Chuyện xảy ra với Hoàng Nguyệt và Park, làm mọi người đứng bên ngoài cửa hàng thời trang đều cười vang lên. Thậm chí còn có người không phúc hậu, vội vã lấy ra điện thoại hay máy chụp hình, chụp lấy tư thái chật vật của hai người. Đồng thời còn truyền lên truyenfull.vn, do đó dẫn phát ra một câu chuyện mới.
Đợi khi Hoàng Nguyệt và Park chật vật đứng lên, hoảng sợ bỏ chạy thật nhanh, Tô Hiểu Hồng liền đem túi hàng trả lại cho Trần Uyển Dung. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Túi xách này tôi tặng cho cháu, sao cháu trả lại tôi làm gì? Lẽ nào cháu không thích sao?" Trần Uyển Dung vừa cười vừa nói, không chịu nhận lại túi hàng trong tay Tô Hiểu Hồng.
Tô Hiểu Hồng vội vã giải thích: "Thích thì thích lắm, thế nhưng nó đắt quá, cháu không thể nhận."
Trần Uyển Dung mỉm cười lắc đầu, nói: "Đồ vật đã tặng, đâu còn lý do thu hồi? Túi xách này cháu nhất định phải nhận lấy."
"Cháu không thể nhận."
"Cháu cứ lấy đi."
Hai nữ nhân, một người cố ý muốn tặng, một người cố ý không nhận, trong lúc này chợt giằng co lên.
Một màn như vậy, làm vài khách hàng nữ tính trong tiệm vừa ước ao vừa đố kỵ, đều nhịn không được thầm nói trong lòng:
"Cô gái nhỏ này không phải là một kẻ ngu si chứ? Có túi xách miễn phí đưa tặng, không ngờ còn không lấy?"
"Ai, sao tôi lại không gặp được chuyện tốt như vậy, ông trời thật đúng là không công bình a!"
"Nếu như bà chủ này miễn phí tặng túi xách cho ta, hoặc một bộ quần áo giá trị hơn mười ngàn nguyên, dù muốn ta làm gì cũng không có vấn đề a."
Thấy Tô Hiểu Hồng và Trần Uyển Dung vì một túi xách mà giằng co mãi, Trương Văn Trọng không khỏi lắc đầu cười khổ, nhịn không được mở miệng khuyên nhủ: "Tiểu muội, nếu Trần nữ sĩ muốn tặng túi xách cho cô, như vậy cô cứ thu nhận đi."
"Vậy..." Tô Hiểu Hồng vẫn có chút do dự.
Trần Uyển Dung vội vàng nói theo lời Trương Văn Trọng, cười dài: "Cháu xem, cả bác sĩ Trương cũng đã lên tiếng, cháu hãy nhận lấy đi."
"Vậy được rồi, cháu sẽ nhận vậy." Sau thoáng do dự, Tô Hiểu Hồng cũng quyết định nhận lấy túi xách, nàng cũng không quên nhìn Trần Uyển Dung cảm tạ: "Cảm tạ dì, dì Trần."
"Cảm tạ cái gì? Không phải chỉ là một túi xách thôi sao? Hà tất khách khí như thế." Trần Uyển Dung đưa ánh mắt nhìn từ Trương Văn Trọng qua Tô Hiểu Hồng, sau đó nở nụ cười, nói: "Xem hình dạng hai người, sợ rằng còn muốn tiếp tục đi dạo phố phải không? Tôi cũng có chuyện phải rời khỏi đây, sẽ không quấy rầy hai người hẹn hò, tạm biệt." Sau khi tế nhị cáo từ, bà xoay người đi ra khỏi cửa hàng.
Đợi Trần Uyển Dung đi ra khỏi cửa, lúc này Tô Hiểu Hồng mới kịp phản ứng, nàng hưng phấn tới mức làm gương mặt nhỏ nhắn cũng ửng đỏ lên, thè đầu lưỡi khả ái, rất có vẻ ngại ngùng nói: "Trương lão sư, Trần nữ sĩ...bà hình như hiểu lầm quan hệ giữa em và thầy."
"Giữa lời nói thật và nói dối, mọi người luôn nguyện ý tin tưởng lời nói dối." Trương Văn Trọng nói ra một câu, lại vỗ vỗ vai Tô Hiểu Hồng, nói: "Được rồi, không cần suy nghĩ lung tung. Chúng ta cũng đi thôi, còn chưa làm xong chuyện chính sự."
"Dạ." Tô Hiểu Hồng lên tiếng, đi theo Trương Văn Trọng ra khỏi cửa hàng, dọc theo đường dành riêng cho người đi bộ trên đường Hà Tây, tiếp tục đi tới.
Hai người đi suốt từ đầu đường đến cuối đường, cũng chưa chọn được món quà sinh nhật nào cho Vưu Giai. Dù sao, với thân phận địa vị của Vưu Giai, dạng xa xỉ phẩm hàng hiệu gì còn chưa từng gặp qua? Nếu như trước đó Trương Văn Trọng còn chưa tặng Dưỡng Nhan Đan cho nàng, hiện tại có thể dùng Dưỡng Nhan Đan làm quà sinh nhật, như vậy hiện tại cũng đã không còn gì phiền não.
"Ai, việc chọn quà tặng thật đúng là một chuyện thật phiền toái." Trương Văn Trọng nhịn không được lắc đầu than thở.
Tô Hiểu Hồng gật đầu đáp: "Chọn quà cho Vưu Giai tỷ, thật đúng là một việc thật khó. Đừng nói là thầy, dù một người phóng khoáng lạc quan như em, hiện tại cũng cảm thấy phát mộng. Thầy nói tặng trang phục hàng hiệu hay túi xách gì đó, Vưu Giai tỷ luôn đại biểu cho tập đoàn Vưu thị xuất ngoại bàn chuyện làm ăn với các công ty Âu Mỹ, dạng hàng hiệu quốc tế gì còn chưa từng gặp qua? Thầy nói thí dụ như nước hoa hay son phấn mỹ phẩm, Vưu Giai tỷ trời sinh lệ chất, mấy thứ này cũng không cần dùng. Thầy nói tặng đồ trang sức sao, Vưu Giai tỷ gặp cũng quá nhiều rồi, kiểu dáng không mới mẻ, chỉ sợ cũng sẽ không thích..."
"Đồ trang sức kiểu dáng mới mẻ?" Vùng lông mày Trương Văn Trọng hơi nhướng lên, câu nói cuối cùng của Tô Hiểu Hồng thật ra đã đánh thức hắn.
Tô Hiểu Hồng không giải thích được hỏi: "Làm sao vậy, Trương lão sư? Lẽ nào thầy biết ở đâu có bán đồ trang sức kiểu dáng mới sao? Nhưng em nhớ kỹ, vừa rồi chúng ta đi qua mấy cửa hàng trang sức, toàn bộ nhìn thấy đều rất bình thường, rất công chúng hóa đó nha."
Trương Văn Trọng chợt nói: "Cảm ơn cô, tiểu muội đúng là một lời thức tỉnh người trong mộng. Nhờ cô giúp tìm quà sinh nhật cho Vưu Giai, thật đúng đã tìm đúng người." Hắn lập tức xoay người, bước nhanh về hướng cửa hàng trang sức gần nhất.
Tô Hiểu Hồng không hiểu chuyện gì chỉ đi theo phía sau hắn, cảm giác không giải thích được, nhíu mày buồn bực nói thầm: "Cửa hàng trang sức này, vừa rồi chúng ta không phải đã nhìn qua sao? Toàn bộ đường Hà Tây xem hết rồi mà? Lẽ nào, ở trong cửa hàng này còn có đồ trang sức kiểu dáng mới lạ gì nữa sao? Nhưng vì sao Trương lão sư lại nhìn thấy được?"
Nhưng sự tình phát triển cũng không giống như suy đoán của Tô Hiểu Hồng. Trong cửa hàng trang sức Trương Văn Trọng đi vào, cũng không có bán món trang sức nào có hình dáng mới mẻ. Mà Trương Văn Trọng cũng không tỉ mỉ lựa chọn, tùy ý chỉ vào một chuỗi hạt vòng cổ, liền trả tiền mua.
Điều này làm cho Tô Hiểu Hồng kinh ngạc không giải thích được, vội vàng nói: "Trương lão sư, chuỗi hạt này đã sớm lỗi thời rồi. Hơn nữa thoạt nhìn cũng có vẻ già lắm, thầy không phải thật sự xem nó như quà sinh nhật tặng cho Vưu Giai tỷ đó chứ?"
"Tại sao lại không?" Trương Văn Trọng hồi đáp, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tô Hiểu Hồng, hắn mỉm cười nói: "Yên tâm đi tiểu muội, sơn nhân tự có diệu kế."
Tô Hiểu Hồng thấp giọng lầm bầm: "Dù có diệu kế thế nào, cũng không khả năng đem chuỗi hạt lỗi thời già nua này biến thành kinh diễm mới mẻ đi?"
Trương Văn Trọng thản nhiên cười, cũng không giải đáp nghi hoặc cho Tô Hiểu Hồng.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng vàng bạc trang sức, Trương Văn Trọng liền nói lời từ biệt với Tô Hiểu Hồng, nếu Trương Văn Trọng đã mua được món quà mà hắn cho rằng thích hợp làm quà sinh nhật cho Vưu Giai, như vậy nhiệm vụ của Tô Hiểu Hồng tự nhiên cũng hoàn thành, hiện tại nàng đã hẹn xong với mấy người chị em, tiếp tục đi dạo phố chơi đùa. Đương nhiên, nàng cũng ôm tâm tư đi khoe với các chị em về chiếc túi xách màu hồng phấn đắt tiền vừa được tặng. Dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ vừa tròn mười tám tuổi, có chút tâm tư thích huyền diệu cũng không có gì đáng kỳ quái.
Nhưng khi nàng cùng Trương Văn Trọng nói lời từ biệt, Tô Hiểu Hồng lại lần nữa khuyên Trương Văn Trọng. Đáng tiếc chính là Trương Văn Trọng phảng phất đã nhận định chuỗi hạt lỗi thời kia thích hợp cho Vưu Giai, căn bản không đem lời khuyên hảo ý của nàng nhớ vào trong lòng.
Rời khỏi đường dành riêng cho người đi bộ tại đường Hà Tây, Trương Văn Trọng cũng không vội vã về nhà, mà đi tới một con đường bán đồ cổ nổi danh tại đường Tây Ung Thành. Ở nơi đó, hắn chọn mua vài món ngọc khí chất liệu tốt, sau đó lại đi tới chợ thuốc Đông y, mua một ít chu sa, bính thạch, khoáng thạch, mới lên xe bus công cộng trở lại nhà trọ tại tiểu khu Hoa Hàng.
Kỳ thực ý nghĩ của Trương Văn Trọng rất đơn giản. Hắn muốn dùng thủ pháp luyện khí, đem xâu chuỗi hạt kiểu dáng lỗi thời già nua luyện chế thành một chuỗi hạt có một không hai. Đây cũng nhờ câu nói vô tâm vừa rồi của Tô Hiểu Hồng nhắc nhở hắn. Bằng không, với đầu gỗ như hắn, làm sao có thể nghĩ ra được biện pháp như vậy?
Vừa mới về đến nhà, Trương Văn Trọng đã lập tức lấy ra Hỗn Độn Lô, biến trở về chân thân ban đầu, cho Tam Túc Ô hóa thành một đoàn Thái Dương tinh hỏa hừng hực thiêu đốt, bay đến dưới đáy Hỗn Độn Lô, trong nháy mắt thiêu thành đỏ bừng.
Đợi đến thời cơ thích hợp, Trương Văn Trọng khoát tay đem chuỗi hạt ném vào trong Hỗn Độn Lô. Đồng thời phóng xuất ra chân nguyên để khống chế linh khí trong Hỗn Độn Lô. Sau đó hắn căn cứ hỏa hầu lẫn trạng thái linh khí của Hỗn Độn Lô, đem vài món ngọc mới mua khi nãy, cùng chu sa, nam châm, khoáng thạch đủ loại dược liệu, lục tục ném vào trong lô. Cuối cùng hắn còn lấy ra một khối nhỏ Điện Thanh Hàn Thạch ném luôn vào trong.
Sau khi đem chủ liệu và phụ liệu ném hết vào trong lô, Trương Văn Trọng khoanh chân ngồi, nhắm mắt lại, hoàn toàn chăm chú thúc đẩy chân nguyên trong cơ thể, dùng để khống chế biến hóa linh khí bên trong Hỗn Độn Lô.
Nửa canh giờ sau, Trương Văn Trọng mở mắt, trầm giọng hộc ra một chữ: "Khai!"
Nắp lô nhất thời tự mở ra, từng sợi linh khí tinh thuần từ trong lô tràn ngập khuếch tán ra ngoài, trước tiên bị Trương Văn Trọng thu nạp vào trong thân thể. Ngay sau đó, Trương Văn Trọng đứng dậy giơ lên tay phải, hướng Hỗn Độn Lô phất tay.
Chuỗi hạt đã được luyện chế, nhất thời từ bên trong Hỗn Độn Lô bay ra, mềm mại lọt vào trong tay hắn.
Làm kẻ khác kinh ngạc chính là, chuỗi hạt này so sánh với lúc ban đầu cũng không có gì thay đổi. Chí ít từ ngoại hình mà xem, nó vẫn có vẻ già cỗi lỗi thời. Lẽ nào nói, Trương Văn Trọng lần này đã luyện chế thất bại?
Đây đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?