Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới

Chương 55

Ngô Minh đem theo Tiêu Phong đi khỏi Tựu Hiền Trang. Sau đó cả hai ngồi xe ngựa trở lại tìm hai người Ngữ Yên.

Tiêu Phong trong cuộc chiến vừa qua cũng bị thương đầy người, Ngô Minh cũng không thể di chuyển quá nhanh so với lúc hắn đi lúc về này phải lâu gấp hai lần.

Sau bao ngày đi đường Ngô Minh cũng gặp lại được hai người Ngữ Yên. Tất cà cùng lên đường đi tới một nơi mà Ngô Minh đã dự tính từ trước.

Hai nữ cũng được Ngô Minh kể lại tường tận quá trình huyết chiến tại Tụ Hiền Trang. Vì vậy cả hai cũng hiểu được tại sao Tiêu Phong lại xuất hiện ở đây.

Tiêu Phong hiện tại như một người mất hồn. Hắn suốt ngày khuôn mặt cứ như đưa đám, ủ rũ u sầu. Ngô Minh vô cùng chán ghét biểu hiện này của Tiêu Phong nên hắn mới quyết định đưa Tiêu Phong đến Nhạn Môn Quan.

Tiêu Phong hiện tại chính là bị xung đột tâm lý. Một mặt hắn bị cho là người Khiết Đan, hắn cũng không có cách nào phủ nhận việc này bởi có quá nhiều bằng chứng. Nhưng sâu bên trong Tiêu Phong vẫn còn nuôi một hy vọng nào đó là có kẻ đang ám hại vu oan cho mình.

Từ nhỏ Tiêu Phong đã được dạy là hành hiệp trượng nghĩa, bảo vệ non sông Đại Tống chống lại giặc Liêu. Nếu hiện tại hắn thật sự là người Khiết Đan thì những tư tưởng này sẽ hoàn toàn bị sụp đổ, cả lý tưởng sống cũng như hoài bảo hắn ấp ủ cũng sẽ tan vỡ.

Ngô Minh là muốn kết thúc điều này, kết thúc đi hy vọng của Tiêu Phong. Hắn muốn cho Tiêu Phong biết mình thật sự là ai, đến khi đó Tiêu Phong sẽ tự lựa chọn hướng đi tiếp theo của mình.

Sau bao ngày đi đường cả nhóm cũng đến được Nhạn Môn Quan. Vừa tới nơi này Ngô Minh đã nhớ lại những ngày tháng hắn lần đầu xuất hiện tại thế giới này. Đúng là hoài niệm.

Tiêu Phong cũng nhìn quang cảnh xung quanh. Hắn đã được Trí Quang kể lại sự tình năm ấy, nếu đúng như lời kể thì chính nơi này là nơi cả nhà hắn bị giết hại.

Ngô Minh đứng bên cạnh Tiêu Phong chỉ tay về hương xa kia.

“ Ngươi nhìn đi.”

Tiêu Phong từ xa nhìn thấy chính là một đám quan binh Đại Tống đang áp giải một nhóm người nô lệ. Đám quan binh này trên tay dây roi liên tục đánh đập vào những người nô lệ phía trước. Dù là già hay trẻ nếu đi chậm đều bị chúng ra đòn roi ngay lập tức.

Tiêu Phong thấy được cảnh tượng thì vô cùng bất bình bàn tay đã nắm chặt muốn ra tay cứu giúp nhưng hắn vẫn còn kìm chế được. Ngô Minh mới mỉm cười nói ra.

“ Ngươi cảm thấy bọn lính kia làm đúng hay không?”

“ Những người tù binh đó điều là phụ nữ trẻ con cùng người già, cần gì phải tàn nhẫn như vậy.”

“ Vậy sao ngươi vẫn không đi cứu bọn họ?”

Ngô Minh hỏi câu này Tiêu Phong không có trả lời chỉ im lặng đứng nhìn. Ngô Minh hắn sau đó tự nói ra.

“ Để ta giúp ngươi nói ra, ngươi thấy đám người nô lệ kia là người Khiết Đan vì vậy ngươi vẫn chưa ra tay. Có phải không?”

“….”

Trong lúc cả hai còn đang trò chuyện thì một ông lão trong đám tù nhân kia bị ngã xuống. Lập tức tên lính đi một bên tỏ ra tức giận dùng gậy đánh thẳng vào người ông lão. Thấy ông mình bị đánh đứa trẻ đi ké bên lao vào cắn tên lính lập tức bị hắn dùng tay hất văng ra một bên.

Tên binh sĩ lập tức nỗi giận rút đao ra định chém chết đứa trẻ cùng lão già. Tiêu Phong lúc này đã không chịu đựng nỗi xông vào cứu đám tù binh.

Nhìn thấy Tiêu Phong xông tới cả đám quan binh nháo nhào hét lên.

“ Ngươi là ai?”

“ Cần gì biết hắn là ai, giết.”

Cả đám quan binh xông vào tấn công Tiêu Phong, nhưng bọn nhãi nhép này sao có thể làm được gì đều bị hắn mọt chưởng đánh ngã, tháo chạy thụt mạng.

Tiêu Phong bước tới đỡ người lão giả kia lên, hắn cũng phát hiện trên ngực lão ta có một hình săm con sói. Tiêu Phong cũng vạch ngực mình ra, bên trên cũng là một hình săm y như đúc.

Cả hai người nhìn nhau không nói lời nào, chỉ biểu tượng trên ngực cũng đã đủ nói lên tất cả. Tiêu Phong đứng trước mỏm vực hét loạn cả lên.

“ Ta là người Khiết Đan, ta thật sự là người Khiết Đan, a a a a “

Tiêu Phong dồn hết bực tức lên mấy tảng đá xung quanh đánh tới mệt mõi nằm ngã một bên. Ngô Minh cũng không để ý tới nữa, hắn chỉ có thế làm tới bao nhiêu đây. Tiêu Phong tương lai là của hắn muốn định thế nào Ngô Minh cũng không cần quan tâm.

Tiêu Phong đến gặp Ngô Minh lần cuối trước khi chia tay. Hắn trên tay bình rượu quăng cho Ngô Minh.

“ Ngô công tử, cám ơn công tử vì tôi mà làm nhiều việc như vậy.”

“ Không có gì, tiếp theo ngươi dự định làm gì đây?”

“ Còn có thể làm gì, đi đoán A Châu muội ấy, sau đó tìm một nơi yên tĩnh sống hết quảng đời còn lại, có thể là đi sang thảo nguyên phương bắc hoặc là đi đến nơi này. Cảnh vật ở đây cũng rất đẹp.”

“ Làm thế nào cũng là việc của ngươi, nhưng ngươi nên biết có một vài chuyện muốn trốn tránh cũng không thể được.”

“ Ngô công tử, ta và công tử trải qua bao nhiêu chuyện chúng ta cũng xem như bằng hữu chi bằng kết giao huynh đệ với nhau thế nào.”

“ Không đượcc, việc này không được.”

Ngô Minh thẳng thừng từ chối khiến Tiêu Phong cũng có chút xấu hổ. Tính tình Tiêu Phong thích giao du bên ngoài, kết giao bằng hữu, gặp được một người như Ngô Minh hắn sao có thể bỏ qua. Nhưng Ngô Minh từ chối thẳng như thế cũng làm hắn có chút mất tự tin. Hắn nghĩ Ngô Minh từ chối là vì thân phận Khiết Đan của mình hay không?

Ngô Minh thật ra có lý do rất đơn giản. Có người cha nào lại đi kết bái huynh đệ với con mình. Nghĩ thôi cũng đã vô lý rồi, sau này mà vỡ lỡ mọi chuyện thì việc kết báo ngày hôm nay chẳng phải sẽ thành trò cười hay sao?

Ngô Minh nhìn sắc mặt của Tiêu Phong nghĩ ra ngay được lý do hắn buồn bã, liền mở miệng đính chính.

“ Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta không kết bái với ngươi không phải do thân phận của ngươi, mà là một lý do khác. Sau này nếu có cơ hội ta sẽ nói rõ mọi chuyện.”

“ Lý do? Ngô công tử không giận cho ta nói thẳng, thật sự ta cứ có cảm giác đã từng gặp công tử trước đây nhưng ta không thể nào nhớ ra là mình đã gặp khi nào.”

“ Thôi ngươi từ từ mà suy nghĩ đến lúc nghĩ ra mọi chuyện sẽ sáng tỏ, chúng ta cạn bình này sau đó chia tay nhau. “

Cả hai người say xỉn cả buổi chiều hôm ấy. Ngô Minh tửu lượng không có cao, bị Tiêu Phong giết tới quên trời quên đất, phải nhờ hắn cổng về cho hai người Ngữ Yên.

Hôm sau khi Ngô Minh tỉnh lại cũng là buổi trưa. Ngô Minh tỉnh lại chỉ thấy Ngữ Yên đang ngồi nhìn mình, còn Uyển Thanh thì đánh xe ngựa ở đằng trước.

“ Ta đã ngủ bao lâu rồi.”

“ Chỉ mới đủ một đêm nửa ngày, tửu lượng kém như vậy mà cũng đi đấu với người khác.”

“ Tiêu Phong hắn đi rồi sao?”

“ Đã đi từ hôm qua rồi.”

“ Cũng tốt, hy vọng hắn nghĩ thông suốt.”

Ngô Minh sau đó cho Uyển Thanh đi vào bên trong nghỉ ngơi để hắn đánh xe.

“ Nơi này cảnh vật cũng rất đẹp chúng ta đi chơi một vòng thế nào.”

“ Cũng được chỉ là.”

Ngữ Yên suy nghĩ gì đó có chút lo âu.

“ Có gì mà vẻ mặt muội có vẻ lo lắng vậy.”

“ Muội lo chính là mẫu thân, chúng ta ra ngoài lâu như vậy người có giận lắm không?”

“ Chuyện này ta cũng không rõ, nhưng mà không sao, tới thành phía trước chúng ta gửi thư về nhà báo bình an, chúng ta cũng đã lớn hết cả rồi cũng đâu thể trốn mãi ở nhà được.”

Ngô Minh nói xông Ngữ Yên cũng gật đầu nghe theo. Sau đó cả ba cùng nhau du sơn ngoạn thủy đi tham quan cũng đến mấy tháng trời.

Một ngày như thường lệ Ngô Minh cùng hai nữ đi đến một quán ăn để nghỉ ngơi. Hắn gọi ra một vài món ăn sau đó cùng hai người Ngữ Yên chờ đợi tiểu nhị đem thức ăn ra.

Lúc này Ngô Minh mới quan sát thấy kế bên bàn có một cô gái vô cùng đặc biệt. Thứ nhất là dung mạo của cô gái, vừa nhìn Ngô Minh còn nhầm tưởng là A Châu, dung mạo cả hai quả thật rất nhiều điểm tương đồng. Thứ hai chính là mùi hương trên người cô gái này. Mùi này Ngô Minh không hề thích, chính là mùi của Tinh Túc Hải.

“ Chẳng lẽ là A Tử, không trùng hợp như vậy đi.”

Ngô Minh nghĩ thầm trong đầu. Ngữ Yên một bên nhìn thấy ánh mắt của Ngô Minh nhìn qua người con gái khác thì mở lời trêu chọc.

“ Lại nhìn trúng con gái nhà người ta rồi sao?”

“ Đừng nói bậy, ta là loại người như thế sao, muội không cảm thấy cô gái đó rất giống ai sao?”

Ngữ Yên lúc này mới để ý lại dung mạo của cô gái kia phát hiện ra đúng như lời Ngô Minh nói cô gái này nhìn rất giống với A Châu.

“ Đúng là nhìn rất giống A Châu, không biết có quan hệ gì không?”

“ Ta nghĩ khả năng lớn là có.”

A Tử một bên cũng đã nhận ra Ngô Minh đang nhìn mình ánh mắt hung hang nhìn lại. Trong lòng nghĩ thầm.

“ Tên này đã có hai nữ nhân bên cạnh còn muốn trêu ghẹo ta, đúng là tên mặt trắng đáng ghét. Nhìn dáng vẻ chắc chắn là tên nhị đại hư hỏng.”

Đúng lúc này bên ngoài một kẻ ăn mặc vừa nhìn đã biết là người từ tây vực tới xông vào quán ăn. A Tử nhìn thấy tên này thì lập tức núp sang một bên trốn tránh. Cô gái bò bò không biết lúc nào đã tiến đến ngay bàn của Ngô Minh. Đang lúc muốn nhân cơ hội tên kia không để ý thì chạy thoát ai ngờ A Tử đã bị Ngô Minh một tay tóm gọn, không chạy được. A Tử hoảng hốt, nhưng vẫn giữ tiếng nói cực nhỏ quát Ngô Minh.

“ Tên dâm tặc ngươi muốn làm gì?”

A Tử giơ tay phải chạm vào tay trái của Ngô Minh lúc này đang nắm vai của cô. Ngô Minh liền nhận ra là cô gái này đang muốn hạ độc thủ với mình, hắn vẫn tỏ ra không có việc gì xảy ra mỉm cười nói.

“ Cô gái không ngờ cô lại chủ động như vậy, ta lúc nãy còn muốn đi sang làm quen không ngờ cô đã chủ động đi sang đây, còn lén lút làm gì chúng ta quan minh chính đại tìm hiểu nhau.”

Ngữ Yên cùng Uyển Thanh một bên cố nhịn cười. Kẻ mù cũng nhìn ra A Tử đang trốn tránh kẻ vừa đi vào kia, Ngô Minh sao có thể không biết. Có trách chỉ trách A Tử xui xẻo gặp ngay Ngô Minh mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment