Trở về từ nhà trẻ, Hà Tứ Hải chuẩn bị đi mở hàng, từ khi đi tỉnh Vân Nam về vẫn luôn không đi, cũng không thể miệng ăn núi lở được.
Huống hồ đi tỉnh Vân Nam đã tiêu một số tiền lớn, sắp tới lại là một con số lớn, phải nghĩ biện pháp kiếm trở về mới được.
Lưu Vãn Chiếu đương nhiên là cũng đi cùng, nàng thuần túy là tham gia trò vui.
Trước đây nàng là bởi vì trong lòng có nút thắt, hiện tại đã mở ra rồi, có đi hay không cũng không quan trong.
Nhưng mà Hà Tứ Hải đi, nàng đương nhiên cũng muốn đi rồi.
Tôn Nhạc Dao vốn là muốn cho Đào Tử và Huyên Huyên ở nhà.
Thế nhưng hai đứa nhóc sao có thể đợi được, chợ đêm chơi vui hơn so với ở trong nhà nhiều, cho nên cuối cùng cũng đi theo.
Tôn Nhạc Dao rất không yên lòng, nhiều lần căn dặn phải trông kỹ hai đứa bé.
Mãi đến tận khi Lưu Vãn Chiếu bảo đảm đi bảo đảm lại, nàng mới bất đắc dĩ quay về.
"Ồ, Tứ Hải, đã nhiều ngày không thấy cháu rồi." Dì Tề nhìn thấy Hà Tứ Hải thì lập tức trở nên vui mừng.
Thế nhưng ngoài miệng nàng nhìn như là nói với Hà Tứ Hải, thế nhưng ánh mắt lại nghiêng đến trên người Lưu Vãn Chiếu phía sau Hà Tứ Hải.
Bởi vì Hà Tứ Hải mang theo hai phần đồ, mà Lưu Vãn Chiếu lại dắt hai đứa bé.
Hiện tại còn rất tự nhiên mà giúp Hà Tứ Hải trải quầy hàng.
Muốn nói hai người bọn họ không có quan hệ gì, dì Tề biểu thị chuyện này còn khó tin hơn so với việc trên đầu bạn già của nàng mọc tóc.
"Dì Tề, gần đây chuyện làm ăn như thế nào rồi?" Hà Tứ Hải khách sáo chào hỏi với nàng.
"Có thể như thế nào, chỉ như vậy thôi, ngay cả người nói chuyện đều không có, tẻ nhạt chết rồi."
"Ha ha, dì Tề, đêm nay nhìn cháu, cháu sẽ bớt thời gian bán giúp dì một chút, đảm bảo giàu to." Hà Tứ Hải vui cười hớn hở.
"Phát cái gì tài rồi, dù cháu có bán hết đống đồ trên quầy hàng của dì thì dì cũng không tài được."
Dì Tề nói xong, liếc mắt nhìn hai đứa nhóc đang ngồi xổm ở chỗ bán đồ chơi bên cạnh quầy hàng của nàng.
Sau đó lặng lẽ nói với Hà Tứ Hải: "Tứ Hải, cháu và cô Lưu, khà khà. . ."
Hà Tứ Hải không phủ nhận, gật đầu cười.
Tuy rằng dì Tề đã sớm đoán được, thế nhưng nghe Hà Tứ Hải chính mồm thừa nhận, vẫn để cho nàng cảm thấy Hà Tứ Hải thực sự là có năng lực.
Dung mạo cô Lưu xinh đẹp, khí chất lại tốt, hơn nữa là còn giáo viên trung học số 32, bằng cấp nhất định cũng không thấp, cộng với cách ăn mặc nói chuyện bình thường, liền biết xuất thân gia đình không bình thường.
Người phụ nữ như vậy lại bị Hà Tứ Hải theo đuổi tới tay một cách nhanh chóng.
Thấy rõ "Thủ đoạn" của Hà Tứ Hải lợi hại.
Vừa nghĩ tới hai đứa con trai nhà mình liền cảm thấy "Sốt ruột" .
Hai tiểu tử này hiện tại cũng không biết làm sao rồi, nói một câu với con gái đều có thể đỏ mặt nửa ngày.
