"1602, thức ăn ngoài của ngài." Tiền Tư Viễn gõ gõ cửa.
Sắp đến 12 giờ khuya rồi thế nhưng bên trong 1602 vẫn vô cùng huyên náo.
Đúng lúc này cửa bị mở ra, một người phụ nữ trang điểm đậm ra mở cửa, cũng không thèm nhìn hắn, đưa tay nhận lấy thức ăn ngoài từ trong tay hắn.
"Có thời gian, làm phiền ngài. . ." Lời của Tiền Tư Viễn còn chưa nói hết, cửa đã đóng sầm lại một tiếng rồi.
Tiền Tư Viễn cũng không để ý, vội vàng đi về phía cửa thang máy, cầm điện thoại di động rồi liếc mắt nhìn.
Đã mười một giờ rưỡi, hắn chuẩn bị tan làm về nhà. Tú Tú còn đang ở nhà chờ hắn, muộn như vậy còn không trở về, nàng nhất định sẽ sốt ruột? Hơn nữa ngày mai hắn còn phải đi làm, không thể trở về quá muộn.
Buổi tối Hợp Châu đã trở nên mát mẻ hơn, gió nhẹ trước mặt, hắn còn cảm thấy có chút ý lạnh.
Hắn dừng việc nhận đơn, tâm trạng trầm tĩnh lại, cả người cảm giác mệt mỏi không gì sánh được, ngáp một cái, lại lên dây cót tinh thần lái xe vội vàng trở lại.
Đến dưới khu trọ, hướng mắt nhìn lên trên, cả tòa nhà đã là một mảnh tăm tối, chỉ có vẻn vẹn mấy nhà là còn đèn sáng.
Như đi về cửa Thiên đường, lơ lửng giữa không trung, nhưng lại không có bậc thang để đi đến.
Trong đó, có một nhà còn sáng đèn, đó chính là nhà hắn. Hắn buổi tối ra ngoài xưa nay đều không tắt đèn, bởi vì Tú Tú sợ tối, nếu như nàng tỉnh lại thấy một mảnh đen kịt thì sẽ sợ.
Tiền Tư Viễn dừng xe điện lại, xoa xoa gò má uể oải, lấy ra một phần thức ăn ngoài cuối cùng từ trong thùng đựng thức ăn ngoài, là phần của chắn, sau đó chậm rãi sải bước về phía căn phòng còn sáng đèn.
Tiền Tư Viễn đi thẳng lên tầng 18, mặt tươi cười lớn tiếng nói: "Anh đã về rồi."
Nhưng mà cũng không có người đáp lại hắn.
Tiền Tư Viễn cũng không để ý, đổi giầy rồi đi vào.
Nhà rất nhỏ, chỉ có 46 mét vuông, liếc mắt đã có thể thấy hết, bên phải là phòng vệ sinh và bồn rửa mặt, bên trái là một cái kệ bếp rất nhỏ.
Đi vào trong vài bước chính là phòng khách, phòng ngủ và sân thượng, đây là một gian phòng trọ rất đơn giản.
"Tú Tú, anh đã trở về."
Tiền Tư Viễn nhẹ nhàng chào hỏi với Ngô Tú Tú đang "Ngủ say" ở trên giường.
Ngô Tú Tú vẫn "Ngủ say", cũng không có tỉnh lại.
"Sao thế, mơ thấy cái gì thú vị sao?" Tiền Tư Viễn cười hỏi.
Sau đó nhẹ nhàng khịt khịt mũi, hắn thuần thục cúi người xuống, bắt đầu giúp Ngô Tú Tú "Ngủ say" xử lý vật bài tiết.
"Tú Tú, chủ nhật này anh dẫn em đi vườn cây một chút, luôn ở nhà nhất định là sẽ rất tẻ nhạt, tuần này anh không tăng ca. . ."
Tiền Tư Viễn nói thao thao bất tuyệt, động tác trong tay lại rất thành thục, rất nhanh đã xử lý sạch sẽ giúp Ngô Tú Tú.
Sau đó hắn đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, bận rộn một hồi đã sắp một giờ sáng.
Hắn lúc này mới nằm lên trên giường nghỉ ngơi.
Hắn tràn đầy mệt mỏi nghiêng người liếc mắt nhìn người vợ đang "Ngủ say" bên cạnh, nhẹ nhàng nói một tiếng chúc ngủ ngon, sau đó nhắm hai mắt lại.
"Hy vọng có thể gặp được em ở trong mơ." Hắn nhắm mắt lại rồi nói, sau đó rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp, bởi vì hắn thật sự rất mệt.
. . .
Ngô Tú Tú ngồi ở đầu giường, nhìn gương mặt tiều tụy đang ngủ say của Tiền Tư Viễn, giọt nước mắt lăn xuống dưới, rơi ở trên ga giường, trên đất, sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nàng đưa tay chạm lên gò má của Tiền Tư Viễn nhưng lại xuyên thủng qua.
Nàng đứng lên, nằm ở trên người Ngô Tú Tú đang nằm trên giường, nhưng rất nhanh lại bò lên.
Nàng mỗi ngày hầu như đều lặp lại động tác như thế vô số lần, nhưng mà nàng lại không thể tiến vào thân thể của mình.
Ngô Tú Tú đứng lên liếc mắt nhìn Tiền Tư Viễn đang ngủ say, xoay người đi ra bên ngoài.
Trên bầu trời xa xăm có một vệt ánh sáng màu tím lam, dường như thắp đèn trong đêm tối, chỉ dẫn phương hướng cho nàng. Nàng biết nơi đó có người có thể trợ giúp nàng.
. . .
Hà Tứ Hải rón rén đi vào trong phòng, liếc mắt nhìn Đào Tử đang ngủ say, nhẹ nhàng giúp nàng đắp kín chăn, lúc này mới lại đi ra ngoài.
Đợi ra đến ngoài cửa mới thở phào một hơi, chỉ lo sẽ đánh thức nàng.
Sau đó trở lại phòng khách, rót cho mình một chén trà, đồng thời cũng rót cho Trương Kiến Quốc ngồi ở đối diện một chén.
"Làm sao, vẫn chưa nhớ ra tâm nguyện của ông sao?" Hà Tứ Hải nâng chén trà lên, uống một hớp rồi cười hỏi.
Trương Kiến Quốc cười lắc lắc đầu, sau đó cũng bưng chén trà lên, nhìn nước trà trong suốt trong ly, sau đó uống một ngụm lớn.
"Xưa nay không phát hiện, thì ra nước sôi bình thường uống lại ngon như vậy."
Hà Tứ Hải không tiếp lời của hắn mà là nói: "Tôi thấy ông không phải là không nhớ ra, mà là không muốn nói đúng không."
Trương Kiến Quốc cười cợt không phủ nhận, mà là cảm khái, "Cậu đối với con gái rất tốt, cậu rất yêu nàng?"
"Nàng chính là người thân còn lại duy nhất ở trên thế giới này của tôi, tôi không yêu nàng thì ai sẽ yêu nàng đây?" Hà Tứ Hải bình tĩnh nói.
"Mẹ đứa nhỏ đâu?" Trương Kiến Quốc cảm thấy kỳ quái liền hỏi.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn hắn, không trả lời.
"Tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút, cậu chớ để ý." Trương Kiến Quốc vội vàng nói.
Hà Tứ Hải lắc đầu nói: "Qua đời rồi."
"Ai, đúng là một đứa nhỏ đáng thương."
Trương Kiến Quốc thở dài, sau đó lại nói: "Tôi thấy tuổi của cậu cũng không lớn lắm, có vẻ như là kết hôn rất sớm."
"Thật ra Đào Tử là em gái của tôi." Hà Tứ Hải cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng.
Trương Kiến Quốc nghe vậy thì lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Hắn đang muốn hỏi Đào Tử là em gái của cậu, tại sao lại gọi cậu là ba ba?
Liền nghe Hà Tứ Hải nói: "Hey, tôi nói với ông những thứ này làm gì chứ, tôi phải làm việc rồi, không nói chuyện phiếm với ông nữa."
Nói xong liền thấy hắn quay đầu nhìn về phía sân thượng.
Dựa vào ánh trăng, có thể nhìn thấy trên ban công không biết lúc nào đã xuất hiện một người phụ nữ.
"Cậu làm việc của cậu đi, tôi đi trước."
Trương Kiến Quốc đứng lên rồi đi ra ngoài, chờ đi khỏi phạm vi của ánh đèn, hắn lại đã thành quỷ.
Hắn sờ sờ ở trên người mình, dù đã thấy vài lần nhưng hắn đều cảm thấy rất thần kỳ.
Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay với người ở ngoài sân thượng.
Ngô Tú Tú lúc này mới từ từ đi vào.
Tiến vào phạm vi chiếu sáng của đèn lồng, nàng đã biến thành người.
Nàng có chút ngạc nhiên mà sờ sờ ở trên người mình, rất sửng sốt.
"Ngồi đi." Hà Tứ Hải lên tiếng nhắc nhở.
Ngô Tú Tú lúc này mới phản ứng lại, có chút câu nệ mà ngồi ở đối diện Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải cũng rót cho nàng chén trà.
"Uống đi."
Ngô Tú Tú nghe vậy lúc này mới bưng chén lên, chén nước ấm áp làm cho nàng có loại cảm giác không thật.
"Cô đã nghĩ kỹ chưa, muốn tôi giúp cô hoàn thành tâm nguyện gì?" Hà Tứ Hải hỏi.
Ngô Tú Tú cầm chén nghe vậy thì khẽ gật đầu một cái.
Hà Tứ Hải đánh giá nàng một hồi, một cô gái rất thanh tú, tuy rằng mặc đồ bệnh nhân, thế nhưng vẫn rất đẹp, chỉ là có chút suy nhược.
"Người lái xe tối hôm nay là người nào?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
"Bạn. . . Chồng tôi."
Nói tới người đàn ông của mình, Ngô Tú Tú vốn có chút câu nệ, mặt căng thẳng cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
"Cô rất yêu hắn?" Hà Tứ Hải hỏi.
Ngô Tú Tú gật gật đầu, vô cùng khẳng định.
"Nếu như vậy, cô cam lòng rời khỏi hắn?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Cũng chính là bởi vì yêu anh ấy, cho nên tôi mới muốn rời khỏi anh ấy." Ngô Tú Tú sâu kín nói.
"Tôi có thể hỏi cụ thể một chút không, tình huống hiện tại của cô rốt cuộc là như thế nào vậy? Dù sao thì tâm nguyện của cô thực sự là quá kỳ lạ rồi, hơn nữa thù lao cũng rất kỳ lạ." Hà Tứ Hải hỏi.
Ngô Tú Tú nghe vậy thì nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó nhấp một ngụm nước nhỏ trong chén, rồi chậm rãi kể lại câu chuyện của nàng.
------
Dịch: MBMH Translate