Những câu hỏi dường như không có đáp án này lại được Phật giáo khẳng định là có.
Nghe nói nó gồm sáu nẻo luân hồi, tuy nhiên không phải cứ chết là luân hồi chuyển thế, mà phải dựa vào sát nghiệp cùng phước báu của bản thân để định đoạt.
Nếu lúc sinh thời làm nhiều việc tốt, không làm chuyện ác sẽ được đầu thai làm Người hoặc làm Tiên.
Còn kẻ ác sẽ dựa vào tội trạng của bản thân mà bị đày xuống các tầng địa ngục để chịu khổ.
Khương Tử Nguyên suy nghĩ một lúc cũng không biết thực hư ra sao, cuối cùng đành bỏ qua chuyện này.
Đây không phải sự tình hắn có thể lý giải, tuy rất tò mò nhưng phải đợi người khác nghiệm chứng, khi đó mọi việc tự nhiên sẽ sáng tỏ.
Còn nhiệm vụ hiện giờ của hắn là kiếm cái gì đó để giết thời gian, tỷ như đọc sách với xem phim chẳng hạn.
Đọc sách một lúc cũng chán, Khương Tử Nguyên móc điện thoại ra lướt web, xem thử có gì nổi bật hơn không.
Xem tin tức một lúc, Khương Tử Nguyên thấy hai mắt nặng trĩu, thế là hắn đem quyển sách ụp lên mặt rồi chìm vào giấc ngủ.
Thời gian dần trôi, mặt trời đã đến đỉnh đầu, đây là thời điểm nóng nhất trong ngày.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó cô gái váy trắng chừng mười bảy mười tám tuổi bước vào.
Cô gái bước đến cạnh bàn, đặt khay đồ ăn xuống, sau đó chống nạnh nhìn thiếu niên đang gác chân ngủ ngon lành.
"Ê, thức dậy đi!" Phương Nhã Vy bước đến nhéo mũi hắn lắc qua lắc lại.
Khương Tử Nguyên theo bản năng đẩy tay cô nàng ra, lẩm bẩm trong vô thức: "Đi chỗ khác chơi, để yên cho trẫm ngủ. . ."
Nói xong Khương Tử Nguyên còn chép miệng vài cái rồi ngáy khò khò, cơ hồ không để ý tới người gọi mình là ai.
Cái này không trách hắn được, tối hôm qua thức khuya để lấy hàng nên sáng nay phải ngủ bù.
Phương Nhã Vy đương nhiên biết chuyện này, bất quá thái độ này có chút không thích hợp lắm.
Với lại buôn bán mà ngủ như chết thế này, lỡ người khác vào gom hết đồ thì sao?
"Hừ!" Phương Nhã Vy nhéo lỗ tai Khương Tử Nguyên, tức giận nói: "Hôm nay cả gan xưng trẫm với tao, mày ngon nhỉ?"
"Ây da. . . Ai đấy?! Còn nhéo nữa đừng trách sao biển xanh lại. . ."
Khương Tử Nguyên đau quá buộc phải ngồi bật dậy, vứt quyển sách lên bàn, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Nhưng mới mắng được một nửa hắn lại nuốt vào trong, cố gắng nặng ra nụ cười tươi nhất có thể, hạ giọng nói:
"Ủa, mày đến đây chi vậy?"
Mặc dù sau kỳ thi tốt nghiệp, ngày nào Phương Nhã Vy cũng đến đây đưa đồ ăn cho hắn.
Nhưng đôi khi Khương Tử Nguyên cũng quên mất chuyện này, vì vậy mới xảy ra sự tình dở khóc dở cười như vậy.
Phương Nhã Vy tự nhiên biết điểm ấy nên không trách, ngược lại còn tươi cười nói:
"Tao biết thế nào mày cũng trốn nên tao mang đến đây cho mày nếm thử đấy."
Khương Tử Nguyên nghe xong lời này sém chút cắm đầu xuống đất, trong lòng thầm lẩm bẩm:
"Lại làm chuột bạch, số mình đúng khổ mà. . ."
Thật ra tay nghề của Phương Nhã Vy rất tốt, thậm chí làm đồ ăn vô cùng ngon là đằng khác, chỉ bất quá mấy món "mới nghĩ ra" đều khó ăn nên hắn mới sợ như vậy.
Nhưng giờ muốn tránh cũng đã muộn, mải mê suy ngẫm mấy thứ linh tinh nên hắn quên bén chuyện này.
Mặc dù không tình nguyện nhưng Khương Tử Nguyên đành phải nuốt lệ vào trong, cười ỉu xìu nói:
"Mày không thể quên tao được à? Sao mỗi lần có món mới đều lấy tao ra làm chuột bạch vậy?"
"Sao tao quên mày được? Khó lắm mới kiếm được đứa chịu thử đồ ăn, cho nên mày ăn đi rồi đánh giá giúp tao."
Phương Nhã Vy chóng tay lên cằm, nhìn hắn cười hì hì, tuyệt nhiên không có chút nào là tức giận cả.
Tuy rằng nhìn bề ngoài, Phương Nhã Vy không có biểu hiện gì giống như ép buộc, nhưng quen biết nhau đã lâu nên hắn biết đây là sói đội lớp cừu non.
Nếu hắn dám không ăn, cô nàng này sẽ sống chết cho hắn xem, nên cuối cùng hắn đành chấp nhận số mệnh.
"Tao cảm ơn mày, cảm ơn mày nhiều lắm. . ."
Khương Tử Nguyên miễn cưỡng nói lời cảm ơn rồi mở khay đầu tiên ra.
Vừa mở ra, mùi thơm của đồ ăn xộc thẳng vào mũi, khiến hắn muốn chảy nước miếng.
"Đây là bánh canh đấy à? Sao mấy sợi bánh này to như ngón cái vậy?" Khương Tử Nguyên cầm đũa gấp thử một đoạn bánh, khuôn mặt hiện ra vẻ khó hiểu.
"Hì hì, nhồi bột mỏi tay quá nên tao lười làm sợi nhỏ đấy, mày ăn thử đi!" Phương Nhã Vy vừa cười vừa gấp cho hắn một đoạn bánh thật to.
Khương Tử Nguyên hít sâu một hơi, cầu Trời khẩn Phật xong mới mở miệng cắn một miếng.
"Ồ!" Khương Tử Nguyên kinh ngạc thốt lên, hai mắt trợn tròn như không tin vào vị giác của mình.
Hắn nhớ mấy lần trước rất khó ăn, thậm chí còn khiến hắn đau bụng cả ngày là đằng khác.
Nhưng hôm nay lại ngon đến lạ thường, hơn nữa gia vị còn rất vừa miệng, không khó ăn như mấy lần trước nữa.
"Sao rồi? Có ngon hông?" Phương Nhã Vy tròn mắt nhìn hắn, khuôn mặt hiện lên vẻ chờ mong.
Để làm món này, Phương Nhã Vy đã tốn ba ngày học hỏi, sau nhiều lần thất bại mới ra được thành quả như hôm nay nên không ngon mới là lạ.
"Ngon lắm, mày cũng ăn đi! Để nguội ăn không ngon đâu!" Khương Tử Nguyên gật đầu như gà mổ thóc, tiện tay gắp cho Phương Nhã Vy một đoạn nhỏ.
Phương Nhã Vy không từ chối, cùng Khương Tử Nguyên vừa ăn vừa nói về con đường tương lai của mình.
Sau một hồi trò chuyện, hắn biết nếu không thể trở thành giác tỉnh giả, Phương Nhã Vy sẽ thi vào trường Ngoại Thương.
Nghe đến đây, Khương Tử Nguyên cũng không lấy làm lạ, hết thảy đều nằm trong dự tính của hắn.
Làm bạn suốt sáu năm trời, hắn còn không biết sở thích của Phương Nhã Vy hay sao?
Hắn biết nhỏ bạn của mình rất thích siêu năng lực, vì có siêu năng lực, bản thân sẽ trở thành giác tỉnh giả, thọ nguyên cũng theo đó mà dài ra rất nhiều.
Hơn nữa, ngoài việc có thêm thọ nguyên, nhan sắc cũng chậm lão hóa hơn vô số lần.
Nhưng nhà cô bạn này có công ty riêng, nên trường Ngoại Thương là nơi cô nàng nhắm tới khi không thể trở thành giác tỉnh giả.
Còn hắn ư?
Nếu như không có thiên phú, hắn sẽ thi vào trường Bách Khoa.
Vì trường Bách Khoa có rất nhiều thứ tuyệt vời, đặc biệt là mấy con Chat Bot vô cùng cool ngầu.
Hắn rất thích mảng công nghệ thông tin, nên tạch bên giác tỉnh giả sẽ phóng qua đó ngay lập tức.
Về chuyện này, ông nội đã sớm biết từ trước, bất quá ông nội không có trách mà còn ủng hộ hắn làm như vậy.
Nên hắn không có gì phải lo lắng, vạn sự đã có đường lui cả rồi, còn lại chỉ chờ ngày thử vận khí mà thôi.
Dùng bữa xong, Phương Nhã Vy thu dọn đồ đạc rồi trở về, còn hắn phải ở lại cửa hàng để buôn bán.
Cũng không biết có phải trời cao thấy hắn than ngắn thở dài hoài nên rủ chút lòng thương xót hay không.
Chẳng biết thế nào, vậy mà sau khi Nhã Vy vừa về, cửa hàng lại có hai người tới mua đồ.
Bất quá, làm hắn ngạc nhiên là hai người này mua một lần năm lọ dược phẩm làm hắn kinh hỉ không thôi.
Nhưng rất nhanh, hắn đã rơi vào tự giễu, vì đợi tới 6 giờ tối vẫn không có ai ghé thăm nữa.
Có lẽ hắn đã dùng hết vận may của ngày hôm nay, nên Khương Tử Nguyên quyết định đóng cửa sớm hơn thường ngày một chút.
Đây chính là lợi thế của người làm chủ, nếu hắn không thích bán cũng chẳng ai lên tiếng trách mắng.
Còn đi làm culi cho người khác, mỗi ngày đều bị người chủ mắng chửi, hắn thật không thích lắm.