Kengl
Đao kiếm chạm vào nhau, Thái A Kiếm trong tay Hàn Sâm cản hết đao quang tới gần cơ thể hắn, cơ thể không lùi lại mà tiến tới, thế kiếm giống như thủy triều cuồn cuộn đánh về phía Bách Đao.
Nói về sức mạnh, thân thể của Hàn Sâm cũng sẽ không kém hơn bất kị sinh vật cấp Bảo Thạch nào.
Trước đây những người đó cũng chỉ nghe nói kiếm pháp của Hàn Sâm rất mạnh, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng tận mắt nhìn thấy, cũng không biết rốt cuộc nó mạnh tới mức nào.
Bây giờ chứng kiến trận chiến Hàn Sâm thoải mái đấu lại Bách Đao kia, tại sao ngay cả cường giả như Tu Di, cũng sẵn lòng đưa ra cái giá bằng một quả hạch gen siêu cấp để học kiếm pháp cùng Hàn Sâm.
Ngoại trừ đao đầu tiên, Bạch Đao không có khả năng để đánh thêm một đao nữa, tất cả các thế đao của hắn đều bỏ dở giữa chừng, không phải là hắn không muốn tiếp tục, mà nếu như hắn tiếp tục, bản thân hắn sẽ đánh lên kiếm của Hàn Sâm trước.
Kiếm pháp của Hàn Sâm giống như Thần Minh có thể biết trước được tương lai vậy, dường như mỗi thanh kiếm của hắn không xuyên thẳng vào chỗ hiểm, thậm chí có chút gì đó khiến người xem không hiểu nổi, †ại sao một kiếm đó lại đâm về hướng đó, nhưng sau khi đợi Bách Đao ra tay, bọn họ mới phát hiện, hóa ra thanh kiếm đâm vào chỗ đó lại có thể đẹp như vậy.
Mỗi một kiếm của Hàn Sâm đều như xuất ra từ tương lai, kiếm pháp như thánh như thần này thật sự khiến người khác không nói lên lời. Nhìn qua kiếm pháp của Hàn Sâm, không còn một ai cảm thấy giá trị của một quả hạch gen siêu cấp là quá đắt cả.
“Đáng! Đáng cmn giá! Nếu như ta có một quả hạch gen siêu cấp, còn có cả thiên phú kiếm thuật và hạch gen nữa thì chắc chắn ta cũng sẽ học kiếm pháp thế này, quả thật giống như kiếm pháp của Thần vậy!”
Hết chương 1483.
Chương 1484. Đợi xem ngươi đánh bại nàngDưới kiếm của Hàn Sâm, trăm đao ở cũng không đủ sức chống đỡ được trăm kiếm, hắn không thể không chấp nhận thua cuộc mà rút lui khỏi trận chiến.
Mặc dù Hàn Sâm giành được chiến thắng, nhưng không đáng sợ đến như Minh Nguyệt, mỗi lần khi đến lượt Hàn Sâm ra thi đấu thì đối thủ đều sẽ chiến đấu với Hàn Sâm tới lúc không thể không chấp nhận thất bại mà dừng lại.
Bởi vì mặc dù kiếm pháp của Hàn Sâm tính áp chế rất mạnh, nhưng lại không thể trực tiếp chém chết đối thủ, bởi vậy bọn họ cũng không quá sợ hãi.
Điều này cũng là cơ hội cho Hàn Sâm luyện tập kiếm pháp mới, toàn bộ những đối thủ này đều là sinh vật Thần siêu cấp hoặc là hậu thế của Đế Linh, mỗi một bí pháp và năng lực từ mọi cấp bậc khác nhau đang thử thách kiếm pháp mới của Hàn Sâm.
Bất kể đối thủ là có năng lực gì thì Hàn Sâm đều có thể dùng các kiếm thuật khác nhau biến hóa để đáp trả, kiếm pháp biến hóa vô hạn, chẳng qua trung tâm lại giữ nguyên là dự đoán và bố cục.
Minh Nguyệt càng xem thì càng kinh ngạc, rõ ràng Hàn Sâm sử dụng Quỷ Kiếm Thuật nhưng cũng không hẳn là Quỷ Kiếm Thuật. Không biết là tại sao Hàn Sâm học Quỷ Kiếm Thuật không hoàn chỉnh từ chỗ của nàng mà trái lại còn lợi hại hơn cả Quỷ Kiếm Thuật của nàng.
Không chỉ lợi hại, mà còn không biết lợi hại hơn bao nhiêu lần nữa, trong lòng Minh Nguyệt thầm nghĩ: “Vì sao Quỷ Kiếm Thuật nào trong tay ta lại không có loại uy lực này chứ, nếu không ta cũng không cần hoàn toàn ở lại vào U Minh Tán rồi.”
Đối thủ hết vòng này đến vòng khác đều thất bại dưới kiếm của Hàn Sâm, đến khi xác nhận được Thiên Kiếm của hắn, một đám Đế Linh và hậu thế sinh vật Thần siêu cấp đều bái phục với kiếm pháp của hắn.
Đến khi Hàn Sâm vào đấu trường đấu thêm một lần nữa thì tất cả mọi người đều sững sờ, bởi vì đối thủ lần này của Hàn Sâm là Lục Đạo Đại Đế.
Thật là đáng tiếc, nếu như loại kiếm pháp như này đạt tới siêu cấp thì chưa chắc hắn không thể để chiến đấu một trận với Lục Đạo Đại Đế, nhưng bây giờ lại là không có cơ hội nào cả.
“Bọn họ đối đầu sớm quá, ta vẫn còn muốn xem thêm mấy trận kiếm pháp như thế nữa, đúng là quá thần kỳ.”
Mọi người đều cảm thấy Hàn Sâm thua là cái chắc, kiếm pháp lợi hại thì sao, chỉ khi nó được thiết lập trên cùng một cơ thể cùng cấp thì khoảng cách mới không cách biệt quá xa.
Nhưng đối mặt với sức mạnh và tốc độ tuyệt đối, kiếm pháp có mạnh đến đâu cũng vô dụng.
Minh Nguyệt mỉm cười thở phào một cái, Hàn Sâm và Lục Đạo đấu trước thì có lẽ Hàn Sâm sẽ thất bại mà lui, nàng cũng bớt đi một đối thủ mạnh.
Mặc dù Minh Nguyệt vô cùng tự tin với U Minh Tán, nhưng đâu đâu trên người Hàn Sâm cũng lộ vẻ cổ quái, điều ấy vẫn khiến Minh Nguyệt phải kiêng dè ít nhiều, nếu có khả năng không phải gặp thì chẳng phải rất tốt sao.
Đương nhiên Hàn Sâm có thể bùng nổ rồi đánh bại Lục Đạo là tốt nhất, †ừ đầu đến cuối Minh Nguyệt cảm thấy Lục Đạo mới là chướng ngại lớn nhất của nàng.
Hàn Sâm nhìn thấy Lục Đạo, hắn nở nụ cười gượng gạo, hắn quá hiểu rõ Lục Đạo, tự biết bản thân khi đối đầu với Lục Đạo thì tỷ lệ chiến thắng sẽ không vượt quá mười phần trăm.
Kiếm pháp của Lục Đạo không hề thua kém hắn, mà tố chất cơ thể lại hơn hắn một bậc, dường như trận chiến như này không quá khó đoán nữa rồi.
Lục Đại nhìn thấy Hàn Sâm, khóe miệng nở một nụ cười nói: “Ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, ta đợi xem ngươi đánh bại nàng ấy, lúc đó cũng rất thú vị đấy.”
Lục Đạo chỉ nói mỗi một câu như vậy rồi bỗng nhiên rút khỏi đấu trường.
Tất cả mọi người đều như chết lặng, không ai có thể ngờ rằng Lục Đạo sẽ nhận thua mà rút lui, mà câu nói “nàng ấy” của Lục Đạo, rõ ràng là
chỉ Minh Nguyệt.
“Lục Đạo Đại Đế rút lui vì hắn, thật là việc khiến người ta không ngờ đến”
“Hắn thật sự là đối thủ của Lục Đạo Đại Đế ư, sao ta thấy không giống nhỉ?”
“Ngươi thì biết cái gì chứ, việc khó nhất khi đến được cảnh giới như Lục Đạo Đại Đế chính là tìm được một đối thủ xứng tầm, tất nhiên phải đối xử tốt với hắn một chút rồi.”
“Ban đầu ta còn cho rằng Minh Nguyệt cô nương kia mạnh hơn, không ngờ Lục Đạo Đại Đế lại coi trọng Thiên Kiếm đến vậy, xem ra ý của Lục Đạo Đại Đế là, Thiên Kiếm nhất định có thể chiến thắng nữ nhân Minh
tộc kia. “
“Bản thân Lục Đạo Đại Đế từ bỏ cơ hội thành toàn cho Thiên Kiếm, nếu
như hắn không thắng được thì Lục Đạo Đại Đế phải thất vọng rồi đây.
Minh Nguyệt khẽ thở phào một hơi, mặc dù lời nói của Lục Đạo Đại Đế khiến nàng hơi tức giận, nhưng có thể tránh việc phải đối đầu với Lục Đạo Đại Đế thì trong lòng nàng cũng thầm vui mừng.
Trở ngại lớn nhất trong việc đoạt lấy hạch gen Thần đã biến mất, với Minh Nguyệt mà nói, đó là một chuyện tốt.
“Không ngờ rằng để hắn tới đây lại có lợi ích như vậy.” Minh Nguyệt nhìn Hàn Sâm với vẻ mặt phức tạp, trong lòng thầm nghĩ: “Rốt cuộc hắn là nhân loại như nào mà ngay cả Lục Đạo Đại Đế cũng đối xử với hắn như vậy?”
Trận đấu tiếp theo đã biến thành nhạt nhẽo vô vị, tất cả mọi người đều mong chờ xem trận đấu của Hàn Sâm và Minh Nguyệt, những dị linh gặp phải Hàn Sâm đều chủ động nhận thua rồi từ bỏ, ai nấy đều mong chờ nhanh chóng xem được trận đấu giữa Hàn Sâm và Minh Nguyệt.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng xác suất Hàn Sâm giành được chiến thắng tương đối thấp, nhưng Lục Đạo Đại Đế đã tin tưởng Hàn Sâm đến vậy, điều ấy cũng khiến bọn họ sinh ra dao động với phán đoán của chính bản thân mình.
Bởi vì dị linh và hậu duệ của sinh vật Thần siêu cấp gặp phải Hàn Sâm và Minh Nguyệt đều chủ động nhận thua, không lâu sau đó, hai người đều đã nhìn thấy đối phương trong đấu trường.
“Thật không ngờ trở ngại lớn nhất của ta lại là ngươi.” Minh Nguyệt thở dài nói.
Hàn Sâm lạnh nhạt nói: “Bây giờ ngươi hối hận cũng muộn rồi, từ khi bắt đầu ngươi không nên để ta tới.”
Minh Nguyệt lắc đầu: “Để ngươi tới đây không phải là quyết định của mình ta mà là cả quyết định của Cố Khuynh Thành. Nàng ấy nói rằng ngươi có thể giúp ta tốt hơn Quỷ Nguyệt nhiều. Nàng ấy nói không sai chút nào, nếu như thay ngươi bằng Quỷ Nguyệt thì e rằng ta đã không thể tới đây được rồi, nhưng nàng ấy cũng không thể ngờ được rằng ngươi sẽ trở thành đối thủ của ta.”
“Rốt cuộc mối quan hệ giữa ngươi và Cố Khuynh Thành là gì?” Hàn Sâm hỏi, vốn dĩ hắn cũng không hi vọng Minh Nguyệt có thể trả lời.
Quả nhiên Minh Nguyệt cũng không hề có ý muốn trả lời câu hỏi đó, nàng chỉ mở U Minh Tán ra, chỉ vào Hàn Sâm rồi nói: “Những sinh vật bị U Minh Tán hút vào, cho dù là dị linh cũng khó mà tồn tại được, ngươi giúp ta nhiều như vậy, ta thật sự không muốn giết ngươi, nhưng †a nhất định phải lấy bằng được hạch gen Thần, cho nên ngươi tự mình rút lui đi.”
“Không phải trước đây ngươi từng nói rằng không cần phải tham dự trận đấu không có ý nghĩa hay sao, nếu như bây giờ ta rút lui thì chẳng phải toàn bộ trận đấu trước đó đều là không có ý nghĩa ư?” Hàn Sâm lạnh lùng nói.
Hắn đã quan sát rất lâu, chắc hẳn sức mạnh của U Minh Tán là một loại sức mạnh không gian có thể dẫn sinh linh vào bên trong không gian của U Minh Tán, hơn nữa còn bị phong cấm ở bên trong rồi từ từ bị luyện hóa.
Bản thân Hàn Sâm cũng đã từng luyện thuật siêu hạch gen của hệ không gian, vậy nên cũng chẳng còn xa lạ gì với điều này nữa. Hắn nghĩ rất lâu, tất cả đều nghĩ tới mấy phương pháp để đối phó kia, cơ mà chưa trải qua thực chiến thì hắn cũng không thể xác định được rằng liệu mấy biện pháp đó có ổn hay không.
Đương nhiên biện pháp nhẹ nhàng nhất chính là biến thân thành Đế Linh siêu cấp, đến tám chín phần mười là sức hút và năng lực phong cấm của U Minh Tán không có tác dụng với Đế Linh siêu cấp.
Chẳng qua nếu không lâm vào đường cũng thì Hàn Sâm cũng không muốn biến thành Đế Linh siêu cấp trước mặt mọi người.
“Vì ngươi đã khăng khăng muốn trở thành kẻ thù của ta, vậy cũng đừng trách ta không niệm tình xưa.” Minh Nguyệt sa sầm mặt mày nói, đồng thời xoay chuyển U Minh Tán ở trong tay.
Mặt ô tỏa ra ánh sáng mờ nhạt khác nhau, trong khi chuyển động khiến cho không gian xung quanh trở nên méo mó dị thường, tạo thành một vòng xoáy đen như hang động vậy.
Hàn Sâm lập tức cảm nhận được một lực hút khổng lồ quẩn quanh trên cơ thể của hắn, kéo hắn về phía vòng xoáy đó.
Hết chương 1484.
Chương 1485. Chiến đấu với Minh NguyệtSức mạnh của vòng xoáy đó quá lớn, Hàn Sâm cố gắng dùng hết sức mà cũng không thể ngăn được cơ thể mình bị kéo về phía U Minh Tán, lập tức sắp bị hút vào bên trong U Minh Tán.
Dị linh và dị sinh vật đang theo dõi trận chiến kia nhìn thấy Hàn Sâm cũng không thể chống cự lại sức mạnh kỳ dị của U Minh Tán, ai nấy đều có chút thầm tiếc nuối, cường giả kiếm đạo cứ vậy mà ngã xuống.
Nhưng thấy giây phút Hàn Sâm sắp bị hút vào bên trong U Minh Tán, chỉ thấy hình bóng của Hàn Sâm đột nhiên như đã dịch chuyển đi mất †iêu trong chớp mắt, không còn nhìn thấy nữa.
Mọi người đều cho rằng hắn bị hút vào trong ô rồi, nhưng lại phát hiện ra bóng người của Hàn Sâm đã xuất hiện bên cạnh người Minh Nguyệt, chém một kiếm về phía yết hầu của Minh Nguyệt.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, sao hắn trốn thoát ra khỏi đó được?” “Không thấy gì hết!”
Mọi người đều không tài nào thấy rõ Hàn Sâm đã làm gì để thoát khỏi U Minh Tán, ngay cả bản thân Minh Nguyệt cũng hơi ngỡ ngàng, nàng cũng không nhìn rõ rốt cuộc Hàn Sâm làm thế nào mà thoát ra ngoài được.
Minh Nguyệt nghiến răng, U Minh Tán trong tay xoay chuyển, đồng thời cơ thể cũng lùi về phía sau, U Minh Tán lại nhắm về phía Hàn Sâm một lần nữa, muốn hút lấy hắn vào trong ô một lần nữa.
Nhưng hình bóng của Hàn Sâm lại đến cạnh Minh Nguyệt, bề mặt của U Minh Tán không có cách nào đối phó với hắn.
Lần này mọi người đều nhìn thấy rất rõ, không gian và thời gian bên ngoài cơ thể Hàn Sâm méo mó, hắn thật sự như dịch chuyển đến bên cạnh Minh Nguyệt, sức mạnh của U Minh Tán lại không thể níu giữ hắn lại.
“Đó là sức mạnh của thời gian và không gian sao? Lẽ nào Thiên Kiếm lại là thuộc tính song hệ của không gian và thời gian hiếm thấy ư?” Có dị linh hiểu biết lập tức nhận ra sức mạnh mà Hàn Sâm sử dụng, cảm thấy rất kinh ngạc.
Bất kể thuộc tính thời gian và không gian nào đều vô cùng hiếm thấy, quả thật nếu có thể dùng sức mạnh song hệ thì đó là việc hiếm thấy †rong những chuyện hiếm thấy, tỉ lệ thấy được thấp hơn cả việc trúng vé số nữa.
Trong lịch sử của Tí Hộ Sở thứ tư cũng chỉ xuất hiện vài dị linh, dị sinh vật sở hữu song thuộc tính thời gian và không gian, số lượng đó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà tất cả đều là những kẻ mạnh trong kẻ mạnh.
Nhưng Hàn Sâm không phải là thiên phú song hệ, thiên phú thời gian và không gian của hắn đều chỉ bắt nguồn từ gen dị linh của Tí Hộ Sở thứ ba mà ra.
Mặc dù còn kém hơn người có thiên phú thời gian và không gian chân chính, nhưng khi toàn lực sử dụng U Linh Trảm, Hàn Sâm vẫn có thể tức khắc hoàn thành dịch chuyển tức thời trong không gian thời gian.
Loại dịch chuyển tức thời trong khoảng cách ngắn này, khoảng cách xa nhất có thể thực hiện là một mét, còn chẳng bằng người có thiên phú không gian đơn hệ, nhưng đối với U Minh Tán lại vô cùng hữu dụng.
Chỉ dựa vào việc dịch chuyển thời không của U Linh Trảm thì không đủ để hoàn toàn thoát ra khỏi lực hút của U Minh Tán, xét cho cùng thì thiên phú vượt thời gian và không gian của Hàn Sâm cũng không tốt lắm, cơ thể cũng chưa đạt đến siêu cấp, U Linh Trảm không thể đối đầu trực diện với U Minh Tán được.
Nhưng thông qua quan sát của Hàn Sâm, lực hút của U Minh Tán chỉ †ồn tại ở bề mặt của U Minh Tán, hơn nữa ở vị trí càng gần trung tâm của ô, loại lực hút này lại càng mạnh.
Mỗi khi Minh Nguyệt hút đối thủ vào U Minh Tán thì đều dùng vị trí †rung tâm của U Minh Tán nhắm về phía quân địch.
Hàn Sâm vừa mới vì kiểm chứng ý nghĩ đó, khi Minh Nguyệt dùng U Minh Tán nhắm về phía hắn, hắn bèn nghiêng người, chỉ để vị trí ở viền mặt ô nhắm về phía hắn.
Mặc dù còn cảm nhận được lực hút mạnh mẽ, nhưng vì có năng lực thời không của U Linh Trảm nên Hàn Sâm thành công thoát khỏi lực hút của U Minh Tán.
Nếu cứ như vậy thì Hàn Sâm có niềm tin ngay tức khắc, chỉ cần U Minh Tán không hút tất cả mọi thứ một cách không phân biệt gì cả, với Hàn Sâm mà nói thì không phải là không có biện pháp để đối phó.
Theo góc nhìn của Hàn Sâm, Minh Nguyệt cũng chẳng phải là phiên bản mạnh hơn của Tu Di.
Chẳng qua phạm vi kiếm đao của Tu Di rất nhỏ, cũng không có năng lực công kích từ xa, bởi vậy né tránh tương đối dễ dàng. Mà U Minh Tán của Minh Nguyệt có lực hút từ xa nhất định, phạm vi khá lớn, ứng phó với nó cũng chỉ phiền phức hơn chút mà thôi.
Hàn Sâm hoàn toàn không sợ phiền phức khi đang chiến đấu, vì vậy hắn có đủ kiên nhẫn, không ngừng chuyển động thay đổi vị trí, tránh để vị trí trung tâm của U Minh Tán hướng về hắn.
Minh Nguyệt cũng nhìn ra được năng lực dịch chuyển không gian của Hàn Sâm không mạnh, nàng cố sức vung U Minh Tán, muốn hướng vị trí trung tâm của mặt ô về phía Hàn Sâm. Chỉ cẩn có thể nhắm vị trí trung tâm của mặt ô vào hắn thì có thể lợi dụng sức mạnh lớn nhất của U Minh Tán, cưỡng chế kéo Hàn Sâm vào trên trong U Minh Tán.
Nhưng đột nhiên Minh Nguyệt phát hiện ra nàng đã phạm phải một sai lầm, nàng không nên để Hàn Sâm lại gần nàng. Bây giờ Hàn Sâm đang ở bên cạnh nàng, không ngừng di chuyển vị trí, giữa nhưng bước chân di chuyển ấy, thỉnh thoảng hắn xuất hiện ở bên cạnh và phía sau Minh Nguyệt. Mặc dù Minh Nguyệt có thể đạt tới tốc độ như Hàn Sâm, nhưng lại hoàn toàn không thể phán đoán được chính xác vị trí bước tiếp theo của Hàn Sâm, cho nên nàng không có cách nào khiến vị trí †rung tâm của mặt ô nhắm đúng hướng của Hàn Sâm được.
Lực hút ở vị trí viền bị thân pháp kỳ dị của Hàn Sâm thoát ra, thật sự khó mà hút được hắn vào trong ô.
Trên mặt đám dị linh đang quan sát trận chiến kia đều lộ rõ biểu cảm cổ quái, hình ảnh bọn nhìn thấy bây giờ hệt như cảnh một đứa bé tay cầm cây giáo múa may loạn xạ, nhưng hoàn toàn không đánh trúng người lớn bước xung quanh nàng.
Điều này khiến bọn họ đều sinh ra một ảo giác, giống như một người lớn đang nô đùa với một đứa trẻ vậy.
Đương nhiên bọn họ hiểu rất rõ chắc chắn đó không phải là chơi đùa, bất kể một bước sai sót nào của Hàn Sâm đều sẽ đẩy hắn tới cái chết.
Nhưng không biết vì sao bọn họ lại toàn cảm thấy không cần lo lắng cho Hàn Sâm một chút nào, cứ như Hàn Sâm không thể có sai sót nào vậy.
Trong lòng Minh Nguyệt bắt đầu hơi nôn nóng, mãi mà nàng không thể dùng vị trí trung tâm của U Minh Tán để nhắm về phía Hàn Sâm được, mà trái lại bản thân còn bị kiếm của Hàn Sâm ép đến mức không thể không rút lui, trông có vẻ sắp phải lùi tới mép của đấu trường rồi.
Đột nhiên trong lòng Minh Nguyệt khẽ động, không đợi Hàn Sâm ép tới lần nữa, nàng tự mình quay ngược lại xông về phía bức tường ở mép đấu trường.
Hàn Sâm có thể đối đầu được là do hắn dựa vào thân pháp thần bí khó đoán, chuyển động qua lại xung quanh người nàng khiến nàng phán đoán hoàn toàn không chuẩn xác, từ đầu đến cuối không thể dùng vị trí tâm ô ngắm về Hàn Sâm.
Nhưng chỉ cần nàng quay lưng vào tường thì sẽ khiến Hàn Sâm không thể nào sử dụng phương pháp này để tránh U Minh Tán được nữa, từ đó nàng có thể dễ dàng đánh bại Hàn Sâm.
Dị linh và dị sinh vật đang quan sát trận chiến cũng đều nhìn ra ý đồ của nàng, ai nấy không khỏi hơi lo lắng cho Hàn Sâm, nếu như Minh Nguyệt bước tới sát tường thì Hàn Sâm sẽ không còn cách nào để đối kháng với nàng được nữa.
Minh Nguyệt chỉ còn cách bức tường của đấu trường không đến mười mét, một khi nàng lao tới đó thì khả năng Hàn Sâm thua là chín phần mười. Nhưng với Minh Nguyệt mà nói, khoảng cách mười mét ấy giống như xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, nàng chỉ cần dốc sức lao lên, hai bước là có thể đạt tới.
Nhưng đối với Minh Nguyệt mà nói, việc “dốc sức lao lên” đơn giản như vậy lại giống như một nhiệm vụ không thể hoàn thành vậy.
Động Huyền Kinh và U Linh Trảm được Hàn Sam dùng đến cực hạn, trong khi cơ thể di chuyển, từng kiếm một đâm về phía vị trí kỳ lạ, trông có vẻ giống như đâm về phía khoảng không, vốn dĩ không thể chạm tới Minh Nguyệt, nhưng theo nhưng bước di chuyển của Hàn Sâm, còn có vị trí dịch chuyển của bản thân Minh Nguyệt, làm cho cảnh như kiếm đâm vào khoảng không đó biến thành đâm vào chỗ hiểm của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt nhìn thấy bức tường ở ngay phía trước, nhưng lại cảm thấy trước mặt như có vô số chướng ngại và đoạn đường ngoằn ngoèo, nàng phải uyển chuyển di chuyển mới có thể tiếp tục bước về phía trước, nếu không sẽ hệt như đụng phải chướng ngại vật rồi xảy ra †ai nạn thảm khốc vậy.
Đương nhiên những chướng ngại đó là Hàn Sâm và thanh kiếm ở trong †ay hắn. Minh Nguyệt dùng hết sức nắm chặt U Minh Tán trong tay, nhưng nàng phát hiện ra rằng không những không thể làm tổn hại đến Hàn Sâm, trái lại bản thân bị Hàn Sâm ép như là con rối trong tay hắn vậy, không những không thể dựa vào gần bức tường, ngược lại khoảng cách với bức tường càng ngày càng xa.
“Kiếm pháp này thật sự quá thần kỳ!” Xích Tiêu Long không nhịn nổi mà thốt lên lời khen ngợi.
Hết chương 1485.
Chương 1486. Thân thân thể Minh Thân“Đại Đế, Hàn Sâm không hổ là nam nhân mà ngươi coi trọng.” Tu Di đứng bên cạnh Lục Đạo cũng cất lời khen ngợi.
Lục Đạo lại lắc đầu: “Kiếm pháp của hắn chỉ có thể coi là một nửa kiếm pháp mà thôi.”
“Một nửa kiếm pháp?” Tu Di không hiểu, nhìn Lục Đạo.
Lục Đạo nhìn Hàn Sâm rồi nói: “Thật ra hạch tâm của kiếm pháp đó của hắn không phải là kiếm pháp. Cho dù không dùng kiếm, dùng đao thương hay thậm chí là tay không, hắn vẫn có thể phát huy ra uy lực giống vậy. Với hắn, kiếm chỉ là một đạo cụ, cũng không phải là thứ duy nhất của hắn. Nếu ngươi muốn học kiếm pháp của hắn thật thì chỉ có thể học bề ngoài của nó, nhưng nhất định phải có thần cho riêng mình, nếu không chẳng những ngươi không thu hoạch được gì, mà còn đánh mất bản thân nữa.”
“Đa tạ Đại Đế chỉ điểm, Tu Di nhớ kỹ.” Tu Di nghiêm mặt nói.
Trong chiến trường, Minh Nguyệt đã bị Hàn Sâm dồn đến tuyệt cảnh. Tiếu tấu của kiếm pháp đó khiến nàng nghẹt thở, rõ ràng là chiêu nào nàng cũng nhận ra, thậm chí nó còn là kiếm thuật mà nàng biết nữa, thế nhưng nàng lại không đỡ được công kích của thế kiếm kia, cũng không đoán ra thế tiến công kế tiếp sẽ ở đâu.
Kiếm xeẹt qua bả vai, da thịt trắng tuyết của Minh Nguyệt lập tức xuất hiện một vệt máu. Tố chất thân thể của nàng không hề tăng lên, chỉ mỗi hạch gen tạm thời đạt tới siêu cấp mà thôi.
Sắc mặt Minh Nguyệt có hơi khó coi, cho dù thế nào thì nàng cũng không ngờ được Hàn Sâm sẽ trở thành chướng ngại vật trong việc đoạt hạch gen Thần, thậm chí ngay cả U Minh Tán đã đột phá đến siêu cấp cũng không làm gì được hắn.
“Hàn Sâm, ta lặp lại lần cuối, lập tức nhận thua rồi lui xuống, bằng không đừng trách ta vô tình, bất kể thế nào ta đều phải lấy hạch gen Thần cho bằng được.” Minh Nguyệt vừa lùi vừa nói với Hàn Sâm.
“Đó cũng là lời ta muốn nói.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói, kiếm trong tay lại không dừng lại.
Vừa né tránh U Minh Tán vừa tấn công Minh Nguyệt, Hàn Sâm vẫn hết sức thong dong hệt như trước, không có chút dấu hiệu nôn nóng nào, dường như đây chỉ là trò chơi hạ bút thành văn mà thôi.
“Là do ngươi ép ta.” Hình như Minh Nguyệt ra quyết định nào đó, trên mặt lộ vẻ dứt khoát.
Hàn Sâm thầm giật mình, dường như hắn cảm thấy hơi bất an, chỉ thấy hai mắt Minh Nguyệt hóa thành màu u lam như hai vòng bích nguyệt trên không, ánh sáng rực rỡ bên trong ngày càng đầy ắp.
Gần như đồng thời, khí tức trên người Minh Nguyệt đột nhiên điên cưồng tăng vọt, chẳng mấy chốc đã cường đại đến mức khó tin, quả thật giống như lên cơn hưng phấn vậy.
“Người này cắn thuốc kích thích à?” Hàn Sâm nhíu mày nhìn Minh Nguyệt. Sức mạnh bản thân Minh Nguyệt cấp tốc tăng lên, bù cho chỗ thiếu hụt duy nhất của nàng, còn phối hợp với U Minh Tán, thực lực nháy mắt tăng vọt đến một trình độ đáng sợ, không kém hơn Đế Linh chân chính là bao.
“Sao nàng ta làm được chứ? Vậy mà có thể tăng tố chất thân thể lên tới tiêu chuẩn cấp Đế chỉ trong nháy mắt?” Tu Di có hơi kinh ngạc, nói.
Lục Đạo cũng thản nhiên nói: “Đã quá lâu rồi Minh tộc chưa từng hiện thế, ngay cả thân thân thể Minh Thần cũng bị quên lãng, xem ra quả nhiên nàng là huyết mạch Minh Vương chính thống, nếu không thì cũng không thể kích phát thân thể Minh Thần như vậy được.”
“Thân thể Minh Thần? Thể chất đặc thù của Minh tộc à?” Tu Di hỏi.
“Cũng không hẳn, năm đó Minh Vương Đại Đế có loại năng lực này, nhưng trong con cháu đời sau của hắn, người có thể hoàn toàn kế thừa loại thể chất này cũng không nhiều.” Lục Đạo nói.
“Đây là loại thể chất như nào? Làm sao có thể nháy mắt nâng cao thể chất lên tới mức ấy?” Tu Di hỏi.
Lục Đạo nhìn Minh Nguyệt trong đấu trường, trả lời: “Minh Vương còn có một cách gọi khác là vị Thần của Tử Giới, cái gọi là thân thể Minh Thần thật ra chính là để Minh Thần giáng lâm thân thể của hắn. Tuy Minh Thần mà bọn họ gọi không phải là Thần đúng nghĩa, thế nhưng sức mạnh lại đủ để đối kháng với Đại Đế đỉnh cấp. Năm đó Minh Vương Đại Đế dựa vào Minh Thần giáng lâm mà liên tục giết chết sáu vị cường giả cấp Đại Đế rồi mới ngã xuống trong trận chiến ấy.”
“Vậy mà lợi hại tới mức ấy, thế chẳng phải Hàn Sâm nhất định sẽ thua sao?” Tu Di kinh hãi nói.
Lục Đạo mỉm cười: “Cũng chưa chắc đâu. Tuy thân thể Minh Thần rất cường đại, Minh Thần cũng rất lợi hại, cho dù là ta trước khi chưa tự hủy cũng chưa chắc có thể thắng được khi chống lại Minh Thần, nhưng Minh Thần giáng lâm làm thân thể phải gánh vác rất lớn. Minh Vương Đại Đế sử dụng Minh Thần giáng lâm cũng chỉ duy trì được không tới một ngày, sau khi liên tục giết chết sáu vị cường giả cấp Đại Đế, cuối cùng cũng không chịu được lực lượng của Minh Thần giáng lâm, tự bạo mà chết. Tố chất thân thể của Minh Nguyệt còn chưa đạt tới cấp Đế, thân thể yếu đuối như vậy, không chống đỡ được toàn bộ sức mạnh của Minh Thần, thời gian có thể kiên trì vô cùng hữu hạn. Ta đoán Minh Thần chưa kịp hoàn toàn giáng lâm, nàng chắc chắn phải đình chỉ kích hoạt thân thể Minh Thần, bằng không khi Minh Thần hoàn toàn giáng lâm xuống người nàng, đừng nói là giết người, có khi thân thể của nàng sẽ tự bạo trước ấy chứ”
“Mặc dù nói vậy, cho dù không hoàn toàn giáng lâm thì chỉ sợ Hàn Sâm cũng không đỡ được. Sức mạnh như vậy phối hợp với U Minh Tán, chỉ cần một chiêu là có thể giết chết hắn.” Tu Di dừng một lát, lại hỏi Lục Đạo: “Đại Đế, ngươi thấy Hàn Sâm có còn cơ hội không?”
“Không biết, theo tình huống bình thường thì không có cơ hội nào hết, nhưng hắn là một tên rất đặc biệt, có khi còn có cơ hội cũng nên.” Lục Đạo nhìn Hàn Sâm đầy hứng thú, nói.
Tu Di nhịn không được âm thầm cười khổ trong lòng. Lời này của Lục Đạo có ý gì chứ, đây hoàn toàn là có ý nói phải đợi kỳ tích xuất hiện đây mà.
Trong đấu trường, quả nhiên Minh Nguyệt làm hệt như lời Lục Đạo, không đợi khí tức trên người đạt tới cực hạn mà đã phát động công kích về phía Hàn Sâm.
U Minh Tán trong tay vung lên, mặt ô lập tức nhắm ngay Hàn Sâm.
Dưới sức mạnh cường đại, tốc độ này nhanh đến mức làm Hàn Sâm không thể phản ứng kịp, đầu óc hắn muốn tránh, nhưng thân thể lại không theo kịp tốc độ của đầu óc.
Một lực hút to lớn nhất thời kéo tới, Hàn Sâm không khống chế được mà bị hút về phía U Minh Tán. Hàn Sâm muốn sử dụng U Linh Trảm để trốn thoát, nhưng lại không thoát khỏi lực hút kinh khủng kia, vẫn bị lôi kéo về phía mặt ô xoay tròn.
Hơn nữa theo sức mạnh của Minh Nguyệt dần tăng lên, lực hút của U Minh Tán cũng trở nên cường đại hơn, đừng nói là tâm ô nhắm ngay Hàn Sâm, lần này cho dù mép dù nhắm ngay Hàn Sâm thì sức mạnh của hắn cũng không đủ để thoát ra được.
Đây chính là điểm hay của hạch gen bản mệnh, uy lực sẽ phải chịu ảnh hưởng từ lực lượng bản thể, không giống hạch gen có được sau này, hoàn toàn không liên quan tới bản thân, sẽ không bị sức mạnh thân thể ảnh hưởng.
Hàn Sâm liên tục sử dụng nhiều loại sức mạnh để thoát khỏi lực hút nhưng đều vô ích, bởi vì lực hút quá mạnh, chỉ chớp mắt Hàn Sâm đã bị hút vào vòng xoáy.
Trong lòng tất cả mọi người đều kinh hãi không gì sánh được. Ngay cả cường giả như Hàn Sâm cũng bị hút vào trong U Minh Tán, sợ rằng những dị linh và dị sinh vật còn lại cũng không có năng lực để chiến đấu với Minh Nguyệt.
Sau khi hút Hàn Sâm vào U Minh Tán, Minh Nguyệt lập tức ngừng kích phát thân thể Minh Thần. Tuy Minh Thần vẫn chưa hoàn toàn giáng lâm nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, trên thân thể của nàng đã xuất hiện nhiều vết rạn, nếu tiếp tục, lập tức sẽ bạo thể mà chết.
Sau khi dừng thân thể Minh Thần, thân thể Minh Nguyệt khôi phục bình thường, nhưng vẫn có thể thấy rõ rất nhiều vết thương xé rách trên cơ thể nàng, máu tươi liên tục trào ra từ miệng vết thương, thoạt nhìn thì trạng thái của Minh Nguyệt vô cùng thê thảm.
Hết chương 1486.
Chương 1487. Sức mạnh của Chân Huyết“Nếu không phải tại ngươi thì ta cũng sẽ không bị dồn tới mức này.” Minh Nguyệt cố nén vết thương và tầng tầng cảm giác suy yếu trên người, nhìn U Minh Tán rồi nói.
Đáng lẽ nàng muốn xem hình vẽ do Hàn Sâm biến thành kia, nhưng chỉ mới nhìn thoáng qua, Minh Nguyệt lại sững sờ, trên mặt ô không có hình vẽ Hàn Sâm nào hết.
Minh Nguyệt lấy làm kinh hãi, dụi dụi mắt, lại cẩn thận nhìn lại, quả nhiên vẫn chẳng có gì cả, mặt ô trống rỗng, đừng nói là hình vẽ của Hàn Sâm, ngay cả một hình vẽ xương cốt cũng chẳng có.
Đám người quan sát trận chiến trên khán đài cũng nhìn U Minh Tán với vẻ kỳ quái. Lúc trước họ đã từng chứng kiến năng lực của U Minh Tán, giờ đây lại không nhìn thấy trên mặt ô xuất hiện hình vẽ nào, ai nấy cũng đều hết sức nghỉ hoặc.
Đột nhiên chỉ thấy một vệt máu nở rộ trên U Minh Tán, giống như hoa nở trên ô giấy dầu vậy. Vệt máu kia nhanh chóng loang ra trên mặt ô, thoáng cái đã nhuộm toàn bộ mặt ô U Minh Tán thành màu máu, hơn nữa màu máu kia vẫn còn nhanh chóng lan xuống khung ô và cán ô.
Mắt thấy màu máu đã lan đến nơi nàng cầm, trong lòng Minh Nguyệt kinh hãi, không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với màu máu kia mà sức mạnh của U Minh Tán cũng không ngăn cản được sự lan tràn của nó. Nàng không dám mạo hiểm, cũng không kịp lo lắng thêm, chỉ đành buông tay khỏi U Minh Tán.
Lúc ở trên không trung, U Minh Tán đã bị màu máu chiếm lấy hoàn toàn, biến thành một thanh U Minh Tán toàn thân màu máu.
“Phụt!”
Minh Nguyệt há miệng phun ra một ngụm máu tươi, trợn to mắt nhìn U Minh Tán màu máu đang lơ lửng trên không trung với ánh mắt khó tin.
Vậy mà U Minh Tán hệt như bị phá hủy, hoàn toàn mất liên hệ với nàng, khiến thân thể nàng lại bị thương nặng lần nữa. Thân thể vốn đã bị tổn thương bởi vì sử dụng Minh Thần giáng lâm, lúc này lại càng lung lay như sắp ngã, gần như ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Chỉ thấy U Minh Tán màu máu không gió tự xoay, từ vòng xoáy trên mặt ô màu máu, cuối cùng Hàn Sâm vẫn lao ra, hơn nữa U Minh Tán cũng tự động rơi xuống tay hắn.
Tất cả mọi người há hốc miệng, nhìn Hàn Sâm cầm U Minh Tán đứng
đấy với vẻ khó mà tin được, không biết rốt cuộc Hàn Sâm làm thế nào để chẳng những không bị luyện hóa sau khi bị hút vào U Minh Tán, trái lại còn đoạt lấy U Minh Tán nữa.
Hàn Sâm nhìn Minh Nguyệt, vung U Minh Tán trong tay về phía Minh Nguyệt. U Minh Tán nhất thời lại xoay tròn, một lực hút vô cùng mạnh mẽ cứng rắn kéo nguyên chủ nhân Minh Nguyệt vào trong vòng xoáy.
“Không…” Minh Nguyệt kinh hãi kêu lên, còn chưa kêu xong, thân thể cũng đã bị kéo vào vòng xoáy, tiếng nói đột ngột im bặt.
Hàn Sâm khiến U Minh Tán ngừng xoay, chỉ thấy trên mặt ô có thêm một hình vẽ về nữ tử áo xanh, chính là Minh Nguyệt.
Đám người Tu Di sớm đã nhìn đến mức trợn mắt há mồm, ai cũng không ngờ được thế mà mọi chuyện lại biến hóa nhanh như vậy, mới vừa nãy Minh Nguyệt vẫn còn là người thắng, chớp mắt đã bị Hàn Sâm cướp lấy U Minh Tán, ngay cả chính nàng cũng bị thu vào trong U Minh Tán. Mọi chuyện đều quá mức đột ngột, khiến đầu óc người ta nhất thời vẫn xoay chuyển kịp.
Quả thật là Hàn Sâm đã bị hút vào trong U Minh Tán, chẳng qua lúc hút vào, Hàn Sâm đặt hạch gen Chân Huyết lên mặt ô.
Hàn Sâm đã nghiên cứu rất lâu, hắn biết đại khái hạch gen Chân Huyết có năng lực huyết mạch cường đại, chỉ cần hạch gen Chân Huyết thẩm thấu vật nào thì gần như vật đó có huyết mạch của Hàn Sâm, bị Hàn Sâm khống chế.
Chẳng qua hạch gen Chân Huyết cũng có rất nhiều hạn chế, ví dụ như hạch gen Chân Huyết không có sức mạnh gì, chỉ cần không cho nó chạm vào bản thể thì hạch gen Chân Huyết cũng không tác dụng gì hết.
Hơn nữa sự khống chế của hạch gen Chân Huyết cũng không phải Vĩnh cửu, nếu thu hồi hạch gen Chân Huyết, lực khống chế sẽ biến mất.
Hàn Sâm không rõ rốt cuộc là loại khống chế này có ý nghĩa gì, hạch gen Chân Huyết có còn mang năng lực nào khác không, hắn vẫn còn phải tiếp tục nghiên cứu khai phá.
Đáng lẽ Hàn Sâm cũng chỉ định nhìn thử xem hạch gen Chân Huyết có thể khống chế U Minh Tán hay không. Dù sao chênh lệch đẳng cấp nhiều lắm, Hàn Sâm cũng không có hy vọng xa vời là hạch gen Chân Huyết nhất định có thể thẩm thấu hết U Minh Tán.
Bởi cả Minh Nguyệt và U Minh Tán đều bị Hàn Sâm lấy đi, quá trình chiến đấu tiếp theo không có chút hồi hộp nào, các đối thủ đối đầu với Hàn Sâm đều trực tiếp chịu thua bỏ quyền.
Cho đến khi Hàn Sâm lại bước vào đấu trường, hắn cũng không nhìn thấy đối thủ nào nữa, mà ở vị trí giữa đấu trường xuất hiện một tế đàn.
Trong tế đàn là thần quang phun ra như suối, lao về phía Hàn Sâm. Mục tiêu của những thần quang kia không phải Hàn Sâm mà là mạnh hạch gen không hoàn chỉnh hắn dùng để vào chiến trường chính.
Viên hạch gen kia lơ lửng trước mặt Hàn Sâm, thần quang vô tận tràn vào đó khiến hạch gen biến hóa từng chút từng chút một, dần dần biến thành hình con hồ điệp, thoạt nhìn thì hết sức tương tự với Hỏa Vĩ Điệp Vương.
Sau khi tất cả thần quang tràn vào hạch gen, hạch gen đã sống lại, hóa thành một con hồ điệp bay về phía ấn đường của Hàn Sâm, nháy mắt đã bay vào trong hồn hải.
“Nhận được hạch gen Thần hồ điệp.”
Hàn Sâm liếc qua hạch gen hồ điệp trong hồn hải của mình, phát hiện nó thoạt nhìn thì giống Hỏa Vĩ Điệp Vương, nhưng mà vẫn có một chút khác biệt.
Ít nhất thoạt nhìn thì chắc hẳn nó không phải là hệ hỏa, tuy toàn thân giống như hồng ngọc nhưng không có chút dao động nào của hệ hỏa.
Hạch gen Thần: Hồ điệp siêu cấp.
Thấy đẳng cấp của hạch gen hồ điệp, trong lòng Hàn Sâm lập tức mừng rỡ. Đây là hạch gen siêu cấp hoàn chỉnh, có nghĩa là Hàn Sâm đã có một hạch gen siêu cấp.
Tuy hạch gen Thần chỉ tương tự với hạch gen bản mệnh, không thể coi là hạch gen bản mệnh chân chính, chỉ là công năng rất giống mà thôi.
Ví dụ như hạch gen Thần và hạch gen bản mệnh giống nhau, đều có thể sống lại vô hạn trong hồn hải của chủ nhân sau khi bị hủy.
Một ví dụ khác như độ mạnh yếu của hạch gen Thần cũng phải chịu ảnh hưởng từ sức mạnh của chủ nhân vân vân, cũng giống như hạch gen bản mệnh.
Đương nhiên, cũng có một số chỗ không giống. Nếu hạch gen Thần bị phá hủy, nó không làm chủ nhân bị thương giống như hạch gen bản mệnh, đây cũng coi như một trong những ưu điểm của nó.
Hạch gen Thần đã hoàn thành, chiến trường chính trực tiếp đóng lại, tất cả mọi người bị truyền tống thẳng ra khỏi chiến trường chính, về tới bên ngoài bia hạch gen.
Giải quyết Minh Nguyệt, còn chiếm được hạch gen Thần, lúc này Hàn Sâm có thể tính là thắng lớn, tuy nhiên lại có một điểm mà Hàn Sâm không thể không thận trọng suy nghĩ.
Sau khi hắn rời khỏi chiến trường gen, hắn vẫn sẽ trở lại kho hạch gen của Tí Hộ Sở Minh Giới. Với tình huống hiện tại, hắn phải làm sao mới có thể thoát khỏi Tí Hộ Sở Minh Giới đây?
Nếu Minh tộc mà biết hắn đã thu Minh Nguyệt, nhất định sẽ liều mạng với hắn, hẳn Cố Khuynh Thành cũng sẽ không thể nào không bỏ qua cho hắn.
“Nếu có thể truyền tống đi nơi khác thì tốt rồi” Hàn Sâm thầm thở dài, chỉ là hắn cũng biết đây là chuyện không thể nào. Hắn chỉ có thể đối mặt với Minh tộc và Cố Khuynh Thành, cửa ải này hắn nhất định phải xông qua, bằng không đó là một con đường chết.
Hết chương 1487.
Chương 1488. Trở Lại Minh GiớiTrác Đông Lai quanh quẩn bên ngoài bia hạch gen, đáng lẽ muốn chờ Minh Nguyệt đi ra.
Hắn cũng ý thức được mình bị Minh Nguyệt lừa, muốn chờ Minh Nguyệt ra, bắt nàng lại để hỏi cho rõ ràng.
Nhưng ai biết bia hạch gen sáng lên, người đi ra lại không phải Minh Nguyệt mà là một vài dị linh và dị sinh vật có khí tức vô cùng mạnh mẽ.
Mặt Trác Đông Lai lập tức biến sắc, xoay người nhanh chóng bỏ chạy.
Những dị linh và dị sinh vật này lập tức đều vọt lên, vừa đuổi theo hắn vừa la lớn: “Ngươi có phải Trác Đông Lai không?”
“Con tiện nhân Minh Nguyệt kia, vậy mà kêu mấy súc sinh này tới giết †a, đúng là đáng hận mà.” Trách Đông Lai vừa sợ vừa giận, tưởng Minh Nguyệt tìm cường giả tới giết hắn, càng liều mạng chạy, cũng không đáp lời.
“Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Ta hỏi ngươi có phải Trác Đông Lai không?” Dị linh đuổi theo đằng sau hắn lại kêu to.
“Ta không phải Trác Đông Lai, các ngươi nhận nhầm người rồi.” Trác Đông Lai vừa chạy vừa hét to, những tay già đời như hắn hoàn toàn không để ý danh tiếng, mạng sống mới là quan trọng nhất.
“Sao ngươi không phải Trác Đông Lai cho được, rõ ràng là giống Thiên Kiếm nói y như đúc, chắc chắn ngươi là Trác Đông Lai.” Dị linh phía sau càng không tin, vừa đuổi theo vừa nói.
“Thiên tiện? Chẳng lẽ nói con tiện nhân Minh Nguyệt kia à? Coi như
nàng ta tự biết mình đấy, còn biết mình tiện.” Trác Đông Lai thầm nghĩ, chân và miệng vẫn không nhàn rỗi, vừa chạy vừa nói: “Ta thật sự không phải Trác Đông Lai gì hết, cũng không biết Thiên Tiện Địa Tiện gì hết, chắc chắn là các ngươi đã nhận nhầm người rồi.”
“Chắc chắn không sai, chính là ngươi, Thiên Kiếm nói rất rõ, vừa già vừa xấu, có chòm râu dê, nhân loại như vậy không phải ngươi thì là ai?” Dị linh còn nói thêm.
“Cái cmn á, ngươi mới vừa già vừa xấu, ta đây gọi là năm tháng lắng đọng.” Trác Đông Lai cả giận nói.
Nhưng vừa đảo mắt, Trác Đông Lai lập tức thâm kêu không xong trong lòng, chỉ thấy các loại ánh sáng lóe lên, đã có vài dị linh và dị sinh vật đuổi theo, trực tiếp chặn đường đi của hắn, dị linh và dị sinh vật đằng sau cũng đuổi kịp, cũng vây hắn ở giữa vòng vây.
“Xem ra hôm nay Trác Đông Lai ta phải bỏ mạng ở nơi này, chỉ hận không thể tự tay giết con tiện nhân kia.” Trác Đông Lai thấy hết hi vọng chạy thoát, dứt khoát thức thời kêu: “Đến đây đi, hôm nay Trác gia gia gia ngươi sẽ một mình đấu với một đám các ngươi, muốn giết ta, các ngươi cũng phải trả cái giá đắt.”
Những dị linh và dị sinh vật kia thì lại nhìn hắn kiểu hắn bị thần kinh, dị linh vừa nói chuyện với hắn lúc nấy càng nói thẳng: “Ngươi nổi điên cái gì đấy? Ai muốn giết ngươi chứ? Thiên Kiếm nhờ bọn ta, nếu nhìn thấy ngươi thì giúp ngươi một phen, đưa ngươi về truyền tống trận, ngươi đứng đấy nói bậy gì thế?”
Trác Đông Lai lập tức sửng sốt, gần như tưởng mình đang nằm mơ, đơ ra một lúc lâu mới hỏi lại: “Các ngươi nói Thiên Tiện là ai thế? Tại sao hắn phải nhờ các ngươi giúp ta?”
“Không phải Thiên Kiếm bạn của ngươi sao? Hắn nói ngươi là bạn hắn, chúng ta mới bằng lòng giúp một tay, lẽ nào ngươi thật sự không phải Trác Đông Lai?” Một đám dị linh và dị sinh vật cũng nhìn Trác Đông Lai với vẻ nghỉ ngờ.
Trác Đông Lai vội vàng xua tay nói: “Ta chính là Trác Đông Lai, chỉ là nhất thời chưa nhớ ra Thiên Tiện là ai, các ngươi đợi ta suy nghĩ lát.”
Trách Đông Lai thầm nghĩ: “Có ai có năng lực kém như vậy, đặt tên cho mình là Thiên Tiện. Hình như ta đâu biết người như vậy đâu, mặc kệ, cứ thừa nhận trước đã, bảo vệ cái mạng già này là quan trọng.”
“À, đúng rồi, tên của Thiên Kiếm hình như là Hàn Sâm” Dị linh kia lại nói thêm một câu.
Trác Đông Lai lập tức trợn trừng mắt: “Người các ngươi nói là Hàn Sâm?”
Trác Đông Lai cảm giác như mình đang mơ vậy, được một đám dị linh và dị sinh vật hộ tống về truyền tống trận, đồng thời từ truyền tống trận trở về Tí Hộ Sở đổ nát kia.
“E rằng ta già thật rồi, người trẻ tuổi bây giờ nguy hiểm thật, thế mà lại có sức ảnh hưởng với dị linh và dị sinh vật lớn đến thế, xem ra còn cách lúc nhân loại ta đứng vững trong Tí Hộ Sở Thần thứ tư cũng không còn xa nữa.” Trác Đông Lai không khỏi cảm thán.
Sau khi chia tay với Lục Đạo và một đám dị linh, Hàn Sâm chạy tới truyền tống trận mà mình truyền tống vào, chỉ có từ nơi đó mới có thể đi truyền tống đi.
Dọc theo đường đi Hàn Sâm cũng đang nghiên cứu viên hạch gen hồ điệp này. Nếu đánh thật thì có lẽ viên hạch gen hồ điệp siêu cấp này là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Đúng là hạch gen hồ điệp không phải hệ hỏa nguyên bản thật. Trải qua sự dựng dục của thần quang của chiến trường chính, hạch gen vốn không trọn vẹn đã được chữa trị hoàn chỉnh, đồng thời cũng có thêm một ít thay đổi.
Toàn thân hạch gen hồ điệp giống như hồng ngọc, bên trong còn có một loại hoa văn hỏa diễm màu lam, thoạt nhìn hết sức lộng lẫy xinh đẹp, cũng coi như là hạch gen xinh đẹp nhất trong tất cả hạch gen mà Hàn Sâm đã từng thấy.
Chẳng qua khi nói đến năng lực, hạch gen hồ điệp cũng là cái trực quan nhất, không cần nghiên cứu cũng đã có thể biết tác dụng của nó.
Năng lượng hạch gen hồ điệp có thể gắn lên người của Hàn Sâm, giúp Hàn Sâm mọc ra hai cánh giống như hồ điệp. Khác với thú hồn phi hành, hai cánh hạch gen hồ điệp biến thành không những có năng lực phi hành mà còn có sức mạnh cường đại, có thể cung cấp cho Hàn Sâm sức mạnh mạnh mẽ không thua gì sinh vật Thần siêu cấp.
“Không hổ là hạch gen Thần, thực sự quá mạnh mẽ.” Hàn Sâm thử năng lực của hạch gen Hồ điệp xong, trong lòng càng mừng rỡ.
Có hạch gen hồ điệp thì chẳng khác nào có vốn liếng để chống lại cường giả siêu cấp, ít nhất không quá thua về sức mạnh và tốc độ.
“Có lẽ rốt cuộc giờ đây có thể chạy ra khỏi Tí Hộ Sở Minh Giới hay không thì phải nhờ vào ngươi thật rồi.” Trong lòng Hàn Sâm âm thâm nghĩ.
Về tới truyền tống trận đi vào lúc trước, Hàn Sâm lại cẩn thận suy nghĩ †ất cả mọi chuyện thêm lần nữa, sau đó mới bước lên truyền tống trận.
Quả nhiên lần này truyền tống trận bị khởi động bình thường. Không gian trước mắt Hàn Sâm vặn vẹo, nháy mắt đã trở về kho hạch gen của Tí Hộ Sở Minh Giới.
Mà trong tầm mắt, trong kho hạch gen đứng đầy Minh tộc, đều là Minh tộc hắn đã từng gặp trong dị linh đại điện, bao gồm cả Minh Nguyệt.
Cố Khuynh Thành đứng ở nơi cách Hàn Sâm không đến hai mét, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Hàn Sâm.
“Thánh Tử đâu? Ta nhớ ta đã nói với ngươi, Thánh Tử sống thì ngươi sống, Thánh Tử chết thì ngươi cũng phải chết, đừng có nói với ta Thánh Tử không thể sống sót để đi ra ngoài.” Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm Hàn Sâm, nói một cách lạnh lùng.
Ánh mắt Hàn Sâm đảo qua từng người trong Minh tộc, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt mỹ lệ tuyệt luân của Cố Khuynh Thành, triệu hồi U Minh Tán màu máu ra, sau đó từ từ mở ô, trên mặt ô lộ ra hình vẽ nữ tử áo xanh.
“Thánh Tử mà ngươi nói không phải là nàng chứ?” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
“Tại sao Thánh Tử lại ở trong U Minh Tán?” Một đám Minh tộc lập tức sợ hãi, Cố Khuynh Thành cũng biến sắc, đưa tay đi bắt lấy U Minh Tán.
“Tất cả đừng nhúc nhích, người nào lại bước lên trước một bước, ta sẽ khiến Thánh Tử của các ngươi hồn phi phách tán cùng cái ô này ngay.” Hàn Sâm lạnh giọng hét lớn.
“Ngươi dám!” Vô số cường giả Minh Tộc rít gào, khí tức khủng bố bộc phát ra đủ để tiêu diệt cả một thành phố.
Hết chương 1488.
Chương 1489. Sức Của Hạch Gen Hồ ĐiệpHàn Sâm không nhìn khí tức khủng bố này, trực tiếp rút Thái A Kiếm ra, bổ vào U Minh Tán trong tay.
“Tất cả dừng tay.” Cố Khuynh Thành lạnh giọng quát, tuy tiếng không lớn nhưng lại ngăn chặn tiếng gầm gừ của tất cả cường giả Minh tộc chỉ trong nháy mắt, làm cả kho hạch gen lập tức yên tĩnh lại.
Thái A Kiếm trong tay Hàn Sâm cũng dừng lại, không chém tiếp.
“Để U Minh Tán lại, thả Thánh Tử ra, ta có thể đảm bảo cho ngươi còn sống.” Cố Khuynh Thành nhìn Hàn Sâm chằm chằm, chậm rãi nói.
“Mạng của ta là của chính ta, không cần bất luận kẻ nào đảm bảo thay †a. Ngươi muốn mạng của ta thì tự mình tới cầm cho chắc.” Hàn Sâm nói, sải bước đi ra ngoài kho hạch gen.
Đám người Minh tộc tính tiến lên ngăn cản, Hàn Sâm cũng không nói nhiều, rút kiếm tính định đâm vào U Minh Tán.
“Tất cả lui ra” Sắc mặt Cố Khuynh Thành lạnh lùng, quát đám dị linh Minh tộc dừng lại xong mới nói với Hàn Sâm: “Ngươi thực sự cho rằng như vậy là có thể chạy ra khỏi Tí Hộ Sở Minh Giới?”
“Có thể chạy được là tốt nhất, không ra được, có vị Thánh Tử này làm đệm lưng cho ta thì cũng không thiệt.” Hàn Sâm làm như không sợ hãi, một tay cầm kiếm một tay cầm ô tiếp tục đi về phía trước.
Đám đại lão của Minh tộc cũng không chịu lui ra, đều đứng đấy nhìn Hàn Sâm chằm chằm, trên mặt toàn là lửa giận.
Hàn Sâm cũng không lui, chỉ đi thẳng về phía trước, còn chút nữa thôi là đâm vào mấy đại lão Minh tộc này.
“Tránh ra, để hắn đi.” Cố Khuynh Thành lạnh mặt nó.
“Chủ thượng, tuy khí tức của cây dù kia rất giống U Minh Tán của Thánh Tử, nhưng nhìn nó không hề giống U Minh Tán, e là trong đó có bấy.” Một đại lão Minh tộc nói.
“Không sai, cho dù nó là U Minh Tán thật, hắn chỉ là một nhân loại, cũng không thể phá hủy U Minh Tán được. Chúng ta không thể thả hắn rời đi.” Lại một đại lão Minh tộc khác nói.
Một đám Minh tộc lại kêu gào, thế mà lại không chịu nhường đường.
Trong lòng Hàn Sâm thất kinh: “Xem ra có một việc Minh Nguyệt không gạt ta, nàng thực sự có kẻ thù trong Minh tộc, hơn nữa xem ra Thánh Tử là nàng cũng không được Minh tộc thích cho lắm, con tin này thực sự không đáng tin chút nào.”
Cố Khuynh Thành cũng chỉ lãnh đạm nói: “Không bằng cho các ngươi lên làm chủ của Tí Hộ Sở Minh Giới, cho các ngươi lên làm vị trí của ta đi?”
“Không dám” Tất cả dị linh Minh tộc giật mình, vội vàng lo sợ nói, thoạt nhiên bọn họ vẫn rất sợ Cố Khuynh Thành.
“Không dám thì còn đứng đó làm gì?” Sắc mặt Cố Khuynh Thành đã hơi âm trầm.
Đám cường giả Minh tộc bất đắc dĩ nhường đường, trong lòng Hàn Sâm âm thầm thở phào, nhưng lại không dám khinh thường chút nào, vẫn nắm chặt kiếm và ô, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.
Dưới ánh nhìn chăm chú của rất nhiều cường giả Minh tộc, Hàn Sâm chậm rãi đi ra kho hạch gen. Vừa mới bước ra cửa lớn, đột nhiên thân hình của một con dị thú trắng bóc xuất hiện bên cạnh Hàn Sâm. Nó trông giống như một con rắn trắng không vảy, miệng rắn cắn về phía đầu Hàn Sâm.
Một đám cường giả Minh tộc vui mừng. Dị thú sở hữu năng lực tàng hình, nhưng lại không thể động đậy, một khi động đậy là sức mạnh tàng hình kia sẽ biến mất. Nó vẫn luôn canh giữ ở cửa, chờ Hàn Sâm đi tới cửa chính, cách nó gần trong gang tấc rồi mới mở miệng cắn.
Đột nhiên, chỉ thấy trên người Hàn Sâm có ánh đỏ sáng lên chói lóa, một đôi cánh hồ điệp giống như hồng ngọc mở ra sau lưng hắn. Đồng thời, Thái A Kiếm trong tay cũng xuất hiện ánh đỏ như tia hồng ngoại, hắn giơ kiếm chém một cái, đầu dị thú lập tức bị chém xuống, máu tươi nở rộ như đóa hoa.
Dị linh Minh tộc vốn chuẩn bị xông lên đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, dừng bước chân đang xông lên lại. Bọn họ không tài nào ngờ được rằng Hàn Sâm lại có sức mạnh như vậy.
Dị thú là một con sinh vật Thần siêu thấp, tuy sức mạnh bản thân cơ thể nó không mạnh, thế nhưng không có trình độ siêu cấp thì hoàn toàn không thể giết chết nó. Hàn Sâm có thể dùng một kiếm chém bay đầu nó, rõ ràng sức mạnh đã đạt tới siêu cấp.
“Săn giết sinh vật Thần siêu cấp dị hình thú, nhận được thú hồn dị hình thú, hạch gen đã nghiền nát, huyết nhục không thể dùng, có thể thu thập tinh hoa gen sinh mệnh.”
Trong lòng Hàn Sâm vui vẻ, uy lực của hạch gen hồ điệp còn lớn hơn tưởng tượng của hắn một chút. Ánh sáng màu đỏ do nó sinh ra lại có thể giết chết sinh vật Thần siêu cấp, tuy rằng lực phòng ngự của con sinh vật Thần siêu cấp kia thuộc loại tương đối kém, nhưng cũng là niềm vui ngoài ý muốn.
Hơn nữa cũng thật không ngờ, vào thời điểm này, thế mà còn lấy được một thú hồn của thần thú siêu cấp.
“Ngươi là kẻ lấy được hạch gen Thần?” Cố Khuynh Thành cũng lập tức hiểu ra, nhìn chằm chằm Hàn Sâm với ánh mắt như thiêu như đốt.
Nghe Cố Khuynh Thành nói vậy, cường giả Minh tộc cũng đều phản ứng lại, rõ ràng lúc tới Hàn Sâm còn cách siêu cấp một khoảng xa lắc xa lơ, làm sao có thể lập tức lấy được sức mạnh như vậy, lời giải thích duy nhất chính là hắn đã lấy được hạch gen Thần trong chiến trường gen, cho nên thực lực mới có thể đột nhiên tăng vọt trong thời gian ngắn.
Nhưng bọn họ lại có chút không dám tin. Trong chiến trường gen có vô số cường giả, hơn nữa Minh Nguyệt còn chuẩn bị nhiều như vậy, thế mà cuối cùng lại để cho một nhân loại như hắn đoạt được hạch gen Thần.
“Ta đang định thử uy lực của hạch gen Thần, không biết có thể chém đứt chuôi của U Minh Tán này không.” Hàn Sâm cũng không hoảng sợ, lại đi tới bên thân xác thú dị hình đã biến mất, nhặt tinh hoa gen sinh mệnh lên.
Sau đó Hàn Sâm mới tiếp tục đi ra ngoài. Trên mặt dị linh Minh tộc đều có biểu cảm phức tạp, muốn động thủ nhưng lại có chút kiêng dè, thế nhưng cũng không muốn cứ thả Hàn Sâm rời đi như vậy, rồi lại không cam lòng.
Mặc dù bọn họ không ngăn cản Hàn Sâm bước về phía trước, nhưng cũng không hoàn toàn tránh ra. Ánh mắt của một đám dị linh Minh tộc đều nhìn chăm chú Hàn Sâm, chuyển động theo Hàn Sâm, dường như đều chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Sau khi ra khỏi kho hạch gen, dị linh và dị sinh vật bên ngoài cũng đều vây quanh. Minh tộc có số lượng đông đảo, các loại dị sinh vật kinh khủng nhìn chằm chằm Hàn Sâm từ bốn phương tám hướng, chỉ cần hơi có cơ hội là chúng sẽ lập tức xông lên, xé xác Hàn Sâm thành từng mảnh nhỏ.
Thoạt nhìn thì dường như Hàn Sâm chỉ đang đi về phía trước, nhưng nhất cử nhất động của tất cả sinh vật xung quanh đều chiếu trong đầu hắn. Một khi bọn họ có dị động gì, Hàn Sâm sẽ phản ứng lại trước tiên.
Hơn nữa tiết tấu và vị trí mà Hàn Sâm đi cũng đều cố gắng tránh cho Minh tộc có cơ hội xuất thủ. Chẳng qua Minh tộc thật sự quá nhiều, Hàn Sâm cũng không thể hoàn toàn phong kín tất cả góc độ, chỉ đành xem xem bọn họ có can đảm hạ thủ hay không vậy.
Cũng may Cố Khuynh Thành vẫn luôn đi theo phía sau, có nàng ở đây, tóm lại là những dị linh Minh tộc này không dám làm càn, không ai dám một mình ra tay với Hàn Sâm.
Chẳng qua khi Hàn Sâm đi tới trước cửa lớn của Tí Hộ Sở thì những dị linh Minh tộc này không nhường đường tiếp, đứng ở đó chặn đứng của lớn của Tí Hộ Sở.
“Chủ thượng, tuyệt đối không thể thả hắn đi được, nếu để hắn cứ rời đi như vậy, mặt mũi của Minh tộc chúng ta để ở đâu? Hơn nữa cho dù thả hắn đi, sợ rằng cũng không giữ được mạng của Thánh Tử. Sau khi rời đi chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho Thánh Tử, nếu giữ hắn lại, Thánh Tử còn có chút hi vọng sống sót.” Một dị linh Minh tộc tức giận nói.
Một đám dị linh Minh tộc đều đồng loạt phụ họa, rõ ràng không chịu thả Hàn Sâm đi dễ dàng như vậy.
Hết chương 1489.
Chương 1490. Minh Tộc Nội Loạn“Ta nói tránh ra, các ngươi không nghe thấy sao?” Cố Khuynh Thành mặt trầm như nước.
Ai nấy của Minh tộc đều mặc áo choàng, cho nên không thể nhìn ra được biểu cảm của họ, nhưng bọn họ cũng chỉ cúi đầu không dám phản bác Cố Khuynh Thành, tuy nhiên lại không có ý lùi lại, đứng đấy không nhúc nhích giống như một đám u linh, ngăn Hàn Sâm ở bên trong cửa lớn của Tí Hộ Sở.
“Xem ra nội bộ Tí Hộ Sở Minh tộc vô cùng phức tạp, thoạt nhìn thì chủ của Tí Hộ Sở là Cố Khuynh Thành cũng không thể hoàn toàn định đoạt. Nhìn thì Minh Nguyệt cũng không được hoan nghênh trong Minh tộc, con tin này của ta cũng không hữu dụng lắm” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm suy tư.
“Cố Khuynh Thành, nếu ngươi là chủ của Tí Hộ Sở thì nên suy nghĩ cho Minh tộc của ta. Nếu để một nhân loại như hắn dễ dàng ra khỏi Tí Hộ Sở Minh tộc của ta, về sau Minh tộc chúng ta làm gì còn chỗ đứng trong Tí Hộ Sở thứ tư?” Một giọng nói truyền đến từ trong Tí Hộ Sở, đông đảo dị linh và dị sinh vật đều tránh ra một con đường.
Chỉ thấy một dị linh tay cầm gậy gỗ màu đen, người khoác áo choàng màu xám tro chậm rãi đi tới. Rất nhiều dị linh Minh tộc nhìn thấy hắn đều vội vàng cung kính hành lễ kêu lên: “Đại Tế Sư!
“Tại sao lại có một Đại Tế Sư tới đây? Rốt cuộc Minh tộc có bao nhiêu Đại Tế Sư vậy?” Hàn Sâm nhìn dị linh, khẽ nhíu mày. Thế mà hắn lại không thể cảm giác được chút sinh cơ nào ở trên người dị linh này, giống như đó chính là một người chết vậy.
Cố Khuynh Thành thấy dị linh cũng hơi nhíu mày: “Đại Tế Sư, đây là chuyện của ta, không cần ngươi dạy ta phải làm thế nào.”
Đại Tế Sư cười lạnh, nói: “Quỷ Thánh ta năm đó đi theo Minh Vương đại nhân tung hoành Tí Hộ Sở thứ tư không biết bao nhiêu năm trời, trải qua vô số đại chiến, làm Tế Sư qua mấy đời Thánh Tử, Minh tộc chính là mạng của ta, với ta mà nói không có chuyện gì quan trọng hơn Minh tộc và Tí Hộ Sở Minh Giới. Mặc dù ngươi là chủ của Tí Hộ Sở Minh Giới, nhưng nếu ngươi làm ra chuyện khiến Minh tộc ta hổ thẹn, cho dù chết ta cũng sẽ không đồng ý.”
“Theo ý của ngươi, phải như thế nào mới có thể không làm Minh tộc hổ thẹn?” Cố Khuynh Thành nhìn Quỷ Thánh nói.
“Minh tộc chưa bao giờ bị người uy hiếp, đương nhiên nhân loại hèn mọn này phải chết.” Đại Tế Sư hờ hững nói.
“Ngươi muốn Minh Nguyệt chết như vậy ư?” Cố Khuynh Thành khinh thường bĩu môi nói.
Đại Tế Sư đáp trả không chút kiêng dè: “Là Thánh Tử của Minh tộc ta, đương nhiên phải giành lấy vinh quang vì Minh tộc ta. Mặc dù không thể vì Minh tộc ta lấy được vinh quang thì cũng không thể bởi vì nó mà khiến Minh tộc ta hổ thẹn. Có thể cứu được thì đương nhiên phải cứu, không cứu được, chết vì Minh tộc ta, đó cũng là một loại vinh quang.”
“Nếu ta nhất định phải thả hắn đi thì sao?” Cố Khuynh Thành lạnh lùng nhìn Đại Tế Sư hỏi.
“Trừ khi ta chết, bằng không hắn tuyệt đối không ra khỏi Tí Hộ Sở Minh Giới được.” Đại Tế Sư nói không chút nhân nhượng.
Cố Khuynh Thành liếc Đại Tế Sư Quỷ Thánh một cái, sau đó thản nhiên nói với Hàn Sâm: “Bây giờ ngươi đi ngay đi, để ta xem xem có ai dám ngăn cản ngươi.”
Hàn Sâm biết đây là cơ hội cuối cùng của mình rồi, rõ ràng con tin Minh Nguyệt này hữu dụng với Cố Khuynh Thành. Nghe Cố Khuynh Thành nói vậy, Hàn Sâm lập tức đi nhanh về phía cửa thành.
Nhưng những dị linh Minh tộc chặn ở cửa thành lại không hề có ý muốn nhường đường, thoạt nhìn bọn họ đều đứng bên phía Đại Tế Sư.
Mắt thấy Hàn Sâm đã sắp đi tới trước mặt những Minh tộc này mà bọn họ vẫn không có ý thoái nhượng, nếu Hàn Sâm đi thêm nữa, vậy cũng chỉ có thể rút kiếm đánh một trận.
Không đợi Hàn Sâm rút kiếm, chỉ thấy một ánh kiếm vô cùng bá đạo chém tới dường như khai thiên tích địa, trong chớp mắt đã chém ra một con đường trước mặt Hàn Sâm. Những dị linh Minh tộc đứng ngăn trước mặt Hàn Sâm lập tức bị giết không biết bao nhiêu người.
Trong lòng Hàn Sâm khiếp sợ, quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy trong tay Cố Khuynh Thanh rút ra một thanh cổ kiếm bích lục, bước tới giống như tiên tử, ánh kiếm bá đạo đến từ dưới kiếm của nàng.
“Cố Khuynh Thành, ngươi cũng dám giết Minh tộc ta, ngươi thật sự cho rằng Minh tộc bọn ta không sợ ngươi chắc?” Đại Tế Sư lập tức
giận dữ, gậy gỗ trong tay đập lên mặt đất, sức mạnh U Minh lập tức t†uôn ra như nước hoàng tuyền cuồn cuộn.
“Không phải các ngươi không sợ một năm hai năm rồi sao, bây giờ nói những lời này có ý nghĩa gì không?” Cố Khuynh Thành hờ hững nói.
“Được được được, Cố Khuynh Thành, hôm nay để cho ngươi xem cốt khí của Minh tộc bọn ta! Giết nhân loại kia, ngày hôm nay tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào rời khỏi Tí Hộ Sở Minh Giới ta.” Gậy gỗ trong tay Đại Tế Sư chỉ một cái, nhất thời toàn bộ Tí Hộ Sở Minh Giới đều bị khói bụi bao phủ, giống như lâm vào trong hư vô.
Hàn Sâm lập tức hiểu được, Đại Tế Sư mới là dị linh nắm trong tay Tí Hộ Sở Minh Giới chân chính. Chắc hẳn đá linh hồn bên trong tượng thần dị linh thuộc về hắn.
Nhận được mệnh lệnh của Đại Tế Sư, trong mắt những dị linh Minh tộc này lập tức lóe lên ánh sáng kinh khủng, trên người khói bụi mãnh liệt, từng người đều giống như một quỷ mị đến từ quỷ vực U Minh.
Mặc dù Minh tộc đã không có thủy tổ, chẳng qua dị linh cấp Đế thì lại không ít, hạch gen đạt tới siêu cấp thì có hơn hai mươi người, cấp Bảo Thạch thì càng nhiều không kể xiết.
Lúc này cùng nhau bộc phát sức mạnh, cảnh tượng ấy kinh khủng đến khó có thể hình dung, ngay cả trong lòng Hàn Sâm cũng có chút bất an.
Dựa vào hạch gen hồ điệp, muốn hắn chiến đấu với một Đế Linh thì không khó, nhưng đồng thời đối mặt với nhiều Đế Linh như vậy, nếu muốn xông ra ngoài thì sẽ không dễ dàng như vậy.
Thu hồi U Minh Tán đã không còn tác dụng, Hàn Sâm một tay cầm Thái A Kiếm, tay kia thì triệu hồi Già Thiên Tán. Lúc hắn đang chuẩn bị muốn đại chiến một trận thì đột nhiên thấy một ánh kiếm lại chém tới lần nữa từ hướng Cố Khuynh Thành. Ánh kiếm kia như trời xanh vạn dặm, chém thẳng lên cửa thành.
Cửa thành cực đại và kể cả sương mù xám xịt bên ngoài bị ánh kiếm mạnh mẽ bổ ra. Toàn bộ cửa thành đều bị chia ra làm hai, lộ ra một lối đi nối thẳng hướng ra ngoại giới.
“Xông ra mau.” Cố Khuynh Thành lạnh giọng quát.
Mặc dù không chỉ mặt gọi tên, Hàn Sâm vẫn hiểu nàng đang nói với mình. Không nói nhiều, hai cánh hồ điệp sau lưng rung lên, ánh đỏ dập dờn xuất hiện, chớp mắt đã chạy ra khỏi Tí Hộ Sở Minh Giới, bay ra ngoài dọc theo sương mù xám xịt.
“Cố Khuynh Thành, ngươi khinh người quá đáng!” Đại Tế Sư vô cùng phẫn nộ, trên người bộc phát ra khí tức kinh khủng, quơ gậy gỗ đập về phía Cố Khuynh Thành.
Có một bộ phận Đế Linh Minh tộc cường đại thì chạy ra khỏi Tí Hộ Sở, đuổi theo hướng Hàn Sâm bay đi.
Hàn Sâm không dám dừng lại, dùng hết sức đập hai cánh hồ điệp phối hợp với bí kỹ Phượng Hoàng Phi Thiên để bỏ chạy, chẳng qua thế mà tốc độ những Đế Linh này cũng không chậm hơn hắn, trong chốc lát cũng không thoát khỏi họ được.
Bên trong Tí Hộ Sở Minh Giới ở phía sau thì vang lên từng tiếng nổ lớn ầm ầm giống như long trời lở đất. Hầu hết cường giả Minh tộc và Đại Tế Sư Quỷ Thánh kia đều bị nàng giữ lại trong Tí Hộ Sở.
“Nữ nhân kia lợi hại thật, rốt cuộc là nàng có lai lịch gì đây? Là nhân loại thật sao?” Hàn Sâm thầm hoảng sợ, một nhân loại mà có thể đạt tới trình độ này, chỉ sợ ngay cả Thánh Đồ của Huyết Mệnh Giáo cũng không hơn được, thậm chí có thể ngay cả Thánh Đồ này cũng không bằng Cố Khuynh Thành.
Hàn Sâm không rảnh nghĩ nhiều, dốc sức bỏ chạy về phía xa. Mặc dù đang ở trong thời điểm gấp gáp nhưng Hàn Sâm vẫn chọn lọc mà lao về hướng của thế giới ngầm.
Cố Khuynh Thành đã từng xuất hiện ở thế giới ngầm, chẳng qua hẳn là nàng không phải người của Minh tộc. Một Minh tộc chân chính có đến †ám, chín phần mười vẫn phải tuân thủ Bách Tộc Minh Ước mới đúng. Cho dù như bọn họ không tuân thủ, chờ đến khi bọn họ xông vào thế giới ngầm rồi, Ám Linh tộc cũng sẽ dạy cho bọn họ cách tuân thủ quy tắc.
Tổng cộng có sáu dị linh đuổi theo Hàn Sâm, đều là cường giả cấp Đế Linh đã ngưng tụ ra hạch gen siêu cấp.
Hết chương 1490.
Chương 1491. Lại Tiến Vào Thế Giới NgầmMặc dù đều là Minh tộc, sức mạnh thuộc tính cũng rất giống nhau, nhưng mà hạch gen mà bọn họ ngưng tụ ra lại không giống nhau lắm.
Trong đó có hai Minh tộc cấp Đế Linh đều dùng kiếm, còn có một phiến minh vũ, ba người còn lại, một người là đao, còn có một Đế Linh cầm lư thanh đồng, ngoài ra còn có một người không thấy trong tay hắn có cầm thứ gì, nhưng chỉ thấy hắn vừa vung tay dưới chiếc áo choàng một cái, sương mù xám xịt giăng phủ khắp trời, bỗng chốc biến mười mấy dặm xung quanh đều bị lớp sương này che phủ, Hàn Sâm cũng bị nhấn chìm trong màn sương mù đó.
Phạm vi của sương mù rất lớn, Hàn Sâm cũng không thể xông ra ngoài, sau khi rơi vào trong đó, Động Huyền Khí Tràng bỗng chốc cảm thấy khí tức xung quanh đều bị sương mù này chắn lại, trong lòng thầm nghĩ có chuyện không hay rồi.
Nếu chỉ là ảo giác thì không thể mê hoặc được Hàn Sâm, nhưng màn sương mù này lại có một sức ép lớn mạnh như thế, khiến tốc độ của Hàn Sâm bất giác chậm lại.
Sáu Đế Linh phía sau đuổi theo, ánh đao đáng sợ cũng chém tới.
Hàn Sâm ngay lập tức bị dính vào một trận khổ chiến, cũng may là có sức mạnh của hạch gen Thần và khả năng bay lượn, cộng thêm bí kỹ Phượng Hoàng Phi Thiên và Động Huyền Kinh.
Hắn miễn cưỡng lắm cũng có thể đọ sức với bọn họ, tuy Hàn Sâm không ngừng lui về phía sau, vết thương trên người cũng không ngừng nhiều hơn, cũng may, Hàn Sâm đã gắng sức tránh những chỗ hiểm, tạm thời không gây ra những vết thương chí mạng.
Chỉ là lâu dần, cuối cùng vẫn khó mà tránh khỏi số mệnh bị truy sát, Hàn Sâm đang chuẩn bị biến thân thành Đế Linh siêu cấp, xem thử có thể thoát khỏi ảnh hưởng của màn sương mù này với hắn không, nhưng lại đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc truyền tới từ phía xa.
“Cha…”
Hàn Sâm quay đầu nhìn lại, bởi vì màn sương dày đặc nên chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé xinh xắn đang hớt hải chạy về phía này, không lâu sau lại nhìn thấy một bé gái xinh đẹp giống như búp bê sứ từ trong màn sương bò tới đây, giống như một tên lửa có gắn phản lực vậy.
“Bảo Nhi!” Hàn Sâm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không ngờ Bảo Nhi lại chạy tới đây, cũng không biết làm sao mà nàng tìm được nơi này.
“Cha ơi! Bảo nhi rất nhớ cha.” Bảo Nhi nhảy cẵng lên sung sướng lao vào vòng tay của Hàn Sâm.
Hàn Sâm ôm Bảo Nhi lại, nhưng vì cả người hắn bỗng chốc dừng lại, sau lưng lại bị trúng nhát kiếm của một Đế Linh, máu tươi men theo chiếc giáp mà chảy xuống.
Hàn Sâm vừa chiến đấu vừa bỏ chạy, Bảo Nhi thì lộ ra vẻ tức giận, bàn †ay nhỏ bé mũm mĩm quơ quơ trong không trung, bỗng chốc bắt được một quả hồ lô mini, chiếu nó vào khắp màn sương đó.
Chỉ thấy màn sương mù cuồn cuộn giống như nước sông vỡ đê, chui vào trong quả hồ lô của Bảo Nhi, chớp mắt đã bị hút vào sạch sẽ.
“Phụt!”
Đế Linh Minh tộc đã giải phóng màn sương đó bỗng chốc phun ra một ngụm máu tươi, những Đế Linh khác cảm thấy tức giận, xông về phía Hàn Sâm càng điên cuồng hơn.
Trong lòng Hàn Sâm vô cùng mừng rỡ, tất cả gánh nặng trên người, giữa hai đôi cánh, lại hóa thành một luồng ánh sáng bay đi, tuy không thoát được Đế Linh đó, nhưng bọn họ có muốn đuổi theo Hàn Sâm cũng không dễ.
“Bảo Nhi, ngươi đúng là đứa con gái ngoan của cha.” Hàn Sâm vừa bay đi vừa khen ngợi Bảo Nhi.
Bảo Nhi tự hào nói: “Bảo Nhi là bảo bối ngoan của cha mà.”
Đế Linh Minh tộc không đuổi theo Hàn Sâm được, chỉ đành phóng ra từng luồng đao quang kiếm quang ở phía sau muốn ép Hàn Sâm dừng lại.
Nhưng thân pháp của Hàn Sâm so với Đế Linh cũng chỉ có hơn chứ không có kém, những luồng đao quang kiếm quang đó không thể chém trúng hắn, cả cơ hội khiến hắn dừng lại cũng không có, ngược lại lại chém mặt đất ra thành mấy cái rãnh sâu, khắp nơi đều là những vết chém đan chồng chéo nhau, trông hệt như ngày tận thế của thế giới.
Hàn Sâm cũng chẳng thèm để ý bọn họ, chỉ chú tâm bỏ chạy, đối chiến với đám người Đế Linh, giết bọn họ thì có được lợi ích gì, hơn nữa bản thân còn gặp nguy hiểm rất lớn, đương nhiên là Hàn Sâm không muốn liều mạng chiến đấu rồi.
Đế Linh Minh tộc quyết tâm muốn giết cho được Hàn Sâm, vẫn không chịu từ bỏ, truy đuổi Hàn Sâm suốt mấy ngày, cuối cùng để Hàn Sâm trở về khu vực của thế giới ngầm, xông vào bên trong huyệt động ngầm đó.
Đám Đế Linh Minh tộc đó dừng lại ở trước lối vào, đương nhiên là đang do dự, không dám trực tiếp truy đuổi vào trong.
“Hình như phía dưới là địa phận của Ám Linh tộc, chúng ta có đuổi theo tiếp không?” Một trong những Đế Linh Minh tộc cau mày nhìn mấy người kia, hỏi.
Mấy Đế Linh khác cũng có hơi do dự, một Đế Linh lạnh lùng nói: “Đương nhiên là đuổi theo, hắn đâu phải là Ám Linh tộc, có gì mà phải sợ, tuyệt đối không thể để hắn chạy trốn. Hơn nữa không giết hắn, chúng ta làm sao ăn nói với Đại Tế Sư được?”
Nói rồi, tên Đế Linh đó xung phong vào trước, những Đế Linh Minh tộc kia cũng nghiến răng đuổi theo sau.
Hàn Sâm thấy mấy Đế Linh Minh tộc đó quả thật đuổi theo vào trong, không thấy kinh hãi mà ngược lại còn vui mừng, địa hình thế giới ngầm rất là phức tạp, thích hợp để phát huy Dịch Thiên Thuật và Động Huyền Kinh.
Nếu lợi dụng nó có hiệu quả, nói không chừng có thể giết chết hết đám sáu tên Đế Linh đó ngay tại đây.
Nhưng mà suy nghĩ lại, Hàn Sâm cũng không quay lại động thủ với bọn họ, mà xông vào khu vực ban đầu bị phá nổ của Sò Vương.
Hắn biết ở đó có rất nhiều sinh vật khủng khiếp, biết đâu có thể lợi dụng chúng đấu một trận với đám Đế Linh Minh tộc đó, nói không chừng bản thân có thể ngồi ngư ông đắc lợi.
Hàn Sâm lao thẳng một đường tới đó, vậy mà lại chẳng gặp được sinh vật kỳ lạ nào, đừng nói là sinh vật Thần siêu cấp, ngay cả một con dị sinh vật cấp nguyên thủy và cấp dị biến cũng không nhìn thấy.
“Kỳ lạ, những dị sinh vật đó chạy đi đâu rồi?” Hàn Sâm nhìn thấy mình đã xông vào trong chỗ vỏ bối của Sò Vương, những vẫn chẳng nhìn thấy dấu vết của một dị sinh vật nào.
Hàn Sâm chỉ đành bay qua bề mặt phía trên lớp vỏ, định bay đến chỗ
Tí Hộ Sở Ám Linh, để Ám Linh tộc phát hiện ra sự xâm nhận của đám
Minh tộc này, hắn có thể giả mạo thuộc hạ của Linh Mị Nhi, đám Minh tộc này chắc chắn sắp gặp xui xẻo rồi.
Nhưng khi Hàn Sâm bay đến cái lỗ lớn bị nổ tung ở phía trên vỏ sò, trong lòng đột nhiên có một cảm giác lo sợ, thầm nghĩ có chuyện không hay, cả người lập tức bay lên phía trên.
Gần như cùng lúc đó, hắn nhìn thấy một chiếc kìm lớn màu tím đen duỗi ra nhanh như tia chớp ở trong cái lỗ trên vỏ, to bằng chiếc máy xúc, phía trên đầy răng lởm chởm, suýt chút nữa đã bắt được Hàn Sâm.
Hàn Sâm lần theo chiếc kìm màu tím đen nhìn vào trong cái lỗ đó, thì thấy một con cua lớn màu tím đen đang bò ra từ trong cái vỏ.
Không biết từ khi nào mà cái vỏ nát này của Sò Vương đã bị nó chiếm cứ.
Con cua lớn vừa chui ra khỏi vỏ, đám Đế Linh Minh tộc cũng vừa lao tới, cái càng cua lớn lại vẫy vây, hai chiếc càng to tướng dường như đang dịch chuyển, kẹp lấy hai Đế Linh trong đó.
Hai Đế Linh không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một gã khổng lồ như thế, đợi khi phát hiện ra, chiếc càng cua đã đến phía trước mặt họ, chỉ có thể dùng đao kiếm trong tay chém về phía nó.