Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 104 - Chương 104: Hồ Tiểu Anh.

Chương 104: Hồ Tiểu Anh. Chương 104: Hồ Tiểu Anh.

“Chú Đặng, chú đừng gấp, cháu gọi lại thử.” Trương Hải Đào nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Đặng Đại Trung, lại bấm điện thoại gọi tiếp một cuộc nữa.

Vẫn là âm thanh bíp bíp ấy, nhưng chính là không có người nghe.

“Ông Đặng, số này vẫn gọi được, chứng tỏ người ta vẫn đang dùng số này, chỉ cần không tắt nguồn, thì sớm muộn cũng sẽ có người nghe máy thôi.” Hà Tứ Hải ở bên cạnh an ủi nói.

“Cường Tử cái thằng nhóc thúi đó, chết rồi còn không để cho người ta sống yên ổn.” Đặng Đại Trung đột nhiên nói.

Nhưng mà nghe giọng cũng biết ông không tức giận, chỉ tràn ngập thất vọng cùng bi thương.

Đúng lúc Trương Hải Đào định ngắt máy, vậy mà lại có người nhận điện thoại rồi.

“Ai đấy?” Người trong điện thoại hỏi.

“Là Hoa Quả Sơn sao?” Trương Hải Đào đáp.

“Đúng, là tôi, xin hỏi anh là ai?”

“Tôi là Trương Hải Đào, còn nhớ tôi không?”

“Trương ca? Sao em lại không nhớ anh được chứ? Trương ca, sao anh lại nhớ đến mà gọi cho em? Chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi, Trương ca, nếu không thì tối nay chúng ta ra ngoài để.....”

“Được rồi, anh tìm chú có chút chuyện.” Trương Hải Đào vội vàng cắt đứt lời của hắn.

Hoa Quà Sơn lúc trẻ nói cực kỳ nhiều, không ngờ qua nhiều năm như vậy cũng chẳng thay đổi chút nào.

“Trương ca, anh có việc gì cứ nói, chỉ cần là việc em có thể giúp được, em nhất định sẽ giúp.” Hoa Quả Sơn nói.

“Anh muốn nghe ngóng từ chú chút chuyện, chú còn nhớ đến cô gái làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng bách hóa trước kia không? Chính là cái người là bạn của chị chú ấy?” Trương Hải Đào hỏi.

“Anh nói Hồ Tiểu Anh à? Trương ca, đều đã nhiều năm như vậy rồi, anh còn thương nhớ cô ấy sao? Nhưng mà việc này chị dâu có biết không? Hi hi hi....” Hoa Quả Sơn ở trong điện thoại cười cực kỳ đáng khinh.

“Chú nói lung tung cái gì vậy? Anh tìm cô ấy là muốn xác thực chút chuyện, chú có biết tình hình dạo này của cô ấy không?” Trương Hải Đào hỏi.

“Chuyện này em thật đúng là không biết, chỉ là sau này nghe nói không biết vì cái gì mà cô ấy cùng người trong nhà náo loạn, hơn nữa còn từ chức ở cửa hàng bách hóa, một mình chuyển ra khỏi nhà, sau này em cũng không còn gặp lại cô ấy nữa, cũng không có nghe thêm tin tức gì về cô ấy.”

“Là vậy sao.” Trương Hải Đào có chút thất vọng.

“Nếu anh thật sự muốn biết, em có thể gọi điện hỏi chị gái, quan hệ của hai người họ rất tốt, chắc là sẽ biết một số thứ.” Hoa Quả Sơn đại khái nhận ra việc hắn thất vọng, lập tức nói.

“Tốt, tốt, được vậy là tốt nhất.” Trương Hải Đào nói.

“Nhưng mà anh với chị dâu không có chuyện gì chứ?” Hoa Quả Sơn có chút lo lắng hỏi.

“Có thể có chuyện gì chứ, anh tìm Hồ Tiểu Anh là muốn hỏi cô ấy chút chuyện liên quan đến Cường Tử.” Trương Hải Đào cảm thấy phải giải thích một chút mới được, nếu không truyền ra ngoài, cũng không biết sẽ biến thành cái dạng gì.

“Cường Tử? Ý anh là nói anh Cường Tử sao?”

“Đúng vậy, còn có thể là Cường Tử nào chứ, đúng rồi, Hồ Tiểu Anh năm đó có từng qua lại với Cường Tử không? Chú có biết chuyện này không?”

“Hồ Tiểu Anh với anh Cường Tử sao? Chắc là không đâu? Nhưng mà, đúng là em có thấy anh Cường Tử cùng với Hồ Tiểu Anh đi với nhau mấy lần, nhưng mà đó không phải là đang giúp anh gửi thư tình sao?” Hoa Quả Sơn nói.

“Còn có cả thư tình sao?” Ngô Hương Liên ở bên cạnh nghe lén thấy vậy một mặt nghi ngờ nhìn về phía Trương Hải Đào.

Trương Hải Đào mặt cắt không còn một giọt máu vội giải thích: “Làm gì có chuyện đấy, chú đừng có nói bừa, lần đầu viết thư cho cô ấy, sau khi bị cô ấy từ chối, anh chưa từng viết thêm lần nào nữa.”

“Ha ha, vậy chắc là em nhớ sai rồi, nhưng mà thư tỏ tình anh viết cho cô ấy ban đầu thật sự buồn nôn lắm, đến bây giờ em vẫn còn nhớ đó, ha ha”

“Nói bậy, làm gì có chuyện đấy? Căn phải không hề có chuyện này.” Trương Hải Đào có chút bối rối nói.

“Em hiểu, em hiểu.....”

“Chú hiểu cái búa ấy.” Trương Hải Đào thầm nghĩ.

“Bây giờ chú giúp anh nghe ngóng tình huống của Hồ Tiểu Anh một chút, đợi lát nữa anh lại gọi cho chú.” Trương Hải Đào nói xong trực tiếp ngắt điện thoại.

Sau đó cẩn thận từng li từng tí nói với Ngô Hương Liên đang đứng bên cạnh: “Hầu Tử rất thích nói lung tung, em cũng biết mà.”

Bởi vì Ngô Hương Liên và Hoa Quả Sơn cũng là chỗ quen biết, thời ấy cũng qua lại, chỉ là sau này mới cắt đứt liên hệ.

........

Hoa Quả Sơn không đợi đến khi Trương Hải Đào gọi cho hắn mà chủ động điện lại.

“Nghe ngóng được rồi, Hồ Tiểu Anh chuyển đến đường Hòa Bình ở Đông thành, chỉ là nhà ở đâu thì em không rõ, nhưng mà cô ấy có bày một quầy hàng trên chợ đường Hòa Bình, bán đồ ăn ở đó.” Hoa Quả Sơn nói.

“Cảm ơn, chú đúng là giúp anh được việc lớn đấy, ngày khác ra ngoài uống rượu, anh mời chú.” Trương Hải Đào vui vẻ nói, sau đó lại trực tiếp ngắt máy.

Ở bên kia điện thoại Hoa Quả Sơn nghe tiếng tút tút truyền đến từ trong máy, cả mặt có chút nghi hoặc, đều đã lớn tuổi như vậy rồi, Trương Hải Đào sẽ không nháo ra chuyện gì chứ.

Nhưng mà nghĩ theo hướng khác, nếu Trương Hải Đào thật sự nháo ra chuyện, cũng chẳng liên quan đến hắn, bọn hắn cũng chỉ là bạn, hắn chỉ giúp đỡ một tí mà thôi.

“Đi thôi.” Thấy Trương Hải Đào cúp máy, Đặng Đại Trung gấp gáp không đợi nổi mà muốn chạy ra bên ngoài.

Cái máy cổ lỗ sĩ của Trương Hải đào, âm thanh đặc biệt lớn, cuộc nói chuyện giữa hắn và Hoa Quả Sơn mọi người đều nghe rõ rành rành.

“Ông à, hay là sáng mai hẵng đi? Bây giờ đi chưa chắc người còn ở đó.” Trương Hải Đào nói.

“Sắp đến tối rồi, vẫn có thể là người đang còn ở đó mà, đi xem cũng không mất cái gì.”

Hiển nhiên là Đặng Đại Trung không muốn chờ đợi nữa.

“Vậy được, để bọn cháu đi một chuyến.” Trương Hải Đào nói.

Chợ thường có hai phiên, một cái vào sáng sớm, cái còn lại vào chiều tối.

Lúc mấy người Hà Tứ Hải chạy đến, đã là hơn bốn giờ chiều rồi.

Lượng người ở chợ dần nhiều lên, không chỉ có thế, mà một số tiểu thương bản địa cũng bắt đầu dựng lại sạp hàng.

“Chú Trương, đã nhiều năm như vậy rồi, chú còn có thể nhận ra cái cô Hồ Tiểu Anh ấy không?” Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói.

Sau đó ngó sang bên cạnh thấy một quầy bán thịt băm, liền mua cho Đào Tử và Huyên Huyên một phần.

Thứ này vừa ngửi đã thấy thơm, đương nhiên ăn vào càng ngon hơn.

“Đương nhiên nhớ.....không rõ lắm.”

Trương Hải Đào vốn dĩ muốn nói nhớ rất rõ, nhưng liếc mắt sang bên cạnh thấy Ngô Hương Liên đang nhìn hắn chằm chằm, vội vàng sửa lại.

“Chú còn không nhớ rõ, thì tìm như nào bây giờ?”

“Ngốc thế, còn không biết đường hỏi à.” Đặng Đại Trung ở bên cạnh nói.

Ô? Đúng ha, Hà Tứ Hải nhất thời không nghĩ ra.

“Chợ này lớn như vậy, làm sao mà quen biết hết được?” Hà Tứ Hải nói.

“Nếu như bày sạp ở đây lâu năm, chắc là sẽ quen biết cả thôi, để em đi hỏi xem.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Vẫn là để dì hỏi cho.” Ngô Hương Liên nói.

“Cháu nghĩ chắc không cần đâu, mọi người nhìn xem cái người ngồi bán đậu phụ ở bên kia, có phải là Hồ Tiểu Anh không?” Hà Tứ Hải chỉ vào một góc phía bên phải chợ hỏi.

“Cậu cũng không quen biết Hồ Tiểu Anh, làm sao mà.......”

Trương Hải Đào theo bản năng phản bác, nhưng cũng nhìn theo phía mà tay Hà Tứ Hải đang chỉ, sau đó liền không nói tiếp nữa.

Bởi vì người phụ nữ này, chính là người trong ký ức của Trương Hải Đào, chỉ có điều đã già đi không ít, cơ thể cũng trở nên mập mạp, nhưng dáng vẻ thanh tú hồi còn trẻ rõ ràng vẫn có thể nhìn ra được.

“Cô ấy chính là Hồ Tiểu Anh sao?” Ngô Hương Liên đánh giá đối phương, nhìn qua có vẻ nhỏ tuổi hơn cô một chút.

“Đúng vậy, chính là cô ấy.” Trương Hải Đào gật đầu khẳng định.

“Tứ Hải làm cách nào mà nhận ra được vậy?” Ngô Hương Liên có chút tò mò hỏi.

“Cháu đoán mò đấy.” Hà Tứ Hải nói.

Nhưng trên thực tế là do bên cạnh Hồ Tiểu Anh còn có một người đang đứng, không, nói đúng hơn thì là một con quỷ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment