Mà nghe hắn hỏi như vậy, Phương Nhã Vy liền cười hí hửng, nói: "Đợi thay đồ cái, lát tao ra liền."
"Rồi, để anh đây giữ máy cho, ra trễ hết máy ráng chịu."
Khương Tử Nguyên vừa cười vừa đe dọa, mất công lại chơi giờ dây thun với nhau.
Gì chứ đám con gái hắn biết rõ lắm, hẹn là phải tính thời gian dư ra một chút mới được.
"Biết rồi, hì hì!" Phương Nhã Vy cười cười rồi cúp máy.
Thấy vậy, Khương Tử Nguyên vứt điện thoại lên bàn, nhưng hắn thích cách Phương Nhã Vy cười.
Chỉ cần nghe điện thoại, hắn đã tưởng tượng được khuôn mặt của cô nàng ra sao.
Khương Tử Nguyên ngồi chơi chừng 15 phút thì Phương Nhã Vy lếch thếch bước vào.
Hôm nay cô nàng mặc quần ngắn với áo phong khá dài, nhìn vào thì thấy áo che hết quần.
Vào quán, các thanh niên cứ xoay sang nhìn mãi, nhưng hắn không quan tâm, vì nhìn riết cũng chai mắt rồi.
Lúc này Khương Tử Nguyên mới để ý trán của Phương Nhã Vy đã lắm tắm mồ hôi.
Thấy cảnh này hắn còn không biết hay sao, một tỷ phần trăm là cô nàng đã lội bộ đến đây rồi.
"Mày cũng xung phết, vậy mà lội bộ tới đây luôn?!" Khương Tử Nguyên hơi ngạc nhiên.
Vì hắn nhớ nhà của Phương Nhã Vy cách đây một con hẻm, tính ra cũng hai ba trăm mét chứ ít đâu.
"Chớ sao, hông ai chở thì tao phải tự đi thôi! Hông lẽ. . ." Phương Nhã Vy vén tóc, nhìn hắn chớp chớp đôi mắt, thấp giọng hỏi: "Mày chịu chở tao hả?"
Khương Tử Nguyên nhe răng cười chứ không trả lời, sau đó đứng dậy đẩy ghế ra cho cô nàng.
Mở máy xong, Phương Nhã Vy vào Facebook, một trong những trang mạng xã hội lớn nhất hành tinh.
Xong mấy trang mạng xã hội, Phương Nhã Vy thấy hắn chơi Liên Minh thì đòi chơi chung.
Nhưng phải nói Phương Nhã Vy tạ ơi là tạ, gánh còng lưng vẫn thua với thua, thế là hắn chửi còn cô bạn thì cãi.
Chơi xong, Khương Tử Nguyên chở Phương Nhã Vy về nhà, trên đường cô nàng ôm eo hắn rồi đưa chân ra phía trước tiếp sức.
"Thế này thì sao tao có bạn gái đây con kia?" Khương Tử Nguyên cười khinh khỉnh.
"Mày có bạn gái rồi cũng bỏ con người ta thôi! Tốt nhất là khỏi đi, hì hì!" Phương Nhã Vy nhăn mũi, sẵn tiện trù ẽo hắn cho bỏ ghét.
"Khà khà, nhưng mày tính sai một nước rồi, trường tao gái đẹp không đấy, thiên đường là đây chứ đâu." Khương Tử Nguyên nghe vậy càng nhe răng cười lớn.
"Gái nhiều chứ đâu phải muốn có là có đâu mậy?!" Phương Nhã Vy mặt đầy khinh thường.
"Tao đẹp trai lại học giỏi, nói chuyện êm tai thì con nào cũng đổ hết." Khương Tử Nguyên mặt đầy tự tin, tuyệt nhiên không cho mấy lời kia là đúng.
"Ủa, vậy sao tao hông đổ?" Phương Nhã Vy lộ vẻ nghi hoặc, tuy nhiên khuôn mặt không có chút biến hóa nào.
"Mày có phải con gái đâu. . . Ây da. . ." Khương Tử Nguyên vừa nói tới đây, nguyên bàn tay của Phương Nhã Vy đã đập vào lưng hắn.
"Đau nha con chó!!!" Khương Tử Nguyên lập tức la lớn, đưa tay xoa xoa cái lưng của mình.
"Im đi chó!!!" Phương Nhã Vy hừ lạnh, tiện tay ngắt eo làm hắn la oai oái trên đường.
Nói gì thì hắn cũng là người chứ có phải trâu bò đâu, đánh thế thì ai chịu cho được?
Tiếp đó cả hai vừa đi vừa chọc nhau như thế, đến ngày 5 tháng 9, toàn quốc bắt đầu tựu trường.
Ngày này năm nay hắn không còn là học sinh nữa, mà đã trở thành sinh viên chính thức của trường Bách Khoa.
Sáng sớm Khương Tử Nguyên đã ăn mặc chỉnh tề, sau đó dắt con xích thố chạy qua đón Phương Nhã Vy.
Sáu năm nay đều như thế nên đã thành thói quen không thể thay đổi, có lẽ về sau cũng như vậy.
Mặc dù địa điểm đi học của cả hai khác nhau, nhưng hắn cũng phải đưa cô nàng đến trường.
Dù sao khoảng cách giữa trường Bách Khoa và Học Viện Giác Tỉnh cũng không xa lắm, chỉ cần 15 phút đi đường là được.
Chạy trên con xe hai bánh mang phong cách cùi bắp, Khương Tử Nguyên vẫn tràn đầy tự tin.
Còn việc tự nhiên có tên nào đó nhảy ra, chỉ tay vào mặt hắn rồi khinh thường thì không có đâu.
Mấy tình tiết máu chó đó chỉ xuất hiện trên mấy quyển tiểu thuyết ba xu, chứ ngoài đời làm gì có nhiều tên điên như thế?
Vừa đến nhà Phương Nhã Vy, Khương Tử Nguyên chào cô Thanh một tiếng, sau đó chạy tót lên phòng.
Sự tình này đã diễn ra nhiều năm nên cô Thanh chẳng buồn phản đối làm gì cho mệt.
Về phần phòng của Nhã Vy ra sao, thì nó không hề màu mè như những đứa con gái khác.
Bên trong chỉ trang trí một ít bông hoa, còn những thứ lặt vặt khác đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nấp.
Hơn nữa lâu lâu còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng, chả bù cho đám con trai bọn hắn.
Đến phòng, Khương Tử Nguyên thấy Phương Nhã Vy đang trong nhà tắm, hắn đành lên giường ôm laptop lướt web.
Trên mạng chẳng có thông tin gì HOT, chủ yếu là đăng tin tìm thú cưng cùng mấy tên tội phạm nguy hiểm.
Lướt web chán chê, rốt cuộc Phương Nhã Vy cũng chịu rời khỏi nhà tắm và xuất hiện trước mặt hắn với bộ dáng khác.
Lần này Phương Nhã Vy mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, kèm theo chiếc váy đen dài ngang đầu gối, hơn nữa còn mặc áo vét màu đen và thắc cà vạt, nhìn vô cùng thanh lịch.
Mà nhìn lại bản thân mình, Khương Tử Nguyên thấy hắn chỉ khác Phương Nhã Vy mỗi cái váy ngắn đổi thành quần dài mà thôi.
Quả nhiên học viện rất có mắt thẩm mỹ, phối đồ cho học viên đều vô cùng thanh lịch và tao nhã.
Nhưng thấy Khương Tử Nguyên cứ trơ mắt nhìn mình như vậy, Phương Nhã Vy ngại ngùng, thấp giọng hỏi: "Sao mày nhìn tao đắm đuối thế?"
Nghe cô nàng hỏi như vậy, Khương Tử Nguyên gãi đầu cười ngây ngô: "À, ha ha. . . Tại thấy mày xinh quá ấy mà."
Nói xong, hắn vội vàng quay đầu nhìn sang chỗ khác, không dám đối diện với ánh mắt của cô nàng.
"Xớ, hôm nay cũng biết khen? Chắc là có chuyện gì rồi! Thôi, tụi mình đi học đi."
Phương Nhã Vy thấy bộ dáng giả vờ giả vịt của hắn thì cười hì hì, rồi nắm tay hắn lôi xuống nhà.
Thế là một nam một nữ tình tang lên đường, một người ngồi trước lái xe, một người ngồi sau ôm hờ eo người ngồi trước.
Nhưng mới đi được một lúc, Khương Tử Nguyên bỗng nhiên dừng xe, sau đó bước xuống nhìn sang cô nàng với vẻ mặt ngơ ngác.
Cũng phải thôi, hắn từng đến Học Viện Giác Tỉnh nên biết đồng phục ở đó ra sao.
Nhưng nhìn lại Phương Nhã Vy mà xem?
Đồng phục này rõ ràng là của trường Ngoại Thương mà?
Khương Tử Nguyên thộn mặt, ngơ ngác nhìn cô nàng như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn, Phương Nhã Vy nhe răng cười hì hì, nói: "Ngạc nhiên hông?"
"Ngạc nhiên cái đầu mày ấy!"
Khương Tử Nguyên thuận miệng mắng một câu, nhưng trên khuôn mặt không giấu nỗi sự hoang mang.
"Tự nhiên chửi tao à?!" Phương Nhã Vy trợn mắt nhìn hắn, kiểu như mày nói sai một chút tao liền ăn đủ với mày vậy.
Nghe vậy Khương Tử Nguyên mới bình tỉnh trở lại, nhịn không được tò mò, nhíu mày hỏi:
"Sao mày lại mặc đồng phục của trường Ngoại Thương vậy?"
"Bị điên hả, thì tao học ở trường Ngoại Thương mà?" Phương Nhã Vy nhìn hắn, tựa như đây là chuyện hiển nhiên vậy.
Nghe cô nàng nói như vậy, Khương Tử Nguyên không khỏi gãi đầu, nghi ngờ nói:
"Tao nhớ mày thi đậu vào Học Viện Giác Tỉnh rồi mà?"
"Thì tao thích làm người bình thường với anh yêu hổng được hả?" Phương Nhã Vy nhìn hắn rồi cười cười.
Trở thành giác tỉnh giả là ước mơ của Nhã Vy, nhưng cô nàng lại từ bỏ ước mơ để đến với ngôi trường bình thường.
Đây có phải lựa chọn ngu ngốc quá không?