Đối mặt với chuyện này, Khương Tử Nguyên đành lắc đầu, cười cười rồi nói: "Mệt mày quá, lại đây tao đội lên cho."
"Hì hì, phải vậy chứ!" Phương Nhã Vy cười tít mắt, sau đó hai đứa tình tang về nhà.
Đến nhà Phương Nhã Vy, hắn bị cô Thanh gọi vào ăn cơm cùng gia đình.
Từ chối không được, hắn đành nghe theo, cùng Phương Nhã Vy vào trong làm đồ ăn.
Khương Tử Nguyên thì không biết nấu nướng gì ngoài việc bật cơm với luộc trứng, nên đồ ăn đều do Nhã Vy đích thân làm.
Còn cô Thanh thì ngồi trong phòng khách xem phim, nhìn dáng vẻ tựa như không có ý định tiến vào phòng bếp xem thế nào.
Ngồi không cũng không có chuyện gì làm nên Khương Tử Nguyên nói chuyện với Nhã Vy.
Nói luyên thuyên một lúc thì Nhã Vy cũng làm xong, có hết thảy hai món mặn, một món canh và một món chiên, vừa đủ cho ba người ăn.
Thật ra cô nàng thừa sức làm thêm vài món nữa, nhưng cha của Nhã Vy mất lúc cô nàng hai tuổi nên trong nhà chỉ có hai mẹ con, vì vậy không có làm đồ ăn quá nhiều.
Đợi cô Thanh dùng đũa, hắn với Nhã Vy mới bắt đầu ăn cơm.
Bất quá hắn phải công nhận một điều, đó là đồ ăn của Nhã Vy làm vô cùng ngon.
Đồ ăn không quá mặn cũng không quá ngọt, vừa miệng vô cùng, làm hắn ăn tới chén thứ năm mới dừng lại được.
Ngồi uống nước thêm một lúc thì hắn về nhà làm chút chuyện lặt vặt, chủ yếu là kiểm tra kho hàng.
Sau một phen thống kê, Khương Tử Nguyên phát hiện có hai loại dược phẩm đã sắp hết.
Mà nhà cung cấp của hắn là cô Thanh, nên chuyện này vô cùng đơn giản.
Thống kê cùng đặt hàng từ chỗ cô Thanh xong, Khương Tử Nguyên chạy về nhà tắm rửa sau đó thay ca với ông nội.
Những ngày sau đó vẫn diễn ra bình thường, nhưng có một việc khiến hắn khá vui mừng.
Đó là mấy ông khóa trên của trường Ngoại Thương thích Nhã Vy nên tìm hắn hỏi thăm.
Chủ yếu là hỏi Nhã Vy có bạn trai chưa?
Hắn là gì của Nhã Vy?
Kiểu con trai mà Nhã Vy thích là gì?
Số điện thoại của Nhã Vy là mấy?
Zalo với Facebook của Nhã Vy ra sao?
Nghe đến đây hắn cũng khá bất ngờ, nhưng thấy người ta ăn nói lịch sự lại giàu có, nên hắn quyết định nói cho đối phương.
Nhưng đến hôm sau thì Nhã Vy cũng biết, và biết người bùng thông tin của mình là ai.
Mang theo hậm hực trong người, khi vừa hết tiết, Phương Nhã Vy liền tiến đến cổng trường đợi hắn.
Vừa thấy hắn đến, Phương Nhã Vy liền nhăn mặt, thái độ không vui, nói:
"Mày nói linh tinh với mấy thằng kia làm gì thế?"
"Thì tụi nó hỏi nên tao trả lời thôi, có gì đâu mà mày phải lo lắng?"
Khương Tử Nguyên hơi ngạc nhiên, không nghĩ cô bạn lại phản ứng mạnh như vậy.
"Nhiều chuyện ghê." Phương Nhã Vy nghe vậy càng bực mình, nhịn không được mà lên tiếng trách hắn.
"Ơ, sao thế kia?" Khương Tử Nguyên cảm thấy khó hiểu.
"Mày lanh quá, tao có đối tượng rồi!" Phương Nhã Vy trừng mắt nhìn hắn rồi thấp giọng trả lời.
"Ai vậy? Nói tao nghe được không?"
Khương Tử Nguyên cảm thấy tò mò, đến cùng là ai được cô nàng nhìn trúng vậy?
"Thôi! Tao thích người ta mà người ta không thích tao." Phương Nhã Vy lắc đầu, không có ý định nói ra tên của người kia cho hắn biết.
"Thằng kia không thích mày, vậy mày còn thích nó làm gì?" Khương Tử Nguyên cảm thấy khó hiểu.
"Thì tự nhiên thích chứ bộ, chứ tao có muốn như vậy đâu?!" Phương Nhã Vy nhăn mặt.
"Vậy thằng đó thế nào? Ít ra cũng phải cho tao biết một chút chứ?" Khương Tử Nguyên tò mò hỏi.
"Tất nhiên là đẹp trai nè, tốt nữa, ai như mày, suốt ngày chỉ biết tán gái." Phương Nhã Vy bắt đầu kể, mà kể tới đâu hắn đen mặt tới đó.
"Kiểu gì cũng móc tao cho được." Khương Tử Nguyên nhẹ lắc đầu, không có ý định hỏi tiếp nữa.
"Mà tao nói có đúng không?" Phương Nhã Vy nhướng mày.
"Ờ, đúng thì có đúng. Nhưng đâu trách tao được, tại gái đẹp nó cứ hiện ra trước mặt tao chứ bộ." Khương Tử Nguyên chống chế.
"Mà tao nói rồi đó, ai hỏi gì cũng không được nói, nhớ nghe chưa." Phương Nhã Vy căn dặn như mẹ dặn con vậy.
"Ờ, biết rồi!" Khương Tử Nguyên trả lời cho có lệ, nhưng nội tâm thầm mong tên kia thích cô nàng, để nhỏ bạn của mình được hạnh phúc.
Có điều hắn chỉ nói thế thôi, chứ đâu phải muốn là được, tất cả đều tùy duyên mà.
Rồi thì chuyện này cũng qua, mấy ông khóa trên có hỏi thế nào hắn cũng im như hến, vì nhỏ bạn có cho nói đâu.
Trải qua chuyện này, hắn mới biết Nhã Vy cũng có người trong lòng.
Có điều cô nàng không được may mắn cho lắm, mà hắn cũng không biết cái người khiến cô nàng đau lòng là ai.
Nếu không hắn đã sớm tìm người kia để nói chuyện, vì đây là hạnh phúc của Nhã Vy mà.
Nhưng rồi Khương Tử Nguyên cũng quên bén chuyện này, vì trong lúc học môn toán cao cấp, hắn đã gặp một người con gái khiến mình phải động lòng.
Tuy người này không xinh đẹp bằng Nhã Vy, nhưng chẳng biết tại sao hắn đã thích ngay cái nhìn đầu tiên.
Mà một khi đã thích thì phải nhích, nên Khương Tử Nguyên tán luôn mà chẳng cần suy nghĩ.
Thế là nhân lúc rảnh, Khương Tử Nguyên nhảy qua dãy bàn bên cạnh, khều khều, nói: "Này bạn, cho mình xin Zalo đi!"
Nghe hắn hỏi, cô gái không chút phản ứng, nên hắn chọc ngay lưng, thấp giọng nói: "Cho xin Zalo đi!"
Lần này thì cô gái quay xuống lườm hắn, nhíu mày nói: "Không thấy đang làm gì hả?!"
Phát tiết xong, cô gái quay lên cắm cúi làm bài, căn bản chả thèm để ý tới hắn nữa.
Thấy cảnh này, Khương Tử Nguyên cười nham hiểm, sau đó đưa tay kéo sợi dây áo con rồi buông ra, làm nó kêu cái "bép".
Khương Tử Nguyên thừa biết làm vậy là mất lịch sự, nhưng đây là cách gây ấn tượng mạnh nhất.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, bị hành động vừa rồi làm cho ngẩn người, cô gái quay hẳn xuống, tức giận mắng: "Thứ gì vô duyên vậy?!"
Bất quá âm thanh của cô gái không lớn, đủ cho hắn nghe thấy nên người khác không chú ý tới.
Huống hồ đây còn là chuyện xấu hổ, lớn tiếng để người khác biết thì có hay ho gì chứ?
Chính vì nắm bắt được tâm lý này, Khương Tử Nguyên mới dám làm như vậy.
"Cho mình xin Zalo đi, kết bạn thôi chứ có làm gì đâu?!" Khương Tử Nguyên nhe răng mỉm cười một cách hồn nhiên.
Thấy nụ cười hồn nhiên của hắn, cô gái dường như sợ bị làm phiền, lấy tờ giấy ghi gì đó rồi đưa cho hắn, tiếp đó không thèm quan tâm nữa.
"Nhi Đặng, 0987 668 2541!" Khương Tử Nguyên nhận tờ giấy, lập tức mở điện thoại, truy cập Zalo để kiểm tra.
Thấy thông tin đã khớp, hắn đút điện thoại vào túi, canh lúc thầy không để ý, trực tiếp nhảy lên ngồi kế cô nàng.
Lần này hắn thu hồi vẻ mặt vừa rồi, thấp giọng nói: "Nãy xin lỗi nha, chọc chút thôi mà."
". . ." Đặng Ngân Nhi nghe xong vẫn không có động tĩnh gì, khuôn mặt vẫn tức giận như trước.
"Nè, giận hả? Hay để mình làm giúp bài này cho." Khương Tử Nguyên không để ý đối phương có đồng ý hay không, trực tiếp lấy quyển tập.
Làm được một nửa, Khương Tử Nguyên ngẩn đầu nhìn sang, cười cười hỏi: "Sao không nói gì hết vậy?"
"Không gì!" Đặng Ngân Nhi miễn cưỡng trả lời, trong lời nói mang theo vài phần tức giận.
Biết đối phương còn giận mình, Khương Tử Nguyên vẫn mỉm cười như cũ, tiếp tục cắm đầu ngồi giải bài tập.
"Làm xong rồi đấy, tham khảo đi!" Khương Tử Nguyên đẩy quyển tập sang, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười.
Đặng Ngân Nhi cầm quyển tập, cắn đầu bút, hai mắt nhìn chằm chằm vào đó, tựa như không tin đây là đáp án.