Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 101 - Chương 101: Đổ Bệnh.

Chương 101: Đổ Bệnh. Chương 101: Đổ Bệnh.

Điện thoại của Trương Hải Đào ngược lại gọi được rồi, nhưng lại không ai bắt máy.

Lần này hắn cũng cảm thấy lo lắng.

“Rốt cuộc lão gia tử đã chạy đến nơi nào rồi?” Hắn cau mày, gọi lại lần nữa.

Nhưng vẫn là tiếng bíp bíp chờ đợi.

Trương Hải Đào có chút sốt ruột, đang định tắt điện thoại chạy ra ngoài tìm, thế mà lại có người bắt máy.

“Alo, là người nhà của Đặng Đại Trung sao?” Trong điện thoại truyền đến âm thanh của phụ nữ.

“Đúng, cô là?” Trương Hải Đào có chút nghi hoặc hỏi.

“Tôi là y tá của bệnh viện Hà Tây, Đặng Đại Trung té xỉu được đưa đến bệnh viện của chúng tôi.” Y tá nói.

“Ông cụ không sao chứ?” Trương Hải Đào đầy lo lắng hỏi.

“Không sao, chỉ là say nắng thôi, mọi người qua đây trước đi.” Y tá lại nói.

Trương Hải Đào nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, sau đó lớn tiếng nói với Ngô Hương Liên, người đang nói chuyện cùng Lưu Vãn Chiếu : “Hương Liên, ông cụ cảm nắng được đưa đến viện rồi, chúng ta phải đi một chuyến.”

Nói xong liền vội vội vàng vàng quay về nhà thu dọn đồ đạc.

“Chú Trương, cháu đi cùng chú.” Hà Tứ Hải vội nói.

“Không cần, chỉ là cảm nắng mà thôi, không phải vấn đề lớn gì, cậu bận việc của cậu đi.” Trương Hải Đào khoát tay nói.

“Cháu cũng không có việc lớn gì, đúng lúc cùng đi thăm ông cụ luôn.” Hà Tứ Hải kiên trì nói.

“Được, nếu đã như vậy thì cùng đi thôi.”

Trương Hải Đào thấy Hà Tứ Hải kiên trì như vậy, thế là gật gật đầu.

Hà Tứ Hải ngồi xe của Trương Hải Đào, còn Ngô Thư Hương ngồi xe của Lưu Vãn Chiếu, đi theo phía sau.

Trương Hải Đào lái một chiếc xe bánh mỳ màu xanh, nhìn cũng khá mới, hiệu Đông Nam, Hà Tứ Hải vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Hà Tứ Hải theo xe hắn, Lưu Vãn Chiếu lái xe chở theo Ngô Thư Hương cùng hai đứa nhỏ đi theo phía sau.

“Ông cụ lớn tuổi như thế rồi, sao hằng ngày còn phải cực khổ đi ra bên ngoài nhặt phế liệu như thế chứ?” Hà Tứ Hải ngồi ở ghế phó lái nhìn qua Trương Hải Đào hỏi.

Theo như mức độ quan tâm của Trương Hải Đào với ông cụ mà nói, con ruột chắc cũng chỉ được vậy mà thôi, hơn nữa Trương Hải Đào tuy rằng thu mua phế liệu.

Nhưng cũng xem như là vua phế liệu đất Hợp Châu, đừng thấy hắn ở nơi tồi tàn rách nát, thực ra hắn hắn không hề thiếu tiền, ở Hợp Châu có mấy căn nhà lận, đó còn chưa kể mấy cửa hàng đang cho thuê ở bên ngoài.

“Ai nói không phải chứ, tôi đã nói không biết bao nhiêu lần, mà ông cụ có nghe đâu.” Trương Hải Đào một mặt bất lực nói.

“Chắc ông không muốn gây thêm phiền phức cho chú cùng dì Ngô.” Hà Tứ Hải chỉ có thể nghĩ ra lý do này.

“Thêm phiền phức cái gì chứ? Ông cụ làm việc nhiều năm như vậy, một mình lại chẳng tiêu bao nhiêu, nghỉ hưu vẫn có lương hưu, đủ cho ông sống một mình thoải mái rồi.” Trương Hải Đào nói.

“Sao?”

Hà Tứ Hải nghe thế rất kinh ngạc, hóa ra hắn mới là người nghèo nhất.

“Sao nào, không tưởng tượng được đúng không?” Trương Hải Đào nhìn hắn hỏi.

Hà Tứ Hải nghe thế cũng gật đầu, nhưng nếu Trương Đại Trung có tiền như vậy, hằng ngày còn ra ngoài nhặt phế liệu làm gì?

Hơn nữa bình thường ăn mặc cũng rất tiết kiệm, đều để làm gì chứ?

“Tôi cũng không biết ông cụ nghĩ như nào.” Trương Hải Đào thở dài.

“Chú quen ông Đặng lâu rồi sao?” Hà Tứ Hải có chút tò mò hỏi.

Bởi vì Trương Hải Đào cực kỳ quan tâm ông cụ, sớm đã vượt trên cả tình bạn bình thường.

“Đương nhiên, chú Đặng là người nhìn tôi khôn lớn...”

Hai cha của Trương Hải Đào cùng với ông cụ Đặng đều là công nhân của nhà máy cơ khí Hợp Châu.

Cha của Trương Hải Đào qua đời trong một sự cố, mà không lâu sau đó mẹ hắn cũng ngã bệnh rồi mất.

Trương Hải Đào mới hơn mười tuổi đã trở thành cô nhi, trốn học đánh nhau, suốt ngày lăn lộn ngoài xã hội.

Đặng Đại Trung không nhẫn tâm nhìn hắn sống như vậy, chủ động đón hắn về nhà nuôi dưỡng.

Đặng Đại Trung còn có một đứa con trai tên Đặng Cường.

Trên thực tế Đặng Cường cùng Trương Hải Đào quen biết đã lâu, dù gì cũng học chung trường dưới trướng nhà máy cơ khí Hợp Châu, sao không quen cho được.

Bây giờ ở cùng nhau, hai người rất nhanh đã thành bạn tốt.

Vợ của Đặng Đại Trung mấy năm trước đã bỏ nhà theo chân một người được gọi là “thương nhân Hồng Kông”.

Đặng Cường do một tay Đặng Đại Trung nuôi nấng.

Vốn dĩ dạy bảo một đứa trẻ đã vất vả, bây giờ có đến hai đứa, ông càng thêm luống cuống tay chân.

Cộng thêm việc bình thường còn phải tăng ca, cho nên Trương Hải Đào vốn đã không ngoan thì không nói, lại còn khiến cho một đứa vốn thành thật như Đặng Cường lệch lối.

Nhưng cũng nhờ có Đặng Đại Trung quản giáo, trước khi thành niên ngược lại không gây ra mấy chuyện nghiêm trọng.

Nhà máy cơ khí lúc đó đều là giai cấp công nhân, trình độ văn hóa cũng không cao, rất nhiều người là vì thành phần gia đình tốt mới đến nhà máy làm việc.

Sao lại gọi là thành phần gia đình tốt? Chính là vì nhà rất nghèo, tốt nhất là ba đời làm nông.

Rất nhiều người chẳng biết chữ nào, đến nhà máy làm việc, đều có thầy chỉ tay dẫn lối, làm việc đều dựa trên kinh nghiệm cùng quen tay.

Đương nhiên nhà máy cũng có ban bảo vệ, nhưng có thể nói ban bảo vệ là lớn nhất......

Mà Đặng Cường cùng Trương Hải Đào cũng kéo theo một nhóm người.

Mấy người này nếu không phải là đồng hương của nhau, cũng là người mà cha mẹ họ có mối quan hệ không tồi.

Bình thường lỗi lớn không phạm, lỗi nhỏ lại chẳng thiếu, ẩu đả đánh nhau, thường xuyên trộm cắp lừa gạt.

Nhà máy cơ khí không thiếu nhất chính là linh kiện, vì vậy việc bọn họ làm nhiều nhất là trộm linh kiện máy móc, sau đó bán ra bên ngoài.

Ngày tháng trôi qua không biết có bao nhiêu tiêu diêu tự tại, đương nhiên cũng thường xuyên phát sinh xung đột với ban bảo vệ.

Đặng Đại Trung đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ một trận.

..............

“Cậu xem, thấy vết sẹo trên đầu tôi không? Nếu không có Cường Tử, tôi đã sớm chết rồi.”

Trương Hải Đào vén mái tóc nhẫy dầu của hắn, để lộ ra một vết sẹo dữ tợn.

“Cường Tử cũng vì tôi mà........”

Trương Hải Đào cố gắng trừng lớn mắt, thốt không nên lời.

Nhưng Hà Tứ Hải cũng đã đoán được phần nào.

..........

Bệnh viện Hà Tây chỉ là một bệnh viện tuyến hai bình thường, vốn dĩ là bệnh viện dành cho công nhân của nhà máy hóa chất Hợp Châu, sau khi cải cách được đổi tên thành bệnh viện Hà Tây.

Hà Tứ Hải cùng với Trương Hải Đào vừa bước vào, đã thấy khắp nơi toàn là người già.

Hà Tứ Hải thấy kỳ quái, nói họ là bệnh nhân, xong lại thấy không giống, mặt mày hồng hào tám chuyện thiên hạ, nói chắc không phải đâu, dù sao nơi này cũng là bệnh viện.

“Có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không?” Trương Hải Đào nhìn ra hắn đang tò mò.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

“Đó là vì họ có bảo hiểm y tế, nên đều đến nhập viện đấy.” Trương Hải Đào nói.

Hóa ra họ đều xem bệnh viện như trung tâm điều dưỡng, hễ đau đầu hay phát sốt, đều sẽ nhập viện mười ngày nửa tháng, ở viện ăn ngon uống tốt, còn có người phục vụ, hơn nữa gần như chẳng tốn tiền.

Chỉ cần không phải kẻ ngốc, đều sẽ biết làm sao lợi thân nhất.

Bệnh viện cũng vui vẻ, dù sao họ cũng có lợi.

Nói thật thì, Hà Tứ Hải nghe xong cực kỳ hâm mộ.

Hắn cũng muốn được như vậy, nhưng quốc gia không cho hắn cơ hội.

Trương Hải Đào hỏi rõ y tá số phòng bệnh.

Hai người vừa đến gần phòng bệnh, liền nghe thấy tiếng Đặng Đại Trung ồn ào bên trong, nghe mười phần khí thế, xem ra không bị gì nghiêm trọng.

Quả nhiên khi bọn họ đi vào, liền nhìn thấy Đặng Đại Trung đang ngồi trên giường, nói chuyện với hai bệnh nhân giường bên.

“Ồ, Tứ Hải, sao cháu lại đến đây?” Nhìn thấy Trương Hải Đào không bất ngờ gì, nhưng việc Hà Tứ Hải cũng đến, khiến ông hơi kinh ngạc.

“Ông cụ Đặng, ông sao rồi?” Hà Tứ Hải không trả lời, mà hỏi ông trước.

“Ta thì có chuyện gì chứ, còn khỏe lắm, chỉ là cảm nắng mà thôi.” Đặng Đại Trung nói.

“Chú Đặng, đừng xem nhẹ cảm nắng, may mà đưa đến kịp, nếu không.....” Trương Hải Đào ở bên bất mãn nói.

“Được rồi, được rồi, chú biết rồi.” Đặng Đại Trung có chút không kiên nhẫn khoát khoát tay.

Lúc này Ngô Hương Liên ở phía sau cũng theo vào, còn Lưu Vãn Chiếu ở lại trên xe trông hai cô nhóc không vào cùng.

“Lão Đặng, ông còn nói ông là người già neo đơn trong nhà chẳng có ai, bây giờ lại có nhiều người đến thăm như vậy, ông đúng là người không thành thật.” Một vị bệnh nhân giường bên cạnh cười nói.

Đặng Đại Trung nghe vậy ngượng ngùng cười.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment