Đại khái là chịu ảnh hưởng của những kinh nghiệm thời nhỏ, Hà Tứ Hai là một người cực kỳ thận trọng.
Cho dù nhặt được bàn tay vàng, từ trước đến nay cũng chưa từng phổng mũi, nên làm người như thế nào, thì vẫn là làm người như thế ấy.
Từ trước đến nay hắn cũng chưa từng cho rằng mình là một người lợi hại, cũng chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng bàn tay vàng chuyến thêm nhiều chỗ tốt, chỉ luôn mong cầu sự an ổn, dù sao có trâu bò đến thế nào đi nữa, một củ lạc cũng xong việc rồi.
Tuy rằng hiện tại cũng có chút trâu bò, nhưng hắn vẫn như cũ không có phiêu.
Hắn không cho rằng mị lực của bản thân lớn đến nỗi bất luận là người hay quỷ nhìn thấy hắn đều phải dập đầu bái lạy.
Vì vậy tâm phòng người không thể thiếu, tâm xong quỳ cũng không thể thiếu, tất cả đều phải cẩn thận từng chút một.
"Lão nhân gia, người chèo thuyền ở đây bao nhiêu năm rồi?" Hà Tứ Hải mở miệng hỏi.
Cũng không có vội vàng để cho Lão Quỷ đưa hắn sang bờ bên kia.
"Rất lâu rồi, cụ thể là bao lâu thì tôi cũng không nhớ rõ nữa, lâu đến nỗi đến tên của mình tôi cũng quên mất." Lão quỷ yếu ớt thở dài.
"Trên con sông này chỉ có một "người" là ông sao?" Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.
"Chỉ có một con thuyền này, còn có thể có thêm mấy người chứ?"
"Bình thường ông có bận lắm không?" Hà Tứ Hải lời đang hỏi han.
"Bận? Tôi chính là rảnh đến hoảng, cũng phải đến mấy trăm năm rồi, tôi mới gặp được hai người các vị, không ngay cả người nói chuyện cũng không có."
"Phải ông nói con đường này rất náo nhiệt sao?"
"Đó là quá khứ thôi, hơn nữa dù là quá khứ, sông Vong Xuyên cũng không phải là nơi có thể tùy ý đi qua, người cuối cùng mà tôi đưa qua sông tên là gì ấy nhỉ? Thật sự quá lâu rồi, tôi đều quên hết rồi." Lão Quỷ nhăn mày, xem ra là thật sự không không nhớ ra.
"Vậy không phải bình thường rất cô đơn sao?" Hà Từ Hải hỏi.
"Ai nói không phải chứ, mà tôi có thể ở trên sông Vong Xuyên này, nhìn thấy ký ức của mọi người, cũng khá thú vị." Lão Quỷ cười nói.
Chắc là lão đã xem sông Vong Xuyên như tivi rồi.
Chỉ có điều không ngừng đổi kênh như thế thú vị lắm sao?
Có điều nghĩ đến Lão Quỷ chắc hẳn có cách khác.
Đây vốn dĩ chỉ là một câu Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi, nhưng từ câu trả lời của Lão Quỷ, lại khiến Hà Tứ Hải phát hiện một vấn đề.
Hắn có thể đi đường đất mà, đường đất lại không phải chỉ có mỗi mình hắn là quỷ.
Nhưng mà lời nói lúc nãy của lão dường như không có nhắc đến.
"Tôi nghe lời ông nói lúc trước, nói lúc trước đường đất rất náo nhiệt, sao vậy, hiện tại không náo nhiệt nữa sao?" Hà từ Hải giả vờ lơ đãng nói.
Lão Quỷ lắc lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Hà Tứ Hải nghe thế rất nghĩ hoặc.
Sau đó Lão Quỳ lại mở miệng: "Bởi vì tôi không thể vượt qua sông Vong Xuyên."
Hà Tứ Hải: "......"
Lão không phải là người lái đò sao? Tại sao lại không qua được chứ?
"Bởi vì không có đèn dẫn hồn, ngài nhìn thấy sương phía trên mặt sông không, đó là nước sông Vong Xuyên bốc hơi mà thành, vì vậy nó cũng có thể ăn mòn trí nhớ của người và quỷ."
"Nếu như không chú ý bất cần bị lây dính, trí nhớ có thể bị ăn mòn sạch sẽ, có thể sẽ biến thành một con quỷ ngốc vô lo vô nghĩ, đối với quỷ mà nói, nó không khác gì kịch độc."
"Mà đèn dẫn hồn không chỉ có thể xua tan đi những sương mù này, con có thể chỉ dẫn phương hướng, bằng không cho dù tôi không bị đám sương ăn mòn, cũng sẽ bị mất phương hướng ở trong này."
"Cho nên thuyền của tôi, vẫn luôn xuôi theo bờ sông, tôi cũng đã rất nhiều năm không đi đường đất rồi, cũng không biết đường đất bây giờ là cái dạng gì."
Nguy hiểm như vậy sao? Nhìn Lão Quỷ nói thành thật như vậy, chắc sẽ không lừa người đâu.
Hơn nữa lúc nãy lão thật sự giống như thuận theo bờ sông đi đến đây.
Bởi vì đám sương ấy quả thực tập trung ở giữa sông Vong Xuyên, vào gần hai bên bờ thật sự rất ít, cơ hồ nhìn không thấy, cũng không biết là vì lý do gì.
Hà Tứ Hải nghĩ đến đám sương ở trên đường đến đây, trong lòng khoảng hốt một trận, thật sự là rất lỗ mãng, may mà có Huyên Huyên.
"Lão nhân gia có tâm nguyện gì không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Tôi muốn đến dương gian nhìn xem, cũng không biết nhân gian bây giờ là cái dạng gì." Lão Quỷ cảm khái nói.
Hà Từ Hải còn cho rằng hắn muốn quay lại đường đất, không ngờ vậy mà muốn đến dương gian.
Thế là mở miệng nói: "Nếu như là vậy, đợi tôi đi đến đường đất một chuyến, lúc quay trở về, sẽ đưa ông đi ông đến nhân gian xem thử."
"Ôi, như vậy cũng được sao?" Lão Quỷ kinh ngạc khỏi.
"Đương nhiên, ông không đồng ý sao?" Hà Từ Hải hỏi.
"Đồng ý, đương nhiên là đồng ý." Lão Quỷ vội vàng nói, trên mặt đều là vẻ kinh hỉ.
Lão chèo thuyền trên sông Vong Xuyên không biết bao nhiêu năm rồi, có thể tùy ý ra vào đường đất, nhưng tuyệt đối không thể tiến vào dương gian, bởi vì con đường tiến vào dương gian toàn là sương mù, giống như là một lá chắn thiên nhiên.
Vốn dĩ chỉ là một chút ý nghĩ nho nhỏ, nhưng mà càng muốn lại càng không được, thời gian càng dài, dường như đã trở thành chấp niệm của lão.
Thoả nỗi lòng rồi.
Hà Tứ Hải lấy sổ sách từ trong ngực ra, quả nhiên bên trên nhiều thêm một dòng tâm nguyện.
Danh tính: Lưu Tuấn.
Sinh nhật: Giờ Tuất sáu khắc ngày Bính Thân tháng Đinh Mùi năm Canh Ngọ.
Tâm nguyện: đi đến nhân gian một lần.
Thù lao: đá Vong Xuyên ngàn năm.
Hóa ra Lão Quỷ tên là Lưu Tuấn, chỉ có điều đá Vong Xuyên ngàn năm lại là cái thứ đồ gì?
Hà Tứ Hải rất hiếu kỳ, thế là trực tiếp hỏi thẳng đối phương.
"Đá Vong Xuyên chính là đá dưới đáy sông Vong Xuyên, trải qua sự gột rửa nhiều năm của nước sông Vong Xuyên, đối với quỷ mà nói, là một bảo bối rất đáng quý."
"Hơn nữa đá Sông Vong Xuyên này còn không thường gặp, tôi chèo thuyền ở sông Vong Xuyên nhiều năm như vậy, cũng chỉ nhặt được một viên."
Tuy rằng lão nói tốt đẹp như vậy, những Hà Tứ Hải cảm thấy thứ đồ này đối với lão mà nói tác dụng không quá lớn.
Nhưng vốn dĩ mục đích của bản thân hắn ngay từ đầu không phải là thù lao, mà là thông qua sổ sách tiến hành khế ước với đối phương.
Trong thời gian thực hiện nhiệm vụ, hai bên đều không thể làm hại đối phương, trừ khi Hà Tứ Hải cưỡng chế ngưng làm nhiệm vụ.
Đúng vào lúc này, lão quỷ có chút hiếu kỳ nhìn vào sổ sách trong tay của Hà Tứ Hải nói: "Đại nhân, đây là bảo bối gì vậy, thế mà có thể đem đến âm giới?"
"Ô? Ông không biết sao?"
Hà Tứ Hải có chút kỳ quái, lão có thể biết hắn là tiếp dẫn giả, theo lý mà nói, không thể không biết đến sổ sách mới đúng.
Nhưng mà nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, biết hắn là tiếp dẫn giả cùng với việc biết sổ sách có quan hệ gì?
Cũng chính là nói sổ sách cũng không phải là vật phẩm đặc trưng của tiếp dẫn giả, ít nhất nó không phải là vật phẩm phải có.
"Trí nhớ của tôi không tốt lắm, đấy chỉ là một quyển sổ ghi chép dùng để ghi chú thôi." Hà Tứ Hải cũng không lập tức thu nó lại, chỉ là tùy ý cầm ở trong tay, rất bình tĩnh nói.
Lão Quỷ lộ ra vẻ bừng tỉnh, cũng không biết hắn có tin hay không.
Hà Tứ Hải tiếp lời hỏi: "Lão nhân gia, thời gian tôi trở thành tiếp dẫn giả không dài, rất nhiều việc không hiểu, ông lại nói cho tôi biết thêm về mấy việc liên quan đến đường đất và tiếp dẫn giả đi."
"Bởi vì rất nhiều năm không sang được bờ đối diện, tôi cũng không biết đường đất bây giờ là cái dạng gì, chỉ là tôi tiếp xúc nhiều nhất với quỷ sai và tiếp dẫn giả đại nhân."
Theo lời Lão Quỷ nói, Hà Tứ Hải cũng dần dần hiểu rõ về âm giới.
Từ lời nói trong miệng của Lão Quỷ cùng với mấy loại truyền thuyết về quỷ thần trong cổ thành Đại Hạ, tương đồng nhưng cũng có chút không khớp.
Ví dụ như người phân thiện ác, quỷ cũng như vậy phân ra thiện và ác.
Có một số ác quỷ lưu lại nhân gian không nguyện ý trở về âm giới, quỷ sai sẽ có trách nhiệm bắt bọn chúng trở về.
Có một số quỷ lương thiện bởi vì tâm nguyện chưa thành mà không nguyện ý trở về âm giới, tiếp dẫn ra sẽ phụ trách giúp chúng hoàn thành tâm nguyện rồi dẫn về.
Một văn một võ thực hiện sứ mệnh của mình.
Hơn nữa quỷ cũng không thể lưu lại nhân gian quá lâu.
Con người có hai lần chết, lần thứ nhất là chết về mặt thể xác, lần thứ hai là khi bị mọi người quên lãng.
Cái chết về thể xác vẫn còn linh hồn tồn tại, nhưng mà bị mọi người quên lãng, linh hồn sẽ bị tiêu tán, trực tiếp biến mất trên thế giới này.
Từ xưa đến nay, người sống ở đời, đều là vì hai chữ danh lợi.
Đặc biệt là cổ nhân, người người đều hi vọng lưu danh sử sách, vô cùng coi trọng danh tiếng, không phải là không có lý do.
Tôi nghĩ tôi của ngày xưa ấy vẫn còn ở đây, trái lại, người đời cũng biết tôi đã từng tồn tại.
Quỷ thần vì sao lại cần hương khói cúng bái, bởi vì họ cũng sợ bị quên lãng.
------
Dịch: MBMH Translate