Nhưng, nếu tương lai không còn cách nào tự làm chủ được nữa, hắn cũng chấp nhận việc làm thuê cho người khác.
Cuộc sống vốn là vậy, trên đời này không có cái gì là thập toàn thập mỹ.
Nếu tính đến sự tình tốt đẹp nhất thì cũng phải nghĩ đến chuyện xấu nhất.
Đây chính là những gì ông nội từng trải qua, đúc kết được kinh nghiệm rồi truyền lại cho hắn.
Khương Tử Nguyên cưỡi xích thố về nhà, trên đường vừa chạy vừa nhịp chân hát lẩm bẩm như tên điên.
Người đi đường thấy hắn như tên động kinh thì né xa mười thước, tránh cho rước họa vào thân.
Khương Tử Nguyên không để ý chuyện đó, miễn sao bản thân thấy vui là được.
Đến nhà, Khương Tử Nguyên không vội đi tắm, mà chạy xuống nhà biếp để dùng bữa.
Thấy hắn về sớm hơn thường ngày, ông nội chỉ mỉm cười chứ không hỏi.
Trong lúc dùng bữa, ông nội bắt đầu nói đến chuyện kiểm tra tư cách trở thành giác tỉnh giả.
Nghe xong, Khương Tử Nguyên có chút hàm hồ, nhưng rất nhanh đã minh bạch dụng ý của ông nội.
Dùng bữa xong, hắn phải ở lại rửa chén, sau đó mới đi tắm, cuối cùng mới nằm gác tay lên trán rồi ngủ lúc nào không hay.
Những ngày sau đó cũng không có gì đặc sắc, ngoài việc buôn bán chính là đi chơi với bạn gái là chủ yếu, còn Nhã Vy thì bị hắn bỏ bơ vơ đâu đó.
Về phần đám bạn Đỗ Trạch với Ngô Anh Kiệt thì lâu lâu cả đám mới rủ nhau đi chơi.
Rồi thì thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, chớp mắt cái đã đến ngày quân đội tổ chức đo lường cho toàn bộ học sinh trên toàn quốc.
Trời còn chưa sáng, Khương Tử Nguyên cùng Phương Nhã Vy đã đến ngôi trường mình theo học cấp ba, Lý Thái Tổ.
Tuy trường Lý Thái Tổ không nổi tiếng, nhưng hằng năm cũng có hơn 60% học sinh trường này thi đậu vào các ngành mũi nhọn của cả nước.
Vì vậy ngôi trường cũng có chút danh tiếng, vì lẽ đó hắn cùng đám bạn mới học ở trường này.
Mà hiện tại sân nhỏ trong trường đã đông nghẹt người qua lại, thấy vậy Khương Tử Nguyên nhanh chân tìm lớp của mình, rồi dẫn Phương Nhã Vy đến xếp hàng.
Thời điểm vừa tiến vào hàng, Đỗ Trạch đã xếp hàng từ trước, phải một lúc sau Ngô Anh Kiệt mới đến sau lưng hắn.
Khương Tử Nguyên có lợi thế về chiều cao nên ngẩn đầu nhìn qua mọi người một lượt.
Nếu là ngày bình thường, đám học sinh này sẽ ồn ào như cái chợ, nhưng hôm nay lại khác biệt hoàn toàn.
Mặc dù không rõ lắm, nhưng Khương Tử Nguyên có thể thấy được sự lo lắng trên mặt mọi người.
Vì hôm nay là ngày trọng đại khắp cả nước, nên toàn trường đều có quân đội canh gác.
Nếu có tên ngu ngốc nào dám đến phá đám, tuyệt đối không thể rời khỏi chỗ này nửa bước.
Mà ngoài sân trường, nơi đó có hơn trăm người đang chờ đợi, họ chính là người thân của những học sinh nơi này.
Trong đó tự nhiên có ông nội cùng cô Thanh là mẹ của Phương Nhã Vy.
Nhưng làm hắn ngạc nhiên là ông Đức, ông Hoàng cùng những người khác trong khu phố số 17 đều đến hết.
Nghe nói bọn họ đến đây cổ vũ cho hắn, chuyện này làm hắn cảm thấy ấm áp vạn phần.
Dù sao cũng là đứa trẻ duy nhất sống trong khu phố số 17, nên mọi người đã sớm xem hắn như con cháu trong nhà.
Vì vậy mọi người mới nghỉ bán một buổi, kéo nhau đến đây cổ vũ tinh thần cho hắn.
Hiện tại bọn họ đang đứng bên ngoài hàng rào, cùng những người khác nhìn vào sân trường.
Phía trên bình đài, hàng trăm quân nhân đang lấy các loại máy móc đắt tiền ra chuẩn bị.
Bọn họ vừa lắp ráp vừa cho người kiểm tra độ chính xác của thiết bị, đồng thời cho camera quay lại toàn bộ quá trình.
Nếu có chuyện ngoài ý muốn hoặc có người giở trò, tuyệt nhiên sẽ bị lấy ra để xem xét.
Đây là quá trình trọng đại mỗi năm một lần, bọn họ không dám sơ xuất, bằng không sẽ bị cấp trên khiển trách ngay.
Không chỉ quân đội, đối với học sinh, quá trình kiểm tra tư cách trở thành giác tỉnh giả chính là cánh cửa đổi đời của bọn hắn.
Bởi vậy ai nấy đều thổn thức đứng ngồi không yên, thậm chí có người vì quá lo lắng mà trở nên nóng tính.
Bất quá chuyện này đã sớm nằm trong dự tính của quân đội, nên cũng không ai trách mắng cái gì, chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng rồi thôi.
Có thể nói quá trình kiểm tra tư cách hôm nay là để học sinh đưa ra quyết định cho tương lai của mình.
Nhưng không phải học sinh nào cũng đến tham dự, đặc biệt là những người có gia thế, bọn họ sẽ không đến đây chen lấn cùng người khác.
Vì sao ư?
Vì gia tộc thượng lưu thừa sức mua máy kiểm tra gen siêu cấp, nên từ lúc sinh ra, bọn họ đã biết mình có tư cách trở thành giác tỉnh giả hay không.
Nào có như đám thường dân bọn hắn, sinh ra đã phải chịu khổ, nhưng chẳng ai lên tiếng oán trách.
Nếu không đạt được nguyện vọng cũng chẳng sao, có lẽ một hai thế hệ sau sẽ xuất hiện người có thiên phú, thay thế bọn họ thực hiện nguyện vọng này.
Trong hàng người tấp nập, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, người thì mỉm cười người thì ưu sầu.
Tự nhiên cũng không thiếu người như Khương Tử Nguyên, trên mặt chẳng có chút biến hóa nào.
Vì hắn đã sớm có dự định cho bản thân, nên có tư cách trở thành giác tỉnh giả hay không cũng không quan trọng.
Chính vì tính cách có cũng được mà không có cũng chẳng sao đã giúp hắn nhẹ đầu, không có cảm giác hồi hợp như những người khác.
Đứng đợi chừng mười phút, thiết bị trên bình đài đã được thiết lập và kiểm tra hoàn tất.
Hiện tại trên bình đài có tổng cộng hai chiếc máy kiểm tra gen, chúng sẽ hoạt động đồng loạt để gia tăng hiệu suất công việc.
Lúc này, một người mang quân hàm thiếu tá bước lên phía trước, đưa mắt nhìn toàn thể học sinh, nghiêm giọng nói:
"Hôm nay là ngày trọng đại của mỗi người, nhưng cho dù kết quả có như thế nào thì đây cũng là số mệnh của các em, không được vì thế mà làm loạn, bằng không sẽ bị cưỡng chế đem ra ngoài, các em đã rõ chưa?"
"Rõ!" Toàn bộ học sinh đồng loạt thét lớn, khiến cửa kính cũng phải rung chuyển.
"Tốt!" Thiếu tá gật đầu, trầm giọng nói: "Tiếp theo sẽ bắt đầu quá trình kiểm tra, tới lượt người nào thì người đó tiến lên phía trên."
Sau đó lần lượt từng người bước lên, nhưng mười người thì có tới chín người buồn bã bước xuống.
Thời điểm Khương Tử Nguyên đang suy nghĩ mông lung, Đỗ Trạch chợt lên tiếng:
"Mà này, nếu có thiên phú trở thành giác tỉnh giả, tụi bây có muốn tiến vào học viện không? Tao nghe nói học phí nơi đó đắt lắm đấy, hình như học kỳ đầu đã hơn 50 triệu rồi thì phải?!"
"Sao lại không? Có cơ hội tại sao không vào? Cho dù dùng hết tiền tích lũy để đóng học phí tao cũng chấp nhận."
Khương Tử Nguyên trừng mắt, nếu có thể trở thành giác tỉnh giả, cuộc đời sẽ chuyển sang trang mới, ai lại không muốn chứ?
Huống chi việc trở thành giác tỉnh giả là một trong những ước mơ của hắn, nếu được lựa chọn số phận, hắn sẽ chọn tiến vào ngay lập tức.
Mà gia cảnh của Đỗ Trạch lại không được tốt cho lắm, nội việc cho hắn đi học đã cố gắng hết sức.
Nếu thật sự có thiên phú, chẳng biết gia đình Đỗ Trạch sẽ khổ đến mức nào, bởi vậy đứa bạn này mới dò hỏi mọi người.
"Yên tâm đi, có thiên phú hay không tao cũng đóng học phí giúp mày, không vào Học Viện Giác Tỉnh thì vào trường Bách Khoa với tao, miễn sao ra trường đừng quỵt tiền là được."
Khương Tử Nguyên vỗ vai Đỗ Trạch, đối với đứa bạn lớn lên từ nhỏ, hắn nhất định phải giúp.