“Tứ Hải, sao cháu lại đến đây?” Đặng Đại Trung lại hỏi.
“Mấy ngày trước cháu đến Vân Nam một chuyến, đem cho ông ít đặc sản, vốn muốn đem cho ông trước, lại đúng lúc đến chỗ của chú Trương...”
“Đúng là có lòng, đi chơi còn nhớ đến ông già này.” Đặng Đại Trung cười ha hả nói.
“Thằng nhóc này còn có bạn gái, người đã đẹp, lại còn lương thiện.” Ngô Hương Liên ở bên cạnh chen vào.
“Thật sao? Ở đâu? Lúc nào mới dẫn người đến cho ông nhìn thử.” Đặng Đại Trung vui vẻ nói.
“Đang ở dưới lầu đấy, bởi vì dẫn theo Đào Tử cùng em gái, nên cháu không để cô bé lên đây.” Ngô Hương Liên nói.
“Đi, chúng ta xuống dưới nhìn xem.” Đặng Đại Chung hứng chí bừng bừng nói.
“Ông, ông vừa bị cảm nắng, vẫn nên nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Hà Tứ Hải ở bên cạnh vội ngăn lại.
“Cháu nhìn ta giống như cần nghỉ ngơi sao?”
Cái này....quả thật không giống.
“Ông thật sự không sao chứ?”
“Thật sự không sao, chủ yếu là do hôm nay nóng quá thôi, nhất thời không chú ý nên mới ngất đi, sau đó không biết làm sao mà được đưa đến đây rồi.” Đặng Đại Trung không chút để ý nói.
Nếu đã nói như vậy, Trương Hải Đào cũng không ngăn ông nữa, chiều theo ý ông, để ông xuống lầu, đồng thời cũng để Ngô Hương Liên đi làm thủ tục xuất viện.
Nếu người đã không sao, vẫn là nên về nhà chăm sóc, cũng không phải chẳng có người chăm, chắc chắn là tốt hơn ở viện.
Từ khi Đặng Đại Trung nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu, cũng không khỏi cảm khái Hà Tứ Hải có phúc, vậy mà tìm được một cô bạch phú mỹ.
Nhưng cũng lại trở nên lo được lo mất, lo Hà Tứ Hải không giữ được.
Thật sự là lo chết mất, nhưng nhìn theo hướng khác, Đặng Đại Trung thật sự xem Hà Tứ Hải là con cháu trong nhà.
Vậy là mọi người lại vật lộn trở về trạm phế phẩm.
“Không phải cậu nói buổi chiều có việc sao? Theo về làm gì?” Trương Hải Đào kỳ quái hỏi.
“Cháu muốn khuyên nhủ ông cụ Đặng, để ông sau này đừng ra ngoài thu phế liệu nữa, cũng không phải là không có tiền sống, vất vả như thế làm gì?” Hà Tứ Hải nói.
“Cậu cũng thật kiên trì, tôi đã khuyên không biết bao nhiêu lần rồi, mà ông cụ có nghe đâu, cậu có làm được không?” Trương Hải Đào khinh thường nói.
“Chú không được, không có nghĩa là cháu cũng không được.” Hà Tứ Hải cười hi hi nói.
“Nếu cậu thật sự khuyên được ông cụ, tiền bán vàng của cậu, tôi một cắc cũng không lấy.” Trương Hải Đào nói.
“Ơ, khoan đã, không phải chú không cần mà cho cháu hết rồi sao?” Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.
“Ai nói với cậu là tôi không cần nữa, ai lại chê tiền chứ? Chẳng qua là tôi thấy cậu có bạn gái rồi, tính chia cho cậu thêm chút đỉnh thôi.” Trương Hải Đào nói.
“Chú Trương, cháu thu hồi lời nói lúc trước.”
“Lời gì?” Trương Hải Đào tò mò hỏi.
“Nói chú là người tốt.” Hà Tứ Hải đáp.
“Thằng nhóc thúi, ngứa đòn hả?” Trương Hải Đào làm bộ muốn đánh vào đầu hắn.
Hà Tứ Hải lập tức tránh sang một bên nói: “Cháu đi khuyên ông cụ, chú nói lời phải giữ lấy lời.”
“Tôi Trương Hải Đào nhỏ nước bọt đóng đinh, nói lời giữ lời, cậu chỉ cần khuyên được ông cụ, tiền cậu bán vàng, tôi một cắc cũng không lấy.” Trương Hải Đào nói.
“Nhỏ nước bọt đóng đinh? Vậy chẳng phải là chú giàu to rồi sao, ngày ngày nhổ nước bọt là có đinh bán.”
“Muốn ăn đánh phải không?” Trương Hải Đào tức giận nói.
“Cháu đi khuyên ông cụ đây.” Hà Tứ Hải lập tức bỏ chạy.
“Thằng nhóc thúi này.”
Trương Hải Đào hạ tay xuống mỉm cười, sau đó cũng không quản hắn, quay người đi giúp vợ hắn bọc phế liệu.
Đặng Trung Đại đang ngồi ở chỗ bóng râm trước cửa, phe phẩy quạt hương bồ, nhìn hai cô nhóc chơi đùa, mắt cũng không chớp nói chuyện với Lưu Vãn Chiếu.
“Sao trên lưng cô nhóc lại để một ngọn đèn vậy, cẩn thận lại bị phỏng.” Đặng Đại Trung có chút lo lắng nói.
“Không sao, đó là đèn đồ chơi, không phỏng được.” Lưu Vãn Chiếu cười đáp.
“Ông nói mà, nhìn giống như thật vậy.” Đặng Đại Siêu nói.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi về phía này, lập tức nói: “Tứ Hải, phiền cháu một việc, mở điện thoại tra giúp ông xem đồn công an của Tứ Lý Hà nằm ở đâu?”
“Đồn công an, sao vậy?” Hà Tứ Hải ngồi xuống cạnh ông ký quái hỏi.
“Xe của ông bị bọn họ đẩy đi rồi, ông phải đi lấy về.” Đặng Đại Trung nói.
“Được, sáng mai cháu qua đi cùng ông, nhưng mà ông Đặng, cháu nghe chú Trương nói, trước đây chú làm công nhân nhà máy, có lương hưu mà, sao phải ra ngoài thu phế liệu cho vất vả?” Hà Tứ Hải nói.
“Tiểu Trương cái thằng nhóc này, việc gì cũng nói.” Đặng Đại Trung lại phe phẩy chiếc quạt hương bồ trong tay bất mãn nói.
“Chú Trương đã lớn như vậy rồi, cũng không còn là Tiểu Trương nữa.”
“Hắn có lớn đến mấy, cũng là Tiểu Trương.”
“Đúng, đúng, mà ông vẫn chưa nói cho cháu, sao phải làm khổ mình như vậy, đừng nói với cháu đây là thú vui của người có tiền?”
“Thú vui, vui cái búa ấy, gió quật nắng chiếu, vui cái gì, trừ khi là não úng nước rồi.”
“Đúng vậy, cháu thấy ông cũng chưa già đến mức hồ đồ, sao còn muốn vất vả như vậy?”
“Thằng nhóc này mắng đểu ông đúng không?”
“Đâu có, nói không chừng ông giống trên TV ấy, tự mình ăn dưa muối, lại lén đi giúp đỡ mấy sinh viên?” Hà Tứ Hải cười nói.
“Ông chẳng cao thượng như vậy.” Đặng Đại Trung cười đáp.
“Vậy ông còn góp tiền làm gì? Tuổi cao như vậy rồi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, đừng làm khổ bản thân.” Hà Tứ Hải nói.
“Cháu không hiểu.”
“Ông không nói, cháu đương nhiên không hiểu, ông nói cho cháu, cháu tự nhiên sẽ hiểu.”
Đặng Đại Trung trầm mặc, phẩy chiếc quạt trên tay càng ngày càng nhanh.
Hà Tứ Hải đang định nói, ông không muốn nói thì không nói cũng được.
Đặng Đại Trung liền mở miệng trước: “Cháu thật sự muốn biết?”
“Nếu ông không ngại, thì cháu cũng muốn nghe xem.”
“Thật ra, ông muốn kiếm thêm chút tiền, để dành cho cháu trai ông, bây giờ cái gì cũng đắt đỏ, không có tiền sao mà được, hơn nữa....”
“Khoan đã, khoan đã, ông à, ông nói là cháu trai? Cháu trai ông?” Trương Hải Đào từ bên cạnh xông ra, cả mặt lộ rõ vẻ chấn kinh.
“Ngạc nhiên lắm sao, đương nhiên là cháu trai ta, không lẽ lại là cháu trai cậu?” Đặng Đại Trung nói.
Nhưng sau đó thần sắc lại ảm đạm nói: “Cũng có thể không có.”
“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Con của ai vậy?” Trương Hải Đào kinh ngạc hỏi.
Sau đó kéo một cái ghế ngồi xuống, bày ra dáng vẻ muốn thẩm vấn.
Ngô Hương Liên đang làm việc cũng bị kinh động đến, lặng lẽ dịch lại gần.
Chỉ có hai cô nhóc vẫn còn ngồi xổm trên đất chơi đồ chơi, đối với mấy chuyện này chẳng chút hứng thú.
“Còn có thể là con ai? Ta chỉ có một đứa con là Cường Tử, cháu trai ta đương nhiên là con nó rồi.” Đặng Đại Trung bất mãn nói.
“Con của Cường Tử? Không thể nào?” Trương Hải Đào sờ đầu, một mặt nghi hoặc.
Lúc Đặng Cường xảy ra chuyện, còn chưa kết hôn mà.
Hơn nữa hai người họ như hình với bóng, nếu Cường Tử có phụ nữ, hắn có thể không biết sao?
“Ta cũng không biết là thật hay giả, nhưng cứ nghĩ ngộ nhỡ có thì sao?” Đặng Đại Trung thở dài nói.
“Chú Đặng, sao chú biết chuyện này, Cường Tử nói với chú sao?” Trương Hải Đào hỏi.
Đặng Đại Trung gật gật đầu, sau đó nhìn về phía trước, tựa như lâm vào hồi ức, qua một lúc lâu, mới tiếp tục mở miệng nói: “Ngày đó Cường Tử từ bên ngoài trở về, hai người chúng ta bắt đầu cãi nhau, ta mắng nó là du côn lưu manh, sau này không lấy được vợ.”
Lúc ấy Đặng Cường đắc ý nói với ông, hắn không những có vợ, còn làm cho con nhà người ta có bầu, chúc mừng ông sắp được làm ông nội.
Là một người mang tư tưởng đời trước, chưa cưới mà chửa, tuyệt đối là một chuyện gièm pha.
Đặng Đại Trung tức không thở nổi đánh cho Đặng Cường một trận.
Đặng Cường chạy ra ngoài, không ngờ lần này đi không bao giờ trở lại......
“Chú Đặng, sao chú không nói cho cháu sớm.” Trương Hải Đào sửng sốt hồi lâu, mới chớp mắt nhẹ giọng hỏi.
“Ta có hỏi cháu rồi, nhưng cháu nói với ta, Cường Tử ngày ngày ở với cháu, chưa từng có phụ nữ, càng đừng nói đến việc làm tội con gái nhà người ta.” Đặng Đại Trung sâu kín nói.
Trương Hải Đào: “......”
------
Dịch: MBMH Translate