Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 567

Quay quảng cáo xong thì cũng đã sáu giờ chiều, nói là quảng cáo khoảng từ năm giây đến mười giây thôi nhưng khi chính thức quay thì công sức bỏ ra lớn hơn rất nhiều.

Sau cùng còn phải được biên tập lại, thông qua khâu xử lí hậu kỳ rồi mới chính thức hoàn thành.

Những công đoạn này thì không cần Lâm Lam phải hao tâm tốn sức.

Hiện tại chuyện luôn canh cánh trong lòng cô chính là ký cho xong bản thỏa thuận ly hôn kia.

Lúc ở bên cạnh anh, cô đều không cầm lòng được mà thơ thẩn.

“Lát nữa muốn ăn gì?” Sau khi lên xe, Diêm Quân Lệnh nhanh chóng lái xe đi.

Tên Lý Húc kia nhắn tin xin nghỉ một ngày sau đó thì biệt vô âm tín.

“Sao cũng được.” Lâm Lam gật gù, hơi mất tập trung.

“Mệt à?” Diêm Quân Lệnh đưa tay xoa đầu cô.

Lâm Lam “ừm” một tiếng, nghiêng đầu dựa vào góc cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhìn có vẻ sóng yên biển lặng nhưng thật ra trong lòng sóng cuộn trào dâng.

Ngày mai là đến kỳ hạn, Hoắc Quốc Bang đã cho phép cô thời gian một tháng để cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Diêm, nhưng đối với cô mà nói kỳ hạn một tháng là quá khó khăn.

Hơn nữa đột nhiên rời đi, Diêm Quân Lệnh chắc chắn sẽ không đồng ý.

Còn Tiểu Sư Tử nữa, để lại nhà họ Diêm thì cô không nỡ, đưa đi cô sẽ hết lòng chăm sóc nhưng đứa trẻ lớn rồi đòi bố thì biết làm sao?

Bản thân cô đã sống trong một gia đình không có mẹ, vốn muốn cho Tiểu Sư Tử có được một tổ ấm hạnh phúc viên mãn, vả lại cô cũng tin tưởng Diêm Quân Lệnh, còn cả bề trên nhà họ Diêm nhất định sẽ cho Tiểu Sư Tử một tuổi thơ thật đẹp cùng với sự yêu thương đùm bọc.

Nhưng với tình hình hiện tại, Lâm Lam thật sự không biết nên làm thế nào.

Lòng cô như đang bị ai đó cứa từng nhát từng nhát.

“Đến rồi.” Trong lúc tâm tư Lâm Lam còn đang rối loạn, chưa quyết định được điều gì xe đã đỗ lại, Diêm Quân Lệnh vỗ nhẹ lên đầu, kêu cô thức dậy.

Lâm Lam giờ mới mở mắt ra, là Ngự Thiện Các.

Sau khi đến Bắc Kinh, đã một thời gian Lâm Lam không ghé qua đây rồi.

“Nghe Thẩm Hoằng nói, Ngự Thiện Các gần đây có món mới, cũng khá ngon.” Diêm Quân Lệnh thấy được sự nghi hoặc ở cô nên lên tiếng giải thích.

Lâm Lam gật đầu, cô không có tâm trạng nên ăn cái gì cũng giống nhau cả thôi.

Diêm Quân Lệnh đã đặt chỗ trước, bao nhiêu năm rồi mà Ngự Thiện Các vẫn hưng thịnh như xưa.

Nhưng vừa bước vào thì đã bị mọi người nhận ra.

Lâm Lam cứ nghĩ là fan hâm mộ, theo quán tính quay đầu qua nhìn nhưng hóa ra là mẹ Trần, sắc mắt lập tức có chút lạnh nhạt.

Nhưng dường như mẹ Trần nhìn ra được sự thay đổi biểu cảm của Lâm Lam, thẳng thắn đứng dậy: “Thật đúng là Tiểu Lam rồi, không ngờ mới hai năm không gặp mà đã trở nên xinh đẹp như vậy.” Nói xong thì liền quay qua Diêm Quân Lệnh: “Vị này là chủ tịch Diêm đúng không nhỉ? Trăm nghe không bằng một thấy, vinh hạnh, vinh hạnh!”

Trong lúc nói, mẹ Trần đưa tay về phía Diêm Quân Lệnh, đáng tiếc là Đại Boss không thèm đoái hoài gì đến.

Bà ngượng ngùng cười xòa, sau đó lại đưa tay đến trước mặt Lâm Lam: “Tiểu Lam à, bao lâu không gặp, làm dì nhớ con đến chết luôn, có thời gian thì tới nhà chơi nha!”

Không ngờ Lâm Lam cũng im lặng.

Lúc này, sắc mặt của mẹ Trần có chút gượng ép: “Hai người đặt bàn chưa? Nếu không thì qua ngồi cùng dì nha?”

“Xin lỗi, tôi không nhớ là mình có quen bà.” Lâm Lam không thể ngờ rằng bản thân lại gặp phải mẹ của Trần Lâm Kiệt ở đây, có điều thời gian hai năm, tính khí kiêu ngạo của bà ta cũng đã bớt đi rất nhiều rồi.

“Cái này...” Bên cạnh bà còn có bạn bè, nghe thấy lời nói của Lâm Lam, sắc mặt lập tức chút bối rối.

Lâm Lam lạnh lùng đi qua bà ta, những gì bà đã làm năm đó, Lâm Lam đến giờ vẫn nhớ như in.

Nhìn Lâm Lam bước đi, mẹ Trần mới buông vài câu chửi mắng, sau đó cười nhạo với đám bạn: “Đều tại Lâm Kiệt nhà chúng tôi không có phúc, nếu không thì còn mơ mới đến lượt con bé đó được nở mày nở mặt.”

Những người khác vốn chẳng thèm đáp lời, mấy chuyện nhỏ nhặt của nhà họ Trần cả cái Tấn Thị có ai mà không rõ chứ.

Vốn dĩ tâm trạng của Lâm Lam đã không được tốt, lại còn bị bà ta chọc tức, càng trở nên mệt mỏi, lúc dùng bữa nhìn dáng vẻ của cô như đang ủ bệnh trong người, thế nào cũng không buồn phản ứng.

Diêm Quân Lệnh cứ ngỡ là cô nghĩ tới Trần Lâm Kiệt, trong lòng có chút khó chịu nhưng lại không nỡ trách móc nên đành im lặng ăn cùng cô cho xong bữa cơm.

Chỉ là sau khi đi ra lại bị fan hâm mộ nhận ra, hai người họ chạy mất cả đoạn đường mới cắt đuôi được đám fan cuồng, cuối cùng không ngờ lại chạy đến chỗ trung tâm thương mại.

“Bà Diêm, hình như đã rất lâu rồi chúng ta chưa đi dạo phố phải không?” Nhìn Lâm Lam đang thở thổn thển, Diêm Quân Lệnh chân thành đưa ra ý kiến.

Lâm Lam vừa nghe thấy liền lắc đầu: “Nếu như lại bị người ta nhận ra thì em chạy không nổi đâu.”

“Anh cõng em chạy.” Nói xong, Diêm Quân Lệnh liền kéo Lâm Lam đi vào trong trung tâm thương mại lớn nhất Tấn Thị, nhưng không phải đi đến quầy nữ trang mà chạy thẳng đến khu vui chơi giành cho trẻ em.

Lâm Lam ngạc nhiên: “Diêm Quân Lệnh, anh định làm gì thế?”

“Chơi.” Dứt lời, Diêm Quân Lệnh liền đi thẳng đến chỗ mua vé vào, chưa đợi nhân viên phản ứng lại, anh liền xoay người bế Lâm Lam lên nhét vào một chiếc xe điện đụng.

“A a a...” Lâm Lam còn chưa phản ứng kịp thì đã đâm phải xe của người khác, cô hoảng sợ kêu lên, phát hiện mình không sao nhưng sau đó lại tiếp tục bị đâm thêm vài phát nữa, cô lập tức cảm thấy không được vui nên liền bình tĩnh trở lại rồi nắm chắc lấy vô lăng.

“Lâm Lam nhìn chỗ này này!” Lâm Lam khó khăn lắm mới nắm bắt được cách chơi thì Diêm Quân Lệnh gọi cô từ phía sau, cô quay đầu lại theo quán tính, kết quả là “ầm” một tiếng, anh đâm sầm một phát vào đuôi xe của cô.

Lâm Lam tức tối, quay đầu lại khiêu chiến với anh.

Chơi chán trò này rồi lại chơi vòng đu quay, thủy cung, đĩa bay, tàu vũ trụ, tháp bay, cướp biển,...

Chơi hết một vòng, sự ủ rũ trên gương mặt của Lâm Lam cũng đã biến mất gần hết, cô phấn khích như một đứa trẻ, đến ngay cả “vòng quay mùa thu” cũng có thể khiến cô kêu gào lên.

Diêm Quân Lệnh rất vui, họ chơi đến khi mệt lử mới thôi, hai người cùng nằm trên giường lò xo trong khu vui chơi ngắm nhìn đối phương.

“Vui không?” Diêm Quân Lệnh mỉm cười hỏi cô.

Lâm Lam gật đầu lia lịa, cô luôn khát khao có được sự hạnh phúc như những đứa trẻ bây giờ.

“Vậy nói cho anh biết, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì?” Diêm Quân Lệnh từ lâu đã nhìn ra sự bất thường của cô nhóc này.

“Có chuyện gì là sao? Em có sao đâu, hay là mình chơi thêm một lát nữa?” Lâm Lam cố gắng chuyển hướng đề tài.

Diêm Quân Lệnh xoay người một cái đè lên trên người cô: “Cô bé ngốc này, em cảm thấy có thể giấu được anh sao?”

“Anh đừng có làm xằng bậy nha, chỗ này là khu vui chơi đó!” Lâm Lam kinh ngạc thốt lên liền đẩy Diêm Quân Lệnh ra, sau đó bật người lên, theo đà rời khỏi giường lò xò.

Diêm Quân Lệnh nhìn theo bóng người cao gầy của Lâm Lam, chậm rãi đứng dậy, xem ra cô nhóc này thật sự không có ý định nói cho anh biết.

Rời khỏi trung tâm thương mại, chỗ họ cách bãi đỗ xe còn xa, Lâm Lam giở thói côn đồ dứt khoát đòi leo lên lưng Diêm Quân Lệnh, bắt anh cõng mình đi tới bãi đỗ xe.

“Xem như anh đã chiều hư em mất rồi!” Diêm Quân Lệnh lắc đầu, khom người cõng cô lên.

Đây không phải lần đầu tiên được Diêm Quân Lệnh cõng trên lưng, nhưng lần này cô lại mong ước bọn họ sẽ mãi mãi như vậy, cô muốn thời gian dừng lại ở phút giây này biết bao nhiêu.

“Ông xã à, nếu như một ngày nào đó em thích người khác thì anh có hận em không?” Sau khi vui chơi xả láng một trận, Lâm Lam nằm nhoài ra trên lưng Diêm Quân Lệnh, chợt hỏi một câu, ánh mắt có chút thất thần.

Diêm Quân Lệnh khựng lại một lúc, lập tức mỉm cười: “Sao vậy? Nhắm được công tử nhà nào rồi?”

“Em hỏi anh mà.” Lâm Lam kiên quyết.

“Vậy anh sẽ đánh gãy chân em, sau đó nhốt ở trong phòng, cung cấp ba bữa một ngày, để em từ từ hồi tâm chuyển ý, ăn năn hối lỗi.” Sau khi suy nghĩ một hồi, Diêm Quân Lệnh nghiêm túc trả lời.

Lần này đổi lại, Lâm Lam có hơi ngạc nhiên: “Tàn nhẫn vậy cơ à?”

“Ngày đầu em biết anh tàn nhẫn ư?” Diêm Quân Lệnh nhướng mày hỏi.

“Ừm.” Lâm Lam buồn bã ừm một tiếng, tựa đầu lên vai Diêm Quân Lệnh, không nói gì thêm nữa, cô lại nguyện để anh làm vậy, như vậy thì hai người sẽ không phải cách xa nhau nữa.

Diêm Quân Lệnh nhíu mày: “Chẳng lẽ thật sự thích người khác rồi?”

"Đúng đấy.” Lâm Lam nhẹ nhàng đáp.

Chân mày của Diêm Quân Lệnh càng nhíu lại chặt hơn: “Ai vậy?”

“Tô Mộ Bạch.” Lâm Lam nghĩ ngợi vài giây liền ném cho Diêm Quân Lệnh một cái tên.

“Nhóc con, Tô Mộ Bạch cũng khá đấy nhưng tính ra thì có họ hàng với em, sự lệch lạc này của em có hơi quá lố rồi đó.” Diêm Quân Lệnh không nhịn được mà cười nhạo.

Lâm Lam không lên tiếng trả lời, một lúc lâu sau cô mới nhẹ nhàng đáp: “Anh em họ thôi mà.”

“Nhóc con, em nghiêm túc đấy à?” Giọng điệu của Lâm Lam khiến Diêm Quân Lệnh có hơi ngạc nhiên.

“Đúng vậy.”

“Ha, nhóc con xấu xa!” Nghe thấy câu trả lời chắc như đinh đóng cột này của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh ngược lại không tin nữa.

Hai người đi rất lâu trong màn đêm, cô càng lúc càng trầm lặng, cuối cùng im bặt luôn.

Diêm Quân Lệnh cảm thấy kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn, anh phát hiện ra cô đã ngủ thiếp đi rồi, bất lực lắc đầu tiếp tục bước đi.

Cô nhóc này dường như là quả thực có tâm sự, có lẽ nào lại thật sự thích Tô Mộ Bạch?

Anh lập tức lắc đầu, sao có thể được!
Bình Luận (0)
Comment