"Chị ơi, trong nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ đúng không?"
Trên đường đến nhà trẻ, Huyên Huyên có vẻ còn hưng phấn hơn so với Đào Tử, dọc theo đường cứ hỏi không ngừng.
Vấn đề hộ khẩu của Huyên Huyên không phải là chuyện Hà Tứ Hải cần bận tâm, Lưu Trung Mưu nói hắn sẽ nghĩ biện pháp.
Tuy rằng hắn chỉ là một giáo sư đại học bình thường, nhưng hắn có thể xem như là nhóm sinh viên thi đại học sớm nhất sau khi Đại Hạ khôi phục. Bạn học trải rộng khắp các nơi trên thế giới, các ngành các nghề.
Cho nên hắn muốn lợi dụng quan hệ của mình, tìm bạn học nước ngoài giúp đỡ làm giấy khai sinh nước ngoài.
Có một số quốc gia nhỏ quản khống hộ tịch cũng không nghiêm ngặt, chỉ cần có tiền thì trên căn bản cũng không có vấn đề gì.
Sau đó lại nghĩ cách chuyển về trong nước, cho dù chuyển không được thì cũng không sao. Nàng cũng coi như là người có thân phận, mà không phải là không hộ khẩu.
"Các người ra ngoài à?" Bọn họ mới ra khỏi nhà, đã gặp Trương Kiến Quốc lắc lư đi dạo lại đây.
"Lão gia tử, ông còn chưa nhớ ra tâm nguyện của mình sao?" Hà Tứ Hải có chút bất đắc dĩ hỏi.
Hắn xem như đã rõ ràng, ông lão này căn bản là chưa quên, nhưng chính là không muốn nói.
Nhưng mà cũng không kỳ quái, lúc trước Huyên Huyên không cũng là như vậy.
Không phải tất cả quỷ có tâm nguyện, đều đồng ý tìm Hà Tứ Hải giúp đỡ hoàn thành, ví dụ như có tâm nguyện gì đó khó mở miệng?
Trong lòng Hà Tứ Hải cũng không có ác ý.
Quả nhiên Trương Kiến Quốc vẫn lắc lắc đầu.
"Chúng cháu muốn đi nhà trẻ." Huyên Huyên ở bên cạnh hưng phấn nói.
Tuy Lưu Vãn Chiếu và Đào Tử tuy không nhìn thấy Trương Kiến Quốc, nhưng Huyên Huyên đương nhiên có thể thấy được.
"Nhà trẻ? Đều đi nhà trẻ rồi sao? Đi nhà trẻ phải làm bé ngoan nghe lời nha." Trương Kiến Quốc cười híp mắt nói.
Hắn nói lời này với Huyên Huyên và Đào Tử, đáng tiếc Đào Tử không nhìn thấy cũng không nghe thấy, đương nhiên không có phản ứng gì.
Huyên Huyên lại cao hứng nói: "Cảm ơn ông nha."
Lưu Vãn Chiếu thấy hai người bọn họ nói chuyện đối với không khí thì lặng lẽ lôi kéo Đào Tử đi xa một chút.
"Đứa nhỏ đều đi nhà trẻ rồi, hay lắm." Trương Kiến Quốc chắp tay sau lưng, cười híp mắt rồi lại đi dạo.
"Ây. . ." Hà Tứ Hải cũng không biết nói cái gì cho phải.
Thật là một ông lão kỳ quái.
Sau đó lôi kéo Huyên Huyên tiếp tục đi về phía trước.
"Đi rồi sao?" Lưu Vãn Chiếu đi tới lặng lẽ hỏi.
Hà Tứ Hải gật gật đầu, sau đó an ủi: "Đừng sợ, ban ngày, lại nói còn có anh ở đây."
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lắc lắc đầu, "Em không phải là sợ, em là sợ xấu hổ."
(ー`′ー)
"Ha ha, được rồi, đi nhanh một chút, Huyên Huyên và Đào Tử đều chạy xa rồi." Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay của hắn lại rồi nói.
Đào Tử và Huyên Huyên phía trước không ngừng đuổi nhau, vô cùng vui vẻ.
"Chậm một chút, chờ một chút." Mắt thấy hai đứa nhóc sắp chạy ra cửa tiểu khu, Hà Tứ Hải gọi một tiếng.
"Ba ba, nhanh một chút, không nên giống như ốc sên." Đào Tử quay đầu lại, hai tay đặt ở bên mép hô.
"Ốc sên? Ha ha ~, là rùa nhỏ, chậm rì rì." Huyên Huyên ở bên cạnh nói theo.
Sau đó học dáng vẻ của Đào Tử rồi hô: "Chị gái rùa nhỏ, ông chủ rùa nhỏ, các người bò nhanh một chút."
"Chị thấy cái mông nhỏ của em là muốn bị đánh rồi."
Lưu Vãn Chiếu thả tay Hà Tứ Hải ra rồi đuổi theo, hai đứa nhóc hét lên một tiếng, quay đầu liền chạy.
"Ai ~ "
Thực sự là ba đứa "nhỏ" chưa trưởng thành.
Không thể thành thục thận trọng một chút giống như hắn sao?
"Ba ba, nhanh một chút đi, không nên chậm giống như rùa nhỏ." Đào Tử quay đầu lại, thấy dáng vẻ chậm rãi của Hà Tứ Hải thì lại lập tức cao giọng hô.
"Ba thấy con mới là rùa nhỏ, nhìn xem ba sẽ lập tức bắt được con." Hà Tứ Hải bước lớn đuổi theo.
"Oa, ông chủ bại hoại bản đuổi theo rồi, chạy nhanh lên một chút nha." Huyên Huyên cao giọng vừa kêu vừa chạy về phía trước, còn không quên kéo theo Đào Tử.
"Ha ha, đứa nhỏ này, nhưng mà. . ." Trương Kiến Quốc đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế của tiểu khu, đưa ánh mắt nhìn về phía Đào Tử.
Con gái đều lớn như vậy rồi sao? Hắn hơi nghi hoặc một chút.
. . .
Nhà trẻ Dương Quang là nhà trẻ song ngữ, chất lượng dạy học rất tốt, còn có rất nhiều giáo viên nước ngoài đến dạy học, cũng tương đối chú trọng đức trí thể mỹ, phát triển vô cùng toàn diện.
Cho nên rất nhiều phụ huynh cho dù không ở gần đây thì cũng đưa con tới.
Trên đường đến nhà trẻ, Lưu Vãn Chiếu có nói.
Nhà trẻ Dương Quang cách phụ cận tiểu khu Ngự Thủy Loan không xa.
Lúc trước, khi Ngự Thủy Loan bắt đầu mở bán, nhà trẻ Dương Quang cũng là một trong những điểm mở bán của nó.
"Nhưng mà, hiện tại không phải đang được nghỉ hè sao? Tại sao nhà trẻ còn có nhiều trẻ con như vậy?"
Còn chưa đến gần nhà trẻ, Hà Tứ Hải đã nghe thấu tiếng ríu rít của đám trẻ bên trong.
"Nghỉ hè có mở thêm mấy lớp, phụ huynh có thể lựa chọn báo danh." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Oa, đúng là có không ít trẻ nhỏ." Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn về bên trong, thấy có không ít trẻ nhỏ đang chơi đùa trong sân chơi.
"Đó là đương nhiên, rất nhiều phụ huynh không có thời gian chăm con, còn không bằng chọn thêm lớp học sở thích. Không nói đến việc có học được thứ gì hay không, ít nhất là không thiếu bạn chơi, chính bọn nhỏ cũng tình nguyện, phụ huynh cũng bớt việc."
Bảo an ở cửa nhìn thấy bọn họ mang theo hai đứa bé thì lập tức tiến lên đón.
"Là đến báo danh sao?"
"Đúng, báo danh."
"Đi lên tầng ba bên tay phải." Bảo an nói xong thì mở cửa sắt cho bọn họ.
Hai đứa nhóc Đào Tử và Huyên Huyên hiện tại lại trở nên yên tĩnh, một mặt tò mò nhìn trong các bạn nhỏ đang chơi đùa trong nhà trẻ.
Nhà nấm, cầu trượt, cầu bập bênh, khung leo trèo, bàn đu nhỏ… hoàn toàn thu hút ánh mắt của các nàng.
"Được rồi, đi báo danh trước, chờ báo danh xong, chị lại mang các em tới chơi." Lưu Vãn Chiếu dắt các nàng đi.
Hai đứa nhóc nghe vậy thì lập tức hưng phấn gật gật đầu, "Chị, chúng ta nhanh đi báo danh một chút đi."
Huyên Huyên vội vã không nhịn nổi mà kéo nàng đi lên trên lầu.
"Sốt ruột như vậy làm gì? Ngày hôm nay chủ yếu là báo danh cho Đào Tử, em thì còn cần chờ qua một đoạn thời gian."
"Rất lâu sao?" Huyên Huyên nghe vậy thì ngừng lại, cũng không còn hưng phấn như vừa nãy nữa.
“Sẽ không lâu, rất nhanh, nhất định sẽ để cho em và Đào Tử cùng nhau đi nhà trẻ." Lưu Vãn Chiếu sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.
"Vâng." Huyên Huyên ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Đi thôi." Lưu Vãn Chiếu dắt nàng rồi tiếp tục đi lên trên lầu.
"Chị ơi." Bỗng nhiên Huyên Huyên gọi nàng.
"Làm sao thế?" Lưu Vãn Chiếu nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi.
"Chị thật tốt." Huyên Huyên bỗng nhiên cười nói.
"Đứa nhỏ ngốc này." Lưu Vãn Chiếu mỉm cười nói.
"Hừ, em mới không phải là đứa nhỏ ngốc, chị mới là đại ngốc." Huyên Huyên hầm hừ nói.
Câu trước mới nói chị gái tốt, câu tiếp theo chính là chị là đại ngốc, quả nhiên vẫn còn là con nít đây.
Lưu Vãn Chiếu cười đến rất là vui vẻ.
"Chị quả nhiên là đại ngốc." Huyên Huyên lén lút nói xấu ở trong lòng.
Sau đó tránh khỏi tay của nàng, chạy lên trên lầu.
"Đào Tử, nhanh một chút nha." Nàng vừa chạy vừa hô.
Hà Tứ Hải ở bên cạnh nghe thấy tiếng Huyên Huyên chạy tới, đang chuẩn bị kéo nàng thì điện thoại di động vang lên.
"A lô, chú Trương, chú tìm cháu có chuyện gì không?"
"Tứ. . . Hà. . . , chuyện ngày hôm qua thực sự là cảm ơn cháu." Trương Hải Đào đầu bên kia điện thoại xoắn xuýt nửa ngày, cũng không xoắn xuýt ra hẳn nên xưng hô như thế nào với Hà Tứ Hải.
"Chú Trương, chú cứ gọi cháu là Tứ Hải đi, đúng rồi, chú tìm cháu có chuyện gì không?"
"Không phải chú tìm cháu, là chú Đặng nói phải đích thân cảm ơn cháu. Đúng rồi, chúng tôi hiện tại đang ở thôn Thành Trung phố Nhị Lý, cháu ở chỗ nào?" Trương Hải Đào vội vàng nói.
"Cháu đã chuyển đi rồi."
"Dọn nhà rồi? Vậy cháu hiện tại đang ở đâu, bọn chú sẽ lập tức tới."
"Không cần lại đây, nói với ông Đặng là không cần thiết." Hà Tứ Hải nói.
"Chú Đặng sao có thể nghe chú khuyên chứ? Cháu vẫn là nói cái địa chỉ đi."
Hà Tứ Hải nghe hắn kiên trì, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu không như vậy đi, chúng cháu thường đến chợ đêm Nhị Lý bày sạp, các người đến đó tìm cháu đi."
"Được." Trương Hải Đào nghe vậy thì lập tức đáp lại một tiếng.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Trương Hải Đào, Hà Tứ Hải nhìn điện thoại di động trong tay rồi suy tư, chính mình thật sự còn cần tiếp tục bày sạp sao?
Muốn thông qua bày sạp để phát tài làm giàu, trên căn bản là chuyện không thể.
Trước đây hắn muốn làm ngành nghề Internet, lúc đi học hắn vô cùng yêu thích Internet, đương nhiên người trẻ tuổi không mấy ai không thích cái này cả.
Khi đó hắn có vô số ý nghĩ, cảm thấy ở trên Internet nhất định sẽ có được thành tựu riêng.
Nhưng mà, hắn một không kỹ thuật, hai không tiền, có nhiều ý nghĩ hơn nữa thì cũng là nói suông.
Nhưng mà từ sau khi chuyển chính thức vào tối hôm qua, hắn lại có một ý nghĩ mới.
Đương nhiên là không có quan hệ gì với Internet cả.
------
Dịch: MBMH Translate