Muốn linh hồn có thể tồn tại lâu dài, thì cách đơn giản nhất, trực tiếp nhất chính là để con cháu thờ cúng mình.
Đây là lý do tại sao từ xa xưa đã có rất nhiều hoạt động thờ cúng tổ tiên, ngoài lễ thanh minh còn có cả đông chí, thậm chí cả Tết trung thu,.. mọi người đều thờ cúng tổ tiên.
Dịp Tết âm lịch hàng năm cũng không ngoại lệ.
Mục đích chính là không muốn bị lãng quên.
Đương nhiên nếu người chết đã đi vào cõi âm, tiến vào luân hồi, không còn chút ảnh hưởng nào nữa thì sẽ có một khởi đầu mới.
Nhưng vẫn còn một số người vẫn còn lưu luyến kiếp trước, không muốn quên đi để tiến vào luân hồi.
Hà Tứ Hải đã tiếp nhận nhiệm vụ, đương nhiên hắn sẽ được thiết lập quan hệ khế ước với lão quỷ.
Nhưng dù sao thì loại khế ước này cũng là do Hà Tứ Hải thiết lập, cho nên hắn ta có rất nhiều quyền lợi mà người có khế ước với hắn không hề hay biết.
Sở dĩ hắn rất dễ nhìn ra lão quỷ có đang nói dối hay không, đây cũng là một cách giúp tiếp dẫn giả không bị người khác lừa gạt.
Nhưng tiếp dẫn giả khác trong miệng lão quỷ lại hơi khác với hắn.
Bởi vì theo lời lão quỷ, tiếp dẫn giả đều là do phủ quân phái tới mà tìm đến.
Đương nhiên, khi là một tiếp dẫn giả, cũng sẽ nhận được một vài lợi ích gọi là thù lao.
Những thứ gọi là thù lao này thường thì bản thân sẽ được giữ một nửa, số còn lại sẽ giao nộp lên trên.
Chúng thường là tiền hoặc là một vài món đồ kỳ lạ.
Có tiền thì có thể điều khiển ma quỷ, chứ không phải đơn giản chỉ là mấy lời nói nữa.
Tôn Ngộ Không đi Tây Thiên lấy kinh, Phật Tổ còn cần tiền cơ mà, cho nên, Hà Tứ Hải cũng thấy chẳng có vấn đề gì cả, làm gì có ai làm không cho ai cái gì.
Lão quỷ nói, vài trăm năm trước hắn ta đã đưa một con quỷ sứ không biết là họ Trương hay họ Lý đến nhân gian, sau đó thì lại không thấy con quỷ sứ đó quay lại.
Bởi vì hắn ta không có đèn dẫn hồn, không thể quay trở lại cõi âm, cho nên hắn ta bị kẹt lại bên bờ sông Vong Xuyên suốt mấy trăm năm.
Mấy trăm năm, Hà Tứ Hải nghĩ, nếu hắn bị mắc kẹt ở bên bờ sông Vong Xuyên vắng vẻ này, thì chắc không cần nhảy sông Vong Xuyên, hắn cũng sẽ phát điên mất.
Nhưng lão quỷ lại nói chuyện với hắn bằng giọng điệu vô cùng thoải mái, vui vẻ, trong lòng Hà Tứ Hải cảm thấy vô cùng khâm phục, đồng thời...
Nhưng dù sao hiện tại hai người cũng coi là có mối quan hệ ‘khế ước’, cũng không lo hắn ta có ý đồ xấu với mình.
Hà Tứ Hải nhìn về phía Huyên Huyên đang đứng ở mũi thuyền.
Huyên Huyên cầm đèn lồng, khẽ nhíu mày nhìn màn sương xám xịt trong không khí.
Màn sương đó như thể cũng có sự sống, cũng giống như rắn rết sợ hãi ánh đèn dẫn hồn mà vội vàng tản ra xung quanh, nếu không né kịp thì lập tức bị đèn dẫn hồn làm cho tan biến.
Sông Vong Xuyên nhìn thì không rộng, nhưng theo như những gì Hà Tứ Hải tính toán trong lòng thì ít nhất lão quỷ phải chèo thuyền hơn một tiếng nữa, thì bọn họ mới tới được bờ bên kia.
Đợi đến khi lên được bờ, cảnh tượng trước mắt đã khiến Hà Tứ Hải vô cùng kinh ngạc, những cánh đồng ở cõi Âm thế mà lại chẳng khác nhân gian là mấy.
Nhưng đồng ruộng ở đây lại trồng những loại cây mà Hà Tứ Hải không hề biết tới.
Dưới ánh trăng sáng trong lại mang đến một cảm giác tràn đầy sức sống.
“Tôi không được nhìn thấy cảnh này từ rất lâu rồi.” Lão quỷ nói.
Hà Tứ Hải nhìn hắn ta, hỏi: “Tôi phải đi làm chút chuyện, chúng ta sẽ gặp lại ở đây nhé.”
Hà Tứ Hải không định đưa hắn ta đi cùng.
Lão quỷ nghe vậy liền gật đầu, nhìn về phía xa, nói: “Tôi cũng đi xem xem, lâu lắm rồi không quay lại, có lẽ những người quen cũ cũng đã tiến vào luân hồi từ lâu rồi.”
Nói rồi hắn ta quay người dọc theo con đường nhỏ rời đi, để lại sau lưng sự hoang vắng khó tả.
Hà Tứ Hải không gọi hắn ta lại, mà quay người cùng Huyên Huyên đi theo một lối khác.
Cả con đường, mặc dù xung quanh đều là ruộng đồng, nhưng lại không hề có tiếng kêu của ếch nhái hay côn trùng mà lại yên lặng đến đáng sợ.
Chỉ có một cơn gió lại thổi qua trong không khí, khiến cho cây cối trên cánh đồng không ngừng lắc lư, làm những thứ như phấn hoa vương vãi khắp nơi.
Huyên Huyên từ từ đi chậm lại, Hà Tứ Hải bước đến bên cạnh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
“Còn bao xa nữa?” Hà Tứ Hải khẽ nói.
Tiếng nói càng trở nên vang vọng trong không gian yên tĩnh.
“Không còn bao xa, ngay trước mặt thôi.” Huyên Huyên dùng cán đèn lồng chỉ về phía trước.
Mặc dù hai người bước đi rất chậm, bản thân cả hai đều là quỷ, cơ thể rất nhẹ, đi một bước là dài cả trượng, di chuyển rất nhanh, nên chỉ mất một chút thời gian là đã đi được một quãng đường dài rồi.
Sau khi đi bộ thêm khoảng mười lăm phút, cuối cùng bọn họ cũng đã lờ mờ trông thấy một cái thôn nhỏ.
Điều khiến Hà Tứ Hải ngạc nhiên là thôn này khá giống giống với thôn Hà Gia.
Hà Tứ Hải nhìn về phía con dốc nhỏ ở phía đông của cái thôn, trên đỉnh dốc quả nhiên có một ngôi nhà.
“Là ở đó sao?” Hà Tứ Hải hỏi Huyên Huyên.
Thực ra trong lòng hắn cũng đã có đáp án rồi.
Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng chuông reo:“Leng keng, leng keng.”
Hắn nhìn về phía phát ra tiếng chuông, thì thấy hóa ra là một chiếc xe bò đang phi nước đại trên cánh đồng với tốc độ cực nhanh.
Còn âm thanh kia là tiếng chuông phát ra trên cổ nó.
“Mu mu.”
Tiếng bò như tiếng sấm, vang vọng ra xa.
Nhưng cả thôn trang vẫn im lặng, không có chút ảnh hưởng nào.
Còn chiếc xe bò thì đã biến mất không để lại dấu vết chỉ trong thoáng chốc.
“Thật kỳ lạ.” Hà Tứ Hải kéo Huyên Huyên đi về phía con dốc.
Dù sao đây cũng không phải hiện thực, mặc dù cái thôn này khá giống với thôn Hà Gia, nhưng suy cho cùng vẫn là không giống.
Đến khi bước đi trên con dốc, thì chỉ thấy trên con dốc này trồng đầy những bông hoa nhỏ không biết tên, nhưng lại chẳng có chút hương thơm nào.
Còn ngôi nhà trên con dốc nhỏ trông cũng rất cũ kỹ, nó không giống như những ngôi nhà xây bằng gạch trong hiện thực, mà đều được làm bằng gỗ, vô cùng đơn sơ.
Hà Tứ Hải bước tới, rồi khẽ gõ cửa.
“Ai vậy?” Một giọng nói quen thuộc phát ra từ bên trong.
“Bà ơi, là cháu đây.” Hà Tứ Hải gọi.
“Tứ Hải?” Giọng nói bên trong có chút hoảng hốt.
Ngay lập tức cánh cửa được mở ra, bà nội xuất hiện trước mặt Hà Tứ Hải, giọng nói và dáng vẻ quen thuộc của nàng khiến Hà Tứ Hải vô cùng kích động.
“Tứ Hải, sao cháu lại ở đây, Đào Tử đâu?” Bà nội lo lắng hỏi.
“Bà nội, bà đừng lo lắng, cháu rất khỏe, Đào Tử cũng vậy.” Hà Tứ Hải kìm nén sự kích động trong lòng, vội vàng giải thích.
“Phải rồi, cháu nhìn bà xem, bà thật hồ đồ, bây giờ cháu không còn là người bình thường nữa rồi.” Bà nội lẩm bẩm.
“Nhưng, tại sao cháu lại ở đây?” Bà nội hỏi tiếp.
“Hôm nay là sinh nhật của Đào Tử, con bé rất nhớ bà, cháu muốn đón bà về, để con bé được gặp bà.” Hà Tứ Hải nói.
Lúc này hắn cũng nhìn vào nhà, trong lòng tự hỏi tại sao bản thân lại không nhìn thấy vợ chồng hai người Hà Đào và Lưu Tiểu Quyên.
“Đừng nhìn nữa, ba mẹ cháu đều đầu thai từ lâu rồi.” Bà nội thấy hắn đang suy nghĩ gì đó, liền giải thích nói.
“Đầu thai?” Hà Tứ Hải hơi thất vọng, hắn còn nghĩ rằng mình có thể gặp lại người họ một lần.
“Cháu không nên vì chuyện nhỏ nhặt này mà đi đến âm giới, dù sao người và ma khác nhau, vẫn nên để Đào Tử từ từ quên đi thì hơn.” Bà nội trách hắn.
“Đào Tử vẫn còn nhỏ, đợi con bé lớn hơn một chút rồi hắn nói tiếp.” Hà Tứ Hải nói.
Bà nội thở dài một tiếng, rồi nhìn sang Huyên Huyên đang nhìn mình với vẻ mặt vô cùng tò mò.
Hà Tứ Hải vội vàng giới thiệu Huyên Huyên với nàng.
“Đúng là một đứa trẻ đáng yêu, hai đứa vào trong cái đã.” Bà nội bảo bọn họ vào bên trong.
Hà Tứ Hải bước vào nhà, bên trong được thắp nến, nhưng ánh nến không có màu vàng, mà lại có màu đỏ.
Nhưng nhờ có ánh nến mà cảnh vật trong nhà hiện lên rất rõ ràng, Hà Tứ Hải nhìn quanh một lượt, liền có cảm giác xưa cũ, lâu đời.
“Đây là ngôi nhà do tổ tiên dòng họ Hà xây dựng nên, khi mọi người mất đi thì sẽ đến đây, sau đó lại tiến vào luân hồi.” Bà nội giải thích.
“Bà ơi, bà sống một mình sao?” Hà Tứ Hải hỏi.
Bà nội gật đầu, khi nàng đến đây, chồng, con trai và con dâu của nàng đã tiến vào luân hồi từ lâu rồi, cả căn nhà rộng lớn này chỉ còn lại duy nhất một mình nàng cô đơn một mình.
“Tiến vào luân hồi, không còn là người nhà họ Hà nữa.” Bà nội lẩm bẩm, giọng điệu có vẻ hơi cô đơn.
Đến khi nàng cũng tiến vào luân hồi, thì nơi này sẽ hoàn toàn trống rỗng.
------
Dịch: MBMH Translate