàn Sâm thì cũng không có tác dụng gì. Tu Di Kiếm mạnh như núi, không thua gì sức mạnh của sinh vật Thần siêu cấp.

Nhưng dưới Động Huyền Khí Tràng của Hàn Sâm, nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong sự tính toán của Hàn Sâm, giống như một con rối, không thể nào đụng vào Hàn Sâm.

Cho dù Tu Di muốn lấy mạng liều mạng thì cũng không có cơ hội, cho dù hắn có cố gắng như thế nào thì cũng giống như đã bàn bạc trước với Hàn Sâm vậy, mọi đường kiếm đều không thể nào chạm vào một góc áo Hàn Sâm.

Thái A Kiếm trong tay Hàn Sâm tùy ý tự nhiên, kiếm chỉ thẳng tới, Tu Di không thể không tránh đi để bảo toàn tính mạng, Tu Di không có kiếm lực cường đại,

không thể không ngậm ngùi rút lui.

Xích Tiêu Long và một đám dị linh đều khiếp sợ, ngay cả một cường giả như Tu Di cũng không có sức đánh trả dưới kiếm Hàn Sâm, hắn cứ lui nữa lui mãi, cuối cùng cơ thể va vào bia hạch gen, không còn đường lui nữa.

Tu Di hét lớn một tiếng, dứt khoát nhắm hai mắt lại, vung loạn xa Tu Di Kiếm trong tay, không phải hắn không muốn đấu tiếp mà hắn đã bất lực rồi, lui cũng không được mà đánh cũng không được, ngay cả ngăn cản kiếm của Hàn Sâm cũng không thể.

Thái A Kiếm trong tay Hàn Sâm dừng lại, không đâm hắn, giết Tu Di ở đây cũng vô dụng, hắn vẫn có thể sống lại, chỉ thêm một kẻ thù mà thôi.

Hắn trở tay cắm Thái A Kiếm về trong vỏ, Hàn Sâm lui về bên cạnh Lục Đạo.

“Kiếm pháp của các hạ thật lợi hại, không hổ là Thiên Kiếm, Tu Di ta thua rồi.” Tu Di dứt khoát không dây dưa thêm.

“Thời gian cũng sắp tới rồi, vào chiến trường chính đi.” Lục Đạo thản nhiên nói, lập tức tới trước bia hạch gen, hắn bỏ hạch gen chưa hoàn chỉnh vào rãnh bên trong bia hạch gen.

Đột nhiên hạch gen chưa hoàn chỉnh kia tỏa ra một tia sáng chói lòa, chiếu lên người Lục Đạo, hút Lục Đạo vào trong bia hạch gen.

Hàn Sâm cũng lấy hạch gen chưa hoàn chỉnh của mình ra, bỏ vào bên †rong rãnh, cũng tiến vào bia hạch gen giống như Lục Đạo.

Sau khi thị giác trở lại bình thường, Hàn Sâm phát hiện ra bản thân đã tới một chiến trường rất lớn, mà vị trí của hắn đứng là khán đài của đấu trường.

Ngoài hắn ra, trên khán đài còn rất nhiều dị linh và dị sinh vật, chẳng qua bây giờ cho dù là dị linh hay là dị sinh vật, dù bình thường là tử địch, thì ở đây cũng không lập tức đánh nhau, bọn họ đều đang nhìn đấu trường bên dưới.

Lúc này, trong đấu trường, có một cặp thú hung dữ đang chiến đấu, trong đó có một con sư tử thép, con còn lại là xà nữ sáu tay, hai con quái vật đang chiến đấu điên cuồng, những sinh vật khác chỉ đứng trên khán đài để xem cuộc chiến.

Hàn Sâm nhìn xung quanh, bởi vì đấu trường này quá lớn, với thị lực của Hàn Sâm không thể nào nhìn thấy có những sinh vật nào ở khán đài đối diện, Lục Đạo cũng không ở bên cạnh hắn, không biết là ở đâu trong đấu trường.

“Minh Nguyệt!” Hắn không nhìn thấy Lục Đạo nhưng lại nhìn thấy Minh Nguyệt mà lâu nay chưa tìm được, Hàn Sâm vừa đi qua vừa gọi.

Minh Nguyệt thấy Hàn Sâm, lại chỉ thản nhiên nói: “Không ngờ ngươi có thể tới được nơi này.”

“Lão Trác đâu?” Hàn Sâm đã biết Minh Nguyệt lừa hắn rất nhiều chuyện, cũng không khỏi thêm gì cả, hắn chỉ hơi lo lắng cho Trác Đông Lai thôi.

Minh Nguyệt nói: “Ngươi yên tâm, hắn không sao, chẳng qua bởi vì không có được hạch gen cho nên không vào được chiến trường chính, bây giờ đang chờ ở ngoài bia hạch gen. Trái lại là ngươi, vậy mà có thể vào được chiến trường chính, chẳng lẽ ngươi giết được con Hỏa Vĩ Điệp Vương kia rồi?”

“Mục tiêu của ngươi là ở đây ư?” Hàn Sâm cau mày hỏi.

Minh Nguyệt khẽ gật đầu: “Bây giờ ta cũng không cần gạt ngươi, ta đến đây là vì nơi này, cái này còn phải cám ơn ngươi trợ giúp, chờ sau khi ra ngoài, chắc chắn Minh tộc sẽ hậu tạ ngươi.”

Hàn Sâm lạnh nhạt nói: “Ngay cả năng lực tự mình đi tới đây mà ngươi cũng không có, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể giành được hạch gen Thần ư?”

“Xem ra ngươi đã biết không ít chuyện.” Minh Nguyệt khẽ mỉm cười: “Có điều ngươi không cần lo lắng cho ta, ta tự có cách, ngươi giúp ta tới đây coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, không cần phải nghĩ tới chuyện khác.”

“Sơ rằng ngươi chưa chắc có được những gì ngươi muốn.” Hàn Sâm cười lạnh nói.

“Không ai có thể ngăn cản ta lấy hạch gen Thần.” Mặt Minh Nguyệt lại đầy vẻ kiên định.

Hàn Sâm không nói gì nữa, bèn ngồi xuống bên cạnh, hắn muốn nhìn thử xem rốt cuộc Minh Nguyệt dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể cướp được hạch gen Thần giữa nhiều cường giả tới như vậy.

Mặc dù thực lực của nàng không tệ, nhưng ở chiến trường chính cũng không tính là xuất sắc, cũng không biết rốt cuộc tự tin của nàng từ đâu mà ra.

“Nể tình ngươi bảo vệ ta tới đây, ta muốn khuyên ngươi một câu, đứng ở đây nhìn là được rồi, đừng có tham chiến, mặc dù thực lực của ngươi cũng không tệ, nhưng ở đây có quá nhiều cường giả, ngươi không có chút cơ hội nào đâu. Cho dù là ta, nếu không có chuẩn bị trước cũng không dám tranh hạch gen Thần.” Minh Nguyệt nói với Hàn Sâm ngồi bên cạnh.

“Đó là việc của ta.” Hàn Sâm thản nhiên nói một câu.

Đương nhiên hắn muốn tham chiến, không chỉ muốn tham chiến, mà còn muốn đoạt hạch gen Thần, tốt nhất có thể khiến Minh Nguyệt vui mừng vô ích một phen.

Chẳng qua bây giờ Hàn Sâm vẫn không rõ rốt cuộc Minh Nguyệt dựa vào đâu mà tự tin tới vậy.

Minh Nguyệt còn muốn nói điều gì đó thì thấy hai hậu duệ sinh vật Thần siêu cấp trong đấu trường đã phân thắng bại rồi, con sư tử thép kia bị xà nữ sáu tay xé một chân, hét lên thảm thiết rồi rời khỏi chiến trường.

May là nó lui nhanh, nếu không sợ rằng nó sẽ mất mạng.

Đột nhiên hắn thấy viên hạch gen trong tay Minh Nguyệt tỏa ra ánh sáng kỳ dị, đồng thời trước mặt nàng cũng xuất hiện một cánh cổng ánh sáng.

“Ta khuyên ngươi cũng là có ý tốt, đây không phải là nơi ngươi nên tới.” Minh Nguyệt nói rồi bước vào cánh cổng ánh sáng, khi xuất hiện lần nữa thì nàng đã ở trên đấu trường.

Đồng thời ở bên kia đấu trường, một dị linh cũng tiến vào.

Tay dị linh kia cầm một cây đại chùy, bước lên không nói lời nào đã đánh về phía Minh Nguyệt, đầu chùy hình thành một khí bạo khủng bố, dường như đến cả núi cũng có thể nổ tung.

Minh Nguyệt triệu hồi U Minh Tán của nàng ra, chẳng qua bây giờ U Minh Tán trông hơi khác.

“Quái lạ! Tại sao khí tức trên U Minh Tán của nàng lại trở nên mạnh mẽ rồi?” Hàn Sâm khẽ cau mày nhìn cái ô trong tay Minh Nguyệt, bây giờ U Minh Tán mạnh hơn rất nhiều so với cái hắn nhìn thấy trước đây, thậm chí không thua kém gì hạch gen siêu cấp.

Đại chùy trong tay dị linh kia lại nện xuống, Minh Nguyệt lại không né tránh, U Minh Tán trong tay xoay tròn, hình thành một vòng xoáy U Minh khổng lồ trên mặt ô.

Đại chùy đánh trúng lập tức bị hút vào trong vòng xoáy, dị linh kia dùng hai tay nắm lấy chuôi chùy muốn kéo ra ngoài, nhưng lực hút quá kinh người, thế là cả dị linh và chùy đều bị hút vào bên trong.

Đợi khi U Minh Tán dừng xoay, phía trên mặt ô có thêm hình một dị linh đang cầm chùy.

Tất cả dị linh và dị sinh vật đứng xem trên khán đài đều biến sắc, dù gì đó cũng là dị linh đời sau cấp Đế, vừa đối mặt mà đã bị hút vào trong ô, không biết sống chết thế nào.

“Không đúng… quá không bình thường… Chắc chắn sức mạnh trước đây của U Minh Tán không mạnh như vậy, chẳng lẽ nàng đã được thăng cấp lên hạch gen siêu cấp rồi ư? Nhưng đây là chiến trường gen, không phải chỉ cho phép những sinh vật dưới cấp Bảo Thạch tiến vào sao?” Hàn Sâm khẽ cau mày.

“Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ, lần này cho dù ai tới, người cuối cùng lấy được hạch gen Thần nhất định là ta” Minh Nguyệt trở về từ cánh cổng ánh sáng, ngồi bên cạnh Hàn Sâm, tự tin nói.

Hết chương 1481.

Chương 1482. Nhận thua

“Nếu ngươi có thực lực như vậy thì cần gì phải giả bộ đáng thương?” Hàn Sâm dửng dưng nói.

Minh Nguyệt lắc đầu: “Cũng không tính là giả bộ đáng thương, mặc dù †a có cách có thể tăng cường sức mạnh của U Minh Tán, khiến nó tạm thời đạt tới cấp hạch gen siêu cấp, nhưng thời gian rất có hạn, ta phải giữ lại để sử dụng ở chiến trường chính nữa, mới có thể đoạt được hạch gen Thần, trước khi tới đây, dù có chết ta cũng sẽ không sử dụng nó. Cho nên, vẫn phải cảm ơn ngươi và Trác Đông Lai đã giúp ta tới được đây.”

Hàn Sâm không nói gì nữa, mặc dù đây vốn là việc hắn phải làm, nhưng bị Minh Nguyệt lừa dối như thế vẫn khiến hắn rất khó chịu.

Minh Nguyệt còn muốn nói điều gì đó, lại thấy hạch gen không hoàn chỉnh trong tay Hàn Sâm sáng lên, đồng thời một cánh cổng ánh sáng cũng mở ra trước mặt Hàn Sâm, có vẻ như đã đến lượt hắn xuất chiến rồi.

“Ngươi chỉ là một nhân loại, chết rồi thì không có cơ hội sống lại, ở đây cường giả như mây, nếu ta là ngươi, sẽ không tham gia loại chiến đấu vô nghĩa, hơn nữa còn nguy hiểm đến tính mạng này.”

“Ta cũng không thích tham gia vào những trận chiến vô nghĩa, cho nên †a phải lấy được hạch gen Thần, vậy thì nó mới có ý nghĩa.” Hàn Sâm thản nhiên nói một câu rồi bước vào trong cánh cổng ánh sáng, xuất hiện trong đấu trường.

Minh Nguyệt thở dài nói với chính mình: “Mặc dù hơi có lỗi với ngươi, nhưng có điều lần này ta phải lấy được hạch gen Thần.”

Dứt lời, ánh mắt của Minh Nguyệt tập trung vào trên đấu trường, nàng nhìn thấy đối thủ của Hàn Sâm hóa ra lại là Xích Tiêu Long, không nhịn được khẽ cau mày: “Xích Tiêu Long là hậu duệ của Đại Đế, xem ra vận khí của Hàn Sâm không được tốt lắm, cho dù có thể thắng trận này, sợ rằng hắn sẽ phải bỏ ra một cái giá không nhỏ. Có điều như vậy cũng tốt, tránh cho ta gặp hắn, một nhân loại thú vị như vậy, ta cũng không đành lòng thu hắn vào U Minh Tán để luyện hóa.”

Hàn Sâm thấy Xích Tiêu Long, Xích Tiêu Long cũng nhìn thấy Hàn Sâm, hai người cũng không nhịn được hơi ngẩn người, sau đó Xích Tiêu Long nở nụ cười khổ: “Xui thật đấy, không ngờ trận đầu đã gặp phải ngươi.”

Hàn Sâm cười một tiếng không nói gì, Xích Tiêu Long bất đắc dĩ lắc đầu: “Cũng được, dù sao sớm muộn đều thua, có thể thua dưới tay Thiên Kiếm của ngươi, vậy cũng không tính là mất mặt.”

Dứt lời, Xích Tiêu Long lại trực tiếp bỏ quyền nhận thua, lui ra khỏi cuộc chiến.

Xích Tiêu Long là hậu duệ của Đại Đế, vẫn có chút tiếng tăm trong giới dị linh, bây giờ Xích Tiêu Long chưa đấu đã nhận thua khiến rất nhiều dị linh đều ngạc nhiên, rối rít hỏi thăm có chuyện gì xảy ra, cũng như rốt cuộc kẻ đối chiến với Xích Tiêu Long là ai.

Minh Nguyệt ngạc nhiên, sau khi Xích Tiêu Long gặp phải Hàn Sâm lại chủ động đầu hàng, điều này thật sự khiến nàng hơi bất ngờ, nhất thời không đoán được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Hàn Sâm đi ra từ trong cánh cổng ánh sáng, vẫn ngồi lại chỗ cũ.

Minh Nguyệt nhìn hắn không có ý muốn nói chuyện, không nhịn được hỏi: “Tại sao Xích Tiêu Long lại nhận thua?”

“Có lẽ do ta may mắn, hoặc là hắn thấy ta anh tuấn nên không nỡ làm tổn thương ta, cho nên chủ động nhận thua chăng?” Hàn Sâm mỉm cười nói.

Đương nhiên Minh Nguyệt không tin mấy lời nhảm nhí của hắn, nhưng cũng không để trong lòng, mặc dù Xích Tiêu Long là hậu duệ của Đại Đế, nhưng cũng không được coi là quá mạnh, hơn nữa cũng không phải đối thủ của Minh Nguyệt, cho nên Minh Nguyệt cũng không quá quan tâm.

Không ngừng có cường giả tiến vào đấu trường khiêu chiến, cho dù là dị sinh vật hay dị linh, trong đó có rất nhiều cường giả.

Sau khi Lục Đạo ra sân, Minh Nguyệt biến sắc: “Lục Đạo Đại Đế cũng tới chiến trường gen.”

“Không phải ngươi đã thắng chắc sao, ai tới có liên quan gì chứ?” Hàn Sâm chế nhạo nói.

“Lục Đạo Đại Đế thì khác, mặc dù hắn không có hạch gen siêu cấp, nhưng thân thể hắn vẫn là thân thể của Đại Đế, cho dù là ta thì cũng

không chắc trăm phần trăm có thể đánh bại hắn.” Minh Nguyệt nghiêm trọng nói.

Hàn Sâm mím môi không nói gì nữa, mặc dù Minh Nguyệt rất xảo quyệt, đáng tiếc nàng cũng không phải là người tu hành chân chính, cho dù có hạch gen siêu cấp trợ lực, nhưng nói về lực chiến đấu thực sự, Hàn Sâm không mấy coi trọng nàng.

Đừng nói là gặp Lục Đạo, cho dù đối đầu với mình, nàng cũng chưa chắc có thể thắng.

Cho dù hạch gen siêu cấp có mạnh đến đâu đi nữa, vậy cũng phải đòi hỏi người sử dụng phát huy được sức mạnh thực sự của nó, bản thân Minh Nguyệt chưa đạt tới siêu cấp, cũng không phải là người một lòng tu hành, rất khó có thể phát huy được sức mạnh của U Minh Tán siêu cấp.

Bởi vì sinh vật có thể tiến vào chiến trường chính không nhiều, cũng chỉ có vài giờ, vòng đối chiến thứ nhất cũng đã kết thúc, bắt đầu vòng đấu thứ hai.

Sinh vật thất bại đã mất đi cơ hội tái chiến, người thắng lại tiếp tục phân chia thắng bại.

Rất nhanh lại đến lượt Minh Nguyệt, quả thật U Minh Tán của nàng rất lợi hại, vừa đối mặt đã thu một sinh vật Thần siêu cấp vào trong ô, biến thành một hình vẽ trên mặt ô.

“Rốt cuộc nữ dị linh đó là thần thánh phương nào, thủ đoạn thật lợi hại.”

“Nếu như ta không nhìn lầm, sức mạnh của nàng là lực U Minh, có lẽ đã từng tung hoành ngang dọc Tí Hộ Sở thứ tư, hậu duệ Minh tộc tiếng †ăm lừng lẫy.

“Minh tộc mà lại mạnh tới vậy ư? Tại sao nhiều năm trở lại đây không nghe tới chuyện của bọn họ nhỉ?”

“Quả thật trận chiến năm đó quá thảm khốc, rất nhiều chủng tộc cường đại đều đã ẩn nấp, Minh tộc chỉ là một trong số đó thôi.”

“Ta thấy hạch gen Thần lần này, sợ rằng sẽ rơi vào tay Lục Đạo Đại Đế hoặc nữ dị linh Minh tộc đó rồi, có lẽ chúng ta chẳng có cơ hội nào đâu.”

“Vốn dĩ cũng chỉ tới đây mở mang kiến thức mà thôi, có cường giả như thế ở đây, chúng ta làm gì có cơ hội.”

“Thật đáng sợ, ngay cả hậu thế sinh vật Thần siêu cấp có hạch gen cấp Bảo Thạch cũng không thể chống lại sức mạnh của chiếc ô đó, trực tiếp bị tiêu diệt, không biết Lục Đạo có thể phá hủy chiếc ô của nàng không.”

“Nếu ta gặp nàng thì chỉ có thể bỏ cuộc ngay lập tức, nếu bị nàng thu vào trong ô, không biết còn có thể trở lại đá linh hồn để hồi sinh không.”

Mọi người bàn luận sôi nổi, đều cảm thấy kinh ngạc trước sức mạnh của Minh Nguyệt.

Một lúc sau, lại đến lượt Hàn Sâm xuất chiến, sau khi Hàn Sâm tiến vào đấu trường, thấy đối thủ của mình bước ra từ cánh cổng ánh sáng, lại hơi ngẩn ra.

“Hôm nay làm sao vậy, không ngờ lại đụng phải người quen.” Hàn Sâm liếm môi, nhìn Tu Di đối diện cũng đang kinh ngạc.

Mà người theo dõi cuộc chiến của Hàn Sâm và Tu Di đều có chút phấn khích.

Hàn Sâm là nhân loại có thể khiến cho Xích Tiêu Long nhận thua, mà Tu Di là kết tỉnh của hai vị Đại Đế, thiên phú không phải hạng tầm thường có thể sánh được, cũng là một Đại Đế đời thứ hai có tiếng trong giới dị linh.

Hai cường giả như vậy giao chiến, đương nhiên khiến tất cả sinh linh khá mong đợi.

“Không biết bọn họ ai mạnh hơn ai?”

“Đương nhiên là Tu Di rồi, đây chính đời sau của hai vị Đại Đế, nghe nói thực lực của hắn mạnh mẽ vô cùng, mặc dù vân chỉ là hạch gen cấp Bảo Thạch nhưng sức mạnh miễn cưỡng có thể so với sinh vật Thần siêu cấp.

“Sao lần này lại xuất hiện nhiều cường giả đáng sợ như vậy, khó nói trước được hạch gen Thần sẽ rơi vào tay ai rồi.”

Hết chương 1482.

Chương 1483. Kiếm pháp giống Thần Minh

Nhìn thấy đối thủ của Hàn Sâm là Tu Di, Minh Nguyệt cũng không nhịn được mà hơi cau mày, nàng lẩm bẩm nói: “Sức mạnh của Tu Di quá cường đại, nếu như hắn dùng toàn lực tấn công thì e rằng ngay cả cơ hội nhận thua cũng không có, nếu ta là ngươi, bây giờ cứ trực tiếp nhận thua đi.”

Trong đấu trường, Tu Di bước qua phía Hàn Sâm, trực tiếp đi đến trước mặt Hàn Sâm, nhưng không rút kiếm, chỉ nhìn Hàn Sâm rồi nói: “Ta nghe nói từ đồng tộc nhân loại của ngươi rằng, bất cứ món đồ gì của nhân loại các ngươi đều có giá, thế thì giá cả bộ kiếm pháp của ngươi như nào? Ta muốn đưa ra một cái giá gì đó, ngươi có chịu dạy ta kiếm pháp không?”

Lúc Tu Di vừa dứt lời, đám người quan sát trận chiến trên khán đài đều ồ cả lên.

Nhi tử của hai vị Đại Đế - Tu Di tiếng tăm lừng lẫy trong số Đại Đế đời thứ hai, vậy mà lại muốn học kiếm pháp của một tên nhân loại, điều này thật sự rất đáng kinh ngạc.

“Một quả hạch gen siêu cấp, ngươi muốn học kiếm pháp gì thì ta đều sẽ dạy cho ngươi hết.” Hàn Sâm nói.

“Được thôi, có điều ta không mang được hạch gen siêu cấp đến đây, đợi sau khi rời khỏi chiến trường hạch gen, ngươi có thể đến Tí Hộ Sở Hư Lô tìm ta, hoặc là ngươi nói một địa điểm, ta tới tìm ngươi. Tu Di không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đồng ý một cái rụp, cứ như theo cách nhìn của hắn thì kiếm pháp của Hàn Sâm còn quý hơn một quả hạch gen siêu cấp.

Thậm chí các sinh vật trên đài quan sát còn náo động hơn, suy cho cùng quả hạch gen siêu cấp không phải là thứ mà ai cũng có được, nhiều người trong số họ đã luyện tập chăm chỉ trong nhiều năm chỉ để cô đặc lại một quả hạch gen siêu cấp cho mình mà thôi.

Vậy mà bây giờ Tu Di lại dùng hạch gen siêu cấp để đổi lấy kiếm pháp của Hàn Sâm, điều này càng làm cho bọn họ thêm tò mò hơn, rốt cuộc Hàn Sâm có kiếm pháp gì mà đáng giá bằng một quả hạch gen siêu cấp.

“Có dịp thì ta sẽ tới Tí Hộ Sở Hư Lô tìm ngươi.” Lúc nãy Hàn Sâm cũng chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ rằng Tu Di lại đồng ý, không khỏi cảm thán Đại Đế đời thứ hai trâu bò, ngay cả hạch gen siêu cấp cũng coi thường, nói cho là cho.

“Nói chuyện làm ăn xong rồi, nên làm chính sự thôi, ra tay đi.” Hàn Sâm rút Thái A Kiếm ra nói.

“Ra tay cái gì? Nếu ta đánh thắng ngươi thì cần gì phải học kiếm pháp của ngươi, ta nhận thua, ngươi nhớ đến Tí Hộ Sở Hư Lô tìm ta.” Tu Di nói một cách tự nhiên.

Trước sự choáng váng của mọi người, Tu Di đã đầu hàng và rút lui khỏi đấu trường.

Vẻ mặt Minh Nguyệt càng thêm phức tạp, nàng có nằm mơ cũng không ngờ rằng, vậy mà trận chiến sẽ kết thúc như vậy.

“Rốt cuộc hắn đã làm gì trong khoảng thời gian tách nhau ra ấy?” Đột nhiên Minh Nguyệt phát hiện, vốn dĩ nàng cho rằng mình rất hiểu Hàn Sâm, giờ bỗng nhiên thấy vô cùng xa lạ.

Hàn Sâm quay lại ngồi vào chỗ cũ, lần này Minh Nguyệt chỉ nhìn thấy hắn không nói chuyện, vốn dĩ Minh Nguyệt không coi Hàn Sâm là đối thủ cạnh tranh, nhưng bây giờ không thể không bắt đầu nghiêm túc nhìn nhận với Hàn Sâm.

Ngay cả Đại Đế đời thứ hai là Tu Di cũng tự nhận không phải là đối thủ của Hàn Sâm, điều này khiến cho Minh Nguyệt cũng cảm thấy áp lực.

Dị linh và dị sinh vật bốn phía đều quan sát Hàn Sâm và Minh Nguyệt, có ý kiến thảo luận về Hàn Sâm, cũng có ý kiến thảo luận về Minh Nguyệt, nhưng cả hai đều có mối quan tâm riêng và không nói ra.

Tuy rằng thắng hai trận liên tiếp dễ như trở bàn tay, thậm chí còn khiến cho một đám dị linh và dị sinh vật biết tên tuổi của mình, nhưng đối với Hàn Sâm mà nói, điều đó chẳng giúp được gì nhiều cho hắn.

Muốn lấy được hạch gen Thần, hắn trước sau vẫn phải đánh một trận với Minh Nguyệt hoặc Lục Đạo, nếu như may mắn thì trước khi hắn gặp hai người, bọn họ đã phân thắng bại được trước một bước rồi, Hàn Sâm chỉ muốn đấu với người chiến thắng giữa họ, đây có thể xem là kết quả tốt nhất.

Trận chiến vẫn tiếp tục, vẫn tiếp tục cho đến khi phân ra người chiến thắng cuối cùng, cánh cổng ánh sáng không ngừng mở ra trên khán

đài, từng cường giả bước vào trong đó rồi xuất hiện trong cuộc chiến trên đấu trường.

Về cơ bản những sinh vật chạm trán với Lục Đạo và Minh Nguyệt đều chủ động bỏ cuộc và nhượng bộ, chẳng ai muốn đem cái mạng nhỏ của mình ra để đùa giốn hết.

Nhưng Hàn Sâm thì không may mắn như vậy, tuy rằng những dị sinh vật đến bây giờ đều biết đến cái tên Thiên Kiếm, nhưng chưa từng tận mắt thấy qua sức mạnh của Hàn Sâm, từ đầu đến cuối vẫn có người chưa chịu từ bỏ ý định.

Sinh vật Thần siêu cấp đi đến vòng thứ ba chỉ dùng mũi ngửi ngửi hắn rồi chủ động bỏ cuộc và nhận thua. Đến vòng thứ tư thì hắn gặp một Đế Linh, nhưng kẻ kia không có ý bỏ cuộc, chịu thua.

“Thiên Kiếm phải không? Ta muốn xem xem dựa vào cái gì mà một tên nhân loại lại dùng biệt hiệu Thiên Kiếm kiêu ngạo đến như thế, ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi là kiếm giả mạnh nhất thiên hạ sao?” Dị linh kia không kiêng nể chỗ nào, lập tức rút đao chém thẳng về phía Hàn Sâm.

“Từ trước tới nay ta chưa từng nói mình là Thiên Kiếm gì đó.” Hàn Sâm thản nhiên nói một câu, kiếm ở trong tay cũng đã rút ra, cùng lúc đâm về phía dị linh kia.

Đúng là Hàn Sâm không thích cái biệt hiệu Thiên Kiếm này, nó thật sự quá quê mùa, hắn vẫn thích cái biệt hiệu Kim Tệ này hơn, vừa nghe đã thấy phú quý vui mừng hơn rồi.

Dị linh chém xuống một đao, giống như trăm ngàn cây đao cùng chém xuống, gần như bao phủ toàn bộ đấu trường, căn bản không có chỗ trống để Hàn Sâm né tránh.

Dị linh này tên là Bách Đao, hạch gen của hắn tên là Vạn Đao, một đao chém xuống, vạn đao theo sau, trời sinh đã có tính phạm vi năng lực công kích mạnh mẽ.

Trước đây Bách Đao từng nghe nói tới việc Hàn Sâm đánh bại Xích Tiêu Long và Tu Di, biết được kiếm pháp của Hàn Sâm vô cùng lợi hại, nhưng so đấu kiếm pháp, e rằng hắn không phải là đối thủ của Hàn Sâm.

Nhưng hắn có hạch gen Vạn Đao, hoàn toàn không cho Hàn Sâm cơ hội để phát huy kiếm pháp, buộc Hàn Sâm không thể không liều mạng với hắn, hắn muốn dùng sức mạnh để đánh bại Hàn Sâm.

Nhìn bầu trời đầy ánh kiếm rơi xuống, nhưng vẻ mặt Hàn Sâm không thay đổi, Thái A Kiếm trong tay trực tiếp đón lấy.

Hắn phải dùng kiếm thuật để giành chiến thắng, nhưng đó cũng chỉ lúc đối đầu với Tu Di mà thôi. Sức mạnh kiếm của Tu Di quá mạnh, hắn không thể chống chọi lại, vậy nên chỉ có thể lấy kỹ xảo tránh né để giành chiến thắng.

Nhưng Bách Đao cũng chỉ là hạch gen Bảo Thạch, sức mạnh của hắn kém xa Tu Di Kiếm, Hàn Sâm không cần né tránh.

Bình Luận (0)
Comment