Huyên Huyên mở túi lưới ra, hai đứa nhóc cong môi, nằm trên mặt đất, nhặt từng viên đá vũ hoa đẹp đẽ trong túi lưới ra rồi để qua một bên, về phần viên không đẹp thì đặt ở một bên khác, nhìn có vẻ vô cùng bận rộn.
Mà Hà Tứ Hải, Lưu Vãn Chiếu và Đinh Mẫn thì ngồi ở ven đường nghỉ ngơi và nói chuyện.
"Cho nên, cô không cần thiết phải kinh ngạc như vậy, xem tôi là một đạo sĩ có chút đặc thù, hoặc là nhà ngoại cảm gì đó là được." Hà Tứ Hải giải thích đơn giản một hồi.
Đinh Mẫn nghe vậy thì đáy lòng cũng không có thả lỏng hơn là bao, trái lại còn cảm thấy tò mò hơn về Hà Tứ Hải, thế nhưng lý trí khắc chế nàng không thể đi tra cứu.
Phía trên thế giới này có tồn tại quỷ, như vậy khẳng định cũng có thần rồi.
"Cảnh sát Đinh hôm nay được nghỉ sao?" Lưu Vãn Chiếu thấy Hà Tứ Hải nói xong thì tiếp lời.
Nàng nói như vậy, là bởi vì thấy Đinh Mẫn mặc một thân quần áo bình thường.
Đinh Mẫn nghe vậy, nhìn hai người một cái, sau đó nhỏ giọng nói: "Thực ra tôi tới để tìm người."
"Tìm người?"
"Đúng, một tội phạm bỏ trốn, chúng tôi nhận được manh mối, mười lăm năm trước một tên giết người cướp của trốn đến trấn hồ Kim Hoa." Đinh Mẫn nhỏ giọng nói.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì có chút bừng tỉnh.
Lẽ ra Đinh Mẫn không nên nói những chuyện này cho mấy người Hà Tứ Hải.
Thế nhưng trong lòng Đinh Mẫn lại tràn ngập kính sợ đối với Hà Tứ Hải, không dám nói dỗi ở trước mặt hắn.
Tuy rằng Hà Tứ Hải nhiều lần nhấn mạnh hắn chỉ là người bình thường, thế nhưng nàng cũng không tin.
Người bình thường có thể làm cho người đã chết gần mười năm trở lại thế giới này một lần nữa sao?
Người bình thường có thể xóa đi một đoạn ký ức của người ta trong nháy mắt sao?
Sức mạnh như vậy nói là thần cũng không quá đáng?
Mặt khác nàng cũng hi vọng Hà Tứ Hải có thể cung cấp một ít manh mối, dù sao hắn có thể là "Thần" .
Hà Tứ Hải nghe vậy thì bỗng nhiên nghĩ đến nữ quỷ trong quán bán đồ bằng trúc kia.
"Người bị hại là nam hay nữ? Bao lớn tuổi?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Nữ, bốn mươi ba tuổi, người Dự Châu." Đinh Mẫn vội vàng nói.
"Cô đến tiệm bán đồ trúc phía trước nhìn một chút, có lẽ có người mà cô muốn tìm ." Hà Tứ Hải chỉ chỉ về con đường vừa nãy.
Đinh Mẫn nghe vậy thì lập tức đứng lên.
"Cảm ơn, tôi hiện tại sẽ đi xem xem." Nàng hưng phấn nói.
"Cẩn thận, trong tay hắn có đao." Hà Tứ Hải nhắc nhở.
Vừa nãy hắn có chú ý tới, bên cạnh người đàn ông kia có đặt một con đao gọt trúc, loại này đao thông thường đều rất sắc bén.
"Không sao, tôi gọi người." Đinh Mẫn trực tiếp lấy điện thoại di động ra.
Ngày hôm nay cũng không phải là một mình nàng đến mà là rất nhiều đồng nghiệp cùng nhau điều tra.
Gọi xong điện thoại, Đinh Mẫn nói cảm ơn với Hà Tứ Hải lần nữa, sau đó liền vội vã đi mất.
Nàng không có hỏi phương thức liên lạc của Hà Tứ Hải, bởi vì có Lưu Vãn Chiếu, muốn tìm được Hà Tứ Hải chính là chuyện rất dễ dàng.
Chờ đi được một đoạn, Đinh Mẫn quay đầu lại, liếc mắt nhìn bọn họ lần nữa.
Thấy Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu cũng đứng dậy, bảo hai đứa bé đang ngồi chồm hổm trên mặt đất rời đi. Nàng không khỏi thở phào một hơi, lúc này mới triệt để thả lỏng.
Sau đó bụng mang theo đầy nghi vấn, hướng về phía tiệm bán đồ trúc.
Thế nhưng nàng không lập tức đi vào, mà là đợi đồng nghiệp qua đây. Bọn họ trò chuyện một hồi, hết nhìn đông tới nhìn tây, phảng phất như du khách bình thường, đi vào tiệm bán đồ trúc một cách tự nhiên.
. . .
"Hai ngày nữa chính là sinh nhật của Đào Tử rồi, anh chuẩn bị tặng nàng cái gì?" Đi trên đường, Lưu Vãn Chiếu đột nhiên hỏi.
"Anh vẫn không biết nên tặng gì." Hà Tứ Hải gãi gãi đầu, trong lúc nhất thời cũng không biết tặng cái gì mới tốt.
"Đồ chơi, sách tranh hoặc là quần áo gì đó." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Những này bình thường cũng mua cho nàng, sinh nhật mà tặng những này thì cảm giác có chút bình thường." Hà Tứ Hải nói.
"Chỉ cần Đào Tử thấy cao hứng là được."
Hà Tứ Hải nghe vậy nghĩ lại thì cảm thấy cũng đúng.
Lúc này vừa vặn đi ngang qua một cửa hàng thú cưng, bên trong nào là mèo nhỏ chó nhỏ, vịt con thỏ con… vô cùng nhiều, còn ồn ào náo nhiệt.
Hai đứa nhóc ngồi xổm ở cửa, đang xem một con thỏ con màu trắng.
Thỏ con cuộn lại ở trong lồng, không nhúc nhích.
"Này, thỏ con, cậu đang ngủ sao?" Đào Tử gọi một tiếng về phía lồng.
Thỏ đại khái là bị tiếng gọi của nàng làm tỉnh, ngẩng đầu lên, dùng con mắt đỏ đỏ nhìn các nàng một cái rồi xoay cái mông xù lông đối diện với các nàng, không muốn để ý đến các nàng.
"Oa, nó thật là đáng yêu." Huyên Huyên vui vẻ nói.
"Con sóc nhỏ kia cũng rất đáng yêu." Đào Tử chỉ vào bên cạnh rồi nói.
"Đó là Hamster, không phải sóc." Hà Tứ Hải thay đổi.
Đào Tử chỉ vào một con Hamster đang chạy bên trong vòng lăn.
"Con chuột?" Huyên Huyên hơi nghi hoặc một chút.
"Là Hamster, không phải là chuột, hai con không giống nhau." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Nó thật là đáng yêu."
"Chị ơi."
"Làm gì? ( ̄ー ̄) "
"Em. . ."
"Chị biết em yêu chị, không cần phải nói nữa." Lưu Vãn Chiếu đã học được cách cướp lời.
"Ây. . ."
Huyên Huyên chán nản nói: "Em muốn nuôi con chuột kia."
"Là Hamster, không phải là chuột." Lưu Vãn Chiếu sửa đổi.
Sau đó hỏi ông chủ ở bên trong cửa hàng: "Ông chủ, Hamster bao nhiêu tiền vậy."
Nhìn thấy dáng vẻ mất mát kia của Huyên Huyên, Lưu Vãn Chiếu làm sao cũng không mở miệng từ chối được.
"Đào Tử, con có thích không? Ba sẽ mua cho con một con, xem như là quà sinh nhật của con." Hà Tứ Hải nói với Đào Tử.
"Được nha."
Đào Tử nghe vậy thì vô cùng hưng phấn, sau đó nhìn về phía con thằn lằn trong hộp kính bên cạnh.
Hà Tứ Hải: (⊙⊙)
Hà Tứ Hải tràn đầy thấp thỏm, tuyệt đối không nên mua thằn lằn nha, hắn không thích những động vật máu lạnh như này.
Cũng may Đào Tử chỉ là liếc nhìn, sau đó liền dời mắt đi.
"Bạn nhỏ, trong cửa hàng còn có rất nhiều, có thể vào xem một chú." Lúc này ông chủ đã bàn xong giá cả với Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì dắt nàng đi vào.
Quả nhiên bên trong có nhiều động vật hơn, đủ loại, ngay cả rắn đều có để bán.
Nhiều nhất vẫn là chó, các loại chó con, nhìn thấy người đi vào thì lập tức sủa gâu gâu, vô cùng hung dữ.
Đào Tử có chút sợ hãi mà coi người lại bên cạnh Hà Tứ Hải, nàng rất sợ chó, trước đây ở trong thôn đã từng bị chó đuổi rất nhiều lần.
Hà Tứ Hải ôm nàng lên, sau đó Đào Tử chợt phát hiện, ở trên kệ trên cùng có một mèo đen đang ngồi xổm ở trong lồng, lạnh lùng nhìn nàng.
"Mèo con." Đào Tử vui vẻ nói.
Hà Tứ Hải nhìn lại theo ánh mắt của nàng, phát hiện toàn thân con mèo này đen kịt, chỉ có một đôi con mắt màu vàng, tỏa ra ánh sáng lành lạnh.
Con mèo nhỏ đại khái chỉ lớn mấy tháng, rất là đáng yêu.
"Thích không?"
Đào Tử nghe vậy thì lập tức gật gật đầu.
"Được, vậy sẽ mua nó về, nhưng mà con nhất định phải nuôi cho thật tốt." Hà Tứ Hải nói.
"Được ạ."
Đào Tử đồng ý rất kiên quyết, về phần có thể làm được thật hay không thì không thể biết rồi.
Hà Tứ Hải đang chuẩn bị gọi ông chủ để hỏi giá cả thì thấy nữ quỷ trung niên trước đó đi vào từ bên ngoài.
Tất cả động vật trong cửa hàng thú cưng đều trở nên xao động, không ngừng kêu lên.
"Ồ? Đây là làm sao vậy?" Ông chủ cửa hàng thú cưng cũng cảm thấy kỳ quái.
Hà Tứ Hải cũng rất kinh ngạc, thì ra động vật có thể nhìn thấy quỷ sao.
------
Dịch: MBMH Translate