Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 113 - Chương 113: Anh Thực Sự Là Người Tốt.

Chương 113: Anh Thực Sự Là Người Tốt. Chương 113: Anh Thực Sự Là Người Tốt.

"Chú Đặng, chú chậm một chút, Tứ Hải nói bày sạp ở chỗ này thì nhất định sẽ ở. Chúng ta thuận đường đi về phía trước, nhất định có thể nhìn thấy." Trương Hải Đào nói với Đặng Đại Trung đang vội vàng đang đi về phía trước.

Đặng Đại Trung đi quá nhanh, Trương Hải Đào hầu như phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.

Ngô Hương Liên thì càng không cần phải nói rồi, đi theo xa xa phía sau.

"Cháu nhìn mình kìa, làm một ông chủ liền ghê gớm rồi, nuôi ra một thân thịt, hiện tại đều đi không lại lão già này." Đặng Đại Trung tạm dừng bước chân, bất mãn nói.

"Cháu đây không phải là vì mang theo đồ hay sao?" Trương Hải Đào giơ túi nhựa trong tay lên, giải thích.

"Những thứ đó thì có gì nặng chứ, cháu đưa cho chú, để chú cầm cho." Đặng Đại Trung nói xong liền muốn đưa tay qua.

Trương Hải Đào vội vàng né tránh, "Sao có thể để chú cầm được, chủ yếu là Hương Liên theo không kịp, chúng ta chậm một chút, chờ nàng nữa."

Đặng Đại Trung biết này đây là hắn mượn cớ, nhưng cũng không chọc thủng.

Nhìn bốn phía một chút rồi nói: "Không nghĩ tới đây lại nhiều quầy hàng như vậy."

"Đúng đấy, buổi tối nhất định là rất náo nhiệt." Trương Hải Đào phụ họa theo.

"Chúng ta mua những thứ đồ này, có phải là quá rẻ rồi, có chút thất lễ." Đặng Đại Trung bỗng nhiên nói.

Bởi vì cũng không biết làm sao để cảm ơn Hà Tứ Hải, cho nên bọn họ đã nghĩ mua ít đồ để biểu đạt cảm ơn.

Nhưng mà Hà Tứ Hải không hút thuốc lá, không uống rượu, điều này làm cho bọn họ cảm thấy rất khó khăn.

Cuối cùng vẫn là Ngô Hương Liên kiến nghị, nếu không thì mua cho Đào Tử và Huyên Huyên chút quà, đồ cho trẻ nhỏ đều rất dễ mua.

Đặng Đại Trung và Trương Hải Đào nghĩ cũng thấy đúng, Hà Tứ Hải vô cùng yêu thương Đào Tử, mua cho Đào Tử còn không phải là mua cho Hà Tứ Hải hay sao?

Mặt khác, bé gái tên là Huyên Huyên, nói là em gái của Lưu tiểu thư, nhưng mà nàng là người cầm chiếc đèn kia, xem ra quan hệ với Hà Tứ Hải cũng không bình thường.

Thế nhưng nói thực sự thì tuổi của ba người bọn họ cũng đều không nhỏ nữa. Bọn họ cũng không biết căn bản nên mua cái gì cho bọn nhỏ, toàn bộ đều là nhân viên bán hàng đề cử cho.

Đồ ăn vặt, đồ chơi, văn phòng phẩm và sách tranh…đều mua không ít.

Ngoại trừ hai cái túi lớn mà Trương Hải Đào mang trong tay ra, Ngô Hương Liên theo ở phía sau cũng mang theo hai cái túi lớn tương tự.

"Không mua những cái này thì mua gì đây? Đều đến đây rồi, nghĩ nhiều hơn nữa cũng đã chậm." Trương Hải Đào nói.

Đặng Đại Trung nghĩ lại cũng thấy đúng.

"Chú Đặng, nếu không cháu gọi điện thoại cho Tứ Hải, hỏi một chút xem cậu ấy ở chỗ nào." Trương Hải Đào nói.

"Không cần, một con đường lớn như vậy, còn có thể không tìm được hay sao? Gọi điện thoại hỏi thì có vẻ chúng ta quá không thành ý rồi. Hơn nữa nhìn thấy phải gọi là Hà tiên sinh, đừng Tứ Hải, Tứ Hải, quá thất lễ rồi." Đặng Đại Trung nói nghiêm túc.

Trương Hải Đào nghe vậy thì gật gật đầu.

Hắn nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Gọi quen nên nhất thời quên đổi giọng, cháu nhất định sẽ chú ý hơn."

Lúc này Ngô Hương Liên đuổi kịp tới, cho nên bọn họ tiếp tục một đường tìm kiếm về phía trước.

. . .

"Yên tâm, tuy rằng xếp quán vỉa hè, thế nhưng mấy món đồ chơi này đều được làm từ chất liệu bảo vệ môi trường, không độc không hại, yên tâm mua về cho con nhỏ chơi đi."

"Điều mấu chốt nhất chính là giá cả rất rẻ, dù có hỏng cũng không đau lòng."

Câu nói này lập tức chạm đến lòng khách hàng.

Có thể mua đồ chơi cho trẻ nhỏ ở trên hàng rong, điều cân nhắc trước tiên nhất định là rẻ, chẳng lẽ còn là chất lượng hay sao?

"Hai cái tám tệ, ba cái mười tệ, tôi kiến nghị cô nên mua ba cái, không phải là dễ hỏng, chủ yếu là bóng đồ chơi này dễ ném. . ."

. . .

Dì Tề ở một bên, quan sát với vẻ mặt vui cười hớn hở.

Lúc Hà Tứ Hải nói bóng nhựa đồ chơi bốn tệ một cái, nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vừa nãy nàng đã nói với hắn giá cả là ba tệ một bóng, thấp nhất hai tệ cũng có thể bán.

Nhìn khách hàng thống khoái mà móc mười đồng tiền mua ba quả bóng đi.

Dì Tề hưng phấn nói: "Tứ Hải, cháu chính là trời sinh biết làm ăn, ba cái bóng không chỉ không bán rẻ mà còn kiếm lời được một tệ."

"Dì Tề, bất kỳ đồ vật gì cũng đều có học vấn, định giá hàng hóa chính là một môn học vấn. Tại sao rất nhiều thương gia rõ ràng có thể bán một trăm tệ một cái, nhưng lại định giá 99, chính là lợi dụng vấn đề tâm lý của khách hàng."

"Mấy vật phẩm nhỏ giống như vậy, nếu như bán nhiều thì khách hàng nhất định sẽ cảm thấy mua nhiều sẽ rẻ hơn, mua ít thì sẽ thấy không đáng. . ."

"Cháu nói nhiều như vậy, dì cũng không hiểu, nhưng mà nghe thì thật giống như rất có đạo lý." Dì Tề nói.

"Cháu cũng không hiểu, đều là ở mấy thứ cháu đọc được ở trên sách thành công. Dì Tề, nếu không dì lấy về xem và nghiên cứu một chút đi?"

"Nghiên cứu cái gì chứ, dì còn không biết hết mặt chữ." Dì Tề nói.

Lưu Vãn Chiếu vẫn ở bên cạnh lặng lẽ chú ý, nàng muốn nhìn một chút xem Hà Tứ Hải rốt cuộc là làm sao để bán quyển học thành công này đi.

Hiện tại thấy dì Tề nói nàng không biết hết mặt chữ, nàng lại càng thêm tò mò Hà Tứ Hải sẽ làm thế nào.

Thế nhưng rất hiển nhiên, chuyện này cũng không thể làm khó Hà Tứ Hải.

"Dì Tề, dì không biết hết mặt chữ thì hẳn là càng phải lấy về nhìn một chút rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Lời này có ý gì?" Vẻ mặt của dì Tề vô cùng nghi hoặc.

"Dì Tề, hai đứa con trai của dì ban ngày đến trường cơ bản đều gặp không tới người, buổi tối dì lại đi ra bày sạp mỗi ngày, bình thường các người rất ít giao lưu đúng chứ?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Đúng vậy." Dì Tề gật gật đầu.

"Cho nên nha, dì mua quyển sách này về, bớt thời gian để cho con trai của dì đọc cho dì nghe, như vậy không chỉ chính dì có thể học được kiến thức mới, cũng có thể giúp cho con trai của dì học được thứ mới, chẳng phải là một công đôi việc hay sao?"

"Không được, không được, hai thằng nhóc nhà dì vô cùng phản nghịch, sao có thể sai bảo bọn nó được, còn đọc sách cho dì, căn bản là không thể." Dì Tề nghe vậy thì lắc đầu liên tục.

Lưu Vãn Chiếu rất tò mò, Hà Tứ Hải kế tiếp sẽ làm gì.

"Dì đây là không hiểu rồi?"

Hà Tứ Hải bày ra dáng vẻ sao cái gì dì cũng không biết vậy.

Bản thân dì Tề cũng có chút mộng, "Dì không biết cái gì rồi?"

"Dì nói hai đứa con trai vô cùng phản nghịch, dì Tề ở nhà nhất định rất ít khi quản dạy bọn họ đúng chứ?"

Dì Tề nghe vậy thì gật gật đầu, thở dài nói: "Thực sự là đau đầu, nói nhiều rồi tức giận, nói nặng cũng tức giận, căn bản là không quan tâm."

"Cho nên, bình thường đều là dì dạy dỗ bọn họ, hiện tại dì đi xin bọn họ dạy lại, tương đương với việc để cho bọn họ dạy dỗ dì. Dì cảm thấy bọn họ sẽ không muốn, sẽ không nắm lấy cơ hội này sao?"

"Nếu là cháu, cháu nhất định sẽ nắm lấy một cơ hội phản kháng quang minh chính đại như vậy."

"Cứ như vậy, không những bọn họ có thể học được kiến thức mà dì cũng có thể học được, còn có thể xúc tiến tình cảm giữa mẹ con, một mũi tên trúng hai đích. Dì nói xem, như vậy không tốt sao?"

"Được." Dì Tề cảm thấy Hà Tứ Hải nói rất có đạo lý.

"Cầm đi." Hà Tứ Hải trực tiếp đưa sách tới tay của nàng.

"Bao nhiêu tiền, dì đưa tiền cho cháu." Dì Tề nói.

Dù sao đều là bày sạp bán, nàng cũng không tiện lấy không.

"Chỉ có mười tệ, đưa cái gì mà đưa?" Hà Tứ Hải nói từ chối.

"Vậy không được, làm ăn là làm ăn, sao có thể để cháu lỗ vốn được." Dì Tề móc ra mười lăm tệ, vẫn cứ nhét cho Hà Tứ Hải.

"Thật sự không thể lấy, nếu không như vậy đi, cháu lấy hai quả bóng nảy phát sáng rồi cho bọn nhỏ chơi, xem như là đổi với dì." Hà Tứ Hải bỗng nhiên nói.

Dì Tề nghe vậy thì lập tức gật đầu đồng ý, bóng nảy phát sáng cũng là năm tệ một cái, hai cái mười tệ, giá nhập còn rẻ hơn.

"Cảm ơn cháu nha." Dì Tề nói.

"Khách sáo với cháu làm cái gì."

"Đào Tử, Huyên Huyên, các con tự chọn một cái mà mình yêu thích đi." Hà Tứ Hải nói với hai đứa nhóc đang tha thiết mong chờ ở bên cạnh.

Bóng nảy phát sáng còn gọi là bóng nảy phát lực, ném xuống đất sẽ phát sáng, vào buổi tối vô cùng đẹp đẽ.

Bên trong còn có cá nhỏ, bươm bướm nhỏ các thứ, rất thu hút trẻ nhỏ.

Dì Tề tuy rằng đồng ý cho các nàng tùy tiện chơi đùa trên quầy hàng, nhưng điều kiện là không thể làm hỏng, nếu không sẽ bán không được.

Mà vật giống như bóng nảy nếu như đập xuống đất sẽ rất dễ dàng để lại dấu vết đã sử dụng, sau đó sẽ không dễ bán đi, cho nên cũng chỉ có thể sờ một cái rồi nhìn một chút.

"Anh giúp dì Tề bán mười đồng tiền, đảo mắt lại lừa vào trong túi của mình, như vậy không tốt lắm đâu?" Nhìn thấy Hà Tứ Hải ngồi trở lại, Lưu Vãn Chiếu nhỏ giọng nói.

Hà Tứ Hải nhìn nàng một cái, sau đó cười nói: "Nếu như dì Tề thật sự làm theo lời anh nói thì giá trị tuyệt đối đáng mười tệ."

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì gật gật đầu, nhưng trên thực tế nói tới nói lui, thật có sự có mấy người có thể làm được như vậy chứ?

Hoặc là con cái thiếu kiên nhẫn, hoặc là người lớn thiếu kiên nhẫn.

Hà Tứ Hải cười, móc 50 tệ ra từ trong túi tiền, "Đợi lát nữa em mang Đào Tử và Huyên Huyên đi mua một ít đồ ăn, cũng mua cho dì Tề một phần."

"Được."

Lưu Vãn Chiếu không có khách sáo, vui vẻ nhận lấy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment