Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 100 - Chương 100: Gạch Vàng.

Chương 100: Gạch Vàng. Chương 100: Gạch Vàng.

"Tứ Hải, anh đây là. . . ?" Lưu Vãn Chiếu nhìn Đào Tử bên cạnh đang dùng một cái kẹp nhỏ, gắp đi gắp lại ở trong đống phế phẩm, có chút ngây ngốc hỏi.

"Còn có thể làm gì, đương nhiên là tìm ít đồ rồi đi bán."

Hà Tứ Hải cầm một cái dây thép, tách làm hai lần, sau đó đưa cho Huyên Huyên đang tha thiết mong chờ ở một bên.

"Đây chính là cái gọi là nhập hàng mà anh nói?" Lưu Vãn Chiếu trố mắt ngoác mồm.

"Nếu không thì sao?"

Hà Tứ Hải cúi người xuống, tìm kiếm trong đống phế phẩm một hồi, tìm ra một bức họa, nhìn dáng vẻ thì vẫn còn rất hoàn chỉnh.

"Cảm giác rất tốt, bức họa này ít nhất có thể bán được năm trăm." Hà Tứ Hải lầm bầm lầu bầu.

-_- ||

"Tốt chỗ nào?" Lưu Vãn Chiếu nói.

"Đẹp," Hà Tứ Hải nói.

"Vậy. . . chú Trương có thu tiền của anh không? Bức họa này cần phải trả bao nhiêu tiền?" Lưu Vãn Chiếu có chút ngạc nhiên, hỏi.

"Đương nhiên, ân tình là ân tình, làm ăn là làm ăn, đương nhiên phải lấy tiền, nhưng mà không phải là bán theo bức mà mà là theo cân." Hà Tứ Hải để bức họa này qua một bên.

(⊙⊙)

Lưu Vãn Chiếu làm sao cũng không nghĩ tới, đồ mà Hà Tứ Hải bán, tất cả đều được đào ở chỗ này, hơn nữa còn đều bán đắt như vậy.

Nàng chợt nhớ tới mình từng mua mấy thứ đồ ở trên quầy hàng của hắn, đặc biệt là cái tẩu đưa cho Lưu Trung Mưu, nàng bỗng nhiên tim đau quá.

"Khó trách mọi người đều nói sau này anh sẽ phát đạt, em hiện tại cũng tin tưởng rồi, thực sự quá tú rồi." Lưu Vãn Chiếu tràn đầy cảm khái.

Thật ra nàng muốn nói Hà Tứ Hải ‘đen’, thế nhưng dù sao cũng là bạn trai của mình, nói như vậy không tốt lắm.

Hà Tứ Hải: →_→

"Anh biết trong lòng em đang suy nghĩ gì." Hà Tứ Hải nghiêng người liếc nàng một cái.

"Anh còn có thể đọc tâm thuật?" Gò má Lưu Vãn Chiếu ửng đỏ, hỏi.

Vừa nãy trong lòng phỉ báng Hà Tứ Hải ‘đen’, còn nghĩ đến một số đồ không khỏe mạnh.

"Nghĩ gì thế, thật sự coi anh là siêu nhân à." Hà Tứ Hải cúi người xuống tiếp tục lật đồ của hắn.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Lưu Vãn Chiếu nhỏ giọng thầm thì.

"Em nói cái gì?" Hà Tứ Hải không nghe rõ liền quay đầu lại hỏi.

"Không có gì, em đến giúp anh một chút." Lưu Vãn Chiếu tràn đầy phấn khởi nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì đứng lên, đánh giá nàng một chút, lắc đầu nói: "Em ở bên cạnh nhìn là được rồi."

"Hừ, bớt coi thường người khác đi, thật sự coi em là đại tiểu thư mười ngón không dính mùa xuân à, ở nhà em cũng có thể làm rất nhiều việc đó." Lưu Vãn Chiếu chống nạnh, nói với vẻ bất mãn.

Huyên Huyên ở bên cạnh nghe vậy thì len lén liếc nàng một cái, nhỏ giọng thầm thì: "Lừa người."

Lưu Vãn Chiếu không quản Hà Tứ Hải có đồng ý hay không, đưa tay liền muốn lật phế phẩm.

"Chờ đã." Hà Tứ Hải vội vàng ngăn cản nàng.

"Làm gì vậy? Em thật sự có thể mà." Lưu Vãn Chiếu phồng miệng không vui.

"Mang găng tay vào." Hà Tứ Hải cởi găng tay của mình ra rồi đưa cho nàng.

"Vậy anh phải làm sao? Nếu không đi tìm bọn người chú Trương mượn một đôi." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Không cần phải phiền phức như vậy, anh da dày thịt béo, không sao cả." Hà Tứ Hải nói xong cúi người xuống tiếp tục làm việc.

Tuy rằng Hà Tứ Hải nói như vậy, thế nhưng Lưu Vãn Chiếu vẫn là không yên lòng, cuối cùng hai người một người mang một cái.

"Ai ~ "

Huyên Huyên cầm móc nhỏ mà Hà Tứ Hải làm cho mình, đâm đâm ở nơi đó, thấy vậy thì lắc đầu thở dài. Có một cái găng tay thôi mà cứ đưa qua đưa lại, người lớn thật là phiền phức mà.

Lưu Vãn Chiếu cũng không hiểu rõ lắm về đồ cũ, nhưng vẫn có năng lực giám thưởng nhất định đối với tranh chữ. Dù sao vợ chồng Lưu Trung Mưu chính là kiếm cơm bằng nghề này. Nàng từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, đương nhiên có bản lĩnh nhất định, cho nên thứ mà nàng lật ra đại đa số đều rất chất lượng.

"Ồ." Bỗng nhiên Lưu Vãn Chiếu phát ra tiếng kinh hỉ.

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải quay đầu lại, nghi hoặc hỏi.

"Một trăm đồng tệ." Lưu Vãn Chiếu hưng phấn nói.

Thì ra nàng phát hiện được một trăm tệ ở trong một quyển sách, nàng cảm thấy vô cùng hài lòng. Tuy nàng không thiếu một trăm tệ này, nhưng cảm giác nhặt được tiền chính là không giống.

"Vận may của em đúng là thật tốt, lại tìm một chút nữa, nhìn có còn hay không."

Nếu như người có thói quen kẹp tiền ở trong sách, bình thường sẽ không chỉ kẹp một trăm tệ.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lật qua lật lại, quả nhiên lại phát hiện năm trăm tệ, tổng cộng sáu trăm tệ.

Nàng vui vẻ giống như là trẻ con, không ngừng cười nói: "Tối hôm nay, em mời các người ăn bữa tiệc lớn."

Nhưng suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: "Cái này. . . , có muốn nói một tiếng với chú Trương hay không?"

"Hừm, nói một tiếng đi, nhưng mà chú Trương nhiều nhất chỉ có thể thu một nửa."

Lần trước nhặt được vàng đều nói với người ta, huống hồ lần này chỉ là sáu trăm tệ.

"Ba trăm tệ cũng đủ cho chúng ta ăn cơm tối rồi, không nghĩ tới trong đống rác này dĩ nhiên thật sự có bảo bối." Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.

"Không phải rác rưởi, là phế phẩm, rác rưởi là rác rưởi, phế phẩm là phế phẩm." Hà Tứ Hải sửa đổi.

"Vâng vâng vâng."

Lưu Vãn Chiếu nhặt được tiền, đang vô cùng hài lòng, hắn nói thế nào thì chính là thế đó.

"Em cũng muốn." Huyên Huyên ở bên cạnh thấy thì lập tức vung loạn móc nhỏ trong tay.

"Lần trước em gặp được vàng và bảo thạch nha." Đào Tử ở bên cạnh vui vẻ nói.

"Thật sao?" Huyên Huyên có chút không tin.

Đừng nhìn tuổi của các nàng còn nhỏ, nhưng vẫn nhận biết được giá trị của vàng, bảo thạch…bởi vì trong phim hoạt hình đều phát huy hết giá trị của mấy thứ như bảo vật, đồ trang sức trên người công chúa….

"Đương nhiên là thật, ba ba, có đúng hay không?" Để chứng minh lời nói của mình là thật, Đào Tử hỏi Hà Tứ Hải.

"Đúng, là thật." Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Lần này, ngay cả Lưu Vãn Chiếu đều cảm thấy kinh ngạc rồi, "Thật sự nhặt được vàng và bảo thạch?"

"Đúng, một cái dây chuyền vàng ngọc thạch, dây chuyền đưa cho chú Trương đem đi bán, ngọc thạch còn ở trong nhà." Hà Tứ Hải nói.

"Oa, em cũng muốn vàng, còn có bảo thạch, muốn thật nhiều." Huyên Huyên nghe vậy thì hưng phấn nói.

Giống như những thứ đồ đang ở trong đống phế phẩm chờ nàng đến nhặt.

Không chỉ là nàng hưng phấn, mà ngay cả Lưu Vãn Chiếu cũng vô cùng nhiệt tình tìm tòi.

Đào Tử ở bên cạnh xoa xoa đầu nhỏ, sau đó từ từ nói: "Con cũng muốn, con muốn một cục vàng lớn."

"Còn có bảo thạch, bảo thạch sáng lấp lánh." Huyên Huyên hưng phấn nói.

Đào Tử nghe vậy thì vui cười hớn hở, cảm thấy chị gái nói thật vui, nào có nhiều bảo thạch như vậy chứ.

Tuy rằng nàng là trẻ con, thế nhưng nàng lại không phải người ngu, bảo thạch rất đáng giá, mọi người sao có khả năng ném lung tung được.

Nàng dùng cái kẹp trong tay tìm kiếm trong một cái thùng rác.

Thùng rác bị chất cao cao, lập tức lăn xuống dưới.

Đào Tử vội vàng lùi về sau vài bước.

"Đào Tử, cẩn thận một chút, cẩn thận đụng đến chính mình." Hà Tứ Hải ở bên cạnh thấy vậy liền nhắc nhở một câu.

"Được." Đào Tử trả lời một câu, sau đó ngơ ngác mà nhìn trên đất.

Trên đất là một túi vải nhung màu đen, miệng túi đã mở ra, lộ ra một thứ đồ màu vàng giống khối gạch.

"Ba ba."

"Làm sao thế?"

"Con phát hiện một cục gạch vàng." Đào Tử nhặt nó lên rồi nói.

"Có đúng không? Vậy con phải cố gắng thu. . .." Hà Tứ Hải chỉ cho là nàng nhặt được một món đồ chơi, vô tình nói.

Nhưng sau khi ngồi thẳng lên nhìn sang thì cũng ngây người rồi.

"Oa, gạch vàng, cho chị nhìn một chút, cho chị nhìn một chút." Huyên Huyên ở bên cạnh vội vàng nói.

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu vội vàng đi tới.

"Đây thực sự là vàng?" Hà Tứ Hải cầm khối gạch vàng từ trong tay Đào Tử lên.

Chỉ thấy phía trên gạch vàng có khắc chữ Trung Quốc, một mặt khác có khắc AU9999, trọng lượng 500g và một chuỗi chữ số.

"Này giống như là vàng đầu tư." Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc nói.

"Vậy nó có phải là vàng thật hay không?" Hà Tứ Hải không hiểu những thứ này.

"Đương nhiên là thật, AU là độ tinh khiết, trọng lượng thì không cần phải nói rồi, chuỗi chữ số này là đánh số của nó."

"Khắc năm trăm, nặng nửa cân, lần này thật sự phát tài rồi?"

Hà Tứ Hải chuyển ánh mắt nhìn về phía Đào Tử đang ngước cổ và ngây ngốc nhìn hắn.

"Đào Tử, con hãy nói một chút là mình muốn một khối vàng 1000 gram." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment