“Đi thôi.” Đặng Đại Trung có chút gấp không chờ nổi mà đi qua bên đó.
“Ông à, ông muốn mua đậu phụ hay là đậu hũ khô?” Nhìn thấy trước quầy có người đi đến, Hồ Tiểu Anh đang bận chỉnh lý sạp hàng ngẩng đầu lên hỏi.
Mà con quỷ đứng bên canh cô thì sững sờ, sau đó lại nhìn vợ chồng Trương Hải Đào theo phía sau Đặng Đại Trung, lần lượt đi đến chỗ bọn họ, nhìn thấy người đang đón lấy ánh mắt hắn mà đi qua đây là Hà Tứ Hải.
“Tiếp dẫn giả đại nhân.” Trong chốc lát hắn hiểu ra rất nhiều chuyện, những thứ liên quan đến tiếp dẫn giả dường như đã tồn tại trong đầu hắn từ lâu, chỉ là chưa từng nghĩ đến mà thôi.
Cũng may lúc này Huyên Huyên và Đào Tử đang ở một bên chuyên tâm ăn thịt.
Nếu không hắn có thể trực tiếp bị hiện nguyên hình dưới ánh đèn trên lưng của Huyên Huyên.
Đặng Đại Trung đứng trước sạp hàng, ậm ừ một lúc lâu cũng không thể thốt thành lời, bởi ông không biết phải mở miệng như thế nào.
“Chú Đặng, để cháu.”
“Chào cô, Hồ Tiểu Anh, cô còn nhớ tôi không? Trương Hải Đào.” Trương Hải Dào tiến lên trước, tự nhiên phóng khoáng nói, dù gì cũng trôi qua nhiều năm như vậy, người đã trung niên, rất nhiều việc đều đã nhìn thông suốt rồi.
Hồ Tiểu Anh hiển nhiên vẫn còn nhớ Trương Hải Đào.
Động tác trên tay ngừng một chút, sau đó có chút bối rối nói: “Trương ...Trương Hải Đào?”
Ngay lập tức phản ứng được, cô bối rối cái gì chứ, biết bao năm rồi, còn để ý chuyện này?
“Đúng, vẫn còn nhớ rõ tôi sao? Anh em của Đặng Cường.” Trương Hải Đào nói.
Hồ Tiểu Anh sau khi nghĩ thông cực kỳ thản nhiên nói: “Đương nhiên nhớ rõ, nhiều năm không gặp, đây hẳn là chị dâu nhỉ?”
Ánh mắt cô nhìn về phía Ngô Hương Liên đang đứng bên cạnh Trương Hải Đào.
“Đúng, đây là vợ tôi.” Trương Hải Đào đáp.
“Mọi người đến đây mua đồ ăn sao?” Hồ Tiểu Anh hỏi.
Trương Hải Đào lắc lắc đầu, chỉ vào Đặng Đại Trung đang đứng bên cạnh: “Đây là cha của Đặng Cường, cô còn nhớ Đặng Cường chứ?”
Hồ Tiểu Anh nghe thấy thế, thoáng sững người, sắc mặt trở nên có chút khó coi: “Không nhớ rõ, mấy người mua đồ ăn thì mau mua đi, không mua thì đi đi, đừng cản trở tôi buôn bán.”
Cô phản ứng như vậy, ngược lại làm cho mọi người cảm thấy những suy đoán lúc trước không phải không có lý.
Dù sao thái độ của cô đối với Trương Tử Đào rất tốt, đừng nói đến một người không có quan hệ gì là Đặng Cường, ngược lại thái độ lại xấu đi.
“Cô gái, thật xin lỗi, ta cũng là đến hôm nay mới biết được.” Đặng Đại Trung ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Cảm giác nói năng đều đã có chút lộn xộn, Hồ Tiểu Anh cũng không còn là cô gái, có điều Đặng Đại Trung trong lúc nhất thời cũng không biết nên xưng hô như thế nào cho phải.
Hồ Tiểu Anh chỉ nhìn ông một cái không nói gì, ngồi xuống ghế hờn dỗi.
Thấy cô không nói chuyện, cũng không đuổi bọn họ đi, Đặng Đại Trung vui mừng trong lòng.
“Cường Tử trước khi mất, có về nhà một chuyến, ta khuyên nó đừng có lăn lộn ở bên ngoài nữa, nếu không thì sau này sẽ không lấy được vợ, nó bắt đầu cãi nhau với ta nói không cần ta quản, hơn nữa hắn đã có vợ rồi, nói ta sắp được lên chức ông nội rồi, ta lúc đó cũng bị chọc tức đến choáng váng, đánh cho nó một trận, nó chạy ra ngoài, rồi không bao giờ trở lại nữa.”
Đặng Đại Trung nói xong hai mắt đỏ bừng, nhưng cuối cùng cũng không rơi nước mắt, đã qua nhiều năm như vậy rồi, sớm đã suy nghĩ thông suốt.
Ngược lại Hồ Tiểu Anh ngồi trên ghế nước mắt lã chã rơi xuống.
“Hồ đại tỷ, sao vậy, có chuyện gì sao?” Một vị chủ quán ở trước mặt nhìn thấy, lớn tiếng hỏi.
Hồ Tiểu Anh bày sạp bán thức ăn ở chợ nhiều năm như vậy, trên cơ bản quen hết mọi người xung quanh, quan hệ cũng không tồi, bình thường có chuyện thì gọi một tiếng, đều sẽ có người giúp.
Bây giờ nhìn thấy Hồ Tiểu Anh rơi lệ, còn cho rằng mấy người Trương Hải Đào đến kiếm chuyện.
“Không....không sao.”
“Chị Tôn, làm phiền chị trông hàng giúp em một lát, em chạy về nhà một chuyến.”
“Được, có việc chị cứ nói một tiếng.” Chị Tôn bán rau ở phía đối diện nói.
“Thật sự không có việc gì.” Hồ Tiểu Anh nói xong, quay người ra khỏi sạp, sau đó liền chạy ra khỏi chợ.
Ánh mắt từ đầu đến cuối đều không chạm đến mấy người Đặng Đại Trung một lần, như thể coi bọn họ không tồn tại.
Đặng Đại Trung đứng sững ở đó, vẻ mặt không biết làm sao.
“Chú, còn ngẩn ra đó làm gì, đi thôi.” Trương Hải Đào kéo ông một tay.
Ông cụ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, mọi người vội vàng đuổi theo Hồ Tiểu Anh, quả nhiên Hồ Tiểu Anh cũng không phản đối.
“Chú Trương, mọi người đi đi, bọn cháu sẽ không đi theo.” Hà Tứ Hải lặng lẽ kéo tay Trương Hải Đào nói.
Trương Hải Đào nghe vậy nghĩ một chốc, nhiều người như vậy đi đến chỗ của Hồ Tiểu Anh cũng không tốt, lại nói vốn dĩ việc này cũng chẳng liên quan mấy đến Hà Tứ Hải, vì thế gật gật đầu.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Hà Tứ Hải chuyển ánh mắt nhìn về con quỷ đang nhìn chằm chằm hắn ở phía sau quầy hàng.
Sổ sách xuất hiện trong tay hắn.
........
Hồ Tiểu Anh sống ở một tiểu khu cách chợ không xa.
Đây là một tòa nhà nhiều tầng hơi cũ kỹ, cùng với sự phát triển lớn mạnh của Hợp Châu, tiểu khu lâu đời như vậy cũng càng ngày càng ít.
Hoàn cảnh ở đây không tốt lắm, xi măng lồi lõm gồ ghề, thùng rác ở bên cạnh bị chất đầy ắp, tràn ra cả bên ngoài.
Mùa hè trời nóng, tản xa một cỗ mùi hương gây mũi, ruồi bọ bay tứ tung.
Hồ Tiểu Anh sống tại tầng sáu 601, bởi vì là một tầng, nên còn có một cái sân nhỏ, trên sân có một cái mái che nhỏ, cũng là để phòng ngừa tầng trên vứt đồ lung tung.
Trong sân dựng một cái xe ba bánh cùng một chiếc xe điện, bên cạnh còn đặt một đống đồ lộn xộn.
Hồ Tiểu Anh mở cửa đi vào, tuy rằng không chào đón bọn họ, nhưng cửa viện mở tung, ý tứ rất rõ ràng.
Mọi người vội vàng theo vào.
Sau đi xuyên qua sân đi vào nhà, phát hiện trong nhà cũng khá sạch sẽ.
Hơn nữa mọi người vừa nhìn liền thấy bên cạnh tủ TV còn để một tấm ảnh.
Đây là ảnh chụp chung của một nam một nữ, nữ chính là Hồ Tiểu Anh lúc còn trẻ, mà nam không phải Đặng Cường thì còn có thể là ai?
Đặng Đại Trung liếc mắt một cái liền nhận ra, có hóa thành tro ông cũng nhận ra, có điều, đúng là đã hóa thành tro rồi......
“Đại muội tử....” Đặng Đại Trung có chút nghẹn ngào nói.
Nhưng vừa thốt ra miệng lại thấy không thích hợp lắm.
Lại lắp bắp sửa miệng: “Hồ gia muội tử....”
Ngô Hương Liên cùng Trương Hải Đào đứng bên cạnh đều cho rằng ông khẩn trương, đi đến nói với ông: “Vẫn là để cháu nói cho.”
Dù gì cô cũng là phụ nữ, để cô nói cũng đỡ hơn một chút.
“Hồ gia muội tử, chuyện là thế này...” Ngô Hương Liên đem ngọn nguồn câu chuyện giải thích một lượt.
Hồ Tiểu Anh cũng không nói chuyện, chỉ ngồi một chỗ lau nước mắt.
“Hồ gia muội tử, em có ủy khuất gì cứ nói ra đi, hơn nữa việc năm đó Cường Tử nói là thật sao?” Ngô Hương Liên hỏi.
Đặng Đại Trung nghe vậy thần sắc kích động, vẻ mặt chờ mong.
Hồ Tiểu Anh yên lặng gật đầu.
Ngô Hương Liên nhìn qua Đặng Đại Trung đang hết sức kích động không tự chủ được mình, sau đó hỏi tiếp: “Thế đứa nhỏ đâu rồi?”
“Nó đi làm rồi.” Hồ Tiểu Anh rút một tấm khăn giấy lau nước mắt, rốt cuộc cô cũng mở miệng nói chuyện rồi.
“Mọi người ngồi đi.” Cô nói.
“Được rồi, cảm ơn Hồ gia muội tử.” Ngô Hương Liên vội vàng ngồi xuống cạnh Hồ Tiểu Anh.
Trương Hải Đào cũng dìu Đặng Đại Trung ngồi xuống.
Đặng Đại Trung thần sắc kích động, đã sớm không đứng vững được nữa.
“Đứa nhỏ bao lớn rồi?” Ngô Hương Liên hỏi.
“22”
Lời không phải là do Hồ Tiểu Anh nói, mà là Đặng Đại Trung.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, Đặng Đại Trung nhỏ giọng nói: “Lúc Cường Tử nói là ta sắp được làm ông nội, là lúc tết âm vừa qua, ta tính thử một chút, dù là vừa mới có, cũng sẽ sinh trong năm ấy, đến nay chẳng phải là 22 tuổi sao.”
Hồ Tiểu Anh nghe vậy gật nhẹ đầu, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn nhiều.
“Hồ gia muội tử, em một mình sinh đứa nhỏ sao?” Ngô Hương Liên nhớ đến lời nói lúc trước của Hoa Quả Sơn.
Năm đó có thể là vì chưa chồng mà chửa, cô ấy mới náo loạn cùng người nhà rồi một mình chuyển ra ngoài, một mình đơn độc sinh ra đứa nhỏ, nghĩ cũng biết cuộc sống trôi qua rất khó khăn.
Hồ Tiểu Anh lại gật đầu.
Năm ấy đúng là rất cực khổ.
“Vậy cháu sao lại không.... sao lại không......” Đặng Đại Trung muốn nói, sao cô lại không đến tìm ông, dù gì cũng là cháu trai của ông, ông không thể không quản.
“Cường Tử nói với cháu quan hệ giữa anh ấy và cha không được tốt, đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh ấy, đuổi anh ấy ra ngoài rồi.....” Hồ Tiểu Anh nói.
Mấy người Trương Hải Đào: “.......”
“Cái thằng nhóc thúi này, khốn nạn, khốn nạn, chết rồi còn không để người ta sống cho yên ổn....” Đặng Đại Trung nước mắt chảy thành dòng nói.
Con trai tuy có khốn nạn, những năm này ông cũng nghĩ thông rồi, nhưng sau khi nghe được những lời này, ông lại bắt đầu đau khổ.
Trương Hải Đào ở bên cạnh lập tức an ủi ông.
Còn Ngô Hương Liên giải thích với Hồ Tiểu Anh nguyên do câu chuyện, Đặng Cường tuy rằng thường hay cãi nhau với Đặng Đại Trung, nhưng dù sao cũng là cha con, rất nhiều lời đều là thốt ra trong lúc nóng giận, mà Đặng Cường sở dĩ nói như vậy, thuần túy là vì muốn cô gái đơn thuần là cô đồng tình.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
------
Dịch: MBMH Translate