Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 106 - Chương 106: Con Trở Về Rồi.

Chương 106: Con Trở Về Rồi. Chương 106: Con Trở Về Rồi.

“Ai vậy?” Hồ Tiểu Anh lau sạch nước mắt trên mặt hỏi.

“Tiểu Anh, là anh.” Người ngoài cửa nói.

Chẳng hiểu sao Hồ Tiểu Anh cảm thấy thanh âm này rất quen tai, nhưng chính là không thể nghĩ ra được là ai.

Nhưng mà nếu đã gọi được tên của cô, chắc chắn là người quen, thế là liền đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.

“Chí Học....sao con lại....”

Nhìn thấy người trước mắt, Hồ Tiểu Anh theo bản năng gọi tên con trai mình, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên lại cảm thấy không đúng lắm.

Bởi vì con trai cô phải béo hơn chút, trắng hơn chút.

Mà người trước mặt nước da hơi đen, cũng gầy hơn một chút.

Quan trọng nhất là, tóc của người trước mặt khá dài, trong khi con cô để tóc ngắn.

Hồ Tiểu Anh vẻ mặt hoảng hốt một trận, vô số ký ức kéo về trong đầu.

“Anh là....Anh là.....” Hồ Tiểu Anh lộ ra vẻ mặt khó tin.

Cô quay phắt đầu lại, nhìn về phía bức ảnh đặt trên chiếc tủ cạnh TV.

Bởi vì vấn đề kết cấu của căn phòng, cạnh cửa còn có một cái kệ để giày, Trương Hải Đào ngồi trên sô pha không thể nhìn thấy người ngoài cửa, nhưng lại có thể nhìn thấy sắc mặt đột nhiên biến đổi của Hồ Tiểu Anh.

Ngô Hương Liên vội vàng hỏi: “Hồ gia muội tử, em sao vậy?”

Vừa nói vừa đứng dậy đi qua bên ấy, sau đó cô cũng sững người.

“Mọi người sao vậy.....” Trương Hải Đào đi theo phía sau nghi hoặc hỏi.

Sau đó hắn cũng nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa.

Cười đứng ngoài cửa mặt mang ý cười nhìn bọn họ, nhưng mà nụ cười ấy khó coi như khóc vậy.

“Cường....Cường Tử?” Trương Hải Đào run giọng hỏi.

Cường Tử gật gật đầu, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người đang lộ ra vẻ mặt khó tin, đang cẩn thận đánh giá hắn là Hà Tiểu Anh.

Cô đã không còn nhỏ xinh đáng yêu như hồi còn trẻ nữa, không trang điểm đẹp đẽ như lúc đương còn xuân xanh.

Dáng người trở nên mập mạp, ánh mắt vẩn đục, khóe mắt đã tràn đầy nếp nhăn, mái tóc cũng không còn óng ả nữa.......

“Tiểu Anh, còn có cái gì ăn không? Anh đói rồi.” Đặng Cường nói.

Đặng Đại Trung ngồi trên sô pha lần nữa nghe thấy âm thanh ấy, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, sau đó cũng theo mọi người đứng dậy.

“Là ai thế?”

Cho dù Trương Hải Đào đã gọi ra cái tên Cường Tử, Đặng Đại Trung cũng không nghĩ là con trai mình, dù sao năm đó chính mắt ông nhìn thấy hắn bị đẩy vào lò hỏa thiêu.

Nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ, sao thanh âm này lại quen thuộc đến vậy?

“Cường Tử?”

Lời này không phải là Hồ Tiểu Anh nói, mà vẫn do Trương Hải Đào thốt ra.

Bởi vì Hồ Tiểu Anh đã nói không ra lời nữa rồi, chỉ biết đứng run rẩy, tỉ mỉ đánh giá người đang đứng trước mặt.

“Hải Đào.” Cường Tử ngẩng đầu lên đáp hắn một tiếng.

Sau đó ánh mắt rơi xuống Ngô Hương Liên đang đứng trước mặt.

“Hương Liên, em vẫn là gả cho Hải Đào à.”

Cha mẹ của Ngô Hương Liên giống như Đặng Đại Trung, đều là công nhân của nhà máy cơ khí, năm đó Ngô Hương Liên hoàn toàn chính là chướng mắt Hải Đào, dù sao Trương Hải Đào cũng chỉ là một tên du côn, vừa gặp mặt liền cãi nhau, Đặng Cường đương nhiên là quen cô rồi.

Đúng lúc này, Đặng Đại Trung từ phía sau đi tới.

Sau đó ông đứng sững lại, đầu óc một mảnh trống rỗng.

“Cha, con trở về rồi.” Đặng Cường chào ông.

Âm thanh quen thuộc, cách nói chuyện quen thuộc, Đặng Đại Trung tinh thần hốt hoảng một trận.

Sau đó hỏi: “Còn biết đường trở về sao? Có phải lại hết tiền ăn cơm rồi đúng không?”

Nhưng đến khi nói xong, phản ứng lại, run rẩy hỏi: “Cường Tử? Là Cường tử sao?”

“Cha, là con.”

Đặng Đại Trung còn chưa kịp nói gì, Hồ Tiểu Anh đang đứng trước mặt Cường Tử bỗng nhiên khóc rống lên, khóc đến tê tâm liệt phế....

Bi thương tràn ngập trong lòng, cùng có biết bao ủy khuất chất chứa từng ấy năm trong nháy mắt đều bộc phát, cả người đều đứng không vững, ngồi sụp xuống đất, lại được Đặng Cường kịp đỡ lấy.

“Tiểu Anh, thật xin lỗi, nhiều năm như vậy, để em phải ấm ức rồi.”

Cường Tử giơ tay, giống như trước đây giúp cô lau nước mắt.

Nhưng lại bị cô né tránh, cô đã già rồi, có lúc soi gương, còn tự ghét bỏ chính bản thân mình.

Nhưng Cường Tử vẫn ngang ngạnh như hồi ấy, giơ tay giúp cô lau nước mắt.

Lòng bàn tay ấm áp, khiến cô cảm thấy vô cùng chân thực.

“Cường Tử?” Hồ Tiểu Anh nước mắt lăn dài hỏi, tựa như đang xác nhận đây có phải sự thật hay không.

“Là anh.” Đặng Cường gật gật đầu.

“Sao chú lại.....sao chú lại sống lại được?” Câu này là Trương Hải Đào đứng phía sau hỏi.

Hắn đang dìu Đặng Đại Trung, bởi vì kích thích quá lớn, Đặng Đại Trung có chút hoa mắt chóng mặt.

“Bởi vì tâm nguyện anh chưa thành, tiếp dẫn giả đại nhân giúp anh trở về một chuyến để thực hiện tâm nguyện.” Đặng Cường nói xong, từ sau lưng rút ra một ngọn đèn.

Đặng Đại Trung, Trương Hải Đào cùng với Ngô Hương Liên vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào ngọn đèn trên tay hắn.

Bởi vì ngọn đèn này bọn họ vô cùng quen thuộc, đây là đèn của em gái Lưu tiểu thư, hẳn là sẽ không sai.

Đặc biệt là ông cụ, mấy tiếng trước, ông còn từng hỏi Lưu tiểu thư, đứa trẻ mang theo một ngọn đèn như vậy có an toàn không, Lưu tiểu thư nói cho ông, đây chỉ là một ngọn đèn đồ chơi.

“Đây là...đây là có chuyện gì?” Trương Hải Đào hỏi.

Bọn họ cảm giác đầu óc mình có chút không đủ dùng, cứ loạn hết cả lên, nghĩ không ra là vì cái gì.

“Chúng ta vẫn nên vào nhà rồi nói.” Đặng Cường bế người đang bi thương tột độ là Hà Tiểu Anh vào trong.

Ngô Thư Hương vội vàng tiến lên giúp một tay, đồng thời không ngừng đánh giá Đặng Cường.

...........

“Con người sau khi chết sẽ có linh hồn, linh hồn sẽ tiến về âm giới, nhưng những linh hồn có tâm nguyện chưa thành sẽ phiêu bạt trên thế gian này không muốn rời khỏi.”

“Tiếp dẫn giả chính là người tiếp dẫn linh hồn, giúp bọn họ thực hiện tâm nguyện chưa thành, dẫn đường đến âm giới.”

.........

Đặng Cường ngồi cạnh Hồ Tiểu Anh trên sô pha, nắm chặt lấy tay cô, giải thích cho mọi người.

“Hóa ra, em gái của Lưu tiểu thư chính là tiếp dẫn giả sao?”

Trương Hải Đào lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tiếp dẫn giả hóa ra là một cô bé sao?

Đặng Đại Trung cùng Ngô Hương Liên cũng không ngoại lệ, cô bé lúc trước gặp thiên chân khả ái, nhưng một chút cũng không nhìn ra bộ dáng của “thần”.

Đặng Cường nghe vậy lắc đầu.

“Không phải cô bé, cô bé là người xách đèn, là người thắp đèn dẫn lối cho tiếp dẫn giả đại nhân, đèn tắt thành quỷ, chính vì vậy dưới ánh đèn của cô bé, tôi mới có thể hiện thân được.

“Hóa ra Lưu tiểu thư mới là tiếp dẫn giả? Cần phải cảm ơn cô ấy cho thật tốt.” Đặng Đại Trung lẩm bẩm.

“Không phải, tiếp dẫn giả đại nhân tên Hà Tứ Hải, chính là người thanh niên đến cùng mọi người.” Đặng Cường nói.

Đặng Đại Trung cùng Trương Hải Đào nghe vậy liếc nhìn nhau, tất cả đều lộ ra vẻ mặt khó tin.

Xã hội bây giờ, đến cả “thần” cũng sống khốn khó như vậy sao?

Hà Tứ Hải bọn họ quá đỗi quen thuộc, tâm địa không xấu, dáng dấp đẹp trai, rất thông minh, trọng tình nghĩa, biết cảm ân.

Chỉ là thích chiếm chút lợi nhỏ, nhưng vẫn có nguyên tắc của bản thân, tổng kết lại chính là một thằng nhóc không tồi.

Nhưng có một ngày, có người nói với ông, hắn là “thần”, điều này thật quá khó tiếp thu rồi.

“Có một số chuyện, chúng ta không thể lường trước được.”

Nghĩ không ra thì đừng có nghĩ nữa.

Đặng Cường chuyển ánh mắt nhìn về phía cái người từ nãy giờ không nói chuyện, chỉ một mực nhìn chằm chằm hắn là Hồ Tiểu Anh nói: “Tiểu Anh, anh đói rồi, có gì ăn không?”

“Để em nấu cho anh bát mì trứng.”

“Được, anh chính là thích ăn mỳ em nấu, bỏ nhiều giấm chút.”

Chỉ là mấy câu trò chuyện đơn giản, nói xong hai người nhìn nhau cười.

Thuở còn trẻ, mỗi lần Đặng Cường chạy đến gặp cô, thường có những cuộc trò chuyện như vậy.

Nhưng Hồ Tiểu Anh cười cười, nước mắt lại lách cách rơi xuống.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment