Kengl
Đao kiếm do hạch gen siêu cấp hóa thành mang theo một sức mạnh U Minh cực kỳ khủng khiếp chém lên phía trên chiếc càng của con cua lớn đó, vậy mà chẳng để lại một chút dấu vết nào, ngược lại còn chọc tức con cua lớn.
Đôi mắt to của con cua phát ra ánh sáng màu tím đen, bên trong tỏa ra luồng sát khí vô hạn. Cái chân của nó chỉ gảy nhẹ trên cái vỏ sò, thân thể to lớn đột nhiên bật ra, tốc độ nhanh đến đáng sợ, càng cua lại kẹp vào Đế Linh.
Hết chương 1491.
Chương 1492. Chuyện Của Mình Mình Tự LàmHàn Sâm ở một bên xem trò vui, bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao gần đây không có bất kỳ một sinh vật kỳ lạ nào khác, tám chín phần là vì sợ con cua lớn này, cho nên mới không dám ở gần đây.
Chỉ thấy con cua lớn có thể dùng lớp vỏ của nó tấn công Đế Linh thì biết tên này thật sự không đơn giản.
Nhân lúc đám Đế Linh bị con cua đó bám lấy, Hàn Sâm lại dò xét con cua đó, chỉ thấy vỏ giáp màu đen của nó phảng phất màu tím, giống như huyền thiết vậy.
Toàn thân đều như thế, không tìm ra được chút kẽ hở nào, giống như quái vật được làm bằng thép vậy.
Thân hình nó to hơn máy xúc nhưng hành động lại nhanh khủng khiếp, không giống cua tí nào mà lại giống một con nhện linh hoạt hơn.
Sáu Đế Linh vây lại tấn công nó, vậy mà chẳng ai làm nó bị thương được, nhất thời ở thế giằng co.
Hàn Sâm cũng không bỏ chạy, từ xa nhìn sáu Đế Linh bị con cua đó đuổi chạy loạn khắp nơi, con cua đó ngang ngược bá đạo, căn bản không hề biết sợ.
Mặc cho vũ khí hạch gen siêu cấp có chém lên lớp giáp của nó, cũng chẳng khiến nó bị thương dù chỉ một chút.
Đế Linh Minh tộc nhiều lần muốn lách qua con cua đó, nhưng vì thông đạo đã bị lớp vỏ của Sò Vương chặn lại, chắc phải vượt qua phía trên của lớp vỏ mới có thể qua đó, con cua thì đang thủ gần cái vỏ, bọn họ nhất thời cũng không thể xông qua được.
“Ta và Quỷ Ảnh bám lấy tên này, các người đi đuổi theo tên nhân loại đó, nhất định phải giết chết hắn.” Một Đế Linh Minh tộc lớn tiếng nói.
“Con quái thú này rất lợi hại, e là hai người các ngươi không thể chặn nó lại được, ta ở lại cùng các ngươi, để ba người Quỷ Trảo đi giết tên nhân loại đó.” Một Đế Linh Minh tộc khác nói.
“Cũng được.” Đế Linh Minh tộc đồng ý trước, sáu Đế Linh bỗng chốc phân làm hai đội, một đội xông đánh con cua lớn, một đội nhân cơ hội vượt qua vỏ sò, xông về phía Hàn Sâm đang đứng xem kịch hay.
Hai mắt Hàn Sâm khẽ chuyển, lần này hắn không bỏ chạy, hai cánh bỗng chốc nhúc nhích, lập tức lao về phía ba Đế Linh Minh tộc kia.
Đế Linh Minh tộc vui như được mùa, dù sao thế giới ngầm cũng không phải là địa bàn của bọn họ, bọn họ còn hơi lo lắng mình sẽ không bắt được Hàn Sâm, bây giờ Hàn Sâm đã tự mình dâng tới cửa, đương nhiên là chuyện quá tốt rồi.
Nhưng mà Hàn Sâm không định dây dưa với bọn họ, sau khi sử dụng thân pháp tránh đi vài lần thì xông qua từ bên cạnh bọn họ, đáp xuống bề mặt vỏ sò cách con cua không xa.
Khi con cua lớn nhìn thấy Hàn Sâm, lập tức dùng cái càng kẹp tới, Hàn Sâm vội lách mình tránh cái càng của nó, con cua lớn bất chợt phát hiện ba Đế Linh đang đuổi theo phía sau Hàn Sâm, nó giơ cái càng ra mà chẳng hề khách sáo.
Cảnh tượng này đột nhiên biến thành có hơi nguy hiểm, luận phản ứng và năng lực phán đoán, những Đế Linh này cũng không bằng Hàn Sâm, Hàn Sâm lượn lờ bên cạnh con cua lớn, thỉnh thoảng lại giao chiến với
Đế Linh, xem ra trận này có vẻ như hắn và con cua lớn liên thủ với nhau đối phó với sáu đại Đế Linh vậy.
Thật ra con cua lớn cũng tấn công Hàn Sâm, nhưng mà bị Hàn Sâm lợi dụng vị trí và bố cục, cứ thế mà trở thành kẻ địch tấn công sáu người Đế Linh Minh tộc, hắn cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.
Quả thực con cua lớn này rất lợi hại, không chỉ thân thể cực kỳ cứng rắn, tốc độ cũng nhanh đến kinh ngạc, cho tới bây giờ Hàn Sâm cũng không nhìn thấy hạch gen của nó trông như thế nào, nếu sử dụng hạch gen, thì sẽ càng thêm khủng khiếp.
Đế Linh Minh tộc có nỗi khổ khó nói, bọn họ thật sự không đoán ra được, rõ ràng là con cua không phân biệt được địch ta tấn công, nhưng không biết tại sao, lần nào kẻ chịu thiệt cũng là bọn họ, còn Hàn Sâm thì lại được lợi từ sự tấn công của con cua.
Nếu như rời khỏi đây, bọn họ có hơi không cam tâm, đường đường là Đế Linh lại bị một tên nhân loại trêu đùa như vậy, khiến bọn họ không thể nuốt trôi cục tức này, hơn nữa không giết được Hàn Sâm, sau khi trở về bọn họ biết ăn nói làm sao đây chứ.
“Các ngươi vây quanh nơi này, đừng để hắn chạy khỏi, đợi ta sử dụng Quỷ Lư thu phục con quái thú này, sau đó mới giết.” Đế Linh phát hiện không giải quyết con cua này thì không thể giết được Hàn Sâm, một Đế Linh có hạch gen lư đồng trong số đó nói.
“Được.” Các Đế Linh khác đáp một tiếng rồi chia làm nhiều hướng khác nhau lao tới, chặn hai bên thông đạo, không để Hàn Sâm có cơ hội chạy thoát.
Mà trên người Đế Linh Minh tộc cầm lư đồng đó lại phát ra một luồng ánh sáng u ám, giơ tay mở nắp lư ra, bỗng chốc có một ngọn lửa U Minh màu ngọc bích từ trong lư trào ra, giống như biển lửa quấn lấy con cua lớn đó.
Con cua lớn như thế, bị ngọn lửa U Minh màu ngọc bích quấn lấy, rồi lại bị kéo vào trong lư đồng bé xíu kia.
Đế Linh Minh tộc lập tức đậy nắp lư lại, chỉ thấy ngọn lửa trong lư cuộn trào, giống như đang luyện thép vậy.
Còn Lư đồng thì không ngừng rung chuyển, Đế Linh Minh tộc dùng hết sức ấn vào lò cũng không thể khiến nó yên tĩnh được, hiển nhiên là con cua lớn đang điên cuồng đâm vào thành Lư, muốn thoát ra ngoài.
“Các ngươi mau giết tên nhân loại đó đi, dị thú rất lợi hại, U Minh Lư
của ta không thể duy trì được lâu nữa đâu.” Đế Linh ấn vào lư đồng hét lớn.
Mấy Đế Linh kia chẳng nói lời nào, trực tiếp lao về phía Hàn Sâm, tên nào tên nấy sát khí đằng đằng, dường như muốn ăn thịt Hàn Sâm, nghiền hắn thành vũng thịt nhão.
Hàn Sâm thấy con đường rút lui đã bị chặn, hơn nữa hắn cũng không có ý định định chạy, đương nhiên hắn cũng nhìn ra, cái U Minh Lư gì đó kém xa U Minh Tán của Minh Nguyệt, không thể giam giữ con cua lớn đó lâu được, hắn chỉ cần kiên trì chờ đợi đến khi con cua lớn đó xông ra ngoài được, đến lúc đó những tên này coi như tiêu đời.
Hắn phát huy công pháp và kiếm pháp tới mức cực hạn, nhưng lấy một địch năm thì vẫn nằm ở thế hạ phong.
“Cha… cố lên… cha… cố lên …” Bảo Nhi nằm trên lưng Hàn Sâm, ôm lấy cổ hắn không ngừng cổ vũ.
Trên tay Hàn Sâm lại xuất hiện một đường kiếm quang, hắn không kìm được hỏi một câu: “Bảo Nhi, hồ lô của ngươi có thể hút được lớp sương mù kia, vậy có thể hút hết đao kiếm của mấy người bọn chúng không?”
Bảo Nhi lập tức đáp: “Có thể.”
Hàn Sâm bỗng chốc sững sờ, suýt chút nữa hắn lại chịu phải một đao, hắn chỉ tùy tiện hỏi một câu, không ngờ Bảo Nhi lại thật sự làm được.
“Vậy sao ngươi không dùng hồ lô hút đao kiếm của bọn họ vào chứ?” Sau khi mở đao kiếm ra, Hàn Sâm bỗng dưng chán nản hỏi.
Bảo Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: “Cha, không phải cha luôn dạy †a là, chuyện của mình phải tự mình làm, phải không ngừng rèn luyện trưởng thành ở trong thực tiễn và nghịch cảnh mới có thể trở thành người có ích thật sự sao?”
Hàn Sâm suýt chút nữa là hộc máu, hắn vẫn luôn thắc mắc tại sao hồ lô của Bảo Nhi lại mất linh ngay lúc quan trọng thế, hóa ra không phải là mất linh, mà là cô bé hoàn toàn không định sử dụng nó, hơn nữa, đây còn là kết quả mà hắn đã dạy.
Nhưng mà bây giờ Hàn Sâm giống như đang ngậm một họng bồ hòn, có khổ cũng không nói ra được, nếu bây giờ hắn bảo Bảo Nhi giúp đỡ, há chẳng phải là tự mình vả mặt mình sao?
“Đầu có thể đứt máu có thể rơi, nhưng thể diện thì ông đây không thể mất được.” Hàn Sâm nghiến răng tiếp tục cố chấp, hắn thật sự không thể lột bỏ cái thể diện này mà đi nhờ cậy Bảo Nhi nữa.
“Cha… cố lên… cha… cố lên …” Bảo Nhi lại bắt đầu cổ vũ Hàn Sâm, nhưng Hàn Sâm nghe thế nào cũng cảm thấy khó mà tiếp thu.
“Các ngươi nhanh lên, ta không thể giữ được nữa rồi.” Đế Linh đè lên U Minh Lư, lúc này toàn thân đều nổi gân xanh, trên người bốc lên làn khói xám, cơ thể cũng không ngừng rung chuyển theo U Minh Lư, có vẻ như đã sắp không thể giữ được nữa rồi.
Hết chương 1492.
Chương 1493. Kim Văn Bá GiảiNăm Đế Linh vây đánh Hàn Sâm cũng rất gấp gáp, dưới sự giúp đỡ của hạch gen hồ điệp, tốc độ và sức mạnh của Hàn Sâm cũng không yếu hơn bọn họ, cùng với sự kỳ dị cực độ của thân pháp, năm người bọn họ vây quanh một mình Hàn Sâm, nhưng lại có một loại cảm giác bị người của mình gây trở ngại, có chút không phát huy ra được.
Nhiều khi có cơ hội đánh Hàn Sâm trọng thương, đều phát hiện vị trí mà mình ra tay lại bị người của mình chặn mất, không kịp thời phát ra một đòn chí mạng.
Bùm!
Chỉ thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, U Minh Lư trực tiếp bị nổ tung thành từng mảnh, Đế Linh nắm giữ chiếc lư phun ra một ngụm máu tươi rồi bị nổ bay ra ngoài.
Con cua lớn lao ra từ ngọn lửa xanh tản mạn khắp nơi, càng cua nhanh như chớp kẹp lấy Đế Linh đã bị thương nặng cắt thành hai nửa.
“Cuối cùng cũng ra rồi!” Trong lòng Hàn Sâm vui mừng khôn xiết.
Sắc mặt của năm Minh tộc thay đổi rõ rệt, chưa kịp phản ứng thì con cua lớn đã lao tới, chỉ thấy trên lưng nó có một chữ ánh kim lấp lánh.
Hàn Sâm cũng rất ngạc nhiên, khi quan sát kỹ hơn, trên bề mặt lớp vỏ có màu tím đen như huyền thiết xuất hiện một ký tự cổ được tạo thành †ừ những kim văn, Hàn Sâm cũng có nghiên cứu rất nhiều về văn tự cổ, lập tức nhận ra chữ “bá” cổ này.
“Cái kim văn cổ tự đó là thứ gì? Chẳng lẽ là hạch gen của con cua lớn đó?” Hàn Sâm đang suy nghĩ, nhưng lại thấy con cua lớn đã hướng về một Đế Linh.
Trong tay Đế Linh cầm hạch gen trường kiếm, giao chiến với cái càng của con cua lớn đó.
Rắc rắc!
Va chạm một hồi, hạch gen trường kiếm của Đế Linh đã trực tiếp vỡ †an, Đế Linh đó nôn ra máu rồi bay lùi lại, nhưng lại bị cái càng trông giống như ảo ảnh của con cua kẹp lấy, cắt hắn làm hai đoạn.
Con cua lớn với kim văn chữ “bá” sáng chói trên người đúng là ngang ngược bá đạo, hạch gen của những Đế Linh đó vừa va vào vỏ giáp hoặc cái càng của nó thì lập tức vỡ ra, có chút dọa người.
Hàn Sâm không dám nhìn nữa, con cua này thật sự quá đáng sợ, ngay cả hạch gen siêu cấp cũng có thể vỡ nát, dường như có thể chắc chắn, nó chính là sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo.
Hắn xoay người cõng theo Bảo Nhi bỏ chạy, những Đế Linh đó cũng đang chạy, nhưng chớp mắt đã bị con cua lớn giết chết hết bốn người, cũng chỉ có hai người là chạy được xa nhất.
Ai ngờ con cua lớn đó không có đuổi theo hai Đế Linh kia, mà là đuổi theo Hàn Sâm.
“Đệt, ngươi không đuổi theo bọn họ, đuổi theo ta làm cái gì chứ?” Hàn Sâm lập tức bực bội quát.
Vốn dĩ hắn còn đang tưởng sẽ được ngồi ngư ông đắc lợi, nhưng bây giờ lại chẳng nghĩ được cách nào có lợi, chỉ muốn mau chóng bỏ chạy mà thôi.
Nhưng tốc độ của con cua lớn lại nhanh hơn những Đế Linh kia, chân nó búng lên hòn đá, nhanh chóng kéo gần khoảng cách với Hàn Sâm.
Hàn Sâm đột nhiên phát hiện ra hắn đã thoát khỏi mấy tên Đế Linh Minh tộc đó, nhưng bây giờ lại rước phải một phiền phức lớn hơn.
“Cha… cố lên…” Bảo Nhi vẫn cổ vũ cho Hàn Sâm.
Hàn Sâm thầm khóc trong lòng, vừa chạy vừa nói: “Ngươi đúng là con gái yêu của cha.”
Một người một cua thi chạy với nhau ở thế giới ngầm, hiển nhiên Hàn Sâm chạy không lại con cua, hắn mượn thạch đạo phức tạp ở thế giới ngầm mới miễn cưỡng không bị con cua đuổi kịp.
Hàn Sâm xuyên qua những cái hang nhỏ kia, vốn là muốn mượn địa thế để ngăn cản con cua lớn đó, nào ngờ con cua lớn trực tiếp tông vào tảng đá, tảng đá dày mấy mét giống như keo giấy ở trước mặt nó vậy, căn bản chẳng có tác dụng gì.
Hàn Sâm cứ chạy cứ chạy, chợt nhận ra trước mặt là ngõ cụt, hang đá bị bức tường đá bịt kín.
Hàn Sâm nghiến răng, Thái A Kiếm chém về phía bức tường đá, muốn học theo con cua lớn, chẻ nứt bức tường đá đó ra, tiến vào trong hang động phía sau.
Nhờ có sức mạnh của hạch gen Thần giúp đỡ, Hàn Sâm chém ra một đạo kiếm quang màu đỏ, ngay lập tức cắt một vết nứt sâu vài mét trên bức tường đá.
Nhưng điều khiến Hàn Sâm chán nản là bên trong vẫn còn một tảng đá, dày đến đâu cũng không biết.
Lúc này Hàn Sâm cũng đã lao tới vách đá, nhìn thấy con cua phía sau tông vỡ tảng đá trong huyệt động, hang động vốn dĩ chỉ có hai mét đã mở rộng lên gấp hai lần, nó lao nhanh tới trong đống đổ nát, cách Hàn Sâm không tới hai mươi mét.
Hàn Sâm nghiến răng, lại chém một nhát vào vách đá, còn nhắm chuẩn vào vết kiếm khi nấy, một kiếm này lại khiến vết nứt mở rộng thêm vài mét, nhưng mà bên trong vẫn là một lớp đất đá.
“Đệt, phía trong không phải còn đặc ruột hơn đất chứ?” Hàn Sâm cảm thấy rất bất lực, mà con cua lúc này cũng đã lao đến trước mặt hắn, cái càng to lớn của nó đang vung tới, dường như muốn chiếm hết cả thông đạo này, khiến cho Hàn Sâm không có cơ hội tránh né.
“Liều thôi!” Hàn Sâm không khỏi nghiến răng, triệu hoán thú hồn.
Thú hồn đó giống một con rắn không vảy, cơ thể rất mỏng manh và kỳ dị, chính là thú hồn siêu cấp mà lần trước, cũng là con thú có hình dáng kỳ lạ mà Hàn Sâm thu hoạch được sau khi giết chết.
Thú hồn thú siêu cấp dị hình: Dung hợp biến thân.
Sau khi thú dị hình và Hàn Sâm dung hợp, Hàn Sâm lập tức biến thành một con bạch xà không vẩy, nhưng mà xem ra càng giống một con lươn trắng hơn.
Hạch gen hồ điệp được Hàn Sâm thu thập đã hóa thành cơ thể của thú dị hình, uốn éo trong động một hồi, bỗng chốc biến thành một thứ mỏng giống như tờ giấy, dán lên mép tường chui qua từ bên cạnh cái càng của con cua lớn.
Sức mạnh phòng ngự của thú dị hình rất kém, sức mạnh của nó trong sinh vật Thần siêu cấp cũng không coi là mạnh, nhưng thân thể của nó có thể tự do biến đổi hình dạng khác nhau, vô cùng thuận lợi.
Hắn quấn quanh Bảo Nhi cùng né cái càng của con cua lớn, thân hình của thú dị hình kéo dài ra, muốn chui qua từ khe đá mà con cua lớn làm nứt ra.
Đáng tiếc, con cua lớn không phải là nhân vật dễ đối phó, những chiếc móng vuốt như một con dao sắc nhọn đâm thẳng về phía Hàn Sâm khiến Hàn Sâm không thể không đổi hướng, trườn sang phía bên kia như một con rắn, đồng thời cũng mất đi cơ hội xông ra ngoài.
Càng và móng của con cua lớn đồng loạt di chuyển, liên tục tấn công Hàn Sâm đang bị mắc kẹt trong hang động, Hàn Sâm lợi dụng cơ thể của thú dị hình thi thoảng biến mỏng hoặc biến ngắn hơn, tránh đòn †ấn công của con cua lớn hết lần này đến lần khác.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, không né được nữa thì chính là nộp mạng, vẫn phải nghĩ cách xông ra ngoài mới được.
Hàn Sâm liếc nhìn con cua lớn, nghiến răng trườn về phía dưới bụng của con cua, cơ thể của nó chặn ở cửa ra, dưới bụng chỉ có một khe hở.
Tuy nhiên, bụng cua lớn cũng là nơi nó có sức tấn công mạnh nhất, chân của nó cũng có thể tấn công đến đó, Hàn Sâm chỉ cần trườn qua, mấy chiếc chân như dao nhọn đâm tới, không chỉ chặn đường đi của Hàn Sâm, ngay cả đường lui của hắn cũng đồng thời bị chặn đứng
Hàn Sâm nghiến răng, cơ thể nảy lên như một con rắn, đồng thời biến đổi trở nên mảnh hơn, giống như một tờ giấy dán lên phần bụng của con cua.
Con cua lớn này rất là thông minh, cái bụng của nó đè xuống lớp đá bên dưới, như muốn dùng bụng của mình mà đè chết Hàn Sâm và Bảo Nhi.
Thân hình mảnh mai như rắn trườn động khắp người con cua lớn, khi bụng con cua lớn va vào tảng đá, hắn đã đưa Bảo Nhi trườn lên mai của con cua, dán lên phía trên chữ “bá” đó.
Hết chương 1493.
Chương 1494. Con Cua Hung ÁcCon cua lớn ve vẩy cái chân của nó, nhưng cái chân và càng của nó không thể vươn ra sau, làm cách nào cũng không thể chạm vào Hàn Sâm và Bảo Nhi.
Vòng vòng một hồi, con cua lớn cũng đã từ bỏ ý định giết Hàn Sâm, bò lại con đường khi nãy đến.
Hoa văn chữ “bá” màu vàng trên lưng con cua biến mất, Hàn Sâm phục hồi lại hình người, ôm Bảo Nhi ngồi trên lưng con cua, nhất thời cũng không biết nên làm gì.
Mặc dù bây giờ con cua lớn không còn chú ý tới hắn nữa, nhưng một khi hắn rời khỏi lưng nó thì không nói chắc được, cho nên Hàn Sâm cũng không dám nhảy khỏi lưng nó.
Con cua lớn cứ thế tiến vào trong hang, Hàn Sâm nhìn nó thì cảm thấy trong lòng có chút cảm giác kỳ quái, phương hướng nó đi tới không phải là vị trí của vỏ Sò Vương, cũng không biết rốt cuộc là nó đang đi đâu.
Không lâu sau, Hàn Sâm nghe thấy vài tiếng ầm ầm, khi nghe kỹ lại thì sắc mặt bỗng dưng biến đổi, rõ ràng đây là tiếng nước chảy.
“Không phải con cua lớn này muốn lặn xuống nước dìm chết chúng ta đó chứ?” Hàn Sâm nhíu mày, tuy hắn có thể tự do hít thở dưới nước, nhưng cũng không thể cứ ở mãi dưới nước được, hơn nữa cũng không biết Bảo Nhi có thể thở dưới nước hay không.
Quả nhiên, không bao lâu sau, phía trước xuất hiện một con sông ngầm đang chảy xiết, con cua lớn bò thẳng xuống nước sông, nhanh chóng chìm xuống dưới.
Hàn Sâm và Bảo Nhi cũng chìm vào cùng với con cua lớn, may thay, Hàn Sâm có thể hít thở trong nước, không ảnh hưởng gì đến hắn. Hắn nhìn sang Bảo Nhi, thấy cô bé cũng không có chuyện gì, còn đang vui vẻ nghịch nước nữa chứ, lúc này hắn mới cảm thấy yên tâm hơn.
Sông ngầm sâu hơn Hàn Sâm tưởng tượng rất nhiều, Kim Văn Bá Giải khổng lồ đó rơi xuống sông, dễ dàng chìm xuống dưới.
Con cua xuôi theo dòng sông ngầm bơi xuống, Hàn Sâm đang ngồi trên lưng ôm Bảo Nhi nhìn xung quanh, thỉnh thoảng phát hiện một vài sinh vật kỳ lạ dưới nước, chúng cũng không dám lại gần con cua lớn, con nào con nấy nhanh chóng bơi đi thật xa.
Con cua lớn bò dưới đáy sông hơn một giờ, Hàn Sâm cảm thấy chắc nó đã quên mất mình và Bảo Nhi rồi, thế là lặng lẽ bơi khỏi lưng nó.
Nhưng Hàn Sâm vừa rời khỏi lưng thì lập tức bị cái càng cua kẹp lại, Hàn Sâm vội vàng biến thân thành thú dị hình, tránh được cái càng rồi quay trở lại cái mai của nó.
Xem ra con cua lớn này khá là thù dai, vẫn luôn chú ý đến Hàn Sâm, đang tìm cơ hội để giết hắn.
Hắn bất lực ngồi trên mai cua rồi nghĩ cách khác, Bảo Nhi thì rất là vui vẻ, bàn tay nhỏ bé vỗ tới võ lui trong nước, xem ra cô bé rất thích nghịch nước.
Con cua lớn vẫn không có ý định dừng lại, nổi lên theo dòng nước, một lần đi đã mất tận mấy ngày, con sông ngầm này không biết rốt cuộc dài bao nhiêu, giống như vĩnh viễn không thể đến được điểm cuối vậy.
Nhưng mà, hễ là những nơi có động huyệt, đều có thể nhìn thấy Thánh Đằng bò trên đỉnh động, Thánh Đằng thực sự rất đáng sợ, chống đỡ cả thế giới ngầm này.
“Dây gai này còn lớn hơn nhiều so với Thánh Đằng đã nuôi dưỡng Bảo
Nhi lúc đầu, không biết trong hồ lô mà nó nuôi dưỡng có thứ gì, không
phải là sinh vật giống như Bảo Nhi đó chứ?” Trong lòng Hàn Sâm thầm nghĩ.
Hắn vẫn chưa nghĩ ra cách trốn thoát, cứ để con cua lớn này men theo dòng sông ngầm là được, lại hai ngày trôi qua, phát hiện vùng nước phía trước đột nhiên mở rộng, hơn nữa còn sâu hơn.
Nó gần giống như đại dương, không nhìn thấy bờ đâu cả.
Con cua lớn chui vào vùng nước ngầm rộng lớn này tiếp tục lặn xuống, nơi này sâu hơn sông ngầm rất nhiều, bơi về trước không bao lâu thì đã đạt tới độ sâu mấy trăm mét.
Một số dị sinh vật dưới nước bơi xung quanh, dường như chúng không quá sợ hãi con cua lớn này, con cua lớn giơ cái càng ra, kẹp chặt một số dị sinh vật rồi bỏ vào trong miệng ăn.
Hàn Sâm thì chống đỡ chiếc ô Già Thiên Tán, chặn dòng nước bên ngoài, đồng thời lấy ra một ít thức ăn và nước uống từ trong Tuyệt Tình Bình, rồi ăn cùng Bảo Nhi.
Bơi được một đoạn, chợt thấy xa xa có những mảng ánh điện màu lam nhấp nháy dưới đáy nước, giống như có sấm chớp mưa bảo dưới nước vậy, nhưng lại không nghe thấy tiếng động.
Con cua lớn bò về phía lôi điện màu lam đó, không biết nó muốn làm gì.
Lôi điện màu lam lập lòe, chỉ đến khi con cua lớn tiến lại gân, Hàn Sâm mới nhìn rõ được đó vốn chẳng phải là sấm chớp gì cả, mà là một con cá chình điện vô cùng to lớn, giống như kim cương.
Trong người con cá chình điện thỉnh thoảng lại phát ra lôi điện màu lam, trông giống như sấm chớp, vừa đẹp đẽ lại vừa kỳ dị.
“Không phải con cá chình điện này là bạn của con cua lớn đó chứ? Con cua lớn muốn cá chình điện giúp nó ăn chúng ta sao?” Vẻ mặt của Hàn Sâm có chút khó coi.
Vừa nhìn con cá chình điện thì đã biết nó đáng sợ đến nhường nào, nếu nó thật sự có quan hệ với cá chình điện, lần này coi như lành ít dữ nhiều, vốn dĩ chỉ cần đối phó với một mình con cua lớn, bây giờ lại thêm một con cá chình đáng sợ, cơ hội sống sót lại càng sụt giảm rồi.
“Bảo Nhi, ngươi có thể hút con cua lớn và cá chình điện này vào trong hồ lô không?” Hàn Sâm hỏi Bảo Nhi, nếu có thể, Hàn Sâm quyết định hi sinh cái tôn nghiêm của người cha già này để Bảo Nhi nhanh chóng †hu phục mấy con yêu nghiệt.
Bảo Nhi lắc đầu nói: “Bọn chúng rất mạnh, bây giờ hồ lô không thể hút vào được.”
Hàn Sâm cảm thấy chán đời, đúng là dựa núi núi đổ dựa sông sông cạn.
Cá chình điện cũng phát hiện con cua lớn đến gần nó, nhất thời trở nên cảnh giác, nhìn chăm chăm con cua lớn, luồng điện màu lam trong cơ thể trong suốt giống như kim cương của nó lại càng chao động mạnh hơn, giống như đang cảnh cáo con cua lớn không được lại gần nó.
Hàn Sâm vui mừng khôn xiết: “Hóa ra bọn chúng không cùng một bọn, vậy thì tốt quá rồi.”
Nhưng sau khi nghĩ lại, sắc mặt Hàn Sâm lại có chút khó coi, tuy rằng bọn chúng không phải cùng bọn, nhưng con cua lớn chủ động đi chọc giận nó, nếu cá chình điện phóng lôi điện tấn công con cua lớn, thì Hàn Sâm và Bảo Nhi ngồi trên lưng con cua sẽ là người đầu tiên gặp họa.
Nhưng lực phòng ngự của lớp vỏ của con cua mạnh như thế, chịu mấy †ia điện này có là gì, sợ là nó còn có chủ ý muốn lợi dụng cá chình điện để hạ gục Hàn Sâm trên lưng nó.
Quả nhiên, con cua lớn vung càng khiêu khích con cá chình điện, con cá chình điện lập tức phẫn nộ, lôi điện màu lam trong người nó đột nhiên bùng lên, cả người đều bị luồng điện màu lam ấy bao trùm, giống như một con rồng điện.
Bùm!
Lôi điện màu lam từ trong người con cá chình bắn ra, trực tiếp bao phủ lấy con cua lớn.
Con cua lớn không hề né tránh, cứ trơ trơ chịu sự gột rửa của lôi điện, ngâm mình trong luồng điện đó, con cua lớn giống như đang tắm vậy, căn bản chẳng có chút dấu hiệu bị thương nào, còn hưng phấn thổi bong bóng nữa.
Hàn Sâm đang khóc thầm kêu khổ, sau khi lôi điện rơi xuống, Già Thiên Tán bỗng chốc chịu sự tấn công dữ dội, sắp không thể chịu được nữa.
“Con cua chết tiệt, ngươi đúng là ác độc mà, muốn dùng điện giật chết bọn ta sao, không có dễ như thế đâu.” Hàn Sâm nghiến răng nhìn xung quanh, cố gắng tìm cơ hội chạy trốn.
Hết chương 1494.
Chương 1495. Cuộc Chiến Giữa Cá Và CuaKhó khăn lắm mới chống đỡ được lôi điện, bề mặt của Già Thiên Tán xuất hiện nhiều vết hằn, còn con cua đó thấy Hàn Sâm vẫn chưa bị điện giật chết, lại vung càng đi khiêu khích cá chình điện.
Cá chình điện càng tức điên hơn, lập tức phóng lôi điện tấn công con cua lớn.
Hàn Sâm nghiến răng nhảy khỏi lưng con cua, lại chịu thêm hai luồng lôi điện, sợ không chỉ có Già Thiên Tán, mà ngay cả bản thân hắn cũng sẽ bị điện nướng khét mất.
Hàn Sâm vừa rời khỏi lưng con cua lớn, con cua lớn đột nhiên xoay người, đối mặt với Hàn Sâm, những cái càng lớn bắt lấy Hàn Sâm, muốn kẹp chết hắn.
Hàn Sâm biến thành thú dị hình, hóa thành một con bạch xà không vảy bơi trong dòng nước, tránh né cái càng của con cua lớn.
Hình dáng của thú dị hình rất thích hợp cho các trận thủy chiến, tốc độ của nó ở dưới nước nhanh hơn rất nhiều so với cơ thể của Hàn Sâm, nhưng nó vẫn kém hơn một chút so với con cua lớn.
Hàn Sâm không vội chạy trốn, quấn lấy Bảo Nhi bơi đến bên cạnh con cá chình điện.
Cua lớn cũng lao theo đuổi tới, xem ra nó rất quyết tâm muốn giết chết Hàn Sâm.
Cá chình điện tưởng con cua lao về phía mình, trên người lại phóng ra tia sét, lao thẳng về phía con cua.
Hàn Sâm bơi xung quanh cá chình điện, con cua lớn đuổi tới đây đã chọc giận cá chình điện, khiến cho luồng điện trên người nó càng trở nên dữ dội hơn.
Cuối cùng cũng gây khó chịu cho cá chình điện, một quả cầu sấm sét †o như mặt trời phun ra từ trong miệng nó, quả cầu đó rơi trên người con cua nó, bỗng chốc lông cua lập tức dựng đứng, bề mặt lớp vỏ cũng bị đen một mảng.
Vốn dĩ con cua lớn muốn giết Hàn Sâm nên mới khiêu khích cá chình điện, nhưng liên tục bị cá chình điện phóng ra vài quả cầu sấm sét, bỗng chốc cũng chọc tức luôn cả con cua lớn, nó cũng chẳng buồn đuổi theo Hàn Sâm nữa, ngược lại muốn giết cá chình điện hơn.
Hai sinh vật đáng sợ bắt đầu chiến đấu dưới đáy biển, làm cho nước biển dấy lên những làn sóng cuồn cuộn ngút trời, Hàn Sâm nhân cơ hội bơi ra khỏi mặt nước, khôi phục hình người bay lên không trung.
Hắn đứng lơ lửng trên không trung, chỉ thấy trên mặt biển không ngừng dậy sóng, luồng điện màu lam lam lập lòe dưới dòng nước, chiếu rực cả một vùng biển rộng lớn, ngoài ra còn có thể lờ mờ nhìn thấy một luồng ánh sáng màu vàng nho nhỏ, chính là chữ “bá” trên lưng con cua lớn kia.
Hai con hung thú chiến đấu điên cuồng, Hàn Sâm cũng không vội rời đi, đứng trên không trung nhìn hai con hung thú đó đánh nhau.
“Con cua chết tiệt, đừng để ta tìm được cơ hội, nếu không ta xiên chết ngươi.” Hàn Sâm vẫn luôn quan sát trận chiến, đang tìm cơ hội đánh lén, giết chết con cua đó.
Tuy nhiên, sau khi quan sát một hồi, Hàn Sâm lại phát hiện tuy rằng con cá chình điện đó rất mạnh, nhưng cũng không phải là đối thủ của Kim Văn Bá Giải, dần dần lâm vào thế hạ phong, xem ra tình hình không ổn lắm.
“Thảo nào nó dám chọc giận cá chình điện, hóa ra cá chình điện không phải là đối thủ của nó.” Hàn Sâm cảm thấy có chút phiền muộn, †uy hắn muốn ngư ông đắc lợi, nhưng lại càng muốn giết con cua lớn hơn.
Nhìn dáng vẻ hung hãn của con cua lớn, cho dù cá chình điện bị giết chết, sợ là hắn cũng không còn cơ hội ngư ông đắc lợi nữa.
Hơn nữa, bây giờ Hàn Sâm không bỏ chạy, đợi con cua lớn hạ gục được cá chình điện rồi, sợ là sẽ tiếp tục truy sát hắn.
Nhưng cứ bỏ chạy như thế, Hàn Sâm lại có chút không cam tâm, do dự một hồi, hắn lại gọi hạch gen hồ điệp ra, rút ra Thái A Kiếm, nhắm chuẩn cơ hội, một luồng ánh kiếm màu đỏ lao về phía con cua lớn trong dòng nước.
Tuy nhiên, ánh kiếm màu đỏ hiển nhiên không có tác dụng gì đối với con cua lớn, sau khi bị nước biển làm tiêu hao một phần sức mạnh, ngay cả cái vỏ của nó cũng chẳng để lại một vết hằn nào.
Hàn Sâm không bỏ cuộc, vẫn còn cơ hội, hắn vẫn sẽ rút kiếm quang của mình tấn công con cua, các hướng tấn công không giống nhau,
hắn là đang muốn xem thử, trên người con cua này có điểm yếu nào không.
Kết quả khiến hắn rất thất vọng, dù là chém vào mai, hay là chém vào mấy vị trí chính yếu và bên mép, thậm chí là chém lên mắt nó, cũng chẳng khiến con cua đó bị thương.
“Không thể nào không có nổi một chút điểm yếu chứ? Nếu không chẳng phải nó là thiên hạ vô địch rồi sao?” Hàn Sâm cau mày quan sát.
Càng cua lưu lại rất nhiều vết thương trên mình con cá chình điện, nhưng thân thể cá chình điện cũng rất cứng cáp, giống như được tạo thành từ kim cương vậy, không thấy có máu chảy ra, chịu một vết thương nhỏ cũng không chẳng là gì, vẫn tiếp tục dây dưa đọ sức với con cua đó.
Lại bị con cua lớn tiếp tục tổn thương thân thể mình, cá chình điện đột nhiên há miệng phun ra một tia sấm sét, tia sấm đó bỗng chốc bắn vào trong mắt con cua, bắn xuyên qua mắt của nó.
Hàn Sâm vô cùng kinh ngạc, nhìn kỹ lại tia chớp, mới phát hiện hóa ra đó là một mũi tên giống như kim cương được lôi điện bao lấy, trông rất lộng lẫy và tinh xảo.
Con cua lớn bị bắn xuyên mắt kêu lên thảm thiết, càng cua kẹp lấy phần lộ ra của mũi tên rồi giật mạnh ra.
Nhưng chiếc càng cua có thể cắt đứt cả hạch gen siêu cấp của Linh Đế, vậy mà lại không đủ sức cắt được mũi tên kim cương này, chỉ bị con cua lớn hậm hực ném vào trong biển.
Mũi tên kim cương lập tức tự động bay trở lại miệng con cá chình điện, rồi lại bị con cá chình điện phóng ra, bắn vào con mắt còn lại của con cua lớn.
Con cua lớn có chút sợ hãi mũi tên kim cương này, nó tập trung tinh †hần nhìn chằm chằm vào mũi tên, trực tiếp dùng càng cua kẹp chặt nó.
Lần này, con cua lớn không vứt mũi tên đi nữa, một cái càng giữ chặt mũi tên, cái càng còn lại thì tiếp tục tấn công cá chình điện.
Mũi tên kim cương bị khống chế không di chuyển được, con cá chình điện lại rơi vào thế hạ phong, trước đó nó không dùng đến mũi tên kim cương chính là biết mũi tên này cũng chẳng làm gì được con cua đó, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội dùng mũi tên đánh lén bắn hỏng một mắt của con cua lớn, nhưng cũng không thu được thành quả đáng kể.
Hàn Sâm nhìn thấy mắt của con cua sau khi bị bắn trúng thì không ngừng chảy máu.
“Kỳ lạ, với thể chất của con cua, vết thương bình thường có lẽ phải nhanh chóng được chữa lành mới đúng, sao vết thương trên mắt nó vân không chịu lành thế này? Là khả năng trị thương của nó vốn khá kém, hay là mũi tên kia có năng lực đặc biệt gì sao?” Hàn Sâm âm thầm suy đoán.
Nhưng bất kể lý do là gì, đều khiến trong lòng Hàn Sâm có thêm một tia hi vọng.
Trầm ngâm một hồi, Hàn Sâm lao đầu xuống nước, hóa thành một con bạch xà không vảy bơi về phía con cua lớn, quan sát trong nước một lúc, khi tìm được cơ hội lại bám vào trên lưng con cua lớn đó.
Sau khi bám được lưng con cua, Hàn Sâm lại hóa thành hình người, rút Thái A Kiếm ra, cẩn thận dè dặt bò tới gần mắt của con cua lớn.
Con cua lớn đang đánh nhau với cá chình điện, không chú ý đến Hàn Sâm, Hàn Sâm giơ kiếm lên đâm xuống, Thái A Kiếm mang theo ánh sáng đỏ chói của hạch gen Thần trực tiếp đâm vào trong mắt trái đã bị thương của con cua lớn.
Sức phòng ngự của đôi mắt bị đâm xuyên đó đã không còn mạnh như trước, lập tức bị thanh kiếm xuyên qua, gần như hoàn toàn chìm vào mắt trái cua lớn.
Con cua lớn đau đớn đến mức vùng vây càng cua muốn kẹp Hàn Sâm, nhưng Hàn Sâm đã rút kiếm lùi về sau lưng của nó, con cua có vung càng thế nào cũng không chạm được hắn.
Nhưng trong mắt của con cua lớn, máu không ngừng tuôn trào ra, có vẻ như vết thương không nhẹ.
Hết chương 1495.
Chương 1496. Thú Hồn Thân Siêu Cấp Cuồng BạoCon cua lớn bị đau, nó thả lỏng càng cua, mũi tên kim cương kia bị con cá chình điện nhặt về.
Dường như cá chình điện đã bị con cua kia chọc tức từ lâu rồi vậy, thấy có cơ hội tốt, nó gần như không hề có bất kỳ do dự gì, mũi tên kim cương lại được nó phóng ra.
Con cua lớn chính khí bại hoại huơ huơ cái càng lớn muốn bắt lấy Hàn Sâm đang ở trên lưng nó, nhưng mũi tên kim cương tức thì bắn vào mắt còn lại của nó, lập tức bắn nổ mắt còn lại kia.
Con cua lớn đã bị mù cả hai mắt, nhất thời mất đi thị giác, nó chỉ đành hành động dựa theo cảm giác.
Hàn Sâm vẫn dùng Động Huyền Khí Tràng để che dấu các phân tử chuyển động trên cơ thể bản thân mình, con của lớn hoàn toàn không hề cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Thanh Thái A Kiếm với ánh đỏ âm thẳng vào mắt còn lại của con cua lớn, nó không hề cảm nhận được sự tồn tại của Hàn Sâm, chỉ có thể vung càng loạn xạ cả lên.
Mũi tên kim cương của cá chình điện phối hợp tấn công con cua lớn cùng với Hàn Sâm. Con cua lớn ấy muốn xoay người để chạy trốn, nhưng không kịp nữa rồi, mũi tên kim cương lôi điện của con cá chình điện đã xuyên thẳng qua, không ngừng khoan vào bên trong cơ thể con cua lớn, khiến nó tuôn máu tươi tung tóe.
Hàn Sâm nghiến răng, hắn chui vào bên trong con cua từ một cái lỗ lớn đã được khoan thủng ở bên mắt còn lại của nó, Thái A Kiếm trong †ay thì đâm trái chém phải, đập nát hết cơ quan bên trong ấy của nó.
Nhưng mà quả thật thể chất của con cua lớn này rất đáng gờm, cho dù là phần bên trong cơ thể tương đối yếu ớt, nhưng Hàn Sâm dùng cả Thái A Kiếm và sức mạnh hạch gen của Thần cũng chỉ có thể miễn cưỡng để lại vết kiếm, khó có thể nhanh chóng tạo thành vết thương lớn.
Hàn Sâm và mũi tên kim cương phá hỏng nội tạng bên trong con cua, cá chình điện cũng điên cùng phóng lôi điện. Giày vò con cua lớn một hồi lâu, cuối cùng nó cũng không động đậy nữa.
Hàn Sâm vẫn luôn dồn sức chém ở bên trong, bởi lẽ hắn sợ bản thân sẽ không thu được lợi lộc gì nếu như con cua lớn kia bị cá chình điện giết chết.
Thấy con cua lớn kia đã bất động, Hàn Sâm vẫn không dám dừng lại, tiếp tục ngưng tụ ra sức mạnh của Chích Thủ Già Thiên đánh thẳng về vị trí gần não bộ của con cua lớn.
Mặc dù không thể phá vỡ chuỗi trật tự gen của con cua lớn, nhưng cũng đủ để nó lại bị thương nặng thêm lần nữa.
Mà mũi tên kim cương cũng đâm xuyên vào bên trong cơ thể dưới sự điều khiển của con cá chính điện, xem ra con cá chính điện muốn giết con cua lớn kia rồi.
Sau khi vật lộn thêm một lúc, đột nhiên trong đầu Hàn Sâm vang lên một âm thanh.
“Săn giết được thú hồn Thần siêu cấp cuồng bạo Kim Văn Bá Vương Giải, nhận được thú hồn của Kim Văn Bá Vương Giải cuồng bạo, hạch gen đã bị phá vỡ, máu thịt có thể ăn được, có thể thu thập tinh hoa gen Sinh Mệnh, hấp thụ có thể ngẫu nhiên tăng từ 0 đến 10 điểm gen Thần siêu cấp.
Hàn Sâm lập tức vui mừng khôn xiết, quả nhiên con cua này là một sinh vật Thần siêu cấp của cấp cuồng bạo, hơn nữa còn thu hoạch được cả thú hồn của nó. Mà e rằng đến cả con cá chình điện kia cũng là một sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo ấy chứ.
Đúng lúc Hàn Sâm đang vui mừng thì hắn lại đột nhiên cảm thấy một nguồn lôi điện tuôn vào bên trong cơ thể con cua, Hàn Sâm không thể không chui ra khỏi cơ thể nó.
Con cá chình điện kia liếc Hàn Sâm một cái, sau đó cơ thể cuốn lấy con cua kia, trực tiếp kéo lấy xác con cua lớn ấy rồi bơi xuống dưới đáy biển sâu.
Hàn Sâm cảm thấy hơi tiếc, xác của Kim Văn Bá Vương Giải và tinh hoa gen Sinh Mệnh đều bị con cá chình điện kia kéo đi mất rồi, nhưng mà hắn cũng không phải là đối thủ của con cá chình điện ấy, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng bỏ đi, có thể lấy được thú hồn Thần siêu cấp cuồng bạo thì đã hời lắm rồi.
Hắn nóng lòng muốn vào bên trong hồn hải muốn biết rốt cuộc thú hồn của Kim Văn Bá Vương Giải là loại hình gì.
“Xem ra hẳn là loại áo giáp thì phải? Nếu như là vậy thật thì tốt quá, áo giáp Thần siêu cấp cuồng bạo thì phòng ngự sẽ mạnh tới cỡ nào đây, cho dù sau này gặp phải sinh vật Thần siêu cấp và Đế Linh cũng không cần sợ nữa rồi.” Hàn Sâm thầm nghĩ, ánh mắt nhìn lên bên trên thú hồn của Kim Văn Bá Vương Giải.
Thú hồn Thần siêu cấp cuồng bạo - Kim Văn Bá Vương Giải: Loại khiên tay.
“Khiên tay?” Hàn Sâm sửng sốt, thú hồn loại hình như khiên không hề hiếm thấy, nhưng xác suất xuất hiện không cao, trước đây Hàn Sâm cũng từng nhận được một thú hồn Thần siêu cấp dạng khiên, nhưng sau đó hắn đã giao dịch với người khác để đổi lấy món vũ khí mà hắn cần.
Dù rằng thú hồn dạng khiên tay rất hiếm thấy, mà đây cũng là cái đầu †iên mà Hàn Sâm lấy được, trước đó hắn đã thấy rất nhiều người dùng, hắn cảm thấy không hữu dụng lắm, còn chẳng bằng tấm khiên thông thường.
“Chắc là thú hồn Thần siêu cấp cưồng bạo phải có điểm gì có đặc biệt chứ.” Hàn Sâm thầm nghĩ, sau đó triệu hồi khiên Kim Văn Bá Vương Giải ra ngoài.
Hàn Sâm lập tức nhìn thấy một một con cua sắt màu tím đen to bằng cái đĩa xuất hiện trên cánh tay hắn, thoạt nhìn còn tưởng là Bá Vương Giải bản mini, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ra đây là một cái khiên tay.
“Nó nhỏ như vậy thì chắc diện tích phòng ngự cũng nhỏ lắm nhỉ? Nếu như to hơn một chút thì tốt rồi.” Hàn Sâm khẽ nhíu mày, nhỏ như vậy thì phạm vi phòng thủ cũng rất nhỏ, chỉ có thể dùng để ngăn cản đao kiếm gì đó thôi, hoàn toàn không thể ngăn cản đòn tấn công diện rộng được.
Hàn Sâm thầm nghĩ, nhưng lại đột nhiên thấy cái khiên tay kia bỗng lớn lên, nhanh chóng có kích thước bằng cả cái cối xay.
Hàn Sâm lập tức mừng rỡ: “Thứ này còn có thể biến to lên được cơ à? Không biết còn có thể to hơn nữa được không nhỉ?”
Suy nghĩ vừa lóe lên, quả nhiên tấm khiên Bá Vương Giải lại to thêm, cùng với việc khiên tay to lên là trọng lượng của nó cũng tăng lên, điều ấy khiến Hàn Sâm cảm thấy càng ngày càng vất vả.
Không lâu sau, tấm khiên Bá Vương Giải kia đã to hơn cả một ngôi nhà, mà trọng lượng cũng trở nên cực kỳ đáng sợ, Hàn Sâm hoàn toàn không nhấc nó lên nổi, bởi vậy hắn chỉ đành để tấm khiên đứng trên mặt đất rồi tiếp tục để nó to lên.
Mà không phải tấm khiên tay kia có thể biến to không giới hạn được, đợi đến khi nó đạt đến kích thước xấp xỉ lúc Kim Văn Bá Vương Giải còn sống trước đó thì không thể tiếp tục to lên nữa, mà với sức mạnh của Hàn Sâm lúc này cũng hoàn toàn không tài nào nhấc nó lên nổi.
“Tại sao lại không nhìn thấy kim văn chữ ‘bđ trên lưng nó nhỉ?” Hàn Sâm thầm thắc mắc, nhìn đi nhìn lại nhưng cũng không thấy kim văn chữ “bá” kia đâu.
Mặc dù trông có vẻ cái khiên tay này cũng được đấy, nhưng mà trên lưng không có chữ “bá” thì cứ không cảm thấy hoàn hảo lắm.
Hắn để khiên tay khôi phục lại trạng thái nhỏ nhất, trông nó giống hệt như một con cua nhỏ đang bò bên ngoài cẳng tay vậy. Lúc Hàn Sâm đang ngắm nghía nó thì đột nhiên thấy một dị sinh vật như con cá kiếm lao về phía hắn.
Sau khi con cua lớn kia chết, cá chình điện cũng đã rời đi, những dị sinh vật vốn sống ở đây cũng bơi trở về. Nó phát hiện Hàn Sâm - một thứ đáng nghỉ giống như thức ăn, thế là lập tức phát động công kích về phía hắn.
Nhìn thấy con cá lao đến như một mũi tên sắc bén, Hàn Sâm không hề †ránh né mà nhấc tấm khiên tay lên, hóa thành kích thước như cái cối xay rồi nghênh đón con cá kiếm kia.
“Đúng lúc ta đang muốn thử xem rốt cuộc lực phòng thủ của tấm khiên này như thế nào đây.” Hàn Thâm thầm nói.
Khí tức của con cá kiếm kia không hề yếu, hẳn là sinh vật Thần Huyết, dưới xung kích với tốc độ cao, cái thứ nhọn và dài ở phía trước nó như trường thương đâm thẳng vào tấm khiên tay.