Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 544

Được đánh thức bởi giọng nói ngọt ngào của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh nhanh chóng bước vào công việc.

Công ty lớn như Giải trí Đỉnh Thành nhìn vào thì thấy huy hoàng, nhưng để duy trì cũng rất khó khăn, có thể sụp đổ chỉ trong chốc lát.

Lần này các đối thủ ra tay rất nhanh, họ bắt buộc phải tập trung sức lực để ứng phó.

Diêm Quân Lệnh làm việc suốt đêm, Lâm Lam tự nhiên thiếu đi người bên cạnh nên ngủ không ngon giấc.

Ngày hôm sau.

Sau khi ăn sáng cùng bố, cô căn dặn thím Vương và y tá rồi đi xe ra ngoài.

Đến trụ sở chính của công ty LG, Coco và Tăng Tuyết đã ở đó đợi cô.

Lâm Lam thở dài một tiếng: “Em cùng chủ tịch Cung nói chuyện, không cần nhiều người đi theo như vậy chứ.”

Lại còn là Tấn Thị, càng thân thuộc, đã mang theo Tăng Tuyết lại có Coco, Lâm Lam sợ chủ tịch Cung nghĩ cô mắc bệnh ngôi sao.

“Không phải chị muốn đi cùng em, mà có người nào đó không yên tâm.” Đêm qua Coco “bị” mời đến Tấn Thị, lúc đó còn chưa tỉnh ngủ nên càng khó chịu.

Lâm Lam tự biết rằng ai là người không yên tâm, chỉ còn cách mang theo hai người vào LG.

“Tôi tìm chủ tịch Cung, có hẹn trước.” Lâm Lam lịch sự nói với lễ tân, mắt đeo kính râm miệng mỉm cười.

Lễ tân nhìn thấy Lâm Lam chợt ngây ra, sau đó ngạc nhiên nói to: “Lâm... Lâm Lam... Là Lâm Lam!”

“Suỵt.” Lâm Lam vội vàng ra hiệu với tiếp tân, nhưng vẫn thu hút không ít con mắt chú ý.

May là thư ký của chủ tịch Cung nhanh chóng đón Lâm Lam lên lầu.

Cô gái lễ tân dưới lầu vẫn như trong mơ, không ngờ rằng người cô ấy nhìn thấy trên chương trình tổng hợp tối qua, lại xuất hiện ngay trước mặt mình như vậy, lại còn lịch sự nói chuyện với mình.

Càng làm cô ấy không nghĩ tới hơn chính là Lâm Lam rất nhanh sẽ trở thành người phát ngôn cho công ty mình.

Lên đến nơi, Cung Vân Hải đã đợi từ sớm.

Lâu rồi không gặp, mà gặp lại cảm giác vẫn rất thân quen.

“Việc hợp tác này quyết định như vậy đi, có yêu cầu gì, cô có thể thông báo với tôi bất cứ lúc nào.” Vì đã làm giao ước từ trước nên việc đàm phán diễn ra rất thuận lợi.

Chỉ là cuối cùng Lâm Lam vẫn từ chối chủ tịch Cung trả công.

“Thế này nhé, trưa nay tôi làm chủ, các vị muốn ăn gì cứ nói, đừng từ chối. Mấy trăm vạn phí người phát ngôn đã giúp tôi tiết kiệm rồi, đến tiền một bữa cơm cũng vậy, tôi sẽ giận đấy.” Chủ tịch Cung nửa đùa nửa thật nói.

Nói đến như vậy, Lâm Lam cũng chỉ biết cười: “Cung kính không bằng tuân lệnh.”

“Mời.” Tâm trạng của Cung Vân Hải rất tốt, càng thích Lâm Lam hơn.

Coco cầm hợp đồng vẻ mặt không ưa đi theo sau, Tăng Tuyết không phản ứng mạnh mẽ như Coco, cô ấy biết trước đây chủ tịch Cung đã giúp Lâm Lam như thế nào.

Món nợ ân tình này, họ nên trả.

...

Tại biệt thự Đỉnh Thành.

Sau khi Lâm Lam rời khỏi, theo thường lệ y tá đặc biệt đẩy Lâm Phúc Sinh đi tản bộ trong khu.

Thời tiết cuối tháng tư thật thoải mái, trong khu nhỏ vấn đề xanh hóa rất tốt, người già rất thích vườn mẫu đơn trong khu, mấy ngày này thường qua bên đó dạo bộ.

Chỉ là hôm nay có chút không bình thường, Lâm Phúc Sinh ngồi nửa tiếng, phát hiện vườn mẫu đơn rất yên tĩnh.

Y tá ngẩng lên nhìn trời, không giống là sẽ mưa.

“Khụ khụ khụ... khụ...”

“Ngài Lâm ngài không sao chứ? Hay là tôi đẩy ngài về.” Nghe thấy tiếng ho của ông Lâm, y tá không yên tâm.

Lâm Phúc Sinh lắc đầu: “Không sao... khụ... Cơ thể tôi tôi biết, có thể sống thêm một ngày, đã là ân đức của ông trời, so với ở trong phòng, không bằng ngắm nhìn thế giới này thêm...”

Đến bây giờ Lâm Phúc Sinh không còn hối tiếc gì nữa, gả Lâm Lam cho Diêm Quân Lệnh ông ấy rất yên tâm, cháu trai lại đáng yêu, chỉ là ông ấy đã không gặp Tiểu Sư Tử nhiều ngày rồi, không biết thằng bé ở nhà họ Diêm thế nào?

Nhưng ông tin rằng, người nhà họ Diêm nhất định chiều chuộng thương yêu thằng bé, không yêu không được.

Hiện tại trong lòng Lâm Phúc Sinh chỉ còn duy nhất một mối bận tâm, đó chính là Hoắc Quốc Bang.

“Ông luôn lạc quan nhỉ.” Đúng lúc Lâm Phúc Sinh thở dài một tiếng, tiếng nói không thân thuộc vang lên.

Trực giác mách bảo, Lâm Phúc Sinh liền nhận ra đối phương là ai.

“Ông... Sao ông lại đến đây?” Giọng nói của Lâm Phúc Sinh run rẩy.

Đúng là sợ nhất cái gì cái đấy sẽ đến.

“Sợ rồi?” Hoắc Quốc Bang khoác áo màu xám, dù nhỏ hơn Lâm Phúc Sinh chỉ vài tuổi, nhưng tinh thần thoải mái, khí chất nho nhã, nơi giữa chân mày mang theo chất khí phái của người ở tầng lớp trên, uy phong sẵn có.

Lâm Phúc Sinh khẽ nói mấy tiếng: “Tiểu Lý, cô hãy qua bên đó đợi tôi.”

“Ngài Lâm...”

“Yên tâm, tôi chỉ có chuyện muốn nói với bạn cũ thôi, nếu có chuyện tôi sẽ gọi cô.” Lâm Phúc Sinh vẫy vẫy tay, ra hiệu bảo y tá rời đi.

“Vâng.” Cô y tá vô thức nhìn Hoắc Quốc Bang sau đó nhẹ nhàng rời khỏi vườn hoa mẫu đơn.

Trong chốc lát chỉ còn lại Hoắc Quốc Bang và Lâm Phúc Sinh ở lại vườn mẫu đơn.

“Phải làm sao ông mới buông tha cho con gái tôi?” Đợi đến lúc không còn ai, Lâm Phúc Sinh mới mở lời.

“Ha, con gái ông?” Hoắc Quốc Bang hỏi một cách chế nhạo.

Lâm Phúc Sinh không tự ti cũng không kiêu ngạo: “Lâm Lam là do một tay tôi nuôi lớn, cho dù có quan hệ huyết thống hay không, nó chính là con gái của tôi.”

“Tôi có cần nhắc nhở ông một điều, ông đã làm như nào để có được quyền nuôi con? Nói cách khác, ông nuôi Lâm Lam vì ông yêu nó, hay chỉ là để chuộc tội?” Ánh mắt sắc nhọn của Hoắc Quốc Bang lóe lên một tia lạnh lùng.

Lời của Hoắc Quốc Bang khiến cho cơ thể của Lâm Phúc Sinh trở nên cứng đờ: “Tôi không có!”

“Ông không có sao?” Hoắc Quốc Bang nhìn vào mắt của Lâm Phúc Sinh hỏi lại.

Lâm Phúc Sinh ra sức lắc đầu: “Tôi không có, không có...”

“Nếu như Lâm Lam biết người người bố mà mình luôn yêu thương, tôn trọng lại làm ra những chuyện không có lương tâm như vậy, ông nghĩ nó còn có thể yêu quý ông sao?” Hoắc Quốc Bang hung hăng.

“Tôi không có... đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, đó thật sự là ngoài ý muốn...” Lâm Phúc Sinh vẫn đang liên tục lắc đầu, nhưng những giọt nước mắt đã bắt đầu tuôn ra.

Có những lỗi lầm không được phép phạm vào, một khi đã phạm phải sẽ hối hận cả một đời.

Ông đã trốn tránh chuyện này nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không thể che giấu sao?

“Chuyện ngoài ý muốn sao? Ông hãy nói cho tôi biết, khi đó Tố Tố có cầu xin ông giúp không? Các người có thể thoát khỏi pháp luật trong nhiều năm như vậy, nhưng thoát được bản án lương tâm không? Một xác chết hai mạng người, ông đã từng nghĩ, cái mạng hèn hạ của các người có đền nổi không?” Hoắc Quốc Bang không thể kiểm soát được cảm xúc, lớn tiếng chất vấn.

Trên khuôn mặt Lâm Phúc Sinh tràn đầy nỗi thống khổ, cơ thể gầy guộc giống như đang lung lay trong gió vậy.

Đúng vậy, thoát khỏi vòng vây luật pháp, nhưng bản thân ông trong những năm qua thực sự có thoát khỏi sự trừng phạt của lương tâm không?

Nghĩ lại khung cảnh đẫm máu năm ấy, nếu như ông không vì sự ích kỷ và nỗi lo sợ về trách nhiệm thì người phụ nữ ấy đã không chết.

Tất cả những điều này cũng đã không trở thành cục diện như ngày hôm nay.

“Ông nuôi dưỡng Lâm Lam, cả đời không lấy vợ, chẳng qua đều vì sự cắn rứt của lương tâm, nào đâu người bố tốt, chẳng qua chỉ là đồ ngụy quân tử, kẻ hèn nhát!” Hoắc Quốc Bang hung dữ.

Giọng nói của Lâm Phúc Sinh mất kiểm soát trở nên run rẩy: “Tôi biết... tôi đều biết cả... tôi là kẻ đáng khinh, nhưng Lâm Lam nó vô tội, cho dù như thế nào trên người nó cũng mang theo dòng máu của ông, ông trả thù mình tôi là đủ, đừng làm hại Lâm Lam... khụ khụ, con bé vô tội...”

“Bị người đàn bà hèn hạ đó sinh ra, nó chính là có tội!” Hoắc Quốc Bang mất kiểm soát hét lớn lên.

Ngực Lâm Phúc Sinh run rẩy, kinh sợ nhìn Hoắc Quốc Bang: “Ông... ông dám làm gì Lâm Lam?”

“Để cho nó nhận tổ nhận tông.” Giọng nói của Hoắc Quốc Bang bình tĩnh đến mức khiến cho người ta phải khiếp sợ.

Lâm Phúc Sinh lắc đầu lia lịa: “Không... ông muốn tìm con bé báo thù, nên muốn dây dưa với con bé, có đúng không?”

“Thuyết phục nó nhận người bố này.”

“Không, tôi tuyệt đối không cho phép.” Lâm Phúc Sinh không ngừng lắc đầu, ông quá hiểu Hoắc Quốc Bang, ông ta sao có thể bỏ qua cho Lâm Lam được.

Hoắc Quốc Bang cười lạnh: “Ông không thể lựa chọn? Hoặc để con bé nhận tôi, hoặc để con bé biết những chuyện xấu xa kia của ông, để nó nhìn rõ người bố đã nuôi dưỡng nó trong hơn hai mươi năm qua rốt cuộc là thứ gì?”

Hoắc Quốc Bang nói xong liền quay người rời đi, Lâm Phúc Sinh lẩm bẩm, không ngừng lắc đầu: “Không được... không thể được...”

Đột nhiên đầu ông nghiêng về một bên, ngất thiếp đi.

“Ngài Lâm!”
Bình Luận (0)
Comment