"Tứ Hải, buổi chiều anh mang Đào Tử đi nhà trẻ báo danh sao? Em đi cùng với anh." Sau khi ăn cơm trưa, Lưu Vãn Chiếu chạy tới nói.
Tuy rằng Lưu Vãn Chiếu đã xác định quan hệ với Hà Tứ Hải, thế nhưng còn chưa nói rõ với vợ chồng Lưu Trung Mưu, đương nhiên là có khả năng bọn họ cũng đã rõ ràng trong lòng, cho nên việc Lưu Vãn Chiếu cứ chờ ở bên Hà Tứ Hải cũng không tốt.
"Được đó, có em sẽ thuận tiện hơn." Hà Tứ Hải không có từ chối.
Có nàng đi cùng, Hà Tứ Hải sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Hắn khi còn bé chưa từng được đi nhà trẻ, đến tuổi đi học, trực tiếp bắt đầu từ lớp một.
"Dì ơi, chị đâu rồi?" Đào Tử ngước cổ hỏi.
"Nàng đang ở nhà đây." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Chị có cùng đi nhà trẻ với cháu không vậy?" Đào Tử hỏi với vẻ mặt chờ đợi.
"Chị Huyên Huyên không đi nhà trẻ, sợ là cháu chỉ có thể đi một mình." Lưu Vãn Chiếu xoa đầu nhỏ của nàng, bất đắc dĩ nói.
Thân phận của Huyên Huyên đã sớm gạch bỏ, không có hộ khẩu không nói, hơn nữa mỗi ngày đều nhất định phải mang theo đèn lồng ở trên người mới được. Bình thường không sao cả, thế nhưng muốn đi nhà trẻ thì khẳng định là không được.
"Vì sao vậy? Cháu muốn cùng đi nhà trẻ với chị." Đào Tử có chút oan ức hỏi.
"Ba ba, chị không đi nhà trẻ, con cũng không đi, con ở nhà chơi cùng chị." Đào Tử quay đầu nói với Hà Tứ Hải.
"Chuyện này không thể được, trẻ nhỏ nhất định phải đến trường." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
Đào Tử đưa tay kéo ngón tay của hắn lại, nắm thật chặt.
"Ba ba, ba sẽ đi nhà trẻ cùng với con sao?" Đào Tử lại hỏi.
"Đương nhiên không rồi, ba ba đã là người lớn, nhà trẻ là cho bạn nhỏ, bên trong có rất nhiều bạn nhỏ cùng tuổi với con, tin tưởng con rất nhanh sẽ kết giao được bạn mới."
"Con. . . con vẫn là không muốn đi." Đào Tử nhỏ giọng nói.
Ba ba không đi cùng, nàng cảm thấy không vững vàng. Nếu như có chị Huyên Huyên đi cùng, các nàng là bạn tốt, nàng tất nhiên không cần sợ sệt rồi.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy, muốn khuyên đứa nhỏ một chút. Nhưng nàng còn chưa mở miệng, đã nghe Hà Tứ Hải hỏi: "Huyên Huyên đâu rồi, bảo nàng cùng đi nhà trẻ đi."
"Nhưng mà. . ."
Lưu Vãn Chiếu vừa muốn giải thích, liền bị Hà Tứ Hải cắt đứt.
"Em chờ một chút."
Hà Tứ Hải thả Đào Tử ra, xoay người đi vào trong phòng, sau đó lấy ra một bộ quần áo nhỏ.
"Em bảo Huyên Huyên mặc cái này vào."
"Đây là. . . ?" Lưu Vãn Chiếu hơi nghi hoặc một chút.
"Chờ sau khi mặc vào thì em sẽ biết thôi." Hà Tứ Hải nói.
"Đi thôi, ba đi cùng với con." Hà Tứ Hải nói xong, lôi kéo Đào Tử ra ngoài, Lưu Vãn Chiếu vội vàng đuổi theo.
"Ồ, các cháu không phải đến nhà trẻ báo danh sao?" Tôn Nhạc Dao nhìn thấy Hà Tứ Hải đứng trước cửa nhà bọn họ thì hơi kinh ngạc.
Lưu Vãn Chiếu vừa nãy ra cửa nói muốn đến nhà trẻ cùng Hà Tứ Hải, tại sao lại trở về rồi.
"Huyên Huyên đâu?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Đang nghe ba nó đọc truyện." Tôn Nhạc Dao nói, đồng thời đón bọn họ vào.
Quả nhiên liền thấy Lưu Trung Mưu tựa ở trên ghế sô pha, mang theo một cặp kính, nghiêm túc đọc sách tranh trong tay.
Hắn ôm Huyên Huyên trong lòng, nàng thì gối lên trước ngực hắn, chăm chú lắng nghe.
"Huyên Huyên." Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay với nàng.
"Tứ Hải đến rồi."
Lưu Trung Mưu thả sách tranh xuống, nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ mặt hơi nghi hoặc.
"Đi thay bộ quần áo này đi." Hà Tứ Hải đưa bộ quần áo trong tay cho Huyên Huyên đang chạy tới.
"Cám ơn ông chủ." Huyên Huyên cười hì hì, nói.
"Đây là. . . ?" Tôn Nhạc Dao và Lưu Trung Mưu đều rất kinh ngạc.
"Đợi lát nữa mọi người sẽ biết thôi. Vãn Vãn, em đi giúp Huyên Huyên thay quần áo đi." Hà Tứ Hải nói với Lưu Vãn Chiếu đứng ở bên cạnh.
Lưu Vãn Chiếu trừng Hà Tứ Hải một cái, bởi vì vừa nãy Hà Tứ Hải theo bản năng mà gọi nàng là Vãn Vãn, ba mẹ nàng còn ở đây.
Thế nhưng hai vợ chồng Lưu Trung Mưu cũng không biết là không nghe thấy, hay là làm bộ không nghe thấy.
Lưu Trung Mưu nói: "Mang đèn lên đi."
Vừa nãy lúc đọc sách tranh, đèn đặt ở trên bàn trà.
Thế là Lưu Vãn Chiếu mang theo đèn lồng rồi đi vào phòng cùng Huyên Huyên.
Đào Tử tránh khỏi tay của ba ba, đát đát đát chạy theo vào trong. Hà Tứ Hải cũng không quản nàng.
"Tứ Hải, đừng đứng nữa, ngồi trước đi." Lưu Trung Mưu đứng lên đến chào hỏi.
Nói thực sự, bọn họ cảm thấy thân phận của Hà Tứ Hải đối với bọn họ rất phức tạp.
Thần sứ, ân nhân, vãn bối, bạn bè, ông chủ của con gái, đương nhiên tương lai còn có có thể trở thành con rể.
Nói chung cũng là một lời khó nói hết, có thời điểm cũng không biết nên lấy thái độ như nào để đối xử với hắn.
Quần áo mùa hè rất ít, Huyên Huyên rất nhanh đã thay xong.
Huyên Huyên toàn thân áo trắng đáng yêu không gì sánh được, nếu như lại búi một búi tóc, đó chính là một tiểu tiên nữ cổ trang.
"Đây là hán phục, hay là đạo bào?" Lưu Trung Mưu có nghiên cứu về văn hóa cổ, liếc mắt đã nhìn ra kiểu dáng quần áo.
"Đều không khác là mấy." Hà Tứ Hải nói.
"Bộ này mua ở đâu vậy? Chất liệu sờ thật thoải mái, cảm giác thật là kỳ lạ." Tôn Nhạc Dao đang khom lưng sửa sang quần áo cho con gái nói.
"Cái này không thể mua được, đây là đồng phục nhân viên." Hà Tứ Hải cười nói.
"Đồng phục nhân viên?" Đám người Lưu Trung Mưu nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
Hà Tứ Hải không giải thích thêm, mà là nói với Huyên Huyên: "Em tắt đèn đi."
Huyên Huyên nghe vậy liền đưa đầu nhỏ tiến đến phía trên đèn lồng rồi nhẹ nhàng thổi một cái, ngọn đèn màu da cam lập tức tắt mất.
Đại khái bởi vì đèn vẫn sáng, Huyên Huyên mỗi ngày đều ở bên cạnh, cho nên sau khi đèn tắt, Huyên Huyên còn đứng tại chỗ, mọi người trong lúc nhất thời đều không kịp phản ứng lại.
Qua vài giây mới phản ứng lại được, đèn đã tắt, bọn họ vì sao còn có thể nhìn thấy Huyên Huyên?
"Là do bộ quần áo này sao?" Lưu Trung Mưu phản ứng lại đầu tiên, kinh ngạc hỏi.
"Đúng, đây là đồng phục làm việc của Huyên Huyên, bộ quần áo này có thể giúp nàng hoán đổi giữa người và quỷ."
Theo lời nói của Hà Tứ Hải, quần áo của Huyên Huyên đột nhiên biến thành màu đen, sau đó nàng liền giống như một bức họa phai màu, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thế nhưng rất nhanh, lại xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Trắng là dương, đen là âm, cho nên bộ quần áo này gọi là Âm Dương Y.
"Cho nên. . . cho nên có bộ quần áo này, Huyên Huyên cũng có thể đi nhà trẻ rồi?" Lưu Vãn Chiếu phản ứng lại, mặt đầy kinh hỉ.
"Oa, chị cũng đi nhà trẻ với em." Đào Tử ở bên cạnh cảm thấy rất hài lòng.
Chờ đến lúc đi nhà trẻ, nhất định bảo chị ấy dạy mình biến ma pháp mới được.
Như vậy sẽ có thể biến cho những bạn nhỏ khác xem, nhất định có thể kết giao được rất nhiều bạn tốt.
Đào Tử nghĩ đi nghĩ lại, chính mình cũng vui lên.
"Đúng, đúng, đi nhà trẻ." Tôn Nhạc Dao nghe vậy cũng là một mặt vui mừng.
Trước đó lúc hỏi thăm nhà trẻ giúp Đào Tử, nàng sao lại không muốn con gái mình có thể đi học chứ.
Không phải đi học vì kiến thức, dù sao cả nhà bọn họ đều là giáo viên, đủ để dạy Huyên Huyên rồi.
Bọn họ chỉ là muốn Huyên Huyên có thể có thêm bạn bè.
Từ khi Huyên Huyên trở về, qua thời gian dài ở chung, bọn họ từ từ phát hiện, Huyên Huyên đã không còn sáng sủa như khi còn sống, thường xuyên một mình ngồi ở trong góc ngây người, có vẻ đặc biệt cô độc.
Đại khái là bởi vì làm quỷ quá lâu, không ai nói chuyện với nàng, không ai chơi cùng với nàng. . .
Có Đào Tử thì còn khá hơn một chút, lúc không có Đào Tử thì nàng có vẻ vô cùng trầm mặc.
Bọn họ nhìn mà lòng chua xót.
"Vẫn không được, cũng không có hộ khẩu." Tuy Lưu Trung Mưu cũng rất vui vẻ, thế nhưng nghĩ lại nghĩ đến những vấn đề mới.
Tôn Nhạc Dao và Lưu Vãn Chiếu đang cao hứng nghe vậy thì trở nên trầm mặc.
Ở Đại Hạ, hộ khẩu là một vấn đề lớn, không phải cứ muốn là có thể được.
------
Dịch: MBMH Translate