Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 121 - Chương 121: Sống Cho Thật Tốt.

Chương 121: Sống Cho Thật Tốt. Chương 121: Sống Cho Thật Tốt.

Ngô Tú Tú bị đẩy ra, cũng không hề tức giận.

Nhìn vẻ mặt căng thẳng đứng ở trước giường của Tiền Tư Viễn.

Nàng khẽ cười cười, xoay người nhặt thức ăn ngoài rơi trên mặt đất lên rồi đặt ở trên kệ bếp.

Sau đó mở nồi cơm điện ra, phía trên là một chén khoai tây thịt bò nhỏ.

Khoai tây thịt bò nấu xong, bỏ ở trên nồi cơm trên chưng một hồi sẽ càng ngon miệng, đương nhiên cũng có thể giữ ấm.

Nàng bưng khoai tây thịt bò rai, sau đó lại nhấc hai cái bát úp ngược trên kệ bếp lên, là một bàn ớt bằm và một bát trứng gà cà chua, đều là món mà Tiền Tư Viễn thích ăn.

Nhà quá nhỏ, căn bản là không đặt nổi bếp gas và các dụng cụ làm cơm, chỉ có một cái lò vi sóng và một cái nồi cơm điện.

Nàng vừa bận việc, vừa nói: "Lúc học cấp ba, bởi vì cách nhà xa, cho nên chúng ta đều trọ ở trường, mỗi một tuần chỉ có chiều thứ sáu mới về nhà một chuyến, chiều chủ nhật lại về trường. Có một lần, vào chiều chủ nhật em về trường, trời mưa to. . ."

Tiền Tư Viễn đương nhiên nhớ tới, đó là lần đầu bọn họ gặp nhau, cũng là bởi vì chuyện này nên mới gặp nhau.

Ngày hôm đó mưa vô cùng lớn, từ bên dưới nhà ga đến trường học còn cách một đoạn.

Ngô Tú Tú bao lớn bao nhỏ mang theo rất nhiều thứ từ nhà.

Lúc đó trời rất lạnh, một mình nàng đứng ở bên dưới trạm dừng, run lẩy bẩy.

Tiền Tư Viễn vừa lúc cũng bước xuống từ trên xe, khi đó hai người bọn họ còn chưa quen biết, chỉ là nhìn thấy Ngô Tú Tú có chút quen mặt, thế là đưa dù cho nàng, mình thì chạy về trường học, ướt sũng cả người.

Không nghĩ tới Tiền Tư Viễn cũng bởi vậy mà bị cảm mạo.

Sau đó Ngô Tú Tú còn thường xuyên lấy chuyện này cười nhạo thân thể hắn yếu, sớm biết thế đã không mượn dù của hắn, còn không bằng để nàng dầm mưa trở lại.

Vẻ mặt đầy căng thẳng của Tiền Tư Viễn dần trở nên nhu hòa.

"Đại học năm thứ nhất, anh nói anh thích em, thật sự làm em sợ hết hồn. Em vẫn coi anh là bạn, nhưng mà nhìn vẻ mặt thành thật của anh, em quyết định sẽ đi ngắm nhìn khắp nơi với anh."

"Nhưng mà sau đó, anh thực sự là quá khiến người ta thất vọng rồi, sau khi theo đuổi con gái thì cần chủ động một chút, sau khi bày tỏ xong là bỏ qua một bên không quan tâm nữa sao?"

"Lúc xem phim cũng vậy, rạp chiếu phim đen thui, phải nắm tay con gái, lúc đi ngang qua tiệm trà sữa, con gái nói không uống thì anh cũng phải đi vào mua cho nàng cốc trà sữa, không nên đần độn mà tưởng là thật. . ."

Theo lời nói của Ngô Tú Tú, vô số ký ức dần hiện lên trong đầu của Tiền Tư Viễn.

Có ngọt ngào, có cay đắng, có bất đắc dĩ, có hài lòng. . .

Cuối cùng trở về với cuộc sống bình thường.

Một câu "Anh đã về rồi."

Một câu "Anh ăn chưa?"

. . .

Tuy rằng bình thường, không có bao nhiêu cảm xúc mãnh liệt, nhưng lại hạnh phúc nhất, hắn rất hưởng thụ cuộc sống như thế.

"Tú Tú?" Tiền Tư Viễn lẩm bẩm.

"Hừm, ăn cơm đi." Ngô Tú Tú bưng món ăn lên bàn.

Tiền Tư Viễn lúc này mới chú ý tới, trên bàn trà có thêm một chiếc đèn lồng màu đỏ được chế tác tinh xảo.

Hắn lại quay đầu, nhìn Ngô Tú Tú nằm trên giường.

Vẻ mặt đầy nghi hoặc, vì sao lại có hai Tú Tú?

"Anh dùng đồ che ánh sáng lại đi."

Ngô Tú Tú đặt món ăn lên bàn trà, thuận tay cầm chiếc đèn lồng lên rồi đưa cho Tiền Tư Viễn.

Tiền Tư Viễn ngơ ngác mà nhận lấy, cảm giác rất nhẹ, nhưng rất tinh xảo.

Ngọn lửa màu quýt bên trong cảm giác giống như là giả vậy, không ngừng mà liếm không khí, nhưng lại rất ổn định, không có một tia lay động.

Hắn há mồm muốn thổi một cái.

"Ồ. . ."

Ngô Tú Tú kinh ngạc một hồi, nếu như thổi tắt rồi, nàng có thể sẽ phải đi tìm người tiếp dẫn một lần nữa mới được.

Nhưng rất hiển nhiên nàng lo lắng thừa rồi, Tiền Tư Viễn thổi một hơi, đèn đuốc chỉ lắc lư một hồi.

"Đừng thổi, che khuất ánh sáng là được." Ngô Tú Tú vội vàng nói.

Trong lòng Tiền Tư Viễn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn cầm lấy tấm thảm bên cạnh giường rồi cẩn thận đậy lại, chỉ lo sẽ cháy đến thảm của mình.

"Vì sao. . ."

Hắn hơi nghi hoặc một chút, tại sao phải làm như vậy.

Nhưng mà lời còn chưa nói ra, Ngô Tú Tú trước mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nếu như không có món ăn còn hơi ấm trên bàn trà thì hắn đều cho rằng là mình đang nằm mơ.

Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn về phía trên giường, Ngô Tú Tú trên giường vẫn "Yên tĩnh" nằm ở nơi đó.

"Tú Tú?" Hắn nhỏ giọng gọi.

Sau đó cẩn thận tìm kiếm ở trong nhà.

Biến mất rồi.

Nhưng mà vì sao lại như vậy?

Nhìn món ăn còn tỏa ra hơi nóng trên bàn, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Hắn nhớ tới đèn lồng, vội vàng lấy tấm thảm che ở phía trên ra.

Đèn lồng vẫn còn sáng.

"Hì hì, có phải là rất kỳ diệu hay không."

Bỗng nhiên, giọng nói của Ngô Tú Tú vang lên, nàng vẫn đứng ở nơi đó, tươi cười nhìn hắn.

"Đây là. . . Đây là. . ."

Hắn đã đoán được, đại khái là có quan hệ với đèn lồng trong tay hắn.

"Đây là đèn Dẫn Hồn." Ngô Tú Tú nói.

Tên gọi này mang đến cho Tiền Tư Viễn một loại dự cảm xấu.

"Tác dụng của nó là chỉ dẫn linh hồn, dẫn độ người chết." Ngô Tú Tú nói với vẻ mặt bình thản.

Viền mắt Tiền Tư Viễn bắt đầu ửng hồng, hắn run cầm cập xoay người, nhìn về phía Ngô Tú Tú nằm ở trên giường.

"Thực ra, em hẳn là đã chết từ sớm, nhưng thân thể của em lại còn sống sót, làm liên luỵ đến anh."

"Không, không có, như này rất tốt, rất tốt đẹp. . ."

Tiền Tư Viễn lắc lắc đầu, nước mắt cuối cùng không nhịn được mà chảy dọc theo gò má.

. . .

"Ăn ngon không?"

Ngô Tú Tú ngồi ở trên ghế đẩu, chống cằm, nhìn Tiền Tư Viễn đang không ngừng gắp thức ăn, cười hỏi.

Tiền Tư Viễn gật gật đầu, không lên tiếng, cũng không dám ngẩng đầu, thực ra hắn đã ăn không ra mùi vị rồi.

"Thịch thịch." Ngô Tú Tú nghe vậy thì vui vẻ lấy ra một cuốn sổ từ dưới bàn trà.

"Em ghi công thức mấy món mà anh thích ăn lại, sau này em không ở đây nữa, nếu như anh muốn ăn thì cứ làm dựa theo lời em viết là được rồi." Ngô Tú Tú vui vẻ nói.

Tiền Tư Viễn cuối cùng không nhịn được mà ngẩng đầu lên, trên mặt của hắn từ lâu đã đầy nước mắt.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Ngô Tú Tú, hắn hi vọng nếu vĩnh viễn tiếp tục như vậy thì thật là tốt.

"Được rồi, không phải nói rồi sao, đừng khóc nữa? Em còn không khóc đây." Ngô Tú Tú hơi tức giận.

Rút hai cái khăn giấy rồi đưa cho đối phương.

"Tú Tú, em có thể không đi sao?" Hắn oan ức hỏi.

"Không được."

"Vậy em còn có thể ở lại bao lâu?" Tiền Tư Viễn hỏi với sự kỳ vọng tận đáy lòng.

"Nếu như anh không khóc thì em sẽ đợi đến hừng đông, anh mà lại khóc thì lát nữa em sẽ đi." Ngô Tú Tú nói.

"Được, anh không khóc nữa."

Tiền Tư Viễn vội vàng lái nước mắt, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.

Nhìn Tiền Tư Viễn giống như trẻ nhỏ, Ngô Tú Tú nở nụ cười, cười đến vô cùng hài lòng. . .

Tiền Tư Viễn không phải sợ nàng, mà là yêu nàng, cho nên đều là nhường nàng. . .

. . .

Lúc Ngô Tú Tú đợi Tiền Tư Viễn đã viết hết những lời muốn nói ở trên vở.

Càng viết càng nhiều.

Cuối cùng chỉ có thể dừng bút lại, để lại bốn chữ.

"Sống cho thật tốt."

Thế nhưng lúc nhìn thấy Tiền Tư Viễn, nàng vẫn dặn dò lại từng chuyện một.

Bình thường phải ăn cơm đúng giờ, quần áo không nên để quá cũ rồi mới mua.

Không nên làm quá nhiều công việc, quá cực khổ rồi, qua thời gian dài, con người sẽ không chống đỡ nổi. . .

Sau này lúc dạo phố với con gái thì phải chủ động một chút. . .

Tuyệt đối đừng quá nhớ nàng, phải tìm một người phụ nữ để sinh sống, nói không chừng sau đó có con gái sẽ là nàng cũng nên. . .

. . .

Ngô Tú Tú cuối cùng vẫn là đi rồi, ra đi rất bình thản.

Những lời dặn dò của Ngô Tú Tú đều được nàng ghi rõ ràng ở trong sổ.

Tiền Tư Viễn đều nghe nàng.

Chỉ có một chuyện.

Hắn vẫn làm nhiều phần công việc mỗi ngày, thế nhưng mỗi ngày hắn không cần phải vội vàng chạy về nhà nữa, trong lòng mỗi giờ mỗi khắc đều luôn nghĩ đến một người.

Hắn muốn kiếm chút tiền, mua lại ngôi nhà đã bán, ngôi nhà kia là Tú Tú chọn, cũng là nàng lắp đặt thiết bị.

Nhà không còn, Tú Tú không còn.

Hắn không cứu được Tú Tú, thế nhưng hắn muốn cứu vãn cái nhà này. (có tái hôn)

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment