Vì trong khu Phách Mại Thương Hội này, Khương Tử Nguyên là người trẻ tuổi nhất.
Nên số người biết đến hắn rất nhiều, thậm chí còn thân thuộc là đằng khác.
Với lại, buổi sáng ngày nào hắn cũng đến quán nước của bà tám để xem đánh cờ, nên mọi người biết đến hắn là chuyện thường tình.
Huống hồ ông nội còn là người chơi cờ giỏi nhất ở đây, nên mấy ông lão biết đến hắn cũng không có gì lạ.
Vì phần lớn những người buôn bán ở đây đều sống trong khu phố số 17, nên có khá nhiều khuôn mặt quen thuộc.
Với lại tuần nào hắn cũng qua nhà mấy ông lão chơi, vì vậy mọi người rất quen thuộc lẫn nhau.
Mà nghe ông Đức hỏi như vậy, Khương Tử Nguyên liền ngồi xuống bên cạnh, vuốt mong ngựa nói:
"Ông hay thật đấy, chưa nhìn đã biết người tới là ai, thật sự khiến cháu phải khâm phục."
"Khâm phục cái rắm gì?" Ông Hoàng ngồi bên cạnh nhẹ lắc đầu, không cho là đúng nói:
"Ngày nào cháu cũng đến đúng giờ, cần gì phải đoán già đoán non mà khâm với chả phục?!"
Khương Tử Nguyên không có trả lời mà chỉ mỉm cười, ngồi dựa lưng vào thành ghế xem mọi người đánh cờ với nhau.
Trò này nhìn rất đơn giản, nhưng chơi rồi mới biết không dễ như bề ngoài.
Hắn từng thử mấy ván, nhưng đánh dở nên bị cho vào danh sách dự bị, chỉ khi nào không có ai chơi mới bị gọi đến để giết thời gian.
Bất quá Khương Tử Nguyên không có để ý đến chuyện này, mục đích đánh cờ là để giải trí, cần gì phải sân si?
Thấy hắn không nói gì, mọi người cũng im lặng, bất quá lúc này ông Đức lại nhớ tới chuyện gì đó, đặt quân cờ màu đen xuống rồi ngẩn đầu nhìn hắn:
"À đúng rồi, nghe nói sắp tới cháu phải kiểm tra tư cách trở thành giác tỉnh giả có đúng không?"
"Ông cũng biết chuyện này à? Quả thật là mấy ngày tới cháu phải đi kiểm tra tư cách trở thành giác tỉnh giả, có điều không biết kết quả sẽ ra sao." Khương Tử Nguyên gật đầu xác nhận, thuận miệng than thở đôi câu.
Huống hồ chuyện này cũng không có gì là bí mật, chỉ cần chú ý một chút liền biết rõ.
Với lại chuyện này được truyền thông đưa tin rất nhiều, nên mọi người biết đến cũng là chuyện thường tình.
"Ài. . . Mặc dù không biết kết quả ra sao, nhưng mong cháu có tư cách trở thành giác tỉnh giả, cho dù thiên phú thấp nhất cũng được, chứ đừng như đám già chúng ta, đến cuối cùng chẳng có chút tích sự gì."
Ông Đức thở dài, vẻ mặt tràn đầy sự bi ai, hiển nhiên không muốn đám trẻ bọn hắn giống như người bình thường.
Lại nói, thiên phú còn được phân thành nhiều cấp bậc, từ nhất tinh đến cửu tinh.
Trong đó nhất tinh thấp nhất, cửu tinh cao nhất, mỗi tinh lại tương đương với mỗi cấp.
Tỷ như thiên phú nhất tinh, tương lai sẽ trở thành giác tỉnh giả cấp H, mà nhị tinh lại tương đương với cấp G.
Mà giác tỉnh giả lại có đến chín cấp bậc, phân biệt từ thấp đến cao gồm: H, G, F, E, D, C, B, A và S.
Lại nói, chín đại cấp bậc này đều dựa vào thiên phú mà chia ra, theo đó thiên phú cửu tinh sẽ có thể trở thành giác tỉnh giả cấp S.
Cho nên mới nói, không phải giác tỉnh giả nào cũng trở thành cường giả, mà phải dựa vào vận may của bản thân.
Đây chính là sự thật tàn khốc trong siêu phàm giới, tất cả đều dựa vào số mệnh của mỗi người để định đoạt.
Hắn không biết mình có cái gọi là thiên phú hay không, về phần cái gì gọi là thiên phú thì rất mơ hồ.
Cho tới giờ, mọi người vẫn chưa định nghĩa được, chỉ biết không có thiên phú thì cả đời vô duyên với giác tỉnh giả.
"Đúng vậy." Nghe đối phương than thở như vậy, ông Hoàng liền gật đầu đồng ý, chậm rãi nói:
"Cho dù thiên phú thấp đến đáng thương cũng chẳng sao, miễn sao trở thành giác tỉnh giả là được."
Nói tới đây, ông Hoàng đột nhiên rơi vào trầm tư, trong con ngươi hiện lên vẻ tiếc hận, chậm rãi nói:
"Nhớ lại mấy chục năm về trước, tôi cảm thấy rất hoài niệm, khi đó tôi cũng có tư cách trở thành giác tỉnh giả, hơn nữa thiên phú còn rất cao đấy chứ."
"Nhưng đáng tiếc, lúc đó nhà tôi quá nghèo, đến cái ăn còn thiếu trước hụt sau, lấy đâu ra tiền mà đóng học phí? Vì để trang trải cuộc sống, tôi không thể không từ bỏ tư cách tiến vào Học Viện Giác Tỉnh, nếu không bây giờ tôi đã là cường giả cấp A rồi đấy. . ."
Nghe xong lời này, mọi người cũng có chút đồng cảm, nhưng nhớ đến cường giả cấp A thì thi nhau mộng bức.
Nhà nghèo không có tiền gia nhập học viện?
Trở thành cường giả cấp A?
Phải luyện tập thế nào mới đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực như vậy?
"Thôi đi, nếu ông là cường giả cấp A, vậy tôi là cường giả cấp S đây này."
Ông Đức nhịn không được đưa mắt nhìn ông Hoàng, lời nói mang theo vài phần châm chọc.
"Minh Đức nhà ông thì tính là cái gì? Nhớ năm xưa, thiên phú của tôi là bát tinh đấy, ông có biết bát tinh không? Điều đó đại diện cho bản thân có thể trở thành cường giả cấp A đấy." Ông Hoàng hừ lạnh một tiếng, không cam tâm nên gân cổ lên cãi.
"Bát tinh? Nghe cũng lợi hại đấy, nhưng so với tôi thì vẫn còn kém rất nhiều! Ông nghe nói đến thiên phú cửu tinh chưa? Thiên phú bát tinh của ông đem về chăn vịt đi!" Ông Đức cười khặc khặc rồi đặt quân cờ màu đen xuống.
"Ha ha ha. . ." Mọi người đồng loạt cười lớn, bất quá không có ai lên tiếng mỉa mai.
Khương Tử Nguyên không khỏi cười khổ, nếu thật sự có được thiên phú bát tinh, quân đội cùng những thế lực khác sẽ cho bọn họ mai danh ẩn tích hay sao?
Tám chín phần sẽ đưa ra chính sách hỗ trợ, giúp người đó có thể bước lên con đường giác tỉnh.
Nhưng số người như thế rất ít, cơ hồ có thể đếm trên đầu ngón tay, căn bản hiếm khi thấy được.
"Tử Nguyên, nếu thiên phú của cháu trên nhất tinh thì nói với ông một tiếng, mặc dù không dư dả gì, nhưng ông có thể giúp cháu đóng học phí. Chỉ mong sau này gia đình ông có chuyện, cháu chiếu cố một chút là được." Ông Đức thu hồi vẻ tươi cười, nửa thật nửa đùa, đưa ra lời đề nghị.
Mấy người kia nghe vậy thì gật đầu phụ họa, hiển nhiên là muốn dệt hoa trên gấm.
Khương Tử Nguyên thừa biết điểm ấy, bất quá hắn không từ chối cũng chẳng gật đầu, mà chỉ mỉm cười rồi thôi.
Mặc dù mấy ông lão này muốn tìm chỗ dựa cho tương lai, nhưng ý tốt không thiếu, hắn sẽ ghi nhận trong lòng.
Việc khác không nói, nhưng sự tình có thiên phú hay không thì hắn không dám khẳng định.
Dù sao cha mẹ đều là người bình thường nên xác suất có gen siêu cấp sẽ không cao lắm.
Cùng lắm chỉ có ba mươi phần trăm cơ hội, còn lại phải dựa vào vận may chiếu cố.
Ông Đức cùng ông Hoàng thấy thái độ không từ chối cũng không chấp nhận của hắn thì cười khà khà rồi tiếp tục đánh cờ.
Trong lòng mọi người đã rõ, còn lại phải dựa vào vận khí của bản thân, cưỡng cầu tiếp cũng không có kết quả gì.
Ngồi chơi một lúc, Khương Tử Nguyên trở về cửa hàng của mình, sau đó tiếp tục đọc Thái Nguyên Sử Ký Toàn Thư.
Càng đọc, hắn càng thấy trên thế giới có nhiều chuyện thần kỳ mà khoa học không cách nào giải thích được.
Tuy bọn họ đã trở thành giác tỉnh giả, nhưng cho đến giờ vẫn không dám xác định địa ngục là thật.
Mọi người vẫn chưa biết con người chết rồi sẽ đi đâu về đâu? Liệu trên thế gian này thật sự có cái gọi là luân hồi?