Hà Tứ Hải tỉnh lại từ trong giấc mộng, bởi vì hắn cảm nhận được một tia khác thường, nhưng lại không nói ra được.
Hắn vươn mình ngồi dậy, liếc mắt nhìn Đào Tử đang ngủ say bên người, nhẹ nhàng đắp lại tấm chăn đã bị nàng đá bay.
Sau đó xuống giường trực tiếp đi tới phòng khách.
Mở đèn, sau nhìn về phía sổ sách trên bàn trà.
Quả nhiên trên bàn trà nhiều thêm ít đồ.
Hai bộ quần áo một lớn một nhỏ được gấp lại, được đặt ở trên sổ sách.
Hà Tứ Hải đi tới, nhẹ nhàng cầm lấy, quần áo cũng không biết là làm bằng vật liệu gì, khá giống là tơ lụa, nhưng cũng không có bóng loáng như tơ lụa. Nói nó giống bông đay, nhưng lại mỏng manh hơn bông đay rất nhiều, cầm ở trên tay như là không có gì.
Hà Tứ Hải để hai bộ quần áo qua một bên, cầm lấy sổ sách trên bàn trà.
Quả nhiên sổ sách cũng xảy ra thay đổi.
Bên ngoài quyển sổ giống như notebook bình thường bỗng xuất hiện hai chữ kỳ lạ, rõ ràng không quen, nhưng trong lòng lại biết đây là hai chữ âm dương.
Trong lòng Hà Tứ Hải có chút nghi hoặc, tại sao sổ sách lại xảy ra thay đổi? Trước đó vì sao không có thay đổi?
Lẽ nào là Đặng Cường, đêm nay đã giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, hắn có chỗ gì đặc thù sao.
Hà Tứ Hải mở sổ sách ra, bên trong cũng không có gì thay đổi, vẫn là dáng vẻ trước đó.
Ánh mắt lướt đến ghi chép của Đặng Cường.
Họ tên: Đặng Cường
Sinh nhật: năm Mậu Thân, tháng Ất Mão, ngày Giáp Ngọ, giờ dần bốn khắc.
Tâm nguyện: Đã hoàn thành.
Thù lao: kỹ năng lái xe.
Ghi chép của Đặng Cường cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Hơn nữa Hà Tứ Hải đã thu nhận kỹ năng lái xe, trong đầu có rất nhiều ký ức liên quan đến lái xe
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy có chút hố chính là, cái kỹ năng lái xe này hoàn toàn chính là lái xe hoang dã, chính là biết lái xe, thế nhưng lại hoàn toàn không hiểu quy tắc giao thông.
Nhưng mà ngẫm lại Đặng Cường năm đó đại khái cũng không có bằng lái.
Làm hại Hà Tứ Hải chờ mong một hồi, còn tưởng rằng có thể trực tiếp học được lái xe.
Bây giờ nhìn lại thì hắn còn phải tự mình đọc rồi còn phải đi kiểm tra.
Nếu không phải Đặng Cường, vậy thì là nguyên nhân gì, mới khiến cho sổ sách xảy ra thay đổi?
Hà Tứ Hải nhìn qua tất cả ghi chép một lần từ đầu, vẫn không có phát hiện chỗ đặc thù nào.
Nhưng mà, qua thời gian ngắn như vậy, mình đã hoàn thành chín tâm nguyện rồi sao?
Hà Tứ Hải cảm thấy mình đúng là lao động chăm chỉ.
Chờ chút, chín?
Hà Tứ Hải đếm đếm, Thang Thắng, Hà Cầu, Lưu Nhược Huyên, Lâm Hóa Long, Đinh Tân Vinh, Triệu Đại Quân, Lý Vũ Thanh, Đặng Cường, cộng với bà nội, vừa vặn là chín người.
Chín ở trong lịch sử Đại Hạ có ý nghĩa phi phàm.
Cho dù Hà Tứ Hải chỉ là văn hóa cấp 3, cũng biết đại khái tính đặc thù của chín.
Lấy điện thoại di động ra tra một chút, quả nhiên.
Chín là con số dương lớn nhất ở trong đạo giáo.
Cái gì là số dương, chính là các số lẻ mà chúng ta thường nói tới, một, ba năm, bảy chín, chính là số dương.
Số chẵn hai, bốn, sáu, tám, mười chính là số âm.
Mà cách nói này, đến từ ‘Hà Đồ’.
Trong đó còn có rất nhiều giải thích thú vị, nhưng không tiện lắm lời.
Nhưng mà Hà Tứ Hải suy đoán, thay đổi có lẽ có liên quan đến việc hắn hoàn thành chín tâm nguyện.
Hắn thả sổ sách trong tay xuống, cầm lấy bộ quần áo rộng lớn bên cạnh rồi mặc thử một hồi.
Chờ sau khi hắn mặc quần áo vào liền lập tức rõ ràng.
Thì ra hiện tại hắn mới xem như là người tiếp dẫn thật sự, trước đó vẫn luôn là thời gian thử việc.
Mà bộ quần áo này gọi là Âm Dương Y, tương đương với đồng phục làm việc.
Hà Tứ Hải quan sát tỉ mỉ quần áo trên người một hồi, khá giống là hán phục, cổ thẳng, vạt áo trên, vạt phải trước, tay áo lớn khép kín, chỗ vạt áo còn được bảo vệ.
Quần áo rất nhẹ, mặc lên người cảm giác giống như không mặc, vô cùng nhẹ nhàng.
Hà Tứ Hải hơi suy nghĩ, cả bộ quần áo liền biến thành màu đen tuyền.
Tác dụng của bộ quần áo này có thể là vô cùng lớn.
. . .
"Tùng tùng tùng." Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Hà Tứ Hải đang thu dọn đồ vật quay sang nói với Đào Tử đang xem phim hoạt hình: "Đào Tử, đi mở cửa."
"Vâng." Đào Tử lập tức đáp lại một tiếng.
"Biết nói thế nào rồi chứ?"
"Biết rồi." Đào Tử đát đát đát chạy tới cửa.
Sau đó chống nạnh hỏi: "Là ai vậy?"
"Là bà, bà Tôn đây." Tôn Nhạc Dao ở ngoài cửa nói.
Đào Tử lúc này mới nhón mũi chân, lạch cạch một tiếng, mở cửa ra.
Đây là điều Hà Tứ Hải dạy nàng, trước khi mở cửa nhất định phải hỏi rõ là ai, sau khi biết thì mới mở cửa.
"Bà Tôn." Nhìn Tôn Nhạc Dao bưng dĩa trái cây, Đào Tử ngọt ngào gọi một tiếng.
"Thật ngoan, bà cắt đĩa trái cây." Tôn Nhạc Dao rất tự nhiên đi vào, đặt đĩa trái cây ở trên bàn.
Đào Tử víu mép bàn liếc nhìn, có táo, có quýt, có lê còn có chuối tiêu. . .
"Bà, chị đâu rồi?" Đào Tử hỏi.
"Nó đang học nhận biết chữ." Tôn Nhạc Dao sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.
Xưng hô đúng là đủ loạn, Huyên Huyên gọi Tôn Nhạc Dao là mẹ, gọi Lưu Vãn Chiếu là chị.
Mà Đào Tử lại gọi Tôn Nhạc Dao bà, gọi Lưu Vãn Chiếu là dì, nhưng lại gọi Huyên Huyên là chị.
Nhưng mà mọi người cũng không để ý, trẻ nhỏ mà, nhìn tuổi tác gọi người là được rồi, xoắn xuýt nhiều như vậy làm gì?
"Đào Tử, cảm ơn bà Tôn đi."
"Cảm ơn bà Tôn." Đào Tử lập tức ngoan ngoãn nói.
"Ngoan, đợi lát nữa đi chơi cùng Huyên Huyên." Tôn Nhạc Dao sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
Hà Tứ Hải ngừng công việc trong tay, sau đó nói với Tôn Nhạc Dao: "Dì Tôn, dì không cần mỗi lần đều đưa tới, đều là để các người tiêu pha. Nếu như Đào Tử muốn ăn thì cháu sẽ mua cho nó."
"Một chút hoa quả thì có thể đáng mấy đồng tiền, hơn nữa dì lại đây, là tìm cháu có việc." Tôn Nhạc Dao nói.
"Chuyện gì vậy?" Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút, hỏi.
"Trước không phải nói Đào Tử muốn đi nhà trẻ sao? Dì đã hỏi thăm giúp cháu rồi, nhà trẻ Dương Quang gần đây bắt đầu báo danh rồi. Cháu mang Đào Tử đi qua đó sớm một chuyến, nếu không chậm sẽ không kịp." Tôn Nhạc Dao nói.
"Nhà trẻ còn cần báo danh sao?" Hà Tứ Hải cảm thấy kinh ngạc, hỏi.
"Đương nhiên rồi, chất lượng dạy học của nhà trẻ Dương Quang rất tốt, gần đây có rất nhiều người đều đến báo danh. Thế nhưng nhà trẻ hàng năm đều có tiêu chuẩn và giới hạn chiêu sinh nhất định, cho nên nếu như chậm thì đương nhiên là không còn chỗ." Tôn Nhạc Dao nói.
"Vậy có cần thủ tục gì không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Mang theo sổ hộ khẩu, giấy khai sinh và giấy tiêm phòng, lại mang thêm thẻ căn cước của cháu là được rồi." Tôn Nhạc Dao nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, những thứ này Đào Tử đều có, lúc đến Hợp Châu, hắn đều đóng gói mang theo.
"Nhưng mà, có thể còn cần giấy tạm trú. Nhưng mà không sao cả, nếu như thật sự cần thì dì sẽ đi làm cùng cháu." Tôn Nhạc Dao lại nói.
"Cảm ơn dì, dì Tôn, làm phiền dì nhiều chuyện như vậy." Hà Tứ Hải nói với vẻ cảm kích.
"Khách sáo như thế với gì làm gì, đúng rồi, qua mấy ngày nữa hẳn chính là sinh nhật của Đào Tử, cháu có chuẩn bị gì chưa?" Tôn Nhạc Dao nhiệt tình nói.
"Chuẩn bị, cần chuẩn bị cái gì?" Hà Tứ Hải có chút mờ mịt hỏi.
"Sinh nhật Đào Tử, cháu nên mua cho nó cái bánh ngọt rồi tổ chức một bữa tiệc sinh nhật? Quên đi, cháu nói cháu thực sự là không để bụng một chút nào. Cháu đừng bận tâm nữa, việc này giao cho dì và Vãn Vãn là được rồi.
Trước đó dì cũng đã đồng ý với Đào Tử, chờ đến lúc sinh nhật nàng thì sẽ mua bánh ngọt cho nàng, nói lời không thể không giữ lời. . ."
Hà Tứ Hải căn bản không thể chen miệng vào, liền nghe Tôn Nhạc Dao nói một tràng.
Nhưng mà Hà Tứ Hải vẫn rất là cảm động.
"Cảm ơn dì Tôn."
"Không phải nói rồi sao, không cần khách sáo với dì, lại không phải người ngoài." Tôn Nhạc Dao cười nói.
Sau đó nói: "Dì đi về trước đây, buổi chiều nhớ mang Đào Tử đi báo danh."
Hà Tứ Hải gật gật đầu, "Đào Tử, cảm ơn bà Tôn và chào tạm biệt bà đi."
"Cảm ơn bà Tôn, lát nữa cháu sẽ đi tìm chị Huyên Huyên." Đào Tử nói.
"Được, mọi người ở nhà chờ con." Tôn Nhạc Dao mỉm cười khoát tay áo một cái, sau đó đi ra ngoài.
"Ba ba, con sắp sinh nhật rồi sao?" Đào Tử hưng phấn hỏi.
"Đúng vậy, con muốn quà gì hoặc là muốn ăn gì thì nói với ba." Hà Tứ Hải ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nặn nặn cái mũi nhỏ của nàng.
"Con muốn ăn mì trứng gà do bà nội làm." Đào Tử vui vẻ nói.
Hà Tứ Hải trầm mặc.
------
Dịch: MBMH Translate