Siêu Năng Lập Phương

Chương 10 - Thư Trúng Tuyển

Tuy rằng là lớp trưởng, nhưng học lực của hắn cũng không cao hơn người khác là mấy.

Nhất là so với lớp phó học tập như Phương Nhã Vy thì lép vế vô cùng, đúng là có chút đáng thương.

Cả đám ngồi trước khuôn viên nhà trường nói chuyện một lúc thì nhà ai nấy về.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, nửa tháng sau, Khương Tử Nguyên rốt cuộc nhận được thư trúng tuyển của trường Bách Khoa.

Mang theo hưng phấn, Khương Tử Nguyên mở phong thư, bên trong có một lá thư và một tờ giấy ghi lại thành tích.

Khương Tử Nguyên chẳng buồn nhìn vào lá thư, trực tiếp mở tấm giấy thông báo thành tích của mình ra.

"Học sinh: Khương Tử Nguyên"

"Trường học: Lý Thái Tổ"

"Số tuổi: 18"

"Điểm thi: 81/100"

"Xét duyệt: Trúng tuyển"

Nhìn kết quả của mình, Khương Tử Nguyên cười khổ không thôi, cứ tưởng lấy 95 điểm dễ lắm, ai ngờ chỉ được 81 điểm.

Thật ra hắn đã biết kết quả từ mấy ngày trước, bất quá điểm đó chỉ dùng để tham khảo trên website chứ không chính xác.

Tới khi nhận được giấy trúng tuyển, hắn mới biết mình đen đến mức nào, khoanh bừa 20 câu chỉ trúng được một câu.

Chả bù cho Đỗ Trạch và Ngô Anh Kiệt, hai đứa kia vậy mà được 85 điểm với 87 điểm, khiến hắn buồn bực không thôi.

Cái vận khí cứt chó này khiến hắn ấm ức trong lòng, chỉ kém chút đã đâm đầu vào tường để tự sát.

Nhưng nhìn thấy hai chữ "trúng tuyển", Khương Tử Nguyên chẳng thèm quan tâm nữa.

Dù cao hay thấp, hắn cũng trúng tuyển vào trường Bách Khoa, còn tức giận làm gì?

Đây là tin vui trong những năm gần đây, Khương Tử Nguyên lập tức thông báo cho ông nội biết.

Thời điểm đó, lớp của hắn cũng có kết quả thi tuyển, lớp 12a3 của hắn vậy mà đậu hết.

Tuy nhiên trong đó chỉ có năm người đậu vào Học Viện Giác Tỉnh, còn lại đều trải ra các trường đại học khác.

Và Phương Nhã Vy luôn là người có điểm cao nhất trong lớp, thi được 98 điểm, đúng là khiến người ta phải hâm mộ không thôi.

Sau đó cả lớp quyết định kéo đến nhà Phương Nhã Vy mở tiệc ăn mừng.

Mấy ngày sau đó, công việc buôn bán của hắn vẫn diễn ra bình thường.

Hôm nay trời vừa hừng sáng, Khương Tử Nguyên đã chạy đến cửa hàng của mình.

Thời điểm đến trước cửa hàng, Khương Tử Nguyên thấy Đỗ Trạch đang ngồi đợi ai đó.

Thấy hắn đến, Đỗ Trạch lập tức đứng dậy, nhe răng cười: "Tao đến tìm mày để làm việc trả nợ đây."

Khương Tử Nguyên hơi khựng lại, sau mấy giây suy nghĩ, rốt cuộc minh bạch lời của Đỗ Trạch.

Nguyên lai tên này sợ ra trường vẫn không trả hết số tiền kia, nên muốn đến đây làm việc để trả nợ dần dần.

Chuyện này đối với Khương Tử Nguyên không có gì to tát, hắn gật đầu nói:

"Không thành vấn đề, một tháng tao sẽ trả cho mày 3 triệu, cơm nước tự lo, tao bao không nổi."

"Cảm ơn mày nhiều lắm, không có mày tao chẳng biết phải làm sao nữa."

Đỗ Trạch vui mừng gật đầu, phải biết nhân viên bán hàng ở cửa hàng nhỏ, mỗi tháng chỉ thu được 2 triệu rưỡi mà thôi.

Vậy mà Khương Tử Nguyên trực tiếp nâng lên 3 triệu, cái này không phải hắn ngốc, mà là muốn tạo cơ hội cho đứa bạn trả nợ.

Mà hắn đã tính toán rồi, trước mắt có thể đóng học phí cho hai người trong vòng một năm.

Còn một năm sau như thế nào thì tới rồi tính tiếp, biết đâu trong quá trình đi học, bọn hắn nhận được học bổng thì sao?

Tương lai là điều không thể nói trước, Khương Tử Nguyên chẳng thể lo toan quá nhiều, trước mắt đi được bước nào thì hay bước đó.

Về phần vay tiền thì hắn không đụng tới, lãi suất là thứ không thể trả nổi, cho nên phải biết tiết chế bản thân một chút.

Đỗ Trạch vào trong cửa hàng giúp Khương Tử Nguyên sắp xếp vật phẩm, tiếp đến hai người bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Trong lúc nói chuyện, Đỗ Trạch phóng mắt nhìn lên tấm biển, nghi hoặc hỏi: "Sao mày lại đặt tên cửa hàng là Khởi Nguyên vậy?"

