Tiền Tư Viễn lái xe điện đi đến chỗ cần giao hàng.
Trước mặt gặp phải một anh chàng giao hàng khác, có chút quen mặt, đại khái là từng gặp trong lúc giao hàng trước đó.
Đối phương nhìn thấy Tiền Tư Viễn liền chủ động hỏi: "Là giao hàng cho tiểu khu Lục Đô sao?"
"Đúng vậy, anh cũng mới trở về từ nơi đó sao?"
Tiền Tư Viễn thuận miệng đáp một câu, sau đó liền chuẩn bị rời đi, tất cả người đưa thức ăn ngoài đều là tranh thủ từng phút từng giây, làm sao có thời giờ tán gẫu.
"Tiểu khu Lục Đô bị cúp điện rồi." Đối phương nói.
"Bị cúp điện rồi?" Tiền Tư Viễn nghe vậy thì giật mình, bởi vì hắn phải giao hàng lên tầng 24.
"Cũng không biết thang máy có điện dự trữ hay không." Hắn nghĩ thầm.
Mặc dù biết có thể phải leo cầu thang, nhưng cũng không thể không giao đồ ăn được, oán trách một câu, buổi tối hôm nay hắn có lẽ không thể làm gì rồi.
Quả nhiên xe còn chưa đi vào trong tiểu khu, từ xa đã thấy một màn đen kịt. Nếu như đặt ở bình thường, mặc dù là đêm khuya, nhưng luôn có mấy nhà có đèn sáng.
Nhưng mà hiện tại mọi người đều ngủ rồi, bị cúp điện thực ra ảnh hưởng không lớn đối với cuộc sống của người dân.
Tiền Tư Viễn lấy điện thoại di động ra, nghĩ muốn gọi điện thoại để khách hàng xuống lấy giúp mình một chút, suy nghĩ một chút vẫn là bỏ đi. Đây là công việc của mình, phải tự mình đưa.
Nhưng mà đi làm một ngày, lại bận bịu một buổi tối, hắn đã nhức eo đau lưng, thật sự không muốn bò cầu thang nữa.
Hiện tại chỉ hy vọng thang máy có điện dự phòng, có thể sử dụng.
Thế nhưng rất hiển nhiên, hắn phải thất vọng rồi, thang máy căn bản không sáng.
Xem ra hôm nay không thể tránh khỏi việc leo cầu thang rồi.
Thế là hắn đi tới cửa thang gác, cắn răng một cái, lấy hết dũng khí chạy lên trên.
Cũng may đã là đêm khuya, người gọi món ăn đến ít, người đi đường cũng ít, cho nên thời gian rất dư dả, nếu không chờ hắn leo lên trên phỏng chừng đã bị quá thời giam rồi.
Đại khái leo lên tầng mười ba, Tiền Tư Viễn kiệt sức rồi, cả người mệt đến không chịu được, cảm giác thức ăn ngoài trong tay càng ngày càng nặng.
Hắn đỡ thang cuốn, thở hồng hộc, thực sự không xong rồi, khoảng thời gian này hắn không nghỉ ngơi tốt, thân thể vô cùng tổn hại, hắn thầm nghĩ.
Trên thực tế đâu chỉ là quãng thời gian này, từ khi Tú Tú xảy ra chuyện, hắn chưa từng nghỉ ngơi hẳn hoi.
Có lúc chính hắn đều cảm giác mình không thể tiếp tục kiên trì được nữa, nhưng mà vừa nghĩ tới Tú Tú nằm trên giường trong nhà, hắn lại cắn răng kiên trì.
Tú Tú ngoại trừ hắn, đã không ai cần nàng nữa, cho nên hắn không thể phụ lòng nàng, dù cho mệt chết cũng không thể từ bỏ.
Sau khi thở dốc mấy cái, đang chuẩn bị tiếp tục trèo lên trên thì bỗng nhiên nghe thấy phía trên bậc thang truyền đến tiếng bước chân, sau đó một chút ánh sáng chiếu xuống từ phía trên.
"Đưa thức ăn ngoài sao?" Trên lầu hỏi.
"Đúng vậy." Tiền Tư Viễn mệt đến mức không muốn nhiều lời thêm dù chỉ là một chữ.
"Anh mang lên rồi sao? Tôi còn chuẩn bị xuống tự lấy, tốc độ đúng là rất nhanh." Trên thang lầu, một thanh niên mặc áo ngủ đi xuống, dùng điện thoại di động chiếu sáng.
"Là 2402?" Tiền Tư Viễn xác nhận một chút.
"Đúng, họ Chu." Người thanh niên nói.
"Đây là món ăn của ngài, làm phiền ngài nếu có thời gian hãy cho một đánh giá tốt." Hắn cầm món ăn trên tay đưa lên, rồi nói theo thói quen.
"Được rồi, làm phiền sư phụ." Người thanh niên nhận lấy rồi cười nói.
"Không cần khách sáo." Trong lòng Tiền Tư Viễn rất là cảm động.
Phía trên thế giới này vẫn còn có nhiều người tốt.
"Không quấy rầy ngài dùng bữa nữa." Tiền Tư Viễn xoay người chuẩn bị xuống lầu.
"Anh chờ một chút." Người trẻ tuổi bỗng nhiên gọi hắn lại.
"Làm sao thế?" Tiền Tư Viễn xoay người lại nghi hoặc hỏi.
Chẳng lẽ là mình làm đổ món của người ta rồi?
"Cái này cho anh, cực khổ rồi sư phụ." Người thanh niên vừa nói vừa lấy lon pepsi ra từ trong túi rồi đưa cho hắn.
Tiền Tư Viễn sửng sốt một chút, sau đó vội vàng từ chối: "Không cần, đây là việc mà tôi nên làm."
"Cầm đi, gọi món ăn đưa miễn phí, tôi không thích uống Pepsi." Người thanh niên nói.
Tiền Tư Viễn nghe vậy lúc này mới nhận lấy.
"Cảm ơn." Hắn nói.
Người thanh niên nghe vậy không nói cái gì nữa, xoay người đi lên lầu.
Tiền Tư Viễn nhìn ánh sáng đi xa, xoay người mượn đèn pin điện thoại di động rồi đi về phía dưới lầu.
Đi xuống vô chùng rất chậm, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Chờ đến lúc xuống dưới lầu thời, tay cũng không biết là ấn điện thoại di động hay là làm sao nữa, đèn pin đột nhiên tắt, trong hành lang rơi vào một vùng tăm tối.
Sau đó vang lên tiếng nức nở rất nhỏ.
. . .
Tiền Tư Viễn đem bỏ vỏ lon pepsi trong tay vào trong thùng rác, liếc mắt nhìn túi thức ăn ngoài trong tay, có chút hối hận vì đã gọi một phần thức ăn ngoài, một lon Pepsi vào bụng, hắn cảm giác đã no rồi.
Nhưng mà hắn không nỡ vứt thức ăn ngoài trong tay, giữ lại ngày mai hâm nóng một chút còn có thể ăn.
Thế là hắn mang theo thức ăn ngoài đi vào tòa nhà quen thuộc.
Cũng không biết là bởi vì uống Pepsi, hay là nguyên nhân gì khác, hắn đột nhiên cảm giác thấy tâm trạng tốt lên.
Tất cả đều sẽ tốt lên rồi, hắn tự nói với mình.
Hắn mở cửa cúi đầu đổi dép, quen miệng nói một câu, "Anh đã trở về."
"Anh đã về rồi." Một giọng nói quen thuộc mà xa lạ đáp lại.
Tiền Tư Viễn sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tú Tú mặc một bộ quần áo màu lam chấm bi đang đi ra cửa, mặt mỉm cười nhìn hắn.
Thức ăn ngoài trong tay của Tiền Tư Viễn rơi trên mặt đất, run cầm cập hỏi: "Tú Tú, em tỉnh rồi à?"
Nhưng giây tiếp theo lại cảm thấy không đúng, bởi vì cột sống Tú Tú xảy ra vấn đề, cho dù tỉnh rồi thì cũng không thể đứng lên được.
"Em làm sao, em làm sao. . . ?" Đầu óc hắn loạn như hồ dán, trong lúc nhất thời cũng không biết muốn hỏi cái gì.
"Sau này không nên làm về muộn như vậy, ngày mai còn phải đi làm nữa, để thời gian dài thân thể sẽ chống đỡ không nổi."
"Anh chưa ăn cơm đúng chứ? Em có làm món thịt bò khoai tây mà anh thích ăn nhất."
"Bình thường ở nhà nên tự học nấu cơm, không nên cứ là nấu mì hoặc là canh chan cơm rồi là ăn tương ớt, không có một chút dinh dưỡng nào. Ăn nhiều sẽ không khỏe mạnh."
"Em nhìn thấy mấy bộ quần áo của anh ở trong ngăn kéo, cổ áo đều hỏng rồi, không thể mặc thì vứt đi, mua vài món mới."
"Đúng rồi, em rất thích bộ quần áo chấm bi mà anh mua cho em, chính là cảm giác hơi lớn một chút, thế nhưng có thể là do em gầy đi, đúng là đỡ phải giảm béo. . ."
Nhìn người nói chuyện thao thao bất tuyệt trước mắt.
Tiền Tư Viễn run cầm cập mà gọi một tiếng.
"Tú Tú."
"Ai."
"Anh đã trở về."
"Anh đã về rồi."
"Tú Tú."
"Làm sao thế?"
. . .
Tiền Tư Viễn bỗng nhiên ôm nàng vào trong lồng ngực.
Cảm nhận được thân thể mềm mại ấm áp của đối phương, lúc này mới cảm giác mình không phải là đang nằm mơ hoặc là xuất hiện ảo giác.
Ngô Tú Tú có thể lý giải cảm nhận của hắn, dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng hắn.
Dìng gò má ghé vào lỗ tai hắn rồi nhẹ nhàng sượt sượt.
"Được rồi, không sao rồi, đều sẽ qua thôi."
"Đúng, đều qua rồi, Tú Tú, em cuối cùng về rồi." Tiền Tư Viễn vui vẻ nói.
Sau đó thả Ngô Tú Tú ra, hắn kéo giãn chút khoảng cách với nàng, quan sát nàng một cách tỉ mỉ.
Hắn thật vui vẻ, hài lòng đến sắp bay lên.
Ngô Tú Tú lúc này lại khẽ lắc đầu một cái, tâm Tiền Tư Viễn như rơi xuống thung lũng.
Sau đó ánh mắt của hắn nhìn thấy một Tú Tú khác nằm trên giường phía sau nàng.
Trong nháy mắt, tay chân hắn lạnh lẽo.
"Cô rốt cuộc là ai?" Hắn lui về sau một bước, hoảng sợ hỏi.
Nhưng tiếp theo giống như là nhớ tới cái gì, hắn đẩy nàng ra rồi xông qua, sau đó đứng ở trước giường, che Ngô Tú Tú đang nằm ở trên giường ở phía sau.
------
Dịch: MBMH Translate