Hà Tứ Hải nhìn chùm ánh sáng màu xanh trên tay mình, đấy chính là thù lao mà Ngô Tú Tú trả cho hắn.
Bốn mươi tám năm tuổi thọ, đương nhiên đây là tuổi thọ vốn có của cô ấy.
Nếu như Ngô Tú Tú sống bình thường, cô có thể sống tới năm bảy mươi lăm tuổi.
Đương nhiên sau khi biến thành người thực vật, chắc chắn sẽ không sống được lâu như vậy.
Theo công tác thống kê, người thực vật có thể sống được 10 năm ở ngoài đời đã cực kỳ hiếm gặp, sống trên 15 năm càng là một phần 15000 đến một phần 75000.
Hà Tứ Hải từ trước đến giờ vẫn luôn cho rằng tuổi thọ sẽ giống như kỹ năng, trực tiếp thêm vào người hắn.
Không ngờ nó lại hiện ra bên ngoài.
Chùm ánh sáng màu xanh này gọi là bốn mươi tám năm tuổi thọ.
Hắn có thể tự mình sử dụng, cũng có thể cho người khác sử dụng.
Nếu như sớm có được cái này, bà nội có phải sẽ không phải chết hay không?
Nhưng mà bây giờ nghĩ những điều này cũng có tác dụng gì chứ?
Hà Tứ Hải không tự mình sử dụng, cứ một mực cảm thấy về sau sẽ trọng dụng nó.
Lại nói hắn bây giờ cũng sẽ không chết, hơn nữa vẫn luôn cảm thấy cho dù hắn có chết, dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy.
Thứ đồ này rất giống sổ sách.
Người bình thường căn bản không nhìn thấy nó, bất luận là để ở nơi nào, lúc hắn cần đến, đều sẽ xuất hiện trên tay hắn.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Lưu Vãn Chiếu ngồi ở phía đối diện thấy Hà Tứ Hải cứ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, có chút tò mò với cổ qua nhìn một cái, nhưng lại chẳng thấy gì.
“Không có gì, vừa nãy em nói đến đâu rồi?” Hà Tứ Hải buông tay xuống nói.
“Em nói, sinh nhật Đào Tử, chúng ta có phải là nên trang trí lại nhà cửa một chút? Mua ít bóng bay gì đấy?” Lưu Vãn Chiếu nói.
“Cần phải phiền phức như vậy sao?”Hà Tứ Hải có chút nghi hoặc đáp.
“Không cần sao?”
“Được rồi, vậy em nói cần những thứ gì, để anh đi chuẩn bị.”
Hà Tứ Hải có chút nhức đầu, trước kia chưa từng làm mấy thứ này, sinh nhật không phải chỉ là sinh nhật thôi à, sao mà lắm phiền toái như vậy chứ.
“Không cần, để em làm là được rồi, chỉ cần anh đồng ý thôi.”
“Sao anh lại không đồng ý chứ?”
Đều là vì Đào Tử, Hà Tứ Hải tự nhiên sẽ không từ chối.
“Vậy được, để em xem rồi làm.” Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.
“Cảm ơn.”
Hà Tứ Hải đặt tay lên mu bàn tay cô.
Lưu Vãn Chiếu thật lòng suy nghĩ cho Đào Tử, điều này làm cho Hà Tứ Hải vô cùng cảm động.
Nghe thấy câu cảm ơn của Hà Tứ Hải, Lưu Vãn Chiếu cũng rất vui vẻ, cảm thấy tấm lòng của mình không bị gửi gắm sai chỗ.
Đào Tử đang chơi đùa với Tiểu Bạch quay đầu lại nhìn một cái, lộ ra vẻ mặt trầm ngâm.
Hà Tứ Hải đứng dậy đi vào bếp, chuẩn bị rửa ít hoa quả cho Đào Tử và Huyên Huyên.
Lưu Vãn Chiếu nhìn Đào Tử, lại nhìn bản thân, thế là cô vẫy vẫy tay với cô bé.
Đào Tử ném quả bóng mèo tay khỏi tay, để Tiểu Bạch cùng Huyên Huyên chơi với nhau.
Còn mình thì chạy đến trước mặt Lưu Vãn Chiếu.
“Đào Tử, ngày mai chính là sinh nhật cháu, cháu có vui không?” Lưu Vãn Chiếu ôm lấy cô bé hỏi.
“Dạ, vui lắm ạ, cảm ơn dì.” Đào Tử rất hiểu chuyện nói.
“Vậy ngày mai chúng ta cùng đi khu vui chơi có được không?”
“Dạ được.” Lúc này Huyên Huyên cũng chạy đến, trong tay còn cầm quả bóng mèo.
Tiểu Bạch không thể cướp được của cô bé, ở sau lưng cô kêu meo meo.
“Em muốn đi khu vui chơi.” Huyên Huyên phấn khích nói.
Đương nhiên nơi mà ngày mai họ đến không phải là công viên Thanh Khê hồi trước, khu vui chơi mới ở Hợp Châu hiện tại có đến mấy cái lận.
Đặc biệt là công viên Hưng Sang vừa khánh thành năm ngoái, bên trong có vô số trò chơi, cơ sở thiết bị cũng rất mới.
Đào Tử gật gật đầu, đột nhiên mở miệng hỏi: “Dì ơi, dì muốn làm vợ của anh sao?”
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy sững người một chốc, tiếp đó hai má đỏ bừng, cô không nghĩ Đào Tử sẽ đột nhiên hỏi như vậy.
Hơn nữa cũng không chú ý đến việc Đào Tử không gọi là baba, mà gọi là anh.
“Chị ấy đương nhiên rất muốn.”
Lưu Vãn Chiếu còn chưa kịp trả lời, Huyên Huyên đã cướp lời trước.
Nhưng Đào Tử vẫn chăm chú nhìn vào Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu nhìn về phía phòng bếp một cái, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Đào Tử, cháu có thích dì không?”
Đào Tử gật nhẹ đầu, Lưu Vãn Chiếu thở phào một hơi.
Đúng lúc này, Đào Tử lại tiếp tục hỏi: “Dì ơi, dì muốn làm vợ của anh con không?”
Lưu Vãn Chiếu thấy không trả lời là không được rồi, lần nữa nhìn về phía phòng bếp, lặng lẽ gật đầu, vẫn không để ý đến cách xưng hô của Đào Tử.
Đào Tử nghe vậy, xoay người liền chạy vào phòng bếp.
“Anh, anh...”Đào Tử vừa chạy vừa gọi.
Hà Tứ Hải đang gọt táo nghe được sửng sốt một chút, đặt đồ trong tay xuống, nhìn Đào Tử đang chạy vào trong này, ngồi xổm xuống hỏi: “Sao thế?”
“Anh có thích dì Lưu không?” Cô bé mở to mắt không thèm chớp nhìn Hà Tứ Hải hỏi.
Hà Tứ Hải không biết vì sao cô bé lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy anh có muốn lấy dì ấy làm vợ không?” Cô bé lại hỏi.
“Nếu dì Lưu bằng lòng mà nói, thì đúng vậy.” Hà Tứ Hải nhìn nàng chăm chú.
Hắn vẫn đang nghĩ tại sao Đào Tử lại đột nhiên sửa miệng gọi hắn là anh.
“Anh, vậy sau này em sẽ không gọi anh là baba nữa.” Vẻ mặt Đào Tử có chút ảm đạm nói.
“Tại sao vậy.” Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.
“Bởi vì nếu em gọi anh là baba, anh sẽ không lấy được vợ đâu, nếu như dì Lưu không bằng lòng làm vợ anh thì làm sao bây giờ?” Đào Tử có chút tủi thân nói.
Hà Tứ Hải muốn cười, nhưng trong lòng càng thêm chua xót.
“Không sao đâu, em vẫn nên tiếp tục gọi anh là baba đi, nếu dì Lưu vì chuyện này mà không muốn làm vợ anh, anh liền không lấy cô ấy nữa.” Hà Tứ Hải vươn tay sờ đầu cô bé.
“Không được, dì Lưu tốt lắm.” Đào Tử nghe vậy, lập tức cao giọng phản đối.
“Đây không phải việc mà cô nhóc như em phải bận tâm, chỉ cần em vui vẻ là được rồi.” Hà Tứ Hải an ủi nói.
“Đào Tử.”
Đúng lúc ấy, Lưu Vãn Chiếu đang đứng ở cửa bếp gọi cô bé một tiếng, hóa ra ban nãy cô ấy đi theo nghe được cuộc trò chuyện giữa Hà Tứ Hải và Đào Tử.
Lúc nghe thấy Hà Tứ Hải nói bằng lòng cưới cô, cô vui sướng như muốn bay lên, còn về việc Đào Tử gọi Hà Tứ Hải là baba, cô căn bản không để ý.
Cho dù Đào Tử thật sự là con gái của Hà Tứ Hải cô cũng không để ý, đừng nói đến chuyện đây chỉ là một cách gọi mà thôi.
“Dì Lưu.”
Đào Tử quay người lại vẻ mặt mong đợi đáp một tiếng.
Lưu Vãn Chiếu đỏ mặt nói: “Không sao đâu, dì Lưu không để ý đâu, cháu cứ tiếp tục gọi là baba đi, nếu như, nếu như.....”
Cô muốn nói nếu có thể, gọi cô là mẹ cũng không vấn đề gì, nhưng cuối cùng lời cũng không nói ra khỏi miệng.
“Dì, cảm ơn dì bằng lòng làm vợ anh cháu.” Đào Tử nghe vậy vui vẻ nói.
“Là baba.” Hà Tứ Hải đứng đằng sau sửa lại.
“Dạ, baba.” Đào Tử lại vui vẻ.
Sau đó xoay người liền chuẩn bị chạy ra bên ngoài, tiếp tục đi tìm Huyên Huyên chơi.
“Đợi một chút, mang hoa quả ra ăn cùng với chị đi.” Hà Tứ Hải nói.
“Dạ.” Đào Tử đáp rất dõng dạc.
“Cẩn thận kẻo ngã.”
“Con biết rồi.”
“Phải rửa tay đấy.”
“Dạ, dạ....”
Nhìn theo Đào Tử đang bưng đĩa hoa quả ra ngoài, Lưu Vãn Chiếu có chút không dám nhìn vào Hà Tứ Hải, đỏ mặt lúng túng nói: “Em đi giúp bọn nhỏ rửa tay.”
Nói xong liền xoay người chạy.
Nhìn bóng dáng hai người chạy ra ngoài, Hà Tứ Hải bật cười.
Bây giờ hắn rất mãn nguyện, rất hạnh phúc.
------
Dịch: MBMH Translate