“Hải Đào, anh nghĩ kỹ lại xem, Cường Tử ban đầu có tiếp xúc với cô gái nào không, hoặc là có nhắc đến cô gái nào trước mặt anh không?” Ngô Hương Liên ở bên cạnh nói.
Trương Hải Đào nghe thế gãi gãi đầu: “Đây đều là chuyện rất lâu về trước rồi, cho dù có anh cũng không nhớ được.”
“Thật vô dụng.” Ngô Hương Liên nói.
Trương Hải Đào: “.........”
Ngược lại Đặng Đại Trung lại chẳng lộ vẻ thất vọng gì nhiều, Trương Hải Đào nếu biết, đã sớm nói cho ông rồi, làm sao còn có thể chờ tới bây giờ.
“Lúc trước chúng ta ở bên ngoài lăn lộn, có cô gái nào sẽ để mắt đến chứ. Hơn nữa Cường Tử.....” Trương Hải Đào cau mày, lần nữa lâm vào hồi ức.
“Bây giờ nói như này mới nhớ, có một đoạn thời gian Cường Tử thật sự có chút cổ quái, ngày nào cũng về nhà.” Trương Hải Đào nói.
Hà Tứ Hải ngồi một bên nghe vậy thầm nghĩ trong bụng, cái này thì cổ quái gì chứ, trừ phi là tình huống đặc thù, người bình thường ai mà chẳng về nhà mỗi ngày chứ.
Nhưng Đặng Dại Trung ở bên cạnh nghe vậy lại nói: “Ngày nào cũng về nhà? Lúc nào thế, có về ngày nào đâu, mười ngày nửa tháng thấy được nó một lần đã tốt lắm rồi....”
Đặng Đại Trung nói xong, mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Bởi nếu nói như vậy, khả năng rất lớn là Cường Tử thật sự có phụ nữ ở bên ngoài, cứ như vậy thì việc hắn nói là có đứa nhỏ càng thêm độ tin tưởng.
Chính là ngày sau đó ngẫm nghĩ lại, cho dù là như vậy, thì cũng chẳng biết người phụ nữ đó là ai, nhà ở đâu, thì có ích gì chứ?
“Chẳng lẽ thật sự có phụ nữ, không phải chứ.” Trương Hải Đào lẩm bẩm nói.
Đến bây giờ hắn vẫn không tin được.
Bởi vì dựa vào quan hệ giữa hắn với Đặng Cường, Đặng Cường không nên giấu hắn mới phải.
“Ồ, chân tướng chỉ có một.” Hà Tứ Hải lộ ra dáng vẻ trầm tư.
Trương Hải Đào ở bên cạnh nghe vậy quay sang tát một cái.
Hà Tứ Hải vội vàng lắc mình né tránh.
“Tưởng tôi chưa xem qua Conan à, thằng nhóc thúi này có gì thì nói mau, đừng có thừa nước đục thả câu.” Trương Hải Đào nói.
“Chú Trương vậy mà cũng biết Conan sao?” Hà Tứ Hải có chút ngoài ý muốn.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa, Tứ Hải, có lời gì cậu cứ nói thẳng, ông cụ đợi sốt ruột lắm rồi.” Ngô Hương Liên ở bên cạnh nói.
Hà tứ Hải quả nhiên trông thấy vẻ mặt mong mỏi của Đặng Đại Trung nhìn sang phía hắn, hiển nhiên là muốn nghe xem hắn có ý kiến kiến gì hay ho.
“Dựa vào quan hệ giữa chú Đặng và chú Trương, chú Đặng lại muốn giấu chú Trương chuyện này, vậy chỉ có hai loại khả năng.”
Mọi người nghe vậy, đều trừng lớn mắt, chờ đợi câu kế tiếp, nhưng lại thấy Hà Tứ Hải đột nhiên dừng lại, ngay cả Đặng Đại Trung cũng không nhịn được mà nói một câu: “Thằng nhóc thúi.”
Cũng may Hà Tứ Hải kịp thời mở miệng, bằng không Trương Hải Đào cũng muốn động thủ.
“Khả năng thứ nhất, người phụ nữ này rất có thể là người thân của chú Trương, thậm chí có thể là trưởng bối cũng nên, chú Đặng vì cố kỵ, nên mới không nói với chú Trương.”
“Nói lung tung, tôi chẳng có người thân nào ở Hợp Châu, chứ đừng nói gì đến trưởng bối.” Hà Tứ Hải vừa nói xong, Trương Hải Đào liền mở miệng phản bác.
“Vậy còn có một loại khả năng nữa, người phụ nữ này cũng có thể là người mà chú Trương thích, hoặc có thể nói là đối tượng yêu thầm, chú Đặng chắc là để ý đến tình huynh đệ giữa hai người, cho nên mới giấu không cho chú biết.” Hà Tứ Hải nhún vai nói.
Trương Hải Đào nghe vậy mặt đỏ bừng lên, vẻ mặt thực cổ quái.
“Ồ, anh thực sự đã từng yêu thầm cô nào đó à, là ai thế?” Ngô Hương Liên ở một bên tò mò hỏi, vẻ mặt nhìn qua rất bình thường.
“Làm gì có chuyện đó, em đừng nghe thằng nhóc đó nói bừa.” Trương Hải Đào trách mắng.
Nhìn bộ dáng của hắn, Ngô Hương Liên ngược lại cảm thấy Hà Tứ Hải nói đúng rồi.
“Hải Đào, có thì cứ nói thẳng, đều lớn tướng như vậy rồi, có gì mà phải ngại nữa chứ?” Đặng Đại Trung ở một bên sốt ruột nói.
Bình thường đều gọi hắn là Tiểu Trương, bây giờ lại gọi hắn là Hải Đào.
Trương Hải Đào nhìn qua Ngô Hương Liên đang ở bên cạnh.
“Nhìn em làm gì, nói mau đi chứ, lớn tuổi thế rồi, đừng có lúc có lúc không.” Ngô Hương Liên thúc giục nói, vẻ mặt thoạt nhìn không có gì khác thường.
Trương Hải Đào thở phào một hơi, nhưng đồng thời cũng có chút thất vọng.
Sau đó liền quay đầu lại, nhưng dưới ánh mắt trông đợi của mọi người, lại ngập ngừng ngượng nghịu, nửa ngày cũng không nói được chữ nào.
“Một đại nam nhân, có được hay không vậy?” Đặng Đại Trung tức giận nói.
“Chú Đặng, xem chú nói kìa, được rồi, được rồi, năm đó cháu thực sự phải lòng một cô gái, chính là cái người từng làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng bách hóa trên đường Tĩnh An.” Trương Hải Đào vẻ mặt cá chết lưới rách nói.
“Cửa hàng bách hóa đó bị dỡ lâu rồi phải không?” Đặng Đại Trung nhớ lại.
“Đúng, bị dỡ lâu lắm rồi.”
“Vậy cháu có tìm được cô ấy không?” Đặng Đại Trung tràn đầy hy vọng hỏi.
“Sao mà tìm được, cháu thậm chí còn quên cô ấy tên là gì luôn rồi.” Trương Hải Đào lớn giọng nói.
Nói xong còn quay đầu nhìn lại Ngô Hương Liên một cái, nhưng mà Ngô Hương Liên cũng không nhìn hắn.
“Quên rồi sao?” Đặng Đại Trung lẩm bẩm nói, mặt tràn ngập thất vọng.
“Chú Đặng, chú đừng sốt ruột, cháu không biết, nhưng còn có người biết!” Trương Hải Đào vội vàng nói.
“Ai vậy?”
Lời này không phải là Đặng Đại Trung hỏi, mà là Ngô Hương Liên.
Trương Hải Đào cũng không nghĩ nhiều, lập tức nói: “Mọi người còn nhớ Bốn Mắt ngày trước không? Cô gái đó là bạn của chị gái Bốn Mắt, hồi đó cũng nhờ Bốn Mắt bọn tôi mới quen được cô ấy.”
“Bốn Mắt? Chính là cái thằng nhóc ốm như khỉ đấy à? Hắn họ Hoa, tên là gì thì không biết? Chỉ nhớ bọn họ hay gọi hắn là Hoa Hầu Tử.” Đặng Đại Trung nhớ lại nói.
Họ này rất đặc biệt, cho nên Đặng Đại Trung mới nhớ rõ.
“Đúng, chính là hắn, Hoa Quả Sơn. Mấy năm đó bán sỉ hoa quả kiếm được bộn tiền, bây giờ đã là ông chủ lớn rồi.” Trương Hải Đào cảm khái nói.
Hoa Hầu Tử năm đó chính là cái đuôi theo sau bọn họ, nhưng mà hiện tại, nếu gặp mặt phỏng chừng cũng chẳng thèm để ý đến hắn, thân phận địa vị hoàn toàn bất đồng.
Nhưng mà cái tên này cũng thật ký quái, mấu chốt còn là bán hoa quả làm giàu.
Ngay cả Đặng Đại Trung đang tâm tình ủ dột cũng vui vẻ hẳn lên.
“Vậy mọi người nhầm rồi, hắn phát tài không phải vì bán hoa quả, mấy năm đó hắn phân phối hoa quả, nên tự mình dựng lên một cái kho hàng lớn, chẳng ngờ mấy năm sau phải dỡ bỏ để dời đi nơi khác, hắn phải chi một khoản lớn để dỡ bỏ, Hoa Quả Sơn thấy căn nhà đáng tiền như vậy, cũng không bán hoa quả nữa, cầm khoản tiền dỡ nhà đó đi mua không ít mặt tiền cùng nhà ở, những năm trở lại đây, giá trị con người cứ phải nói là tăng vọt.” Trong lời nói của Trương Hải Đào không phải là không hâm mộ.
“Nói nhiều như vậy làm gì? Bây giờ anh còn có thể liên hệ với người ta không?” Ngô Hương Liên ở một bên bất mãn nói.
Nhưng hiển nhiên là Trương Hải Đào hiển nhiên là không nghe ra, gãi gãi nói: “Hai năm trước anh từng gặp hắn một lần, hắn đưa cho anh một tấm danh thiếp, cũng không biết có gọi được không, hơn nữa cũng không biết để ở góc nào rồi, anh phải tìm kỹ một chút.”
Những người thuộc thế hệ của Trương Hải Đào ấy mà, sống khá cẩn thận, tuy rằng danh thiếp nhận tận hai năm trước, nhưng hắn vẫn bảo quản rất tốt, một cái hộp chuyên dụng được để đầy ắp.
“Đều hơn hai năm rồi, còn có thể gọi được sao?” Đặng Đại Trung có chút lo lắng hỏi.
“Dù sao cũng phải thử mới biết, lại nói, cũng không phải là người trẻ tuổi gì, không có việc gì thì ngày ngày thay số điện thoại làm gì chứ?” Trương Hải Đào lấy điện thoại ra gọi vào số ấy.
Quả nhiên, điện thoại rất nhanh đã được kết nối, Đặng Đại Trung mặt ngập tràn kinh hỉ, nhưng lại chầm chậm trở nên thất vọng, bởi vì cũng chẳng có người nghe máy.
“Ai...”
Đặng Đại Trung bất đắc dĩ thở dài.
------
Dịch: MBMH Translate