Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 119 - Chương 119: Mèo Đen Tiểu Bạch.

Chương 119: Mèo Đen Tiểu Bạch. Chương 119: Mèo Đen Tiểu Bạch.

"Tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn ngài." Người phụ nữ trung niên tới, cảm kích nói với Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải: (` ・ д ・ ′)

Hà Tứ Hải hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Cảm ơn ngài đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện nhiều năm." Người phụ nữ trung niên nói xong liền biến mất ở trong tia sáng.

Hà Tứ Hải hơi suy nghĩ, sổ sách xuất hiện ở trong tay hắn, hắn mở ra nhìn một chút, cũng không có thêm ghi chép về tâm nguyện mới.

Điều này đúng là quá kỳ quái.

Nhưng mà hắn suy đoán, người phụ nữ trung niên này đại khái cũng muốn tìm hắn giúp đỡ hoàn thành tâm nguyện, thế nhưng còn chưa kịp.

Hà Tứ Hải đã giúp đỡ bắt lại hung thủ sát hại nàng năm đó, cho nên tâm nguyện của nàng dĩ nhiên là hoàn thành rồi.

Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không nhận được bất kỳ chỗ tốt nào.

Bởi vì nàng chỉ có ý nghĩ tìm Hà Tứ Hải giúp đỡ nhưng vẫn chưa tìm, trên sổ sách đương nhiên cũng sẽ không có ghi chép.

Đây có tính là một cái lỗ thủng hay không?

Nhưng mà không nhận được thù lao, khá là đáng tiếc.

Nhưng mà một người phụ nữ trung niên đã chết mười lăm năm rồi, chắc là cũng không có vật gì tốt, Hà Tứ Hải có chút suy nghĩ.

"Ba ba." Giọng nói của Đào Tử đánh gãy dòng suy nghĩ của hắn.

Hà Tứ Hải lúc này mới nhớ tới mình còn đang mua mèo, thế là vội vàng tìm ông chủ cửa hàng để hỏi giá cả.

Ông chủ cửa hàng còn đang cảm thấy kỳ quái, đám động vật kia vừa nãy rõ ràng còn đồng thời huyên náo không ngớt, làm sao đột nhiên lại không kêu nữa vậy.

Con mèo đen này cũng không phải giống mèo nước ngoài, chỉ là con mèo đen rất bình thường, gọi là mèo đen, cho nên giá cả cũng không đắt, Hà Tứ Hải liền mua lại.

Biết đại khái chính mình có chủ nhân mới, con mèo nhỏ vừa mới ngồi xổm ở trong lồng liền nằm xuống.

Hà Tứ Hải chợt phát hiện nó có loại cảm giác vừa ngốc vừa đáng yêu, vừa nãy lúc nó híp mắt còn cảm nhận được một tia uy nghiêm.

Nhưng hiện tại nó mở to con mắt tròn vo, cộng với đống thịt trên người lại có vẻ ngốc nghếch đáng yêu rồi, chẳng trách Đào Tử lại thích nó.

"Ông chủ, trong nhà của ông có tổ mèo sao? Còn có thức ăn mèo nữa, cũng nên mua một ít?" Hà Tứ Hải vừa mới chuẩn bị trả tiền, ông chủ cửa hàng thú cưng bỗng nhiên mở miệng nói.

"Nếu như ngài mua ở chỗ tôi thì tôi sẽ lấy rẻ cho ngài, nếu như ngài ở gần đây thì tôi còn có thể giúp ngài giao hàng tới cửa." Ông chủ cửa hàng thú cưng cười nói.

"Thì ra là đang chờ mình." Hà Tứ Hải nghĩ thầm.

Nhưng mà tổ mèo, thức ăn mèo đương nhiên là phải mua rồi.

Nhưng mà đây chính là thời điểm biểu diễn kỹ thuật chân chính.

. . .

Cuối cùng ông chủ tiễn bọn người Hà Tứ Hải ra cửa với vẻ mặt như đưa đám.

Nhưng mà ông chủ cũng là người lợi hại, giá cả cũng không có để xuống bao nhiêu, thế nhưng vẫn để cho Hà Tứ Hải chiếm lời, đưa không ít đồ chơi nhỏ.

"Được rồi, đừng xem nữa, chờ về nhà là có thể xem rồi."

Lưu Vãn Chiếu dắt Đào Tử và Huyên Huyên, hai đứa nhóc cứ vừa đi vừa quay đầu nhìn lại.

"Tại sao chúng ta không mang chúng nó đi cùng?" Huyên Huyên hỏi.

"Chúng ta còn muốn đi dạo phố, mang theo chúng nó thì ai xách?"

"Tự chúng em xách." Huyên Huyên nói như đinh đóng cột.

Cũng không cân nhắc rằng mình có thể xách nổi hay không.

Nói là chính mình xách, cuối cùng chắc chắn không phải Lưu Vãn Chiếu xách thì chính là Hà Tứ Hải xách.

Hai cái lồng thú cưng cũng không nhỏ, nếu như mang theo thì ngày hôm nay cũng không cần đi dạo nữa.

Hơn nữa bởi vì khoảng cách không xa, bọn họ cũng không lái xe lại đây, thực sự là không tiện.

"Vậy nếu như ông chủ đổi mất con chuột của em thì phải làm sao bây giờ?" Huyên Huyên có chút lo lắng nói.

"Là Hamster, không phải là chuột." Lưu Vãn Chiếu sửa lại.

"Lại nói, chúng ta đã chụp ảnh, sẽ không lầm được." Lưu Vãn Chiếu lấy điện thoại di động ra rồi nói.

"Cho em xem một chút, cho em xem một chút." Huyên Huyên không nhịn nổi mà lấy điện thoại di động của nàng.

"Được rồi, đi về phía trước đi, chờ về nhà là có thể nhìn thấy rồi, vừa lúc nhân dịp thời gian này, các con tự nghĩ tên cho thú cưng của mình đi." Hà Tứ Hải ở bên cạnh lên tiếng.

"Tên?"

Hai đứa nhóc lúc này mới nhớ tới, mình vẫn còn chưa đặt tên cho thú cưng, chuyện này sao có thể được? Nhanh chóng khởi động suy nghĩ.

Đào Tử gấp đến mức dùng ngón tay út cào đầu nhỏ.

Huyên Huyên ôm đầu, cong môi ngồi xổm ngồi xổm.

Nhanh nghĩ ra một chút, nhanh nghĩ ra một chút, không kịp rồi, không kịp rồi. . .

Ha ha ~

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu thực sự bị hai đứa nhóc chọc cười.

Bỗng nhiên Huyên Huyên nhìn thấy Đào Tử bên cạnh, sáng mắt lên, vui mừng nói: "Gọi Đào Tử."

Ha ha, Hamster nhỏ cuộn thành một đoàn, đúng là rất giống Đào Tử.

Đào Tử: o(╯□╰)o

"Mèo con, em phải gọi nó là Hắc Cầu." Đào Tử nói.

"Hắc Cầu? Nghe như là Hà Cầu." Hà Tứ Hải nghe vậy liền nói.

"Ha ha, anh Hà Cầu. Đúng rồi, ba lúc nào mới bảo chú chuyển phát nhanh đưa bảo đao tới vậy?" Đào Tử đột nhiên hỏi.

"Ây. . ."

Nàng không nhắc đến, Hà Tứ Hải cũng sắp quên mất.

"Chờ ba rảnh rỗi đi." Hà Tứ Hải tạm thời ứng phó trước.

"Nhất định phải nhớ đó nha." Đào Tử không yên tâm mà dặn dò.

"Được rồi, ba biết rồi, con mau nhanh tên một lần nữa đi." Hà Tứ Hải vội vàng đổi chủ đề.

"Ừm. . ." Đào Tử lại bắt đầu cào đầu nhỏ của nàng.

"Không vội vàng, từ từ suy nghĩ." Hà Tứ Hải nắm tay của nàng, đi về phía trước.

Lưu Vãn Chiếu cũng dắt Huyên Huyên, khuyên nàng thay đổi tên, gọi Đào Tử sẽ rất dễ nhầm với Đào Tử.

"Không muốn, cứ gọi là Đào Tử và em gái Đào Tử đi, ha ha ~ "

Huyên Huyên vui khôn tả, cũng rất nghịch ngợm.

"Vui là liền được, gọi là Đào Tử đi." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói.

Đúng lúc này, Đào Tử bỗng nhiên vui mừng nói: "Tiểu Bạch, mèo con tên là tiểu Bạch."

Mọi người: (⊙o⊙). . .

"Nhưng mà nó rõ ràng là màu đen mà." Hà Tứ Hải có chút cạn lời rồi.

"Đúng rồi, nó là tiểu Bạch màu đen." Đào Tử gật gật đầu rất nghiêm túc.

Nói như vậy hình như cũng có chút đạo lý, không thể bởi vì nó lớn lên màu đen thì không thể gọi là tiểu Bạch được.

"Nhưng mà tại sao con lại gọi nó là tiểu Bạch vậy?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Tiểu Bạch của Shin rất là thông minh nha." Đào Tử nói.

Đúng là rất thông minh, hơn nữa còn thường xuyên dắt Shin.

"Nhưng mà tiểu Bạch là chó nha." Hà Tứ Hải nói.

Hắn đã xem qua Shin - cậu bé bút chì.

"Con không thích chó." Đào Tử nói.

"Con muốn mèo thông minh giống như tiểu Bạch."

"Được rồi, nếu như con thích, vậy thì gọi là tiểu Bạch đi."

Thế là Đào Tử có một thú cưng mèo đen tên là tiểu Bạch.

"Hà tiên sinh, cô Lưu." Bỗng nhiên có người gọi bọn họ từ phía sau.

Quay đầu lại, phát hiện là Đinh Mẫn đang đuổi theo từ phía sau.

"Người đã bắt được rồi sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Đúng vậy, cảm ơn Hà tiên sinh, nếu không có Hà tiên sinh nhắc nhở thì đúng là không nhất định nhận ra được, thời gian quá lâu, thay đổi quá to lớn rồi." Đinh Mẫn đi tới, cảm kích nói.

Vừa nãy Đinh Mẫn vào trong cửa hàng giả bộ mua đồ, hung thủ không hề phòng bị mà đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi.

Một vị cảnh sát trong đó đã nhân cơ hội dẫm lên con dao gọt trúc.

Sau đó cầm lên.

Hung thủ do những cảnh sát khác áp giải trở về, Đinh Mẫn không đi theo, mà là đuổi theo bọn người Hà Tứ Hải.

Nàng cảm thấy rất tò mò đối với thân phận và năng lực của Hà Tứ Hải.

Làm sao hắn có thể nhận ra hung thủ đây?

Nhưng mà hắn có thể giao tiếp với quỷ giao, là người bị hại nói cho hắn biết sao?

Nếu như năng lực như vậy mà dùng để điều tra phá án, hẳn là rất hữu dụng?

Phải biết rằng bên trong cục đang có một lượng lớn vụ án từ năm xưa vẫn chưa điều tra ra được, hàng năm đều phải tiêu hao một lượng nhân lực và vật lực lớn.

Đây chính là một trong những nguyên nhân mà Đinh Mẫn đuổi theo bọn họ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment