"Sao thế?" Lưu Vãn Chiếu đi tới thấy Hà Tứ Hải đứng ở trên bậc thang, cảm thấy kỳ quái liền hỏi.
"Không có gì, đi thôi." Hà Tứ Hải nói xong lại đi về phía trước.
Chờ lên tầng ba, cũng có phụ huynh đến cho hài tử báo danh.
Huyên Huyên cũng không chạy nữa, lặng lẽ lôi kéo tay của Hà Tứ Hải.
Chỗ ghi danh có ba giáo viên, một người phụ trách tiếp đón, một người phụ trách kiểm tra giấy chứng nhận, còn có một người phụ trách chụp ảnh và bàn giao công việc.
Cho nên tuy rằng có không ít người báo danh, nhưng tốc độ vô cùng nhanh.
Báo danh thực ra rất đơn giản, dù sao không phải là trường công, cần kiểm tra hộ khẩu xem có phải thuộc trong khu vực trường học hay không.
Chỉ là xem hộ khẩu một chút, kiểm tra giấy tiêm phòng một chút, kiểm tra các mũi tiêm, chụp một tấm hình thế là coi như báo danh thành công rồi.
Chờ làm xong tất cả, giáo viên cung cấp một tờ đơn, mang về điền một hồi, ngày khai giảng mang đến là được.
Phía trên liệt kê một số hạng mục công việc và chi phí.
Hà Tứ Hải xem xét một chút, một học kỳ cũng không rẻ, hơn 12.000.
Nếu là mấy ngày trước đó, muốn Hà Tứ Hải lấy ra khoản tiền này đúng thật là có chút khó khăn. Một khi nộp học phí thì trên người hắn căn bản là không còn tiền nữa.
Nhưng mà hiện tại, lấy được hai khoản tiền không chính đáng, đương nhiên là không thành vấn đề.
Huyên Huyên bởi vì không có giấy chứng nhận, đương nhiên không thể báo danh. Thế nhưng Lưu Vãn Chiếu đã hỏi một chút về quy trình dự thính của học sinh nước ngoài và các giấy chứng nhận cần thiết.
Hai đứa nhóc đại khái là lần đầu nhìn thấy nhiều bạn nhỏ cùng tuổi như vậy.
Tuy rằng đang nắm tay Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu, thế nhưng ánh mắt của các nàng đều lén lút đánh giá những bạn nhỏ khác.
Trong lúc nhất thời, các nàng còn không có dũng khí đi qua tìm những khác bạn nhỏ chơi đùa.
Nhưng mà, có mấy bạn nhỏ tính cách tương đối hướng ngoại chủ động chào hỏi với các nàng.
Nhưng mà hai đứa nhóc ngày thường thì nghịch ngợm gây chuyện, hiện tại lại vô cùng sợ, chỉ biết trốn ở sau lưng người lớn mà nhìn lén.
Chờ sau khi báo tên xong, Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu mang theo các nàng tới sân chơi.
Vừa nãy còn một bộ nóng lòng muốn thử, hiện tại đều trở nên rụt rè.
"Không sao, đều là bạn nhỏ, đi thôi." Lưu Vãn Chiếu ngồi xổm xuống ôm Đào Tử và Huyên Huyên an ủi.
"Nếu như các bạn ấy không muốn chơi cùng chúng em thì phải làm sao bây giờ?" Huyên Huyên có chút lo lắng nói.
"Làm sao biết được, hai người các em vừa thông minh vừa đáng yêu, những bạn nhỏ kia làm sao sẽ không thích chơi với các em được?"
"Thế nhưng. . . Thế nhưng. . ." Đào Tử vẫn có chút sợ hãi, rụt rè nói.
Từ nhỏ đến lớn, nàng cũng không tiếp xúc nhiều với trẻ nhỏ trong thôn, hơn nữa còn lớn hơn nàng, cho nên nàng thực ra rất không quen chơi đùa với các bạn nhỏ cùng tuổi.
Huyên Huyên có thể nói là bạn nhỏ cùng tuổi đầu tiên mà nàng tiếp xúc.
Chủ yếu lúc trước Huyên Huyên xuất hiện quá đặc thù, Đào Tử vẫn cho rằng nàng là một chị gái biết ma pháp, cho nên mới muốn chủ động đi theo chào hỏi rồi mời nàng cùng nhau chơi đùa.
"Vậy. . . em phải nói như thế nào đây?" Huyên Huyên do dự hỏi.
"Em cứ nói là, bọn mình có thể chơi cùng với các cậu hay không? Như vậy là được rồi."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, không lừa người."
"Vậy cũng tốt."
Huyên Huyên lấy hết dũng khí, lôi kéo Đào Tử chuẩn bị đi tìm một đối tượng, mời đối phương cùng chơi đùa với các nàng.
Còn chưa kịp đi qua, lúc này một cô bé bỗng nhiên chạy tới, làm cho Huyên Huyên sợ hết hồn, vội vàng ngăn Đào Tử ở phía sau.
Bé gái đại khái là gần tuổi với Đào Tử.
Mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng, bên dưới là một chiếc quần soóc nhỏ màu vàng nhạt, giày da đầu tròn màu lam, cắt một cái đầu nồi úp, một đôi mắt tròn vo, thoạt nhìn thì vô cùng nhí nhảnh.
"Các câu là mới tới sao?" Bé gái chạy đến trước mặt của Huyên Huyên, xoa eo hỏi.
"Đúng. . . Đúng nha." Huyên Huyên lắp ba lắp bắp nói.
Đôi mắt to không ngừng chuyển loạn, căn bản không dám nhìn thẳng vào đối phương.
Lưu Vãn Chiếu và Hà Tứ Hải trực tiếp che mặt, thực sự là quá xấu hổ rồi.
Đào Tử trốn ở sau lưng nàng lặng lẽ đánh giá đối phương.
"Vậy các cậu có muốn chơi đùa cùng tớ không?" Cô bé cười nói.
Giống như là một mặt trời nhỏ, nụ cười rất là ấm áp thân thiện.
"Hả. . . ?" Huyên Huyên trong lúc nhất thời còn không kịp phản ứng lại.
"Tớ nói là, các cậu có muốn chơi cùng tớ không?" Cô bé hỏi lần nữa.
Huyên Huyên và Đào Tử vội vàng gật gật đầu.
"Tớ tên là Thẩm Di Nhiên, các cậu tên là gì?" Cô bé trực tiếp đưa tay kéo Huyên Huyên đi.
"Tớ là Lưu Nhược Huyên."
Huyên Huyên liếc mắt nhìn bàn tay bị đối phương nắm chặt, ngơ ngác mà nói.
"Tớ là Đào Tử." Đào Tử nhỏ giọng nói.
"Đào Tử? Ha ha ~, có thể ăn Đào Tử không?" Cô bé há to mồm cười ha ha rồi nói.
"Tớ không thể ăn được." Đào Tử nhỏ giọng nói.
"Tớ đương nhiên biết cậu không thể ăn, Đào Tử là nhũ danh của cậu sao? Nhũ danh của tớ là Nhiên Nhiên, tên của cậu là gì. . . ?" Thẩm Di Nhiên nói dồn dập như là sét đánh.
"Tớ là Hà Đào." Đào Tử cuối cùng cũng nhớ ra tên của mình.
"Vậy chúng ta đi chơi cầu trượt chứ?" Thẩm Di Nhiên mời gọi.
Hai đứa nhóc đương nhiên là vội vàng gật gật đầu.
Nhưng vào lúc này, cô bé bỗng nhiên xoay đầu lại, nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.
"Làm sao thế?" Lưu Vãn Chiếu khom người xuống, nghi hoặc hỏi.
Cô bé đánh gái Lưu Vãn Chiếu trên dưới một hồi, sau đó vui mừng nói: "Dì à, dì rất giống mẹ cháu."
"Có đúng không?."
"Hừm, dì xinh đẹp giống y như mẹ của cháu.” Cô bé gật gật đầu, nói với vẻ chắc chắn.
"Ha ha, miệng thật ngọt." Lưu Vãn Chiếu sờ sờ đầu nhỏ của nàng, có chút buồn cười.
"Dì à. . ." Cô bé bỗng nhiên có chút thấp thỏm, nói.
"Làm sao thế?"
"Cháu có thể ôm dì một cái không?" Nàng ngước cổ, hỏi với vẻ mặt đầy chờ mong.
"Đương nhiên."
Tuy rằng trong lòng Lưu Vãn Chiếu có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là ngồi xổm người xuống, mở cánh tay ra.
Cô bé vui vẻ ôm lấy Lưu Vãn Chiếu.
"Mẹ." Nàng ở nhỏ giọng nói ở bên tai Lưu Vãn Chiếu.
Âm thanh nhỏ đến mức Lưu Vãn Chiếu gần như không nghe rõ.
Thế nhưng không chờ nàng hỏi, cô bé đã buông nàng ra.
Sau đó nàng nói với vẻ mặt chán nản: "Cảm tạ người. . . dì."
"Cháu. . ."
Lưu Vãn Chiếu vừa nghĩ hỏi dò, nàng đã xoay người chạy đi như một cơn gió.
"Chúng ta đi chơi đi?" Nàng nói với Đào Tử và Huyên Huyên.
Cười vô cùng sáng sủa, giống như là mặt trời nhỏ.
Lưu Vãn Chiếu hơi nghi hoặc một chút, đứng dậy.
Tính cách của cô bé sáng sủa, ở nhà trẻ rất được hoan nghênh, có rất nhiều bạn tốt.
Do nàng mang theo cho nên Đào Tử và Huyên Huyên rất nhanh đã quen thuộc với những bạn nhỏ khác, hòa làm một thể.
Thế giới của trẻ con chính là đơn giản như vậy.
Cùng nhau chơi đùa cầu trượt.
Một lát sau thì chơi cầu bập bênh.
Một hồi lại chơi trốn tìm ở bên trong nhà nấm.
. . .
Trong nhà trẻ, tất cả đều là tiếng cười vui vẻ của bọn nhỏ.
Chơi đến khi cô bé Thẩm Di Nhiên phải đi học, hai đứa nhóc mới lưu luyến không rời mà trở về.
Thẩm Di Nhiên còn đặc biệt chạy tới chào hỏi Lưu Vãn Chiếu.
"Dì à, cháu phải đi học rồi, hẹn gặp lại." Nàng nói.
Sau đó xoay người chạy về phía phòng học.
Thế nhưng Lưu Vãn Chiếu phát hiện, nàng vẫn quay đầu lại nhìn xung quanh, trong mắt đều là lưu luyến.
Vừa nãy cũng vậy, lúc đang chơi đùa, nàng phát hiện cô bé này vẫn luôn nhìn nàng, còn tưởng rằng nàng không phát hiện.
Lẽ nào mình thật sự trông rất giống mẹ của nàng?
------
Dịch: MBMH Translate