"Tứ. . . Hà tiên sinh." Hà Tứ Hải đang đùa nghịch đồ vật trên chỗ bán hàng nghe tiếng thì ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy ba người Đặng Đại Trung thì vội vàng đứng lên, cười nói: "Ông Đặng, các người tới rồi, nhanh ngồi đi."
Hà Tứ Hải cầm mấy chiếc ghế gập nhỏ bên cạnh tới.
"Cảm ơn, không cần khách sáo như thế." Đặng Đại Trung có chút câu nệ.
Hà Tứ Hải phản ứng lại, sau đó cười nói: "Các người cứ như trước kia là được rồi, cháu cũng không phải là cái gì cả, chỉ là một người bình thường, các người không cần để ý."
"Cháu là người bình thường? Vậy chúng tôi không phải là người sao?" Đám người Đặng Đại Trung nghĩ thầm.
Thế nhưng ngoài miệng khẳng định là không thể nói ra được, Đặng Đại Trung vẫn khách sáo nói: "Bất kể như thế nào thì cũng phải cảm ơn.”
"Chúng tôi cũng không biết mua gì cả, cho nên tùy tiện mua một chút." Trương Hải Đào ở bên cạnh nói.
Sau đó đặt đồ lên trên quầy hàng.
Ngô Hương Liên cũng vội vàng thả xuống, thuận miệng hỏi: "Làm sao lại không thấy Đào Tử đâu cả?"
"Vãn. . . Vãn Chiếu mang hai đứa bé đi mua đồ ăn rồi, các người ngồi trước đi." Hà Tứ Hải lại bắt chuyện với bọn họ.
Ba người lúc này mới ngồi xuống.
"Mua nhiều đồ như vậy, thực sự là lãng phí tiền, hoàn toàn không cần thiết."
Hà Tứ Hải xem xét qua trong túi một chút, lần này hai đứa nhóc vui rồi, tất cả đều là đồ của các nàng.
"Không đáng bao nhiêu tiền, Hà tiên sinh, cảm ơn cậu." Ông Đặng nói xong liền muốn đứng dậy chắp tay với Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải vội vàng ngăn cản hắn, "Ông Đặng, nếu như ông còn như vậy thì các người liền trở về đi."
"Hà tiên. . ."
"Tứ Hải." Hà Tứ Hải đánh gãy lời hắn, nói nghiêm túc.
"Lão gia tử. . ." Trương Hải Đào ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
"Được rồi, Tứ Hải, thật sự thất lễ rồi, cảm ơn cháu đã giúp Cường Tử hoàn thành tâm nguyện, cũng giúp ông hiểu rõ tâm nguyện." Đặng Đại Trung nói với vẻ cảm kích.
"Đừng khách sáo, sao rồi, nhìn thấy cháu của ông chưa? Là nam hay là nữ?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
"Là nam, tướng mạo rất giống Cường Tử lúc còn trẻ, nhưng mà nghe lời hơn nó nhiều, tốt hơn nhiều." Nói tới Đặng Chí Học, Đặng Đại Trung liền cảm thấy hài lòng.
Vốn tưởng rằng con trai chết rồi, hắn sẽ cô độc đến cuối đời, không nghĩ tới đột nhiên nhảy ra một đứa cháu trai, hắn làm sao có thể không cao hứng đây.
"Tiểu Anh dạy dỗ nó cực kỳ tốt, những năm này thực sự là vất vả cho nàng rồi. Ông vốn muốn để tiểu Anh và Chí Học lại đây tự mình nói cảm ơn với cháu, nhưng mà sợ đường đột, cho nên không để bọn họ lại đây." Đặng Đại Trung nói.
"Không cần phải đến, thực ra ngày hôm nay các người cũng không cần thiết phải lại đây." Hà Tứ Hải khoát tay một cái rồi nói.
Thấy Hà Tứ Hải nói chuyện với bọn họ vẫn giống như bình thường, đám người Đặng Đại Trung vốn dĩ còn có chút thấp thỏm cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Đúng rồi, ông Đặng, sau này còn tiếp tục thu phế phẩm không?" Hà Tứ Hải cười hỏi.
"Không được, thân thể không xong rồi, cũng làm không nổi nữa. Ông chuẩn bị đi trông sạp giúp tiểu Anh, giúp đỡ một chút, cũng không thể cứ để cho một mình nàng bôn ba được." Lão gia tử lắc đầu, vui vẻ nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì cười ha ha rồi nói với Trương Hải Đào: "Chú Trương, chúi nhìn lão gia tử không đi thu phế phẩm nữa, nói được làm được, cháu không thể chia số tiền bán vàng kia cho chú rồi."
"Đương nhiên, sau này cháu tới chỗ của chú, thích cái gì liền tùy tiện cầm." Trương Hải Đào vội vàng nói.
"Vậy thì cảm ơn chú Trương." Hà Tứ Hải cười nói.
Nhưng sợ là không có sau đó rồi, bởi vì hắn quyết định sau này sẽ không bày sạp nữa, đương nhiên cũng sẽ không đến trạm phế phẩm của hắn nhập hàng nữa.
Bán gạch vàng được hơn 200.000, cộng với hoàn thành tâm nguyện của Đinh Tân Vinh được 200.000, hơn nữa bản thân hắn cũng tích trữ một ít, cho dù tiêu hết một chút thì cũng có hơn 400.000. Cho nên, hắn chuẩn bị cầm số tiền này để mở một cái tiệm.
Hà Tứ Hải lại tùy ý nói chuyện với bọn hắn, sau đó phát hiện, thì ra hắn chính là người nghèo nhất.
Trương Hải Đào thì không cần phải nói rồi, nhà, cửa hàng vài căn, trạm phế phẩm còn kiếm được nhiều tiền.
Nhưng ngay cả Đặng Đại Trung đều có hai căn phòng.
Đặng Đại Trung là một công nhân của xưởng máy móc, trước đó có được phân cho một căn nhà.
Sau khi xưởng máy móc đóng cửa, những gì có thể bán đều bán, cuối cùng ngay cả đất đều bán.
Cho nên, chỗ của Đặng Đại Trung có nhiều phương diện gần với phá dỡ cải tạo.
Thế là Đặng Đại Trung muốn dọn ra ngoài và thuê phòng ở, Trương Hải Đào liền kiến nghị hắn mua thêm một căn, hiện tại chính mình ở, sau khi phá dỡ phòng liền có thể cho thuê, dùng để dưỡng lão.
Hơn nữa giá phòng lại tăng lên rất nhiều, mua cũng không lỗ gì, ít nhất còn có lời hơn so với đặt ở ngân hàng.
Thế là Đặng Đại Trung lại mua một căn nhà.
Nhưng sau đó thu phế phẩm không tiện, liền lại dọn ra ngoài thuê một nhà dân và cho thuê căn nhà mà mình mới mua.
Nói cách khác, tuy Đặng Đại Trung chỉ là một người thu phế phẩm, nhưng trên thực tế hắn có tích trữ, có tiền dưỡng già, là một ông lão có tiền sở hữu hai căn nhà.
"Phòng mới sau này se cho Chí Học kết hôn." Đặng Đại Trung vui cười hớn hở nói.
"Chờ sau khi phá dỡ phòng thì sẽ để cho tiểu Anh dưỡng lão."
"Vậy ông sẽ ở chỗ nào?"
"Ông già rồi, nào có sống được mấy năm nữa."
Đặng Đại Trung ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy ước mơ và hy vọng.
Không còn là một mảnh vẩn đục như trong quá khứ, chỉ đơn thuần là vì sống mà thôi.
"Lão gia tử, ông cũng đừng nói lời không vui như vậy, Cường Tử đã nói là sẽ để ông làm ông cố, cho nên ông còn phải nhìn Chí Học kết hôn, sinh con đây." Trương Hải Đào lên tiếng.
"Có thể sống đến lúc đó đương nhiên là tốt." Đặng Đại Trung vui vẻ nói.
Thực ra hắn cũng không quá để ý, bởi vì hắn hiện tại đã rất thỏa mãn, rất hạnh phúc rồi.
Đã rất nhiều năm không có cái cảm giác này rồi.
. . .
"Hai người các em ăn ít đồ ăn vặt một chút." Lưu Vãn Chiếu vừa lái xe vừa liếc nhìn từ kính chiếu, thấy hai đứa nhóc đang lật tung túi quà thì lập tức cảnh cáo.
Đặng Đại Trung mua vô cùng nhiều đồ ăn vặt, đủ loại kiểu dáng, khiến cho hai đứa nhóc vô cùng vui vẻ, một buổi tối đã bóc ra rất nhiều gói.
"Ăn một gói nữa." Huyên Huyên nói.
Đào Tử vội vàng phụ họa gật gật đầu.
"Sắp về đến nhà rồi, phải rửa ráy và đi ngủ, ăn ít một chút, nếu không sẽ biến thành nhóc mập." Hà Tứ Hải ngồi ở vị trí kế bên tài xế quay đầu lại cười nói.
"Vậy thì không là được rồi." Đào Tử lập tức nói.
Như vậy sẽ không phải biến thành nhóc mập nữa.
"Đều mấy giờ rồi, còn chưa ngủ, trên đường đều không còn người nào nữa rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Chú còn đang làm việc đây." Đào Tử chỉ chỉ vào một shipper lái xe điện đi lướt qua ngoài cửa xe.
Bởi vì vừa lúc là đèn đỏ, xe điện của shipper giao thức ăn ngoài dừng ngay ở bên cạnh bọn họ.
Hà Tứ Hải liếc nhìn theo ngón tay của nàng, sau đó sửng sốt một chút.
Bởi vì phía sau xe của anh chàng shipper kia còn có một người phụ nữ.
Một người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải nhìn nàng thì lập tức lộ ra vẻ vui mừng, sau đó vẫy vẫy tay về phía hắn.
Huyên Huyên cũng nhìn thấy, còn vẫy vẫy tay nhỏ với nàng.
Đúng lúc này đèn xanh sáng, anh chàng giao thức ăn ngoài vặn tay ga một cái, xông về phía trước.
Cô gái kia cũng không có xuống, mà là đi theo anh chàng giao thức ăn ngoài.
Nhưng mà nếu như nàng đã nhìn thấy Hà Tứ Hải, nếu như có tâm nguyện chưa xong thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa.
Chờ đến lúc trở lại Ngự Thủy Loan, xe trực tiếp lái vào hầm để xe dưới nhà.
Nhìn thấy bọn họ bình an trở về, Trương Kiến Quốc đứng ở trong bóng tối lúc này mới lắc lư rời đi.
------
Dịch: MBMH Translate