Trấn Hồ Kim Hoa là một trong trấn cổ nhất tại Hợp Châu.
Trong quá khứ trấn Hồ Kim Hoa rất nghèo, phần lớn đều là ngư dân, dựa vào việc đánh cả ở hồ Kim Hoa mà sống.
Theo sự phát triển của kinh tế, trấn cổ chế tạo thành văn hóa trấn cổ trấn, du lịch trấn cổ, từ từ khôi phục lại sự vinh quang của ngày xưa.
Thực ra điểm du lịch của Hợp Châu cũng không nhiều, cho nên tới Hợp Châu, trấn hồ Kim Hoa hầu như trở thành một trong những điểm du lịch tất yếu.
Bọn người Hà Tứ Hải đến từ rất sớm, nhưng trên trấn đã có không ít du khách, mặt khác chính là các loại mùi thơm từ các quán bán đồ ăn nhỏ.
Cho nên đến trên trấn, hai đứa nhóc đương nhiên là không thể quên chuyện ăn.
Một tay cầm kẹo đường, một tay cầm bánh tôm, gặm một miếng kẹo đường lại ăn một miếng bánh tôm, vừa mặn vừa ngọt.
Đặc biệt là bánh tôm, được làm từ tôm nhỏ đặc trưng của hồ Kim Hoa, rán lên vừa thơm lại vừa giòn.
Ngay cả người sợ mập như Lưu Vãn Chiếu đều ăn hai cái.
Quy mô của trấn hồ Kim Hoa không nhỏ, ngoại trừ một con đường bán đồ ăn ra thì còn có đường bán đồ cổ, hàng mỹ nghệ, trang sức, đều là một số đặc sắc địa phương, vô cùng.
Bốn người ngày hôm nay cũng không có dự định gì, cứ vừa ăn vừa đi dạo, ngó nơi này một cái rồi lại nhìn nơi kia một chút.
Thích thứ gì thì mua một chút, chỉ chốc lát sau trong tay Hà Tứ Hải đã xách đầy đồ rồi.
Lúc đi ngang qua một nhà cửa hàng bán đồ chế phẩm từ trúc, Huyên Huyên bỗng nhiên chạy đến bên cạnh Hà Tứ Hải, lặng lẽ nói: "Ông chủ, ông chủ, anh nhìn bên kia kìa."
Hà Tứ Hải cho rằng nàng coi trọng món đồ gì, thế là nhìn lại theo ngón tay của nàng.
Nàng chỉ vào bên trong cửa hàng đồ trúc. Một người đàn ông đang cúi đầu chế tác những sản phẩm bằng trúc, mà phía sau hắn có một người phụ nữ trung niên, nhìn cách ăn mặc của nàng thì như là mười mấy năm trước.
Gương mặt nàng tràn đầy sự thù hận, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cúi đầu.
Hà Tứ Hải vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ quỷ tràn ngập sự thù hận như này, cũng hơi kinh ngạc.
Cô gái kia đại khái nhận ra được Hà Tứ Hải đang nhìn nàng, liền ngẩng đầu nhìn lại.
Sau khi thấy Hà Tứ Hải, nàng lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, sự thù hận trên mặt dường như đều tiêu tán đi không ít, đồng thời còn vội vàng tươi cười gật gật đầu với Hà Tứ Hải.
Sau đó lại cúi đầu liếc nhìn người đàn ông cúi đầu chế tác, trên mặt lộ ra vẻ do dự không quyết định được.
Hà Tứ Hải cũng không có quan tâm đến nàng, lôi kéo Huyên Huyên tiếp tục đuổi theo hai người Lưu Vãn Chiếu phía trước.
Nếu như đối phương biết thân phận của hắn, như vậy nếu như có tâm nguyện gì chưa xong thì nhất định sẽ chủ động tới tìm hắn.
"Ba ba, cho ba ăn cái này." Đào Tử đưa một nửa bánh tôm trong tay cho Hà Tứ Hải.
Bánh tôm đã nguội, hơn nữa còn trở nên mềm nhũn, mùi vị đã không còn như trước, thế nhưng Hà Tứ Hải cũng không chê, hai ba ngụm liền ăn hết. Hắn là không muốn lãng phí lương thực.
"Chị, cho chị ăn." Huyên Huyên thấy vậy, cũng đưa một nửa kẹo đường đang ăn dở trong tay cho Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu đưa tay nhận lấy, sau đó đưa cho Hà Tứ Hải: "Em ăn không vô rồi, anh ăn giúp em đi, lại nói em mà ăn ngọt nhiều thì sẽ mập."
Hà Tứ Hải: ". . ."
. . .
Hà Tứ Hải ăn xong, Lưu Vãn Chiếu lập tức móc khăn tay ra, giúp hắn lau tay.
Sau đó quay đầu nói với hai đứa nhóc đang chạy tới chạy lui: "Chậm một chút, đừng chạy loạn khắp nơi, cẩn thận chạy lạc mất đó."
"Được." Huyên Huyên đáp ứng một tiếng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào một quầy hàng.
Bởi vì trên quầy hàng này bán các loại tảng đá kỳ quái.
"Bạn nhỏ, thích không? Nếu thích thì bảo ba mẹ cháu mua cho cháu một cái." Chủ sạp vừa cười vừa nói.
Đây là một quầy hàng bán các loại đá kỳ lạ, mấy loại kiểu như đá vũ hoa, chủ yếu chính là vì thu hút trẻ nhỏ.
Có đá vũ hoa to bằng quả trứng gà, mười tệ một cái, cũng có cái to bằng đầu ngón tay, hai mươi tệ thì to bằng nắm tay, lượng tiêu thụ rất tốt. Đối tượng muốn mua chủ yếu chính là bọn nhỏ.
Đào Tử duỗi ngón tay út ra, đâm đâm ở trên một viên đá vũ hoa.
Chủ sạp cười nói: "Nếu thích thì có thể cầm lên xem một chút, không sao cả."
"Đây là bảo thạch sao?" Huyên Huyên tò mò hỏi.
Nàng nhìn chằm chằm vào một viên đá vũ hoa óng ánh được bọc trong túi lưới rồi hỏi.
"Đúng, là bảo thạch, cháu có muốn mua một túi hay không?" Chủ sạp cười nói.
"Bảo thạch, rất là đắt nha, cháu không có tiền." Huyên Huyên sợ hãi than.
Sau đó cầm lấy túi đá vũ hoa kia, nhìn xuyên qua tấm lưới, tò mò nhìn viên đá vũ hoa ở bên trong.
Sau đó nàng lại phát hiện bên cạnh viên màu trắng kia có viên màu đỏ, tròn vo, màu đỏ rực vô cùng đẹp mắt.
"Chị ơi, chị ơi. . ." Huyên Huyên thả túi xuống, xoay người chạy về bên người Lưu Vãn Chiếu.
"Sao thế."
"Em yêu chị lắm đó."
"Em muốn cái gì?"
"Cái kia."
Huyên Huyên chỉ về quầy hàng bán đá.
Cuộc nói chuyện của hai người đúng là vừa đơn giản lại gọn gàng.
Hà Tứ Hải: -_-
Đào Tử cũng chạy tới, một đôi mắt to "blingbling" nhìn Hà Tứ Hải.
Sau đó. . .
Hai thằng nhóc được như ý nguyện, Đào Tử mua một đã vũ hoa to bằng trứng gà, rất đẹp rất đẹp.
Huyên Huyên mua một cái túi lưới, bên trong có đủ loại kiểu dáng, nàng thỉnh thoảng có thể phát hiện ra các loại đá mới mẻ.
Nhìn hai đứa nhóc tụ lại cùng nhau, cẩn thận nghiên cứu "Bảo thạch" trong tay, xem nó như là trân bảo.
"Nhìn đường một chút, cẩn thận đụng vào người." Lưu Vãn Chiếu không nhịn được mà nhắc nhở.
"Sẽ không đâu." Huyên Huyên quay đầu lại, tự tin nói.
"Tiểu. . ."
Lời của Lưu Vãn Chiếu còn chưa nói hết, đầu của Huyên Huyên đã vào mông của người phía trước.
Người phía trước có bộ mông thật lớn, còn rất đàn hồi, thiếu chút nữa đã đụng cho bạn nhỏ ngã ngồi trên đất rồi.
"Ây. . ."
"Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi. . ." Lưu Vãn Chiếu vội vàng tiến lên kéo Huyên Huyên lại rồi nói xin lỗi với người ta.
"Ồ, cô Lưu, là cô sao."
"Cô biết. . . , cô là chị gái của Đường Tiểu Uyển?" Lưu Vãn Chiếu cũng nghĩ tới.
Người này chính là chị gái của Đường Tiểu Uyển- tỷ Đinh Mẫn.
Lưu Vãn Chiếu biết nàng, là bởi vì chuyện ở khách sạn Hải Hoa lần đó.
Mà Đinh Mẫn nhận ra Lưu Vãn Chiếu, hoàn toàn là bởi vì Đường Tiểu Uyển.
Có lúc nàng lái xe đưa Đường Tiểu Uyển đi học, từng gặp người ở cửa trường học, chỉ có điều không chào hỏi mà thôi.
Lưu Vãn Chiếu lặng lẽ đẩy Huyên Huyên ra phía sau mình.
Sau đó kéo Đào Tử đến trước người.
Nàng biết chuyện Hà Tứ Hải trợ giúp Đinh Tân Vinh hoàn thành tâm nguyện trước đó.
Mà nàng giấu Huyên Huyên ra phía sau cũng chỉ là hành vi theo bản năng.
Nhưng mà Đinh Mẫn là một cảnh sát, cho dù là sức quan sát hay là tính cảnh giác đều vô cùng nhạy cảm, lập tức nhận ra sự khác thường của Lưu Vãn Chiếu.
Thế là vừa cười vừa nhìn về phía sau nàng, hỏi: "Bạn nhỏ không có sao chứ?"
Đồng thời âm thầm chú ý vẻ mặt của Lưu Vãn Chiếu.
"Hì hì, hóa ra là chị gái." Huyên Huyên chủ động ngó đầu ra từ sau lưng Lưu Vãn Chiếu, vui cười chủ động chào hỏi.
Đinh Mẫn như bị sét đánh, "Em. . . Em. . ."
Nhất thời nói không ra lời.
"Làm sao thế?"
Lúc này Hà Tứ Hải mang theo đồ đi đến từ phía sau.
Khi nhìn thấy Đinh Mẫn, có chút ngoài ý muốn, nói: "Hóa ra là cảnh sát Đinh."
"Các người. . . Tại sao lại ở chỗ này?" Đinh Mẫn hỏi.
Lúc này trong đầu nàng có vô số nghi vấn.
"Đến đây đương nhiên là để dạo phố rồi." Hà Tứ Hải bình tĩnh đáp lại.
"Nhưng mà. . . Nhưng mà. . ." Đinh Mẫn nhưng mà nửa ngày, cũng không nói ra nổi nguyên do.
"Cảnh sát Đinh, nếu như không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước đây." Lưu Vãn Chiếu lặng lẽ kéo cánh tay Hà Tứ Hải rồi nói.
"Chờ một chút, chờ một chút. . ." Đinh Mẫn vội vàng cản bọn họ lại.
Hà Tứ Hải hơi nhíu mày.
"Tôi không có ác ý, chẳng qua là cảm thấy. . . Cảm thấy có chút kỳ quái, các người. . . Các người là người sao?" Đinh Mẫn có chút sốt sắng nói, còn có chút nói năng lộn xộn.
→_→
"Lời này là có ý gì chứ, chúng tôi đương nhiên là người rồi." Hà Tứ Hải bị nàng chọc cho cười.
Đinh Mẫn nghe vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc đó trong lòng lại nổi thêm càng nhiều nghi vấn.
Lại không chú ý tới Huyên Huyên bên cạnh lúc thì gật gật đầu, lúc thì lắc đầu.
------
Dịch: MBMH Translate