Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 543

Gửi xong câu cuối cùng, Lâm Lam xoa gò má nóng bừng đi vào phòng tắm.

Cũng không biết có phải đã bị lời nói của người đàn ông kia khiêu khích hay không, lúc tắm Lâm Lam lại không tự chủ được mà nghĩ đến thân hình rắn chắc của Diêm Quân Lệnh, còn có đôi chân dài, kết quả không thể khống chế nổi não bộ, càng tắm lại càng nóng.

Khó khăn lắm mới ra khỏi phòng tắm, Lâm Lam lại thấy có mấy tin nhắn chưa đọc, còn có cả cuộc gọi nhỡ.

Mở điện thoại lên, đều là cuộc gọi của Diêm Quân Lệnh.

“Bánh bao nhỏ giận rồi hả?”

“Giận thật sao? Ngoan.”

“Không trả lời sao?”

“Nghe điện thoại.”

“...” Anh nhắn liền mấy tin, Lâm Lam đọc mà có chút kinh ngạc, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhận được nhiều tin nhắn ngắn của anh như vậy, tâm trạng bất giác tốt lên, chậm rãi trả lời: “Vừa mới đi tắm.”

“Cô nhóc hư hỏng, tắm lâu như vậy? Không phải tự mình làm đấy chứ.” Diêm Quân Lệnh chuẩn bị gọi điện thoại cho thím Vương, lại nhận được tin nhắn của Lâm Lam.

“Anh nghĩ em là anh sao? Lưu manh.” Mấy ngày nay thật sự rất áp lực, đã rất lâu rồi Lâm Lam không cảm nhận được mặt “buông thả” của người nào đó, nhất thời không kịp thích ứng.

“Bị em phát hiện rồi? Bảy tháng ở Saya, anh vì nhớ em mà đều tự mình làm cả.” Nghĩ đến những ngày ở Saya, Diêm Quân Lệnh vẫn cảm thấy khổ sở, vẫn may nhờ vào việc trong lòng có người để mong nhớ, bằng không anh không thể chịu đựng được sự quyến rũ nhiệt tình của Helen.

Lâm Lam vui mừng, lại cảm thấy hứng thú: “Vậy anh tự mình làm như thế nào?”

“Em muốn nghe?” Hiếm khi thấy bánh bao nhỏ chủ động hoạt bát như vậy, tâm tình Diêm Quân Lệnh trở nên tốt hơn nhiều.

“Anh nói thì em nghe.”

“Vậy anh nói thật đấy.” Diêm Quân Lệnh vô sỉ nói.

Lâm Lam đỏ mặt, cắn răng trả lời một tiếng: “Ừm.”

“Thật ra cũng không có gì, đêm hôm không ngủ được, lại nhớ em nên tự giải quyết một lúc, em không để tâm chứ?” Diêm Quân Lệnh thật sự trả lời, bên này xe đã về đến Bắc Kinh.

“Để tâm, tất nhiên là để tâm, anh là của em.” Lâm Lam vừa lau tóc vừa cười trả lời.

“Vậy anh chừa rồi, sau này em giúp anh làm đấy.”

“Ai thèm giúp anh, Diêm Quân Lệnh anh nghiêm chỉnh một chút.” Lâm Lam hô to.

“Vậy em muốn ai giúp anh làm?” Diêm Quân Lệnh cố ý dẫn dụ.

Lâm Lam buồn bực: “Ai thèm quan tâm anh.”

“Lâm Lam, nói thật, anh muốn rồi.”

Ầm.

Trong đầu giống như có pháo hoa đang nổ, chiếu rọi đến nỗi Lâm Lam trở tay không kịp.

Cả người nóng lên, toàn thân như trúng phải thuốc kích thích, biến thành một màu hồng phấn mê người, Lâm Lam vội vàng lao vào phòng tắm dùng nước lạnh vỗ lên mặt, từ lúc kết hôn đến bây giờ, họ chưa bao giờ nói chuyện không có chừng mực như vậy.

Kích thích quá rồi, Lâm Lam cảm thấy tim mình đập mất kiểm soát.

“Em đâu rồi?” Vừa từ nhà tắm đi ra, Lâm Lam liền nhìn thấy tin nhắn của anh gửi đến.

Nhìn thấy câu phía trên, mặt bỗng dưng lại đỏ lên, đang do dự không biết trả lời sao, anh đã gọi điện đến.

“Lâm Lam, nhớ anh không?” Diêm Quân Lệnh đã xuống xe, đang đi vào toà nhà Đỉnh Thành.

“Ừm.” Mặc dù lý trí kêu gào muốn cô nói không, nhưng lời ra khỏi miệng lại không kiềm chế được “ừm” một tiếng.

“Muốn không?” Diêm Quân Lệnh hỏi một cách trần trụi.

Mặt Lâm Lam càng đỏ hơn: “Vương Đại đâu?”

“Yên tâm, anh ta không nghe thấy đâu.” Diêm Quân Lênh biết bánh bao nhỏ xấu hổ, nói xong liền hỏi: “Muốn anh làm em như thế nào?”

“Diêm Quân Lệnh!” Lâm Lam cảm thấy mặt mình có thể chiên trứng được rồi, sao mà vừa mới xa nhau chưa tới ba tiếng đồng hồ người đàn ông này đã phóng túng như vậy.

“Không cần ngại, cũng không phải chưa từng làm, yên tâm, đợi anh về sẽ thoả mãn em, tối nay nhịn một chút.” Câu nói này giống như Lâm Lam chưa được thoả mãn nhu cầu vậy.

May là đang ở phòng ngủ, nếu là ở chỗ khác, Lâm Lam thật không biết mình sẽ thế nào nữa.

Mặc dù tâm lý kháng cự, nhưng cơ thể lại nổi lên phản ứng.

Lâm Lam ảo não, người đàn ông đáng chết này.

“Anh mới nhịn ấy.”

“Anh vẫn luôn nhịn, nếu không phải tối nay có việc gấp, bây giờ anh liền muốn qua về.” Diêm Quân Lệnh càng nói, lửa nóng trong người càng lớn, phải tận lực khống chế phản ứng của bản thân.

Lâm Lam sửng sốt, lập tức nghĩ đến cái gì đó, người đàn ông này thật đáng ghét, mà tối lại không về, sao cô phải tự làm khó mình chứ, con ngươi xinh đẹp ánh lên một tia giảo hoạt: “Quay về làm gì?”

“Làm em.”

“Anh không đứng đắn như vậy, lượng fan đông đảo của anh có biết không?” Lâm Lam có mục đích, cũng mặt dày không biết xấu hổ, ngữ khí nói chuyện mềm mại dụ người.

Diêm Quân Lệnh nghe mà trong lòng ngứa ngáy: “Em biết là được rồi.”

“Ừm, nhưng anh vẫn chưa nói muốn gì mà?”

“Muốn em.” Diêm Quân Lệnh rõ ràng cảm nhận được sự biến đổi của cô gái nhỏ, không kịp suy nghĩ kỹ, thuận theo tiếp lời của cô.

“Muốn như thế nào?” Hỏi xong câu này, Lâm Lam dùng tay quạt mạnh, giúp cơ thể bớt nóng.

Chọc ghẹo người khác như vậy còn giày vò hơn mình bị chọc ghẹo.

Diêm Quân Lệnh sững sờ, cô gái nhỏ lá gan lớn thật: “Em muốn làm như thế nào? Từ phía trước hay từ phía sau?”

Muốn trêu chọc anh, bánh bao nhỏ còn non lắm.

“Em thích... anh từ phía trước, như vậy có thể nhìn thấy mặt.” Nói xong Lâm Lam để điện thoại ra xa, hít từng ngụm khí lớn.

Diêm Quân Lệnh cả đường đi đều nghiêm mặt, thoạt nhìn thần sắc rất nghiêm túc, nhưng thân thể lại cực kỳ thành thật.

“Bảo bối, anh cương lên rồi, làm sao đây?” Giọng nói Diêm Quân Lệnh trở nên trầm thấp từ tính khác thường, nói thầm đầy mềm mỏng lại pha chút làm nũng.

Ầm.

Lâm Lam biết mình đang châm lửa, nhưng nghe thấy lời nói thẳng thắn như vậy của người đàn ông, vẫn không nhịn được bị kích thích, thở dốc từng ngụm, rõ ràng là muốn trêu ghẹo đối phương để lật ngược tình thế, nhưng nghe thấy câu “Anh cương lên rồi”, cô lại rất không có tiền đồ mà ướt đẫm.

Cô vội vàng chạy vào phòng tắm, dùng nước lạnh vỗ lên mặt, nén thấp giọng: “Anh tự mà giải quyết.”

Nói xong Lâm Lam bộp một tiếng, cúp máy.

Diêm Quân Lệnh nghe thấy tiếng ngắt máy tút tút, cúi đầu nhìn cậu nhỏ của mình: Đồ hư hỏng này.

Anh quay người bước vào thang máy, hồi lâu mới lấy lại được tâm tình, gửi cho Lâm Lam một câu: “Đợi anh quay về sẽ thu phục em.”

Lâm Lam đọc tin nhắn, trong lòng ngứa ngáy, lại có chút mơ hồ: Anh muốn thu phục mình thế nào?

Ôi, dừng lại!

Nhìn gương mặt tươi như hoa đào của mình trong gương: Quả nhiên lớn tuổi rồi, nên mới trở nên đói khát như vậy sao?

Cô lắc đầu, liền dùng nước làm lạnh khuôn mặt, trả lời người đàn ông lớn mật kia một câu: “Em chờ anh.”

Diêm Quân Lệnh nhìn tin nhắn ngắn ngủn cười ngốc nghếch, cô gái nhỏ này, thật đúng là to gan.

“Uống nhầm thuốc rồi à?” Cửa thang máy vừa mở ra, Lý Húc liền nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của Đại Boss, mặt không chút biểu cảm vô cùng nghiêm túc hỏi.

“Biến.” Diêm Quân Lệnh không chút khách khí ném cho Lý Húc một câu.

Lý Húc sờ mũi: Anh ta đã làm gì sai?

“Hiện tại tình hình như thế nào?” Diêm Quân Lệnh bình tĩnh hỏi, đã khôi phục lại dáng vẻ anh tuấn lạnh lùng.

“Có người tố cáo chúng ta trốn thuế ở hạng mục Tinh Nguyệt, ngày mai cục thuế sẽ đến công ty.” Lý Húc nghiêm túc nói.

Vấn đề nộp thuế không phải là chuyện nhỏ, nếu có sai sót, đừng nói đến công ty giải trí Đỉnh Thành, mà ngay cả các hạng mục khác của Đỉnh Thành cũng đều bị liên luỵ.

“Biết người nào đã tố cáo không?” Sắc mặt Diêm Quân Lệnh trở nên u ám.

“Còn chưa chắc chắn, nhưng có thể khẳng định thế lực phía sau không hề nhỏ, tôi lo liệu có phải lại là Hoắc Quốc Bang không?” Lý Húc nói ngắn gọn phán đoán của mình.

Diêm Quân Lệnh gật đầu: “Không phải không có khả năng.”

Có điều Diêm Quân Lệnh còn có ý nghĩ khác, nếu như chỉ là Hoắc Quốc Bang đối phó với anh, thủ đoạn này lại quá nham hiểm, hơn nữa từ việc cục thuế nhúng tay vào, Đỉnh Thành trong sạch thì không sao, nếu không thì chỉ có thể đến bước vạn kiếp bất phục mà thôi.

Mà công ty Đỉnh Thành lớn như vậy, không ai dám đảm bảo sơ hở có bị tóm hay không, làm ăn lâu rồi, không thể tránh khỏi có một số chỗ mập mờ.

Hoắc Quốc Bang có thể đối phó anh, nhưng làm lớn chuyện lên như vậy chẳng phải muốn trở thành kẻ thù không đội trời chung với anh và Lâm Lam sao?

“Điều tra thêm những người khác, ví dụ như kẻ thù chính trị của chú hai.” Diêm Quân Lệnh ngừng một chút rồi nói thêm.

Nếu là kẻ thù chính trị, vậy mục đích của đối phương không chỉ dừng lại ở công ty giải trí Đỉnh Thành.
Bình Luận (0)
Comment