Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 568

Bởi vì nguy cơ của nhà họ Diêm đã được giải quyết, Diêm Quân Lệnh hiếm khi có được lúc rảnh rỗi, cùng với Lâm Lam ở lại biệt thự tại Tấn Thị “Lăn lộn” tròn một ngày một đêm, đến tận tối ngày thứ hai mới quay trở về Bắc Kinh.

Ngoài dự liệu, tất cả những lời phỉ báng ác ý đều được giải quyết dễ dàng, ngay cả chú hai cũng không bị ảnh hưởng gì.

Diêm Quân Lệnh hỏi bố, bố Diêm cũng không rõ, chỉ biết là một vị thượng tướng phía trên mở lời, mới giữ được nhà họ Diêm, còn đả kích được kẻ thù chính trị của chú hai, giúp mọi chuyện đi vào quỹ đạo.

Mà khiến Diêm Quân Lệnh không ngờ được còn có nhà họ Hoắc, vốn dĩ Hoắc Quốc Bang vẫn luôn nhòm ngó công ty giải trí Đỉnh Thành, sau chuyện này cũng bắt đầu thu lại ý định.

Không có áp lực từ hai phe, bên phía ngân hàng cũng đã thở phào, những hạng mục bị ngưng giữa chừng lúc trước cũng nhanh chóng được khởi động lại một lần nữa.

Diêm Quân Lệnh lại bận như con quay.

Lâm Lam vì phải chuẩn bị cho cuộc thi siêu mẫu sắp tới, cũng bước vào thời kỳ tập luyện, không phải đi trình diễn, thì là đến phòng tập thể hình, thời gian còn lại liền cố gắng ở bên Tiểu Sư Tử.

Thời gian một tháng chớp mắt đã trôi qua.

Lúc Lâm Lam nhận được điện thoại của Hoắc Quốc Bang, là lúc cô đang tập Pilates(*), trán đầy giọt mồ hôi, cả người nóng rực, nhưng khi nghe thấy lời nói của đối phương, trong phút chốc toàn thân như bị dội nước lạnh, tránh cũng không tránh được.

(*) Phương pháp giảm cân bằng cách kết hợp một chuỗi các bài tập thể dục có kiểm soát để tăng sức mạnh cho cơ bắp và cải thiện sức khỏe.

“Thời hạn một tháng sắp đến rồi, con suy nghĩ xong chưa?” Hoắc Quốc Bang ung dung hỏi, Lâm Lam bên này suýt chút nữa đã bóp nát màn hình.

“Ừm.” Trong lòng cô phức tạp, cuối cùng cũng chỉ mệt mỏi ừm một tiếng.

“Bố biết con sẽ không làm bố thất vọng.” Hoắc Quốc Bang xưng bố, Lâm Lam nghe mà cả người đều khó chịu.

“Nếu không có việc gì khác, tôi cúp máy đây.” Lâm Lam nói xong liền bụp một tiếng cúp điện thoại.

Tập luyện sau đó đều trở thành giày vò. Cô dứt khoát đứng dậy đi tắm, trực tiếp lái xe về nhà.

Còn ba ngày nữa là đến thời hạn giao ước giữa cô và Hoắc Quốc Bang, Lâm Lam cứ nghĩ mình có thể trốn tránh được, đáng tiếc đó chỉ là mơ mộng hão huyền.

Hoắc Quốc Bang có thể mời vị thượng tướng ở trung ương kia mở lời lấy lại trong sạch cho nhà họ Diêm, nếu muốn quay lại phản kích nhà họ Diêm, cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều thôi.

Nếu chú hai không nắm quyền còn tốt, nhưng một khi đã nắm quyền, rất nhiều chuyện không phải bản thân muốn là được.

Những mưu hại này bất luận là thật hay giả, đều sẽ ảnh hưởng tới chú hai, toàn bộ nhà họ Diêm cũng sẽ bị kéo xuống địa ngục.

Lần này nhà họ Diêm có thể may mắn như vậy, nhưng Lâm Lam không dám đảm bảo lần sau cũng có thể.

Ra khỏi phòng tập, Lâm Lam không có cách nào đối mặt với Diêm Quân Lệnh, cũng không dám đi thăm Tiểu Sư Tử, cô lái xe đến bên bờ sông, hồi lâu sau mới gọi điện thoại cho Tô Mộ Bạch.

“Mộ Bạch, có thể giúp em một chuyện được không?” Lâm Lam biết chuyện này rất vô sỉ, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

“Tiểu Lam em nói đi.” Tô Mộ bạch vừa diễn xong, vội hỏi.

Lâm Lam cắn môi, chậm rãi mở miệng: “Cùng em diễn một màn kịch.”

Tô Mộ Bạch sững sờ, nghe Lâm Lam muốn làm gì xong, thần sắc xấu đi: “Em quyết định phải làm như vậy?”

“Em còn có sự lựa chọn nào khác sao?” Thanh âm của Lâm Lam tràn đầy mệt mỏi và thất vọng.

Cô cũng muốn có sự sựa chọn khác, nhưng Hoắc Quốc Bang sẽ cho cô sao?

“Nhưng chúng ta dù sao...”

“Em biết, cũng chính vì như vậy, nên sau này sẽ không có phiền phức, chúng ta đều biết đây chỉ là một vở kịch.” Biết Tô Mộ Bạch do dự, Lâm Lam khẳng định trả lời.

“Nhất định phải làm vậy sao?” Tô Mộ Bạch biết tình cảm Lâm Lam dành cho Diêm Quân Lệnh, mọi việc đi đến bước này, anh ta trái lại có chút không đành lòng.

Lâm Lam trầm mặc, lại ngẩng đầu nhìn về phía con sông, không khỏi nhớ tới những việc đã xảy ra trên sông Sri Lanka.

Xuất thân của cô chính là một nỗi nhục, những năm gần đây giống như những gì lúc đầu bà Trần và Hàn Hinh Nhi mắng mỏ cô vậy, thiên sát cô tinh(**), ai ở cùng với cô đều sẽ bị nguyền rủa.

(**) Ngôi sao chiếu mệnh gây xui xẻo cho người thân xung quanh.

Thay vì hại nhà họ Diêm phá sản, con đường chính trị của chú hai bị huỷ, thì cô chỉ cần rời khỏi nhà họ Diêm thôi, có gì mà không thể chịu đựng được chứ?

Huống chi chỉ cần anh còn sống trên đời này, mọi chuyện đều tốt đẹp, cô nên mãn nguyện, không phải sao?

“Ừm.” Trong lòng đã có quyết định, Lâm Lam gật đầu.

Tô Mộ Bạch bất đắc dĩ, nhưng vẫn cắn răng: “Nếu đây là quyết định của em, anh giúp em.”

“Cảm ơn anh.” Lâm Lam cố gắng mở to hai mắt, không để bản thân yếu đuối rơi nước mắt.

Cô nên vui mừng, giữ vững được nhà họ Diêm, không bị phá sản, vì thế nhân viên Diêm Thị cũng sẽ không bị mất việc, chú hai là một thị trưởng tốt, sau này sẽ giúp đỡ cho người dân ở thành phố này có cuộc sống hạnh phúc hơn.

Như vậy là đủ rồi.

Không có gì phải nuối tiếc cả, Tiểu Sư Tử cũng sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Lam mới nhớ ngắt điện thoại, lái xe quay về Quốc tế Đỉnh Thành.

Lần trước sau khi về Bắc Kinh, Diêm Quân Lệnh làm chủ, một nhà ba người họ đã chuyển về.

Mặc dù không náo nhiệt như ở nhà cũ, nhưng vì có sự gia nhập của Tiểu Sư Tử nên cũng ấm áp hơn nhiều.

Hơn nữa qua mấy tháng, Vượng Tài càng ngày càng tròn ra, Hổ Nhị Hổ Tam lại lớn hơn một chút, đứng ở trong sân cũng có cảm giác uy phong lẫm liệt.

Hai nhóc này đặc biệt thích Tiểu Sư Tử, lại có thêm Vượng Tài, mỗi lần Lâm Lam trở về nhà liền nhìn thấy trong phòng khách lớn như vậy, có một chú chó béo, hai chú hổ trắng, còn có đứa con trai ngốc của mình nữa.

Vì từ khi còn rất nhỏ đã tiếp xúc với hổ trắng, nên Tiểu Sư Tử không sợ hai chú hổ này chút nào, thỉnh thoảng còn bò đuổi theo.

Lúc mới bắt đầu Thím Vương luôn bị doạ cho kinh hồn bạt vía, sau này theo số lần càng ngày càng nhiều, nên cũng thành quen bỏ mặc không quản nữa.

Khi không có việc gì, đều là bốn nhóc chơi với nhau, lần trước còn suýt doạ ngất cụ bà, nhưng nhìn thấy chắt trai nhỏ vậy mà không hề sợ hổ, cũng không nhịn được có chút hưng phấn.

Lâm Lam lái xe trở về đúng vào giờ cơm tối, bốn nhóc con vẫn đang chơi đùa.

“Gâu gâu gâu...” Lâm Lam vừa bước bào, phản ứng đầu tiên là bạn nhỏ Vượng Tài, vừa kêu gâu gâu vừa mừng rỡ vọt tới.

Hổ Nhị Hổ Tam nghe thấy động tĩnh, cũng học Vượng Tài sáp tới.

Lâm Lam cũng không nhịn được mà lắc đầu, rõ ràng là hai chú hổ trắng to lớn, lại tình nguyện để họ nuôi nhốt thành vật cưng, cũng thật đau lòng.

Cuối cùng bò tới là con trai bảo bối của cô, Diêm Trí Viễn.

Tiểu Sư Tử sáu tháng tuổi rồi, vừa học được ngồi và bò, thấy Vượng Tài và hổ trắng nhỏ đều chạy về phía mami, cũng vội vàng kích động bò về phía trước.

“Mama... mama...” Tiểu Sư Tử vừa bò vừa không quên hô mama.

Lâm Lam nhìn dáng vẻ bảo bối nhà mình vừa đáng yêu vừa vụng về, nhịn không được bước lên trước nhẹ nhàng bế nhóc con lên: “Tiểu Sư Tử nhớ mama chưa?”

“Mama... mama bế...” Tiểu Sư Tử miệng bi bô không sõi, Lâm Lam vẫn có thể nghe hiểu dễ dàng, trong lòng vui vẻ, nhưng nghĩ đến cuộc điện thoại lúc chiều, sau lưng lại như có những mũi kim nhọn đâm vào, đau đến tận xương tuỷ.

“Tiểu Lam về rồi, mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm.” Thím Vương ngó từ trong bếp ra liền nhìn thấy cảnh náo nhiệt ngoài phòng khách, gọi to.

Lâm Lam “Dạ” một tiếng đặt Tiểu Sư Tử xuống, nhóc con nhanh chóng bò sang bên cạnh Vượng Tài, sau đó lăn một vòng rồi lại ngồi dậy, dáng vé đáng yêu đó suýt chút nữa khiến tim Lâm Lam tan vỡ.

Loại cảm giác luyến tiếc mãnh liệt kia lại một lần nữa dội vào tim, cô mím môi kìm nén kích động lại bế Tiểu Sư Tử lên.

“Quân Lệnh không nói mấy giờ quay về ạ?” Lâm Lam thuận miệng hỏi.

“Ông chủ nói tối nay tăng ca, bảo cô ăn cơm trước, không cần đợi cậu ấy.” Thím Vương không chú ý tới sắc mặt của Lâm Lam.

Lâm Lam khẽ “vâng” một tiếng, không khỏi có cảm giác nhẹ nhõm.

Ngày ấy đến gần, Lâm Lam càng không biết nên đối mặt với chồng như thế nào.

Nhưng không gặp được trong lòng cô càng hoang mang, thở dài một hơi: “Thím Vương cháu không đói, ra ngoài một lát, thím và chú Trương cứ ăn trước đi ạ.”

“Tiểu Lam, như vậy sao được?” Thím Vương có chút lo lắng, Lâm Lam đã dặn dò người chăm trẻ mới mời tới đưa Tiểu Sư Tử quay về phòng trẻ sơ sinh, còn mình lại xoay người ra khỏi biệt thự.

Nhân lúc Diêm Quân Lệnh không ở đây, cô còn có chuyện phải sắp xếp.
Bình Luận (0)
Comment