“Đang tốt mà, sao lại khóc rồi?” Thấy Hồ Tiểu Anh lại rơi nước mắt, Đặng Cường có chút luống cuống chân tay.
“Em không sao, em ổn mà.” Hồ Tiểu Anh cố nén khổ sở, nghẹn ngào nói.
“Em đi nấu mỳ cho anh.” Hồ Tiểu Anh đứng dậy nói.
Sau đó xoay người đi vào trong bếp, nhưng vừa đi đến cửa, đột nhiên quay đầu lại nhìn một lần nữa.
Nhìn thấy Đặng Cường ngồi trên sô pha, mỉm cười nhìn về phía cô, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới đi vào phòng bếp.
Kỳ thật mãi cho đến hiện tại, cô vẫn không thể phân biệt thật giả, cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Nhìn thấy Hồ Tiểu Anh bước vào phòng bếp, lúc này Cường Tử mới thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Đặng Đại Trung.
“Cha, con xin lỗi, nhiều năm như vậy, người vất vả rồi.”
Đặng Đại Trung nghe vậy không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
“Cha?”
Đặng Cường giơ tay định nắm lấy tay ông, nhưng được nửa đường lại rụt về, tuy rằng đã qua nhiều năm như thế rồi, hắn vẫn khó có thể biểu hiện ra tình cảm của mình đối với cha.
Hai cha con hắn thật ra rất giống nhau, đều là người miệng cứng tim mềm, gặp mặt tuy rằng thường xuyên cãi nhau, nhưng trong lòng đều luôn quan tâm đến đối phương.
“Ai...” Đặng Đại Trung thở dài.
Có nhẹ nhõm, có buông bỏ, còn có nỗi bất lực vô tận.
“Đều đã nhiều năm như thế rồi, còn nói xin lỗi cái gì chứ, chúng ta là cha con, là ta không dạy dỗ con cho tốt, là cha có lỗi với con mới đúng.” Đặng Đại Trung nói.
“Cha, con sai rồi, con xin lỗi, con xin lỗi......” Đặng Cường không nhịn nổi nữa, ôm đầu khóc rống lên.
Trương Hải Đào muốn an ủi hắn, nhưng lời nói đến bên miệng, lại giống như bị nghẹn, không biết nên nói gì.
Cái chết của Đặng Cường, thựuc ra hắn phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Ngô Hương Liên ngồi bên cạnh lén lút nắm lấy tay hắn, âm thầm an ủi.
Đương Đại Trung vốn ngồi cách hắn một đoạn lại đứng dậy đi đến và ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nhấc tay muốn đặt lên đỉnh đầu Cường Tử, cuối cùng lại hạ tay xuống vai hắn.
“Được rồi, đều lớn như vậy rồi, cũng không phải con nít nữa, khóc cái gì mà khóc?”
Đặng Cường ôm chặt lấy bàn tay ông, vùi đầu trong lòng bàn tay ấy.
“Được rồi, được rồi đừng khóc nữa.” Đặng Đại Trung rốt cuộc cũng đặt tay lên đầu hắn.
Nhẹ nhàng mà vuốt ve nói: “Trên đời này chẳng có chướng ngại nào là không thể vượt qua, đều sẽ ổn cả thôi, đều sẽ ổn cả thôi.”
Năm ấy lúc mẹ Đặng Cường chạy theo người đàn ông khác, ông chính là an ủi Đặng Cường như vậy.
Nhưng hiện tại người cũng đã không còn, sao có thể tốt lên được chứ?
Đặng Đại Trung không khỏi cũng bi thương, ông từ đầu đến giờ chưa từng khóc, nhưng cuối cùng cũng nhịn không được chảy nước mắt.
.........
“Ăn......ăn mỳ.”
Hồ Tiểu Anh bưng một tô mỳ đi đến, nhìn thấy hai cha con họ ôm nhau khóc, run giọng nói.
“Được rồi, không đau lòng nữa, không đau lòng nữa, đều đã qua nhiều năm như vậy rồi, còn có cái gì đáng để đau lòng chứ?”
Lời của Đặng Đại Trung tưởng chừng là nói cho Đặng Cường nghe, cũng tưởng chừng đang nói với chính mình.
Đặng Cường lau khô nước mắt, đứng lên nhận lấy bát mỳ trong tay Hồ Tiểu Anh.
Đặng Đại Trung cũng đứng dậy nhường chỗ cho Hồ Tiểu Anh.
“Ngồi đi, ngồi đi, nói chuyện cho tốt.” Đặng Đại Trung nói.
Đặng Cường đặt bát trên bàn trà, dùng đũa gắp một đũa lớn.
“Cẩn thận nóng.” Hồ Tiểu Anh ở bên cạnh nhẹ giọng nói.
“Anh da dày, không sợ nóng.” Đặng Cường quay đầu lại, nhìn cô cười ngốc nghếch.
“Giấm đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì để em thêm cho anh một ít.” Hồ Tiểu Anh nói.
“Đủ rồi, vừa đủ, vẫn là mùi vị đó, anh rất thích...”
Nước mắt vừa cố nén lại tí tách rơi vào trong bát, lẫn vào trong mỳ, sau đó bị hắn nuốt ngược vào trong....
“Hồ gia muội tử, mấy năm nay khiến cháu phải ấm ức rồi.” Đặng Đại Trung nhìn thoáng qua Đặng Cường tưởng chừng như đang rúc cả đầu vào trong bát, quay đầu nói với Hồ Tiểu Anh.
Hồ Tiểu Anh lắc đầu, không nói chuyện.
Ấm ức nhiều năm như vậy, sao một câu khiến cháu ấm ức rồi sao có thể biểu đạt hết được.
“Tiểu Anh.” Đặng Cường ngẩng đầu lên.
“Những năm này anh vẫn luôn ở bên cạnh em, em không biết sao?” Hắn đắc ý cười nói.
Chính là cười so với khóc còn khó coi hơn.
Những lúc Hồ Tiểu Anh gặp phải khó khăn, hắn chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn, cái gì cũng không làm được, việc này đối với hắn còn đau khổ hơn cả cái chết.
“Hóa ra anh vẫn ở đây.”
Hồ Tiểu Anh vẻ mặt vốn dĩ khổ sở cười rộ lên, cười cực kỳ vui vẻ.
“Đúng vậy, anh vẫn luôn ở đây, nhìn em vừa phải chăm sóc Chí Học, vừa phải ra ngoài bày sạp bán hàng, nhìn em một mình trốn trong phòng lén lút khóc, nhìn em một mình.......”
Hồ Tiểu Anh cầm chặt tay hắn, ngăn lại lời hắn muốn nói: “Không sao cả, đều đã qua rồi.”
.............
“Tâm nguyện của anh, là muốn nói với em một tiếng, anh không phải kẻ phụ bạc, anh không chạy trốn, thêm với đó là được ăn một bát mỳ chính tay em nấu.”
Đặng Cường đem bát mỳ ăn sạch bóng, ngay cả nước dùng cúng húp hết.
Mọi người nghe vậy tất cả đều trầm mặc.
“Mọi người sao vậy, có thể gặp lại mọi người một lần nữa, không, có thể để mọi người nhìn thấy tôi một lần nữa, không phải là nên vui vẻ sao?”
Sau khi nguyện vọng được thỏa mãn, Đặng Cường cảm giác tâm hồn mình thật thoải mái, không giống trước kia dù làm quỷ cũng cảm thấy trói buộc.
“Tâm nguyện đã thành, cậu có phải sẽ, có phải sẽ....?” Trương Hải Đào nói.
Đặng Cường mỉm cười gật đầu, “Tâm nguyện đã thành, tự nhiên sẽ phải đi đến nơi mà tôi nên đến.”
“Không thể, không thể ở lại thêm chút sao?” Hồ Tiểu Anh ở một bên nức nở nói.
“Được rồi, đừng đau buồn nữa, nếu không anh sẽ đi ngay lập tức, tiếp dẫn giả đại nhân cho anh thời gian một buổi tối, trước khi đến 12 giờ đêm, anh vẫn muốn được gặp con trai, nó lớn như vậy rồi cũng chưa từng được gặp anh, thật đúng là một đứa con tốt.” Đặng Cường vui vẻ nói.
“Tốt, tốt.” Đặng Đại Trung nghe vậy liền vui mừng.
“Phải cảm ơn Tứ Hải thật tốt.” Đặng Đại Trung lẩm bẩm.
Trương Hải Đào ngồi cạnh ông nghe vậy gật gật đầu.
...............
Buổi tối, con trai của Đặng Cường Đặng Chí Học trở về rồi, hắn nhìn thấy trong nhà nhiều người như vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Đặng Chí Học vẫn còn đang học đại học, bây giờ đang nghỉ hè, bởi vì điều kiện gia đình không tốt, vì thế phải đi làm công ở bên ngoài, giảm bớt phần nào gánh nặng cho mẹ.
Con cái nhà nghèo từ nhỏ đã biết đảm đương, Đặng Chí Học rất hiểu chuyện.
Đặng Chí Học rất giống Đặng Cường, chỉ là hơi béo hơn một chút, ngoài ra cũng chỉ có ánh mắt giống Hồ Tiểu Anh, còn lại Đặng Chí Học cùng với Đặng Cường chính là từ một khuôn đúc ra.
Đối với sự xuất hiện của Đặng Đại Trung và Đặng Cường hắn tỏ ra rất bình tĩnh, không có bao nhiêu kích động, nhưng mình thấy dáng vẻ mẹ mình vui vẻ bận trước bận sau, hắn cũng vui lây.
Hắn ngược lại đối với chuyện trên đời này có quỷ thần càng thêm hứng thú.
Bữa tối là do Ngô Hương Liên làm, Hồ Tiểu Anh phải ở cạnh Cường Tử, bởi vì đây là chút thời gian ít ỏi trong quãng đời còn lại mà cô được ở cạnh chồng.
Mọi người nói rất nhiều chuyện, nói đến một số việc thú vị trong quá khứ, cũng nói cả một số chuyện xấu hổ của Đặng Cường.
Mọi người cười rất hạnh phúc, tựa như một buổi đoàn tụ sau tháng ngày xa cách.
Nhưng thời khắc chia ly cuối cùng cũng đến.
Mọi người đều trở nên trầm mặc.
“Được rồi, đừng như vậy, nói không chừng sau này chúng ta có thể đoàn tụ dưới âm giới.” Đặng Cường cười nói.
Nhưng nụ cười ấy rất gượng gạo.
“Tiểu Anh, vất vả cho em rồi, nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ cưới em.” Đặng Cường ôm lấy Hồ Tiểu Anh.
“Cái đồ hại người nhà anh, nếu có kiếp sau, đừng để em gặp lại anh nữa.” Hồ Tiểu Anh nghẹn ngào nói.
Đặng Cường nghe vậy cười thật lớn.
Sau đó quay người nói với Đặng Chí Học đang đứng cạnh hắn: “Con trai, ôm cha một cái.”
Nói xong không chờ hắn cự tuyệt, liền ôm hắn vào lòng, vỗ nhẹ trên nhưng hắn hai cái, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Con là đứa con ngoan, chăm sóc cho mẹ con thật tốt.”
Sau đó hắn buông Đặng Chí Học ra, nhìn sang Trương Hải Đào, cái gì cũng không nói.
Sau đó ôm chặt lấy hắn, dùng sức đấm vào lưng hắn một quyền.
Trương Hải Đào hai mắt ửng đỏ, chớp chớp vài cái nói: “Một đời này của tôi, cảm thấy có lỗi nhất với cậu, cậu yên tâm, cha cậu chính là cha tôi, tôi sẽ chăm sóc ông cụ đến lúc lâm chung.”
“Cảm ơn nhé, huynh đệ.” Đặng Cường đấm vào ngực Trương Hải Đào một quyền, một quyền rất nặng.
Trương Hải Đào bị đấm cho lạc giọng, ho sặc sụa, ho đến nỗi rơi nước mắt.
Đặng Cường không để ý đến hắn, mà đem ánh mắt nhìn sang Ngô Hương Liên đứng bên cạnh, người đang một mặt lo lắng nhìn Trương Hải Đào.
“Đừng lo cho hắn, cảm ơn em nhé Hương Liên.” Đặng Cường nói.
Trương Hải Đào chăm sóc Đặng Đại Trung nhiều năm như vậy, Ngô Hương Liên chỉ âm thầm ủng hộ, chưa từng nói thêm một câu gì, chỉ nói một câu cảm ơn là còn nhẹ.
“Nói mấy cái này làm gì, anh là anh em của Hải Đào, không phải việc nên làm sao?” Ngô Hương Liên nói.
“Đúng, anh em, cảm ơn.” Đặng Cường cười phá lên.
Sau đó nhìn về phía Đặng Đại Trung đã đứng dậy từ bao giờ.
“Cha ơi.” Đặng Cường nói.
Chỉ có lúc nhỏ hắn mới gọi ông như vậy, khi lớn lên, hắn chỉ gọi là cha hoặc lão già.
“Ơi.” Đặng Đại Trung vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, nhưng lại nặng nề lên tiếng.
“Lại thêm phiền toái cho người rồi, sau khi con đi, Tiểu Anh cùng với Chí Học phải nhờ cha chăm sóc.” Đặng Cường nói.
“Việc này còn cần con nói sao, Chí Học xuất sắc hơn con nhiều, cũng tốt hơn con nhiều.” Đặng Đại Trung nói.
“Hì hì.” Đặng Cường gãi gãi sau đầu, cười cực kỳ vui vẻ.
Sau đó đột nhiên quỳ xuống, hướng về phía Đặng Đại Trung dập đầu mấy cai.
Đồng thời còn nói lớn: “Thêm phiền phức cho người rồi.”
Đặng Đại Trung nước mắt giàn giụa đỡ hắn đứng dậy.
“Nói mấy cái này làm gì? Nói mấy cái này làm gì?Con là con trai ta, con là con trai ta.....”
Đúng lúc này, trong phòng xuất hiện một luồng ánh sáng.
Đặng Cường biết đã đến lúc hắn phải đi.
“Mọi người, hẹn gặp lại.” Hắn nói xong, liền bước nhanh về phía nguồn sáng ấy.
“Cường Tử.”
Đặng Đại Trung bỗng nhiên gọi hắn lại.
Cường Tử quay đầu.
“Đi đi thôi, cha cũng chẳng sống được bao lâu nữa, sẽ xuống dưới bầu bạn với con.” Đặng Đại Trung nói.
Cường Tử sững sờ một lúc, sau đó cười lớn nói: “Lão già, đợi đến khi cha lên được chức ông cố hẵng nói.”
Nói xong liền biến mất trong chùm sáng.
Ngọn đèn lồng đặt trên bàn cũng theo đó biến mất, căn phòng không bật đèn chìm trong bóng tối.
Chỉ còn lại âm thanh nghẹn ngào nức nở.
------
Dịch: MBMH Translate