Siêu Cấp Tiên Y

Chương 198

"Không sai, cửa hàng thời trang này là do tôi mở." Trần Uyển Dung lạnh lùng nhìn Hoàng Nguyệt, vẻ mặt trào phúng nói: "Nha đầu Hoàng gia, cô gọi tôi ra là muốn gì? Có phải cô muốn hủy cửa hàng này của tôi không? Tốt, hiện tại cô có thể động thủ, đến đây đi, đập đi nha."

Nếu như cửa hàng thời trang này của người khác, nói không chừng Hoàng Nguyệt đã sớm bão nổi đập phá. Nhưng vấn đề là, hiện tại người đứng trước mặt cô ta cũng không phải ai khác, mà là Trần Uyển Dung.

Hoàng Nguyệt biết Trần Uyển Dung, cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Cha của cô ta luôn dựa vào đầu cơ trục lợi mà làm giàu, gần đây vẫn luôn bận rộn đổi nghề đầu tư. Một đại công ty có tính quốc tế như tập đoàn Vưu thị, hắn tự nhiên là không có tư cách nịnh bợ. Nhưng dựa vào tập đoàn Hoành Sâm, từ từ bắt đầu phát triển được sự nghiệp của mình. Mà Hoàng Nguyệt cũng ở trong những ngày lễ tết, được cha cô ta mang theo đi cùng đến bái phỏng vợ chồng Triệu Trác Khải, Trần Uyển Dung. Thậm chí cha của cô ta còn không chỉ một lần cảm khái, vì sao Triệu gia lại chỉ sinh được một đứa con gái? Nếu như Triệu Lâm Di là một đứa con trai, như vậy hắn có thể cho Hoàng Nguyệt gả vào Triệu gia. Kể từ đó, Hoàng Triệu hai nhà đã có thể thật sự cùng nhau cột vào chung một chiến thuyền. Tuy rằng đối với cảm khái của cha cảm thấy chẳng đáng, nhưng Hoàng Nguyệt cũng bởi vậy mà biết được, Triệu gia vô luận tài lực hay địa vị xã hội, đều phải mạnh hơn nhà cô ta rất nhiều.

Hoàng Nguyệt tuy rằng não tàn, nhưng cũng là một kẻ am hiểu thấy gió hùa theo. Có thể bản lĩnh khác của cha cô ta không thể kế thừa xuống tới, nhưng loại bản lĩnh "thấy cao thì đội thấy thấp thì đạp", cũng được di truyền đủ mười phần. Sau thoáng kinh ngạc ban đầu, cô ta lập tức thay đổi dáng tươi cười nịnh nọt, đối mặt sự châm chọc khiêu khích của Trần Uyển Dung, cô ta cũng không hề tức giận, trái lại còn lấy lòng nói: "Yêu, dì Trần, sao dì lại nói vậy, cháu dù có ăn gan hùm mật gấu, cũng không dám đến phá cửa hàng của dì nha. Nếu như cháu sớm biết cửa hàng này là của dì, cháu khẳng định sẽ thường đến ủng hộ..."

Trần Uyển Dung cười lạnh nói: "Không cần đâu. Tôi cũng không cần tiền của cô ủng hộ. Huống chi, nhân viên của tôi vừa rồi đã nói qua, cửa hàng này của tôi không chào đón cô. À, được rồi, suýt chút tôi đã quên, hiện tại không chỉ cửa hàng này của tôi, tất cả các cửa hàng của nguyên con đường Hà Tây này, thậm chí cả nhà vệ sinh công cộng, đều mới đạt thành một nhận thức chung, xếp cô vào sổ đen tuyệt không tiếp đãi. Chúc mừng cô, cô là người thứ nhất thậm chí là một người duy nhất trở thành khách hàng mà toàn bộ các cửa hàng trên đường Hà Tây cũng không nguyện ý tiếp đãi."

"Cái...cái gì?" Hoàng Nguyệt nghe vậy thất kinh, đối với loại người luôn thích khoe khoang như cô ta mà nói, không cho cô ta đi mua sắm trong những cửa hàng độc quyền thời trang, không cho cô ta mua quần áo, giày dép, túi xách hoặc trang sức vật phẩm, quả thực so với việc giết cô ta còn khó tiếp thu hơn. Nếu như người nói với cô ta chuyện này không phải là Trần Uyển Dung, phỏng chừng cô ta đã sớm bão nổi đánh người. Thế nhưng hiện tại, cô ta chỉ có thể đem lửa giận đầy ngập giấu trong lòng, lôi kéo vị bạn trai Hàn quốc bất nam bất nữ xoay người định đi.

Nếu như Hoàng Nguyệt cứ như vậy thành thật bỏ đi, chuyện cũng xem như đã xong. Nhưng với tính cách như cô ta, đã định trước sẽ không cam nguyện thành thật rời đi.

Trước khi rời đi, Hoàng Nguyệt nhịn không được thấp giọng châm chọc khiêu khích bực tức nói: "Không phải chỉ là một cửa hàng thời trang độc quyền sao? Sau này lão nương sẽ không bao giờ đến mua nữa! Không phải chỉ là các cửa hàng trên đường Hà Tây cũng không chịu tiếp đãi ta sao? Toàn bộ Ung Thành, cũng không phải chỉ có mấy cửa hàng trên con đường Hà Tây này. Dù cho ngươi thực sự lợi hại, có thể làm cho những cửa hàng tại Ung Thành không cho ta vào, ta còn có thể đi phần đất bên ngoài! Ta cũng không tin, ngươi cũng có thể làm cho toàn bộ các cửa hàng trong toàn quốc cũng không tiếp đãi ta đi? Dù là ngươi có năng lực lớn như vậy, thì lão nương cũng có thể tự mình mở một cửa hàng thời trang, ngươi có thể làm khó dễ được ta?"

Tuy rằng thanh âm Hoàng Nguyệt rất nhỏ, nhưng vẫn bị Trần Uyển Dung nghe thấy được. Vùng lông mày của bà nhướng lên, lúc này chợt hừ lạnh nói: "Đứng lại."

Hoàng Nguyệt dừng bước, xoay người lại hỏi: "Làm sao vậy, dì Trần, dì còn chuyện gì sao?" Trải qua một thoáng ngắn ngủi điều chỉnh, trên mặt nàng đã khôi phục lại dáng tươi cười nịnh nọt.

Nhưng trả lời cô ta, lại là một bạt tai vang dội.

Từ đột nhiên vung tay lên, đến lúc một bạt tai hạ xuống, một loạt động tác của Trần Uyển Dung lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, làm Hoàng Nguyệt dù có ý nghĩ tránh né, nhưng cũng tránh né không xong.

"Bà...không ngờ bà đánh tôi." Hoàng Nguyệt sờ vào gò má rát bỏng của mình, mở to hai mắt, không thể tin được nhìn chằm chằm Trần Uyển Dung: "Từ nhỏ đến lớn, dù cha mẹ tôi cũng không có đánh tôi, bà chỉ là một người ngoài không ngờ dám đánh tôi?"

Trần Uyển Dung hừ lạnh nói: "Bạt tai vừa rồi, là tôi thay cha cô dạy cô. Nếu như cho hắn biết cô cũng dám dùng thái độ và kiểu ăn nói như thế nói với tôi, thì sẽ đánh cô còn mạnh hơn. Người như cô, tính tình đáng bị giáo huấn, cần phải hung hăng giáo huấn cô một lần, bằng không cả đời đều chỉ đần độn như bây giờ! Chỉ hi vọng, một bạt tai của tôi có thể đánh tỉnh cô, bằng không chuyện kinh doanh của Hoàng gia tất nhiên sẽ sụp đổ trong tay cô."

"Bà...bà..." Phản ứng đầu tiên của Hoàng Nguyệt chính là muốn chỉ vào Trần Uyển Dung mà mắng, thế nhưng cô ta vừa mới mở miệng, đã bị khí thế của Trần Uyển Dung làm hoảng sợ. Cho nên cô ta liên tục ấp úng không nói hết lời. Cô ta cố sức kéo người bạn trai Hàn quốc dùng tiếng Hàn cứng ngắc bập bõm, làm nũng nói: "Anh yêu, người đàn bà ghê tởm này cũng dám đánh em. Anh xem gương mặt mịn màng của em nè, hiện tại đã sưng đỏ lên như vậy. Anh yêu, anh không phải là cao thủ đai đen Taekwondo sao? Nhanh giúp em giáo huấn bà ta! Không cần nói gì khác, chí ít phải đem bạt tai này trả lại cho bà ta!"

Nhưng Hoàng Nguyệt thật sự không ngờ chính là vị bạn trai Hàn quốc mà cô ta xem như thần tượng, cũng không hề để ý tới lời cô ta nói, mà đang trừng lớn hai mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn Trương Văn Trọng. Loại ánh mắt kinh khủng, phảng phất như đang nhìn thấy mãnh thú ác quỷ, không chỉ như vậy, Hoàng Nguyệt đang kéo cánh tay hắn còn rõ ràng cảm giác được thân thể hắn còn đang run rẩy.

Đây là làm sao vậy?

Hoàng Nguyệt đối với việc này rất kinh ngạc, ngay khi cô ta chuẩn bị hỏi chuyện gì đang xảy ra, thì trên người vị bạn trai Hàn quốc này đột nhiên phát ra thanh âm "lộp cộp" "lộp cộp" thật rõ ràng.

Đó là thanh âm gì?

Hoàng Nguyệt nhìn theo phương hướng thanh âm truyền lại, lúc này mới khiếp sợ phát hiện, thanh âm lộp cộp rõ ràng kia chính đang phát ra từ hàm răng va lộp cộp vào nhau của vị bạn trai người Hàn quốc.

Hoàng Nguyệt cực độ khiếp sợ, há to miệng nhìn bạn trai, lại nhìn qua Trương Văn Trọng. Ở trong nội tâm kinh khủng hò hét: "Không, không phải đâu? Tonje Park có đai đen Taekwondo, không ngờ lại bị giáo y có gương mặt tầm thường này hù dọa thành như vậy? Ai có thể nói cho ta biết, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào giáo y tầm thường này lại còn lợi hại hơn một cao thủ đai đen Taekwondo hay sao?"

Tuy rằng Hoàng Nguyệt cũng không nhìn ra trên người Trương Văn Trọng có chỗ đặc thù gì, nhưng Tonje Park có được đai đen Taekwondo có thể cảm giác được rõ ràng cỗ khí thế ngút trời phát ra từ trên người Trương Văn Trọng.

Kỳ thực ngay vừa rồi khi Trần Uyển Dung đưa tay tát Hoàng Nguyệt, Tonje Park đã dự định giúp Hoàng Nguyệt đánh lại Trần Uyển Dung, nhưng khi tâm niệm của hắn vừa khẽ động, còn chưa kịp áp dụng hành động thì một cỗ khí thế ngập trời cũng từ trên người Trương Văn Trọng phóng ra, gắt gao bao trùm trên người hắn. Cỗ khí thế vô hình dâng trào, không ngờ ép tới mức hắn không thể hô hấp, đồng thời cũng ép tới mức ý chí của hắn toàn bộ biết mất.

Hiện tại Trương Văn Trọng gây cho hắn cảm giác, chính là một tòa núi cao chỉ có thể ngưỡng mộ mà không thể vượt qua. Nếu như có thể, hắn thật rất muốn xoay người chạy trốn. Thế nhưng hiện tại hai chân hắn giống như nhũn ra, dù dũng khí chạy trốn cũng không có.

"Park, anh làm sao vậy?" Vẻ mặt Hoàng Nguyệt thân thiết dò hỏi.

Park căn bản không hề để ý tới cô ta, chỉ dùng ánh mắt kính nể nhìn Trương Văn Trọng.

"Ti." Ngay lúc này, Trương Văn Trọng đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

Hai chân Park mềm nhũn, suýt chút vì không chịu được cỗ khí thế dâng trào phóng xuất ra từ trên người Trương Văn Trọng mà yếu đuối ngồi bệch xuống mặt đất.

Trong ánh mắt Trương Văn Trọng hiện lên một tia chẳng đáng, hừ nói: "Cút đi!"

Park giống như nhận được thánh chỉ, thoáng chốc đã bỏ cả Hoàng Nguyệt, xoay người chạy ra khỏi cửa hàng thời trang.

Hoàng Nguyệt nhất thời trợn tròn mắt: "Park, sao anh bỏ lại em chạy một mình?" Cô ta nhìn thấy Park bỏ chạy cũng không hề quay đầu lại, lại nhìn Trương Văn Trọng đang đứng trước mặt, nhìn Tô Hiểu Hồng cùng Trần Uyển Dung, nhất thời phát lên một tiếng thét chói tai: "A..." Liền xoay người chạy theo sát phía sau Park, chạy nhanh ra khỏi cửa hàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Ngay khi bọn họ vừa ra khỏi cửa kiếng, chuẩn bị chạy ra ngoài, Trương Văn Trọng đột nhiên mở miệng nói: "Cẩn thận dưới chân, có vỏ chuối kìa."

"Trời mới tin ngươi!" Hoàng Nguyệt và Park tuy rằng không mở miệng đáp lại, nhưng bọn họ không hẹn cùng có chung một ý nghĩ.

Hiển nhiên, bọn hắn cũng không tin tưởng lời Trương Văn Trọng nói.

Nhưng khi vừa chạy ra khỏi cửa hàng thời trang, bọn hắn không hẹn mà cùng cảm giác được dưới chân bị trượt. Sau đó cả hai người trong tiếng thét chói tai kinh hoảng, lướt nhanh về phía trước, đụng thẳng thùng rác lớn trước mặt, làm toàn bộ rác rưởi rơi lả tả đầy đất. Mà hai người bọn hắn lại trong tư thế ôm nhau, ngã dúi vào trong đống rác rưởi kia. Đồng thời cũng không biết do vỏ chuối bọn hắn vừa đạp trúng, hay vỏ chuối bên trong thùng rác, dù sao có hai vỏ chuối đã chết tử tế không chết lại rơi úp xuống ngay trên mặt cả hai.

Trong mơ hồ, cả hai phảng phất còn nghe ở bên cạnh có người đang nói:

"Nghe nói vỏ chuối có thể dùng bảo dưỡng da thịt. Có thể làm cho trái nho ngay ngực và chỗ riêng tư kia đều biến thành màu hồng đó a."

"Nghe nói vỏ chuối ăn vào còn có thể giảm béo nữa."

"Phỏng chừng thật là hữu hiệu, bằng không hai người này vì sao lại biến thành như vậy?"

Trong khoảng thời gian ngắn, nằm vùi trong đống rác, Hoàng Nguyệt và Park bị vỏ chuối úp trên mặt, ngay cả nội tâm muốn tự tử chết cũng liền nảy sinh...
Bình Luận (0)
Comment