Câu chuyện của Ngô Tú Tú rất bình thường.
Chỉ là một hình ảnh của nhỏ của hàng nghìn dân bình thường tại Đại Hạ.
Nàng sinh ra tại một thôn xóm nhỏ rất bình thường trong tỉnh Thiên An.
Nàng cũng chỉ là một cô gái rất bình thường, là con thứ hai trong nhà, phía trên có chị gái, phía dưới còn có một người em trai.
Cha mẹ thường đi làm công ở bên ngoài, nàng từ nhỏ đã được ông nội bà nội nuôi lớn.
Chị gái bởi vì không học được nên đã đi làm công tại công xưởng từ rất sớm.
Bạn cùng lứa tuổi trong thôn trên căn bản đều là như vậy, giống như vừa sinh ra thì đã được cố định trên con đường này.
Tuy rằng Ngô Tú Tú không tính được thông minh, nhưng rất chịu khó học hành.
Điều này cũng làm cho cha mẹ nhìn thấy hi vọng, cho nên không chỉ cho nàng học cấp 3, còn cho nàng học đại học.
Nàng quen Tiền Tư Viễn hồi cấp 3, nhưng lúc đó bọn họ chỉ là bạn học bình thường.
Cũng không nghĩ đến bọn họ lại cùng đến Hợp Châu, cùng tiến vào một trường đại học, từ từ hai người lúc này mới dần đi đến với nhau.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hai người cùng nhau phấn đấu ở Hợp Châu.
Bọn họ tích góp một ít tiền, cha mẹ hai bên lại tích góp cho một chút, cuối cùng cũng mua được căn nhà riêng cho mình ở Hợp Châu.
Cuộc sống trải qua càng ngày càng tốt, bọn họ đã nhận giấy chứng nhận kết hôn, chỉ còn thiếu việc về quê tổ chức cái tiệc rượu.
Nhưng mà một vụ tai nạn xe cộ đã cướp đi tất cả.
Cột sống của Ngô Tú Tú bị thương tổn, trở thành người thực vật.
Lúc vừa bắt đầu, trong nhà hai bên đều xuất tiền xuất lực, còn muốn cứu nàng trở về.
Nhưng mà theo thời gian dần trôi, tất cả lại trở nên xa vời, gia đình hai bên vốn là không giàu có nên dần dầu đều trở nên phai nhạt.
Chỉ có Tiền Tư Viễn vẫn tiếp tục kiên trì, vì chữa bệnh cho Ngô Tú Tú, hắn bán phòng cưới, mỗi ngày làm mấy phần công tác, còn phải chăm sóc nàng.
Cho nên hắn mỗi ngày phảng phất như đều là phải chạy băng băng mà sống, không có thời gian ngừng lại, cũng không dám ngừng lại.
Ngô Tú Tú nhìn ở trong mắt, nhưng lại không làm được cái gì cả.
. . .
Hà Tứ Hải mở sổ sách ra.
Tìm tới hàng tâm nguyện của Ngô Tú Tú.
Hắn là người tiếp dẫn, chỉ dẫn độ vì người chết, Ngô Tú Tú có thể biết đến hắn, nói rõ nàng đã chết rồi, nhưng thân thể của nàng lại đang còn sống.
Họ tên: Ngô Tú Tú (xác chết di động)
Sinh nhật: năm Quý Dậu, tháng Giáp Dần, ngày Nhâm Thân, giờ Thân sáu khắc.
Nguyện vọng: Trước khi đi tới âm thế có thể làm một bữa cơm cuối cùng cho chồng.
Thù lao: Tuổi thọ quãng đời còn lại.
Hà Tứ Hải cũng là lần thứ nhất nhìn thấy tâm nguyện và thù lao như vậy.
Nếu như hắn nhận được tuổi thọ, là thêm vào trên người hắn hay sao?
Tuổi thọ của bản thân hắn là bao nhiêu? Hắn cũng không biết được.
Đầu ngón tay Hà Tứ Hải nhẹ nhàng xẹt qua tâm nguyện của Ngô Tú Tú trên trang giấy, sau đó gấp sổ sách lại, nhìn về phía Ngô Tú Tú đang thấp thỏm ngồi ở đối diện rồi nói: "Cô nghĩ rõ chưa? Tôi có thể đưa cô đi tới âm thế, nhưng nếu như như vậy thì cơ thể của cô cũng sẽ hoàn toàn mất đi sức sống."
Ngô Tú Tú gật gật đầu, vẻ mặt có chút chán nản nói: "Cho dù tôi tỉnh lại, cột sống đã bị thương tổn, một đời này tôi cũng chỉ có thể bại liệt ở trên giường. Tôi sẽ giống như một sợi dây thừng, trói Tư Viễn lại ở trên người, chỉ có khi tôi hoàn toàn rời đi, anh ấy mới sẽ có tương lai tốt hơn được, truy tìm hạnh phúc và cuộc đời của anh ấy. . ."
"Ai."
Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó bưng chén lên uống một ngụm.
"Chuẩn bị lúc nào?" Hà Tứ Hải hỏi không đầu không đuôi.
Thế nhưng Ngô Tú Tú cũng hiểu được ý của hắn.
"Buổi tối ngày mai đi, anh ấy mỗi buổi tối đều trở về rất muộn."
"Được, vậy buổi tối ngày mai cô lại đến tìm tôi."
"Cảm ơn."
Ngô Tú Tú đứng lên cúi chào Hà Tứ Hải, sau đó xoay người đi ra ngoài sân thượng, rời khỏi phạm đi đèn chiếu liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hà Tứ Hải cầm chén nước trong tay, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó cầm mấy cái chén vừa rót nước đi vào nhà bếp, cọ rửa sạch sẽ, sau đó cẩn thận xếp trở lại trên bàn.
Ở trong đêm khuya, một người yên lặng, hắn rất hưởng thụ một phần cô độc này.
Ánh trăng trầm tĩnh như nước, tâm tình vốn dĩ còn hậm hực dường như cũng đều yên tĩnh lại.
. . .
"Ăn cơm sáng, ăn cơm sáng."
Mới rạng sáng ngày thứ hai, Hà Tứ Hải đang chải tóc cho Đào Tử, đã nghe Huyên Huyên gõ cửa ầm ầm ở bên ngoài, trong miệng còn không ngừng ríu rít.
Hà Tứ Hải mở cửa ra, thì thấy Lưu Vãn Chiếu và Huyên Huyên đã đứng ở ngoài cửa.
"Làm sao lại sớm như vậy?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi một câu, sau đó mời các nàng vào.
"Bởi vì chúng em qua đây ăn cơm sáng." Lưu Vãn Chiếu nói.
Trong tay nàng còn mang theo một cái túi.
"Em mua bữa sáng rồi sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Lưu Vãn Chiếu lắc lắc đầu, "Sáng sớm em chạy bộ về rồi đi siêu thị mua chút mì sợi, phải luộc ở trong nồi một hồi."
Lưu Vãn Chiếu có thói quen chạy bộ vào sáng sớm.
"Đưa cho anh." Hà Tứ Hải tiếp nhận cái túi trong tay của nàng.
Mà Lưu Vãn Chiếu thì cầm chiếc lược trong tay hắn, tiếp tục chải đầu cho Đào Tử.
Hà Tứ Hải mang theo túi vào nhà bếp, Huyên Huyên theo ở phía sau cũng chạy vào trong.
"Em vào đây làm gì?"
"Em giúp anh làm việc, em rất là lợi hại." Huyên Huyên chống nạnh, đắc ý nói.
"Có đúng không? Em biết làm gì?"
"Em biết đánh trứng gà, anh nấu mì không phải là cần đánh trứng gà sao? Em đánh giúp anh." Nàng nói.
"Được, vậy nhiệm vụ này sẽ giao cho em."
Hà Tứ Hải lấy ra bốn quả trứng gà từ trong tủ lạnh, một người một quả.
"Cẩn thận, đừng để trên bàn." Nhìn Huyên Huyên không cao hơn là bao so với bệ bếp, Hà Tứ Hải có chút không yên lòng.
"Không có chuyện gì, đánh trứng gà là điểm mạnh của em, lần trước em còn giúp mẹ đánh trứng gà nữa."
Huyên Huyên ngoài miệng nói như vậy, rồi cầm một quả trứng gà đập một cái ở bên bát.
Sau đó. . .
Dùng sức quá lớn, toàn bộ trứng gà đều chảy ra trên bệ bếp.
Huyên Huyên: →_→
Hà Tứ Hải: ←_←
"Ha ha, cái này cho chị gái ăn." Huyên Huyên cười ngây ngốc.
"Khụ khụ, chị nghe được rồi nha." Lưu Vãn Chiếu không biết đã đứng ở cửa phòng bếp từ lúc nào rồi.
"Chị, em yêu chị nhất." Huyên Huyên cũng biết không tốt, vội vàng cứu chữa.
"Chị biết, chị cũng rất yêu em, cho nên em tự mình ăn quả trứng gà này đi."
"Hì hì ~ "
Huyên Huyên cũng không ngại, vui vẻ cười lên, nàng còn rất đơn thuần.
"Vẫn là anh làm cho, em đi chơi với Đào Tử đi."
Hà Tứ Hải cũng không dám để cho nàng đánh số trứng gà còn lại nữa.
"Em đến giúp đỡ." Lưu Vãn Chiếu đi tới, nói.
"Không cần, nấu chút mì sợi, có cái gì mà phải giúp đỡ chứ?"
"Không cần sao?"
"Cần sao?"
"Cho mới nên nói, em không phải là ngay cả mì cũng không biết nấu đó chứ?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
“Ha ha, em đi xem xem hai nhỏ đang làm cái gì." Lưu Vãn Chiếu cười rồi xoay người chạy ra ngoài.
Sau đó Huyên Huyên không biết chui ra từ nơi nào, đứng ở cửa phòng bếp, nghiêng đầu nhỏ nói: "Ông chủ, ông chủ, em đã nói với anh rồi, chị ấy không biết nấu mì sợi, cũng không nấu biết cơm."
"Có đúng không? Cảm ơn em đã nói cho anh những thứ này." Hà Tứ Hải cười nói, trên thực tế hắn đã biết từ sớm.
Huyên Huyên nghe vậy, hài lòng gật gật đầu, cảm giác mình đã cứu vớt ông chủ thiếu chút đã bị lừa.
Hà Tứ Hải đương nhiên là không cam lòng vứt trứng gà trên bệ bếp, cho nên cuối cùng chính hắn ăn.
Sau khi luộc qua nước sôi thì cho dù có vi khuẩn cũng đã sớm bị giết chết rồi.
Ăn xong bữa sáng, Hà Tứ Hải quyết định ngày hôm nay sẽ mang Đào Tử đến hồ Kim Hoa chơi. Đến Ngự Thủy Loan thời gian dài như vậy, hắn còn chưa có ngắm nghía hồ Kim Hoa cẩn thận.
Mặt khác, nghe Lưu Vãn Chiếu nói, đi dọc theo hồ Kim Hoa về phía trước ba- bốn km có một cái trấn cổ —— trấn hồ Kim Hoa.
------
Dịch: MBMH Translate