Từ sau khi Hà Tứ Hải hoàn thành xong chín tâm nguyện, chính thức trở thành tiếp dẫn giả.
Hơn nữa còn nhận được một bộ "quần áo lao động".
Đó là một bộ quần áo âm dương.
Quần áo âm dương có hai màu sắc, trắng là dương, đen là âm, trắng là người, đen là quỷ.
Trang phục âm dương có thể giúp Huyên Huyên lấy thân phận là con người sinh sống ở dương giới.
Tương tự cũng có thể giúp Hà tứ Hải lấy thân phận là quỷ lưu hành ở âm giới.
Cái này gọi là đi âm.
Con người trời sinh đối với việc tử vong có phần sợ hãi, Hà tứ Hải cũng không ngoại lệ.
Lần đầu tiên đi âm, có phần sợ hãi đối với âm giới, nhưng đồng thời cũng hiếu kỳ về nơi này.
Nhưng đợi đến lúc thật sự tiến vào âm giới, lại phát hiện bốn phía chỉ là một mảnh mông lung mờ mịt, toàn bộ đều là sương, căn bản không nhìn rõ đường.
Nếu như không phải có Huyên Huyên cầm đèn dẫn hồn đi phía trước, hắn đã sớm mất đi phương hướng.
Dưới chân là một con đường đất màu vàng, cũng không biết kéo dài bao xa.
Không biết đã đi bao lâu, Hà Tứ Hải nhịn không được hỏi: "Huyên Huyên, em chắc chắn không nhận sai phương hướng chứ."
"Chắc chắn là không sai, em cảm thấy chính là hướng này." Huyên Huyên nghe vậy thề son sắc nói.
Hà thứ Hai rất muốn nói, anh không muốn em cảm thấy, anh chỉ muốn anh cảm thấy.
Nhưng là không được, chỉ cần có mục tiêu, thật sự là phải dựa trên "cảm giác" tìm ra mục tiêu này.
"Được rồi, nếu đã như vậy, chúng ta cứ tiếp tục đi về phía trước xem xem đi." Hà Từ Hải cũng chẳng có cách gì tốt.
Cũng may trên người hắn mặc quần áo âm dương, sẽ không bị sương mù xung quanh xâm nhập vào cơ thể.
Hai người cứ thế đi về phía trước một đoạn thời gian, chỉ thấy bọn họ đứng cạnh một con sông lớn.
Con sông bất tận quanh co uốn khúc, nước sông dưới ánh trăng chầm chậm trôi chảy, thế mà lại có một vẻ đẹp không nói rõ được thành lời.
Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái.
Mặt trăng trên trời vô cùng lớn, cũng vô cùng sáng, chiều rồi bốn phương như ban ngày.
Trên mặt sông thương bốc lên một cỗ sương khói, phiêu tán trong không trung, sau đó lại tụ tập lại một chỗ, tạo thành từng đám sương bụi, phiêu tán bốn phương theo ngọn gió không biết thổi đến từ nơi nào.
"Bây giờ chúng ta nên đi như thế nào?" Hà Tứ Hải nhìn về phía Huyên Huyên đang xách ngọn đèn hỏi.
Huyên Huyên lặng lẽ chỉ chỉ phía đối diện con sông, có chút không dám nhìn Hà tứ Hải.
"Cho nên bây giờ chúng ta phải làm thế nào để qua đó? Bơi qua sao?" Hà Tứ Hải có chút bất lực hỏi.
Sau đó tới gần bờ sông, liếc nhìn dưới dòng nước một cái.
Chỉ thấy trong nước sông có một cô gái trẻ đang đạp xe đạp, thong dong nhàn nhã sau 5 giờ chiều.
Nhưng rất nhanh liền bị một khung cảnh khác phân tán.
Biến thành hình ảnh một người đàn ông trung niên đang dùng xe bò cày ruộng.
Nhưng rất nhanh lại bị một cảnh khác nữa phân tán.
.........
Hình ảnh biến hóa không ngừng như trên tivi vậy.
Hà Tứ Hải lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.
"Ông chủ....." Huyên Huyên cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng, ai bảo cô bé lần đầu dẫn đường lại dẫn đi sai chứ.
Cái trình độ dẫn đường này thật đúng chẳng ra làm sao.
"Cứ đi dọc theo con đường này thôi, xem thử có cách nào có thể sang sông không." Hà Tứ Hải đứng dậy, vẻ mặt bất lực nói.
"Được thôi."
Huyên Huyên thấy Hà Tứ Hải không trách cô bé, lại vui vẻ trở lại.
Hà Tứ Hải đang chuẩn bị đi về phía trước đột nhiên nghĩ đến một chuyện, dừng chân lại hỏi: "Em có biết đường quay về không?"
"Đương nhiên rồi." Huyên Huyên tay chống eo, cực kỳ tự tin nói.
Thế nhưng Hà từ Hải sao lại không yên tâm như vậy chứ.
Lỗ mãng rồi.
Sướng biết thế thì nên đợi qua một đoạn thời gian nữa, xem có thể"thăng chức"hay không, sau đó mới xuống dưới này.
Đây cũng là sau khi hắn"chuyển chính" biết có thể đi âm, lại cứ kéo dài đến hiện tại, chỉ sợ là một đi không trở lại.
"Em chắc chắn?" Hà Tứ Hải hỏi lại lần nữa.
"Đương nhiên." Huyên Huyên bất mãn trả lời.
Ông chủ sao có thể không tin cô bé được chứ, cô bé chính là một đứa trẻ thành thật mà.
"Được rồi, chúng ta cứ đi trước xem xem, sự không được nữa thì quay đầu trở về."
"Không đi tìm bà nội nữa sao?" Huyên Huyên hỏi.
"Còn chẳng qua được sông, thì làm sao tìm chứ? Chẳng lẽ bơi qua sao?" Hà Tứ Hải đáp.
Huyên Huyên lập tức lắc lắc đầu, bởi vì cô bé chính là chết ở dưới sông, vì vậy rất sợ sông nước.
"Vậy thì chúng ta đi mau lên." Nói xong quay đầu đi về phía trước.
Huyên Huyên liền cầm đèn lên, sau đó liền lặng lẽ nhét tay mình vào trong lòng bàn tay của Hà Tứ Hải.
Còn lén nhìn Hà Tứ Hải một cái, thấy hắn không phản đối, lập tức vui vẻ trở lại.
Hai người cứ đi thẳng về phía trước một lúc lâu, con sông bất tận dường như không nhìn thấy điểm cuối.
Hơn nữa trên bờ sông ngoài con đường đất màu vàng quanh co khúc khuỷu ra, chính là mấy hòn đá lởm chởm kỳ quái, một chút đồng thực vật cũng không nhìn thấy, hiển nhiên cực kỳ hoang vắng.
Sự kiên nhẫn của Hà Tứ Hải dần dần biến mất, đang chuẩn bị trở về cùng với Huyên Huyên.
Liền nghe thấy âm thanh "ken két, ken két" của mái chèo đang vẫy nước.
Hà Tứ Hải và Huyên Huyên nhìn về phía âm thanh phát ra, liền trông thấy ở phía xa có một con thuyền đang chèo về phía này.
"Ồ, tiếp dẫn giả đại nhân cùng với dẫn lộ giả đại nhân?"
Ông già trên thuyền lúc nhìn thấy Hà Tứ Hải và Huyên Huyên, còn kinh ngạc hơn bọn họ.
"Lão nhân gia, đây là sông gì vậy? Làm sao để sang được bờ bên kia?"
Hà Tứ Hải sờ sờ sổ sách trong ngực, trong lòng yên tâm một chút, lúc này mới mở mở miệng hỏi.
"Tiếp diễn giả đại nhân, dẫn lộ giả đại nhân."
Thuyền của lão đến gần, không lập tức trả lời câu hỏi của Hà Tứ Hải, mà là cung cung kính kính đứng trên thuyền hành lễ với hai người.
"Không dám, không dám, xin hỏi lão nhân gia, đây là sông gì vậy?" Hà Tứ Hải vụng về hoàn lễ nói.
Sau một hồi hàn huyên, Hà Tứ Hải cuối cùng cũng chứng minh được suy đoán trong lòng, con sông này chính là sông Vong Xuyên trong truyền thuyết.
Còn về ông cụ, lão không có tên, chỉ để Hà Tứ Hải gọi lão là Lão Quỷ.
Lão là người lái thuyền trên sông Vong Xuyên này, cũng chính là người đưa đò qua sông Vong Xuyên.
Nếu đã là sông Vong Xuyên, về chắc chắn có cầu Nại Hà ở đây.
Hà Tứ Hải hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Lão Quỷ cười giải thích: "Cầu Nại Hà không ở đây đâu, cầu Nại Hà ở phía trước đài luân hồi."
Hóa ra sau khi người chết, trực tiếp tiền vào đất âm giới.
Nếu như phải chuyển thể luân hồi, thì bắt buộc phải đi qua câu Nại Hà, mới có thể lên được đài luân hồi.
Nhưng không thể tùy ý đi lên cầu nại Hà, không phải bởi vì trên cầu Nại Hà có Mạnh Bà, mà là vì nếu đi lên cầu Nại Hà, ký ức kiếp trước sẽ rơi xuống sông vong xuyên dưới cầu.
Trong Sông Vong Xuyên này đều là ký ức kiếp trước của quỷ, vô số năm qua chậm chậm tích tụ thành một con sông, bất luận là người hay là quỷ, nếu rơi vào trong sông, nếu không bị chết đuối, cũng sẽ bị đóng ký ức này làm cho điên dại.
Lão Quỷ nói, trước đây con đường này đất náo nhiệt, có đế vương, có quan lại, cũng có những con quỷ thấp kém.....
Nhưng chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, những "người" này điều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Vì vậy lúc hắn nhìn thấy Hà Tứ Hải và Huyên Huyên mới kinh ngạc như thế.
Sông Vong Xuyên chính là đường ranh giới giữa âm giới và dương gian.
Người và quỷ không thể trộn lẫn, như vạn vật trên thế gian đều không thể viên mãn, năm mươi đại đạo bốn mươi phương trời.
Mà con thuyền gỗ này chính là cách duy nhất để đến minh giới.
Nếu như Hà từ Hải nếu như muốn đến đất mình giới, bắt buộc phải ngoan ngoãn lên thuyền của Lão Quỷ mới có thể qua được.
Nhưng mà Hà Tứ Hải chỉ vì mấy lời nói của Lão Quỷ, liền có thể ngoan ngoãn ngồi im sao?
------
Dịch: MBMH Translate