Trong lúc nhất thời, Khương Tử Nguyên không biết nên nói thế nào mới phải.
Đổi lại là hắn, có lẽ sẽ không đưa ra lựa chọn ngu ngốc như vậy.
Nếu để cô Thanh biết chuyện này, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nhưng hắn nào biết, cô Thanh đã sớm biết chuyện này, hơn nữa còn là người giúp cô nàng chuyển trường.
Trải qua một phen kinh ngạc, Khương Tử Nguyên nhịn không được, thấp giọng nói:
"Ai mướn mày đâu? Sao mày khờ quá vậy?"
Nghe hắn nói như vậy, Phương Nhã Vy lập tức cười tít mắt: "Thế hết học kỳ này, tao chuyển trường nha."
"Thôi, giỡn tí ấy mà." Khương Tử Nguyên cười khổ.
Hắn biết rõ tính cách của cô nàng, một khi đã quyết định chuyện gì đó sẽ làm đến cùng cho bằng được.
Nên việc khuyên Nhã Vy chuyển lại Học Viện Giác Tỉnh là điều không thể.
Huống hồ, một khi đã từ bỏ cơ hội này, Nhã Vy cần thêm một năm nữa mới có thể trở lại Học Viện Giác Tỉnh.
Tới lúc này, hắn bỗng nhớ trực lại sự may mắn của mình, chẳng lẽ sự may mắn của hắn là do Nhã Vy ban cho?
Nếu không, tại sao lại trùng hợp đến vậy?
Với lại, Khương Tử Nguyên không nghĩ Phương Nhã Vy dám chuyển trường như thế.
Đổi lại là hắn, có lẽ Khương Tử Nguyên sẽ không làm ra lựa chọn ngốc nghếch như vậy.
Đây chính là tự đánh mất tương lai của mình!
Nhưng hên là trường Ngoại Thương cũng là trường hàng đầu ở thành phố Phúc Diễn nên cũng không tính là thua thiệt.
Dù sao trường này cũng ngang hàng với trường Bách Khoa, nên không tính là quá thấp.
Mà nghe hắn nói như vậy, Phương Nhã Vy cười tươi như hoa, sau đó còn búng nhẹ vào trán hắn, mỉm cười nói:
"Thôi, mày chạy nhanh nhanh đi, sắp trễ học rồi kìa!"
"Ờ!" Khương Tử Nguyên hít sâu một hơi, sau đó lên xe, phóng thẳng tới trường.
Phương Nhã Vy ngồi sau lưng hắn hát thỏ thẻ bài gì đó, tuy không biết nhưng nghe giai điệu rất êm tai.
Thấy cô bạn thân vui vẻ như vậy, hắn cũng cảm thấy vui theo, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến trường.
Trường Ngoại Thương nằm ở nội đô nên dễ bị kẹt xe, nhưng cũng không tốn quá nhiều thời gian để đến nơi.
Trên đường đi không thiếu mấy cặp chở nhau tình tứ, mười người thì có hết bốn người như vậy rồi!
Nhưng nhìn hắn cùng Nhã Vy tình tứ như vậy thôi, chứ mấy ai hiểu được nỗi đau của hắn?
Từ khi chia tay Minh Anh, hắn đã lười yêu đương, vì đối với hắn chỉ có chơi qua đường mà thôi.
Có điều cũng không tránh khỏi chuyện hắn là con ma ế, nhìn người tay trong tay mà hắn thấy lòng mình đau như cắt.
Khương Tử Nguyên đành nuốt lệ vào lòng, suy cho cùng không phải muốn là được, nên hắn đành mặc kệ sự đời.
Đến trước cổng trường, Khương Tử Nguyên thấy rất nhiều chiếc Mercedes đang đưa đón thiếu gia tiểu thư của mấy gia tộc lớn.
Đối với cảnh tượng này, Khương Tử Nguyên rất hâm mộ, nhưng hắn biết hiện tại không nên nghĩ tới, tránh cho lòng mình chua xót.
"Thôi, tao vào trường đây, nhớ đến đón tao đấy."
Phương Nhã Vy xuống xe, đưa chiếc nón bảo hiểm hình Pikachu cho hắn.
Nhận lấy chiếc nón từ tay cô nàng, hắn chỉ có thể mỉm cười, sau đó vẫy tay chào tạm biệt.
Đợi khi thân ảnh của Phương Nhã Vy đã biến mất khỏi tầm nhìn, Khương Tử Nguyên mới thở dài một hơi, sau đó phóng xe tới trường Bách Khoa.
Ngay cổng trường, Khương Tử Nguyên đã thấy bóng dáng của Đỗ Trạch.
"Cá Trạch, vào trường thôi mày." Khương Tử Nguyên chạy tới nhe răng cười.
"Mày chở con Vy đi học kiểu gì mà lâu vậy? Học Viện Giác Tỉnh kế bên đây thôi mà?" Đỗ Trạch có chút khó hiểu nên càu nhàu hỏi.
"Vào đi rồi tao nói cho mày nghe, chuyện là vầy nè. . ."
Khương Tử Nguyên chạy vào trước, sau đó thuận miệng kể lại tình huống cho đứa bạn nghe.
Nghe xong, Đỗ Trạch thấy nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào mới phải.
Người muốn vào thì không được, người vào được lại muốn ra?
Đây còn thiên lý nữa không?
Thấy vẻ mặt mộng bức của Đỗ Trạch, Khương Tử Nguyên không khỏi mỉm cười.
Bất quá hắn không có giải thích cái gì, để mặc cho Đỗ Trạch muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Sau đó cả hai kéo nhau vào căn tin ăn sáng, rồi chia nhau đi tìm khoa của mình.
Đỗ Trạch học ngành tự động hóa, còn hắn học công nghệ thông tin nên chẳng ai học chung, tuy nhiên vẫn chung trường, điều này khiến cả hai vui mừng không thôi.
Ban đầu Khương Tử Nguyên cũng không biết tìm khoa của mình ở đâu, vì trường có tổng cộng 18 tòa nhà.
Diện tích lại rộng đến mấy chục ki lô mét, nên tân sinh viên như hắn mất khá nhiều thời gian để tìm lớp.
Cũng may là gặp được không ít anh chị khóa trên, nên việc tìm đến khoa của mình cũng không khó lắm.
Đi một lúc cũng đến khu dành cho khoa công nghệ thông tin, đứng đợi thang máy một hồi thì đến được lầu ba.
Khương Tử Nguyên nhìn nhãn dán trước cửa, rất nhanh đã tìm thấy lớp C3.
Lớp này rộng hơn hồi cấp ba rất nhiều, ít nhất cũng có hơn trăm chỗ ngồi, mà thành viên lớp hắn vừa vặn là 100 người.
Khương Tử Nguyên nhanh chân chọn được cái bàn dưới góc lớp, sau đó ngồi vào vị trí, một bên đợi cố vấn học tập giới thiệu.
Cố vấn học tập của hắn là một người phụ nữ, nghe nói đã hơn 40 tuổi nhưng dung mạo vẫn xinh đẹp như thiếu nữ hai mươi, điều này khiến cả lớp kinh ngạc không thôi.
"Cô tự giới thiệu, cô tên Nguyễn Ngọc Diệu, là chủ nhiệm của lớp 42TH1, về sau có gì không hiểu, các em có thể gặp cô để hỏi."
Cô chủ nhiệm quét mắt nhìn qua mọi người một lượt, nhẹ gật đầu nói tiếp:
"Bây giờ mọi người hãy giới thiệu ngắn gọn về bản thân, bắt đầu từ nam sinh ngồi phía bên phải góc lớp."
Mà người bị cố vấn học tập gọi không phải ai khác, chính là Khương Tử Nguyên.
Vì vào lớp, hắn chỉ biết phóng nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như đang nghĩ đến chuyện gì đó, nên bị cố vấn học tập chú ý.
Lúc này Khương Tử Nguyên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho tới khi người ngồi bên cạnh khều hắn.
Nghe người kia giải thích, Khương Tử Nguyên lập tức hiểu ra vấn đề, hắn đứng dậy, gãi đầu cười nói:
"Xin chào mọi người, mình tên Khương Tử Nguyên, thời gian sắp tới mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn."
Khương Tử Nguyên nói xong, những người khác cũng lần lượt đứng dậy tự giới thiệu về bản thân, rất nhanh cả lớp đã trở nên sôi nổi.
Lớp 42TH1 này có tới 100 học viên, vì vậy quá trình giới thiệu bản thân kéo dài gần nửa tiếng mới xong.
Qua quá trình tự giới thiệu vừa rồi, mọi người đã có cái nhìn tổng quát về những sinh viên khác.
Tiếp đó cố vấn học tập nói một số điểm cần chú ý khi đi học tại trường Bách Khoa cho mọi người.
Sau gần nửa tiếng trao đổi, Khương Tử Nguyên cũng hiểu được đại khái.
Học kỳ một cũng không có gì đáng chú ý, chỉ cần cố gắng đừng để rớt môn là được.
Về chuyện này, hắn tin mình có thể làm được, chắc chắn sẽ không đến nỗi bị rớt môn.
Tới 10 giờ thì không còn tiết nào khác nên cả lớp được về sớm, thế là hắn chạy đến trước cổng trường đợi cô nàng.
Khương Tử Nguyên đứng đợi bên ngoài một lúc thì thấy sinh viên ùa ra như ong vỡ tổ.
Hắn đứng phía trước nhìn tới nhìn lui liên tục, rốt cuộc cũng thấy cánh tay trắng như củ sen đang vẫy vẫy với mình.
Chỉ đợi có vậy, Khương Tử Nguyên lập tức đề xe phóng tới, sau đó đưa nón cho cô nàng.
Nhưng chẳng hiểu sao Nhã Vy không chịu đội nón mà cứ nhìn sang cặp đôi bên cạnh, thấy vậy hắn đành cười khổ.