"Ông chủ, ông xem dáng vẻ bức họa này khơi lãng, phong cách mạnh mẽ, lấy lối viết thảo trong Kiên Trường Thiết Pháp đưa vào trong họa, nhiều mà không loạn, ít mà không đơn sơ, thoát tận lúc tập, tú kình tuyệt luân. . ." Hà Tứ Hải nghiễm nhiên trở thành một đại sư thư họa, nói cho vị khách trước quầy hàng phải liên tục gật đầu.
Lưu Vãn Chiếu có lúc cũng hoài nghi, Hà Tứ Hải có phải là có ma lực "Thuyết phục" hay không, rõ ràng là lời nói bình thường nhưng nói ra từ trong miệng hắn lại vô cùng có sức cảm hóa, có năng lực làm cho người ta tin phục, để người ta cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Quả nhiên, vị khách trước quầy hàng dừng chân một hồi, cuối cùng bỏ ra bốn trăm tệ vui đi một bức họa với vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Bức họa kia chính là bức họa ngày đó ở trạm phế phẩm, Hà Tứ Hải nói có thể bán được năm trăm tệ.
"Ai ~ "
Bỏ bốn trăm tệ vào trong túi tiền, Hà Tứ Hải thở dài thật sâu.
"Làm sao vậy, cảm thấy áy náy sao? Thực ra không cần thiết phải như vậy, một người muốn đánh một người muốn bị đánh." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh an ủi.
Quả nhiên tam quan của phụ nữ đi theo ngũ quan, không, là đi theo cảm tình. Trước đây, nàng cảm thấy miệng Hà Tứ Hải chạy đầy xe lửa, tất cả đều là lừa người, hiện tại lại cảm thấy một người muốn đánh một người muốn bị đánh.
"Áy náy, anh có cái gì mà áy náy? Anh chính là cảm thấy rõ ràng có thể bán năm trăm, lại chỉ bán được bốn trăm, không đạt đến mong muống trong lòng của anh mà thôi." Hà Tứ Hải nói.
Lưu Vãn Chiếu không còn gì để nói rồi, cúi đầu dệt len sợi của mình.
Mà hai nhóc Đào Tử và Huyên Huyên cũng không còn tiếp tục cô độc một mình nữa rồi.
Cùng nhau chơi đùa gà béo, cùng nhau chơi đùa ếch da xanh, cùng nhau chơi đùa đồ chơi trên chỗ bán hàng của bà Tề. . .
Bà Tề đồng ý cho các nàng tùy tiện chơi, chỉ cần không làm hỏng là được.
Làm hỏng thì phải bảo ba mẹ của các nàng mua.
Tuy rằng Lưu Vãn Chiếu rất muốn giải thích mình không phải là mẹ của Đào Tử và Huyên Huyên.
Thế nhưng ngẫm lại cũng không mở miệng nữa.
Lưu Vãn Chiếu nghĩ không quan tâm Hà Tứ Hải, nhưng là một lát sau, lại không nhịn được rồi.
Lặng lẽ hỏi Hà Tứ Hải đang đọc sách: "Anh đang đọc cái gì vậy?"
Hà Tứ Hải giơ sách lên, để cho nàng xem bìa ngoài của sách.
Phía trên có ba chữ 《Học thành công》.
"Đọc sách này có tác dụng gì không?" Lưu Vãn Chiếu nói.
Nếu như đọc sách thành công liền có thể thành công, thì trên thế giới này đã không có người thất bại rồi. Nàng vẫn cảm thấy những sách này hoàn toàn chính là văn tẩy não, kẻ ngốc mới tin.
"Đương nhiên là hữu dụng." Hà Tứ Hải nghe vậy liền nói.
"Ây. . ."
Trong lòng Lưu Vãn Chiếu âm thầm cảm thấy vui mừng vì đã không nói câu cảm thấy kẻ ngu si mới sẽ tin ra.
"Vậy anh học được cái gì rồi?" Lưu Vãn Chiếu có chút ngạc nhiên, hỏi.
"Học được rất nhiều, nói rất có đạo lý."
Nghe Hà Tứ Hải nói như vậy, Lưu Vãn Chiếu lại càng tò mò rồi. Quyển sách này dĩ nhiên lại có thể lừa dối được người như Hà Tứ Hải, vậy nhất định là đại sư rồi, về phần có phải là đại sư thành công hay không thì không biết, nhưng ít nhất cũng là đại sư lừa dối.
"Nói ví như một người thành công hẳn là một người có chủ nghĩa vị tha, không nên nghĩ làm sao đi kiếm tiền, mà nên nghĩ làm sao đi trợ giúp người khác.
Sau đó loại bỏ khó khăn, hướng về mục tiêu, cuối cùng đi đến thành công. Đây mới là tư tưởng mà nhân sĩ thành công nên cảm, tiền tài chỉ là vật phụ thuộc của sự nghiệp."
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì sững sờ, cảm thấy tất cả đều là văn canh gà trống rỗng, đạo lý này ai cũng hiểu, còn phải nói sao?
Thấy Lưu Vãn Chiếu không hiểu, Hà Tứ Hải cũng hứng thú. Dù sao bằng cấp Lưu Vãn Chiếu không chỉ cao hơn hắn, hơn nữa còn là giáo viên, có thể giảng giải cho nàng là chuyện rất có cảm giác thành công.
"Nói như này này, ví dụ như anh mở một quán nhỏ ở trong thôn, suy nghĩ của người bình thường là vì kiếm tiền, mà suy nghĩ của nhân sĩ thành công chính là thuận tiện cho cuộc sống của thôn dân cho nên mới mở cửa hàng. Mà tiền cửa hàng kiếm được đều là vì giải quyết nhu cầu cần thiết cho cuộc sống của thôn dân.”
"Tuy rằng hai người đều là mở cửa hàng, thế nhưng tư duy không giống nhau. Người thứ nhất muốn kiếm tiền sẽ có nguy hiểm rất lớn, bởi vì có thể trong thôn đã có cửa hàng rồi, cho nên mở tiệm chính là dư thừa, cuối cùng lỗ vốn, hoặc là có người thấy hắn mở cửa hàng rồi chen chân vào chuyện làm ăn của hắn, dẫn đến lỗ vốn.
Mà người có loại tư duy thứ hai, nếu như trong thôn có cửa hàng rồi, hắn sẽ không suy nghĩ thêm vấn đề này nữa, đương nhiên không tồn tại vấn đề lỗ vốn, cho dù có người thấy hắn mở thì cũng là mở, hắn cũng sẽ quyết đoán đóng cửa, bởi vì đã có người giúp hắn giải quyết vấn đề này.
Đương nhiên lớn hơn nữa chính là khả năng có người học hắn đóng cửa, bởi vì người có loại tư duy thứ hai xuất phát từ góc độ phục vụ thôn dân, cho nên bất luận là phục vụ hay là thương phẩm thì chắc chắn so với loại thứ nhất. . ."
Hà Tứ Hải nói vô cùng dễ hiểu, Lưu Vãn Chiếu đương nhiên nghe hiểu được, hơn nữa càng nghe càng cảm thấy có đạo lý.
"Anh đọc xong sách này chưa? Xem xong cho em mượn nhìn một chút." Lưu Vãn Chiếu bởi vì lời nói của Hà Tứ Hải mà cảm thấy hứng thú đối với quyển sách này.
"Cho em." Hà Tứ Hải trực tiếp đưa tới.
"Anh đọc xong rồi sao?" Lưu Vãn Chiếu tiếp nhận rồi hỏi.
Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, "Bởi vì phía sau không cần xem nữa, anh đã học được rồi, nhưng mà khá là đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc em không phải là khách hàng, nếu không anh đã có thể bán quyển sách này cho em rồi."
Lưu Vãn Chiếu: ". . ."
"Sai rồi, sai rồi, nghĩ như vậy là không đúng, không phải là bán cho em, mà là giúp em hiểu rõ con đường thành công, hiểu rõ phương thức tư duy của thành công, lúc này mới đúng." Hà Tứ Hải tự mình nghĩ lại rồi nói.
Σ(°△°---)︴
Lưu Vãn Chiếu đột nhiên cảm giác thấy Hà Tứ Hải lại "Thăng cấp" rồi, ngay cả mình cũng đều bắt đầu bị lừa rồi.
"Anh đã nói với em, sau này anh bày sạp không thể chỉ là vì mục đích kiếm tiền nữa, mà là vì để cho mọi người hiểu rõ văn hóa, truy tìm nguồn gốc, tìm về thời gian ngày xưa, tiền tài chỉ là vật phụ thuộc. . ." Hà Tứ Hải nói với vẻ nghiêm túc.
Lưu Vãn Chiếu: o((⊙﹏⊙))o.
Tại sao nàng bỗng nhiên có một loại ảo giác anh lừa em, thế nhưng anh là vì muốn tốt cho em.
------
Dịch: MBMH Translate