"Cái này do cha mẹ tao đặt lúc cưới nhau đấy. Còn ý nghĩa, chắc là đại biểu cho sự khởi đầu nào đó."

Khương Tử Nguyên ngẩn đầu nhìn lên bầu trời xa xăm, dường như nơi đó có thân ảnh của cha mẹ đang nhìn xuống.

"Thì ra là vậy!"

Đỗ Trạch thấy vẻ mặt mờ mịt của Khương Tử Nguyên thì thở dài, sau đó bẻ lái sang chủ đề khác.

Hai người nói chuyện với nhau một lúc thì có khách vào, lần này Đỗ Trạch bước ra trổ tài buôn bán.

Chính vì Khương Tử Nguyên đã dán sẵn đơn giá cho vật phẩm, nên Đỗ Trạch chỉ cần nhìn vào rồi trả lời là được.

Chớp mắt cái một tuần đã trôi qua, lúc này Khương Tử Nguyên đang kiểm tra sổ tiết kiệm của mình, sau đó thở dài một hơi.

Tiếp đến, hắn chuyển tiền qua tài khoản của trường đại học, không quên chú thích tên tuổi, mã số đầy đủ.

Thoáng cái đã tiêu hết 50 triệu cho hai người, Khương Tử Nguyên có hơi tiếc nuối, nhưng cái giá này rất đáng.

Chỉ cần hắn và Đỗ Trạch cố gắng học tập, rất nhanh sẽ thu lại cả vốn lẫn lời.

Thời gian kế tiếp, Khương Tử Nguyên vừa bán hàng vừa đợi nhà trường sắp xếp lớp học.

Không lâu sau đó, toàn bộ sinh viên đồng loạt nhận được tin nhắn thông báo về lớp học của mình.

Hắn được xếp vào lớp 42TH1, thuộc khóa đàn em của những anh chị đi trước.

Mà theo danh sách trúng tuyển trên website của trường, Khương Tử Nguyên phát hiện mình là người hốt cú chót.

Khoa công nghệ thông tin chỉ tuyển ba trăm người, hắn vừa vặn là người xếp hạng thứ ba trăm, chuyện này để đám bạn cười không nhặt được mồm.

Nếu không phải điểm trắc nghiệm của hắn cao hơn những người kia một điểm, chắc giờ đang ngồi ở nhà than thân trách phận rồi.

Chính vì vậy, hắn được mọi người đặt cho cái biệt danh là Khương Số Đỏ, để cho mọi người được một trận cười sảng khoái.

Hắn cũng không để ý đến chuyện này, miễn sao trúng tuyển vào trường Bách Khoa là được.

Thời gian dần trôi, hôm nay vẫn như bao ngày bình thường, vẫn phải ra cửa hàng cùng Đỗ Trạch.

Khương Tử Nguyên ngồi bán đồ đến 11 giờ thì ông nội đến, còn nói hắn muốn đi đâu thì đi.

Ở nhà cũng không có chuyện gì làm, Khương Tử Nguyên xách xe chạy thẳng tới phòng máy.

Cũng vì từ nhà đến cửa hàng không xa nên Khương Tử Nguyên dùng xe đạp, sẵn tiện đạp sang phòng net.

Mà mấy năm nay có một trò được mọi người yêu thích, đó là Liên Minh Huyền Thoại.

Vừa mở máy, hắn lập tức mở Liên Minh Client lên, sau đó ngồi cày rank như bao người khác.

Chỉ tiếc là Đỗ Trạch với Ngô Anh Kiệt đang bận nên không thể tới đây chơi cùng.

Nhưng ngồi chưa nóng ghế, Khương Tử Nguyên lại nhận được cuộc gọi từ Phương Nhã Vy.

"Alo, anh nghe." Khương Tử Nguyên nghiêng đầu kẹp điện thoại vào mặt, một bên vừa chơi game vừa trả lời.

"Hì hì. . . Chừng nữa mày sẽ bất ngờ đấy. . ." Giọng nói êm tai của Phương Nhã Vy vang lên ở đầu bên kia, khiến hắn có chút thích thú.

"Bất ngờ gì thế? Tao được gì à?" Nghe Phương Nhã Vy nói như vậy, Khương Tử Nguyên có chút nghi hoặc.

"Tất nhiên là không phải mày rồi! Nhưng vài bữa nữa mày biết ngay thôi hà!" Phương Nhã Vy tỏ vẻ đầy bí ẩn.

Nghe vậy, Khương Tử Nguyên có chút bực mình, thuận miệng mắng: "Hôm nay giỏi bây, còn bày đặt úp úp mở mở nữa?!"

"Vậy mới thú vị chứ! À, mà mày đang ở phòng máy đó hả?" Phương Nhã Vy đột nhiên hỏi ngang.

"Ờ!" Khương Tử Nguyên trả lời cho có, còn hai mắt vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình, một bên không ngừng combat.

"Phòng máy Thiên Dương đúng không?" Phương Nhã Vy suy nghĩ một lúc liền đoán ra địa điểm.

"Ừa, mà mày tính ra đây à?" Khương Tử Nguyên nghe xong có chút nghi hoặc, tự nhiên hỏi chỗ hắn chơi làm gì không biết.

Bình Luận (0)
Comment