Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 123 - Chương 123: Sinh Nhật.

Chương 123: Sinh Nhật. Chương 123: Sinh Nhật.

Đào Tử kéo sợi dây sau mông của con gà đồ chơi béo ú.

Con gà lập tức chạy về phía trước nhanh như chớp.

Tiểu Bạch từ đằng sau đuổi tới, vừa tò mò vừa sợ sệt.

“Đào Tử, đừng chơi nữa, qua đây chải đầu nào.”

Hà Tứ Hải vừa đem chậu cát mèo rửa sạch, rửa tay nói với Đào Tử.

“Dạ.”

Đào Tử đáp một tiếng, lập tức giang hai cánh tay, bây giờ cô bé chính là một cái máy bay nhỏ, trong chốc lát sẽ bay đến cạnh baba.

“Dây chun đâu rồi?”

“Ở đây.”

Đào Tử lấy dây chun trên cổ tay xuống, như thể hiến dâng vật quý đưa cho Hà Tứ Hải.

“Sau này đừng đeo dây chun vào cổ tay, như thế không tốt.”

“Dạ.”

Đào Tử nghe thế liền đồng ý, cũng không hỏi là tại sao.

Chỉ cần là lời nói của baba, nghe theo là được rồi.

“Đào Tử.”

“Dạ.”

“Sinh nhật vui vẻ.”

Hà Tứ Hải nhìn vào trong gương nói với Đào Tử.

“Hì hì, cảm ơn baba.”

Đào Tử vui vẻ nói.

Con mèo nhỏ Tiểu Bạch cũng chạy đến, cuộn mình bên chân của Đào Tử.

Từ sau khi mua Tiểu Bạch về, cực kỳ dính cô chủ nhỏ này.

Đào Tử cảm giác được trên chân mềm mềm, ấm ấm, lại vui vẻ hẳn lên.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Nhất định là mấy người Huyên Huyên đến rồi.” Hà Tứ Hải đang chuẩn bị mở cửa.

Đào Tử vội vàng nói: “Để con, để con.”

Sau đó chạy vọt đến.

Nhưng cũng không lập tức mở cửa, mà đứng cạnh hỏi: “Là ai thế.”

“Là bà Tôn.” Thanh âm của Tôn Nhạc Dao vang lên ở ngoài cửa.

Đào Tử nghe vậy, lúc này mới mở cửa ra, bên ngoài không chỉ có bà Tôn, mà dì Lưu cùng với chị Huyên Huyên cũng ở đây.

“Dì Tôn, chào buổi sáng.” Hà Tứ Hải vội tiến lên chào hỏi.

“Chào buổi sáng, Đào Tử, sinh nhật vui vẻ.”

Tôn Nhạc Dao cười tủm tỉm nói, trên tay còn cầm theo không ít đồ.

Lưu Vãn Chiếu ở phía sau xách theo bữa sáng tiến vào.

“Cảm ơn bà ạ.” Đào Tử rất lễ phép nói.

“Lát nữa mấy đứa đi khu vui chơi chơi, buổi chiều về sớm chút, trang trí nhà cửa một chút.” Tôn Nhạc Dao thả đồ trong tay xuống nói.

Bên trong túi toàn là đồ để trang trí sinh nhật.

“Dì Tôn, làm phiền dì rồi.” Hà Tứ Hải thật sự rất cảm kích.

Dù sao hắn vẫn còn trẻ, rất nhiều chuyện trong cuộc sống thật ra không hiểu biết cho lắm, đều là Lưu Vãn Chiếu và Tôn Nhạc Dao dạy hắn.

“Đều là người một nhà, khách sáo thế làm gì chứ.” Tôn Nhạc Dao nhìn thoáng qua Lưu Vãn Chiếu đang bày bữa sáng ở trên bàn.

Hà Tứ Hải cười ngượng ngùng không tiếp lời.

Sau đó Tôn Nhạc Dao lại nhìn về phía Huyên Huyên đang nô đùa với Tiểu Bạch: “Huyên Huyên, hôm nay đi ra ngoài chơi, nhớ phải uống nhiều nước đấy.”

“Dạ, dạ, con biết rồi.”

“Biết rồi thì tốt, còn có, đừng học cách nói chuyện của cu Shin.” Tôn Nhạc Dao cười nói.

“Oa, mẹ cũng biết cu Shin sao.” Huyên Huyên cực kỳ kinh ngạc, cũng cực kỳ vui vẻ.

“Đương nhiên rồi, mẹ siêu lắm đấy nhé.” Tôn Nhạc Dao cũng trẻ con nói.

“Mẹ siêu quá đi.” Huyên Huyên lập tức ôm má, hưng phấn nói.

“Nói rồi, đừng học cu Shin.”

Tôn Nhạc Dao đang nghĩ, sau này phải hạn chế để cô bé xem Shin cậu bé bút chì, tuy là cu Shin không phải đứa trẻ hư, nhưng cũng tuyệt đối không phải trẻ ngoan.

Tôn Nhạc Dao không ở nhà của Hà Tứ Hải lâu, sau khi nói mấy câu liền trở về.

Chỉ có Lưu Vãn Chiếu và Huyên Huyên ở lại ăn sáng cùng bọn họ.

Sau đó liền chuẩn bị xuất phát đến khu vui chơi.

Bình nước nhỏ, khăn giấy ướt, khăn khô, quần áo chuyên dụng các thứ đều chuẩn bị đầy đủ.

Vừa xuống dưới lầu, liền gặp được Trương Kiến Quốc.

Hắn cười tủm tỉm theo sau Hà Tứ Hải nói: “Ra ngoài chơi sao?”

“Hôm nay là sinh nhật Đào Tử, dẫn con bé đến khu vui chơi.”

“Sinh nhật Đào Tử? Được rồi, tiếc là tôi cũng không có món quà gì có thể tặng cho cô bé, giúp tôi chuyển lời đến cô bé, chúc cô bé sinh nhật vui vẻ.”

Trương Kiến Quốc nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó lộ rõ vẻ thất vọng, chầm chậm từ bên cạnh bọn họ rời đi.

Thật sự là một ông lão kỳ quặc.

Hà Tứ Hải không để tâm đến hắn, trực tiếp kéo tay Đào Tử rời đi.

Công viên Hưng Sang cực kỳ rộng lớn, đủ loại tiện nghi cho trẻ em, ngoài ra còn có các kiểu biểu diễn kịch nữa.

Có chút giống kiểu của Disney, đương nhiên Hà Tứ Hải cũng chưa từng đến Disney, có điều đến cả người lớn như hắn cũng cảm thấy khá thú vị.

Chỉ có Lưu Vãn Chiếu không hứng thú lắm.

“Không phải là em sính ngoại, nhưng chờ có cơ hội đi Disney một chuyến anh sẽ biết, nơi này thật sự có chút xoàng.” Cô giải thích.

Hà Tứ Hải lại chẳng bận tâm nó có xoàng hay không, bọn trẻ vui vẻ là được rồi.

Tàu lượn siêu tốc, bí cảnh phiêu lưu, đoàn xe cầu vồng.....

Khiến cho hai cô nhóc chơi cực kỳ vui vẻ.

Mãi cho đến ba giờ chiều, bọn họ mới về đến nhà, cho dù là vậy, vẫn có nhiều trò chưa chơi thử.

Hai cô nhóc cực kỳ không nỡ, Hà Tứ Hải lần nữa cam đoan, lần sau lại dẫn hai cô nhóc đến tiếp, lại nói dù gì cuối tháng cũng đến sinh nhật của Huyên Huyên rồi.

Hai cô nhóc lúc này mới lưu luyến không rời theo chân bọn họ trở về.

Sau khi về đến nhà, hai cô nhóc có thể ngồi trên sô pha ăn chút gì đó, nghỉ ngơi xem TV.

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu thì không được, bởi vì hai người họ còn phải trang trí căn nhà cho buổi sinh nhật tối nay.

Đầu tiên phải treo phông nền lên, bên trên có một con cừu rất dễ thương, đây chính là tuổi của Đào Tử, ngoài ra trên đó còn có dòng chữ tiểu bảo bối sinh nhật vui vẻ.

Sau đó lại đặt quả bóng màu bạc có hình số 5 vào giữa, cái này đại biểu năm nay 5 tuổi rồi.

Bên cạnh còn điểm xuyết thêm các loại bóng bay đủ màu sắc cùng những ngôi sao màu bạc..., cực kỳ đẹp đẽ.

May mà có Lưu Vãn Chiếu ở đây, nếu không một mình Hà Tứ Hải thật sự không biết nên bày trí như thế nào.

Hai cô nhóc kia cũng không xem TV nữa, chạy lại bên này sờ một chút, chạy đến bên kia ngó một tẹo.

Sau đó cầm lấy một quả bóng bay tung cho nhau.

Tiểu Bạch tò mò quỳ một bên nhìn ngó.

Sau đó lại thấy Đào Tử không đón được quả bóng mà Huyên Huyên tung qua, quả bóng lắc lư đáp xuống đỉnh đầu của nó.

Tiểu Bạch bị dọa cho một trận, giương móng vuốt cào một cái, sau đó quả bóng “bùm” một tiếng phát nổ.

Tiểu Bạch bị dọa đến mức lông cả người đều dựng đứng, phát ra tiếng kêu sợ hãi, Đào Tử và Huyên Huyên cũng bị dọa sợ, trong lúc nhất thời gà bay chó sủa, cực kỳ náo nhiệt.

Tôn Nhạc Dao bảo đã đặt cho Đào Tử một cái bánh sinh nhật lớn, thật sự đã đặt cho cô bé một cái bánh bánh rất lớn, còn có nhiều tầng nữa.

Bánh sinh nhật có hình lâu đài, ở cửa còn có một cô công chúa mặc váy dài đội vương miện đang đứng, bên cạnh còn có một số động vật đáng yêu, cực kỳ xinh đẹp.

“Oaa, lúc sinh nhật em, em cũng muốn có một chiếc như vậy.” Huyên Huyên ở bên cạnh cực kỳ hâm mộ nói.

“Đương nhiên, đến lúc đó cho con đi chọn cùng mẹ, còn rất nhiều mẫu đẹp nha.” Tôn Nhạc Dao ôm cô bé ngồi lên đùi mình.

Thật ra sinh nhật tối hôm nay, một nhà bốn người của Lưu Vãn Chiếu, cộng thêm Hà Tứ Hải và Đào Tử nữa thì cũng chỉ có sáu người, chiếc bánh kem lớn như vậy, chắc chắn sẽ ăn không hết.

Nhưng mà đón sinh nhật mà, không phải quan trọng nhất là vui vẻ sao?

Tôn Nhạc Dao còn tặng cho Đào Tử một chiếc cặp sách nhỏ rất dễ thương, bởi vì cô bé cũng khắp phải đi học rồi.

Lưu Trung Mưu tặng cho Đào Tử một con dấu do chính tay ông khắc, mặt trên là một con cừu dễ thương, còn hoa văn của con dấu chính là hình dáng của Đào Tử, bên trên có khắc hai chữ “Đào ấn”, món quà vô cùng tinh tế, quan trọng nhất là ngụ ý cũng tốt, có thể thấy được sự dụng tâm của Lưu Trung Mưu.

Lưu Vãn Chiếu tặng cho cô bé một chiếc đồng hồ trẻ em, như này cho dù là đi đâu, đều có thể gọi điện cùng với Hà Tứ Hải.

Về phần Huyên Huyên, cô bé tỏ ra mình là một con đỗ nghèo khỉ, thế nên đem chiếc gậy ma pháp của mình tặng cho Đào Tử, cái này là mẹ cô bé mua cho, cô bé thích lắm đấy, trước kia Đào Tử cũng có một cái, chỉ có điều là nhặt được ở trạm phế phẩm, mạch điện đã bị hỏng rồi, không thể phát sáng được nữa, bây giờ có cái này, cô bé thích vô cùng.

Ngoài ra Huyên Huyên còn tặng kèm một cái ôm yêu thương, đồng thời còn biểu thị, đợi đến khi sinh nhật cô bé phải trả lại cái ôm này.

Mọi người đều rất dụng tâm chọn quà cho Đào Tử.

Buổi tối Hà Tứ Hải đích thân xuống bếp làm mấy món chiêu đãi mọi người.

Mọi người cùng nhau thổi nến, ăn bánh kem, chúc Đào Tử sinh nhật vui vẻ, Huyên Huyên còn hát tặng Đào Tử bài chúc mừng sinh nhật, ồn ào náo nhiệt đến hơn chín giờ tối, cả nhà Lưu Trung Mưu mới tạm biệt ra về.

Nhìn một nhà Lưu Trung Mưu rời đi, ngôi nhà vốn dĩ náo nhiệt cuối cùng cũng trở nên quạnh quẽ.

Đào Tử ôm con gà mập ngồi trên sô pha, Tiểu Bạch cuộn mình nằm trên chân cô bên chân cô bé, cô bé cứ ngồi ngây ngốc như vậy, cũng không mở TV xem, không biết đang nghĩ cái gì.

“Đào Tử, ba giúp con rửa tay chân, sắp phải đi ngủ rồi đây.” Hà Tứ Hải nói với cô bé.

Đào Tử đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào Hà Tứ Hải nói: “Baba, còn còn chưa được ăn mì trứng.”

Đón sinh nhật đều phải ăn một bát mỳ trứng, trước kia mỗi lần sinh nhật , bà nội đều nấu cho cô bé.

Thực tế là từ khi cô bé có ký ức, đã được đón mấy lần sinh nhật chứ? Cô bé chỉ là nhớ bà nội rồi.

“Baba biết rồi, đợi lát nữa dì Lưu sẽ sang đây ngủ cùng con, khi con ngủ dậy, bà nội nhất định sẽ nấu xong mỳ trứng đợi Tiểu Đào Tử của chúng ta được không.”

“Thật sao?” Đào Tử kinh hỉ hỏi.

“Đương nhiên, baba không lừa con.” Hà Tứ Hải nói.

“Ngoéo tay.” Đào Tử vui vẻ vươn ngón tay nhỏ bé ra.

Hai người móc ngoéo, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cửa được mở ra, Lưu Vãn Chiếu và Huyên Huyên cùng nhau quay trở lại.

Vừa rồi vợ chồng Lưu Trung Mưu ở đây, Hà Tứ Hải xấu hổ không dám ngỏ lời.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment